Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 09 part 01

Chương
9

Tớ
cược một lần suốt đời

Sau này cô và Trần Hiếu Chính còn có rất nhiều lần tận
hưởng vị ngọt ngào của tình yêu trong khoảng trời riêng như thế, dưới cầu bóng
rổ, trong rừng cây nhỏ của vườn trường, trong khuôn viên tượng Mâu Dĩ Thăng, tất
cả đều lưu giữ hình bóng của họ trong những giây phút đẹp nhất của tình yêu. Trần
Hiếu Chính không thích những người như Hà Lục Nha và phần lớn các đôi yêu nhau
trong trường khác, lúc nhàn rỗi đi chơi công viên hoặc đi tiêu khiển thời gian ở
các chợ đêm, kể cả bên cạnh có thêm cô người yêu Trịnh Vi, cuộc sống của anh vẫn
theo quy luật và chỉn chu với ba điểm: ký túc xá, giảng đường, thư viện, anh
nói anh căm ghét mọi lối sống lãng phí thời gian.

Mặc dù Trịnh Vi luôn kè kè nhưng phần lớn đứng trước
cô, Trần Hiếu Chính luôn tỏ vẻ bình thản, không vồ vập. Chỉ trong màn đêm của
riêng hai người, đôi môi nóng bỏng của anh thường khiến Trịnh Vi phải tự hỏi,
phải chăng người đang ôm chặt cô trong lòng này là chàng trai kiêu hãnh thờ ơ
đó ư? Nhưng con người có thể khiến cô lãng quên cả bản thân mình, ngoài anh ra
còn có thể là ai?

Trịnh Vi thích nhìn anh bỏ kính ra, độ cận thị của
anh không nặng lắm, dưới tròng kính trắng là đôi mắt đẹp mà sâu thẳm, kể cả những
lúc xúc động, anh luôn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại không biết
nói dối, ngọn lửa lấp lánh, bối rối đó chắc chắn sẽ phản lại anh. Những khoảnh
khắc rực lửa đó cô đã từng nhìn thấy, chỉ có cô được nhìn thấy, đúng vậy, chỉ
có cô mà thôi.

Lần đầu tiên anh luồn bàn tay run rẩy vào áo cô lần
tìm, đôi má Ngọc diện Tiểu Phi Long đã đỏ rực lên như hai quả táo chín, lòng thầm
tiếc, tại sao hôm nay không mặc chiếc áo ren đẹp nhất của cô. Khi bàn tay có phần
chai sạn của anh đặt lên gò ngực như nụ hoa mới nở của cô, cô cảm giác như trái
tim thật ngất ngây làm sao, rõ ràng lần nào anh cũng hồi hộp đến mức không thể
kìm chế bản thân, nhưng trong giây phút quan trọng đó, anh luôn bắt mình phải dừng
lại.

Thực ra Trịnh Vi cũng rất sợ, nhưng cô cũng không thể
lý giải. Một lần cô nằm trong lòng anh thì thầm với vẻ buồn rầu: “Do ngực em nhỏ
quá nên anh không thích à? ” Anh hơi sững lại, nghĩ ngợi một lúc lâu mới hiểu
được hàm ý trong câu nói của cô rồi bật cười, “Hình như là hơi nhỏ thì phải,
nhưng anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái lớn, thế nên vẫn thấy đẹp… chỉ có điều,
ngốc ạ, anh không thể làm như thế, hiện tại vẫn chưa thể”. Lúc nói câu cuối,
đôi mắt anh ánh lên vẻ buồn bã, lúc đó Trịnh Vi vẫn chưa thể hiểu, một người
kiêu hãnh như anh, tại sao lại có ánh mắt buồn như vậy?

Trịnh Vi là một cô gái vui vẻ lạc quan, nên cô chỉ
muốn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào, ghi nhớ nụ cười của Trần Hiếu
Chính và quên đi mọi nỗi buồn. Niềm vui hồi đó lại quá nhiều và quá lớn, ngay cả
kỷ niệm hai người đi chơi về khuya bịn rịn chia tay, đứng trước cửa ký túc xá
đã khóa chặt, không dám làm phiền cô quản lý ký túc xá hết lần này đến lần
khác, đành phải mạo hiểm leo tường vào cũng rất đẹp. Tường bao xung quanh ký
túc xá nữ của trường vốn chỉ phòng quân tử không phòng tiểu nhân, Trịnh Vi từ
nhỏ đã thích nghịch ngợm, leo tường trèo cây vốn là sở trường của cô, chỉ cần
Trần Hiếu Chính đẩy nhẹ một cái là có thể leo lên dễ dàng. Anh luôn nhắc cô cản
thận, cô lại thích ngồi trên tường cười và làm trò ngáo ộp với anh, sau đó mới
vẫy tay nhảy xuống. Thời gian đó, dường như cô đã trở thành thần tượng của những
cặp tình nhân đi chơi về khuya của trường, có lúc ngoài việc lập thành tích
riêng cho mình, cô còn không quên tiện đà kéo một chị em cùng cảnh ngộ. Anh
chàng thường xuyên cầm bóng bay hình trái tim đứng dưới tầng đó, bạn gái của
anh ta là một cô bạn khá mập ở dưới tầng Trịnh Vi. Trước sự năn nỉ của họ, bất
chấp sự phản đối của Trần Hiếu Chính, Tiểu Phi Long đã mềm lòng và để lại kỷ niệm
lôi chị bạn mập cùng leo tường, theo lời phàn nàn của cô sau khi sự việc kết
thúc, cánh tay ít nhất bị tê cứng một tuần, Trần Hiếu Chính vừa giúp cô xoa bóp
gân cốt, vừa không thương xót nói cô vác vạ vào thân.

Đương nhiên cũng không phải không có nước mắt. Sau tối
sinh nhật đó không lâu, Khai Dương lại một lần nữa hẹn Trịnh Vi đi ăn cơm, nhớ
lại sự mất tích vô lý của mình hôm sinh nhật, Trịnh Vi cũng cảm thấy có lỗi với
Khai Dương. Hai người ngồi đối diện với nhau, Trịnh Vi cố gắng tìm những chủ đề
vui vẻ nhưng đều không thành công, cuối cùng mới phát hiện ra rằng, có lẽ sự
tâm đầu ý hợp giữa họ sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Khai Dương nói: “Vi Vi, anh mong em đừng giận, tối
hôm đó… đó là nước cờ cuối cùng của anh”.

Trịnh Vi lắc đầu liên hồi: “Em không giận, em không
giận, bọn mình vẫn chơi với nhau như trước nhé? ”

Khai Dương cười với vẻ đau khổ, “Đừng nghĩ anh vĩ đại
như thế, em tìm được người em yêu, anh không thể đứng cạnh nhìn hai người cười”.

“Anh nói như thế có nghĩa là, từ nay trở đi chúng
mình không còn là bạn nữa sao? ” Nói đến đây, Trịnh Vi rơm rớm nước mắt, họ từng
là bạn tốt của nhau như thế, ngay cả ăn cơm cũng có thể dùng chung một bát.

“Dĩ nhiên vẫn là bạn, nhưng chắc sau này chúng ta
không còn dịp để ngồi riêng với nhau ăn cơm, chuyện trò như thế này, coi như
anh bụng dạ hẹp hòi, ít nhất hiện tại nhìn thấy hai người, anh rất buồn”.

Vừa nghe thấy thế nước mắt Trịnh Vi liền nhỏ xuống,
trước kia tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, giành được một điều đồng
nghĩa với việc điều khác ắt sẽ phải mất đi? Cô vẫn còn nhớ Khai Dương tay cầm
tay dạy cô chơi cờ vây, nhưng chàng trai này, có lẽ sẽ không còn là bạn tốt của
cô nữa.

Thấy Trịnh Vi khóc, Khai Dương cũng có phần ái ngại,
đành cười trừ, “Rõ ràng anh mới là người phải khóc, anh vừa để mất người bạn
gái mà anh quý mến, tại sao em lại khóc thảm hơn anh? ”

Trịnh Vi vừa sụt sịt vừa nói: “Khai Dương, đợi cho
anh suy nghĩ thấu đáo, bọn mình lại chơi cờ nhé”.

Khai Dương sợ cô lại khóc nữa, đành gật đầu: “Sẽ có
ngày đó thôi”.

Trên thực tế, họ không còn ngày ngồi chơi cờ với
nhau nữa, rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ.

Rất lâu sau đó Trịnh Vi vẫn không thể hiểu, hay là
do cô tham lam, nên trong giây phút ý thức được việc sắp mất Khai Dương, cô lại
đau đớn đến thế, mỗi giọt nước mắt đều chảy từ trong tim, tại sao cùng với việc
có được tình yêu bắt buộc phải từ bỏ tình bạn - có thể, trong mắt Khai Dương,
tình cảm mà anh dành cho cô chưa bao giờ là tình bạn. Và cũng bắt đầu từ lần
đó, Trịnh Vi bắt đầu hiểu ra rằng có những thứ buộc phải cắt đứt, cô khóc nức nở,
nhưng không cho phép mình hối hận, vì tất cả đều là sự lựa chọn của cô.

Cô đã lựa chọn Trần Hiếu Chính tức là lựa chọn những
nỗi ngọt ngào và đắng cay mà anh đem lại cho cô. Những ngày tháng bên nhau, lúc
nào cũng là cô đợi anh, đợi anh tan học, đợi anh đi học, đợi anh lên giảng đường
tự học, đợi anh đến chốn hẹn hò. Cô luôn luôn là người đến sớm hơn anh, sau đó
đếm lá trên cây, đếm ngón tay mình, đợi người thích đến muộn đó. Có lúc anh đến
muộn vài phút, có lúc là nửa tiếng, lần tệ hại nhất, đã hẹn 8 giờ 30 chủ nhật
đi chợ sách, 10 giờ 30 anh mới xuất hiện, rõ ràng anh là người rất đúng hẹn, với
thầy cô, với bạn học, với bạn bè, anh không bao giờ đến muộn nửa phút, duy chỉ
với cô, anh lại để mất khái niệm thời gian. Có thể anh quá tin tưởng rằng, nhất
định cô sẽ ở đó đợi anh nên anh yên tâm giải quyết xong việc của mình mới nhớ đến
cô vì cô luôn luôn ở đó.

Dĩ nhiên hai người cũng từng cãi nhau và giận nhau
vì chuyện này, rõ ràng cô là người không có tính kiên nhẫn, đợi lâu quá, khó
tránh khỏi nổi cáu. Anh không cãi được cô, nên những lúc cô nổi trận lôi đình
anh thường im lặng, cô chiếm thế thắng nhưng người phải khóc luôn là cô. Sau
khi cãi nhau là chiến tranh lạnh, rất nhiều lúc, cô quay đi và bắt đầu cảm thấy
hối hận - với cô, thực ra đợi chờ cũng không phải là chuyện gì khó chịu lắm. và
thế là, chỉ cần một cú điện thoại của anh, cô lại quên đi tất cả nỗi buồn, mỉm
cười ngả vào lòng anh, vết thương chóng liền giúp con người quên đi nỗi đau, phải
chăng cũng là niềm hạnh phúc.

Có lúc anh cũng nó: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ đến
sớm hơn”. Nhưng lần sau vẫn là cô đợi.

Một lần cô đứng dưới sân ký túc xá đợi anh, thấy
không thể chịu được nữa bèn xông lên phòng anh, không ngờ thấy anh đã sẵn sàng
mọi thứ, nhưng lại đang ôm sách ngồi thẫn thờ ở thành giường. Đó là lần đầu
tiên cô nhìn thấy một Trần Hiếu Chính trong tâm trạng thẫn thờ, giống như một đứa
trẻ cô đơn, anh vốn là người kiên định, tỉnh táo tiến về hướng đã chọn, không đạt
mục dích quyết không can tâm, bắt đầu từ bao giờ anh có vẻ tư lự đó.

Cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ, mặc dù lần nào
anh cũng đến muộn, nhưng không bao giờ thất hứa, chỉ cần cuối cùng cô đợi được
anh, quá trình thế nào đều không đáng để tâm.

Một lần Trần Hiếu Chính nói với cô: “Thực ra em
không phải đợi như thế”.

Trịnh Vi tủm tỉm cười: “Em cũng có ý định thử đến muộn
vài lần, để anh được nếm mùi chờ đợi, nhưng em sợ nhỡ em đến muộn, anh sẽ không
đợi em ở đó nữa. Vì thế em vẫn đến sớm một chút, không phải anh cũng suốt ngày
nói em nhàn cư bất thiện đó sao”.

Cô nói xong, Trần Hiếu Chính cúi đầu chăm chú nhìn
vào bài tập đại cương công trình xây dựng của cô, cô nhìn không rõ nét mặt anh.

Một lúc sau, anh nói: “Trịnh Vi, bài tập em làm cẩu
thả quá, tỷ lệ thép này quá vô lý”.

Cô khẽ liếc qua với vẻ thờ ơ, “Vậy hả, chắc là em
tính sai rồi”.

Trần Hiếu Chính tỏ vẻ bực mình ra mặt, “Em có biết một
sai số nhỏ có thể khiến một cây cầu bị sập hay không, em làm ăn cẩu thả thế
này, liệu có làm được kỹ sư xây dựng không? ”

“Không phải em nhờ anh kiểm tra hộ đó sao? Gì mà
nghiêm trọng dữ vậy? ”

Trần Hiếu Chính nhìn cô rất lâu, cuối cùng thở dài,
“Chắc là anh nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng Trịnh Vi này, anh không giống em,
cuộc đời anh là một tòa nhà chỉ được xây một lần, anh bắt buộc phải để nó chính
xác tuyệt đối, không được sai một xăng-ti-mét nào - vì thế anh căng thẳng quá,
sợ rằng làm sai sẽ bước sai”.

Cô ngồi trên đùi anh, ôm chặt anh với vẻ nũng nịu
“Không phải em chính là sai số một xăng-ti-mét đó của anh sao? Anh Chính, không
phải thầy giáo cũng nói, bất kỳ một công trình kiến trúc nào đều có thể tồn tại
một sai số trong phạm vi cho phép, xăng-ti-mét này của em không đáng để tòa nhà
của anh phải sập đổ”

Trần Hiếu Chính đặt vở bài tập xuống và ôm chặt cô.
Anh yêu một xăng-ti-mét sai số này và gạt cả tòa nhà ra khỏi suy nghĩ.

_ © _

Năm thứ ba đại học vừa khai giảng, Trịnh Vi và bạn
bè cùng phòng cô chuyển từ ký túc xá cũ đến tòa nhà ký túc xá mới xây xong,
hành lý của cô vốn nhiều nhất, dĩ nhiên Trần Hiếu Chính cũng bị cô kéo đến làm
phu khuân vác. Hôm đó nhà trường cho phép sinh viên nam được vào ký túc xá nữ
trước ánh mắt dò xét của cô quản lý, lần đầu tiên Trần Hiếu Chính được nhìn thấy
diện mạo thật của phòng 402. Anh vừa đến, Nguyễn Nguyễn liền thở phào nói:” Anh
đến là tốt rồi, của nợ này giao cho anh nhé”.

“Trịnh Vi, đừng bảo với anh chiếc giường bừa bãi nhất
kia là của em nhé”. Trần Hiếu Chính chỉ vào một chiếc giường trong phòng nói.
Quả nhiên, trong tiếng cười trừ của cô, anh đã có được câu trả lời như dự đoán,
bất giác anh thở dài, “Một chi tiết nhỏ cũng có thể phản ánh được lối sống của
một con người, sao em không thể gọn gàng hơn được à? ”

“Trong bừa bộn có cái trật tự, trong trật tự có bừa
bộn mà”. Trịnh Vi lấp liếm.

Anh đành thu dọn đồ đạc cho cô với vẻ cam chịu, Trịnh
Vi lăng xăng ngó trước ngó sau, nhưng cũng gọi là nhiệt tình chu đáo. Lúc thu dọn
đến hòm đựng dụng cụ cá nhân ở đầu giường, một cuốn Truyện cổ Andersen không mới
lắm rơi ra, Trần Hiếu Chính cầm lên, “Hóa ra em vẫn đọc loại sách này, lại còn
gối đầu giường nữa chứ”.

Trịnh Vi vội nói: “Trả em, trả em, đưa cho em”.

Trần Hiếu Chính không trả lại cô ngay mà giở ra xem,
tiện thể nói: “Hồi nhỏ anh không được đọc loại truyện thiếu nhi này, cho anh mượn
đọc nhé? ”

Câu nói này của anh chỉ là một câu hỏi theo phép lịch
sự mang tính tượng trưng, chỉ có một quyển truyện, cho anh mượn có sao, nhưng bất
ngờ Trịnh Vi lại im lặng. Dĩ nhiên là anh không biết, đối với cô, quyển sách
này không chỉ đơn giản là quyển sách dành cho thiếu nhi, mà nó tượng trưng cho
tất cả kỉ niệm giũa Lâm Tĩnh và Tiểu Phi Long, những kỷ niệm của riêng hai người.
Lâm Tĩnh đã đi rồi, đến giờ vẫn bặt vô âm tín, anh đã từng là người quan trọng
nhất trong bước đường trưởng thành của cô, nhưng hiện tại cái mà cô có cũng chỉ
là quyển truyện này mà thôi.

“Không được sao? Anh chỉ hỏi thế thôi”. Trần Hiếu
Chính hơi bất ngờ, nhưng cũng không gây khó dễ cho cô, anh gập cuốn truyện lại
và đưa cho cô.

Trịnh Vi khẽ cắn chặt môi dưới. đột nhiên cô cảm thấy
trong lòng rất mâu thuẫn, Lâm Tĩnh đã bỏ lại cô và bao kỷ niệm của hai người,
nhưng Trần Hiếu Chính mới là người hiện giờ cô yêu quý nhất, cái gì cô cũng muốn
chia sẻ cùng anh, huống chi là một quyển truyện.

“Đưa em làm gì, anh muốn đọc thì cứ cầm về, nhưng mà
nhớ trả lại em nhé, quyển truyện này đã gắn bó với em rất lâu rồi”.

Trần Hiếu Chính cười, bỏ quyển truyện vào túi áo
khoác ngoài, tiếp tục làm phu khuân vác cho cô. Chuyển sang phòng mới sạch sẽ rộng
rãi, hai người lại bận rộn sắp xếp đồ.

Hôm sau là thứ Bảy, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính hẹn
nhau cùng đi chợ sách. Chợ sách khác với cửa hàng sách, ở chợ sách có thập cẩm
đủ loại, giá cũng rẻ hơn ở cửa hàng sách, nên rất thu hút đám sinh viên ít tiền
nhiều thời gian. Lúc ra cửa, Nguyễn Nguyễn nhắc cô về sớm một chút, buổi chiều
cả phòng đã hẹn nhau đi ăn lẩu mừng “Tân gia”, Trịnh Vi nói ừ rồi hào hứng rời
phòng, vì trước đây cô và Trần Hiếu Chính chỉ cùng nhau đi trong trường, có thể
nói lần đi chợ sách này là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của họ ngoài khuôn
viên trường.

Cũng chính lần này, anh để cô đợi trước cổng hội trường
của trường từ 8 giờ 30 sáng đến 10 giờ 30, khi anh đến thanh minh lý do của
mình với vẻ biết lỗi, Trịnh Vi thầm nhắc nhở mình nhiều lần, đừng tức giận đừng
tức giận, đừng để phí một ngày hiếm có như thế này. Nhưng cô vẫn giả vờ tỏ vẻ
không vui, hai tay bịt chặt tai, “Em không muốn nghe lý do, anh là chúa đến muộn,
lần sau mà như thế em không thèm chơi với anh nữa”. Thấy cô như vậy, Trần Hiếu
Chính cũng không giải thích gì thêm.

Trịnh Vi hay giận nhưng cũng mau quên, lên xe bus
không lâu, cô lại bắt đầu cươi nói ríu rít, Trần Hiếu Chính vốn không hay nói,
hôm nay lại càng ít nói hơn, cô kể rất nhiều chuyện cười, rồi tự mình ôm bụng
cười, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, tư lự. Sau khi đến chợ sách, anh bảo cô
nói quá nhiều, khiến anh không còn tâm trạng nào tìm sách, rồi anh đề nghị hai
người chia ra hai hướng để tìm, mặc dù Trịnh Vi không thích, nhưng cũng không
có cách nào, đành phải người nào làm việc nấy.

Lúc này, Trịnh Vi đã phần nào nhận ra vẻ bất thường
của Trần Hiếu Chính, vẻ lạnh lùng của anh hôm nay không giống mọi ngày, nhưng
cô không biết vấn đề nằm ở đâu, và cũng không thể tìm thấy cách giải quyết. Cô
cũng thử thăm dò anh, “Anh Chính, có phải anh có chuyện gì không vui à? ” Trần
Hiếu Chính liền phủ nhận. Thế là cô càng khó hiểu hơn, bản thân cũng thấy ấm ức.

Trên đường về, tâm trạng không vui đó đã lên tới đỉnh
điểm, trên xe bus chật chội, hai người đứng đối diện nhau, suốt chặng đường
không nói câu nào. Trịnh Vi suy nghĩ xem mình có làm phật ý anh chuyện gì
không, vì mặc dù tính tình Trần Hiếu Chính lạnh lùng, nhưng cũng không phải là
người hay giận dỗi vô cớ, cũng không phải là người hẹp hòi, việc anh không vui
chắc chắn phải có nguyên nhân. Cô thẫn thờ suy nghĩ, ngay cả việc mọi người
xung quanh đang chen về phía cô, cô cũng không hề hay biết. Bỗng nhiên Trần Hiếu
Chính kéo mạnh cô một cái, gạt cô ra phía sau lưng, Trịnh Vi đau quá, kêu lên tỏ
vẻ bực mình: “Làm gì vậy? ” Trần Hiếu Chính không thèm đếm xỉa gì đến cô,
nghiêm giọng nói với một gã đàn ông tầm tuổi trung niên đứng sau lưng cô lúc
nãy: “Già rồi mà vẫn còn giở trò đó, thật quá tầm thường! ”

Gã đàn ông trông mặt có vẻ đạo mạo đó định phản bác
lại, nhưng thấy Trần Hiếu Chính nghiêm mặt, đoán anh cũng không phải loại dễ
chơi, chỉ lẩm bẩm vài câu đại loại như “Chỉ là hiểu lầm” Đúng lúc đến trạm phải
xuống để đổi xe, Trần Hiếu Chính không nhìn gã nữa, lôi Trịnh Vi đang mặt đỏ
tía tai bước xuống.

Điểm xuống xe còn cách trạm đổi xe bus một đoạn đường,
đi bộ mất mấy phút, đi được mấy bước, Trần Hiếu Chính liền buông tay Trịnh Vi
ra, còn mình thì sải bước về phía trước. Trịnh Vi vội đuổi theo sau túm anh lại,
“Sao không nói gì với em? ”

Trần Hiếu Chính tặc lưỡi rồi vẩy tay ra, “Đừng lôi
kéo”.

Trịnh Vi đã ấm ức cả một ngày, thấy bị gạt ra như vậy
bèn nổi trận lôi đình, “Anh làm sao vậy, có gì không vui anh nói ra đi, anh
không nói làm sao em biết em sai chuyện gì?

Anh không đếm xỉa đến cô, nhưng tính cô ngang ngạnh,
đâu chịu để yên như vậy, thế là cô lấy đà đẩy anh một cái sau lưng. Anh liền
ngoái đầu với vẻ khó chịu, nghiêm giọng: “Em có đầu óc hay không, chẳng có ý thức
bảo vệ mình gì cả, vừa nãy sao em không hung hăng như thế đi? ”

Trịnh Vi bực bội, “Kể cả vì chuyện ban nãy, anh cũng
không được xử sự với em như thế, có phải em muốn thế đâu! Trần Hiếu Chính, em
ghét nhất người việc gì cũng giấu giấu giếm giếm như anh, chắc chắn không phải
anh bắt bẻ em vì chuyện vừa nãy, giỏi thì anh cứ nói toạc ra đi, cứ tiếp tục thế
này em không thể chịu được”.

Trần Hiếu Chính lạnh lùng nhìn cô không nói gì thêm.

Trịnh Vi vô cùng bực mình, cô đã nhịn rất lâu rồi,
không thể nhịn thêm được nữa, “Không nói có nghĩa là sao? Có chuyện gì cũng giấu
trong lòng, ngay cả nói ra cũng không dám, anh có còn là đàn ông nữa không? ”

Trần Hiếu Chính nhìn xuống, giọng nhẹ hơn, “Thôi, là
do anh sai, anh không giận em, chỉ vì tâm trạng của anh không được vui, bọn
mình về đi, đừng cãi nhau trên đường nữa”. Nói rồi Trần Hiếu Chính lấy tay kéo
cô, lần này đến lượt cô giãy ra: “Thích gây sự là gây sự, thích giảng hòa là giảng
hòa, anh vẫn không chịu nói ra lý do, anh coi em là ai? ”

“Về rồi anh nói sau”. Trần Hiếu Chính cố nhịn, lại
kéo tay cô lần nữa, cô đứng im không nhúc nhích.

“Em không chịu đi có phải không, thôi nhé”. Trần Hiếu
Chính một mình bước đi, đi được vài bước thì quay đầu lại, lôi từ trong túi ra
quyển Truyện kể Andersen của cô, nhét vào tay cô, “À, quyển truyện này anh đọc
xong rồi, gửi lại em, cảm ơn”.

Mãi cho đến khi Trần Hiếu Chính hòa vào dòng người
nhôn nhịp, Trịnh Vi vẫn không thể tin rằng, anh thực sự bỏ cô một mình trên đường
phố như thế này ư? Cô muốn gọi anh lại, nhưng chưa mở miệng nước mắt đã trào
ra, đành nức nở ngồi lại. Giữa khu vực ồn ào náo nhiệt nhất trong thành phố, lần
đầu tiên Trịnh Vi cảm nhận nỗi cô đơn trống vắng đến vậy.

Trịnh Vi vùi đầu xuống đầu gối khóc không ra tiếng,
cho đến khi nước mắt cạn khô, tay vẫn ôm chặt quyển Truyện kể Andersen đó, tại
sao trong truyện cổ tích không nói, hoàng tử bỏ đi rồi, công chúa phải làm thế
àno? Cô có linh cảm rằng cốt lõi vấn đề nằm ở quyển truyện này, đột nhiên cô
như sực nhớ ra điều gì vội giở ra xem, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô
đã tìm thấy một bức ảnh nhỏ kẹp giữa quyển truyện. Trong ảnh, cô bé Trịnh Vi 17
tuổi cười tươi như hoa, Lâm Tĩnh đứng bên cũng mỉm cười, một tay đặt lên vai
cô.

Cánh cửa ký ức chợt mở ra, đó là bức ảnh chụp chung
cuối cùng của cô với Lâm Tĩnh, địa điểm là miếu hội ở quê, khung cảnh nhộn nhịp
sau lưng càng làm nổi bật vẻ tình cảm của đôi trai gái… Lúc đó Trịnh Vi chưa hề
biết chữ “Buồn” là gì. Ảnh chụp bằng máy ảnh nhà Lâm Tĩnh, nhờ người qua đường
chụp, sau đó không lâu Lâm Tĩnh đi Mỹ, vì thế cô chưa từng nhìn thấy bức ảnh
này, sau khi đem cuối truyện kể Andersen từ phòng Lâm Tĩnh về, cô vẫn đặt nó ở
đầu giường, ngay cả mở ra xem cũng không dám, cô càng không thể ngờ anh lại kẹp
nó trong quyển truyện.

Trịnh Vi sững sờ lật bức ảnh, phía sau là nét chữ gọn
gàng vô cùng quen thuộc, “Tiểu Phi Long của tôi - Lâm Tĩnh ngày x thàng x năm
19xx”. Lâm Tĩnh viết thư pháp rất đẹp, ngay cả chữ viết bằng bút mực cũng rất rắn
rỏi, làm sao cô không nhớ nét chữ này! Cô thẫn thờ ôm bứa ảnh và túi xách trước
ngực, vẫn không biết nên mừng hay tủi. Một thời tưởng rằng một người suốt đời sẽ
ở bên mình, nhưng rồi không nói câu gì mà bỏ ra nước ngoài, không phải cuối
cùng anh đã để mất Tiểu Phi Long đó sao? Giống như Trần Hiếu Chính để mất cô giữa
đường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3