Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh - Chap 31 -> 35
Chap 31: Cảm giác ấy là
gì?
Chợt! Có tiếng nói vang
lên
-Thả cô ta ra
Tên đó vừa nghe thấy,
theo phản xạ quay phắt lại và ngay lập tức chuyển con dao lên kề ngay cổ nó,
bắt đầu run run rồi hét to
-Không được tới đây!
Không thì tao giết con nhỏ này- tên đó nói rồi ép mãi con dao vào cổ nó
Con dao sắt bén cứa nhẹ
làm máu bắt đầu rỉ ra, rát quá!
Tâm trạng nó lúc này như
bấn loạn, toàn thân cứng đờ. Nó không biết phải làm gì nữa, làm gì bây giờ? Nó
đang sợ lắm, không lẽ nó sẽ chết vì …….cái chuyện lãng xẹt như vậy sao???
-Ê! Đừng có manh động-
Duy thấy tên kia có thể làm liều nên vội hét
“Không được rồi, nhìn
tên này có vẻ sẽ giết con tin nếu như bị ép tới đường cùng. Nhìn cô ta có vẻ
đang sợ hãi lắm, không biết cô ta có hiểu ý mình không nữa!!”- hắn nghĩ
“Mình phải làm gì bây
giờ?? Cái tên này muốn cắt cổ mình thật sao chứ? Hichic, làm gì đây?.....Khoan
đã, hắn nhíu mày, hắn muốn nói gì nhỉ? Mình không hiểu….”
Hắn nhìn nó ra hiệu, rồi
quay huých trỏ vào người Duy miệng nói to
-Đừng có lên tiếng,
huých-trỏ mày chết bây giờ
“Sao? Hắn muốn mình
huých trỏ tên điên này á?.... hix, không biết liệu có toàn mạng trở về không
nữa…..”
Nó khẽ gật đầu để ra
hiệu cho hắn biết rằng nó đã hiểu ý hắn, rồi đợi hắn gật đầu ra hiệu, nó giật
mạnh tay vào bụng tên kia. Đau quá tên đó liền thả tay ra ôm lấy bụng, nó thừa
lúc đó đẩy mạnh tên đó ra và bỏ chạy. Nhưng không may tên đó lại lia con dao
cắt ngay một đường dài vào cánh tay nó
Hắn vừa thấy nó thoát ra
liền tiến tới ngăn tên đó lại. Không tốn nhiểu thời gian, tên đó bị hạ nằm lăn
lộn dưới đất, bỗng hắn lại thấy lo lo rồi chạy đến chỗ nó
-Cô có sao không?
-Ờ….. Không sao- lấy tay
để ra sau lưng, nó không muốn hắn thấy. Nhưng sao máu cứ chảy ra liên tục như
vậy chứ, tay nó bắt đầu không còn cảm giác nữa rồi.
Hắn lại quay đến chỗ tên
kia, nắm lấy cổ áo tên đó kéo xốc lên
-Ai sai mày làm chuyện
này?- ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng sợ.
-Tha……tha cho tôi….. tôi
chỉ làm theo lời của người nào đó thôi. Tôi không biết mặt hắn…. có người đến
tìm tôi và nói đưa con nhỏ đó đến đây là xong.
Vừa dứt câu, hắn hất
mạnh tên đó ngã xuống đất, cùng với sự tức giận, hắn quay qua quay lại như tìm
kiếm thứ gì đó rồi chợt hét to
-Tôi biết là cậu đang ở
đây! Nếu như cậu còn động đến cô ta một lần nữa thì đừng trách tôi tại sao
không nương tay!!
Nói xong hắn quay lại
chỗ nó. Sao nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá, chợt hắn tiến đến, lấy tay đẩy nhẹ
cằm nó rồi quan sát gì đó
-Cổ chỉ bị chảy máu một
chút, sao nhìn sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?
Nó cúi mặt xuống, như
hắn nói nó lại càng cố gắng giấu đi cái tay của mình. Nó không muốn hắn thấy
tay nó đang chạy máu
-Cô đang giấu tôi gì
vậy? Đưa tay tôi xem
-Tôi có giấu gì
đâu!!......... Aa…..
Hắn giật mạnh tay nó,
động đến vết thương làm nó đau điếng, khẽ la lên. Thấy đường rách dài trên tay
nó đau hắn lại đau lòng thế này? Sao nó lại giấu hắn chứ? Tức giận, hắn quát
-Này, đồ ngu ngốc, bị
như vậy mà không nói, chán sống rồi hả?
-Tôi……. tôi
-Này, băng bó cho cô ta
trước đi rồi muốn nói gì nói. Định để cho cô ta chảy máu tới chết sao?- Long
kéo tay hắn ra, trước gì Long chưa lần nào nhìn thấy hắn lo lắng cho người khác
mà đến độ tức giận như vậy
Cũng may là nó bị tên
kia bắt xuống ngay cái hẽm gần trường nên đi một lúc là tới. Chỉ vì cái vụ này
mà tụi nó đi học trễ, chắc chắn là không được vào trong rồi. Nó chán nản quay
đầu lại
-Đi đâu vậy?- hắn níu
tay nó lại
-Thì đi về, giờ này làm
gì vào được nữa!!
-Đứng đây đi
“Gì……gì vậy chứ? Mình cứ
tưởng là hắn quang minh chính đại đi vào những lúc trễ giờ, hóa ra là vì leo
rào sao????”
Hàng rào trường cao gấp
đôi mấy cái hàng rào bình thường, vậy mà thoáng cái hắn đã leo qua được. Nó tự
hỏi không biết hắn leo bao nhiêu lần mà điêu luyện đến vậy. Vào được bên trong,
hắn chạy vào phòng bảo vệ, đúng như hắn đoán, bác bảo vệ đi đâu mất rồi. Hắn
bấm mật khẩu vào cánh cửa từ từ mở ra.
Trong trường này, hắn là
học sinh duy nhất biết mật khẩu. Đúng là làm hội trưởng hội học sinh cũng có
lợi phết!
Haizz….. Lại phải đi gặp
chị y tá, cứ như vậy nó thành “khách quen” luôn rồi. Nhưng vào đến nơi, tìm qua
tìm lại, tìm tới tìm lui mà hổng thấy chị y tá đâu. Nó đành ngồi xuống cái
giường chờ. Nhìn vào cánh tay của mình nó muốn cho máu nhanh đông lại cho khỏi
chảy ra nữa, “Ax, đau chết đi được!!”
-Để tôi băng lại, đợi
chị ta tới thì lúc đó chắc là cưa tay cô quăng luôn rồi
Hắn từ đâu đi tới, cầm
theo băng bông và thuốc sát trùng, nó rụt rè từ từ đưa cái tay của mình ra,
thật ra thì nó chẳng muốn làm tí nào, nó ghét mấy cái loại thuốc sát trùng.
-Nè….. băng thôi không
sát trùng được không?
-Vậy thôi cưa tay quăng
luôn đi, khỏi sát trùng.
Nghe câu nói của hắn, nó
đành cắn răng chịu đựng. Hắn thấm thuốc vào bông rồi chậm chậm nhẹ vào vết
thương, hắn cố làm thật nhẹ để nó không đau. Điều bây mà bây giờ hắn biết là
làm sao để nó không bị đau thôi.
Tuy là rất rát nhưng nó
lại cảm thấy có gì đó vui vui, nhìn hắn, hắn quan tâm nó quá, thật ra thì hắn
cũng đâu có xấu xa lắm đâu, nhìn hắn lúc này cứ dễ thương thế nào ấy ^___^
Chợt, giật mình. Nó đang nghĩ gì vậy chứ, sao cảm giác lạ lạ........ hắn băng
đẹp khong chê vào đâu được.
Lúc vết thương được băng
lại xong cũng là lúc tới giờ ra chơi. Nó nhớ ra mình cần phải tìm vài cuốn sách
về kinh tế, nó muốn tìm hiểu trước để sau này dễ tiếp thu, dù sao thì sống tới
đâu, làm được gì thì hay tới đó. Nghĩ rồi nó lấy cặp đi lên thư viện
Vừa bước ra khỏi cửa
phòng y tế, hắn đã giật lấy cái cặp của nó và buông ra một câu ngắn gọn
-Để tôi kêu người mang
lên lớp- nói rồi bỏ đi một mạch
Lúc đó nó lại thoáng
thấy hắn đỏ mặt, nhìn cứ mắc cười thế nào í. Nhưng rồi cũng quên đi và lên thư
viện trường. Chà! Lần đầu tiên nó bước vào thư viện trường. Phải nói là to kinh
khủng, có máy lạnh, máy tính nữa. Sách gì cũng có, cứ như là nguyên cái nhà
sách vậy. Mà có khi nhà sách cũng không có đầy đủ sách bằng ở đây.
Sau một lúc tìm kiếm và
lựa chọn, nó đã chộp 3 quyển sách dày cộp rồi lấy cái thẻ của mình ra đưa cho
chị thủ thư xác nhận, nó ôm 3 quyển sách hí hửng. Vừa đi vừa cúi đầu vào mấy
quyển sách, tranh thủ xem vài trang mà không chịu nhìn đường và hậu quả là nó
va vào một người làm rơi hết mấy quyển sách.
Cất xong mấy quyển sách,
nó chạy xuống căng tin. Cái gì vậy? Sao cả đám con gái lại vây vào một chỗ như
thế kia? Tò mò, nó tiến lại chen vào đám đông
“Ax, gì vậy chứ??” Cảnh
tượng trước mắt làm cho nó không khỏi bàng hoàng. Hóa ra đám con gái vây lại là
vì chỗ Mi, Lam ngồi có………..bọn hắn. Đám con gái không vậy lại sao được khi mà
“ngàn năm” mới thấy 3 hotboy chịu chui vào đây .
“Đúng là cái lũ hám
trai”- nó thấy chướng mắt nên chạy tới kéo hai con bạn ra, tìm một cái bàn khác
để ngồi, mà cũng không cần phải tìm bởi bàn trống cả đống, lũ con gái thích
đứng ngắm trai hơn là ngồi ăn mà.
Thật ra thì hắn cũng khó
chịu lắm, bởi hắn có muốn xuống đây đâu, chỉ tại hai cái tên kia lôi kéo, đòi
xuống đây cho bằng được nên cuối cùng hắn vẫn phải lết xuống.
Nó cảm thấy khó chịu
lắm, nhìn cái cảnh sao mà gai mắt quá. Quyết không thèm quan tâm tới nữa, cứ đi
mua đồ ăn như không có gì, hôm nay căng tin đông người mà không ai chen lấn mua
đồ ăn, thoải mái thật. Nhưng cứ khó chịu thế nào ấy!!!
Rè…….rè
Chợt điện thoại nó rung
lên, vội lấy ra xem. “Số ai vậy nhỉ?” chần chừ một lúc nó bắt máy
-Alô, ai vậy ạ?
-Nhi hả? Quân đây! Xin
lỗi Nhi vì mấy hôm nay đi mà không báo trước!
-Quân đi đâu vậy?
-Mẹ Quân ở bên này bị
bệnh, công ty lại gặp trục trặc nên Quân phải bay ngay tối hôm đó, không báo
trước với Nhi được. Bây giờ mọi thứ ổn định rồi Quân mới gọi cho Nhi được đây.
-Ừ, vậy khi nào Quân về?
-Khoảng 1 tuần nữa. Vậy
nhé, Quân lại có chuyện phải đi đây.
-Ừ, bye, nhớ về sớm
nha!!
Cúp máy, thì ra Quân có
việc bận, làm mấy hôm nay nó cứ lo lo. Bây giờ thì biết Quân không sao rồi.
Thoải mái tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra
-Chị Nhi, em ngồi ở đây
nha!
Con bé Nguyệt Mỹ từ đâu
đi tới tay cầm theo khay thức ăn. Thấy con bé nó lại cảm thấy vui vui, có
NGuyệt Mỹ nó cảm thấy như có thêm một người bạn nữa trong ngôi trường này. Lam
với Mi cũng có vẻ quý con bé lắm.
-Ừ, em ngồi đi
Con bé ngồi xuống, vừa
ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mới quen biết nhau mà cứ như là quen lâu lắm rồi vậy.
Cứ ngồi nói chuyện cười đùa, mặc cho bọn hắn đang khổ sở với mấy con nhỏ hết
“anh ăn cái này nha”…. “anh uống cái này đi, cái này bổ dưỡng lắm”….. Cuộc vui
có lẽ sẽ được trọn vẹn nếu như con bé Nguyệt Mỹ không sơ ý làm đánh đổ cà phê
lên áo nó
-Em……em xin lỗi chị- con
bé vội vàng lấy khăn lau cho nó, miệng rối rít xin lỗi.
-Không sao đâu, chị sẽ
thay áo khác, em đừng lo.
Mặc dù nó gét nhất là bị
đổ nước lên người, cái cảm giác nó ướt ướt, dính dính rất khó chịu, mà lại còn
để lại một vết khác lạ trên áo nữa, nhưng trách sao được vì con bé chỉ lỡ tay
thôi mà.
-Mày có đồ thay không,
hay để tay gọi điện về kêu người lấy bộ khác cho mày?- Mi hỏi
-Có, cũng may là sáng
nay tao có đem theo bộ thể dục để thay. Chắc giờ thay luôn quá.
Nói rồi nó đứng lên đi
lấy bộ đồ bỏ trong tủ trường thay luôn, để Mi Lam ngồi cùng Nguyệt Mỹ
Hắn ngồi bên kia tuy bị
đám con gái vây lại nhưng hắn vẫn có thể nhìn được qua chỗ nó. Có thể con bé đó
qua mặt được tụi nó nhưng không thể qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của con
bé Nguyệt Mỹ là cố ý. “Xem ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng như
vậy là chưa đủ để thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định làm gì!”
Nguyệt Mỹ giờ đang tức
tối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng nó lại có đồ khác để thay. “Thôi
kệ, lần này không được thì lần khác vậy, coi như hôm nay chị gặp may…”
Thay xong bộ đồ, nó cảm
thấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa dễ chịu lại được tự do bay nhảy
không như bộ đồng phục kia ngồi cũng phải ngó trước nhìn sau, đi thì phải từ
tốn……
Kết thúc giờ chơi, chào
Nguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối cùng thì sau mấy ngày liền thăm chị
y tá, nó cũng được trở về với lớp học thân yêu
Buổi học diễn ra khá
suôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có giáo viên nào để ý bắt bẻ nó mặc
sai đồng phục. Chỉ có điều là căn bệnh tim lại phá rối, làm cho nó đau quặng.
Nhưng cũng may là chỉ kéo dài khoảng 10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lần
trước.
11:30 Am
Reng………reng……
-Hura! Khỏe quá, cuối
cùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con mắt mình muốn xụp xuống luôn…
Nó khoái chí mừng rỡ vì
thoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó đặt) đó là thầy dạy văn. Nó không
bao giờ khá môn văn nổi bởi cứ đến giờ văn thì nó lại ngủ, cái lần thi vào
trường này nó phải đi kiếm thu thập thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được,
rồi cứ ngồi đọc đi đọc lại đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới được
điểm cao. Hí hửng cất tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy tới……..
Chap 32: “Ý đồ của cô là
gì?”
Nó vội cúi xuống nhặt
lên, người kia cũng cuống cuồn cúi xuống nhặt cho nó. Vừa nhặt vừa luôn miệng
xin lỗi.
-Xin lỗi bạn nhé, mình
vô ý quá
-Không sao, mình cũng có
lỗi mà
Nhặt xong mấy quyển
sách, lúc này nó mới đứng lên, thì ra người kia là một tên con trai, cao hơn nó
chừng một cái đầu. Nó cũng không để ý gì nhiều, cúi đầu cảm ơn rồi quay đi
-Mình tên Lâm, 11A3, còn
bạn- nó vừa quay đi thì bị cái người tên Lâm đó níu lại, cố gắng làm quen.
-Ờ…….. mình là Bảo Nhi,
11A1, rất vui được làm quen ^____^- chần chừ một lúc nó cũng cười tươi đáp lại,
nhưng chợt nhớ ra là mình còn phải đi cất mấy quyển sách này rồi còn phải xuống
chỗ Mi, Lam nữa. Vậy là nó vội chào tạm biệt cậu bạn Lâm rồi chạy về lớp
----------------------
PROFILE
Tên: Trịnh Hoàng Lâm
Ngoại hình: 1m79, gương
mặt cũng dễ thương nhưng chưa được xếp vào hàng hotboy
Thân phận sẽ được tiết
lộ sau
----------------------
Cất xong mấy quyển sách,
nó chạy xuống căng tin. Cái gì vậy? Sao cả đám con gái lại vây vào một chỗ như
thế kia? Tò mò, nó tiến lại chen vào đám đông
“Ax, gì vậy chứ??” Cảnh
tượng trước mắt làm cho nó không khỏi bàng hoàng. Hóa ra đám con gái vây lại là
vì chỗ Mi, Lam ngồi có………..bọn hắn. Đám con gái không vậy lại sao được khi mà
“ngàn năm” mới thấy 3 hotboy chịu chui vào đây .
“Đúng là cái lũ hám
trai”- nó thấy chướng mắt nên chạy tới kéo hai con bạn ra, tìm một cái bàn khác
để ngồi, mà cũng không cần phải tìm bởi bàn trống cả đống, lũ con gái thích
đứng ngắm trai hơn là ngồi ăn mà.
Thật ra thì hắn cũng khó
chịu lắm, bởi hắn có muốn xuống đây đâu, chỉ tại hai cái tên kia lôi kéo, đòi
xuống đây cho bằng được nên cuối cùng hắn vẫn phải lết xuống.
Nó cảm thấy khó chịu
lắm, nhìn cái cảnh sao mà gai mắt quá. Quyết không thèm quan tâm tới nữa, cứ đi
mua đồ ăn như không có gì, hôm nay căng tin đông người mà không ai chen lấn mua
đồ ăn, thoải mái thật. Nhưng cứ khó chịu thế nào ấy!!!
Rè…….rè
Chợt điện thoại nó rung
lên, vội lấy ra xem. “Số ai vậy nhỉ?” chần chừ một lúc nó bắt máy
-Alô, ai vậy ạ?
-Nhi hả? Quân đây! Xin
lỗi Nhi vì mấy hôm nay đi mà không báo trước!
-Quân đi đâu vậy?
-Mẹ Quân ở bên này bị
bệnh, công ty lại gặp trục trặc nên Quân phải bay ngay tối hôm đó, không báo
trước với Nhi được. Bây giờ mọi thứ ổn định rồi Quân mới gọi cho Nhi được đây.
-Ừ, vậy khi nào Quân về?
-Khoảng 1 tuần nữa. Vậy
nhé, Quân lại có chuyện phải đi đây.
-Ừ, bye, nhớ về sớm
nha!!
Cúp máy, thì ra Quân có
việc bận, làm mấy hôm nay nó cứ lo lo. Bây giờ thì biết Quân không sao rồi.
Thoải mái tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra
-Chị Nhi, em ngồi ở đây
nha!
Con bé Nguyệt Mỹ từ đâu
đi tới tay cầm theo khay thức ăn. Thấy con bé nó lại cảm thấy vui vui, có
NGuyệt Mỹ nó cảm thấy như có thêm một người bạn nữa trong ngôi trường này. Lam
với Mi cũng có vẻ quý con bé lắm.
-Ừ, em ngồi đi
Con bé ngồi xuống, vừa
ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mới quen biết nhau mà cứ như là quen lâu lắm rồi vậy.
Cứ ngồi nói chuyện cười đùa, mặc cho bọn hắn đang khổ sở với mấy con nhỏ hết
“anh ăn cái này nha”…. “anh uống cái này đi, cái này bổ dưỡng lắm”….. Cuộc vui
có lẽ sẽ được trọn vẹn nếu như con bé Nguyệt Mỹ không sơ ý làm đánh đổ cà phê
lên áo nó
-Em……em xin lỗi chị- con
bé vội vàng lấy khăn lau cho nó, miệng rối rít xin lỗi.
-Không sao đâu, chị sẽ
thay áo khác, em đừng lo.
Mặc dù nó gét nhất là bị
đổ nước lên người, cái cảm giác nó ướt ướt, dính dính rất khó chịu, mà lại còn
để lại một vết khác lạ trên áo nữa, nhưng trách sao được vì con bé chỉ lỡ tay
thôi mà.
-Mày có đồ thay không,
hay để tay gọi điện về kêu người lấy bộ khác cho mày?- Mi hỏi
-Có, cũng may là sáng
nay tao có đem theo bộ thể dục để thay. Chắc giờ thay luôn quá.
Nói rồi nó đứng lên đi
lấy bộ đồ bỏ trong tủ trường thay luôn, để Mi Lam ngồi cùng Nguyệt Mỹ
Hắn ngồi bên kia tuy bị
đám con gái vây lại nhưng hắn vẫn có thể nhìn được qua chỗ nó. Có thể con bé đó
qua mặt được tụi nó nhưng không thể qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của con
bé Nguyệt Mỹ là cố ý. “Xem ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng như
vậy là chưa đủ để thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định làm gì!”
Nguyệt Mỹ giờ đang tức
tối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng nó lại có đồ khác để thay. “Thôi
kệ, lần này không được thì lần khác vậy, coi như hôm nay chị gặp may…”
Thay xong bộ đồ, nó cảm
thấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa dễ chịu lại được tự do bay nhảy
không như bộ đồng phục kia ngồi cũng phải ngó trước nhìn sau, đi thì phải từ
tốn……
Kết thúc giờ chơi, chào
Nguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối cùng thì sau mấy ngày liền thăm chị
y tá, nó cũng được trở về với lớp học thân yêu
Buổi học diễn ra khá
suôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có giáo viên nào để ý bắt bẻ nó mặc
sai đồng phục. Chỉ có điều là căn bệnh tim lại phá rối, làm cho nó đau quặng.
Nhưng cũng may là chỉ kéo dài khoảng 10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lần
trước.
11:30 Am
Reng………reng……
-Hura! Khỏe quá, cuối
cùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con mắt mình muốn xụp xuống luôn…
Nó khoái chí mừng rỡ vì
thoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó đặt) đó là thầy dạy văn. Nó không
bao giờ khá môn văn nổi bởi cứ đến giờ văn thì nó lại ngủ, cái lần thi vào
trường này nó phải đi kiếm thu thập thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được,
rồi cứ ngồi đọc đi đọc lại đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới được
điểm cao. Hí hửng cất tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy tới……..
Chap 33: Buổi “cắm trại” ở sân sau
-Ba người, đi chơi đi
-Đi đâu?- Mi hỏi
-Thì đi đâu cũng được.
Chiều nay 1h30 phải học ngoại khóa vậy thì khỏi về, đi chơi luôn rồi vào học,
OK?
-Ừ, vậy ra sau trường
đi, hôm trước mấy con nhỏ kia ra đó thấy cũng đẹp. Hay tụi mình đi mua đồ ăn
rồi ra đó ngồi ăn luôn.
-Ý HAY ĐÓ!- nó từ đâu
nhào tới mắt sáng rỡ (có ăn là ý hay)
Và theo như kế hoạch,
tụi nó đi mua một đống đồ ăn thức uống cứ như là muốn hết cái căng tin vậy. Còn
bọn hắn thì được giao nhiệm vụ đi tìm cái cây nào to nhất mát nhất làm “địa
bàn” để lát nữa cả đám có chỗ để “hạ cánh”
Xong, có địa bàn, có
thức ăn. Sẵn sàng và cả đám bắt tay vào “xử đẹp”. Lần này không còn những tiếng
kêu réo “trả tôi đây” nữa mà là cười nói vui vẻ, có lẽ tụi nó đã thân nhau hơn,
đã biết “nhường nhịn” cho nhau. Cảm giác thật hạnh phúc. Nhưng nghĩ tới chuyện
nó không sống được bao lâu nữa nước mắt nó lại trực trào.
-Nhi, mày sao vậy? Ăn mà
sao lại khóc?
-Ờ……. cái gì đó bay vào
mắt tao….. tao vào nhà vệ sinh một chút- nói rồi nó đứng lên chạy đi.
Tự nhủ lòng không được
khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này. Phải làm sao đây? Tại sao ngay khoảnh
khắc nó tìm thấy niềm vui thì nó lại không sống được bao lâu nữa, tạo sao chứ?
Phải chăng kiếp trước nó xấu xa lắm sao, nên kiếp này nó mới phải chịu nhiều
nổi đau như vậy? Tại sao ông trời lại cướp đi ba mẹ nó khi nó còn chưa đủ lớn
để biết được hạnh phúc gia đình? Tại sao ông lại nỡ cướp đi người chị của nó?
Người mà nó quý nhất, người luôn thương yêu và bảo vệ cho nó? Tại sao? Nó khóc,
khóc cho vơi đi nổi đau, khóc vì quá khứ, khóc vì hiện tại, khóc vì bản thân
mình. Phải chăng ông trời đã quá khắt khe với đứa con gái luôn cố gắng tỏ ra
mạnh mẽ như nó…..
Khóc xong, cảm thấy nhẹ
lòng, nó rửa mặt cho tươi tỉnh rồi quay lại cùng mấy đứa bạn. Cố gắng gượng
cười.
Còn hắn, ngay khoảnh
khắc nhìn thấy nước mắt nó rơi sao lòng hắn lại đau như vậy? Hắn có thể nhìn
thấy nỗi đau trong giọt nước mắt nó. Nó đang đau đớn? Vì chuyện gì? Hắn không
biết được…… tại sao hắn lại luôn lo lắng cho nó? Phải chăng hắn đã yêu nó rồi?
Vậy con người con gái đó, người con gái hắn vẫn chờ đợi thì sao?
Đanh chén xong, đứa nào
đứa nấy no căng bụng. Ba đứa nó quyết định cướp cái cây làm “địa bàn” để ngủ,
đuổi ba người bọn hắn đi chỗ khác.
Mặc dù ấm ức lắm, tại vì
cái cây này là chỗ bọn hắn tìm được chứ đâu phải tụi nó. Bây giờ thì bị đuổi đi
như kẻ “vô gia cư”. Thất thểu!!
“Cướp” được cái cây bóng
mát rượi, tụi nó nằm cùng nhau tám chuyện.
-Nhi này- Lam ôm nó,muốn
nói cái gì đó nhưng có vẻ do dự lắm
-Sao?
-Tao thấy con bé Nguyệt
Mỹ đó có gì lạ lắm. Hình như……. lúc nãy nó cố ý làm đổ nước lên người mày.
-Không phải đâu, chắc
mày nhìn nhầm rồi, con bé sơ ý thôi!- nó bào chữa thay Nguyệt Mỹ, bởi trong
thâm tâm nó vẫn luôn tin tưởng Nguyệt Mỹ. Hơn nữa nó đã cứu con bé thì làm sao
mà con bé làm như vậy với nó được.
Gió mơn man như kéo xụp
mi mắt nó xuống, cả đám dần thiếp đi. Hưởng thụ cuộc sống, hồn lìa khỏi xác, đi
chu du hóng gió (^_____^) Đúng là không lúc nào thời gian trôi qua nhanh như
lúc ngủ, vừa nhắm mắt đã 1h
Hắn đánh thức Duy và
Long, đi tới “địa bàn” của tụi nó, nhìn thấy cảnh ba đứa tụi nó ngủ sao mà mắc
cười quá, Đứa thì ôm bụng, đứa thì gác chân……. nhìn không đứa nào ra đứa nào.
Long đến đánh thức Mi
một cách rất chi là nhẹ nhàng, anh chàng đi tới cúi xuống và nói nhỏ vào tay Mi
-Mi iu dấu ơi, dậy đi
tới giờ rồi
Và kết quả là tên Long
ăn ngay một cú đấm bật ngược ra sau.
-Ối, Long hả, Mi…..Mi
xin lỗi….- hóa ra là vì đang ngủ mà thấy hơi nóng phả vào cổ, tưởng có tên dê
xồm nào dám tới định xàm sỡ nên cô nàng tung ngay cú đấm
Tên Long đau quá ôm mặt
nhăn nhó, làm ra vẻ giận dỗi
-Hichic, lần sau không
dám kêu Mi dậy nữa đâu
-Mi…..Mi xin lỗi….. Mi
không cố ý đâu
-Ui da, đau quá, hỏng
hết gương mặt đẹp trai của tôi rồi (đánh thêm đi chị Mi ơi) \- tên Long tay ôm
mặt, tay đập bình bịch xuống đất.
-Nè, đau ở đâu, để Mi
coi, bỏ tay ra đi mà……- Mi lo lắng chạy tới rối rít, tên Long lại được dịp la
toáng lên làm cho cô nàng hoảng muốn khóc.
Bỗng…… Chụt…….
Tên Long đột nhiên quay
phắt lại, hun chụt một cái vào má Mi. Miệng cười tươi rói “hết đau rồi”, rồi
đứng lên bỏ chạy một mạch.
-Aaaa! Đứng lại, đồ lợi
dụng, Mi đánh chết Long!!
Thế là cả hai lại đuổi
nhau chạy quanh sân sau
Còn Duy lúc đó chưa biết
phải làm gì để đánh thức Lam, cứ ngồi đó ngắm cho sướng con mắt.
Bên hắn thì đang cực khổ
lôi kéo con heo như nó thức dậy. Cứ lôi được nó ngồi dậy thì nó lại nằm xuống,
cứ ngồi rồi nằm, ngồi rồi nằm….
“Được thôi, cô không
chịu dậy chứ gì!!!”- nghĩ rồi hắn bẻ tay răn rắc, cui xuống nói nhỏ vào tai nó
-Cô mà không dậy thì
đừng trách tôi tại sao lại…….. cô nhé!
“Hả? …….. mình?” Vừa
nghe hắn dứt câu, nó bật dậy và ngay sau đó là một tiếng “cốp”, đầu nó va vào
đầu hắn, cả hai ngồi ôm đầu. Nhờ cú đó mà nó tỉnh ngủ hẳn luôn ( dấu……….. thử thách
mức độ trong sáng của mấy bạn. Thích điền từ gì thì điền hehe)
Hậm hực khó chịu, quay
qua thấy Lam còn ngủ nên nó kêu dậy luôn, làm tên Duy đang ngắm cô nàng thì
thấy cô nàng mở mắt ra nhìn mình vội đỏ mặt quay đi.
Rồi hắn, Mi, Lam gọi
điện về nhà kêu người mang đồ tới. Nó cùng với Mi, Lam đi thay. Chà! Ba đứa tụi
nó mặc đồ thể dục đẹp hết biết. Tuy mặt nó không được xếp vào hàng đẹp nhưng
lại được cái body chuẩn nhé.
Thay xong cả đám cùng
nhau đến chỗ lớp . Mỗi lớp đều có hẳn một cái sân riêng để tập hợp. Đúng là
trường quí tộc.
-Chị Trang, coi ba đứa
tụi nó kìa, nhìn ngứa mắt quá- một con nhỏ chạy lại cạnh Thảo Trang nói với
giọng bực tức.
-Hừ, mày khỏi lo, rồi sẽ
có trò hay để xem…..
Chap 34: Trận đấu
Tập hợp xong, một ông
thầy đầu hói khoảng ba mấy tuổi đi đến. Thấy ông thầy, đâu đó trong lớp lại
vang lên tiếng cười khúc khích
-Chào các em, tôi là
giào viên sẽ dạy môn thể dục cho các em……..bla…….bla……..bla….
Sau khi nói một lèo về
phổ biến nội qui, cách kiểm tra, cách tính điểm…… thì ông thầy kết khúc bằng
câu
-Hôm nay là ngày đầu nên
chúng ta sẽ học bóng chuyền, các em đi lấy bóng và quay lại luyện tập khởi động
30” rồi chúng ta sẽ bắt đầu học.
Dứt câu, cả lớp đổ xô
nhau đi lấy, nó thì đến xin thầy được nghỉ vì tay đang bị thương
Mi, Lam lấy bóng xong
thì quay lại cùng nó đến ghế đá ngồi tám tiếp, tại hai con nhỏ còn lạ gì môn
này nữa nên khỏi cần khởi động gì cả
-Nhìn kìa! Có đứa không
biết chơi nên viện cớ để được nghỉ, nhục thật—Thảo Trang từ đâu đi tới, giọng
nói đầy mỉa mai
-Nói ai vậy?- nó bực
mình nhưng vẫn cố kìm nén
-Còn ai vào đây? Giả
điên không biết à?
-Hì, cô tự nói mình đó
hả? Không sao, không biết thì vẫn có thể tập mà, có gì đâu mà lại tự nói mình
nhục như vậy!!- nó cười mỉa, nhìn sắc mặt Thảo Trang đang dần biến dạng
-Mày……….Có ngon thì ra
đấu, tao thách mày thắng được tao, mà chắc một điểm cũng không ghi nổi nhỉ!
-Được thôi
Trên đời này nó gét nhất
ai thách nó. Thích thì chiều, không quan tâm đến cái tay đang bị thương của
mình nữa, Thảo Trang kêu mấy đứa con trai đến dựng lưới. Cả đám học sinh đứng
vây lại tạo thành cái sân lớn
Đội nó gồm nó, Mi và
Lam. Tuy lam hay khóc và không biết đánh nhau nhưng con nhỏ lại nằm trong đội
bóng chuyền ở trường cũ đấy nhé, Mi thì khỏi nói, con nhỏ gét cay gét đắng Thảo
Trang nên trận này không thể bỏ qua.
Còn bên đội Thảo Trang
thì gồm có Trang và hai con nhỏ luôn kè kè theo là Ly và Tuyết. Hai con nhỏ đó
trong có vẻ thù nó lắm
Trận đấu bắt đầu và
trọng tài là lớp trưởng Hà Linh. Hà Linh là người ngay thẳng nên tụi nó không
lo Thảo Trang có thể gian lận.
Đợt giao bóng đầu tiên
thuộc về đội nó vì Thảo Trang là người thách đấu. Nó bắt đầu bằng đường tung
bóng cao
Bóng vừa chuyền qua,
Trang đã nhảy lên đạp mạnh một cú chất chứa đầy căm phẫn, vì đường bóng nhắm
vào nó nên nó phải tiếp bóng, bắt buộc dùng đến tay bị thương cộng thêm lực
đánh mạnh làm tay nó nhức kinh khủng. Nhưng cũng may là vì đợ nhẹ, bóng bay qua
nằm ngay sat lưới, đối phương không kịp trở tay và đội nó ghi điểm mở đầu. Đám
đông reo hò cổ vũ, có những người không biết ở lớp nào ở đâu nhào tới đứng cổ
vũ theo
Tiếp tục phát bóng, đợt
bóng này có vẻ cân sức, nãy giờ phải tiếp hơn 20 lượt mà bóng vẫn chưa chịu
chạm đất. Hầu như mọi đường thẳng đều nhắm vào nó và nhắm vào bên tay nó đang
bị thương. Lạ thật, Thảo Trang biết nó đang bị thương sao?
Hú……hú……. hay quá
Đội nó bị thua một điểm
do tay nó tê rân nên đỡ bóng bị lệch đường ra khỏi vạch. Trang nhìn nó nở nụ
cười đắc thắng.
-Mày đứng sau đi, để tao
đứng đây cho- Lam đẩy nó ra sau
Nó đứng ra sau. Trận đấu
tiếp tục. Lúc đầu Lam đánh trả rất tốt và có gì đó tức giận bởi nhỏ thấy lối
chơi của Trang đều nhằm vào cánh tay của nó. Tuyết đánh mạnh một cú tung cao,
rất chuẩn. Tuy cao nhưng không ra ngoài vạch, điều này cho thấy một là đỡ bóng
hai là mất điểm, vì đứng sau nên người đỡ buộc phải là nó. Dúng hết sức bật một
cú thật mạnh, dúng lực đánh mạnh nhất và bóng bay trở lại, tiếp đất ngay sát
vạch. Một điểm ghi bàn đẹp mắt
Đám đông hỏ reo ngày
càng to hơn
Vết thương bị động mạnh,
máy lại chảy ra thấm qua cả lớp băng. Hiện tại đội nó đang dẫn trước với tỉ số
15-14, sít soát nhau. Có thể thấy cả hai bên bay giờ đều đuối sức bởi cả hai
đều dùng quá nhiều sức.
-Ở bên kia có gì vậy?
Sau khi tranh thủ giải
quyết những chuyện mà hội trưởng hội học sinh cần phải làm, hắn cùng với Duy,
Long quay trở lại lớp.
Nhìn thấy đám đông đang
vây quanh cổ vũ cái gì đó, bọn hắn tiến ngay lại, nhưng đông quá, đám đông lại
cứ tập trung vào bên trong, không ai biết đến sự có mặt của bọn hắn.
-E hèm
Một cô nàng đang mải mê
xem, nghe tiếng động lạ, quay lại thấy ba chàng. Thông tin nhanh chóng được
truyền đi, cả đám tản ra cho bọn hắn vào.
Cảnh tượng đập vào trước
mắt làm hắn bực tức, nhìn thấy miếng băng trên tay nó thấm máu đỏ cả vậy mà vẫn
cứ tiếp tục đánh. Trong khi đó Duy, Long lại trầm trồ nhìn Mi, Lam đánh trả
liên hồi. Không dừng trận đấu, hắn tiếp tục đứng xem.
15’ cuối cùng
Tụi nó vẫn đang dẫn
trước với tỉ số 23-22
-Làm sao bây giờ? tụi nó
vẫn hơn điểm!!- Ly nói nhỏ với Trang
-Đến lúc dùng “biện
pháp” mạnh rồi…. TỤI TÔI MUỐN HỘI Ý- Thảo Trang nói to với Hà Linh rồi quay qua
Ly và Tuyết- Được rồi, bây giờ tụi bây cứ nhắm thẳng vào cái tay đang bị thương
của nó mà đánh, làm cách nào để cho nó phải dùng tay đó để đỡ bóng được chứ?
Gật đầu, Ly và Tuyết đã
hiểu ý. Điều khiển bóng bay theo hướng nào đối với hai nhỏ không khó, bởi cả
hai đều đã thuần thạo đường chuyền bóng rồi
Bên nó cũng tranh thủ
hội ý và quyết định nó sẽ lên đứng trước vì nãy giờ Mi, Lam cũng mệt lắm rồi,
nó đứng sau từ gần hồi đầu nên vẫn còn sức. Mi, Lam lúc đầu không chịu nhưng vì
nó kiên quyết nên dù có chịu hay không thì vẫn phải chấp nhận. Và trận đấu tiếp
tục theo đội hình. Thảo Trang khẽ cười nham hiểm
“Điên rồi sao, cô đứng
vào mục đích của Trang rồi đồ ngốc, tay lại đang bị thương, đúng là không biết
tính toán gì cả, kiểu này chỉ có nước thua………..”'
Chap 35: "Tôi sẽ
chứng tỏ cho mọi người thấy"
Trận đấu được tiếp tục
Và theo như vị trí của
đội nó thì thuận tiện cho ý đồ của Thảo Trang. Mọi đường bóng đều được nhắm vào
nó có chủ ý
Cứ đợ lại một cú thì tay
nó lại càng nhức dữ dội hơn, tính tới bây giờ nó đã tiếp hơn 15 đợt bóng rồi.
Mi, Lam cứ như người xem vậy, không tiếp được trái nào.
“Tay mình gần như mất
cảm giác rồi, hy vọng sẽ đủ để có thể kéo dài đến hết giờ……..Ối….”
Đường bóng quá mạnh, tay
nó không chịu nổi lực của bóng làm bóng vang ra khỏi vạch
-23-23- Hà Linh phán
-Ax, bực thật……… cố
lên………3p nữa thôi!
Bây giờ thì miếng băng
dán đã hoàn toàn thấm đỏ rồi. Liệu nó có đủ sức để cầm cự những phút còn lại
không? Lúc này Duy và Long đã chú ý và hiểu được ý đồ của Thảo Trang
-Chúng ta có nên ngăn
trận đấu lại không?- Duy hỏi
-Tay cô ta đang bị
thương như vậy nếu như cứ cố gắng thì sẽ gây chấn thương mất- Long thuyết phục
hắn bởi hắn đang có ý định sẽ xem hết trận đấu
Không nói không rằng,
hắn bước ra sân kéo nó đi trong sự ngạc nhiên của mọi người, đi đến một góc
khuất
-Anh làm gì vậy? Thả tôi
ra
-Đừng chơi nữa!
-Trại sao chứ? Tôi gần
thắng rồi, anh đừng có phá rối
-Cô muốn sau khi kết
thúc trận đấu thì đi bó bột luôn à?
-Kệ tôi
-Tại sao cô cứ bướng
bỉnh như vậy chứ?- hắn tức giận quát to
-Vì tôi muốn chứng tỏ
cho mọi người thấy rằng: tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Tôi sẽ cho họ thấy
rằng tôi sẽ chống trả đến cùng
-Chống trả đến cùng cho
dù có bị thương sao? Chống trả đến cùng mà ngay cả ý đồ của cô ta cô cũng không
biết mà gọi là chống trả đến cùng à? Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ
-Đúng vậy, tôi ngu ngốc
vậy đó, không cần anh quan tâm
Nó bỏ đi, quay trở lại
trận đấu, thấy nó Thảo Trang lại cười mỉa, nó bắt đầu gét, rất gét nụ cười đó
Trận đấu được tiếp tục
Phải! Nó biết được ý đồ
của Thảo Trang. Nhưng nó vẫn đứng trước, bởi chỉ có đứng trước thì nó mới có
thể thực hiện được cú đập bóng xuất chúng của mình. Cú đập bóng mà không ai có
thể đợ được. Nhưng liệu với cánh tay bị thương thì nó có thể thực hiện được
điều đó không?
Vẫn là những đường bóng
mạnh có chủ ý nhằm vào nó. Thời gian trôi qua……. chờ thời cơ. Điều chỉnh đường
bóng theo hướng mình cần. Còn 1” nữa………
Trái bóng vẫn cứ bay qua
bay lại trong sự hồi hộp của mọi người
Thời cơ đến rồi!
Nó dùng hết sức, bật
thật cao nhảy lên, dùng hết sức còn lại của cánh tay, đập thật mạnh vào bóng
“Chết rồi, lực không đủ
mạnh..”. Ly đỡ được bóng tung qua cho Tuyết. Tuyết phản mạnh, bóng bay với tốc
độ cực nhanh, đánh trả bóng. Tay nó lúc này mất cảm giác rồi. Không còn đủ sức
để tiếp bóng nữa. Vậy là thua rồi, Không thể được!
Trong lúc bóng đang bay
về hướng nó, tay không còn chút sức lực nào để đánh trả nữa. Một nỗi thất vọng
trào dâng “Thua rồi!”
-Nhi tránh ra!
Mi từ dưới chạy lên, đẩy
nó qua một bên và đập mạnh bóng. Đội Thảo Trang cứ tưởng thắng rồi nên không
thủ thế và kết quả là:
-24-23, đội Bảo Nhi
thắng- Hà Linh cười tươi đưa đưa ra kết quả cuối cùng
Hú……..hú……… hay quá
Đám đông hú hét, chúc
mừng tụi nó. Còn tụi nó thì ôm nhau nhảy tưng tưng vui không tả nổi, thật sự
chiến thắng quá bất ngờ.
-Yeah! Thắng rồi, thắng
rồi!!!
-Các em đấu hay lắm,
haha- ông thầy từ đâu đi tới vỗ tay bôm bốp
-Ơ, thầy……..
Hóa ra là ông thầy đã
đứng xem trận đấu từ đầu đến giờ, ổng cũng thấy được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng
điều làm ổng bất ngờ đó là đội nó lại giành được chiến thắng, bởi đội của Thảo
Trang cả 3 đều nằm trong đội bóng của trường.
-Các em chơi rất rất,
các em có muốn tham gia vào đội tuyển của trường không?
-Ơ……. Không ạ. Bọn em chỉ
định đấu cho vui thôi ạ
Mặc dù tụi nó đã từ chối
nhưng ông thầy vẫn cứ lẽo đẽo theo sau thuyết phục, làm cho tụi nó nhức hết cả
đầu.
-Thôi được ạ……… tụi em
sẽ suy nghĩ lại được chứ ạ!
-Được, được……..
Kết thúc trận đấu thì
tụi nó cũng được ông thấy “miễn giảm” cho ngồi chơi luôn. MÀ nếu bây giờ có học
thì tụi nó cũng chẳng còn sức đâu mà học nữa. Ngồi ở ghế đá, bọn hắn từ đâu
tiến lại
-Mi đấu hay quá- Long
chạy đến ngồi ngay bên cạnh Mi
Còn tên Duy thì cũng từ
từ đi đến ngồi bên cạnh Lam. Sao tên này thấy Lam mà cứ rụt rè thế nào ấy nhỉ?
Còn hắn thì đưa chai
nước ra trước mặt nó
-Làm tốt lắm!
Chỉ một câu cụt ngũn như
vậy mà sao nó lại thấy vui vui. Đưa thay cầm lấy chai nước tu một hơi dài, nó
mỉm cười
-Hì, tôi đã nói là phải
làm được mà. Thấy tôi giỏi không, hehe
-Ừ thì giỏi- nói nhỏ xíu
-Thôi, xin thầy về sớm
đi, dù gì thì ngồi đây cũng không làm gì- Duy đề nghị
-Ừ, đi, về nhà tắm đã,
người như con cú rồi nè
Vậy là chỉ cần một câu
nói của hắn, cả đám thoải mái dung dăng dung dẻ đi về. Tên Long rủ luôn Mi, Lam
về nhà hắn. “Hai cái tên đáng gét này……. chết rồi….. Mi, Lam sẽ như thế nào nếu
biết mình ở cùng bọn hắn đây………Axxxx”
Vì lúc sáng đi xe buýt
nên bây giờ không có xe, cả đám lại bắt xe bus về nhà. Buổi chiều nên trên xe
cũng hơi đông, nhưng mà vẫn có chỗ ngồi. Nó ngồi cùng Mi, Lam thì lại ngồi cùng
Duy.
Thấy 2 anh chàng không
có ai ngồi cùng thì cả “tá” con gái ở đâu súm tới vây lại. Nào là xin số điện
thoại, hỏi tên, đứng mà cứ ưỡn ẹo. Mi nhìn thấy cảnh đó khó chịu nên cô nàng
đứng phắt dậy. Qua nắm tay Long
-Đây là bạn trai tôi,
làm ơn đừng có súm lại nữa, được chứ- Mi nói rồi cười tươi
-Tôi không tin, Nếu là
bạn trai sao khong ngồi cùng mà ngồi riêng- một cô gái lên tiếng
-Ờ, đúng rồi ha……… chắc
nó ngộ nhận đó………- cả đám con gái lại xì xầm. Mi lúng túng quá chưa biết nên
nói gì thì Long lại lên tiếng
-Cô ấy nói đúng mà. Cô
ấy là bạn gái của tôi, vậy nên cáo lỗi nhé….- Cả hai người nắm tay nhau tìm cái
ghế khác ngồi. Vừa ngồi xuống thì cả hai vội buông ngay tay nhau ra, mặt đỏ
lừ…..
Để lại hắn với đám con
gái……………..