Khi ta lướt qua nhau - Chương 20 phần 1

 

Chương 20: Phần kết - Sống trong tình yêu của anh

Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng hồ đã
điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ dẫn cô
tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe một cách
thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để trong gara
dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài giây liền
rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài mở ra cho
cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi vào trong
tòa nhà.

Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không đi lên
trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ trực
tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”.

Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó hơn. Rồi
Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng về phía
lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế này thường hoang
vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờn lúc nào
cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóng dáng cô
cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã càng
đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười với chính bản
thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa.

“Diệp Tri Ngã!”

Thế nhưng cuối cùng thì anh cũng đã cất lời gọi. Diệp Tri
Ngã liền dừng ngay bước chân lại, quay đầu mỉm cười thật nhẹ nhàng thật hiền
dịu với anh, rồi lại quay người bước tiếp, cố gắng lấy hết bình tĩnh để có thể
vượt ra thật xa tầm mắt của anh. Phía trước có hai chiếc xe xếp hàng lần lượt
chuẩn bị vào trong gara. m thanh chiếc xe ô tô đang lái vang lên truyền ra
ngoài khiến cho âm thanh vang vọng to hơn gấp nhiều hơn, làm cho đôi tai của
Diệp Tri Ngã cảm thấy thật khó chịu, nhức nhối vì ầm ĩ. Cô hướng về một bên để
nhường cho xe chạy, đi sát mép lối thông vào bên trong, đợi cho đến khi xe tiếp
tục chạy rồi, âm thanh càng xa càng vọng nhỏ hơn rồi thì mới phát hiện ra Kiều
Thận Ngôn đã đuổi kịp ngay sát bên cạnh cô. Tay
anh nắm chặt tay của cô: “Em muốn đi đâu hả?”

Diệp Tri Ngã nhìn thẳng vào trong đôi mắt của anh, rút bàn
tay của mình ra khỏi bàn tay của anh và nói nhẹ nhàng: “Ngày mai em sẽ đến bệnh
viện mà, anh cứ yên tâm nhé”.

Khuôn mặt Kiều Thận Ngôn đã không giấu nổi vẻ giận dữ. Anh
nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, “Em cũng yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em
đâu mà sợ”.

Diệp Tri Ngã nhún hai vai lên rồi cười một cách vô cùng thản
nhiên: “Dù anh có làm gì em đi chăng nữa thì em cũng không bị thiệt thòi gì cả
đâu, hi hi hi, em chỉ nói đùa thôi. Em thực sự không lên trên đó đâu. Em sẽ đến
làm phiền u Dương Dương một chút vậy. Nhà cô ấy ở cũng nằm rất gần chỗ này,
cũng rất tiện vì em có thể đi dạo trong đêm khuya thanh vắng như thế này để
được tha hồ ngắm cảnh, ngồi xe suốt rồi em cũng muốn vận động co giãn chân tay
một chút mà anh”.

“Diệp Tri Ngã!”

Cô ngẩng đầu lên để cho anh có thể nhìn thấy mặt cô thật rõ
ràng, thật rõ ràng, để anh có thể nhìn thấy thái độ bình tĩnh và nụ cười hiền
hòa nhưng ánh mắt thì lại chẳng hề được tĩnh lặng một chút nào của cô. Điều mà
cô có thể làm trong lúc này chỉ được có thế mà thôi. Vẻ ngoài khuôn mặt cô có
thể chủ động khống chế được, nhưng sự nổi sóng trong lòng thì thật là khó khống
chế, khó mà có thể giữ được bình tĩnh. Cho nên cô cần phải cách anh xa một
chút, để nếu như không làm như thế thì đến vẻ ngoài khuôn mặt của cô cũng sẽ
khó mà duy trì được trong thời gian lâu như vậy.

“Tạm biệt anh Kiều Thận Ngôn”. Lần rời xa anh gần nhất đó
đến một lời từ biệt cô cũng chằng có. Lời chào của buổi đêm hôm nay đây ít
nhiều cũng có thể bù đắp được phần nào sự tiếc nuối của ngày cô đã bỏ anh ra đi
ấy. Diệp Tri Ngã nhìn anh và gật nhẹ đầu, quàng túi xách lên vai rồi chầm chậm
bước đi. Cô bước ra khỏi gara để xe đó và không dừng thêm một lần nào nữa cả.
Khi biết anh không còn nhìn thấy cô đựơc nữa, tâm trạng của Diệp Tri Ngã bỗng
trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bước chân cũng chậm lại hơn hẳn. Cô bước thật
chậm thật chậm, ngẩng cao đầu lên. Ánh đèn điện trong đêm của thành phố Nam
Kinh này thật sáng tỏa, phía bầu trời trên cao xa xôi kia không có đến một vì
sao lấp lánh.

Diệp Tri Ngã đương nhiên là không thể nào đến gõ cửa nhà của
u Dương Dương vào giữa đêm hôm như thế này được, cô chỉ chầm chậm đi đến gần
khu bệnh viện, tìm một nhà nghỉ bất kỳ rồi đặt một phòng trong đó để nghĩ ngơi,
tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường và chợp mắt ngủ luôn. Nhưng càng nghĩ tới bệnh
tình của Kiều Mẫn Hàng thì cô càng không thể ngủ đươc. Cứ thế Diệp Tri Ngã đã
khổ sở quay trở mình không nguôi. Trời càng trở về sáng thì cô càng tỉnh táo
hơn bao giờ hết, mắt cứ nhìn chằm chằm vào rèm treo trên khung cửa sổ không
đựơc khép kín phía ngoài kia, để dần dần lọt vào từng tia nắng của một ngày mới
bắt đầu.

Hơn bảy giờ sáng cô liền ra khỏi nhà nghĩ đó để đến bệnh
viện, vẫn đi theo con đường quen thuộc ấy đi vào phía phòng bệnh nơi Kiều Mẫn
Hàng đang được điều trị. Ở bên ngoài căn phòng cũng vừa đúng lúc cô nhìn thấy
dì Cát đang túc trực.

Đã hơn hai tháng không gặp rồi, sắc mặt của dì Cát trở nên
tiều tụy đi rất nhiều. Khi bà vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã bước đến liền lộ rõ vẻ
vui mừng chào đón cô: “Bác sỹ Diệp cháu đã đến rồi đấy à? Tiểu Mẫn đã nhắc đến
cháu suốt hai ba ngày nay rồi à”.

Diệp Tri Ngã cười đầy gượng gạo: “Tiểu Mẫn em ấy…”

Dì Cát lắc lắc đầu, rồi nhẹ nhàng than thở với cô: “Cháu đến
là tốt rồi, mau đi vào bên trong, mau đi vào bên trong đi cháu. Tiểu Mẫn đã
tỉnh dậy rồi đấy, dì vừa mới rửa mặt cho em ấy thôi”.

Diệp Tri Ngã nghe lời dì Cát nói, lặng lẽ bước vào cánh cửa
bên trong phòng của Kiều Mẫn Hàng.

Không khí trong phòng cấp cứu điều trị đặc biệt này nặng nề
và khó chịu hơn rất nhiều so với những phòng bệnh thông thường khác. Có biết
bao nhiêu máy móc thiết bị y tế vây quanh giường bệnh của Kiều Mẫn Hàng. Cơ thể
gầy gò ốm yếu không có chút sức sống của cô đang nằm lẳng lặng trên giường
bệnh, trông bộ dạng cô lúc này không khác gì cô cừu non tội nghiệp nép mình
dưới phép thuật bủa vây của ma quỷ. Cô cừu non không có sức chống chọi lại nổi,
chỉ yếu ớt bất lực chờ đợi để bị ăn thịt mất luôn.

Cơ thể quá gầy gò ốm yếu của Kiều Mẫn Hàng khiến cho Diệp
Tri Ngã nhìn thấy mà đau lòng vô ngần. Bởi vì cơ tim đã suy kiệt đến giai đoạn
cuối cùng kéo theo sau nó là tất cả các cơ quan khác trong cơ thể cũng bị suy
thoái và kiệt quệ dần theo, khiến cho sức khỏe của cô đã gần như hoàn toàn suy
yếu mất đi rồi. Sinh mệnh của cô lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào sự hoạt động
của các trang thiết bị máy móc lạnh lẽo kia. Thế nhưng tinh thần của cô xem ra
vẫn còn minh mẫn lắm. Trên khuôn mặt bé nhỏ xương xẩu vẫn hiện rõ một đôi mắt
sáng lấp lánh chứa đầy sự sống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy Diệp Tri Ngã đang đứng
bên cánh cửa của phòng mình, cô liền chau mày lên và lấy sức gượng cười, giương
cánh tay lên ra hiệu cho Diệp Tri Ngã bước về phía mình.

Diệp Tri Ngã bước thật nhanh đến nắm chặt vào bàn tay của
Kiều Mẫn Hàng, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế được đặt bên cạnh giường bệnh của
cô: “Tiểu Mẫn à, Tiểu Mẫn…”

Kiều Mẫn Hàng nhíu hai hàng mi lại và gượng nói: “Tại sao
lâu như thế rồi mà chị chẳng đến thăm em?”

Diệp Tri Ngã cúi đầu một cách khổ sở và đau đớn: “Chị xin
lỗi em Tiều Mẫn ạ, chị… chị…”

Kiều Mẫn Hàng với nụ cười thật khó nhọc và yếu ớt: “Nhưng mà
bây giờ chị đã đến đây rồi thì vẫn còn kịp mà, qua một thời gian nữa, chắc rằng
chị em mình sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa rồi”.

“Em đừng nói như thế mà!”, Diệp Tri Ngã ngắt lời cô đang
nói, lắc đầu lia lịa và nói tiếp, “Em không được nói ra những lời như thế, các
bác sỹ đang chuẩn bị làm phẫu thuật cho em rồi mà, chỉ cần đợi đến khi có quả
tim phù hợp vớ cơ thể của em là có thể tiến hành phẫu thuật cho em được mà!”

Kiều Mẫn Hàng gật đầu một cách ngoan ngoãn và vâng lời Diệp
Tri Ngã: “Thế hả chị, thế thì em yên tâm được rồi chị ạ!”

Một lời nói dối thật ngốc nghếch, thật khờ dại, một câu trả
lời thật bất lực. Diệp Tri Ngã có cố nhịn đến thế nào thì những giọt nước mắt
cũng chẳng thể nghe theo ý chí của cô được nữa. Cô nắm thật chặt bàn tay của
Kiều Mẫn Hàng nhưng lại sợ có thể sẽ làm đau đến em ấy, rồi ngay lập tức thả
lỏng bàn tay ra. Sau đó xoa nhẹ vào những vết sẹo mà cô đã phải tiêm lên tay
suốt trong thời gian điều trị cho đến giờ.

“Chị dâu”.

Diệp Tri Ngã thốt lên một tiếng ừ rồi nghẹn ngào nuốt nỗi
đau vào trong người, cô nói: “Chị sẽ ở lại đây với em, chị sẽ không đi đâu nữa
em ạ. Cho đến trước ngày em khỏi bệnh thì chị sẽ không đi bất cứ nơi nào nữa
đâu em”.

Kiều Mẫn Hàng cười nhắm nghiền hai mắt lại. Nhưng cô lại lắc
lắc chiếc đầu: “Không cần đâu chị dâu ạ. Em chỉ muốn nói vài câu với chị mà
thôi. Sau khi em nói xong thì chị cứ đi về làm việc đi, không cần phải ở đây
xem… xem việc không lành sẽ xảy ra đâu… Em không muốn để cho mọi người nhìn
thấy đâu…”

“Em mà cứ nói những lời không hay như thế là chị sẽ giận em
đấy nhé!”, Diệp Tri Ngã ngẩng mặt lên, “Chị giận thật rồi đấy nhé!”

Kiều Mẫn Hàng nũng nịu và gắng gượng cong môi lên, nhưng lại
nhịn không đựơc ho lên vài tiếng liền. Hơi thở trên ngực nhô cao lên, lộ rõ
những mảnh xương gầy gò chỉ còn da bọc lấy xương ở đằng sau nếp áo mỏng manh:
“Chị dâu, em nói thật chị ạ, cũng chẳng phải là vì chuyện này hết đâu ạ… Em chỉ
không muốn để chị ở nơi này nữa, hãy đồng ý với em đi, sau khi em nói xong thì
chị hãy đi đi, được không chị?”

Diệp Tri Ngã từ chối lời cô nói: “Tại sao hả em? Chị không
đi đâu cả!”

Kiều Mẫn Hàng cười đầy vẻ gượng gạo với Diệp Tri Ngã rồi lật
úp tay mình xuống ôm bàn tay của cô: “Chị dâu kỳ thực…kỳ thực em biết chuyện về
quan hệ giữa chị và anh Phí Văn Kiệt rồi…”

Diệp Tri Ngã vô cùng thảng thốt xúc động nhăn hết lông mày
lên: “Tiểu Mẫn!”

Kiều Mẫn Hàng coi như không nhìn thấy sắc thái của Diệp Tri
Ngã lúc này, cô nhún hai vai, khuôn mặt gầy gò đáng thương vô cùng, thế nhưng
nụ cười thì vẫn tươi sáng và rạng rỡ vô ngần: “Em cũng biết rằng anh ấy vẫn
luôn thích chị từ trước và cho đến tận bây giờ”.

“Tiểu Mẫn em…”, Diệp Tri Ngã bần thần và cúi thấp hai hàng
mi lại đầy vẻ khó xử, “Tại sao em lại nghĩ như thế cơ chứ? Không hề có chuyện
đó đâu em à!”

“Em biết chứ!”. Kiều Mẫn Hàng mỉm cười dịu dàng và nhìn vào
Diệp Tri Ngã, trong đôi mắt ấy chẳng hề có chút nào ánh lên tia thù nghịch hay
tức giận cả, ngoài vẻ điềm nhiên chỉ còn vương vấn đôi chút buồn bã mà thôi,
“Em hiểu anh Văn Kiệt mà, trên thế giới này không ai hiểu anh ấy bằng em được
đâu chị ạ, em luôn biết rằng trong tâm trí anh ấy có một phần mãi mãi cũng
không bao giờ thuộc về em được cả. Chỉ là sau đó thì em mới biết được mà thôi,
nơi đó là anh ấy để lại dành riêng cho chị, chị ạ”.

“Tiểu Mẫn em hiểu lầm chị rồi, bức hình đó thực sự không
phải là…”

“Em không phải đang nói đến chuyện bức hình đó đâu chị à”.
Kiều Mẫn Hàng an ủi và vỗ nhẹ vào bàn tay của cô, “Em thật sự không quan tâm
đến chuyện bức hình đó đâu chị, trước đó em đều đã biết hết rồi mà…Em không có
ý trách móc hai người đâu, thật mà chị dâu. Chị tốt như thế, nếu em là anh Phí
Văn Kiệt thì em cũng chẳng thể nào quên được chị đâu. Cho dù giữa hai người đã
từng xảy ra chuỵên gì nhưng trong lòng anh ấy cho đến tận bây giờ cũng vẫn luôn
có hình bóng của chị”.

Diệp Tri Ngã ướt nhòe hai hàng mi nhìn Kiều Mẫn Hàng: “Tiểu
Mẫn, em mà còn nói những điều này nữa là chị sẽ bỏ đi đấy!”

“Chị dâu”. Kiều Mẫn Hàng mím hai hàng môi lên, đôi mắt chớp
chớp liên tục và nói với vẻ như đang rất kỳ vọng, như đang rất đợi chờ, “Chị
dâu, chị có thể đáp ứng được một chuyện này không?”

“Em cứ nói đi, chị sẽ đáp ứng lời em hết mà!”

“Thế thì tốt quá rồi chị dâu!”, Kiều Mẫn Hàng hít một hơi
thật mạnh mỉm cười nhẹ nhàng và nói tiếp, “Chị dâu, chị đáp ứng lời em, đợi cho
đến khi em… Đến khi đó rồi… em nói là chẳng may, giả dụ, em không còn sống trên
cõi đời này nữa… Chị hãy quay trở về và ở bên cạnh anh Văn Kiệt, hai người sẽ
không bao giờ cách xa nhau nữa nhé, được không hả chị?”

Lời đề nghị này đúng thật là hoang đường, hoang đường đến vô
cùng. Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào nụ cười đang nở trên môi của Kiều Mẫn
Hàng, than thở với vẻ bất lực và không biết nên trả lời cô ra sao đây: “Tiểu
Mẫn, có phải là em vẫn còn đang giận dỗi chị phải không em?”

“Em không yên tâm về anh ấy…” Kiều Mẫn Hàng thốt lên bảy từ,
sự giả dối gắng gượng bị lộ hết ra dưới sự cố gắng che đậy trong tâm hồn của
cô. Hai hàng mi dài của cô liên tục chớp chớp, cố né những giọt lệ chỉ chực chờ
tuôn ra. Cô nhẹ giọng để kìm nén bằng được cảm xúc của bản thân lúc này: “Anh
ấy ngốc ngếch như thế, lại còn vô cùng cứng đầu, và cũng chẳng biết chăm sóc
cho bản thân nữa chứ. Em không giận dỗi gì chị đâu…Được không chị, giận thì
cũng đã giận hết rồi, nhưng em cũng không giận lâu đâu, thật đấy chị…”

Diệp Tri Ngã lên tiếng trách móc Kiều Mẫn Hàng: “Nếu em
không yên tâm về anh ấy thì hãy cố gắng sống cho thật tốt đi, hãy luôn ở bên
cạnh anh ấy đi em! Em không đựoc phép nói linh tinh như thế em à!”

“Em cũng muốn sống lắm chứ chị, thế nhưng…”, hai hàng mi của
Kiều Mẫn Hàng đã bắt đầu ướt nhòe rồi. Cô gượng sức hít một hơi thật dài, rồi
sau đó cảm thấy vô cùng mệt nhọc và khổ sở, “Chị là người con gái lương thiện
nhất từ trước đến nay em đã từng gặp. Chị dâu, anh Văn Kiệt cũng yêu chị nữa
mà, chị và anh ấy được ở bên cạnh nhau, cuộc sống của anh ấy sau này chắc chắn
sẽ hạnh phúc lắm…”

Diệp Tri Ngã ôm mặt, vội vàng gạt những giọt nước mắt đang
lăn dài không ngớt, rồi vừa như cười vừa như khóc thốt ra tiếng với Kiều Mẫn
Hàng: “Em đang nói những lời dại dột gì thế chứ, em đã đều gọi chị là chị dâu
rồi cơ mà, em nói với chị như vậy thì tức là em không còn quan tâm đến anh trai
mình nữa hay sao!”

Kiều Mẫn Hàng cũng cười theo, những giọt nước mắt chảy xuống
theo hai khóe mắt rồi lăn dài ra: “Anh trai em không sao cả đâu, em nói điểu
này ra chị đừng giận nhé chị dâu, anh trai em có thể không phải thích chị thật
sự đâu. Từ nhỏ đến lớn những người con gái tồn tại xung quanh anh ấy đã quá
nhiều rồi. Anh ấy không hề biết thế nào gọi là tình yêu cả. Và anh ấy cũng
chẳng hề tin trong cuộc sống này có sự tồn tại của tình yêu đâu. Thế nhưng anh
Phí Văn Kiệt thì sẽ yêu chị thương chị… giống như đã yêu thương em như vậy…”

Diệp Tri Ngã mím chặt hai hàm răng lại, im lặng một hồi rất
lâu không nói được ra lời, cô với tay lấy chiếc hộp giấy đặt ở đầu giường rồi
dùng thật nhiều giấy để lau nước mắt trên mặt. Kiều Mẫn Hàng đã nghĩ vô cùng kỹ
lưỡng không biết bao nhiêu lần những điều cô muốn nói với Diệp Tri Ngã. Cô nhắm
mắt thật chặt để cố gắng cân bằng được cảm xúc, rồi kéo lấy tay của Diệp Tri
Ngã: “Chị dâu, chị hãy đáp ứng yêu cầu của em đi, em cầu xin chị đấy!”

Diệp Tri Ngã lắc đầu lia lịa, nấc lên từng hồi không bật
được ra tiếng. Kiều Mẫn Hàng gượng cười an ủi với cô: “Chị cũng vừa mới nói
xong đấy thôi, đáp ứng hết mọi yêu cầu của em cơ mà, chị không được hối hận đâu
đấy nhé!”

“Tiểu Mẫn à…”.

Kiều Mẫn Hàng nuốt nước bọt vào trong miệng, nghiêng đầu
sang một bên để nước mắt có thể lăn xuống gối, giọng nói bỗng trở nên vô cùng
khẽ khàng, đau khổ: “Cho nên em đã nói rồi mà, để chị trở về Hải Thành, đừng ở
bên cạnh em nữa… Chị dâu, chị đừng trách gì em nhé. Em biết là em rất ích kỷ,
nhưng hãy cho em được tiếp tục ích kỷ thêm một lần cuối cùng chị nhé… Thời gian
còn lại cuối cùng này, hãy để anh Văn Kiệt là của riêng mình em thôi, được
không chị?”

Diệp Tri Ngã lấy hết sức để lau những giọt nước mắt tuôn
trào như mưa trên khuôn mặt. Cô cẩm bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc lấy xương của
Kiều Mẫn Hàng cho lên môi và âu yếm hôn lên tay cô, âu yếm và nâng niu yêu
thương: “Đồ ngốc ạ, đồ ngốc nghếch…”

“Đáp ứng yêu cầu của em nhé chị!”

Diệp Tri Ngã cố gắng sức lau nước mắt đến thế nào cũng không
thể lau cho hết đi được, cô đành mặc kệ cho chúng muốn rơi xuống đâu thì rơi,
muốn ra sao cũng được. Cô lắc đầu từ chối: “Chị không thể đáp ứng được yêu cầu
của em đâu em à”

“Tại sao hả chị dâu, em cầu xin chị đấy!”

Tại sao à…

Có thể nhìn thấy đằng sau những lớp nước mắt tuôn dài và
chồng chất vào nhau kia, cuộc sống ấy thế giới ấy vẫn vô cùng lấp lánh sáng
tươi, kể cả như đang trong căn phòng bệnh nhỏ bé này cũng được những tia nắng
mặt trời rực rỡ màu sắc chiếu ngập vào trong phòng. Diệp Tri Ngã dang cố gắng
gượng cười. Tại sao trong những giây phút đau buồn cô tịch như thế này mới phát
hiện ra có muôn vàn vẻ đẹp vẫn luôn thoáng qua như thế cơ chứ.

Làm sao có thể đồng ý được yêu cầu của Kiều Mẫn Hàng đối với
cô lúc này đây? Kỳ thực trong thâm tâm cô cũng đã từng tự hỏi bản thân mình như
thế không biết bao nhiêu lần cho kể xiết. Cô đã quen với cuộc sống độc thân
rồi, cũng biết rằng cuối cùng thế nào cũng sẽ bị mất đi, thế nhưng tại sao cô
vẫn lại có thể có cảm giác như là khát vọng cháy bỏng đến mức ấy cơ chứ? Rõ
ràng là không hề lạnh chút nào cả, thế nhưng tại sao cô vẫn luôn muốn có thêm
một chút hơi ấm nữa? Những điều này rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

Diệp Tri Ngã duỗi năm đầu ngón tay ra, đan xen từng ngón tay
của Kiều Mẫn Hàng vào năm đầu ngón tay của mình. Hai bàn tay của hai người lúc
này vô cùng thân mật và sát liền nhau, trái tim của hai người cũng rất đồng
điệu với nhau: “Bởi vì em sai rồi Kiều Mẫn Hàng à, em thật sự không nhìn ra
trái tim thật sự của anh Văn Kiệt lúc này rồi đấy. Trong trái tim của anh ấy
giờ đã không còn chỗ nào thuộc về chị nữa cả rồi. Bức ảnh đăng trên mạng đó là
sự thật. Chị và anh ấy đã ôm nhau cũng là sự thật. Thế nhưng lúc đó chị và anh
ấy hoàn toàn là đang vì bệnh tình của em mà cùng lo lắng, đặc biệt là đối với
anh Văn Kiệt. Chị và anh ấy đã quen biết nhau từ nhỏ, ngoại trừ những ân ân oán
oán đã xảy ra giữa chị và anh ấy, thì thứ còn lại vẫn giống như là tình thân
thiết, tình thân thiết giống như những người có quan hệ ruột thịt với nhau vậy,
và nó cũng giống như tình thân thiết giữa em và anh Kiều Thận Ngôn vậy. Nhìn
anh ấy buồn bã thì chị cũng cảm thấy buồn bã theo luôn. Và nhìn thấy chị khổ
tâm thì anh ấy cũng vậy thôi, cũng sẽ khổ tâm theo chị. Chị và anh ấy luôn muốn
an ủi cho nhau. Khi đau khổ muốn khóc thì đều muốn tìm một người để an ủi, để
dựa dẫm vào nhau, để có thể chia sẻ cho nhau”.

“Tại sao em lại có thể nghĩ rằng anh Phí Văn Kiệt không yêu
em cơ chứ hả Tiểu Mẫn? Em hiểu anh ấy rất rõ mà, em phải biết rằng anh ấy là
một người đàn ông đầy kiêu ngạo, chị tin tưởng anh ấy, anh ấy tuỵêt đối không
phải vì sự giàu sang quyền quý của gia đình em mà yêu em đâu. Trong cuộc đời
này, anh ấy đã gặp phải quá nhiều trắc trở, nghi ngờ và thù nghịch rồi. Nếu như
không phải vì em, thì tại sao anh ấy phải nhẫn nhục những điều này cơ chứ?”

“Chị và anh Phí Văn Kiệt đã chia tay nhau từ năm năm trước
rồi. Mặc dù trước kia khi cả hai vẫn còn nhỏ, bọn chị đã từng yêu nhau đến sống
chết cũng phải có nhau, thế nhưng thời gian đã làm phải mờ đi tất cả mọi chuỵên
trong quá khứ rồi. Trong cuộc sống này chẳng hề có cái gì gọi là sống chết cũng
phải đạt cho bằng được hay là những điều có thể sẽ tồn tại vĩnh hằng được đâu
em. Chỉ có những cô gái ngốc nghếch như em suốt ngày mãi mê đọc tiểu thuyết mới
có thể nghĩ ra những ảo tưởng đến buồn cười như thế được. Quan hệ giữa chị và
anh Văn Kiệt đã từ lâu không còn là tình yêu nữa rồi, anh ấy đã đem lòng yêu
em, chị cũng… Chị cũng đem lòng yêu người khác rồi… Em hãy để cho chị được trở về
bên cạnh người chị yêu thương, em nói xem chị làm sao có thể đáp ứng được yêu
cầu như thế này của em cơ chứ!”

Kiều Mẫn Hàng nhìn nhằm chằm vào trong đôi mắt sâu thẳm của
Diệp Tri Ngã, giọng nói càng trở nên khẽ khàng nhỏ nhẹ như thầm thì bên tai
Diệp Tri Ngã: “Thật không hả chị?”

“Đương nhiên là sự thật rồi!”, Diệp Tri Ngã mím chặt môi lại
và nhìn Kiều Mẫn Hàng, “Tất cả việc khác đều có thể hết, nhưng chị từ trước đến
nay không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra để làm trò đùa đâu”.

“Chị nói chị cũng đem lòng yêu người khác rồi sao?”

Diệp Tri Ngã mỉm cưởi nhỏ nhẹ đầy vất vả: “Ừ em ạ, chị cũng
đã yêu thương người khác rồi em ạ. Mặc dù anh ấy thật sự không yêu chị đâu, anh
ấy cũng chẳng biết tình yêu là gì cả, càng không bao giờ tin có sự tồn tại của
tình yêu trong cuộc sống này nữa… Thế nhưng chị đã yêu anh ấy mất rồi, chị
không biết đã yêu anh ấy bắt đầu từ khi nào nữa, yêu vì lý do gì… Chỉ như thế
và yêu anh ấy thôi…”

“Chị dâu!”

Diệp Tri Ngã đưa tay lên môi, thì thầm suỵt một tiếng nhỏ ra
hiệu với Kiều Mẫn Hàng: “Chị chỉ nói cho mỗi mình em biết thôi đấy nhé, Tiểu
Mẫn, em không được nói cho ai biết đâu đấy nha”.

“Anh trai em, anh ấy…”

“Em cũng đừng nói cho anh ấy biết em nhé, hãy coi như là giữ
cho chị một chút thể diện đi được không em. Chị đã bị anh ấy bỏ rơi một lần là
đủ lắm rồi, hãy để cho anh ấy tưởng rằng chị cũng chẳng hề thích anh ấy chút
nào cả nhé. Có như thế chị mới đỡ cảm thấy ngượng ngùng e ngại hơn, sẽ không
phải cảm thấy khó xử hay do dự nữa đâu”.

“Chị dâu…” Kiều Mẫn Hàng kéo lấy bàn tay của Diệp Tri Ngã áp
lên má của mình, những giọt lệ lại một lần nữa đọng lại trên khuôn mặt cô, “Chị
dâu…”

Cơ thể Diệp Tri Ngã úp hướng về phía trước. Cô nhìn chăm chú
vào khuôn mặt của Kiều Mẫn Hàng, giọng dịu dàng âu yếm thốt lên: “Tiểu Mẫn này,
em yêu anh Văn Kiệt và anh Văn Kiệt cũng yêu em. Cho nên em nhất định phải sống
cho thật tốt vào em nhé, đừng có để cơ hội cho người con gái khác cướp mất. Yêu
một người đàn ông thì phải bằng mọi giá giữ cho được người đó bên cạnh mình.
Người con gái nào đến cướp thì cũng phải bằng mọi giá đấu tranh giành giật với
họ. Không quan tâm sau này sẽ già đi hay xấu đi như thế nào, cũng chỉ cho phép
anh ấy yêu duy nhất một mình em mà thôi. Hãy sống cho thật tốt vào, có đau có
khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng sống cho bằng được, hãy sống vì hạnh phúc
của cả em và anh ấy, em nhé!”

Thời gian trò chuyện quá lâu và quá sức chịu đựng của Kiều
Mẫn Hàng, cô y tá đã đi vào khuyên nhủ rồi. Diệp Tri Ngã cũng không nói thêm
lời nào nữa, ngồi bên cạnh giường bệnh và nhìn Kiều Mẫn Hàng từ từ thiếp đi
trong giấc ngủ say nồng. Rồi cô mới cất lời chào hỏi dì Cát và bước ra khỏi
phòng bệnh. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Kiều Mẫn Hàng thì Diệp Tri Ngã liền
nhìn thấy ngay bóng dáng Kiều Thận Ngôn đang đứng dựa lưng vào tường. Khuôn mặt
anh có vẻ như đang nóng bừng lên, nhẹ nhàng gật đầu như thay lời chào hỏi với
cô. Rồi Diệp Tri ngã đi lướt qua anh, hướng về phía cầu thang máy và bước vào
bên trong.

Kiều Thận Ngôn lặng lẽ bước đi đằng sau Diệp Tri Ngã, cho
đến khi đi xuống cầu thang máy, rời khỏi tòa nhà dành cho bệnh nhân ở, rồi hòa
vào trong dòng người qua lại tấp nập. Diệp Tri Ngã tự dặn lòng rằng không được
quay đầu lại, nhất quyết không được quay đầu lại, thế nhưng cô vẫn lắng nghe
thấy tiếng thở đều đặn của anh, nên không thể kiềm chế được bản thận liền dừng
bước lại và quay đầu về phía anh.

“Em Em…”, Kiều Thận Ngôn mím môi nói với cô. Đêm hôm qua cô
không nhìn rõ anh, còn bây giờ khi đang đứng đối diện trước mặt anh đây, cô cảm
nhận được thật rõ ràng anh đã gầy đi quá nhiều, những nếp nhăn trên vầng trán
và ở hai khóe mắt càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Kiều Thận Ngôn nhìn chằm
chằm vào Diệp Tri Ngã, nhìn chăm chú rất lâu mới thốt lên lời với cô, “Cảm ơn
em!”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo đáp lại: “Cảm ơn em gì ạ…”

“Cảm ơn những lời em đã nói với Kiều Mẫn Hàng lúc nãy”.

Anh cũng đã nghe thấy rồi sao! Diệp Tri Ngã bần thần mất một
hồi, khuôn mặt không hề hiện lên bất cứ một sắc thái biểu cảm nào cả, cô tiếp tục
cười trừ: “Đều là việc em nên làm mà anh”.

Kiều Thận Ngôn nhướn mày lên và chớp hai hàng mi, rồi khẽ
gật đầu và nói: “Anh sẽ đi ăn sáng cùng em nhé”.

“Không cần đâu anh ạ, em không thấy đói”. Diệp Tri Ngã lại
nhìn vào trong mắt của anh thêm một lần nữa, mỉm cười thật tươi với người đàn
ông khôi ngô tuấn tú này. Những dòng người tấp nập vẫn cứ thế vội vàng lướt qua
phía hai người. Diệp Tri Ngã cũng có con đường mà cô muốn đi, chỉ có điều đây
là lần cuối cùng rồi. Không biết lần này có phải là lần cuối cùng và mãi mãi
cách xa nhau thật sự hay không.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3