Độc dược phòng bán vé - Chương 40
[[Hút khô?
Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao
hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra lại có chút... dâm tà?]
Mạch Nhiên và Tiểu Kim rời khỏi
đoàn phim đã xảy ra bao chuyện sóng to gió lớn, đạo diễn Tưởng triệu tập toàn
bộ đoàn phim, trước mặt mọi người mà phê bình Mạch Nhiên. Tại cuộc họp, cô
chính là bên sai trái phải chịu giáo huấn, bị mắng xối xả vào mặt. Thẩm Lâm Kỳ
ngồi một bên hoàn toàn làm ngơ từ đầu đến cuối, để mặc cô mất hết cả mặt mũi.
Nhưng mà, như vậy cũng chưa phải
thảm hại nhất. Kinh khủng hơn thế chính là Mạch Nhiên đã chọc giận đến Linda.
Từ cái lần khi còn đang quay Rock Girl mà Mạch Nhiên tự ý rời đoàn phim, Linda
đã giáo huấn cô một trận tơi bời rồi, lần này còn hơn thế, Linda cấm đoán Mạch
Nhiên đủ điều luôn.
Vừa nghe Linda nói xong, Mạch
Nhiên liền phiền muộn trong lòng.
Để đẩy nhanh tiến độ quay, thời
gian riêng dành cho diễn viên vốn đã rất ít rồi, vậy mà trong khoảng thời gian
rảnh hiếm hoi ấy, Linda còn quy định Mạch Nhiên không được đi đâu, điều này đối
với cô mà nói, quả thực là ngồi tù khổ sai..
Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do
dự không biết có nên vượt ngục hay không, thì tin vui truyền đến. Vì lượng
ratitng người xem của Tình yêu tới liên tục tăng cao cho nên phía nhà sản xuất
quyết định điều chỉnh nội dung kịch bản. Theo kế hoạch ban đầu là mười sáu tập
thì bây giờ tăng lên hai mươi tập, còn có thêm một số ngoại cảnh, vốn để đáp
lại sự nhiệt tình của khán giả.
Thông báo này vừa đưa ra, Mạch
Nhiên đang vì mấy ngày bị cấm đoán mà tinh thần ủ rũ liền lập tức mừng rỡ. Ý
nghĩ duy nhất trong đầu lúc ấy chính là: “Ôi má ơi, cuối cùng cũng không cần
phải mỗi ngày trông thấy Thẩm Lâm Kỳ nữa rồi!”
Mặc dù biểu hiện của Thẩm công tử
gần đây thực khiến người khác giận sôi máu, nhưng Mạch Nhiên nghĩ dù tốt xấu gì
anh cũng chủ tập đoàn Tinh Thiên, cũng không thể vì cô mà tùy tiện vứt bỏ công
to việc lớn, cơ hội kiếm tiền được, chắc sẽ không theo cô đên trường quay mỗi
ngày nữa!
Phụ nữ và sự nghiệp, Thẩm Lâm Kỳ
đương nhiên coi trọng sự nghiệp,gạt bỏ phụ nữ sang một bên. Mạch Nhiên ba năm
nay ở bên cạnh anh, điều này cô biết rõ.
Nhưng cô không ngờ rằn mình đã
đoán sai!
Trong lúc cô đang sung sướng hài
lòng chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống tự do thì Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên xuất hiện.
Anh mặc một bộ đồ thể thao, công khai ngồi trên xe ô tô của của đoàn phim.
Mạch Nhiên há hốc miệng, mãi
không hết khiếp sợ mà pấy lại tinh thần. Một lúc lâu cô mới nghiêm mặt hỏi:
“Anh đến đây làm gì?”
Thẩm Lâm Kỳ đang ôm laptop trên
đùi làm việc, không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Đi du ngoạn ngoại ô.”
Du ngoạn cái muội! Mạch Nhiên tức
giận: “Em và mọi người đi đóng phim, không phải đi du ngoạn!”
“Em đóng phim, anh đi du ngoạn.
Có liên quan sao?” Anh ngẩng đầu hỏi lại cô.
Mạch Nhiên á khẩu không trả lời
được. Theo lý mà,nói đúng là chuyện cô đi diễn và anh đi du ngoạn chẳng có gì
liên quan đến nhau cả, nhưng vấn đề là, Thẩm công tử lại keo kiệt đến nỗi ngồi
nhờ xe đoàn phim đi chơi sao? Rõ ràng là anh chỉ muốn không cho cô tự do mà
thôi.!
Nghĩ vậy, Mạch Nhiênvô cùng tức
giận, quẳng hành lý sang một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, bên cạnh Kiều Minh
Dương.
Bên tai cô truyền đến một giọng
nói thoáng kinh ngạc. Kiều Minh Dương hỏi: “Sao cô lại ngồi đây?”
“Cùng anh.” Mạch Nhiên ưỡn ngực,
“Có ý kiến gì sao?”
Kiều Minh Dương rất biết phối
hợp, hắn xua tay: “Nào dám? Có người đẹp làm bạn, cầu còn không được.”
Không hổ là thần tượng khiến hàng
vạn fan say mê. Những lời ngon ngọt này khiến Mạch Nhiên cười đến híp cả mắt,
không nhịn được quay sáng nhìn xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ.
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn
chăm chú nhìn màn hình laptop. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe chiếu lên
người anh, những ngón tay thon dài đang gõ nhẹ trên bàn phím. Mạch Nhiên không
kìm được nuốt nước bọt! (há há… ngon quá nhờ! ^^)
Bất chợt, Thẩm Lâm Kỳ ngẩng đầu,
nhìn cô.
Mạch Nhiên sợ đến tròn xoe mắt,
tim đập loạn xạ, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường, nhất định sẽ không được
yên ổn.
Căn cứ vào quy luật chuyện tốt
thì sẩy mất, chuyện xấu thì lãnh hết, dự cảm của Mạch Nhiên đã trở thành sự
thật rồi.
Xe đến lúc tới được chân núi, lại
còn gặp một trận lở đất, khiến mọi người phải đi bộ hơn mười dặm mới đến địa
điểm quay phim. Lúc đó trời đã tối, trên xe ngoại trừ Tiểu Kim và Thẩm Lâm Kỳ,
tất cả đều đã vừa đói vừa mệt, vô cùng khốn đốn.
Mạch Nhiên còn thảm hại hơn,
chiếc xe cứ lắc lư liên tục, khiến cô rất buồn nôn. Hai lỗ tai ong ong, hai
chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.
[Mạch Nhiên còn thảm hại hơn,
chiếc xe cứ lắc lư liên tục, khiến cô rất buồn nôn. Hai lỗ tai ong ong, hai
chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.]
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, cô
bỗng nhiên cảm thấy một lực đạo trên lưng, hình như có một cánh tay nâng cô
lên. Mạch Nhiên vô lực nhìn lại Thẩm Lâm Kỳ, không hề phản kháng lại, thân thể
không tự chủ được mà ngả vào người anh. Cùng lúc đó, người cô bỗng nhiên nhẹ
tễnh, hai chân rời khỏi mặt đất, cô bị bế lên.
“Thành thật một chút.” Ngài vạn
tuế gia nghiêm mặt hạ thánh chỉ.
Kỳ thực cho dù anh không nói, cô
cũng sẽ vẫn phải thành thật. Tục ngữ nói hảo hán chịu bỏ qua thiệt thòi trước
mắt, có người ôm, ngốc mời buông ra? Mạch Nhiên ngay từ đầu đã quên hết tất cả
bất mãn với anh, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì có anh đi cùng, bằng không cô
sẽ phải thuê lừa cõng lên núi mất.
Tuy rằng lừa sẽ không bày ra cái
vẻ mặt như thế này, nhưng dù sao lừa cũng không đẹp trai như Thẩm công tử được,
mà lại còn phải trả phí!
Hơn nữa, Thẩm công tử đẹp trai
cũng không cần đến túi tiền của cô, chí ít cũng khỏe hơn lừa. ╮(╯▽╰)╭
~~~
Qua một đêm chuẩn bị, ngoại cảnh
rốt cuộc cũng bắt đầu được quay.
Mặc dù Mạch Nhiên trước khi tới
đây còn ôm mộng được đi hóng gió, nhưng giờ tới đây rồi, cô mới ý thức được, đi
quay ngoại cảnh thật sự đã không thoải mái lại còn gặp đủ các loại rắc rối
không tưởng được.
Cảnh quay này chủ yếu chính là:
Đỗ Như Phong và bạn của hắn có hẹn đi dã ngoại. Hắn kiếm cớ nhốt Tiểu Thất
trong nhà, nhưng không ngờ ra ngoài gặp mưa to, Đỗ Như Phong và bạn bè hắn lạc
nhau, phải lưu lại trong núi.
Kiểm tra được tín hiệu di động
của Đỗ Như Phong, Tiểu Thất liền một mình chạy tới hang núi, suốt đêm tìm kiếm
chủ nhân đang bị lạc. Cuối cùng đến một con dốc lạ cũng nghe được tiếng hắn.
Đỗ Như Phong còn chưa nói xong
“Cô đừng xuống, nhanh đi tìm người!” Tiểu Thất đã nhảy xuống cùng hắn.
Dưới cái hố, hai người hai mặt
nhìn nhau. Đỗ Như Phong tâm tình từ thất vọng đến kinh hỉ rồi lại tuyệt vọng,
cuối cùng rốt cục sụp đổ.
“Cô điên à, nhảy xuống làm gì!”
Đỗ Như Phong chỉ vào mũi Tiểu Thất mắng to.
Tiểu Thất không rõ chủ nhân vì
sao mắng mình, cứ lúng ta lúng túng nhìn.
Đỗ Như Phong lại mắng: “Tôi ở
dưới này đợi cả ngày vừa đói vừa lạnh muốn chết rồi. Khó khăn lắm mới có chút
hy vọng, vậy mà …. cô lại nhảy xuống! Cô lại nhảy xuống a!”
Tiểu Thất vẫn không hiểu ý chủ
nhân. Tuy nhiên từ những lời này cô phân tích được ra hai điều: Thứ nhất chủ
nhân đói bụng, thứ hai chủ nhân rất lạnh.
Trên người cô không có cái gì có
thể ăn, nhưng cơ thể cô có thể duy trì nhiệt lượng, vì vậy cô ôm lấy Đỗ Như
Phong.
Đỗ Như Phong ngây dại. Từ những
chỗ nhỏ thất trên người truyền đến tia ấm áp, khiến hắn thần kinh vốn căng
thẳng cả ngày đều thả lỏng. Hắn cảm thấy mệt muốn chết, nhưng lại có cảm giác
an toàn rất khó tả. Điều này khiến cho hắn nhớ tới người mẹ đã mất nhiều năm
của mình. Ký ức như thủy triều dâng lên, trong cảm giác ấm áp ấy, hắn từ từ
chìm vào giấc ngủ.
Nhưng năng lượng Tiểu Thất đã gần
hết, chậm rãi ngừng hoạt động.
****
Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương giờ
này khắc này đang ngồi ôm nhau, chính là để quay cảnh này. (chị à, anh Thẩm
đang ở đây đấy ^^)
Xung quanh tất cả đều là lá khô,
chiếc camera đang chĩa về phía hai người bọn họ. Kiều Minh Dương dưới công lực
xuất quỷ nhập thần của nhân viên hóa trang, nhìn qua gương mặt râu ria mọc dày,
trông có anh vô cùng tiều tụy, không gì sánh được.
“Ôm!” Đạo diễn ra lệnh.
Mạch Nhiên dang hai tay, ôm lấy
Kiều Minh Dương. Hắn tựa đầu trong lòng cô, ý thức dần dần mơ hồ, trong miệng
nỉ non: “Mẹ. . . Mẹ. . .”
Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên
nghĩ tới Bạch Triết.
Một năm rồi từ khi mẹ cô qua đời,
mỗi khi Bạch Triết phát bệnh, bác sĩ đều tiêm cho nó một liều an thần. Sau đó
nó sẽ dựa vào trong lòng cô mà mơ mơ màng màng gọi mẹ, thật giống như là mẹ vẫn
còn ở bên cạnh bọn họ vậy, chưa từng rời đi…
Mạch Nhiên sợ hình ảnh trước mặt
sẽ khiến cô khóc, đành phải nhắm hai mắt lại.
“CUT!”
Cảnh quay sau khi kết thúc, đạo
diễn Tưởng khó tính đã khen ngợi cô: “Tiểu Bạch, biểu tình của cô rất tốt, tốt
lắm!”
Mạch Nhiên không biết làm sao mà
giải thích với hắn ta tâm tình của mình lúc đó, đành vô tâm vô phế mà cười.
“Để chúc mừng lần này hoàn thành
cảnh phim thuận lợi, ngày mai cả đoàn phim được nghỉ ngơi một ngày, đến tắm
suối nước nóng trong khách sạn.”
Tưởng Vân Đạt nói xong, hiện
trường một trận im lặng, vài giây sau, bỗng nhiên một trận kích động dâng trào.
Mạch Nhiên quyết định tạm thời
gạt quá khứ bi thương sang một bên, xoay người kích động bám lấy tay Linda,
hỏi: “Linda, có mang theo áo tắm hai mảnh không? ! !”

