Ai Là Của Ai - Chương 35 - 36

Chương 35: Bi Đát Gặp Mặt.

Edit:
Sakuraky

Beta:
Phong Vũ

Lựa
chọn đại học A, dự định ban đầu của Triêu Huy rất đơn giản. Mọi người đều nghĩ
rằng cô không biết chuyện của cha ruột mình, kỳ thật trước đây đã lâu, thông
qua một vài nguồn tin cô biết được cha của mình ở thành phố B, cho nên cô lựa
chọn tới thành phố B chính là muốn gặp ông một lần. Rất nhiều lần cô đã
tưởng tượng ra tình cảnh khi hai người gặp mặt, nhưng cũng không thể ngờ được
lại có thể gặp ông trong hoàn cảnh như vậy.

Chuyện
là như thế này, Triêu Huy cùng với vị tác giả mai một hồi lâu Chung Mi Nhiễm
hẹn nhau ở quán trà sữa ôn lại tình đồng hương. Nói là hẹn nhau, kỳ thật là bạn
học Mi Nhiễm làm việc ở một quán trà sữa trong trường, cần phải gia tăng doanh
số… Bạn học Mi Nhiễm tính toán như thế này, cô mời Tiểu Huy uống một cốc trà
sữa, Tiểu Huy tự nhiên phải có phúc cùng hưởng mua một cốc cho bạn trai mình là
Chu Vệ, mà Chu Vệ yêu ai yêu cả đường lối về phải mời ba bạn cùng phòng của
Tiểu Huy, sau đó Chu Vệ sẽ phải đồng ý với Tiểu Huy thỉnh ba vị bạn cùng phòng
tới đây… Ha ha…

“Tổng
cộng bảy cốc, xin mời trả tiền.” Mi Nhiễm vui tươi hớn hở nói.

Triêu
Huy không nói gì nhìn Mi Nhiễm như trẻ con, lấy ví tiền ra… Chuyện này, đồng
hương gặp đồng hương, không phải hai mắt nước mắt lưng tròng sao? Vì sao gặp cô
người này liền biến thành đồ tể đói khát thế này?


lẽ mọi người còn không biết, Mi Nhiễm của chúng ta bộ dạng trẻ con rất chi là
tú sắc khả cơm (*), nhất là xuất đầu lộ diện ở quán trà sữa này, bị người đùa
giỡn bị người đối xử cợt nhã là chuyện thường xuyên xảy ra, mà lúc đó nhân vật
chính phẩm chất cao nhã nhóm Bia Đỡ Đạn (**) thường xuyên có mặt khắp nơi… Ví
dụ như giờ phút này.

(*)Tú
sắc khả cơm: ngắm thôi cũng no

“Chủ
quán, hôm nay buôn bán không được tốt lắm nhỉ, cần chúng tôi giúp đỡ không?”
Bia Đỡ Đạn giáp nói như thế.

Mi
Nhiễm mày liễu dựng thẳng, cố ý lớn tiếng hướng Triêu Huy nói: “Bạn học, cậu
muốn bảy cốc trà sữa à, xin chờ một chút.”

Triêu
Huy không nói gì.

Bia
Đỡ Đạn giáp sửng sốt, không dự đoán vừa khai pháo lại bị xịt như thế này, kẻ
nào mà dám ở trước mặt đại gia hắn uống bảy cốc trà sữa? Hắn lại rất kiêu ngạo
nói: “Tôi muốn mười cốc.”

Mi
Nhiễm mắt cũng không thèm ngước lên một cái, nói: “Xin đợi một chút.”

“Đợi
là có ý gì?” Bia Đỡ Đạn ất bất mãn.

“Chúng
tôi trước hết phải  phục vụ bạn học này trước đã, phiền các vị chờ một
chút, có thể chứ?” Mi Nhiễm chuyên nghiệp nói. Làm sao nào, cho dù mấy người
mua một trăm cốc cũng phải chờ phía sau. Cô vụng trộm liếc đồng sự một cái, để
cho cậu ta tay chân chậm chạp một chút, cho bọn họ sốt ruột chết đi! Ai bảo bọn
họ như lại phiền vậy, mỗi ngày đều đến ăn đậu hủ của người ta! (đậu hủ:
chiếm tiện nghi)

Đợi
một hồi lâu, nhóm Bia Đỡ Đạn không kiên nhẫn được nữa rốt cục cũng ý thức được
bản thân mình đang bị lạnh nhạt…


thế còn có người tiến lên động tay động chân, Mi Nhiễm rất tự nhiên lui vào
trong quán,  để ông chủ ra ứng phó. Ông chủ cũng rất buồn bực, cái đám
người này, bọn họ tưởng mình như hoàng đế chắc, được đằng chân lân đằng đầu,
hơi chậm trễ một tí là nhân cơ hội mà làm loạn… Thật sự là phiền càng thêm
phiền…

Ông
chủ khuyên can mãi, nhóm người kia vẫn không chịu nhân nhượng, Bia Đỡ Đạn giáp
thậm chí vượt qua quầy, túm lấy Mi Nhiễm, muốn đem cô lôi ra ngoài, một bạn nam
sinh làm cùng dũng cảm chạy lên chắn ở đằng trước, lại bị hắn đẩy ngã xuống
đất, kính mắt đều bị vỡ nát.

“Này!”
Triêu Huy hô lớn một tiếng, rút di động ra: “Cần tôi báo cảnh sát sao?”

Báo
cảnh sát? Một đám người cười ngặt nghẽo, ông chủ xầm mặt lại, Mi Nhiễm bối rối.

“Hoan
nghênh cô báo cảnh sát.” Bia Đỡ Đạn ất phủi phủi quần áo, nói: “Thế nhưng trước
tiên phải nhắc nhở cô, cục cảnh sát là nhà của chúng tôi, có lẽ cô nên cân nhắc
cho kĩ, không giam được tôi, ngày mai sẽ đem nơi này đập phá hết.”

“Anh
đây là đe dọa tôi?” Triêu Huy bình tĩnh hỏi.

“Phải,
tôi đe dọa cô đấy. Cô dám báo cảnh sát, trước tiên tôi đem cô ném vào bệnh
viện, thuận tiện đem nơi này đạp nát. Dù sao cục cảnh sát là địa bàn của tôi,
đi vào đó ở một đêm, cũng chỉ như hưởng thụ đãi ngộ khách sạn 5 sao.”

Triêu
Huy thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái, chậm rãi ấn dãy số 110, trong ánh
mắt kinh ngạc của mọi người đưa điện thoại di động áp vào bên tai:

“Alo,
cục cảnh sát phải không? Tôi bây giờ đang ở quán trà sữa thuộc khu XX đại học
A, có người gây chuyện đánh nhau…”

“Này!
Đồ đàn bà thối tha!” [Láo! Chu Vệ ca nghe được bóp cổ ngươi bây
giờ] Có người quát lớn một tiếng, Bia Đỡ Đạn giáp lẫn Bia Đỡ Đạn ất đều
lập tức tỉnh ngộ, nhào về phía này muốn giật lấy di động.

Triêu
Huy nhanh nhẹn né qua, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, nói: “Dù sao
các người cũng không để ý chuyện báo cảnh sát, chắc cũng không ngại chờ cảnh
sát tới đây.”


ta báo cảnh sát thật ư… Người bình thường không phải đều sẽ nuốt giận sao? Nhóm
Bia Đỡ Đạn khó có thể tin, lúc này ngược lại là bọn hắn không biết được nên làm
cái gì, những lời vừa rồi chẳng qua là đánh lạc hướng…

Một
đám người đối mặt nhìn nhau.

“Mẹ
nó! Chúng mày chẳng nhẽ sợ một con bé này ư!” Một tên từ nãy vẫn đứng ở phía
sau, hung hăng đem một chiếc ghế tựa ném ra ngoài.

Triêu
Huy nhớ rõ giọng của tên này chính là kẻ vừa rồi nói “Đồ đàn bà thối tha”,
phỏng chừng hắn là tên đầu sỏ.

Quả
nhiên, sau lời nói của tên này, nhóm Bia Đỡ Đạn như lũ ngựa non, tay chân bắt
đầu ngứa ngáy.

Đến
khi Chu Vệ nhận được điện thoại, vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn hoài nghi bản
thân mình có vấn đề về thính lực. Anh chưa từng tưởng tượng mình sẽ phải tới
cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Triêu Huy, thậm chí lý do là gây chuyện đánh
nhau…

Cho
đến khi anh lo lắng hổn hển chạy tới cục cảnh sát, lại thấy Triêu Huy nhàn nhã
thảnh thơi ngồi ở cục cảnh sát nghịch máy tính.

“Em
có bị thương gì không?” Ở bên ngoài không thấy có vết thương, không biết có bị
nội thương gì đó hay không, anh vẫn không thể bớt lo lắng được.

Tâm.

Triêu
Huy sửa lại mái tóc, lắc đầu, dây buộc tóc không cẩn thận bị rơi mất, cô bây
giờ đành để tóc tai bù xù.

“Em
cũng nên giải thích nguyên nhân một chút đi chứ.” Chu Vệ chịu không nổi vẻ thản
nhiên của cô, trong lòng muốn phát điên! Thử hỏi đám luật sư cả nước, có ai
nghĩ tới nhận được điện thoại cầu cứu của bà xã nhà mình, cấp tốc chạy tới cục
cảnh sát hội ngộ là loại tình huống này hay không? Cô coi đây là đóng vai thần
tượng nữ cường nhân trong kịch sao?

Thứ
lỗi cho Triêu Huy đang cố gắng thu hết bộ dạng chật vật của mình, không phát
hiện lửa giận của bạn trai, đem sự tình vừa trải qua đơn giản báo cáo một phen.

Chu
Vệ nghe xong, một lúc lâu sau hỏi: “Cho nên em tính tố giác bọn họ? Anh đoán là
em đã thu thập đầy đủ chứng cớ rồi đúng không?”

“Đó
là chuyện đương nhiên.” Triêu Huy vẫy vẫy di động. Ngay từ đầu khi cô cảnh cáo
bọn họ nói muốn báo cảnh sát, quả thật đã bắt đầu ghi âm, hơn nữa, ít nhiều các
chú cảnh sát cũng không hạn chế cô dùng máy tính, cô lại nhờ đó mà lấy được một
phần chứng cứ rất có lợi xuống  —— bên cạnh quán trà sữa có một ngân hàng,
trước cửa ngân hàng có trang bị máy quay, cô cũng vừa mới tải xuống… Hừ, cục
cảnh sát là nhà của các người thì thế nào? Cứ đợi mà ngồi nhà giam hưởng thụ
đãi ngộ năm sao cao cấp đi nhé. [Sa: Không hổ là bà xã của luật sư]

Chu
Vệ cũng thực dứt khoát, trực tiếp đi theo cảnh sát phụ trách giải quyết.

Sau
đó, thân phận Chu Vệ từ người nộp tiền bảo lãnh lập tức thăng cấp thành luật sư
nguyên cáo…

“Chúng
tôi quả thật thu được rất nhiều khiếu nại của quần chúng, nhưng mà vẫn không ai
chịu đứng ra tố giác, cũng không có chứng cớ, chúng tôi cũng không tiện xuống
tay.” Cảnh sát Vương nhìn về phía Chu Vệ nói, “Anh chị cũng xem như đã lập được
đại ân.”

“Nhưng
bọn chúng nói cục cảnh sát là nhà của bọn chúng.” Triêu Huy thuận miệng nói.


không có ý sâu xa gì, cảnh sát Vương lại sợ run cả người. Hắn còn nhớ rõ khi
đuổi tới đại học A, quán trà sữa đã là một đống lộn xộn, trên mặt mỗi người đều
tái mét, chỉ duy nhất có mình cô, một thân khí thế, hai mắt cứng cỏi như báo,
đem một nữ sinh bảo vệ ở sau người không chút sứt mẻ, thâm tàng bất lộ, khiến
người ta phải hoảng sợ…

Đợi
hơn nửa ngày, cảnh sát rốt cục lập án điều tra, còn Triêu Huy dưới ánh mắt hung
ác như kẻ thù của nhóm Bia Đỡ Đạn bình tĩnh rời đi.

“Cô
cẩn thận đừng để cho bọn tôi gặp lại!” Cái tên đầu sỏ phun ra một câu giận dữ.

Triêu
Huy quay đầu nhìn hắn, không nói gì…

“Anh
đây là đe dọa tôi sao?” Cô lần thứ hai trong ngày hỏi câu này.

Cái
tên nam sinh kia nhất thời cứng họng, bây giờ đang ở cục cảnh sát, hắn có ngốc
cũng không thể gật đầu.

Lúc
này, có hai người bước vào, một người đàn ông trung niên cùng một vị trẻ tuổi
nữa, bọn họ đầu tiên là hỏi một anh cảnh sát vài câu, sau đó hướng hai người
nhìn tới.

Nhận
thấy có người nhìn mình, Triêu Huy vô ý nhìn thoáng qua, sau đó chợt ngây người.
Chu Vệ ở bên cạnh thấy khó hiểu, cũng theo tầm mắt của cô nhìn đến, bất chợt
hiểu rõ.

Mặc
dù cô chưa từng cho anh xem qua ảnh chụp của người đàn ông đó, có lẽ bản thân
cô cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng gương mặt kia đúng là rất quen thuộc.

Người
đàn ông hiển nhiên cũng ngẩn người, sau đó liền đi tới, nói: “Tôi là Hoàng Ngọc
Bồi, cha của Hoàng Hán Văn, có thể nói chuyện với các vị được không?”

Hoàng
Ngọc Bồi… Triêu Huy cúi đầu, giật giật, không tự giác nắm chặt lấy tay của Chu
Vê.

“Ngài
muốn nói chuyện gì?” Chu Vệ bình tĩnh hỏi. Thật sự là không thể không cảm thán
tạo hóa thần kỳ, khuôn mặt này, ánh mắt này…

“Chúng
ta ra ngoài nói chuyện.” Hoàng Ngọc Bồi nhìn con (chính là cái tên đầu sỏ kia),
lại nhìn Triêu Huy đang cúi đầu không nói gì, “Xin hỏi vị tiểu thư này họ gì?”

Trầm
mặc rất lâu, Triêu Huy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này,
nói: “Tôi họ Trần.”

Chương 36: Không Có Nếu Như

Edit:
Sakuraky

Beta:
Phong Vũ

“Trần
tiểu thư, tôi hy vọng cháu có thể giơ cao đánh khẽ.” Hoàng Ngọc Bồi một hồi lâu
phá vỡ vẻ trầm mặc nói:

“Bỉ
nhân (*) vô phương dạy con, mong có thể dùng hết sức bồi thường tổn thất cho
các vị”

(*)
Bỉ nhân: kẻ hèn

Nghe
vậy, Triêu Huy nhìn ông, cười như không cười.

Hoàng
Ngọc Bồi không hiểu chút gì bèn lo lắng, cảm thấy thực mỉa mai, không ngờ biểu
hiện trên khuôn mặt mình lại dọa người đến vậy. Tiểu tử kia rất lâu rồi cũng
chưa nói chuyện cùng với ông, cho dù xảy ra chuyện gì cũng là tự mình gánh vác,
cho nên vừa rồi khi vừa nhận được điện thoại ông mới có thể kích động như vậy ——
sợ tiểu tử kia làm ra chuyện gì không thể cứu vãn. Hóa ra… Là vì người trước
mắt này…

Ngồi
một lát sau, Triêu Huy trong đầu cũng suy đi nghĩ lại, nghiền ngẫm rất nhiều
chuyện. Cô chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thẳng vào Hoàng Ngọc Bồi, trong mắt đã
không còn vẻ bối rối: “Các người vốn nên bồi thường hết sức.”

“Ý
của tôi là… Các vị cứ việc mở lời, tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các vị.”
Hoàng Ngọc Bồi nghĩ đến cô chưa hiểu rõ, kiên nhẫn giải thích.

Triêu
Huy cúi đầu uống một ngụm trà sữa, nói: “Ý của tôi cũng nói rất rõ ràng.”

“Cháu…”
Hoàng Ngọc Bồi thật không ngờ thái độ của cô kiên định như vậy, “Không cần vội
vã trả lời ta, có thể từ từ suy nghĩ.”

Triêu
Huy nhẹ nhàng miết chiếc cốc, không nói gì.

“Hoàng
tiên sinh, ngài không biết là chính vì thái độ của ngài như vậy mới có thể
khiến cho con trai có tính cách như ngày hôm nay sao?” Thấy Triêu Huy không
muốn nhiều lời, Chu Vệ mở lời nói.

“Tôi
có thái độ gì?” Đối mặt với Chu Vệ, lực nhẫn nại của Hoàng Ngọc
Bồi hiển nhiên không còn tốt như trước, khẩu khí của ông thậm chí có chút
cao giọng.

Chu
Vệ không để ý, nói: “Thái độ dung túng.”

“Thái
độ của tôi với con trai không cần người ngoài quan tâm, các vị chỉ cần nói các
vị muốn bao nhiêu tiền là được rồi.” Triêu Huy vẫn không nói gì, cũng không
ngẩng đầu nhìn ông, Hoàng Ngọc Bồi cảm thấy có chút nóng nảy, hấp tấp.

“Hiển
nhiên ngài vẫn chưa hiểu ý tứ của đương sự tôi. Chúng tôi chỉ cần công lý.” Chu
Vệ bình tĩnh như trước.

“Công
lý, đáng giá mấy đồng?” Hoàng Ngọc Bồi cười nhạt.

“Không
đáng giá mấy đồng.” Chu Vệ nở nụ cười, “Nhưng mà, ông có lấy bao nhiều tiền
cũng không đổi được công lý của chúng tôi.”

Thái
độ của Chu Vệ có chút thay đổi, Triêu Huy yên lặng suy nghĩ, đã từ “Ngài” biến
thành “Ông”, hơn nữa, một tiếng cười kia bao hàm bao nhiêu ý lạnh nhạt, lúc này
cô thực chán ghét sự tinh tường của anh lúc nào có thể bắt được ý tứ trong từng
lời nói cử chỉ của cô như vậy.

Hoàng
Ngọc Bồi nhìn cô nữ sinh từ đầu tới giờ chỉ cúi đầu uống sữa trà rõ ràng không
muốn nói chuyện, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt không hề có ý thỏa hiệp,
sự khó chịu trào dâng trong ngực, buồn bực, ông hỏi: “Con… Chẳng lẽ không thể
nể mặt mũi của ta sao…”

Từ
con kia, tuy rằng không có nói rõ ràng, nhưng ba người đều hiểu rõ.

Triêu
Huy rốt cục ngẩng đầu nhìn ông, nói: “Xin hỏi mặt mũi ngài, đáng giá bao nhiêu
đồng?”

Hoàng
Ngọc Bồi nhất thời cứng họng.

Trên
đường về, Triêu Huy không nói được một lời, tựa vào ngủ trên vai Chu Vệ.

Về
nhà, cô ngay lập tức chui vào phòng ngủ, Chu Vệ không quấy rầy cô, lại quay về
công ty. Anh biết, lúc này người khác cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể
để cô tự mình suy nghĩ cho rõ ràng.

Tan
tầm, khi Chu Vệ về nhà, Triêu Huy đã thức dậy, đang nấu cơm.

“Không
vui sao?” Anh bước vào, đứng ở sau lưng xem cô xào rau.

“Không
vui chuyện gì?” Triêu Huy không quay đầu lại, “Em chỉ là cảm thấy thật không
biết nói gì… Ông ta là người như vậy, thế mà em còn tranh cãi với mẹ, từ ngàn
dặm xa xôi chạy tới nơi này nhập học. Thật là vớ vẩn!”

“Anh
hiểu suy nghĩ của em, nhưng anh cũng hiểu được hành động của ông ấy, ai cũng đều
không mong muốn con cái của mình chịu ngục tù tai ương.”

“Tội
danh gây chuyện đánh nhau cũng sẽ không khiến cậu ta chịu khổ gì to tát, OK?”

Chu
Vệ ngẫm lại còn nói: “Thế nhưng vẻ ngoài của em và ông ấy quả thật là giống
nhau, chậc.” Anh còn dám đứng trước khuôn mặt kia nói những chuyện quá đáng như
vậy, nghĩ tới liền tức giận… Cảm giác giống như là đang đối phó với bà xã nhà
mình, thực kinh khủng.

“Cũng
khó trách mẹ em vừa thấy em lại phiền lòng.” Cô đột nhiên thở dài, “Em vừa mới
nhìn ông ấy, cũng không thể nén giận được, thật muốn cho khuôn mặt kia một cái
bạt tai.”

Chu
Vệ không nói gì… “Nhưng bà xã à, em không được đánh anh đâu đấy.” Cô rất có
khuynh hướng bạo lực…


huých cho anh một cái, còn nói: “Thật là không thể tưởng tượng nổi… Cái tên
Hoàng Hán Văn kia vậy mà so với em chỉ nhỏ hơn 8 tháng, nói trắng ra là thời
điểm mẹ em bụng đã lớn, mẹ hắn cũng có tin vui…” Không thể ngờ được, người đàn
ông đó thật sự là quá lợi hại!

“Em
làm sao mà biết được?” Chu Vệ cảnh giác hỏi, chẳng nhẽ cô lại…

Quả
nhiên!

“Vừa
rồi em có tìm hiểu một chút,  lịch sử của cậu ta còn rất quang vinh.”
Triêu Huy hoàn toàn không biết bạn trai vô lực, còn rất hưng phấn mà bùng nổ,
“Cậu ta thật đúng là một học sinh có vấn đề, thế mà còn trúng tuyển vào đại học
A… Nguyên nhân tất nhiên chỉ có thể là dùng tiền lót đường mà lọt vào đây.
Aizz… Thối nát.”

Chu
Vệ cảnh báo bản thân,  hôm nay tâm tình cô không tốt, không cần xúc động
không cần xúc động… Nhưng mà, trời mới biết được! Vừa rồi cô nhìn anh đưa ra
chứng cứ xác thực thu thập được, thiếu chút nữa anh tức chết mất! Vị cô nương
này, ngang nhiên xông vào bên trong hệ thống bảo vệ của ngân hàng người ta trộm
đi đoạn băng theo dõi, chuyện chứng cớ này quả thực so với gây chuyện đánh nhau
còn nghiêm trọng hơn nhiều… Chứng cớ của cô tất nhiên không thể dùng được, chỉ
có thể tới ngân hàng nghiêm túc yêu cầu hỗ trợ. Chuyện này cũng chưa tính là
gì, xem lại đoạn ghi hình kia toàn bộ nhóm đồng sự mặt đều biến sắc, anh cũng
rốt cục hiểu được biểu hiện khi đó của cảnh sát Vương là có ý tứ gì . Lúc trước
cô chỉ nói là bản thân có luyện qua một chút võ thuật, anh cũng không có nghĩ
nhiều, chỉ nghĩ là cô biết một vài chiêu thức bảo vệ bản thân mà thôi… Nhưng
mà, đoạn ghi hình đã chứng tỏ rất rõ ràng cô là một… cô gái hung dữ như thế
nào! Hung dữ, dũng mãnh đến mức chỉ duy nhất một hai chiêu thức liền đem đám
người đánh tới mức không thể động đậy… Từ nay về sau, ánh mắt của nhóm đồng sự
nhìn về phía anh đều là mâu thuẫn và phức tạp, không thể sai được còn có
vẻ cảm thông… Trong nhà có người phụ nữ hung dữ…

“Đâu
có khoa trương như vậy!” Triêu Huy run rẩy nói, “Em chỉ là đặc biệt đánh vào ma
huyệt trên tay bọn họ, khiến cho bọn họ trong chốc lát không thể sử dụng được
chút sức lực nào mà thôi, anh đừng cho em là cao thủ võ lâm nha?” Đây chỉ là kỹ
xảo đánh võ bình thường mà.

“Ma
huyệt?” Xem đi, thuật ngữ chuyên ngành như vậy mà cũng có thể nói ra được, còn
không phải cao thủ võ lâm? Người bình thường đâu có dùng mấy từ đại hiệp khí
phách như vậy?

“Nó
là như thế này.” Triêu Huy cầm lấy cổ tay anh, dùng sức. Chu Vệ nhất thời cảm
giác được chỗ khuỷu tay mình run lên, mơ hồ cảm thấy có chút đau đớn, một tí
sức lực cũng không dùng được.

Aizzz…
Cô tùy tiện ấn một cái anh đã không có sức phản kháng, về sau nhất định phải
sống dưới uy của cô rồi.


thái độ Triêu Huy rất kiên định, hơn nữa nhân chứng vật chứng đầy đủ, những
người liên can đến Hoàng Hán Văn bị mẹ pháp luật tóm vào ôm ấp
dạy bảo, vì thế trường học cũng phải đưa ra mức xử phạt mang tính giáo
dục, cho vài người trong bọn họ lưu ban.

Sau
khi mọi chuyện lắng xuống, Triêu Huy cùng Hoàng Hán Văn từng có một lần nói
chuyện với nhau.

“Phi,
không ngờ hai cha con các người lớn lên lại giống nhau như vậy, ngay cả tính
cách tuyệt tình đều rất giống.” Hoàng Hán Văn châm chọc nói.

Triêu
Huy lơ đễnh, nói: “Tôi với cậu không có giao tình gì, chẳng qua chiếu theo
pháp luật mà có liên quan, không thể nói tới chuyện tuyệt tình.”

“Cô
không để tôi sống dễ chịu, tôi cũng không để cô được yên. Thế nào? Cha và con
gái nhận nhau tư vị ngọt ngào chứ nhỉ, về sau còn gặp lại, cứ chờ xem.” Hoàng
Hán Văn buông lời ác độc nói.

Triêu
Huy mặc kệ… Vì sao người xấu nào cũng đều có thói quen đe dọa người khác
vậy?

“Tôi
nghĩ tôi phải làm cậu thất vọng rồi.” Cô bình tĩnh nói, “Nếu cậu thật sự mong
chờ một màn cha và con gái  nhận nhau cảm động lòng
người thì tôi rất lấy làm tiếc. Từ đầu tới giờ, tôi mang họ Trần, người
trong nhà chưa từng nói cho tôi về chuyện của cha tôi, tôi cũng không nghĩ
bản thân mình còn có một người cha. Cậu không cần phải giận chó đánh mèo với
tôi, cậu và cha mình ngay từ đầu đã không có quan hệ gì với tôi, về sau cũng
không có.”

Nếu
cô vẫn là cô của ba năm trước đây, có lẽ Hoàng Hán Văn đã làm cô tổn thương.
Chỉ  là mọi chuyện trên đời không phải lúc nào cũng giống như trước, trải
qua việc bà ngoại bị bệnh nặng, rồi gặp gỡ Chu Vệ, cô trưởng thành lên rất
nhiều, cho nên, cô vẫn là Trần Triêu Huy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3