Thiên Đế Kiếm - Chương 68
Ẩn Giả thấy chẳng trông mong gì vào
việc Hoa Anh có thể hỏi han Xích Vân nữa . Hoa Anh đã say tình mất rồi , giờ có
gọi cũng chưa chắc đã tỉnh . Cũng giống như bà trước đây vậy, tràn cơn say liên
miên cho tới tận sáng hôm sau .
Một bóng áo trắng đi qua đôi Xích
Vân – Hoa Anh . Xích Vân vẫn đang trong cơn say . Ẩn Giả đã nhìn thấy bóng áo
trắng đó .
-Vui nhỉ , Xích Vân ?
Xích Vân giật mình . Giọng nói lạnh
buốt và ớn cả sống lưng . Y quay lại và thấy bóng áo trắng đó đi vào đám đông
người .
-Tôi không ngờ là anh nhảy cũng giỏi
đấy ! Nhảy tiếp không ? – Hoa Anh đã say thật, lúc này cô cũng như bao cô gái
Vũ tộc khác , cô không còn căm ghét Xích Vân nữa . Ngược lại, Xích Vân đang làm
cô say đắm, làm cô muốn khám phá .
Hoa Anh ngả vào lòng Xích Vân, đôi
mắt của cô cũng đờ đẫn và lờ vờ, cô vuốt ve vào cổ Xích Vân :
-Nhảy nào … tôi bắt đầu thích anh
rồi đấy…
-À…tôi xin lỗi…tôi có việc một chút…
Hoa Anh hơi khựng lại một chút, cô
tỉnh lại . Hoa Anh lùi lại ngay, và bắt đầu ý thức lại là mình đang ở đâu :
-A…chuyện gì…có chuyện gì sao ?
-Tôi xin lỗi . – Nói rồi Xích Vân
biến mất vào trong đám đông , mọi người la ó phản đối vì đang nhảy đẹp mà bị
cắt ngang .
Hoa Anh bước ra, mọi cảm giác ban
nãy biến mất, tan đi như bong bóng, Xích Vân chẳng còn gì trong đầu Hoa Anh nữa
. Cô lại nghĩ về Mệnh Trị . Bây giờ Xích Vân có nhảy hay cỡ nào nữa , cô cũng
không quan tâm . Còn đám nữ vệ binh reo hò :
-Tỷ tỷ nhảy đẹp quá ! Này, vừa nãy
tỷ hôn anh chàng đó trông tuyệt lắm !
Hoa Anh điếng người :
-Cái gì ? Sao lại thế ?
Ẩn Giả cười :
-Ngươi đúng là say thật ! Hôn người
ta mà không biết ! Lại còn ôm chặt đến mức anh chàng đó không cựa quậy được nữa
!
Hoa Anh há hốc miệng , cô không thể
nhớ nổi là mình đã hôn Xích Vân khi nào .
-Ta đi có chút việc ! – Ẩn Giả để
Hoa Anh lại, con bé đang vui, bà không muốn kéo Hoa Anh theo .
Ẩn Giả đi tìm Xích Vân .
…
Xích Vân tới một con đường vắng
lặng, rõ ràng y đã thấy bóng áo trắng đó , sao giờ đã biến đâu rồi ?
-Đã lâu không gặp, Xích Vân ! – Một
giọng cười vang lên .
Xích Vân quay ra sau lưng, cái dáng
cao trong bộ áo trắng, mũ trùm che kín mặt .
-Thiên Ma !
Thiên Ma đeo một cái túi dài sau lưng
, hắn cười :
-Ngươi nhảy đẹp lắm ! Ta rất ngưỡng
mộ !
Xích Vân cau mày :
-Muốn gì đây ?
Thiên Ma tiến tới , tay hắn thò vào
trong túi áo .
-Một màn chào hỏi ấy mà !
Bóng đêm tràn xuống .
…
Diêu Linh quay trở lại , cô không
thấy Xích Vân đâu cả . Chắc Xích Vân lại vui chơi chỗ nào đó rồi .
Diêu Linh quay gót định về, nhưng có
cái gì đó níu chân cô lại . Cô muốn gặp Xích Vân, cô muốn được như lúc nãy .
Không ! Diêu Linh tự nhủ . Chắc là
cô đang nghĩ lung tung thôi .
Nhưng rồi chân Diêu Linh cứ theo đà
phía trước . Và cô đi tìm Xích Vân .
…
-Cái này đẹp không ? – Hắc Băng
cười, tay cô đang cầm một cái tượng con chim sẻ – Thiên Ma ?
Không có tiếng trả lời .
-Thiên Ma ? – Hắc Băng quay lại ,
Thiên Ma đã đi mất từ lúc nào .
“ Chắc lại đi chơi đâu rồi “ .
…
Thiên Ma đưa ly rượu lên . Hắn uống
một hơi cạn hết . Tay hắn phải băng bó lại vì mấy hôm trước hắn đã hơi liều khi
đỡ Chí Mệnh Thỷ bằng tay không .
-Hà ! Rượu ngon ! Ngươi thấy thế nào
?
Ngồi đối diện với Thiên Ma không ai
khác là Xích Vân .
-Cũng được . – Xích Vân nói .
Xích Vân và Thiên Ma đang ngồi trên
một gò đất cao ngoài Tích Vũ Thành . Thảm cỏ xanh mướt , trải dài vô tận, khuất
cả tầm mắt của Xích Vân .
-Ngươi ở con phố nghèo Kiếm Tiên à ?
– Thiên Ma hỏi .
-Ừ .
-Ở chung với thằng Hoài Tử và Tôn
Dương sao ?
-Ừ.
Thiên Ma cười, hắn đưa tay lên vuốt
nhẹ vào tóc Xích Vân . Xích Vân bực, y gạt tay Thiên Ma ra .
-Ngày trước đâu có sao ? – Thiên Ma
cười – Sao giờ khó tính thế ?
-Ngày trước vốn đã khó chịu rồi .
Thiên Ma cười , hắn nói :
-Về Bất Kiếp Viện đi .
Xích Vân nói ngay :
-Không .
-Về đi ! Trách nhiệm của ngươi là
như vậy rồi .
-Ta nói không là không .
-Kể cả ngươi không muốn thì hắn vẫn
sẽ đi săn ngươi, thằng Diên Túc ấy ! Và một khi đã gặp nhau, ngươi phải tự bảo
vệ mình , không thì ngươi sẽ hắn giết .
-Ta đã nói là không muốn trở thành
quỷ nữa .
Thiên Ma cười ngất, hắn gỡ cái túi
đeo sau lưng ra , ném về Xích Vân :
-Đây là… – Xích Vân đỡ cái túi .
-Nó là của ngươi . Đã lâu rồi nó
không được gặp ngươi .
Xích Vân gỡ dây buộc, thanh Oan
Nghiệt Kiếm của y .
-Ngươi có biết vì sao ngươi phải
thực hiện trách nhiệm của mình không Xích Vân ? Là vì nó . Thanh Oan Nghiệt
Kiếm này đã giết không biết bao nhiêu người, mọi sự oán hận chồng chất đều ở
trong nó . Ngươi để phí hoài những mạng người như thế sao ?
Xích Vân nhìn ngắm thanh kiếm , rồi
y đặt sang một bên :
-Đừng ép buộc ta nữa .
Thiên Ma không cười, hắn đưa chén
rượu lên .
-Nếu ta cứ ép thì sao ?
Xích Vân quay sang, y hướng cái nhìn
sắc lạnh về phía Thiên Ma .
Một cái bóng vụt vào mặt Xích Vân, y
đưa tay lên đỡ . Xích Vân đã đỡ nhưng người bắn về phía sau .
Thiên Ma đã thả chén rượu, hắn vả
vào mặt Xích Vân , sau đó rụt tay lại , chiếc chén vẫn không hề suy suyển . Tốc
độ kinh hồn , trong Bất Kiếp Viện, tốc độ của Thiên Ma chỉ thua mỗi Quỷ Nhân .
-Muốn chơi hả ? – Xích Vân lồm cồm
đứng dậy .
-Ừ . – Thiên Ma đập bẹt chén rượu
xuống – Ta đang hưng phấn . Ngươi có biết , mọi người đã mất phương hướng thế
nào không ? Thằng Vô Ảnh đã điên loạn thì chớ, ngươi ra đi , khiến hắn ngày
càng điên hơn . Ngươi có biết Quỷ Nhân đã thất vọng vì ngươi thế nào không ?
-Hãy từ bỏ đi Thiên Ma . Không được
ích gì đâu . Hắc Đế Ấn chẳng quan trọng như vậy đâu !
-Vậy à ? Thôi được rồi .
Thiên Ma tiến tới . Bước chầm chậm .
-Ngươi đã quá u mê trong mấy thứ
chết tiệt của thằng Hoài Tử . Có một sự thật là con người khó có thể thay đổi bản
chất của mình .
-Ngươi nhầm rồi .
Thiên Ma cười , hắn vén tay áo lên,
tay hắn đầy những vết màu đen chằng chịt như của Xích Vân :
-Ta chưa bằng ngươi . Nhưng ta muốn
thử xem Cấm Môn Quan của ta mạnh tới cỡ nào rồi !
Thiên Ma tiến tới, hắn ôm lấy Xích
Vân, hắn thì thầm vào tai Xích Vân :
-Có muốn xem ta đã mạnh lên cỡ não
không ?
-Ngươi luyện đến tầng bao nhiêu của
Cấm Môn Quan rồi ?
-Tầng bốn, Tứ Môn .
Thiên Ma thộc tay vào mái tóc đen
của Xích Vân, hắn vò đám tóc ấy :
-Này, ngươi có biết là mái tóc của
ngươi đã dính nhiều máu người thế nào không hả Xích Vân ?
-Mẹ kiếp ! – Xích Vân đạp Thiên Ma
ra . Cú đạp rất đau .
Thiên Ma đứng lên, hắn cười :
-Thôi được rồi ! Tâm tình mãi từ nãy
đến giờ chán quá ! Đã lâu ta không được giết người rồi, hôm nay thử xem nào !
...
Hàn Phi ngồi lặng lẽ trong quán trọ
. Giờ này hắn đang nghĩ tới lễ Thanh Lâm đang diễn ra ở Tích Vũ Thành . Chắc là
đang đông vui và náo nhiệt lắm .
Hàn Phi nhớ lại cái hồi ấy, cả ba anh
em đều đi dự lễ Thanh Lâm . Phải công nhận rằng, lúc đó vui không thể có cái gì
vui hơn . Hàn Phi nhảy suốt đêm, ôm biết bao nhiêu cô gái . Tiếng đàn , tiếng
sáo làm Hàn Phi nghiêng ngả còn hơn lúc say rượu .
Nhưng bây giờ, cái lạnh là thứ đang
làm Hàn Phi run cầm cập . Răng hắn đánh nhau vào lách cách như tiếng của những
chiếc bát chạm nhau . Trên cái sườn núi heo hút này và cô quạnh này, ai mà có
thể nghĩ ra một câu chuyện tình lãng mạn làm say đắm bất cứ người nào ? Hàn Phi
tự cười . Cái lạnh đã đủ khiến người ta mệt rồi chứ đứng nói là yêu đương .
Cuộc gặp gỡ với phó bang chủ Truy
Tấn cũng không đến nỗi tệ . Phải mất một hồi lâu Truy Tấn mới nhận ra Hàn Phi,
con người thay đổi nhiều quá mà . Sau đó, Hàn Phi được Truy Tấn đưa vào Luyện
Ngục Hoả Sơn, xác con Quần Lực - một con chẳng ra kiến, chẳng ra rết, khổng lồ,
và dĩ nhiên là lắm chân , nằm cuộn thành một đống to . Ai vừa vào đây mà không
nhìn kỹ, chắc lầm tưởng là nó đang ngủ, đố dám động vào . Mà cũng thật kỳ lạ,
côn trùng là một thứ động vật chẳng có xương gì hết, thế mà lại sinh ra một thứ
quái đản Quần Lực có xương ! Mà xương của nó nào có to gì, một con con côn
trùng khổng lồ chỉ có mỗi một đốt xương trên lưng, to thì chẳng thấy đâu vì bề
ngang của xương chỉ bằng cái ngón tay cái ! Dài cũng không có nốt, vì nó chỉ
dài đúng bằng người Hàn Phi ! Vậy mà cái khúc xương bé tí ấy có giá trị rất lớn
. Đun cái xương đó, đem trộn với thứ binh khí chế tạo, thì pháp lực của vũ khí
ấy bằng cả trăm loại binh khí khác cộng lại . Thực ra cái xương đó không hẳn là
xương, nó chỉ là một lớp thịt “ thừa “ trong cơ thể quái vật . Lớp thịt ấy
không vận động nhiều, dần dần thoái hoá và nó biến thành một lớp sừng nhỏ dưới
da và cứng cáp như xương vậy . Cái “ xương “ của Quần Lực rất quan trọng đối
với cơ thể con quái vật vì nó là nơi tích tụ chân khí lớn . Bởi vì chân khí dư
thừa thường hay chảy về những chỗ ít hoạt động, gần gần giống với căn bệnh “ tụ
khí “ ở người . Chiếc xương này là một của báu đối với các Pháp Sư, nhưng có
một đặc điểm khó chịu là vũ khí nào mang cái xương này của Quần Lực, nó sẽ hút
sinh khí của người sử dụng khá nhiều vì Tà Khí trong cơ thể bị kích thích và
phát động nhiều . Trong khi thuật của các Pháp Sư là những thuật cần nhiều Tà
Khí . Vì lý do này mà xương Quần Lực đã bị cấm buôn bán .
Tất nhiên, chuyện muôn thuở, luật lệ
chỉ có nghĩa là luật lệ khi người ta nhăm nhe tìm cách phá vỡ nó . Mà đã ra
luật tức là cái thứ bị kìm kẹp trong luật rất đáng để người ta phải nghĩ nhiều
về nó . Vậy nên Ngài Hàn đã nhìn ra chỗ đó, thấy được cái thứ có thể đẻ ra cả
đống tiền . Ngài làm thế, là vì nhu cầu nó nảy ra như thế, rất nhiều kẻ sẵn
sàng bỏ ra cả đống tiền để có được một cái xương quái vật . Ngài Hàn chỉ tìm “
hàng “, rồi đem ra cung cấp , vậy thôi . Những kẻ chết vì binh khí mang những
cái xương này thì cũng chỉ có trách bọn chúng không biết tự lượng sức . Không
biết mình đang ở vị trí nào, thấy thiên hạ sử dụng xương, mình cũng dốc túi
tiền ra dùng xương , cuối cùng, không chịu nổi Tà Khí của cơ thể mà chết . Ở Tổ
Long Thành không hiếm những vụ như vậy . Thật ra, trong những cuộc làm ăn của
Ngài Hàn, có một phi vụ mà nếu để lộ ra thì sẽ làm tổn hại không ít tới uy danh
của một vài người có thế lực tại Tổ Long Thành .
Hàn Phi ngáp dài, đôi mắt của hắn lờ
đờ buồn ngủ .
Trong khi đó, Quỷ Nhân đang nằm
trong phòng .
Hắn cũng đang buồn ngủ .
Vì hắn phải chờ đợi cơ hội để giết
Hàn Phi .
Hắn biết rõ Hàn Phi đang ở bên
ngoài, ở trong cùng một quán trọ, và ở ngay cạnh phòng hắn .
Một sự tình cờ đáng ngạc nhiên . Hôm
Hàn Phi đi xuống Phạt Mộc Lĩnh, thì Quỷ Nhân cũng vừa mới về sau một chuyến đi
dài trong đêm . Rồi không hiểu tại sao, Quỷ Nhân lại có một linh cảm kỳ lạ .
Bức thư nguệch ngoạc chữ nói rằng Hàn Phi đã tới Phạt Mộc Trường . Theo như suy
đoán của Quỷ Nhân thì hắn nghĩ rằng Hàn Phi là một tên công tử bột, thế nào
cũng phải tìm kiếm một chỗ ấm áp, lại vừa có thể nằm ngủ với gái, lại vừa có
thức ăn ngon dọn sẵn hàng ngày . Ở trên cái vùng đất lạnh lẽo hoang vu này, chỉ
có một chỗ có thể đáp ứng đủ mọi điều kiện ấy, đó là Phạt Mộc Lĩnh . Vì muốn
kết thúc nhanh nhiệm vụ để trở về, Quỷ Nhân đã tức tốc xuống ngay Phạt Mộc Lĩnh
. Hắn muốn rời khỏi cái vùng đất này mà có thứ để thông báo cho Thiên Ma . Hắn
chẳng thích thú gì với cái vẻ mặt thất vọng và càu nhàu của Thiên Ma cả, ít ra
chuyện Hàn Phi bị giết cũng là thứ làm Thiên Ma bớt càu nhàu đi . Ngày hôm đó,
hơi khó để Quỷ Nhân tìm ra Hàn Phi , Phạt Mộc Lĩnh chỉ là một thị trấn nho nhỏ
nhưng nhỏ không có nghĩa là ít người . Đang không biết tìm thế nào thì hắn lại
nhận được một bức thư nữa, vẫn những nét chứ nguệch ngoạc xấu xí, nói rằng Hàn
Phi tới gặp phó bang chủ Truy Tấn của Long Hổ . Và với kinh nghiệm, sự kiên
nhẫn hiếm có, và đôi mắt sát thủ của một thành viên đội Biệt Sát, Quỷ Nhân đã
nhận ra Hàn Phi khi Hàn Phi đi ra từ trong toà nhà lớn của Long Hổ . Điều mà
Quỷ Nhân không ngờ tới, đó là hắn đã không nghĩ ra rằng Hàn Phi mắc bệnh lười .
Và vì cái lười của Hàn Phi mà Quỷ Nhân lại càng bất ngờ khi Hàn Phi đang trú
chân trong chính cái quán trọ mà hắn đang nghỉ lại .
Có tiếng đẩy cửa, Quỷ Nhân tỉnh dậy
ngay tức thì . Trong Biệt Sát, điều quan trọng nhất , đó là phải tự bảo vệ
mình, cảnh giác mọi lúc, kể cả trong giấc ngủ .
Nhưng Quỷ Nhân cũng không cần phải
quá cảnh giác như vậy, vì người bước vào là Nhữ Hài . Nhữ Hài mang theo một
chậu nước nóng bốc nghi ngút khói, và cùng với một băng vải trắng .
-Anh đã đỡ nhiều chưa ? – Nhữ Hài
tươi cười hỏi .
Quỷ Nhân không nói gì . Khuôn mặt
hắn cũng chẳng biểu cảm nốt vì khuôn mặt ấy che bởi chiếc mặt nạ trắng . Chiếc
mặt nạ đã có một vết rạch khá sâu chạy suốt từ bên phải sang bên trái . Quỷ
Nhân chỉ gật đầu, đáp lại câu hỏi của Nhữ Hài .
Nhữ Hài nói :
-Anh cởi áo ra đi !
Quỷ Nhân bực mình . Đang chuẩn bị
giết người tới nơi, hắn cần phải tập trung, giờ tự nhiên con bé này phá hoại
hắn . Quỷ Nhân nói cụt :
-Không cần !
-Sao lại không ? Nếu không thay
băng, vết thương ấy sẽ loang ra hơn đó !
Nhữ Hài đưa tay lên cởi áo Quỷ Nhân
ra . Và cô không lường trước được hậu quả của việc đó . Quỷ Nhân cáu, hắn bóp
chặt lấy tay cô rồi đẩy cô ngã dập dụi về phía sau :
-Đã nói là không cần !
Nhữ Hài ngồi dậy, cô không khóc,
thiên nhiên khắc nghiệt nơi đây đã cho cô một tính cách chịu đựng . Nhưng mắt
Nhữ Hài buồn . Cô ôm lấy cánh tay của mình vì đau .
Quỷ Nhân thở hồng hộc . Hắn không
muốn làm thế, nhưng quả thực hắn không thích tí nào .
-Nếu tôi đã làm phiền… – Nhữ Hài nói
nhẹ nhàng – …tôi sẽ để lại chậu nước và băng ở đây . Khi nào xong thì anh nhớ
để ra ngoài cửa…
Quỷ Nhân để ý xuống đôi tay của Nhữ
Hài, các đầu ngón tay đã sưng lên và đỏ vì lạnh . Nhữ Hài đã đun nước để cho
hắn . Ánh mắt của Nhữ Hài buồn rầu và ánh mắt ấy như một con dao đang xé tan
nát cái thứ tính người còn đang tồn tại trong Quỷ Nhân . Đâu phải Quỷ Nhân muốn
thế, không phải vậy !
Nhữ Hài cúi đầu :
-Tôi xin phép…
Nhữ Hài định đi ra thì Quỷ Nhân với
tới, nắm tay cô lại :
-Đừng !
Nhữ Hài đỏ mặt, cô gỡ tay Quỷ Nhân
ra :
-Anh đừng như thế…
Quỷ Nhân nói, miệng hắn ấp úng, chưa
bao giờ hắn khó nói đến vậy :
-Xin lỗi…tôi, tôi…
-Anh đang cáu giận, tốt nhất là tôi
nên ra…
Quỷ Nhân lại nắm tay Nhữ Hài chặt
hơn, hắn nói :
-Tôi…rất đau, mong cô…
Nhữ Hài có giận Quỷ Nhân vì cách
hành xử của hắn thật . Nhưng nghe thấy Quỷ Nhân nói vậy, cô ngồi xuống, nói nhẹ
:
-Anh cởi áo ra đi .
Quỷ Nhân cởi áo ra, tuy thế, hắn làm
hơi mạnh khiến vết thương làm hắn đau . Nhữ Hài nói :
-Thôi . Để tôi cởi cho .
Nhữ Hài gỡ dần chiếc áo khoác đen
của Quỷ Nhân . Và để lộ ra bên trong một tấm vải trắng dày bao quanh bụng Quỷ
Nhân, tấm vải đặc một màu đỏ ở sườn bên phải .
Nhữ Hài gỡ dần tấm vải ra . Và vết
thương của Quỷ Nhân đã dần xuất hiện, năm vết cắt chằng chịt đan xen vào nhau,
hai vết thương đó đã chuyển sang một màu đỏ đậm, ba vết còn lại vẫn chưa lành
hẳn .
Quỷ Nhân nhìn xuống, hắn thấy khuôn
mặt lấm tấm mồ hôi của Nhữ Hài vì cô đã lo cho hắn .
Một cảm giác khác đang tràn ngập cơ
thể Quỷ Nhân .
…
-Thế nào ? Chơi chứ ? Đã lâu không
đánh quyền nên ngứa ngáy chân tay đây ! – Thiên Ma cười sằng sặc .
Xích Vân không nói gì .
-Thế thì chơi thả phanh nhé ! –
Thiên Ma lao tới .
Tay của Thiên Ma phát động một luồng
khí lạnh buốt , tống ngay một chưởng vào Xích Vân .
-Nhân Niên Băng Thuật . Băng Lực
Chưởng .
Xích Vân đỡ ngay, nhưng y bắt đầu
thấy có vấn đề . Tay của Xích Vân tê dại, máu trong tay chảy ngược ào ạt lên
vai và rất đau . Xích Vâ lùi lại một đoạn xa, vận chân khí trong người để đẩy
khí lạnh đang tràn ngập tay hắn trở ra ngoài .
-Mới đánh mà đã phải chơi trò này
rồi à ? – Xích Vân hỏi .
-Đã bảo đánh thả phanh mà !
Thiên Ma chạy tới, bật ngược người
và đạp cả hai chân vào Xích Vân . Xích Vân dùng vai đẩy lại, đồng thời y cũng
vận chân khí xuống bàn tay và phát thuật :
-Nhân Niên Huyết Thuật . Phách Không
Chưởng !
Xích Vân dậm chân xuống đất, chân
khí trong người y chạy dồn lên hai lòng bàn tay . Xích Vân đẩy hai tay về phía
trước, trên không trung, Thiên Ma xoay người trong gang tấc, không gian bị
Phách Không Chưởng xoắn lại, làm vỡ nát tảng đá đằng sau Thiên Ma .
Thiên Ma không chịu kém . Hắn lấy
tay niệm thuật, không khí bắt đầu lạnh lẽo, Xích Vân có thể cảm thấy tuyết đang
rơi xuống người mình . Thiên Ma đang làm cho hơi nước trong không khí đông tụ
lại thành những bông tuyết .
Chẳng mấy chốc, tuyết đã phủ đầy
xung quanh cả hai . Xích Vân đang co ro vì lạnh .
Thiên Ma cười :
-Tuyết đẹp đấy chứ !
-Đẹp cái con khỉ !
Thiên Ma lai niệm thuật :
-Thiên Niên Băng Thuật . Băng Xà
Thuật .
Tuyết trên mặt đất rút hết lên, để
lại bãi cỏ xanh tươi bên dưới, tuyết tạo thành một dòng tuyết cao lêu nghêu,
rồi dòng tuyết ấy tạo thành một con rắn lớn, nó há cái miệng và lao thẳng xuống
Xích Vân .
Xích Vân không còn cách nào khác là
phải đỡ . Mặt đất rung chuyển, những tảng đá xung quanh không thể nào chịu được
sức ép lớn đến thế của tuyết nên nát vụn, mặt đất lún sâu xuống thành một hố
rộng .
Thiên Ma nhướn mắt nhìn xuống cái hố
.
Cái hố nổ tung, tuyết bắn ra tứ tung
. Xích Vân lao ra từ trong hố, tay nắm chặt và phát thuật :
-Nhân Niên Huyết Thuật . Quỷ Huyết
Quyền .
Dòng chân khí đỏ rực phát ra từ tay
Xích Vân đấm thẳng vào người Thiên Ma . Vì chủ quan không phòng bị nên Thiên Ma
bị văng một đoạn khá xa về phía sau .
Xích Vân lại lao tới, y nhảy lên
không trung rồi nén chân khí xuống tay mình, vận thuật :
-Nhân Niên Huyết Thuật ! Quỷ Thi Tận
!
Cả người Xích Vân phóng xuống, đôi
tay y bốc lửa, cháy rụi áo y đang mặc , Thiên Ma chói mắt .
Lần này thì đến lượt đất dưới chân
Thiên Ma sụt xuống, cánh đồng cỏ bị xới tung lên . Xích Vân đã chơi tới cùng .
Nhưng Xích Vân thấy không ổn .
Tay của y run run và chảy máu .
Trước mặt Xích Vân là một dòng chú
ấn được tạo ra bởi mười thanh kiếm lấp lánh hư ảo quanh Thiên Ma , Xích Vân
không thể nào tiến sâu vào trong được nữa .
Được bảo vệ bởi chú ấn, Thiên Ma
niệm thuật :
-Nhân Niên Kim Thuật . Thập Kiếm
Luân Hồi .
Mười thanh kiếm xoay tít, chú ấn
chảy cực nhanh, xẻ tan mặt đất .
-Mẹ kiếp ! – Xích Vân rủa . Y bật về
đằng sau, chạy càng xa càng tốt . Nếu không…
Thiên Ma phát động chân khí . Mười
thanh kiếm lấy Thiên Ma làm trung tâm bay vút đi mười hướng, hai thanh kiếm
chắn trước mặt Xích Vân .
-Niệm ! – Thiên Ma cười .
Chú ấn lan rộng khủng khiếp, xoay
quanh mười thanh kiếm , tạo thành hình bán cầu chú ấn, mọi vật trong tầm xoay
của nó vỡ tung, cỏ cây bị cắt nát ra thành từng mảnh . Tiếng nổ vang động .
Ẩn Giả nghe thấy tiếng nổ, mặc dù bị
ngăn cách bởi những tán cây dày của Tích Vũ Thành, bà vẫn có thể nghe thấy
tiếng nổ đó .
Ẩn Giả chạy vụt đi .
Xích Vân đã may mắn thoát được trận
kiếm pháp vừa rồi . Y thở dốc, còn nhớ khi trước, thuật này của Thiên Ma đã
từng giết một lúc hàng trăm mạng người .
Bất chợt Xích Vân thấy thanh Oan
Nghiệt Kiếm ở ngay dưới chân mình .
Y ngần ngại và không muốn nhặt nó
lên .
Bất chợt, những mảnh băng từ đâu bay
vọt qua mặt Xích Vân . Y cúi đầu xuống .
Thiên Ma bước ra từ cái đống đổ nát
mà hắn vừa mới phá hoại . Hắn nói :
-Nhặt nó lên đi .
-Không .
-Nếu đã vậy…
Thiên Ma niệm thuật, hắn đập mạnh
tay xuống đất .
-Nhân Niên Băng Thuật . Phù Băng Trụ
.
Xích Vân bị bất ngờ . Mặt đất rung
động mạnh , những cột băng sắc nhọn từ dưới đất đâm thủng lên . Xích Vân đã kịp
né tránh, nhưng y bị những cột băng đó giam hãm và y không thể thoát ra ngoài
được .
Thiên Ma nói :
-Đừng tưởng chỉ có Vọng Quái mới
dùng được Thuỷ Thuật . Nhân Niên Thuỷ Thuật ! Tốc Lưu Hà !
Tuyết đằng sau Thiên Ma tan chảy
thành một dòng nước lớn và oàm oạp như nước lũ, xông thẳng tới Xích Vân . Và
Xích Vân đã lãnh trọn đòn ấy, y bị dòng nước xô vào những cột băng , đầu Xích
Vân đau như búa bổ, còn tay thì tê dại và bại đi, hình như là đã gãy xương .
-Cầm thanh Oan Nghiệt Kiếm lên ! –
Thiên Ma cáu .
-KHÔNG ! – Xích Vân gầm lên .
Thiên Ma tức, hắn thở phì phò :
-Mẹ kiếp ! Đã vậy, chẳng cần nể nang
gì nữa, ta sẽ cho ngươi chết hẳn , đỡ rách việc !
Thiên Ma niệm thuật :
-Nhân Niên Kim Thuật ! Lưu Tinh Kiếm
!
Chú ấn trong người Thiên Ma bộc
phát, những dòng chú ấn ấy bay lên không trung và nổ tung , biến thành vô số
những thanh kiếm hư ảo màu trắng . Xích Vân nhìn ra bên ngoài từ trong ngục
băng, thấy hằng sa chấm sáng trên trời, dưới đất .
-Ngươi muốn ép ta thật sao, Thiên Ma
? – Xích Vân hỏi .
-Đã để ta phải dùng tới thuật này
thì ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết ! Ta hỏi lại, ngươi có cầm Oan Nghiệt Kiếm
lên không ?
Xích Vân không trả lời .
Thiên Ma nổi điên, hắn phát động
thuật .
-Niệm !
Hàng trăm, hàng vạn thanh kiếm hư ảo
bay tới, đâm vào Xích Vân , dòng kiếm lướt tới đâu, không còn cái gì tồn tại cả
.
Băng vỡ tan, tiếng gầm điên dại của
Xích Vân .
Dòng kiếm xuyên qua ngục băng rồi
quay lại , đâm tiếp . Hàng trăm dòng kiếm đâm như thế cho tới khi tiếng kêu của
Xích Vân im bặt .
…