Thiên Đế Kiếm - Chương 13

Cứ như vậy, sau hai tháng, mọi người
cũng quen dần với tính cách “điên khùng” của đội trưởng.Rồi một ngày, trong lúc
nghỉ mệt, đội trưởng kể một câu chuyện vui, Hàn Thuyên không cười, nhưng lúc đó
anh cảm thấy bụng của mình hơi rộn lên một chút.Lần thứ hai, một câu chuyện
khác, Hàn Thuyên hơi mỉm cười, lúc ấy anh thấy Tử Khách quay mặt, cố ém giọng
mình đi bằng một tiếng ho khan.Tới lần thứ ba thì anh cười thật, cười to lắm,
Hàn Thuyên là người đầu tiên cười trong cả đội, và kéo theo những người khác
cũng cười theo. Đội trưởng dường như không bao giờ hết chuyện, như chuyện hồi
trước ông nghịch ngợm, khi sư phụ mình đi cầu tiêu, ông liền lấy thanh gỗ chặn
cửa.Càng ngày, chuyện của đội trưởng càng làm cho những thành viên trong đội
cười thoải mái hơn.

Nhưng có những lúc rất lạ, một hôm
mặt của đội trưởng xịu xuống, không nói năng gì, tự nhiên cả đội cũng lây
theo.Không ai nói gì, Hàn Thuyên thấy lạ, hình như đội trưởng mà không vui thì
chẳng có chuyện gì trên cõi đời này là vui hết.

Hàn Thuyên hỏi đội trưởng, thì đội
trưởng nói rằng hôm nay là ngày giỗ một người bạn của ông. Hàn Thuyên không
hiểu, người khác chết thì chuyện đó có liên quan gì tới mình ? Đội trưởng chỉ
cười gượng : “Cậu cứ hiểu một cách đơn giản thế này, người ấy rất thân với cậu,
hay chơi cùng cậu, rồi một ngày người ấy chết, cậu không còn ai chơi cùng nữa,
lúc ấy cậu thấy thế nào ?”.

Hàn Thuyên vẫn không hiểu lắm, nhưng
anh đã phần nào láng máng nhận thức được, tuy vậy, anh lại hỏi đội trưởng:

-Vậy khi bạn của ông chết, ông sẽ
làm thế nào ?

-Tất nhiên là buồn, nhưng…

-Rồi sao nữa ?

-Vẫn còn nhiều người đang đợi ta
ngoài kia.

Đội trưởng lại cười, cái cười rất
khó hiểu.Hàn Thuyên muốn biết cái cười ấy là như thế nào…

Khi đã hiểu được những cảm xúc của
bản thân, Hàn Thuyên lại hỏi : “Vậy những người khác như thế nào, có giống mình
không ?”.Và đội trưởng Từ Tuyên gợi ý: “Hãy thử tìm hiểu về người khác “ , anh
ngạc nhiên khi biết được cái sở thích khá kỳ cục của Hạc Tú là khoái chăm bón
cây, như An Dương khoái ăn uống, và đặc biệt là hay ăn vụng.Trong khi Lý Nhuệ
lại rất ư là ưa cái chuyện nằm ngủ ở bãi cỏ trên bờ sông Hàn Thuỷ.Hoặc tỷ như
đám con gái, Bích Nhi có đặc tính rất thích những cái gì hình tròn, lóng lánh
một chút, nói tóm lại là tiền, hay như cô nàng Bách Yến thích chuyện vẽ, những
bức tranh cô vẽ rất thật, rất đẹp mặc dù phong cảnh của Uất Hận Thành chẳng đẹp
đẽ gì.Mỗi người một sở thích, một đặc điểm khiến cho Hàn Thuyên không còn chúi
đầu vào kiếm thuật và các cách giết người nữa, anh cảm thấy thú vị với việc nói
chuyện, tâm sự với người khác, và đội trưởng Từ Tuyên chính là cây cầu nối tất
cả các thành viên trong đội lại với nhau.

Đã bao nhiêu năm rồi ? Ba năm, ừ, ba
năm.Khoảng thời gian anh không thể nào quên được, biết bao nhiêu nhiệm vụ, bao
nhiêu trận chiến đã trải qua, và cũng nhiều những kỷ niệm.Trận đánh ở Vọng Hải,
một ngày mưa tầm tã và rét trên biển, hàng trăm chiếc thuyền ngổn ngang, hàng
vạn xác chiến binh trôi nổi lềnh phềnh, trong đó có Hàn Thuyên.Anh bám vào một
mảnh gỗ, toàn bộ thân người ngâm dưới nước đã tê liệt hoàn toàn, anh chỉ còn cử
động được tay và đầu.Khuôn mặt tím tái, môi xám ngoét, lông mày phủ một lớp
tuyết mỏng.Hàn Thuyên kêu rất to nhưng chẳng có ai đáp lại, đúng là Vô Vọng
Hải, “Mình sẽ chết “.Hàn Thuyên bắt đầu tuyệt vọng, anh dần thả tay ra, nhưng
có tiếng gọi : “Thuyên, Thuyên ơi !!! “.Hàn Thuyên như bừng tỉnh, anh không thả
tay ra nữa, anh đưa tay lên làm dấu hiệu, nhưng cánh tay cũng đã tê liệt dần,
anh không thể bám vào mảnh gỗ nữa.Hàn Thuyên chìm dần, dưới mặt nước, anh nhìn
thấy ánh mặt trời, sao mà đẹp quá ! Hàn Thuyên nhắm mắt lại, nhưng có cái gì đó
chạm vào tay anh, một bàn tay khác đang kéo anh lên.Sau đó, Hàn Thuyên chẳng
còn biết gì cả, tới lúc tỉnh dậy, anh thấy bên cạnh mình là Bích Nhi và Hạc
Tú.Hạc Tú kể lại đội trưởng đã cứu anh, ông không bỏ anh, ông lùng khắp mặt
biển với hy vọng anh còn sống.Và ông đã đúng.Lúc ấy, không hiểu sao Hàn Thuyên
lại quý mến đội trưởng tới vậy, ông không giống như những người đội trưởng
khác, ông yêu quý những người đội viên của mình, không bỏ mặc họ mặc dù luật
của Uất Hận Thành là phải bỏ lại những người bị thương để tiếp tục nhiệm vụ.

Bây giờ…

Hàn Thuyên cảm thấy quý mến tất cả
những thành viên của đội Bạch.Anh khoái cái tính tham ăn của An Dương, hay cái
tật lắp ba lắp bắp trước mặt con gái của Dương Du, anh cũng thấy cái kiểu ham
tiền của Bích Nhi có gì đó đáng yêu.Tuyết Hạ rất quan tâm tới người khác, tận
tình giúp đỡ khi các bạn gặp khó khăn khiến Hàn Thuyên mến cô từ lúc nào.Anh
thích những trò đùa của bộ đôi Lý Nhuệ và Tử Khách, hay như anh bạn to lớn Diệp
Thu, trông có vẻ lầm lỳ, nhưng kỳ thực đã nói thì nói tới bến, hơn cả đội
trưởng.Hoặc Thiên Tiễn, khá am hiểu về cuộc sống, hơi già dặn một chút.Không
phải vô cớ anh nói tập trung vào giờ Mão mà các thành viên đã tới đây từ rất
sớm, họ muốn nói chuyện, muốn một ai đó hiểu mình.

Đang chuyện trò rôm rả thì một người
bước vào lều, hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào làm Hàn Thuyên quay về với thực
tại.Anh đã nhận ra người đi vào, tất cả thành viên đội Bạch đứng lên và cúi
đầu:

-Chào đội trưởng !

Đội trưởng Từ Tuyên cười, đó là lời
chào của ông:

-Ừ, đợi tôi lâu chưa ? Các cậu thông
cảm, lạnh quá, không đi nhanh được ! Mà Hạc Tú với Bích Nhi vào đi chứ !

Bích Nhi bước vào, mặt đỏ bừng, còn
Hạc Tú thì gãi đầu gãi tai:

-Đội trưởng chẳng tâm lý gì cả, đang
ấm mà lại…Đau !!

Bích Nhi véo tay Hạc Tú, cả đám cười
lớn, đội trưởng cũng cười:

-Cậu còn được ấm, chứ tôi thì chẳng
bao giờ có ấm với lạnh cả !

Mọi người lại cười tiếp, Bách Yến
nói:

-Sao đội trưởng không tìm một người
để cho ấm ?

-À, già rồi, còn ma nào nữa, nhưng
với danh nghĩa là đội trưởng, tôi sẽ phải quên mình để lo cho các đội viên,
này, Dương Du-Đội trưởng nói- Bách Yến đang rất lạnh đấy !

Dương Du cười trừ, trong khi cả đám
con trai cười ngặt nghẽo, Tử Khách tiếp lời:

-Đội trưởng ơi ! Thằng này mang
tiếng là Xạ Thỷ Quỷ mà nhát lắm !

-Đừng bắt nạt Dương Du nữa !- Đội
trưởng nói- Nhưng mà như Tử Khách gợi ý, cậu sẽ phải tham gia một lớp học đặc
biệt với tôi, nhé ?

Đám con trai lại cười nữa.Dương Du
là người hơi trầm tính, hay bị các bạn bắt nạt và trêu chọc.Biết Dương Du có
cảm tình với Bách Yến, nên đám con trai thường lấy chuyện đó ra để đùa cợt với
nhau.

-Thôi !-Mặt đội trưởng nghiêm
lại-Hôm nay, chúng ta có nhiệm vụ đây ! Mọi người ngồi xuống đi !

Các thành viên ngồi xuống, đội
trưởng rất vui tính, nhưng khi vào công việc thì ông khá nghiêm khắc và tỉ
mỉ.Hàn Thuyên hiểu điều đó, đội trưởng muốn tất cả các thành viên trong đội
được an toàn và hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Đội Bạch là một trong bốn đội của
trung đội “Hạn Tuyền”, trung đội Hạn Tuyền gần giống với đội Biệt Sát, nhưng
khác ở chỗ Biệt Sát chuyên thực hiện các vụ ám sát ở những nơi bình thường, còn
Hạn Tuyền chuyên thực hiện ám sát ở các trận địa và cũng nguy hiểm hơn.Các
nhiệm vụ của Hạn Tuyền thường là hỗ trợ cho đại quân của Uất Hận Thành, phá
hoại kho lương thực, vũ khí của địch, và cao nhất là ám sát tướng địch ngay tại
trận địa. Tính chất công việc của đội Biệt Sát là độc lập, cần kỹ năng cá nhân,
vì vậy, các thành viên đội Biệt Sát có thể còn trẻ, khoảng mười ba, mười bốn có
thể gia nhập.Hạn Tuyền thì khác, với tính chất là ám sát kiêm chiến đấu trên
trận địa nên các thành viên cần có sự kỷ luật, biết hỗ trợ cho nhau nên tuổi
các thành viên trong Hạn Tuyền thường là từ 20 tới 25.Đa số các đội viên trong
Hạn Tuyền đều trưởng thành từ Biệt Sát, nên họ thường đáp ứng được những đòi
hỏi cần thiết của công việc.

Hạn Tuyền có bốn đội, tên là Bạch,
Vô, Thái, Cảnh.Mỗi đội có một đội trưởng chỉ huy.Số lượng thành viên khoảng từ
20 người trở xuống. Đội Bạch có 12 thành viên, sáu Kiếm Khách là Hàn Thuyên, An
Dương, Hạc Tú, Diệp Thu, Lý Nhuệ, Tử Khách ; hai Vũ Mang là Thiên Tiễn và Dương
Du ; hai Vũ Linh là Tuyết Hạ và Bách Yến; Lăng Khê là Pháp Sư và Bích Nhi là
Tiên Thú.Từ Tuyên là đội trưởng của đội Bạch.Theo nhiều người, đội Bạch được
coi là ưu tú nhất, có khả năng chiến đấu cơ động nhất của Uất Hận Thành. Đội
Bạch có thể chia làm hai tổ chiến đấu riêng biệt, Từ Tuyên biết cách sắp xếp vị
trí chiến đấu hợp lý nên sức mạnh của đội là rất lớn. Đội Bạch đã hoàn thành
năm nhiệm vụ cấp Vô Tồn, một thành tích rất đáng nể phục, chưa từng có đội nào
làm được như vậy từ trước tới giờ.

-Hôm nay, chúng ta sẽ phải vào trong
Tổ Long Thành, nhiệm vụ cấp Vô Tồn.

Tử Khách chẹp miệng một cái rồi nói:

-Nói có sai đâu ! Diệp Thu nhà ta là
gở mồm lắm !

-Làm sao tôi biết được ! Tôi có
phải… -Diệp Thu nhún vai.

-Thôi ! -Đội trưởng cắt ngang- Nhiệm
vụ là tiêu diệt Hi Vỹ, tướng quân tộc Vũ.

-Hắn ở đâu, thưa đội trưởng ? –Bích
Nhi hỏi.

Im lặng một chút, rồi đội trưởng
nói:

-Vào trong Tổ Long, khi nào tìm thấy
hắn và tiêu diệt hắn, lúc đó nhiệm vụ sẽ kết thúc.

Các thành viên nhìn nhau, rồi bất
chợt Lăng Khê cười:

-Đội trưởng, đừng đùa nữa !

-Tôi không đùa, chuyện này hoàn toàn
nghiêm túc, đây, đây là giấy mệnh lệnh của Thiên Tử Uất Hận Thành, có cần xem
không ?

Mọi người đều nhìn thấy con dấu
triện màu đỏ của Thiên Tử.

Lý Nhuệ ngơ ngác, cặp lông mày nhíu
lại rồi nói :

-Đội trưởng, thứ lỗi cho tôi nói
thẳng, chuyện này thật điên rồ !

Tuyết Hạ cũng đồng tình:

-Ít ra cũng phải cho một địa điểm
chung chung, sao lại bắt chúng ta đi tìm, Tổ Long rộng như vậy, muốn tìm Hi Vỹ
cũng khó, mà có khi chẳng có tên Hi Vỹ nào ở trong thành cả !

Tất cả thành viên đều tỏ ra khó
chịu, không ai muốn chết một cách vô ích cả.

-Tôi hiểu, bản thân tôi cũng phản
đối chuyện này.Nhưng quả thật chúng ta không còn sự lựa chọn nào cả, chúng ta
đã ký hiệp ước với Kiếm Tiên Thành.Bây giờ bọn họ đang thúc ép chúng ta tấn
công Tổ Long.

-Hiệp ước chỉ là gió thoảng mây bay
! – Thiên Tiễn nói – Chúng ta cũng có thể phá bỏ hiệp ước, như Tích Vũ Thành đã
làm với Kiếm Tiên Thành.

-Đúng, Thiên Tiễn, cậu nói không
sai, trong thời kỳ Đại Hỗn Loạn này, các hiệp ước chẳng có ý nghĩa gì.Nhưng cậu
phải hiểu, sở dĩ Tích Vũ Thành có thể phản bội vì bọn chúng có lý do.Vạn Hoá
Thành hứa với Hi Vỹ là sẽ cùng với Tích Vũ Thành đánh chiếm lại Bàn Ty Lĩnh,
nơi mà Kiếm Tiên Thành kiểm soát, nơi đó có thể vừa công vừa thủ, vừa hỗ trợ
cho các chiến trường khác, đổi lại Tích Vũ sẽ phải tiêu diệt đạo quân chủ lực
của Kiếm Tiên trong một doanh trại cách đó 2 dặm.Hi Vỹ thấy được điều đó nên
hắn không ngại ngần ra lệnh bí mật cho quân đánh úp.Lợi dụng sự mất cảnh giác
của Kiếm Tiên về việc ký hiệp ước đồng minh,cộng thêm sự tin tưởng của tộc Nhân
về mối quan hệ lâu đời với tộc Vũ, Hi Vỹ đã đốt sạch doanh trại, giết hơn 1 vạn
chiến binh chỉ trong một đêm.Ngay sau đó, Tích Vũ và Vạn Hoá đã ký hiệp ước
đồng minh, đánh chiếm được Bàn Ty Lĩnh.Bây giờ bọn Tích Vũ đã có đồng minh là
Vạn Hoá, mặc dù hiệp ước chỉ là mong manh, nhưng ít ra sẽ có tác dụng trong
thời gian này.Còn Uất Hận Thành chúng ta, phá bỏ hiệp ước, liệu có ai muốn đồng
minh với chúng ta không ? Chắc chắn là không, cả đại lục này chỉ mong ngóng cái
ngày Uất Hận Thành bị tiêu diệt.Phá bỏ hiệp ước lúc này, chỉ tạo thời cơ ngàn
năm có một cho ba thành kia bắt tay nhau để dẹp bỏ chúng ta.Và hơn nữa, Kiếm
Tiên Thành còn có sự hậu thuẫn rất lớn từ Ngũ Hành Tộc, ba thành tấn công vào
Uất Hận Thành thì không sao, nhưng nếu cả gia tộc Ngũ Hành từ Thiên Linh Sơn
xuống đây thì thật là tồi tệ.

Mọi người nhìn nhau, đội trưởng nói
không sai, để cả Ngũ Hành Tộc xuống đây thì thật không hay chút nào cả.

-Không còn lựa chọn nào sao ?-Bách
Yến hỏi.

-Nếu có thì tôi đã không phải tới
đây.

Mọi người lặng thinh, tiếng gió thổi
rin rít ngoài căn lều.

-Vậy – Hàn Thuyên hỏi – Khi nào thì
xuất phát, thưa đội trưởng ?

-Giờ Mùi ngày hôm nay.Hãy chuẩn bị
cho tốt.Có thể phải ở trong thành lâu đấy.

Đội trưởng bước ra ngoài, hơi lạnh
lại phả vào bên trong kèm theo một ít bông tuyết.

-À ! -Đội trưởng Từ Tuyên quay lại,
khuôn mặt ông lại trở về với trạng thái luôn luôn mỉm cười- Các bạn đi với tôi
một lát !

Nói rồi, đội trưởng nhanh nhẹn bước
đi, cả đám Hàn Thuyên và các bạn nhìn nhau, sắp làm nhiệm vụ rồi còn đi đâu nữa
?

-Tới chiều mới phải làm cơ mà !
Nhanh chân lên, mấy anh bạn trẻ, đi lề dà lề dề quá ! Nhanh lên !

Cả đám đành bước theo đội trưởng.

Đội Bạch đã đi ra khỏi doanh trại,
theo đội trưởng Từ Tuyên lên một quả đồi.Nhờ những cây tùng cổ thụ bao bọc
quanh đỉnh đồi nên gió chỉ khẽ lướt nhẹ, vuốt ve ôm mặt người ta.Tuyết hôm nay
rơi dày, phủ trắng xoá cả một tán cây.Mặt đất màu trắng, thỉnh thoảng lấm tấm
màu xám của những hòn đá tảng.

Cả đám Hàn Thuyên không thấy đội
trưởng đâu cả, ông ấy vừa mới lên trên này mà…

-Sóc tuyết à ?-Thiên Tiễn nói.Anh
chạy tới tán cây trước mặt, một cái bóng trắng vụt đi, thoăn thoắt leo lên cây
cao.

Thiên Tiễn nhìn lên, chẳng có gì cả.

-Biến đâu mất rồi ?

-Kia kìa !-Tuyết Hạ chỉ tay, một con
sóc trắng muốt, chen giữa vào những tán cây nửa xanh nửa trắng.

Bích Nhi tiến tới, cô nàng ve vẩy
cái đuôi cáo của mình, rồi giơ tay hướng về con sóc:

-Xuống đây nào, bé cưng !

Con sóc ngó nghiêng cái đầu như dò
xét, rồi nó trèo xuống, nhảy vào vòng tay của Bích Nhi.

-Đẹp quá !-Bích Nhi bế con sóc, như
người mẹ ẵm trẻ vậy.

Bách Yến và Tuyết Hạ cũng tranh nhau
ôm con sóc. Đám con gái thích những gì đáng yêu một chút.

Hạc Tú nhìn tới nhìn lui, rồi quay
ra hỏi Hàn Thuyên:

-Đội trưởng đâu rồi ?

-Tôi không biết, tìm nãy giờ…

Hàn Thuyên nghe thấy tiếng vun vút,
anh giơ tay lên, một quả cầu tuyết đập vào tay anh.

-Chơi ném tuyết không ?-Giọng của
đội trưởng.

Mọi người quay ra, đội trưởng đang
cầm trong tay một trái tuyết tròn và nặng.

-Hồi còn bé, khi nào rỗi, tôi và các
bạn thường lên Phạt Mộc Trường chơi ném tuyết, có cả sư phụ đi nữa, vui lắm !

Không ai nói gì, đội trưởng lại nói
tiếp:

-Và tôi đã học được cái trò này…

Đội trưởng tung quả cầu tuyết lên
cao, quả cầu bay lên, rồi hạ xuống, rơi trúng mặt Dương Du lúc đó đang nhìn
lên.Cả đám con trai nhìn Dương Du rồi cười ầm.

-Sao cậu tồ quá vậy, Du ?-Lăng Khê
nói.

Anh chàng Dương Du lấy hai tay lau
khuôn mặt đầy tuyết, Bách Yến chạy ra rút một cái khăn rồi đưa cho Dương Du:

-Lau đi.

Mặt Dương Du đần ra, Tử Khách liền
nhận hộ:

-Thay mặt nó, tôi nhận vậy !

-Ai nói chuyện với cậu, cầm lấy,
Dương Du.

Dương Du cầm lấy cái khăn nhưng
chẳng còn biết làm gì nữa.

-Cậu thật là…

Bách Yến giật cái khăn, lau khuôn
mặt của Dương Du.Cô lau nhẹ nhàng, chốc chốc lại vén mớ tóc xoã và dài của
Dương Du ra cho đỡ rối.

-Chà, chà ! -Đội trưởng tặc lưỡi-
Dương Du, cậu phải cảm ơn tôi cái gì đi chứ ? Cứ để thế mà coi được à ?

Mọi người cười ầm lên, Bách Yến đỏ
mặt tưng bừng.

-Vậy có ai chơi không ?- Đội trưởng
hỏi lại.

Tiếng cười im bặt lại.

-Đội trưởng !-Lý Nhuệ hỏi.

-Ừ ?

-Những người bạn của đội trưởng đâu
?

Đội trưởng Từ Tuyên hơi kém vui một
chút, nhưng ông vẫn tươi cười trả lời:

-À, đội trưởng đội Vô, Hãn Đồ, anh
bạn của ta.

-Nhưng tôi nghe nói còn bé, đội
trưởng từng học với năm người cơ mà !

Hàn Thuyên đá vào chân Lý Nhuệ, Lý
Nhuệ hiểu ý, anh ta liền vội chữa lại:

-À, thôi, không có gì, bỏ qua đi đội
trưởng !

-Không sao ! -Đội trưởng Từ Tuyên
tươi cười- Biết một chút cũng không sao.Tôi có năm người bạn, nhưng bốn người
đã hi sinh mất rồi.

Mọi người im lặng, đội trưởng Từ
Tuyên nói tiếp:

-Vì Uất Hận Thành mà bọn họ đã hy
sinh, và cả vì lời hứa của tôi nữa…

-Lời hứa ?-Diệp Thu ngạc nhiên.

Đội trưởng ngước mặt lên, nhìn về
một cõi xa xăm:

-Tôi đã từng hứa với họ, một ngày
nào đó, tôi sẽ trở thành Thiên Tử của Uất Hận Thành, lúc ấy, tôi sẽ đổi tên Uất
Hận Thành.

-Đội trưởng định đổi thành gì ?-Lý
Nhuệ hỏi.

-Tĩnh Thành, Uất Hận Thành mãi mãi
không bao giờ có được sự tươi vui, ấm áp như những nơi khác.Nhưng ít ra nó có
thể trở về được một toà thành trầm lặng, nó đang thiếu một thứ.

-Thứ gì ?-Hàn Thuyên hỏi.

Đội trưởng mỉm cười.

-Đó là thứ mà mọi người đều có, chỉ
Uất Hận Thành là không có.Cậu sẽ hiểu, không thể nói suông được.

-Tôi… có thể cảm nhận được không,
đội trưởng ?-Hàn Thuyên hơi hấp tấp, đội trưởng có thể thấy được ánh mắt đầy
khát khao của anh.

-Cậu may mắn đấy, cậu đang cảm nhận
được nó.Cậu đang sống chung với nó.

-Nhưng…

-Dần dần cậu sẽ hiểu.

Đội trưởng không nói nữa, ông lại vo
viên một cục tuyết.

-Có ai chơi không ?

Mọi người vẫn lặng im.

-Tôi tưởng các bạn thích, nhưng
không thì thôi, chúng ta về nào !

Một nét không vui hiện ra trên mặt
đội trưởng.Tuy vậy, ông vẫn vui vẻ bước xuống đồi. Truyện Thiên Đế Kiếm copy từ
Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

-Đội trưởng !

-Gì vậy, Bách Yến ?

Ngay sau đó, một trái cầu tuyết bay
vào mặt đội trưởng.

-Ném người ta xong rồi định bỏ đi
sao, đội trưởng ?

Đội trưởng vuốt sạch khuôn mặt, ông
cười lớn:

-Này, chớ chọc tức tôi, tôi rất giỏi
trong trò ném tuyết đấy.Các cậu…

Một trái tuyết khác đập vào đầu đội
trưởng, lần này thì là Tuyết Hạ ném.

-Vậy đội trưởng chấp hết bọn tôi nhé
!

Đội trưởng nhìn Tuyết Hạ với ánh mắt
gườm gườm, Tuyết Hạ thấy mình có vẻ hơi quá trớn.

-Vậy thì…Chơi thôi còn gì nữa !!-
Đội trưởng hét lên.

Ngay sau đó là cơn mưa ném tuyết,
Hàn Thuyên không để ý, bị một trái tuyết đập vào mang tai.

-Sao lại ném tôi, Tú ?

-Thời kỳ Đại Hỗn Loạn này không có
thoả hiệp.

-Thế thì cậu sẽ chết với tôi !!!

Buổi sáng hôm ấy, cả đội Bạch chơi
trò ném tuyết, Hàn Thuyên cảm thấy cuộc đời này thật là đẹp.

-Mệt quá, hôm nay chú nào bị dính
đạn nhiều nhất ?-Tử Khách oang oang.Anh ta ngồi xuống một cái bàn, bây giờ là
lúc ăn trưa.Mới có giờ Tỵ, nhưng vì chiều nay đánh lớn nên quân sĩ phải ăn sớm
để còn chuẩn bị.

Nhà ăn là một cái lều rất rộng và
cao, chứa được cả nghìn người, có ba khu riêng, một khu dành cho các thủ lĩnh
và tướng, một khu dành cho các chiến binh thuộc bậc Trung, như đội trưởng các
đội thuộc Biệt Sát, các thành viên thuộc trung đội Hạn Tuyền, đặc biệt đội bảo
vệ Ai Oán Đường,Sầu Lệ Điện cũng có ở đây theo chỉ thị tăng quân hỗ trợ của
Thiên Tử.Khu còn lại rộng nhất dành cho các chiến binh bậc Hạ.

-Dương Du là cái chắc ! –Thiên Tiễn nói
– Có sai đâu, Bách Yến đang lau mặt cho hắn kia kìa, hay là thằng này cố tình
để bị ăn đạn vậy ?

-Có thể lắm ! - An Dương nói, đoạn
lấy một đôi đũa gõ xuống mặt bàn - Thằng này trông vậy mà ghê lắm !

-Thôi, đừng trêu Dương Du nữa ! -
Tuyết Hạ ôn tồn - Cậu đang tìm cái gì đấy hả, Bích Nhi ?

Bích Nhi đang cúi xuống gầm bàn để
tìm một cái gì đó, cô nàng ngửa người lên rồi nhìn quanh quất:

-Ơ…

-Sao ? Cậu mất gì à ?-Tuyết Hạ hỏi.

Bích Nhi không nói.Cô nàng lại cúi
người xuống gầm bàn.

-Có món gì chưa ? Mà Bích Nhi đang
tìm cái gì vậy ?-Bách Yến và Dương Du vừa ngồi xuống bàn.

-Con hồ ly này hình như vừa bị mất
cái gì đó.-Tuyết Hạ nói.

Hàn Thuyên lấy cái bình rượu, rót ra
hai bát, đưa một bát cho Hạc Tú:

-Uống đi !

Hạc Tú cầm lấy bát.

-Rõ ràng là…-Mặt Bích Nhi lo lắng.

-Sao ? -Tuyết Hạ gắt.

Hàn Thuyên và Hạc Tú cụng bát rồi
uống.

-Mình vừa mới nhìn thấy một đồng
tiền ở đây cơ mà, sao biến đâu mất rồi ?-Bích Nhi phụng phịu.

Cả bàn cười ầm lên, còn Hàn Thuyên
và Hạc Tú chết sặc vì rượu chạy lên mũi.

-Sao mọi người lại cười, có gì đáng
cười chứ ?-Bích Nhi có vẻ không bằng lòng.

-Cậu…-Lý Nhuệ chảy nước mắt – Không
thể định nghĩa cậu là gì nữa rồi !

Bích Nhi ngồi xuống, hơi ngượng một
chút.Bách Yến véo cái má trắng hồng của cô:

-Chịu cậu rồi !

Hàn Thuyên đang xếp những con dao
găm vào trong hộp.

Anh cầm lấy vũ khí của mình.Một
thanh đao, lưỡi bé và cứng, trên mặt đao có những hoa văn phát ánh sáng bạc.Kỷ
vật của người cha đã mất, Bạch Hàn Đao là tên của nó.

Hàn Thuyên xoay thanh đao một vòng.

-Ấy !!!

Lý Nhuệ đang ở đằng sau, suýt nữa bị
thanh đao chém vào mặt.

-Ồ, tôi xin lỗi !

-Cẩn thận một chút chứ !

Lý Nhuệ, một tay xách thương, một
tay xách bộ áo giáp, đặt phịch lên mặt bàn.

Cái bàn dài và rộng, trên bày la
liệt các loại vũ khí.Chủ yếu là dao găm, giỏ đựng tên, phi tiêu, các loại bùa,
thuốc trị thương.Mỗi thứ được sắp xếp thành thứ tự riêng, gọn gang và dễ lấy.

Lý Nhuệ lấy một con dao, xoay nó tít
mù trên bàn tay mình.

-Mang bao nhiêu “bé” thì vừa đây
?-Lý Nhuệ hỏi.

-Vài chục thôi, chuyện bắn và tầm xa
đã có hai chú vịt nhà ta lo.-Hàn Thuyên hất đầu về phía Thiên Tiễn và Dương Du.

-Đừng nói vậy chứ Thuyên !-Thiên
Tiễn cười.

-Rồi, hai cậu mà để cho cái gì ở tầm
xa thịt chúng tôi thì chịu trách nhiệm nhé !

Thiên Tiễn lắc đầu.Anh ta đang đặt
những bó tên vào một tấm vải lớn, rồi gùi chúng lại, thắt chặt sợi dây bao
quanh.

-Bao nhiêu đấy ?-Dương Du hỏi.

-Cả chỗ này là bốn trăm cái.Với cái
này nữa..-Thiên Tiễn chỉ vào một gùi đựng tên khác, nhưng nhỏ hơn nhiều – Là
hơn năm chục cái.Hôm nay đánh nhau với bọn Vũ không lo thiếu tên.Thế còn cậu ?

-Mang được hai mươi hộp tên.Chắc
cũng đủ.

Diệp Thu và Hạc Tú bước vào, hai
người bọn họ cũng đang chuẩn bị cho trận đánh chiều nay.Diệp Thu mang theo một
Thiết Quyền và một cái rìu lớn.Còn Hạc Tú thì mang theo song kiếm.

-Vẫn dùng cái này à ?-Hạc Tú nói.

-Ừ !

Diệp Thu đeo cái găng tay sắt vào
xong, rồi nhét cái rìu ra sau lưng, buộc dây đeo thật chặt.

Bích Nhi ngắm cuộn vải tròn màu đỏ,
cô đang suy nghĩ, rồi như đã quyết định, cô bỏ nó vào cái túi đeo đằng sau
hông.

-Có nhất thiết phải dùng tới nó
không vậy ?-Bách Yến vừa hỏi vừa mặc tấm áo giáp.

-Chưa biết, nhưng mang theo cho chắc
ăn.

Bích Nhi nhét hàng chục cuộn vải vào
trong túi quân dụng của mình.

-Mang nhiều thế ?-Tuyết Hạ hỏi.

-Ừ, nhỡ đâu phải ở trong thành thì
làm thế nào ?

Không khí trong lều khá căng
thẳng.Mọi người không nói năng gì nhiều lắm.

-Nhớ mang đủ thuốc đấy, Tuyết Hạ ! -
Hàn Thuyên nhắc nhở.

-Rõ rồi. Tôi và Bách Yến sẽ lo chu
đáo mà !

Tử Khách, An Dương và Lăng Khê vào
sau cùng.

-Không mang theo đồ ăn sao, An Dương
? – Lăng Khê châm chọc.

-Vào đấy đủ sợ rồi, không tự cắn
lưỡi là còn may ! – An Dương nhún vai.

Lăng Khê quay ra với các vũ khí của
mình, một thanh Pháp Kiếm, hàng trăm lá bùa.Anh ta lấy khá nhiều bùa có chữ Hoả
và Thuỷ, còn bùa Kim, Mộc, Thổ lấy ít hơn một chút.

-Cậu định thêu rụi cái thành sao,
Lăng Khê ? - Tử Khách nói kháy.

-Đừng nói người ta vậy chứ !

Một lúc sau, tất cả mọi người trong
đội Bạch đã chuẩn bị xong.Cái bàn vũ khí nhiều như vậy nhưng đã vơi đi quá nửa.

-Đi thôi, mọi người ! – Hàn Thuyên
ra lệnh.Trong đội Bạch, anh là người được đội trưởng Từ Tuyên giao cho việc
quản lý đội khi ông vắng mặt.Với tài năng và sự điềm đạm vốn có nên không ai
nghi ngờ chuyện sau này anh sẽ trở thành đội trưởng đội Bạch cả.

Các thành viên nối nhau ra khỏi căn
lều.Trời rất rét và lạnh.Cả đám đi, không ai nói với nhau câu nào.

-Lạnh quá ! – Bích Nhi ôm lấy cái
đuôi của mình.

Hạc Tú thấy vậy nhanh nhẩu đưa cho
Bích Nhi cái áo khoác anh ta đang mặc:

-Mặc cái của mình này !

Bích Nhi nhận lấy cái áo:

-Ờ…mình cám ơn ! - Mặt Bích Nhi hơi
đỏ lên một chút.

Anh chàng Hạc Tú cảm thấy khoái, mặc
dù điều đó không có liên quan gì tới cái áo cả.

-Này ! - Diệp Thu vỗ vai Hạc Tú.

-Gì ?

Diệp Thu ghé vào tai Hạc Tú nói nhỏ:

-Đã có gì chưa đấy ?

Hạc Tú hơi thẹn một chút:

-Ờ, thì…

-Sao ?

-Có…Tình cảm chút ít…

-Không, không phải cái đó.Mà là…

Hạc Tú ngớ người ra, rồi như chợt
hiểu, anh chàng đấm vào vai Diệp Thu.

-Cái cậu này, thật là…Tôi không phải
là loại người đó !

-Hỏi thăm thôi mà !

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3