Thiên Đế Kiếm - Chương 25

Đội trưởng Từ Tuyên lắc đầu, ông
cười nhẹ:

-Đừng ham tiền nữa…nhé.Hãy đối xử
với Hạc Tú cho tốt, đừng bắt nạt cậu ấy…

Bích Nhi không nói gì, mắt cô gái
ngân ngấn nước.

-An Dương à, ăn ít đi…sau này không
chạy được đâu… Lăng Khê thì ăn uống nhiều lên, người gầy rộc rồi đấy…

Lăng Khê và An Dương im lặng, Lăng
Khê cố nuốt một thứ đang chèn ngang cổ họng nhưng không nuốt nổi.

-Bách Yến cứ vẽ tranh đi, tôi sẽ xem
từ trên trời…Tuyết Hạ, cô tốt lắm, tôi cảm ơn…Dương Du, đừng nhút nhát nữa, cậu
là Xạ Thỷ Quỷ cơ mà…Thiên Tiễn, đừng nghiêm túc quá, đôi lúc nên đùa một
chút…Diệp Thu, cậu hãy nói nhiều lên nhé…

Mọi người im lặng, Tuyết Hạ, đôi mắt
long lanh nhìn mãi đội trưởng.

-Tử Khách và Lý Nhuệ đừng trêu chọc
mọi người quá đáng đấy…còn Hàn Thuyên…

Đội trưởng dừng lại.

-Khi về tới doanh trại…vào lều của
tôi…dưới hộc bàn có bức thư…

Gió lùa vào trong căn qua những ổ
cửa đã hỏng, mang theo tuyết.

Đội trưởng Từ Tuyên nắm lấy một bông
tuyết, ông thở mạnh:

Tôi sinh ra ở Uất Hận Thành…

Tôi là con người…

Tôi từng hỏi sư phụ…

Người Uất Hận Thành có biết khóc
không ?

Sư phụ nói…

Người Uất Hận Thành không biết khóc…

Tôi không tin…

Giờ tôi đã hiểu…

Người Uất Hận Thành như tuyết vậy…

Đi mãi, đi mãi để tìm một thứ…

Bây giờ tôi hiểu…

Vì sao con người lại không muốn
chết…

Đội trưởng Từ Tuyên bật khóc, nước
mắt của một con người gần năm mươi tuổi, từng giọt nước mắt chảy dài xuống cằm
đội trưởng.

Nếu tôi nói tôi không sợ chết, tôi
đang nói dối…

Tôi đã sống với những người bạn…

Có lúc tôi đã rất vui, có lúc rất
buồn…

Các bạn tôi đã ra đi…

Nhưng tôi đã tìm được những con
người mới, những cảm xúc mới…

Vậy thì tại sao…

Tôi lại không thể buồn khi mình sắp
phải xa những cảm xúc ấy chứ ?

Bích Nhi cũng khóc theo, cô vuốt mái
tóc lốm đốm bạc của đội trưởng:

-Đừng ! Đội trưởng đừng nói nữa !

Đội trưởng Từ Tuyên lại cười, những
giọt nước mắt lăn vào khoé miệng.

Tôi sắp đi…

Các bạn có nhìn thấy gì không ?

Tuyết đang rơi kìa…

Đẹp lắm…

Xin lỗi…

Tay đội trưởng Từ Tuyên buông thõng xuống.
Bông tuyết trên tay ông cũng tan biến.

-Đội trưởng ! - Hạc Tú hét.

Bách Yến thổn thức, cô quỵ xuống
đất.

Tiếng khóc của ba cô gái vang lên
trong không gian.

Hàn Thuyên nhìn đội trưởng, đôi mắt
anh trơ trọi nhìn.

Lý Nhuệ giữ một vẻ mặt dửng dưng,
anh quay ra đằng sau, nhưng từ đôi mắt bị thương của anh, một dòng máu chảy
xuống.

Diệp Thu nhớ lại đội trưởng rất
thích tuyết, anh thấy mình cũng như tuyết vậy.

Toàn đội Bạch chìm trong im lặng và
tiếng khóc của ba cô gái.

Mạnh Uy và đội Vô đi vào, họ đã thấy
tất cả.

Hai người của đội Thái là Duy Kì và
Tôn Hạo, không ai bảo ai, họ quỳ xuống.

Đội Vô cũng vậy, họ quỳ xuống trước
một con người.

Từng đám tuyết bay lơ lửng, nhưng
rồi cũng tan biến.

-Sự tôn trọng của những lòng tôn
trọng.

Nguyên Trí giật mình, tim ông tự
nhiên thấy đập nhanh hơn bình thường, ông chạy ra bên ngoài.

Tuyết rơi dày, gió thổi tốc hết cả
tấm áo choàng của Nguyên Trí.

“Cậu…đi rồi sao ?”

Nguyên Trí ngồi thụp xuống, khuôn
mặt ông đờ ra.

Tuyết đang rơi.

Đội Bạch và đội Vô phải chiến đấu với
đám tàn quân Tích Vũ.

Tất cả mọi thành viên đang đẩy lui
quân Tích Vũ.

Hàn Thuyên chiến đấu như một con
thú, anh giết người với mọi chiêu thức tàn bạo nhất có thể.

Mạnh Uy đứng đó.

Tiếng kiếm.

Máu chảy.

Chiến trường.

Anh nhìn lại mình và những người khác.

Ai đó nói…

Người Uất Hận Thành chỉ tìm được sự
bình yên trong tâm hồn khi ở trên chiến trường mà thôi…

Quân Tích Vũ vẫn đông, chúng đang
dồn đội Bạch và đội Vô vào một chỗ.

Bỗng những cái bóng đen vụt qua.

Lính Tích Vũ đổ rạp xuống.

Đội Biệt Sát đã tới.

Đằng kia những người mặc áo trắng
trong đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện đang chiến đấu, theo sau họ là đại quân
Uất Hận Thành.

Những cỗ xe được kéo bởi Truy Phong
Báo đã tới.

Một người nhảy xuống:

-Đội trưởng Từ Tuyên đâu ?

Hàn Thuyên và mọi người im lặng.

Dường như người lính đã hiểu, anh ta
nói gì đó với mấy người lính đằng sau, còn anh ta quay lại:

-Mấy người lên hết xe đi, chúng tôi
sẽ đưa các cậu ra ngoài thành.

Các thành viên đều lên trên xe, duy
còn lại Hàn Thuyên, anh vẫn đứng đấy.

Xác của đội trưởng được đặt trên
cáng rồi đưa ra xe.

Những con Truy Phong Báo gầm lên,
chiếc xe bắt đầu chuyển động.

-Thuyên ! Lên xe thôi !

Hàn Thuyên nhảy lên xe, chiếc xe
rung lên rồi từ từ đi về phía trước.

Ngồi trong xe, Hàn Thuyên nhìn ra
cửa sổ, cảnh vật cứ vụt qua mắt anh, những xác chết trên đường, phủ kín bởi
tuyết và máu.

Tuyết rơi rồi.

Những bóng đen đang chạy trên những
bức tường đổ nát.

Bọn họ đang tìm kiếm.

-Đến muộn quá.

Những cái bóng nhìn về phía trước,
một người mặc áo đen, đang ngồi trước một tảng đá lớn, phía sau tảng đá đó, mũi
tên cắm chi chít.

-Đội trưởng Hãn Đồ !

Đoàn xe đã về đến trại.

Những xác chết được khiêng vào căn
lều lớn đằng kia.

Các thành viên đội Bạch và đội Vô
xuống xe.

Băng Tiên và Hà Liên ngồi bệt xuống
mặt tuyết, họ gục đầu vào nhau:

-Về rồi, chúng ta về rồi.

Nhan Tâm và Tiêu Khang, hai người
nằm hẳn xuống mặt tuyết, Mạnh Uy đứng trước mặt, anh nói:

-Hai cậu định ngủ ở đây à ?

-Có lẽ vậy.

Mạnh Uy nhìn sang đội Bạch, ai nấy
đều buồn bã, anh hiểu điều đó.

Bất chợt anh nghĩ đến đội trưởng Hãn
Đồ, không biết đội trưởng ra sao rồi ?

-Ổn chứ ? Các cậu ? - Một giọng nói
quen thuộc vang lên.

Mạnh Uy quay ra, đội trưởng Hãn Đồ
đang đứng đó, tay của ông phải băng bó.

-Đội trưởng, ngài không sao chứ ?

-Bị thương chút đỉnh.Từ Tuyên đâu ?

Mạnh Uy im lặng, miệng anh cứ ríu
lại.

Hãn Đồ thở dài:

-Dù sao thì…tôi cũng đã chuẩn bị
tinh thần rồi.

Hãn Đồ quay đi, ông không vào trong
kia để gặp mặt bạn mình.

Mạnh Uy nhìn theo.

Xác của Từ Tuyên được để ở dưới đất.

Đội Bạch đang đứng ở đây.

-Hàn Thuyên đâu ? - Tử Khách hỏi.

-Cậu ấy nói có chút việc. - Hạc Tú
trả lời.

Tử Khách quay ra, anh nhìn đội
trưởng, ông nằm đấy, khuôn mặt thanh thản.

*

* *

Này, Tử Khách - Tiếng của đội trưởng
Từ Tuyên.

-Vâng ?

-Cậu có muốn đi khỏi Uất Hận Thành
không ?

Tử Khách ngạc nhiên:

-Sao đội trưởng lại nói vậy ?

-Tôi hỏi thật đấy !

-Ừm…Tôi nghĩ mình không nên rời bỏ
Uất Hận Thành.

-Vì sao ?

-Vì ở đây, có ngài, đội trưởng ạ, và
những thành viên đội Bạch nữa.

-Cậu đừng nịnh hót chứ !

-Tôi nói thật mà !

*

* *

Lăng Khê nhìn người đội trưởng của
mình, anh chẳng nhớ gì về ông, ngoại trừ…

Lăng Khê không muốn ăn nữa, anh cảm
thấy đã no lắm rồi.

-Ăn đi chứ ! Cậu nhìn An Dương mà
học tập kìa ! - Đội trưởng Từ Tuyên nói.

An Dương ngồi đối diện với Lăng Khê,
bên cạnh anh ta là một chồng bát.

-Cậu bớt ăn uống đi một chút không
Dương ? – Lăng Khê nói.

-Đừng cấm tôi.

Đội trưởng Từ Tuyên cười.

-Đội trưởng này – Lăng Khê hỏi –
Ngài đã có ai hồi còn trẻ chưa ?

-Anh bạn láu cá quá đấy ! - Từ Tuyên
cười – Có lẽ là không, hồi đó tôi mải chinh chiến nên không để ý gì tới chuyện
đấy cả.

Lăng Khê mỉm cười.

-Nhưng bây giờ các cậu còn trẻ, hãy
tìm cho mình một người, đừng như ta.

-Vậy ngài không có người nào thật
sao ?

-Không…Nhưng đâu phải nhất thiết là
chuyện nam nữ ? Có những thứ cũng có thể làm người ta quý mến được mà.

An Dương ngừng ăn, anh hỏi:

-Vậy bây giờ đội trưởng có ai khiến
ngài quý mến chưa ?

-Có.

-Ai vậy ?

-Các cậu thử đoán xem.

Lý Nhuệ nhìn đội trưởng bằng con mắt
còn lành lặn của mình.

Lý Nhuệ đang nằm bên bờ sông Hàn
Thuỷ.Bên cạnh anh là Diệp Thu.

-Hai cậu khoái ra đây nhỉ ?

Lý Nhuệ quay lại, đội trưởng Từ
Tuyên đang đi tới.

Ánh mặt trời đang dần tắt đằng kia,
tia nắng ấm đang nhảy múa trên mặt nước.Hôm nay không có những đám mây đen,
cũng không có quạ, bầu trời vàng nhạt, từng đám mây lững thững bước đi.Lần đầu
tiên trong đời, Lý Nhuệ thấy con sông Hàn Thuỷ đẹp như thế này.

-Đẹp quá phải không ? - Đội trưởng
Từ Tuyên nói.

-Vâng.

-Ở Kiếm Tiên Thành, những cảnh đẹp
như thế này lúc nào cũng có.

-Đội trưởng - Diệp Thu hỏi – Có phải
trên bờ sông này có một gia tộc họ Hàn không ?

-Đúng, người cuối cùng trong gia tộc
ấy bây giờ là Hàn Thuyên.

-Một câu chuyện buồn.

-Vậy cho nên các cậu hãy sống vui vẻ
với cậu ấy, được chứ ?

-Liệu cậu ấy có thể thay đổi không ?

-Chỉ có các cậu mới thay đổi được
cậu ấy.

-Đội trưởng chắc chứ ?

-Khi không cô đơn nữa, người ta sẽ
thay đổi.

Tuyết Hạ vẫn khóc, cô nhớ một người
luôn vui vẻ…

Bách Yến đã vẽ xong, cô liền đưa
trước mặt đội trưởng:

-Đội trưởng thấy thế nào ?

Đội trưởng Từ Tuyên cầm bức tranh,
ông nheo mắt rồi cười:

-Vẽ thật đấy !

-Sao lại thật ? Phải đẹp chứ !

-Vậy Uất Hận Thành có đẹp không ?

Bách Yến im lặng.

-Nói vậy thôi.Hôm nào chúng ta xuống
Phạt Mộc Trường rồi hãy vẽ, được chứ ?

Tuyết Hạ hỏi:

-Đội trưởng đã bao giờ tới Kiếm Tiên
Thành chưa ?

-Rồi.Tôi đã đến.

-Nơi đó rất đẹp phải không ?

-Đúng, rất đẹp, rất yên bình.

-Vậy đội trưởng có bao giờ muốn đến
đó ?

-Có.Tôi nói thật là mình rất muốn.

-Vậy sao đội trưởng không bỏ đi khỏi
Uất Hận Thành ?

-Tôi đã từng hỏi Tử Khách câu hỏi
đó.

-Vậy cậu ấy nói sao ? – Bích Nhi
hỏi.

-Cậu ấy bảo ở đây cậu ấy có mọi
người nên cậu ấy không muốn đi.

Hạc Tú vẫn nhớ cái ngày đầu tiên mà
đội trưởng biết được sở thích của mình.

Những cây hoa đang được tưới tắm.

-Té ra là cậu thích chơi cây cảnh.

Hạc Tú giật mình, đội trưởng đang ở đằng
sau, anh ngợng chín cả mặt:

-Đội trưởng…sao ngài…

-Không phải ngượng, tôi cũng thích
hoa mà, thế cho nên trên thanh kiếm của mình tôi đã chạm chìm hình bông hoa đấy
chứ !

Đội trưởng cầm lấy cái gáo trên tay
Hạc Tú rồi vẩy lên những cánh hoa hồng nhạt.

-Cây cũng như con người, sinh trưởng
ở đây thì cảm xúc cũng như vậy.

Hạc Tú nhìn hoa, hoa đẹp thật nhưng
dưới hoa là những dây leo có gai đâm tua tủa.

-Đừng để mình phải thu hẹp lại, cậu
hiểu không ?

Dương Du đang nghĩ về một số thứ

-Sao cậu thích Bách Yến mà không nói
ra ?

-Tôi...

-Làm con trai mà nhát quá. - Đội
trưởng Từ Tuyên nói.

-Tên này mắc bệnh khó nói, đội
trưởng ạ. - Thiên Tiễn cười.

Đội trưởng Từ Tuyên vỗ vai Dương Du:

-Đừng để trong lòng, không sau này
sẽ hối hận đấy .

Tấm vải lều mở ra, Thiên Tử đi vào,
tay trái của ông phải băng bó.

Tất cả mọi người trong lều đều cúi
đầu:

-Ngài Thiên Tử

Thiên Tử ra hiệu thôi, ai nấy lại
trở về với công việc của mình. Truyện Thiên Đế Kiếm copy từ Diễn Đàn Tu Chân
Giới TuChanGioi.com

Thiên Tử đi xem một lượt tất cả
những người lính, ông hỏi thăm những người bị thương, kéo tấm chiếu che mặt cho
những người đã chết.

Rồi Thiên Tử tới chỗ đội Bạch.

-Nhiệm vụ xong rồi sao ?

Hạc Tú nói:

-Vâng, Hi Vỹ đã chết.

-Xem ra chúng ta cần phải nói chuyện
với Kiếm Tiên thôi.Bọn họ cố tình nói rằng không có Hi Vỹ ở trong thành.

Thiên Tử nhìn Từ Tuyên.

Khuôn mặt ấy, mái tóc ấy.

Rất thanh thản.

Thiên Tử nhìn một lúc, rồi ông đi
sang chỗ khác, không chú ý gì tới người học trò của mình.

-Những người dân thế nào ? – Thiên
Tử hỏi Nguyên Trí

-Chết quá nửa, số còn lại đang ở tạm
trong một khu.

-Hãy mở những căn lều mới, đưa họ
vào.

-Vâng.

Hàn Thuyên mở cái hộc bàn nhỏ.

Một bức thư, anh mở phong thư và lấy
ra một tờ giấy.

Trong thư, những dòng chữ nghiêng và
mảnh.

Hãy đi đến nơi mà cậu muốn, con trai
ta. Đi đi, ngoài kia, cậu phải học nhiều thứ, rồi hãy mang nó về đây.

Hàn Thuyên nhìn bức thư.

Anh gấp lại rồi cho vào trong người.

Giờ Sửu.

Căn lều lớn đã vắng người, chỉ còn
lại một vài Vũ Linh đi kiểm tra lại những xác chết và những người bị thương.

Tấm vải lều mở ra, Thiên Tử bước
vào.

Ông ra hiệu cho những người còn ở
lại ra ngoài.

Ông muốn yên tĩnh.

Thiên Tử bước chầm chậm tới một cái
xác đã phủ chiếu.

Ông mở tấm chiếu, khuôn mặt quen
thuộc, mái tóc lốm đốm bạc.

Thiên Tử quỳ xuống trước cái xác ấy.

Con trai ta…

Con đang nghĩ gì vậy…

*

* *

Buổi sáng trên Phạt Mộc Trường.

Thiên Tử ngồi xuống một tảng đá. Ông
vừa chơi tuyết với lũ học trò của mình.

-Sư phụ ! - Thằng nhóc Từ Tuyên chạy
tới trước mặt Thiên Tử.

Ông tươi cười quay ra, trông Từ Tuyên
chạy lạch bạch với đôi chân ngắn đến ngộ:

-Gì vậy nhóc ?

-Sư phụ không chơi nữa à ?

-Thôi, để ta nghỉ một lát.Ra chơi
với bọn nó đi.

Đằng kia, một thằng nhóc khác đang
gọi Từ Tuyên:

-Tuyên ! Ra chơi đi !

-Văn Diễn gọi đấy ! – Thiên Tử nói.

-Đợi tôi một lát ! - Từ Tuyên nói
to.

Rồi Từ Tuyên quay sang Thiên Tử:

-Sư phụ, con hỏi một câu được không
?

-Rắc rối quá ! Thôi được rồi, chuyện
gì ?

-Con có phải là con người không ?

-Ừ, là con người, nhưng sao ?

-Vậy…con nghe nói con người có thể
khóc phải không ?

Thiên Tử nheo mắt:

-Đúng.

-Người Uất Hận Thành có bao giờ khóc
không ạ ?

Thiên Tử nhìn vào mắt của Từ Tuyên,
đôi mắt ấm áp và đầy đặn, khác xa đôi mắt sâu hoắm và lạnh của ông.

-Không.

-Sao lạ vậy ? Chúng ta ở phương Bắc,
người Kiếm Tiên cũng ở phương Bắc, họ là người, chúng ta cũng là người, vậy sao
họ có thể khóc, mà chúng ta lại không ?

-Lớn lên con sẽ hiểu vì sao mà người
Uất Hận Thành không khóc.

Từ Tuyên xịu mặt xuống.

-Nhưng ta nói không, chứ thực ra là
có thể.

-Sao ạ ?

-Có thể một ngày nào đó, người Uất
Hận Thành sẽ khóc.Sớm thôi.

-Vậy sư phụ đã bao giờ khóc chưa ?

Thiên Tử thở dài:

-Chưa.Con trai ta. Đừng bao giờ nghĩ
đến khóc, khóc xấu lắm.

-Vậy ạ.

-Thôi ! – Thiên Tử xoa đầu thằng
nhóc Từ Tuyên – Ra chơi với các bạn đi !

*

* *

Thiên Tử nhìn Từ Tuyên, bao nhiêu
năm rồi, kể từ cái ngày Từ Tuyên lần đầu tiên hỏi ông câu hỏi ấy ?

Những người học trò đang gọi ông.

Thiên Tử nhìn xuống cánh tay mình,
những vết xăm đã chuyển sang màu đỏ rực.

Ông đưa tay lên khuôn mặt Từ
Tuyên.Thằng nhóc Từ Tuyên vẫn còn bé lắm, sao nó đã đi trước ông rồi ?

Người Uất Hận Thành có biết khóc
không, sư phụ ?

Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt
của Thiên Tử, nó lăn xuống khoé miệng, mặn chát và đắng ngắt.Chín mươi năm,
chín mươi năm, lần đầu tiên, Thiên Tử đã thấy mình khóc, sao nước mắt lại đắng
thế ? Vậy đây là cảm xúc cuối cùng mà ông đã tìm kiếm bấy lâu nay sao ?

Con trai ta, người Uất Hận Thành
không khóc.

Nhưng có thể khóc…

Thiên Tử nghe thấy tiếng gió rít
ngoài kia.

Tuyết đang rơi.

Sư phụ này, người Uất Hận Thành là
gì ?

Tuyết, con trai ta, tuyết.Tuyết
trắng.

Thiên Tử ngồi đó, ông buông đôi tay
khỏi khuôn mặt người học trò.

Rồi Thiên Tử nhắm mắt lại.

Nguyên Trí đã đứng sau lưng Thiên
Tử.

Ông nhìn Thiên Tử.

Rồi Nguyên Trí quỳ xuống, ông gục
đầu xuống đất.

-Thiên Tử băng hà rồi !

-Thiên Tử băng hà rồi !

Doanh trại Uất Hận Thành vang lên
tiếng tù và.

Người người trong trại quỳ xuống.

Vũ Tộc Ẩn Giả ngồi trong lều.Bà nghe
thấy tiếng tù và lớn.

-Thiên Tử băng hà !

Ẩn Giả nghe thấy tiếng nói đó vang
khắp doanh trại.

Những người lính canh Ẩn Giả cũng
quỳ xuống, họ không để ý tới bà đang đứng ở cửa lều.

Vũ Tộc Ẩn Giả đi vào trong.

Bản thân ta cũng là một bí mật.

Trong lều, Vũ Tộc Ẩn Giả quỳ xuống,
bà đưa tay lên ngực theo đúng nghi lễ trang trọng nhất của người tộc Vũ đối với
những người đã khuất.

-Xin nhận của kẻ hèn mọn này.

Hai ngày sau cuộc chiến.

Toàn bộ mọi người của Uất Hận Thành
mặc đồ trắng.

Mạnh Uy đang đứng trong lễ tang của
Thiên Tử.

Có những người anh chỉ biết mặt như
đội trưởng đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện, hoặc đội trưởng đội Biệt Sát.Bên
cạnh anh là đội trưởng Hãn Đồ, khuôn mặt ông vẫn tỉnh như thường.Nhưng qua một
đêm, khuôn mặt ông đã già xọn đi, mái tóc bắt đầu bạc.

-Ngài…không sao chứ ? - Mạnh Uy hỏi.

Hãn Đồ nói, giọng ông hơi lạc:

-Không sao.

Cạnh anh là Hạc Tú và những thành
viên đội Bạch, duy có Hàn Thuyên là không có mặt.

Khắp doanh trại, lá cờ trắng được
giương lên.

Nguyên Trí bước lên phía trước, tay
ông cầm bó hoa huệ, đặt trước quan tài.

-Người là Thiên Tử đời thứ ba mươi
hai của Uất Hận Thành.Người được tôn trọng với tất cả lòng thành kính và sự
khâm phục.

Tất cả mọi người quỳ xuống.

Tuyết rơi, phủ trắng chiếc quan tài.

*

* *

-Hà Liên đâu ? – Mạnh Uy hỏi Nhan
Tâm.

-Tới mộ của Hoàng Tiến và Chu Văn
rồi.Mọi người đang ở đó, chúng ta đi thôi.

Mạnh Uy nghe xong, anh liền đi tới
ngọn đồi trắng trước mặt.

-Đi đâu vậy ? – Nhan Tâm hỏi

-Tới chỗ Hàn Thuyên.

Hãn Đồ đứng nói chuyện với Nguyên
Trí.

-Vậy mọi chuyện kết thúc chưa ?

-Vũ Tộc Ẩn Giả đã đồng ý vận động
Tích Vũ Thành rời khỏi cuộc chiến này, có lẽ là vài tháng nữa sẽ có hoà ước. –
Nguyên Trí nói.

-Ừm.Vậy Tích Vũ Thành còn ai không ?

Nguyên Trí thở dài:

-Một trăm vạn người, chết hết.

-Thế còn ta ?

-Hai mươi vạn người chết trong Tổ
Long, ba mươi vạn chết ở Đặng Lung Sơn.

Hãn Đồ ngửa mặt, tuyết đang rơi.

-Trong vòng mười năm tới, chúng tôi
sẽ cố gắng thành lập ra một đội mới, gọi là Thất Đỉnh Ma. Đội này sẽ kế nhiệm
chúng tôi làm Ngũ Thánh Điện sau này.

-Ai vậy ?

-Những người trong đội Bạch và đội
Vô.

Hãn Đồ im lặng, rồi ông nói:

-Vậy ai sẽ kế nhiệm Thiên Tử đây ?

-Chúng tôi đang thảo luận.Thiên Tử
mới sẽ lên ngôi sau hai tháng nữa, mặc dù vẫn chưa biết là ai.

Hãn Đồ thở dai.

-Chúng ta tới mộ của Từ Tuyên thôi.

-Cậu đi một mình đi !

-Sao vậy ?

-Tôi không đủ tư cách để gặp Từ
Tuyên.

Nguyên Trí lầm lũi đi trong mưa
tuyết.

Hàn Thuyên đứng ở trước một gò đất.

Trên gò đất đó có miếng gỗ và hàng
chữ.

Đội trưởng đội Bạch - Từ Tuyên.

Trên gò đất, những bó hoa huệ được
đặt lên.

-Chúng tôi về trước, Thuyên ! - Hạc
Tú nói.

-Ừ, các cậu về trước đi !

Các thành viên đội Bạch kéo nhau
xuống con đường quanh đồi, Tuyết Hạ ở lại một chút, cô khoác lên vai Hàn Thuyên
cái áo.

-Cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy !

Rồi Tuyết Hạ cũng đi xuống.

Hàn Thuyên đứng đó, tuyết rơi phủ
lên tóc của anh.

Người đội trưởng ấy đã đi rồi.

Một người đến bên mộ của Từ Tuyên,
người đó đặt bó hoa huệ xuống.

-Mạnh Uy à ?

Sau Mạnh Uy là đội trưởng Hãn Đồ.

Mạnh Uy đứng đó, anh cũng không biết
nói gì lúc này.

-Cảm ơn cậu, Mạnh Uy – Hàn Thuyên nói.

Mạnh Uy cũng không đáp lại, anh nhìn
đội trưởng Hãn Đồ rồi đi xuống chân đồi.

Đội trưởng Hãn Đồ đứng đó.

Ông nhìn ngôi mộ.

*

* *

-Này ! Chơi với tôi đi !

-Làm gì vậy ? Cậu là ai ?

-Tôi là Từ Tuyên.

-Cậu muốn gì ở tôi ?

-Tôi muốn chơi cùng cậu, ta xuống
Phạt Mộc Trường đi !

-Không được, sư phụ đã nói là không
xuống đó khi chưa được phép, mà cũng xa lắm !

-Đi đêm nay thôi, sáng mai ta về
cũng được.

*

* *

Hàn Thuyên quỳ xuống mặt tuyết, tay
anh cầm thanh Kiếm Hoa.

-Cậu không phải quá đau buồn, chiến
trường là như vậy.

-Ta phải chấp nhận nó sao ?

-Đúng, phải chấp nhận nó.Có những
thứ ta phải trả một cái giá quá đắt.

-Kể cả là tình bạn ?

Hãn Đồ nhíu lông mày:

-Có lẽ là như vậy.

Hãn Đồ đi tới, ông đặt một vòng hoa
lên ngôi mộ.

Tay Hàn Thuyên cầm lưỡi kiếm thanh
Kiếm Hoa, anh để nó ra trước ngực mình.

Anh cầm cả hai tay, đôi tay run run,
anh hỏi:

-Đội trưởng Hãn Đồ.

-Gì vậy ?

-Người Uất Hận Thành có biết khóc
không ?

-Không.

Lưỡi kiếm bắt đầu chảy ra những dòng
máu từ đôi bàn tay trái vẫn phải băng bó của Hàn Thuyên, những giọt nước mắt
của anh rơi xuống lưỡi kiếm, hoà với máu rồi chảy xuống tuyết.Hàn Thuyên khóc
không thàh tiếng, vai anh run rẩy, tay nắm chặt lưỡi kiếm khiến máu càng chảy
ra nhiều hơn.

-Vậy…tại sao…tại sao…tôi lại
khóc…đội trưởng ?

Hãn Đồ nhìn thanh kiếm đầy máu, ông
quay đi:

-Cậu nhầm rồi.Người Uất Hận Thành
không khóc đâu.

Đôi mắt trũng của Hãn Đồ cứ chảy ra
những dòng nước mắt, chạy xuống cằm rồi rớt xuống mặt tuyết, nước mắt chảy vào
những nếp nhăn sâu trên khuôn mặt.

-Không…khóc đâu.

Tuyết vẫn rơi.

Âm thanh vang lên bay xa mãi

Tiếng chuông vang vọng: nguyện hồn
ai ?

….

Ngày ấy, bốn mươi năm trước, trận
chiến tại Tổ Long Thành giữa Tích Vũ Thành và Uất Hận Thành.Một trong những
cuộc chiến tàn khốc nhất của thời kỳ Đại Hỗn Loạn.

Những con người đã đi mãi, như những
bông tuyết, không biết về đâu.

Có những người đã tìm được cái mà họ
muốn.

Nước mắt
và máu vẫn chảy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3