Độc dược phòng bán vé - Chương 46

Lúc mới bắt đầu tham gia bộ phim,
Mạch Nhiên có đến bệnh viện thăm Bạch Triết. Cô nhớ rõ bác sĩ có nói, tình
trạng của A Triết đang tiến triển rất tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ
xuất hiện kỳ tích.

Mạch Nhiên hiểu hai chữ “Kỳ tích”
giữa hiện thực này vô còn vô cùng xa vời. Nhưng nói như vậy không phải là không
có hy vọng. Đối với người đã từng tuyệt vọng như cô, đây đã là chuyện vô cùng
tốt rồi.

Thẳng thắn mà nói, ba năm nay,
suy nghĩ về cuộc sống của cô đã thoáng hơn rất nhiều. Cô hiện tại đã không còn
lo lắng bệnh tình của A Triết có thể khỏi được hay không, cô nghĩ chỉ cần A
Triết có thể tiếp tục sống, vô ưu vô lo suốt quãng đời còn lại, không như trước
kia phát cuồng, chạy trốn, thậm chí đòi tự sát, đối với cô như vậy là đã tốt
lắm rồi.

Liệu có phải ông trời thấy cô yêu
cầu không quá cao cho nên sớm cho cô được toại nguyện? Tinh thần A Triết mỗi
ngày một tốt lên , thậm chí vài ngày trước lúc cô đến thăm, bác sĩ còn đề nghị
cô nếu A Triết duy trì tình trạng như hiện tại thì cô có thể đưa A Triết ra
ngoài dạo chơi, tiếp xúc với cuộc sông bên ngoài, khả năng có thể giúp ký ức và
trí lực của A Triết khôi phục.

Nghe bác sĩ nói vậy Mạch Nhiên
mừng rỡ như điên, sau khi rời khỏi bệnh viện vẫn luôn suy nghĩ muốn đưa A Triết
đến nhưng nơi đã từng trải qua.

Tuy nhiên thủ tục xin ra viện ở
đây rất phức tạp, Mạch Nhiên nhiều lần tới xin mà vẫn chưa được cho phép. Lúc
cô nản lòng thì Thẩm công tử thần thông quảng đại lại đưa Bạch Triết đến tận
cửa nhà cô. Nói xem, cô sao có thể không giật mình được? Sao có thể không chấn
động? Sao có thể không điên cuồng lên?

Lúc ấy, Mạch Nhiên chỉ hận không
thể nhào tới ôm lấy Thẩm Lâm Kỳ mà khen ngợi: Anh thật là có thế lực, còn có
thể bảo lãnh xuất viện, thật là siêu!!

Nhưng mà, bởi vì cô quá mức kích
động cho nên đã quên mất không nghĩ đến nguyên nhân tại sao Thẩm Lâm Kỳ làm
vậy. Mãi đến khi A Triết kéo tay cô, hưng phấn nói: “Tỷ tỷ, anh rể nói muốn dẫn
A Triết đi công viên hải dương.”, lúc ấy Mạch Nhiên mới cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tiểu quỷ này, lúc nào cũng gọi
anh rể trôi chảy như vậy? Không phải là bị ai đó dạy chứ?

Mạch Nhiên nheo mắt, cảnh giác
quan sát Thẩm Lâm Kỳ. Anh thản nhiên đứng đó không hề có một chút giật mình,
nhưng rõ ràng trên đầu lóe lên mấy chữ: ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú.

Ngại vì có A Triết ở đây, Mạch
Nhiên quyết định nén giận, tạm thời không vạch trần quỷ kế của anh.

Mạch Nhiên nói: “A Triết ngoan,
tỷ tỷ đưa em đi vườn bách thú xem sư tử được không?”

“Không đi được không , em muốn
xem cá heo!” A Triết liều mạng lắc đầu.

Mạch Nhiên trừng mắt liếc Thẩm
Lâm Kỳ, anh nhún vai, làm bộ vô tội.

“Tỷ tỷ, đi mà, đi mà!” A Triết
bắt đầu làm nũng. Từ khi bị bệnh, công phu làm nũng của A Triết chỉ có tăng chứ
không giảm, đã trở thành kỹ năng ứng phó rất thành thạo.

Mạch Nhiên vẫn phải thỏa hiệp,
cắn răng gật đầu: “Được, đi xem cá heo.”

Kỳ thực, Mạch Nhiên phản đối
chuyện đi xem cá heo là bởi vì cô còn có một chuyện không tiện nói ra.

Chính là chứng sợ hãi! Mạch Nhiên
từ nhỏ đã sợ biển sâu, nhìn thấy nước sâu cũng sợ, thấy những đàn cá bơi lội
dưới đáy biển lại càng sợ, chứ đừng nói đến chui vào trong hầm của viện hải
dương.

Nhưng vì Bạch Triết sau khi nghe
Thẩm Lâm Kỳ nói, vô cùng hứng thú muốn đến xem. Nếu như lúc này không đi, e
rằng A Triết sẽ rất thất vọng.

Ba năm sống trong bệnh viện, Bạch
Triết thật khó khăn lắm mới có cơ hội được ra ngoài hít thở không khí, Mạch
Nhiên thực sự không đành lòng dập tắt mộng đẹp của A Triết. Vì vậy cô quyết
định nhịn, chỉ cần đến lúc đó cắn răng, nhắm mắt, không nhìn tới, hẳn là không
có gì vấn đề lớn?

Mạch Nhiên dọc theo đường đi cứ
như vậy tự an ủi mình, bất tri bất giác đã tới nơi.

A Triết vui sướng phát điên,
giống như vị hoàng đế tràn ngập hiếu kỳ với thế giới bên ngoài cung cấm, quan
sát tất cả mọi thứ trên đường đi. Voi biển nghịch bóng, cá heo nhảy múa, còn có
chim cánh cụt dáng điệu ngây thơ… những hình ảnh này trong mắt A Triết vô cùng
thú vị. A Triết kéo tay Mạch Nhiên, vui vẻ kéo cô đến xem, Mạch Nhiên vô cùng
sợ hãi.

Chỉ cần Bạch Triết hài lòng, làm
cái gì cô cũng đều đồng ý. Bỗng nhiên A Triết chỉ tay về phía trước: “Tỷ tỷ,
chị xem ở kia thật nhiều cá!”

Mạch Nhiên nhìn theo hướng tay A
Triết chỉ, sợ đến thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Phía dưới có một tấm biển đề:
Đường hầm ngắm cảnh đáy biển.

Mạch Nhiên lúc đó trong đầu chỉ
có một ý niệm, chính là lôi A Triết xoay người bỏ đi.

Thế nhưng A Triết kéo cô lại: “Tỷ
tỷ, trong đó có gì? Chúng ta đi xem được không?”

Cô liều mạng lắc đầu: “Nơi đo
không có gì, A Triết, chúng ta quay lại xem chim cánh cụt được không?”

“Không muốn, em muốn đi vào kia.”
Đứa trẻ này thật cố chấp.

Rơi vào đường cùng, Mạch Nhiên
chỉ có thể nhìn Thẩm Lâm Kỳ cầu cứu.

Trải qua vài giây ánh mắt giao
nhau, anh rể Thẩm Lâm Kỳ phun ra một câu nói: “Em nhìn anh bằng ánh mắt mị hoặc
đó làm gì?”

Mạch Nhiên thiếu chút nữa phun
máu lên mặt Thẩm Lâm Kỳ.

Cô vẫn không thể không chấp nhận
yêu cầu của A Triết, phải cùng bọn họ đi vào đường hầm.

Cô căng thẳng đến cực điểm, lúc
đi vào cô nhắm chặt mắt, gắt gao nắm chặt tay A Triết, cầu mong nhanh chóng qua
đi.

Vậy mà A Triết quá hiếu kỳ, vừa
vào bên trong liền bỏ tay cô ra, chạy sát lại tấm kính xem cá.

Mạch Nhiên chỉ nghe được đâu đó
giọng nói nhưng không rõ phương hướng, muốn tự mình đi về phía trước, nhưng vì
mắt vẫn nhắm nên không cẩn thận va vào người khác, đành đứng im một chỗ.

Cái cảm giác bất lực này quả thật
không thể diễn tả bằng lời nói. Cho dù cô có nhắm mắt, cô vẫn cảm giác được áp
lực từ bốn phía, khiến cô không thở nổi.

Lúc cô vì quá căng thẳng đến mức
sắp ngất đi, tay bỗng nhiêm bị tóm lấy.

Một bàn tay vô cùng quen thuộc,
lại vô cùng xa lạ, có một chút lạnh, bàn tay này rất lớn, ngón tay thon dài,
đầu ngón tay thô ráp, ôm gọn lấy bàn tay cô.

Thời khắc ấy, cô cảm thấy trái
tim cô, cũng giống như bàn tay cô – bị tóm lấy.

Tuy rằng chủ đôi tay này đã từng
lợi dụng cô, gây thương tổn cô, cũng từng rời bỏ cô, vì anh chưa từng nói ra
câu nói kia khiến cô không thể cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh anh. Thế nhưng
bây giờ cô lại không hiểu cảm giác này, anh nắm tay cô, dường như là truyền sự
an tâm qua đôi bàn tay, nhắn nhủ đến tâm ý của cô.

Mạch Nhiên vẫn nhắm mắt, nắm lấy
tay anh từ từ bước đi.

A Triết còn đang vui vẻ đi bên
cạnh, tiếng cười thật vang. Không hiểu sao Mạch Nhiên lại cảm thấy không sợ hãi
nữa, cô từ từ mở mắt.

Sợ hãi cũng không kịch liệt như
cô nghĩ. Cô chỉ cảm thấy hơi váng đầu, nhưng cũng không đến mức sợ đến nỗi ngất
xỉu. Nước biển xung quanh khiến cô cảm thấy bí bách, nhưng cũng đỡ hơn vừa rồi
rất nhiều.

Mạch Nhiên thử nhìn xung quanh.
Ánh mắt vừa chạm vào đàn cá cô liền lập tức quay đầu lại. Bất ngờ lại gặp ngay
Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn cô.

“Không sợ sao?” Anh hỏi.

“Anh biết em sợ?” Cô kinh ngạc
hỏi.

“Vừa mới biết.”

“…” Thật là, biểu hiện vừa rồi
của cô, người mù cũng nhìn ra là cô sợ hãi, nhưng đâu còn biện pháp nào khác.
Vì A Triết, giới giải trí cô cũng đã gia nhập, huống hồ chỉ là một cái đường
hầm nhỏ này? Nháy mắt, dũng khí nữ tráng sĩ trở về trên người Bạch Mạch Nhiên.

“Yên tâm, em một cũng không không
không không … CÁ VOI TRẮNG!” Mạch Nhiên hét to một tiếng, mềm nhũn người trong
lòng Thẩm Lâm Kỳ.

Bên cạnh, mấy nhân viên trong
đường hầm lầu bầu: “lại là một cảnh rất quen thuộc.”

Hai chân cô như nhũn ra, hoảng
hốt, ỷ lại trong lòng Thẩm Lâm Kỳ, thấy anh khóe miệng hơi cười, sau đó hai mắt
tối sầm.

“A Triết, chị em sợ cá mập, chúng
ta đưa cô ấy ra được không?” Thẩm Lâm Kỳ nói.

A Triết hình như có chút không
cam lòng, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, A Triết và anh rể đưa chị ra ngoài.”

Đã nói không phải anh rể! Mạch
Nhiên muốn hét lên, nhưng trước mắt chỉ một mảnh đen kịt, còn cảm thấy một chút
ngọt ngào.

Báo cáo nội dung xấu