Khi ta lướt qua nhau - Chương 10
Chương 10: Hãy coi như lời than của gió
Diệp Tri Ngã đi đến phía Kiều Thận Ngôn đang đứng đợi, khi
cách anh chỉ còn khoảng năm ba mét nữa thì cô dừng bước, cất giọng ra hiệu đã đến.
Anh quay đầu lại nhìn, giơ tay lấy điếu thuốc đang hút dở bên miệng xuống, phả
ra một làn khói thuốc bay dài trước mặt. Diệp Tri Ngã giả bộ lên tiếng cười vui
vẻ: “Vụ kiện liên quan đến bệnh viện bên em thì…”
Kiều Thận Ngôn vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân giẫm
lên cho nát, anh quay vào trong xe và nhấn nút mở cánh cửa chỗ vị trí ngồi bên
cạnh: “Tìm một nơi nào đó ngồi rồi nói tiếp”.
Diệp Tri Ngã đút hai bàn tay vào trong túi áo blouse trắng:
“Không thể nói luôn tại đây hay sao ạ?”
“Anh có tin tốt lành dành cho em, em muốn làm sao thì cũng
phải mời anh đi uống một chút gì đó chứ”.
Diệp Tri Ngã cười lộ rõ vẻ gượng gạo: “Em… em không cầm ví
tiền…”
Kiều Thận Ngôn tủm tỉm cười và lắc đầu trả lời: “Thế thì chí
ít, em đi uống cùng anh một ly chứ”.
Diệp Tri Ngã ngại ngùng không thể từ chối thêm lần nữa, gật
đầu đồng ý rồi ngồi vào trong xe của Kiều Thận Ngôn.
Trên con đường đã vào đêm khuya trong thành phố này, gió từ
phía ngoài thổi vù vù vào trong xe. Mái tóc xõa xuống của Diệp Tri Ngã bị gió
thổi làm cho hơi rối bời, cô lấy tay kẹp vào cho tóc khỏi bay, đầu nhìn về phía
ngoài cánh cửa. Kiều Thận Ngôn chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy chiếc
cổ thon dài và đường cong mượt mà hấp dẫn của vầng trán. Thân hình của cô đúng
là khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn qua cũng đều có ấn tượng nhớ mãi
không nguôi.
Cô bác sỹ tính cách yếu đuối, thân hình bé nhỏ mà mềm mại,
uyển chuyển, tao nhã, thanh thoát này có lúc biểu hiện thật kiên cường ngoan cố.
Nhưng những lúc cô tỏ ra mình kiên cường ngoan cố như vậy lại chính là khi thần
thái trong hai đôi mắt ấy lộ đầy vẻ bất lực đau khổ không lối thoát. Phần lớn
những người đàn ông đã từng nhìn vào đôi mắt cô khi ấy đều không cầm nổi lòng
mình mà xúc động, mà lo lắng cho cô.
Kiều Thận Ngôn mím chặt môi lại, anh chăm chú nhìn về phía
trước và lái xe, cảm thấy vô cùng ngại ngùng về ý nghĩ đột nhiên lóe sáng trong
đầu này, cảm giác đó cũng giống như anh đang cố gắng tìm lời lẽ để biện minh
thay cho Phí Văn Kiệt vậy.
Xe vẫn chạy liên tục, Diệp Tri Ngã vẫn trầm ngâm ngồi lặng lẽ.
Cô chẳng hỏi Kiều Thận Ngôn đang định đưa mình đi đâu, cũng chẳng quan tâm cô
đang đi trên những con đường nào rồi. Trong xe bật bài hát của cô ca sỹ tên là
Amy Winehouse. Đây cũng là gu âm nhạc của Kiều Thận Ngôn, anh luôn thích nghe
những bài hát vừa trầm lắng vừa nhẹ nhàng của cô ca sỹ này, cảm giác rất mãnh
liệt lại vô cùng gợi cảm. Khi một người đàn ông một mình lắng nghe âm thanh
giai điệu bài hát này thật dễ khiến cho anh ta có thể cởi bỏ hết cái lốt mạnh mẽ
kiên cường để trở về với con người thực tại của chính mình. Cô dựa vào ghế mải
miết thưởng thức bài hát. Tên bài hát này là Rehab (cai nghiện), trong hoàn cảnh
này mà nghe bài hát có nội dung như thế này dường như có vẻ không liên quan gì
đến nhau cho lắm, có thể bởi vì chất xúc tác gây nghiện trong vô tri vô giác hoặc
là khi bản thân không thể mắc nghiện được, thì bất cẩn lại làm cho chính mình mắc
nghiện.
Một đĩa CD gồm mười một bài hát trong chốc lát đã nghe xong,
Diệp Tri Ngã tự động với tay lấy ra một chiếc CD khác, đột nhiên giọng ca sỹ
nam vang lên khiến cho cô giật mình quay đầu lại nhìn vào đồng hồ hiển thị thời
gian trong xe, rồi lại ngó sang phía Kiều Thận Ngôn: “Anh định đưa em đi đâu thế
ạ?”
“Đến nơi rồi đấy”.
“Đến nơi rồi sao?” Diệp Tri Ngã nhìn về phía trước mặt, hai
người đang tiến vào trong khu cây cối rậm rạp khu ngoại thành phía Đông thành
phố, một con đường nào đó cô không biết tên là gì và từ trước đến nay cũng chưa
từng một lần đi qua. Hai bên đường đều là những hàng cây tùng xanh mướt mập mạp
to lớn phải hai ba người mới ôm xuể được, ngó nghiêng trước sau đều không thấy
bóng dáng bất cứ một ngôi nhà nào cả. “Đến đâu rồi cơ?”
Cô vừa dứt giọng, xe ô tô liền rẽ vào một ngã ba bên trái,
con đường này chật hẹp chỉ cho phép hai xe ngược chiều nhau đi lại được, hai
bên đường được thay thế bằng hàng cây long não trải dài thẳng tắp. Xe đi trên
con đường khúc khuỷu gập ghềnh được chừng một cây số thì dừng lại trước khoảng
sân một ngôi nhà cổ điển. Một đứa trẻ chạy ra chỉ hướng cho xe có thể đỗ lại.
Kiều Thận Ngôn bước vào trong sân như đã quen thuộc từ bao giờ, bên trong sân
có một vị nữ sỹ trạc tuổi trung niên đi ra cười chào và mời đón: “Tổng giám đốc
Kiều, ông đã đến rồi”.
Kiều Thận Ngôn gật đầu, chào nói vài câu xã giao, rồi vị nữ
sỹ đó đưa hai người đi vào bên trong. Diệp Tri Ngã bước đằng sau Kiều Thận
Ngôn, ngó nghiêng tứ phía. Khu nhà nơi đây được xây theo phong cách cổ điển, phải
nói rằng dường như nó giống khu chuyên để phục vụ đóng các bộ phim truyền hình
thì đúng hơn. Cánh cổng trước sân không lớn lắm nhưng đi vào bên trong thì sâu
hun hút, đi mãi cho đến khoảng sân thứ tư thì vị nữ sỹ dẫn đường đó mới dừng bước,
lịch sự mời hai vị khách mới đến bước vào trong căn phòng đã được chuẩn bị rất
chu đáo cẩn thận từ trước.
Trong gian phòng này lại có một người phục vụ khác, bước
chân trên tấm thảm trải sàn mềm mại mượt mà để tiếp tục đi đến một gian phòng
khác nữa, cuối cùng lộ ra một mép cánh cửa của một căn phòng nhỏ nằm sát mặt nước,
được trải dài trên mặt một hồ nước nhân tạo nhỏ, hướng tới hồ với ba mặt kính
hình vòng cung trong suốt tạo thành một nửa vòng tròn lớn. Tuy lúc này thời
gian đã về khuya, vừa khéo được chiếu sáng bởi ánh đèn điện ngoài đường, vừa
không bị chói mắt lại tạo ánh sáng vừa đủ để khách có thể ngắm nhìn những búp
sen hồng và những chiếc lá sen xanh mượt mà trôi lềnh bềnh trên mặt hồ. Một chiếc
bàn tròn nhỏ nằm ở vị trí trung tâm giữa căn phòng với kiến trúc hình bán nguyệt
lớn này. Cạnh đó hai chiếc ghế ngồi đã được bày biện sẵn, Kiều Thận Ngôn tiến đến
kéo một trong hai chiếc ghế đó ra và cười nói với Diệp Tri Ngã: “Mời em ngồi”.
Diệp Tri Ngã cười khen ngợi: “Nơi này đẹp quá anh ạ”.
Trên mặt bàn đã bày sẵn vài món ăn vặt, rượu cũng được đặt gọn
gàng trong một chiếc bình cao cổ hẹp miệng. Kiều Thận Ngôn rót rượu vào cốc
phía trước mặt Diệp Tri Ngã, cô vội vàng ngăn cản lại: “Em không uống anh ạ”.
“Đây là rượu mơ lấy từ nguồn nước trong tinh khiết dưới suối
và ủ với phương pháp gia truyền cho lên men, độ rượu không mạnh lắm, em uống thử
xem sao”.
“Em thật sự không uống được!”. Cũng chính vì uống rượu mà Diệp
Tri Ngã đã hai lần say mềm, hai lần đều khiến cô vô cùng hối hận sau mỗi lần tỉnh
giấc. Kiều Thận Ngôn không miễn cưỡng cô nữa, tự tay rót cho mình một ly rồi
đưa lên miệng thưởng thức: “Người đâm đơn kiện bệnh viện bên em đó, ngày mai luật
sư của ông ta sẽ đến tòa án rút đơn về”.
Diệp Tri Ngã bần thần một hồi rất lâu, rồi vui sướng thốt
lên: “Thật thế sao anh? Nhưng mà… Sao ông ấy lại đồng ý rút đơn kiện cơ chứ? Có
phải đã gồm điều kiện ràng buộc gì trong đó rồi đúng không anh? Em có thể bồi
thường kinh tế cho ông ta, ông ta có nêu ra đòi bồi thường bao nhiêu không?”
Kiều Thận Ngôn nhăn trán cau mày, cười tủm tỉm nhìn Diệp Tri
Ngã: “Em có thể bồi thường cho ông ta bao nhiêu được cơ chứ?”
“Em?”, Diệp Tri Ngã thần người ra, “Em vừa mới bán nhà đi rồi…
Ông ta rốt cuộc đòi bồi thường bao nhiêu ạ?”
Kiều Thận Ngôn uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly rồi lại
rót thêm một ly nữa: “Số tiền này không cần em phải chi ra đâu, phía bên bệnh
viện sẽ chi trả”.
“Không, không, không. Đây là do sơ suất của em mà gây nên,
hơn nữa đùi của người đó cũng đã… về tình hay về lý thì cũng đều do em phải chi
trả số tiền bồi thường này, bán căn nhà ở đi đủ để trả phí phải không anh?”, Diệp
Tri Ngã cười khẽ, “Giá nhà bây giờ lên cao lắm, so với hồi em mua thì giá đã
lên rất nhiều rồi”.
Kiều Thận Ngôn cười nói: “Thế cơ à, thế còn anh thì sao hả,
em dự định trả cho anh bao nhiêu phí tinh thần đấy nhỉ?”
Diệp Tri Ngã chớp chớp mắt một lúc rồi nói giọng vô cùng nhỏ
nhẹ không thành câu: “Anh cần… bao nhiêu ạ…”
Kiều Thận Ngôn đặt ly rượu lên trên bàn, ngả người về phía
sau dựa lưng vào ghế, cười và lắc đầu nguây nguẩy: “Theo anh được biết thì đại
học y rất khó thi vào, có thể được đại học này học thì đều là những học sinh xuất
sắc đấy”.
Diệp Tri Ngã không hiểu ý anh muốn nói gì: “Gì hả anh?”
“Điều này có thể nói lên được một vấn đề như thế này không
nhỉ, học giỏi và mưu trí chưa chắc đã song hành cùng nhau, người ngày ngày học
hành chăm chỉ cần mẫn như con vẹt nhưng đi ra ngoài xã hội thì năng lực tự bảo
vệ mình lại vô cùng kém cỏi đấy”.
Diệp Tri Ngã dù có ngốc nghếch đến thế nào cũng có thể nghe
ra được hàm ý anh đang giễu cợt mình: “Kiều tiên sinh, anh…”
“Bây giờ có một loại thủ đoạn lừa dối gọi là chạm vào đồ sứ,
bác sỹ Diệp đã nghe qua thủ đoạn này chưa vậy?”
“Gì cơ ạ? Ý anh nói người kia cũng là…”
“Anh ta là một con cáo già lọc lõi, căn cứ vào lời khai của
anh ta, sau khi em khám bệnh cho anh ta xong thì hắn lại bị đâm xe liên tiếp ít
nhất cũng không dưới mười mấy lần nữa. Trong đó có năm lần cảnh sát giao thông
đưa anh ta đi bệnh viện khám sức khỏe cũng đều không phát hiện ra vấn đề gì cả.
Do đó mà hắn không được tiền bồi thường là bao, cùng lắm cũng chỉ hơn hai ngàn
tệ gọi là phí bồi thường rót vào túi tiền. Lần cuối cùng đó anh ta không khống
chế được sự tình để bị xe đâm thật vào người, người lái chiếc xe đó cũng không
phanh kịp lại được. Sau khi bị xe đâm vào người, anh ta cũng không để ý lắm đến
những vết thương đó, để mãi cho đến hơn nửa tháng sau mới bắt đầu đến bệnh viện
kiểm tra và khi ấy mới biết rằng chỗ gãy xương đó không thể chữa trị hay phục hồi
được nữa rồi, đã vĩnh viễn tàn phế, và cũng có nghĩa anh ta không bao giờ có thể
tiếp tục công việc này nữa. Cho nên anh ta nghĩ ra thủ đoạn cuối cùng là đến bệnh
viện em đâm đơn kiện cáo. Sự việc nói chung là như vậy. Ngày mai sau khi luật
sư của nguyên cáo đến tòa án rút đơn kiện sẽ báo cáo tường tận lại quá trình và
nội dung của vấn đề này với bệnh viện bên em”.
Diệp Tri Ngã nghe Kiều Thận Ngôn tường thuật lại vấn đề giống
như đang nghe một câu chuyện tiểu thuyết vậy. Cô không dám tin vào tai mình và
thở một hơi thật dài: “Tại sao lại có thể như thế này cơ chứ…”
“Những sự việc như thế này ngày ngày đều không ngừng xảy ra
trong cuộc sống, có vẻ như bác sỹ Diệp không quan tâm cho lắm đến tin tức thời
sự thì phải”.
“Em cũng không phải là không quan tâm”… Tâm trạng bất ổn bồn
chồn không biết phải làm sao giải quyết nổi của Diệp Tri Ngã đã dồn lắng bao
nhiêu ngày nay giờ như được trút gánh nặng ra khỏi vai. Cô vừa phấn khích vừa
kích động lại có chút buồn bã, hít một hơi thật dài rồi lắc đầu im lặng không
nói thêm một lời nào nữa. Kiều Thận Ngôn nhìn hai hàng mi dài cúp xuống của Diệp
Tri Ngã liền cầm bình rượu lên rót cho cô một ly đầy rượu: “Ly rượu này coi như
là vì nước chảy đá mòn vậy”.
Diệp Tri Ngã mỉm cười nhấc ly rượu lên: “Ly rượu này bất luận
là như thế nào thì em cũng phải cạn mới được!”
Hai ly rượu chạm vào nhau. Diệp Tri Ngã một hơi uống cạn ly
rồi thành thật nói với Kiều Thận Ngôn: “Em không biết nên cảm ơn anh như thế
nào đây! Nếu không phải là anh, cả đời này em sẽ sống trong cảnh hành hạ tự
trách bản thân mình đến chết mất!”
“Kỳ thực thì anh cũng không làm được gì cả, chỉ là gọi vài
cú điện thoại mà thôi. Nếu cần cảm ơn thì nên đánh tiếng cảm ơn Tiểu Mẫn. Nó
ngày ngày ép anh phải nghĩ ra bằng được cách để giúp đỡ em trong chuyện này. Nếu
như nó không thúc ép anh hối hả như thế thì câu chuyện chưa chắc đã được giải
quyết nhanh như thế này đâu”.
“Kiều tiểu thư sao? Em nhất định sẽ phải cảm ơn cô ấy mới được!”
Kiều Thận Ngôn vừa uống rượu vừa không ngừng để mắt quan sát
thăm dò sắc mặt của Diệp Tri Ngã: “Em gái của anh được chiều chuộng chăm sóc
quá nên đâm ra hư lắm, tính khí thì như tiểu thư. Bình thường nó rất ít khi chủ
động bắt chuyện với người lạ. Nhưng anh thấy nó có vẻ thích nói chuyện và gần
gũi với em. Hai người dường như có duyên với nhau”.
“Đúng là có duyên đấy ạ, thế nhưng em lại không cảm thấy Kiều
tiểu thư có chút gì gọi là tính khí tiểu thư cả. Tính em ấy thật vui mà cũng thật
chân thành anh ạ”.
“Tiểu Mẫn không học hành đến nơi đến chốn, từ trước đến nay
đều là có giáo viên đến dạy kèm trong nhà. Về lĩnh vực này thì mọi người trong
gia đình anh không hề có bất cứ yêu cầu gì với em ấy cả. Chỉ mong sao em ấy
luôn khỏe mạnh, thành thực, tự tin, lương thiện và tất nhiên cũng cần phải có cả
chân thành nữa là được. Thế nhưng cũng có những lúc anh cảm thấy rất mâu thuẫn.
Thường những người hội tụ được những ưu điểm như thế này đều rất thuần khiết,
nhưng mà những người thuần khiết như thế lại chính là những người dễ bị tổn
thương nhất. Bởi vì họ không có khái niệm phòng vệ cho bản thân mình. Họ luôn
nghĩ rằng tất cả những người sống xung quanh họ cũng đều thuần khiết giản dị giống
như họ vậy. Rốt cuộc phải xé vỏ bọc non nớt đó ra để nhồi nhét tính tự vệ và
tăng cường năng lực bảo hộ phòng ngừa cho bản thân, hay là lại tiếp tục duy trì
hiện trạng tồn tại này, bao bọc cho họ để họ có thể mãi mãi sống trong sự bảo vệ
của người khác, phải như thế nào mới gọi là đúng?”
Bóng dáng bên ngoài hồ từ trong khung cửa nhìn ra thoáng động
đậy. Một người phụ nữ trẻ trung mặc sườn xám đứng dưới gốc cây liễu đối diện với
hồ, trầm ngâm thổi một khúc nhạc bằng chiếc sáo làm từ gỗ thân cây tùng, âm
thanh trầm lắng, từphía mặt hồ vang lên giai điệu say mê. Diệp Tri Ngã suy ngẫm,
trầm giọng nói khẽ: “Hoặc là hai cách này của anh đều không đúng, vừa không nên
vội vã ngay phút chốc phủ định toàn bộ những quan niện giá trị tư tưởng mà người
ta đã cất công bao lâu xây dựng nên, vừa không nên để mặc cho người ta sống dựa
dẫm hoàn toàn trong vỏ bọc bảo hộ do mình tạo ra. Nếu là em, em sẽ thử tự mình
bỏ tay ra, chọn một con đường bằng phẳng một chút dễ đi một chút, để tạo điều
kiện cho họ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, thực tiễn bên ngoài cuộc sống
sẽ có ích hơn nhiều so với những lời giảng dạy sáo rỗng. Để cho họ tự thân vận
động mới học hỏi được mới trưởng thành lên được, đó mới là biện pháp thực tế nhất
có tác dụng nhất anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn lắng nghe một cách chăm chú: “Nghe có vẻ rất
có lý đấy, không nghĩ ra được rằng tư tưởng của em lại sâu sắc đến vậy”.
Diệp Tri Ngã cười khúc khích: “Em làm gì có tư tưởng gì cơ
chứ, những điều này đều là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà thôi anh ạ”.
“Thay đổi?”. Ly rượu nhấc đến môi Kiều Thận Ngôn liền dừng
ngay lại, rồi anh lại chầm chậm nhấp một ngụm rượu vào miệng, “Nói như thế có
nghĩa là bác sỹ Diệp ngày xưa cũng đã từng là người thuần khiết đơn giản như thế
phải không?”
“Em sao? Ha ha, em còn không biết mình là người như thế nào
nữa”. Diệp Tri Ngã nghe không rõ hai từ “ngày xưa” và “đã từng” trong câu nói chứa
đầy ẩn ý khác nữa của Kiều Thận Ngôn khi hỏi cô, cô chỉ mỉm cười đáp lại. Chỉ
cho đến khi cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn như đang có hàm ý gì đó khác lạ
trong cuộc nói chuyện tưởng như rất bình thường này, nhưng lại không nghĩ ra được
chủ đề khác để chuyển hướng nên ngay lập tức giơ ly rượu rỗng lên tay: “Loại rượu
mơ này hương vị đúng là không đến nỗi lắm, anh rót thêm cho em một ly nữa nhé”.
Khi đã bắt đầu thì tiếp theo sau đó sẽ không thể dừng lại được.
Ngồi trong gian phòng cạnh không gian trên mặt nước nho nhã và đẹp đẽ thế này,
nghe tiếng sáo du dương ở phía ngoài kia rồi nhìn xuống một hồ đầy ngập những
hoa sen. Một chiếc bàn tròn với hai ly rượu mơ nhỏ. Diệp Tri Ngã ngậm hớp rượu
trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị của loại rượu mơ vừa thanh vừa thơm
trong cổ họng, hai gò má bắt đầu đỏ hồng lên. Cô hai tay chắp lên má và nghiêng
đầu sang nhìn phía Kiều Thận Ngôn. Nụ cười nhẹ hiện lên khuôn mặt cô giống như
cơn gió vừa từ trên trời rất cao kia chầm chậm giữa không trung bao la rồi rơi
xuống, vẫn chưa hoàn toàn rơi hẳn xuống nền đất, vẫn chưa bị bụi cát trần gian
làm ô nhiễm, làm cho phai màu.
Kiều Thận Ngôn nói ba câu với cô thì hai câu rưỡi đều chứa đầy
hàm ý sâu xa. Anh uống hết ly này rồi lại rót ly khác, nhìn ánh mắt của Diệp
Tri Ngã càng lúc càng trong suốt. Người con gái này hoặc là động cơ mưu mô thâm
độc nham hiểm khôn lường hoặc là thật sự thuần khiết trong trắng như không bị
chút vẩn đục xã hội nhuốm màu lên, nếu không bị hiện thực cuộc sống vồ vập đánh
ngã khiến cho sứt đầu mẻ trán thì dường như cô vẫn dùng đôi mắt trong veo của đứa
trẻ con nhìn ra thế giới rộng lớn vô ngần này.
Rốt cuộc con người thực sự của cô là như thế nào? Kiều Thận
Ngôn nhăn mày với tốc độ vô cùng nhanh, mục tiêu ngắm vào khóe mắt đang cười rất
tươi của Diệp Tri Ngã rồi lại chuyển nhanh sang khóe môi đang cười của cô. Tâm
lý muốn đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi này ngày một thôi thúc giục giã anh
hơn.
Chiếc bàn tròn không lớn lắm. Anh giơ cánh tay dài ra, thật
nhẹ nhàng là có thể chạm được đến bàn tay phải vừa đang cầm ly rượu rỗng vừa
đùa nghịch của Diệp Tri Ngã. Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào mu bàn tay của
cô. Thứ cảm giác lạ lẫm chạm vào khiến cho bàn tay của Diệp Tri Ngã thoáng chút
bất ngờ, hoang mang rụt lại ngay lập tức, khiến cho ly rượu trắng đang cầm
trong tay rơi bịch xuống mặt bàn, lắc lư xoay vài vòng không thôi.
Nhưng bàn tay vừa nắm hụt ấy dường như không tỏ ra một chút
gì ngại ngùng do dự cả, vẫn lại giơ ra phía trước, nắm thật chắc để giữ không
cho bàn tay Diệp Tri Ngã đang tìm cách trốn tránh. Năm ngón tay khép chặt vào
nhau biểu lộ thái độ cương quyết, Diệp Tri Ngã cố thử đến hai lần đều không tài
nào rút tay ra được, cô thốt lên trong sự do dự ngại ngùng bất đắc dĩ: “Kiều,
Kiều tiên sinh…”
Kiều Thận Ngôn nheo mắt nhìn Diệp Tri Ngã, giọng nói của anh
vốn đã trầm, lúc này đây khi nói với cô càng trở nên trầm nhỏ hơn bao giờ hết:
“Trong thang máy ngày hôm đó, anh ta gọi em là em, Em Em…”
Sắc mặt Diệp Tri Ngã trong cái nhìn chằm chằm xuyên thẳng của
Kiều Thận Ngôn dần chuyển sang trắng bệch, men rượu nồng say với khuôn mặt ửng
hồng chếch choáng men say đã biến mất, đôi môi cô thâm tím vì đã bị chính mình
cắn chặt vào. m thanh cảnh báo trong phút khắc văng vẳng bên tai cô, lúc được
lúc mất. Ánh mắt Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm xuyên thẳng vào mắt Diệp Tri Ngã
khiến cho cô không còn biết trốn đi đâu được nữa, buộc cô phải trở nên cứng rắn
đối mặt với điều thật khó xử như thế này: “Bây giờ đã muộn quá rồi Kiều tiên
sinh ạ, em phải về nhà rồi!”
Kiều Thận Ngôn cảm giác được bàn tay cô bắt đầu lạnh lên, nếu
như đây không phải là biểu hiện của sự buồn chán như lạc trong cõi hư vô của
con tim thì nhất định sẽ là sợ hãi, nỗi sợ hãi thật sự. Anh nhìn vào các đầu
ngón tay trên bàn tay cô đều được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng. Bởi vì công việc của
cô là bác sỹ, cô không giống như những cô gái móng tay được sơn xanh đỏ màu sắc
rực rỡ khác. Anh đã nhìn quá nhiều những người con gái như vậy rồi, còn cô, đôi
bàn tay chất phác giản dị này cũng giống như chính chủ nhân của nó vậy, vừa cô
đơn lạc lõng vừa trắng ngần thuần túy, khiến cho người đàn ông tiếp xúc đều
không cưỡng nổi ham muốn hấp tấp ôm chặt cô vào trong lòng để ôm ấp, để che chở
cho cô.
Buổi tối hôm đó.
Suốt một buổi tối ngày hôm đó.
Có phải cô cũng đã vừa cô đơn lạc lõng vừa trắng ngần thuần
túy như vậy nằm e ấp trong lòng của Phí Văn Kiệt, để anh ta che chở cho cô, cho
cô cảm giác ấm áp nóng hổi… Giây phút này trong đôi mắt cô hiện rõ vẻ hoảng loạn,
trong cái đêm hôm đó và trong vòng tay yêu thương che chở của người đàn ông đó
có thể lóe lên một tia sáng như thế nào?
“Tay em rất lạnh đấy”, Kiều Thận Ngôn càng nắm chặt tay cô
hơn, hai bờ môi mím chặt vào nhau trong vô thức, hằn lên vết nhăn có thể nhìn
thấy rõ. Bàn tay gầy yếu mỏng manh của Diệp Tri Ngã nằm gọn trong lòng bàn tay
của anh, cô không thể nào chống chọi lại nổi sức mạnh của đôi bàn tay ấy được,
“Lạnh rồi phải không em?”
Diệp Tri Ngã mím chặt môi dùng hết sức mình túm mạnh bàn tay
lại: “Kiều tiên sinh! Anh… anh bỏ tay ra! Anh làm em đau rồi đấy!”
Kiều Thận Ngôn không còn vẻ mặt chế giễu nhạo báng như lúc
nãy nữa, mà trở nên cẩn thận hơn, thái độ tôn trọng hơn. Anh hơi nhăn mày lên,
nói với giọng khẽ khàng dường như còn khẽ khàng hơn hẳn so với mức có thể tưởng
tượng của anh: “Em là bác sỹ, bệnh tình của của Tiểu Mẫn thì chắc em hiểu rõ
hơn anh, hơn Phí Văn Kiệt rồi. Bệnh tim của nó nhất định không thể bị tái phát
thêm bất cứ một lần nào nữa đâu”.
Diệp Tri Ngã nhăn vầng trán lên biểu lộ thái độ bực bội khó
chịu với anh: “Bỏ tay ra! Anh mà không bỏ tay em sẽ hét lên gọi người đấy! Anh
bỏ tay em ra mau!”
“Cả anh và em đều hiểu rất rõ, bệnh tình của Tiểu Mẫn không
thể nào chữa trị được. Nó bây giờ giống như là đang sống theo vận may thôi, trời
cho sống thêm ngày nào thì may mắn được sống thêm ngày đó. Diệp Tri Ngã, em
nghe cho rõ đây, chỉ cần Tiểu Mẫn vẫn còn sống thì anh sẽ không tiếc hy sinh tất
cả để có thể bảo vệ được cho nó, để cho nó tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc
vui vẻ, bất cứ một điều gì gây nguy hại hoặc có thể làm tổn thương nó thì anh
tuyệt đối không cho phép xảy ra”.
Diệp Tri Ngã cắn răng chặt vào môi: “Anh nói những điều này
với em để làm gì? Em từ trước đến nay không bây giờ có ý nghĩ muốn làm hại em
gái của anh cả”.
Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ lạnh nhạt: “Diệp Tri Ngã, em rất
xinh đẹp, mà cũng còn rất trẻ trung. Em có đợi thêm vài năm nữa thì trái tim của
tên Phí Văn Kiệt đó cũng vẫn là một trái tim chết dành cho em mà thôi. Tiểu Mẫn
không có được may mắn như em. Thời gian sống của nó chẳng còn bao lâu nữa, nó
đã thích Phí Văn Kiệt như thế rồi thì con người của Phí Văn Kiệt nhất định cũng
phải thuộc về nó, có thể gọi là lừa gạt cũng được mà là diễn kịch cũng được tất,
chỉ cần làm cho nó cảm thấy vui sống là tốt rồi. Sau này đến một ngày nào đó Tiểu
Mẫn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, em và hắn sẽ có tha hồ thời gian để
ở bên nhau hàn huyên những kỷ niệm cũ của hai người. Nhưng mà bây giờ giờ thì
không thể được! Anh không muốn dùng biện pháp cương quyết để đối phó với em. Tốt
nhất em nên có chút nhẫn nại, một chút tự giác, và hãy rời xa Phí Văn Kiệt đi”.
Diệp Tri Ngã tức giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Khắp
người cô lúc này ngoại trừ hơi thở gấp gáp đập dồn dập vào nhau thì chỉ còn dư
một chút sức lực để trợn trừng mắt phẫn nộ, lấy hết thái độ khó chịu nhìn vào
người đàn ông đầy nham hiểm này. Chỉ cách đây có vài phút thôi, anh ta vẫn ngồi
đây vui vẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện thật ôn hòa nhã nhặn với cô, thế nhưng
ngay sau đó có thể thay đổi một mạch một trăm tám mươi độ biến thành con người
khốc liệt như thế này! Khốc liệt khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Và còn những lời anh nói với cô nữa chứ! Diệp Tri Ngã không
dám tin nổi vào tai mình nữa lắc đầu nguây nguẩy, tức giận bốc lên đỉnh đầu rồi
cười thành tiếng: “Anh lấy quyền gì mà nói với tôi những lời như thế này hả?
Tôi gần ai hơn tôi xa ai hơn là quyền tự do của bản thân tôi, anh lấy tư cách
gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi như thế?”
Tiếng cười của Kiều Thận Ngôn trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết:
“Lấy vụ cáo trạng bệnh viện bên em làm tư cách. Diệp Tri Ngã, em có tin hay
không, anh đã có biện pháp điều tra ra chân tướng sự việc buộc bên nguyên cáo
phải rút đơn kiện về, thì cũng có nghĩa là anh sẽ có cách để có thể tiếp tục vụ
kiện này, cho đến khi em thân tàn danh liệt không bao giờ còn được làm bác sỹ nữa
cũng như không còn cách nào để tồn tại trong thành phố Nam Kinh này nữa thì anh
mới chịu thôi”.
Diệp Tri Ngã lấy hơi trút ra từ hai kẽ hàm răng đang rít mạnh
vào nhau tức giận nói: “Anh là đồ bỉ ổi!”
“Giống nhau cả thôi!”. Ngón tay Kiều Thận Ngôn nhấn chặt lên
làn da của cô, dưới làn da ấy dường như không có gì ngoài những xương là xương.
Cô cũng gầy gò một cách đáng thương không khác gì Tiểu Mẫn cả. “Biện pháp mà
anh dùng để đối phó với người hèn hạ từ trước đến nay là hèn hạ hơn cả hắn ta”.
Nước mắt Diệp Tri Ngã lăn dài xuống gò má, cô giương to đôi
mắt lên nhìn cũng với mục đích là không để cho nước mắt lăn xuống hai gò mà được.
Thế nhưng đôi mắt ấy có mở to đến cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ngăn nổi
những giọt nước mắt đọng trũng lại trong khóe mắt chỉ chờ chực lăn xuống. Những
giọt nước mắt như mưa xuân những ngày tháng ba vậy, rơi lướt qua người Kiều Thận
Ngôn. Một làn khói trắng của sức sống bừng cháy rồi lại bị dập tắt ngay sau đó,
có những điều không nghĩ ra lại vụt sáng lên mạnh mẽ dữ dội trong tư tưởng, bay
đến ngực rồi lướt qua đỉnh đầu xuống dưới cổ họng, rồi lại luồn vào trong đôi mắt,
cố gắng làm tan biến những điều phẫn nộ khó chịu của anh.
Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật dài, mạnh mẽ rút ngay tay
ra. Bàn tay Diệp Tri Ngã bị sức mạnh của anh ghì chặt rồi nhấc ra khiến tay cô
cũng bị nghiêng hẳn về một phía, chiếc ghế ngồi nặng nề đến thế chắc nịch đến
thế cũng bị nghiêng đảo lung lay. Đùi cô chạm vào những điêu khắc chạm trổ hoa
văn màu sắc trên chân chiếc bàn gỗ đỏ, bị những vết sắc cạnh của những điêu khắc
hoa văn này khía vào làn da mỏng manh khiến cô cảm thấy đau nhói, cô cắn răng cố
sức chịu đựng, đứng bật dậy bước chân chạy ra ngoài, mở toang cánh cửa đang được
đóng rất chặt, gắng hết sức mình chạy khỏi ngôi nhà được thiết kế đầy vẻ tinh
hoa tao nhã đó.
Lúc lái xe bon bon đến nơi đây thì chẳng có cảm giác gì cả,
nhưng đến khi thật sự dùng đôi chân trần đi trên con đường rợp đầy cây xanh trải
dài tít tắp hai bên đường, hơn nữa lúc này lại là sáng sớm, khiến cho cô có cảm
giác nơm nớp lo sợ như đang lạc vào chốn rừng hoang vắng vẻ với những thứ âm
thanh ma quái ghê rợn. Nước mắt của Diệp Tri Ngã bị tiếng ồn ma quái kỳ dị này
làm cho giật mình khiếp sợ. Cô đứng lặng lại, quay đầu nhìn vào ánh điện ấm áp
trong sân vườn kia rồi lại tiếp tục sải những bước dài ra khỏi khu sân vườn đó.
Đây là một khu ngoại thành phía Đông thành phố, cụ thể là
khu nào thì Diệp Tri Ngã không rõ cho lắm, nói chung là cách căn nhà cô ở rất
xa. Đi được một đoạn cách sân vườn đó chừng một km đến một ngã ba, con đường có
vẻ như rộng rãi hơn hẳn. Diệp Tri Ngã muốn gọi điện thoại yêu cầu taxi đến đón
nhưng lại không mang ví tiền, taxi chở về nhà rồi có thể nhờ bác lái xe đợi dưới
cổng một lúc cũng được. Nhưng mà lục khắp các túi quần áo cũng đều không sờ thấy
di động nằm ở đâu. Là cô quên không đem theo hay là lúc nãy chạy vội vàng quá để
bị rơi mất điện thoại chốn nào đó rồi? Cô bất lực thở một hơi dài, ấm ức khó chịu
rồi bực tức dâng lên cả đỉnh đầu, ngó nghiêng xung quanh đều không rõ đây là
đâu, phương hướng như thế nào. Mỗi hướng đi ra đều có vẻ rất giống nhau, không
biết lúc cô đến đây là từ phương nào nữa.
Sau lưng có tiếng xe ô tô bấm còi. Diệp Tri Ngã quay đầu
nhìn lại. Thời gian này và ở đây thì đương nhiên là chỉ có thể là xe của Kiều
Thận Ngôn mà thôi. Anh lái xe tiến đến rồi dừng lại bên cạnh cô, nhấn nút kéo
cánh cửa hạ xuống: “Vào trong xe, anh đưa em về nhà”.
Diệp Tri Ngã không ngừng bước những bước dài về phía trước.
Kiều Thận Ngôn vẫn kiên trì lái xe đi sát phía bên cạnh cô: “Từ đây đi vào
trong nội thành còn xa lắm đấy”.
Không thèm quan tâm, không thèm quan tâm, không thèm quan
tâm!
Kiều Thận Ngôn nhìn dáng Diệp Tri Ngã đi bộ trên đường ngẩng
cao đầu kiêu ngạo không thèm để ý gì xung quanh, anh trút một hơi dài đầy vẻ rảnh
rỗi nhàn hạ: “Đừng quên là anh đã cảnh cáo cho em biết rồi đó, khu này an ninh
trật tự không tốt cho lắm đâu đấy”.
Cô dừng ngay lại. Xe cũng dừng ngay lại.
Kiều Thận Ngôn ngồi trên chiếc ghế lái xe, phía ngoài cửa xe
của chiếc ghế bên cạnh anh là Diệp Tri Ngã với mái tóc đen dài xõa ngang lưng,
những lọn tóc thẳng bồng bềnh che đi một phần khuôn mặt của cô. Cô nhìn bóng tối
đen mờ trải dài bị ánh đèn phía trước xe chiếu sáng, thứ ánh sáng vừa dữ dội vừa
chói lóa, thứ ánh sáng có thể chiếu sáng đến tận đến vài chục mét trong màn đêm
đen mờ ảo như thế này.
Kỳ thực còn có điều gì có thể thật sự dài hơn xa hơn được nữa
chứ?Những giấc mơ đã thoáng qua thì cũng đều bị dập tắt hết cả rồi. Những khát
vọng cháy bỏng thì cũng mất tăm cả rồi. Giống như hai hàng đèn điện trên chiếc
xe này, bất luận từ phía nguồn xe hay là lúc chuẩn bị bắt đầu đều chiếu sáng nồng
nhiệt như thế này, mãnh liệt như thế nhưng cũng chẳng thể chiếu sáng được hết
con đường này.
Diệp Tri Ngã thốt lên cười với chính mình, nhè nhẹ lắc đầu:
“Kiều tiên sinh, anh đã hiểu lầm tôi rồi, quan hệ giữa tôi và anh Phí Văn Kiệt
không giống với những gì anh đã nghĩ như thế đâu, mãi mãi về sau cũng không bao
giờ có thể như thế được đâu… Người anh ấy hận nhất, ghét bỏ nhất chính là tôi.
Anh ấy còn muốn tôi rời xa anh ấy càng xa càng tốt, muốn hơn cả anh nữa. Anh
không nhất thiết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với tôi cả. Tôi
biết tôi nên làm như thế nào cho đúng…”
Cô nói xong liền thở một hơi dài, nghiêng đầu lộ ra một nụ
cười thản nhiên vô hồn. Sau đó không chút do dự suy ngẫm gì nữa mà bước thẳng.
Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào trong miệng, ngậm rất lâu cũng chẳng để tâm
tiếp tục hút nữa, mặc cho điếu thuốc cứ thế lặng lẽ cháy tàn. Những làn khói trắng
của tàn thuốc như vết bút vẽ thẳng lên không trung. Diệp Tri Ngã từng bước từng
bước đi trên con đường đó, bóng dáng gầy gò, đôi chân nặng trĩu mệt mỏi. Cô cảm
giác được Kiều Thận Ngôn vẫn chăm chú nhìn từ phía sau cô. Nhìn thì cứ nhìn đi.
Cô xưa nay chẳng phải người kiên cường ý chí, cũng không hề có tham vọng biến
mình thành người kiên cường ý chí.
Tiếng chuông điện thoại vang lên giục giã khiến cho Tôn Gia
Linh đang say sưa trong giấc ngủ chợt tỉnh dậy. Đại tiểu thư Tôn còn trở người
ôm chiếc gối thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi tiếng chuông reo lên lần thứ ba
thì mới bắt đầu cắn răng nghiến lợi tụt xuống khỏi giường chạy ra nhấc điện thoại
lên nghe: “Mấy giờ rồi hả người anh em? Nếu có việc gấp thì cũng nên gọi vào di
động cho tôi chứ? Nửa đêm nửa hôm gọi điện làm phiền người khác thì chỉ có ma
quỷ mới bày được ra trò này thôi”.
Kiều Thận Ngôn nói cho Tôn Gia Linh biết vị trí Diệp Tri Ngã
đang đứng tại đây: “Cô ấy đang đi một mình trên đường, em mau đến đây đưa cô ấy
về nhà đi”.
Tôn Gia Linh nạt anh: “Có thể như thế được hay sao hả ngài đại
gia, anh cãi vã với người yêu hiện tại của anh rồi lại bắt vị hôn thê ngày trước
của anh là tôi đi giải quyết cho hai người là sao chứ! Anh không nghĩ tình cảnh
này thật nực cười hay sao hả?”
“Ai bảo nhà em gần chỗ này chứ”, Kiều Thận Ngôn thúc giục cô
tiếp, “Trong vòng ba phút nữa mà em vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng, hậu quả
thế nào em tự chịu lấy”.
Tôn Gia Linh giẫn dỗi trút một câu “Nửa đêm gà cục tác!”,
sau đó khoác áo qua loa, lấy di động và chìa khóa bước nhanh xuống tòa nhà.
Mười lăm phút sau Tôn Gia Linh nhìn thấy bóng dáng Diệp Tri
Ngã lững thững trên con đường rợp đầy cây xanh. Khi nhìn thấy khuôn mặt đáng
yêu trong cửa kính xe, Diệp Tri Ngã vô cùng bất ngờ. Tôn Gia Linh đưa tay lên mở
cánh cửa xe ra, cười và ra hiệu cho cô: “Lên đi chị”.
Diệp Tri Ngã ngồi vào trong xe của Tôn Gia Linh và gặng hỏi:
“Em, sao em lại ở khu này thế hả?”
Tôn Gia Linh khởi động xe, nhấc di động lên lắc lắc về phía
cô, rồi nhấn vào nút nghe, chuông vừa reo thì đầu dây bên kia đã lên tiếng luôn:
“Tìm thấy cô bé lọ lem mà anh đã đánh rơi rồi đấy nhé, tốc độ rất nhanh phải
không nào!”
Diệp Tri Ngã cúi đầu lặng lẽ, hai tay đan vào nhau, lặng
thinh ngồi nghe Tôn Gia Linh nói đùa vài câu với Kiều Thận Ngôn trong điện thoại
rồi tắt máy luôn ngay sau đó. Tôn Gia Linh cho xe đi thẳng trên con đường rợp đầy
cây xanh, trong chớp mắt đã vào con đường hướng ra phía nội thành. Cô đưa tay
che miệng đang ngáp ngắn ngáp dài và nói với Diệp Tri Ngã: “Bác sỹ Diệp, đã có
chuyện gì thế vậy? Anh Kiều không phải là loại người không biết nâng trứng hứng
hoa, nửa đêm nửa hôm lại vứt bỏ con gái người ta ra khu ngoại ô hẻo lánh thế
này, việc làm thất đức như thế không giống với phong cách của anh ấy một chút
nào cả à”.
Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời: “Không có đâu… là do chị tự ý
muốn xuống xe đi bộ thôi mà…”
“Chị tự ý xuống xe đi bộ, để anh ấy nửa đêm bắt em đang ngon
giấc trên chiếc giường ấm áp của mình phải đi tới đây à”. Tôn Gia Linh mỉm cười
đưa di động cho Diệp Tri Ngã cầm, “Có cần gọi điện cho anh ấy không chị?Mắng
anh ấy vài câu cho em hả giận một chút đi chị ạ”.
Diệp Tri Ngã khoát tay ra hiệu từ chối: “Ngại quá, đã làm
phiền đến em rồi Tôn tiểu thư, nhà chị ở đường Ninh Hải”.
“Chị đừng khách sáo như vậy!”. Tôn Gia Linh ngó qua gương
chiếu hậu nhìn vào bóng chiếc xe ô tô đang chạy bám sát phía sau xe cô, cảm thấy
thật buồn cười, “Chúng ta đã là bạn của nhau rồi mà chị, từ sau đừng có xưng hô
bác sỹ Diệp hay Tôn tiểu thư nữa đi chị, em gọi chị là chị Diệp nhé, anh Kiều
và Tiểu Mẫn thì lúc gọi em là Gia Gia, lúc thì gọi em là Tiểu Tôn, chị gọi em
thế nào cũng được chị ạ”.
“Ừ”, Diệp Tri Ngã nói chuyện với Tôn Gia Linh, một cô gái rất
vui vẻ hòa đồng, cô để ý rằng tất cả câu chuyện khi nói với cô, Tôn Gia Linh đều
cố ý đưa đẩy câu chuyện về chủ đề liên quan đến Kiều Thận Ngôn, thế nhưng cô thật
sự không còn tâm trạng hay cảm xúc gì khi nhắc tới ba chữ Kiều Thận Ngôn này nữa.
Cô luôn giấu mình trong bộ dạng giả vờ nói để qua chuyện cho xong. Thật may vì
lúc này trên đường còn vô cùng vắng vẻ nên xe chạy với tốc độ rất nhanh, chẳng
bao lâu đã về tới căn hộ khu chung cư của cô.
Sau khi chào tạm biệt Tôn Gia Linh, Diệp Tri Ngã trở về nhà.
Cô lúc này đã thấm mệt, đặt mình lên giường luôn, ôm chiếc gối ôm và nhắm nghiền
hai mắt lại, thế nhưng sao cô không thể nào thiếp đi được. Cô vùi đầu vào trong
gối tự cười đầy bất lực và vô cảm, đã từ khi nào cô bị biến thành con người khiến
cho người khác phải ghét bỏ như thế chứ, đến mức không còn muốn nhìn thấy cô
thêm một lần nào nữa, đến mức chỉ mong sao cô tránh khỏi cuộc sống của họ càng
xa càng tốt. Cho nên là cô hãy rời khỏi chốn này càng xa càng tốt, đi đi và đừng
quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa.
Sau khi tỉnh giấc, Diệp Tri Ngã ngồi thu dọn lại đống hành
lý đã được sắp xếp gần như xong hết thêm một lần nữa, những đồ đạc có thể vứt
đi thì đều đã vứt đi hết rồi, tất cả đồ đạc cần mang đi đã được xếp gọn gàng
trong hai chiếc va li làm bằng da, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đi là xong.
Mười giờ sáng, bệnh viện gọi điện vào máy bàn trong nhà Diệp
Tri Ngã, quả thật đúng hệt như lời nói của Kiều Thận Ngôn, bên nguyên cáo đã
rút đơn kiện về rồi, luật sư bảo hộ cho nguyên cáo cũng đã đến bệnh viện của cô
giải thích về toàn bộ quá trình vụ việc, vụ kiện này được coi như đã chấm dứt
hoàn toàn. Lãnh đạo của bệnh viện đã nói với Diệp Tri Ngã rằng họ đang suy ngẫm
về vấn đề có nên đâm đơn kiện lại bên nguyên cáo hay không. Diệp Tri Ngã trả lời
qua loa vài câu cho có lệ, đặt điện thoại xuống bàn trút một hơi thật dài, đứng
giữa phòng khách nhìn thật lâu tất cả mọi thứ trong căn phòng này, căn phòng đã
sống cùng với cô suốt hai năm qua, cô cương quyết kéo hai chiếc va li bằng da
này rồi đi ra khỏi phòng.
Cô lái xe đến trạm đổ xăng trước, sau đó đi ra khỏi thành phố
Nam Kinh theo phía Nam, hướng về đường cao tốc rẽ vào Hải Thành. Cô bỏ lại tất
cả những cảm giác gọi là ấm ức, không cam chịu, không khuất phục, những giọt nước
mắt và những buồn đau, trong đó có cả cảm giác tội lỗi khổ sở… Tất cả cảm giác
về những chuyện đã xảy ra trong thành phố này. Bắt đầu từ giây phút này đây cô
sẽ không bao giờ hỏi gì thêm hay nghĩ ngợi về nó nữa. Bắt đầu từ khoảnh khắc
này đây cô sẽ cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc vui vẻ cho chính bản thân mình.
Cảnh vật bên ngoài xe như đang bay lượn giữa không trung và
lùi dần về phía sau. Lúc này vừa đúng là giữa trưa, ánh mặt trời vào thời kỳ đầu
đông chiếu sáng ấm áp. Một người con gái lái xe chạy trên con đường cao tốc bằng
phẳng không chút gồ ghề hay khúc khuỷu, quanh co. Diệp Tri Ngã vừa lái vừa cất
lời hát vang theo giai điệu trong bài hát bật trong xe.
“Khi anh hôn nhẹ vào vầng trán của em, em bỗng nhiên òa lên
khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ…”