Thiên Đế Kiếm - Chương 82

Ngài Hàn rít một hơi dài, khói thuốc
Phù Linh bốc ra ngào ngạt . Hương thơm dễ chịu của nó cứ phảng phất khắp căn
phòng .

Lã Vân đang ngồi trước mặt Ngài Hàn
, y nói :

-Ông già sứ giả chưa có tin gì sao,
bác ?

Ngài Hàn rít một hơi thuốc rồi nói :

-Chưa . Nhưng kể cả không có gì, thì
tao vẫn cứ đến .

-Bác thật sự muốn nhúng tay vào
chuyện này sao ?

-Tao đã hứa với ông bạn già Mạnh Uy
là sẽ giúp đỡ . Nên cứ tận tâm mà làm thôi . Mà tao đến đó, thằng Hà Gia Đoàn
lại chẳng sốt sắng đón tiếp quá !

-Vậy bác định bao giờ đi ?

-Chắc là ngày kia . Hôm ấy, Hàn Phi
sẽ về tới nhà . Cái vụ xương xẩu của nó là xong rồi .

Lã Vân sực tỉnh, nhắc tới Hàn Phi, y
mới nhớ là cả Hàn phu nhân cũng đã vắng mặt trong Hàn Gia được vài tuần nay .
Không biết có chuyện gì mà Hàn phu nhân phải lặn lội lên Phạt Mộc Trường ? Hay
vì sự lo lắng của một người mẹ dành cho đứa con trai ?

-Bác gái đã đi khá lâu rồi mà chưa
có thông tin gì cả , cháu nghĩ…

-Không phải lo . – Ngài Hàn cắt
ngang – Bà ấy biết mình đang làm gì .

-Bác biết ?

-Tao biết .

-Bác biết là bác gái lên Phạt Mộc
Trường là có chuyện quan trọng ?

-Dĩ nhiên .

-Có thể cho cháu biết được không ?

Ngài Hàn cười :

-Đó là chuyện của những người già .

Cả hai người cứ thế nói chuyện mà
không để ý tới một thằng nhóc mười bảy tuổi, mắt sắc lẻm đang đứng ở ngoài cửa
sổ .

Dư Nhận .

Buổi đêm ở Kỳ Bàn Cổ .

Vô Ảnh lững thững bước về, hắn suy
nghĩ . Lần đầu tiên, hắn biết suy nghĩ . Mà hắn đang suy nghĩ rất lâu , rất tập
trung , con đường phía trước như dài bất tận với hắn .

Đó là kể từ lúc hắn nói chuyện với
Hàn Ngọc .

*

* *

Những cơn gió tràn xuống làm Hàn
Ngọc cảm thấy lạnh . Tuy nhiên, cuộc nói chuyện vui vẻ đã làm cô quên đi điều
đó .

-Vậy cô đã trở nên có tiếng kể từ
khi nhận đồ quân hàm bậc Hạ ? – Vô Ảnh hỏi .

-Đúng . Anh biết không ? Đôi lúc tôi
rất tự hào về điều đó . Cả Kiếm Tiên Thành, đâu có ai nhận được phần thưởng ấy
ở tuổi tôi chứ ?

-Cô có tự khen mình ?

-Đó là tự hào . Đôi lúc, ta nên tự
hào về những gì mà mình đã làm được, không nên nhún nhường quá .

Vô Ảnh cười, hắn nhìn đăm đăm về
phía trước .

-À, anh trả lời cho tôi câu hỏi hồi
chiều đi !

-Câu hỏi nào ? – Vô Ảnh hỏi lại .

-Tại sao anh cứ phiêu bạt mãi, trở
về nhà có phải là tốt hơn không ?

Vô Ảnh nhìn về phía trước, y thấy có
một dòng chảy đang trào cuộn trong đầu hắn .

-Nhà hả ? – Vô Ảnh hỏi .

-Đúng rồi .

-Còn nữa đâu .

Hàn Ngọc hơi lạ, rồi như hiểu ra, cô
nói :

-Ồ, xin lỗi …

-Không có gì . Chỉ là hơi xáo động
một chút thôi . Những lúc buồn như vậy, tôi thường tìm cách để vui lên .

-Như thế nào ?

Vô Ảnh mơ màng :

-Những tiếng gào thét, tiếng nổ tanh
tách của gỗ cháy . Cũng hay đấy chứ !

-Tôi không hiểu !

Vô Ảnh cười giòn :

-Rồi cô sẽ hiểu ra ngay thôi mà !

Hàn Ngọc ngồi im, cơn gió mát buổi
đêm làm cô cảm thấy dễ chịu .

-Có gia đình là tốt nhất, phải không
? – Vô Ảnh hỏi .

-Đúng thế, tôi cảm ơn trời phật là
tôi còn có gia đình .

-Cô cảm thấy vui vẻ chứ ?

-Tất nhiên . Đôi khi có hơi bực
mình, chuyện thường thấy mà, nhưng tựu chung lại thì gia đình đối với tôi là
quan trọng nhất . Anh có nghĩ vậy không ?

-Có thể .

-Tại sao là có thể ?

-Vì không phải lúc nào cũng là tốt .

*

* *

Vô Ảnh lại tiếp tục bước đi, hắn cứ
miên man suy nghĩ mãi .

Có thật bây giờ là hắn đang sống
không ? Có thật là bây giờ hắn đang cảm thấy nhớ điều gì đó không ?

Một gia đình ?

Vô Ảnh không thể hiểu được .

Có tiếng bước chân gấp gáp, Vô Ảnh
ngước lên, hắn nhìn thấy một chàng trai, anh ta đang cõng trên lưng một người
phụ nữ già, ngoài ra , anh ta còn mang theo cái cuốc . Anh ta hồ hởi nói :

-Mẹ à ! Hôm nay gió mát lắm , con
cõng mẹ ra ngoài đồng cỏ hóng gió một chút nhé !

Bà mẹ già không nói gì, bà chỉ khẽ
vuốt tóc người con trai .

Vô Ảnh ngước nhìn theo cảnh đầm ấm
đó, hắn cứ nhìn với một niềm khao khát . Nhưng sự thực thì vẫn là sự thực .

Hắn chỉ có một mình .

Vô Ảnh tiếp tục đi .

Anh chàng ban nãy cõng mẹ đi được
một quãng xa, rồi khi tới một tảng đá, y để người mẹ dựa vào .

-Ngừng ở chỗ này hả con ? – Bà mẹ
già hỏi .

-Dạ…vâng … - Người con hơi lúng túng
. Y bắt đầu lần mò trên mặt đất, và y thấy một hòn đá khá nặng . Y mỉm cười,
rồi mắt y dãn ra .

-Con tìm gì vậy ? Con cầm hòn đá đó
làm gì vậy ?

-À…không ! Không có gì ạ ! Mẹ trông
kìa , có đàn chim bay vào giữa đêm kìa !

Bà mẹ già , nước mắt lưng tròng, bà
nghẹn ngào :

-Tại sao lại như thế hả con trai ?
Ta đã nuôi con khôn lớn, ta tận tâm chạy vạy khắp nơi chỉ để mong con có thể mở
một cửa hàng nho nhỏ . Rồi bây giờ, con đã thành đạt, còn ta đã già, ta đã vô
dụng, con lại muốn giết ta là sao ?

Người con cứng đờ mặt, rồi y hét lên
:

-Cha mẹ à ! Vẫn là cha mẹ thôi ! Cha
mẹ làm khổ con cái , thì cha mẹ sống để làm gì ?

-Vậy những công ơn trước đây mà ta
nuôi dưỡng con là muối bỏ biển sao ?

-Mẹ kiếp ! Tôi đã quá vất vả vì bà
rồi ! Nuôi bà, thà tôi nuôi con chó thì hơn ! Nó còn biết trông nhà, bà suốt
ngày kêu la, rên rỉ ốm đau ! Mỗi lần như thế, tiền tài lại cứ trôi đi hết !

-Mẹ sẽ không kêu nữa ! Mẹ sẽ ở một
mình, mẹ sẽ không bắt con phải chịu khổ vì mẹ nữa ! – Bà mẹ già ho sù sụ .

-Thế à ? Để tôi mang tiếng với thiên
hạ là bất hiếu chắc ? Chỉ còn cách này ! Bà hiểu không ?

Người con lao tới, y đập viên đá cồm
cộp, máu bắn lên khuôn mặt hoang dại như một con chó của y . Bà mẹ già kêu đúng
một tiếng rồi im hẳn . Cho tới khi khuôn mặt của bà già không còn ra cái gì
nữa, tên sát nhân dừng lại .

Tên sát nhân ngó quanh, hắn bắt kéo
lê cái xác chết tới một chỗ đất mềm . Hắn đào cái hố lên .

-Cái hố đấy chôn mày thì tốt hơn đó
!

Tên sát nhân giật mình, hắn ngó lên
qua hố, một tên mặc áo khoác đen với khuôn mặt vuông .

Vô Ảnh .

Tên sát nhân chui ra khỏi hố, thở
phì phò :

-Mày là thằng nào ?

Vô Ảnh nhếch mép :

-Có can hệ gì không ?

Tên sát nhân chạy đến, hắn giơ cái
cuốc lên bổ vào Vô Ảnh, nhưng chưa kịp làm điều đó thì tay hắn đã rơi xuống
đất, máu đổ ra như suối .

-Cái gì thế này ? – Tên sát nhân lăn
lộn , hắn kêu gào thảm thiết .

Vô Ảnh giơ tay lên, rồi như tóm được
một cái gì đó, hắn kéo ngang ra . Cánh tay kia của tên sát nhân đứt nốt .

-Tha … cho tôi … - Tên sát nhân hổn
hển .

-Vậy sao mày không tha cho mẹ mày đi
? – Vô Ảnh hỏi .

-Tôi…

-Trong cái xã hội khốn nạn và chó má
này…

…điều tốt đẹp duy nhất còn tồn tại…

…đó là cha mẹ .

Vô Ảnh đứng trước mặt tên sát nhân,
hắn nói :

-Một thằng như mày thì gọi là cái gì
nhỉ?

Con chó còn đáng trọng hơn .

Vô Ảnh giơ cả hai tay lên, y niệm
thuật, những cơn gió thổi mạnh hơn và nhanh hơn . Tên sát nhân bị nhấc bổng như
có một bàn tay vô hình kéo hắn lên .

Tên sát nhân thấy mặt mình bị kéo
ra, hắn gào rống :

-Xin đừng…đừng !

Im lặng .

Vô Ảnh nói :

-Xuống dưới âm phủ mà kêu .

Vô Ảnh kéo hai tay ra :

-Thiên Niên Phong Thuật . Bách Phong
Trảm .

Tiếng bẻ xương, tiếng nổ lách tách
của cơ thịt bị kéo ra . Tên sát nhân bị xé toạc người ra thành trăm mảnh .

Máu chảy xuống mặt Vô Ảnh .

Hắn tiến đến cái xác của bà mẹ già
rồi nói :

-Con sẽ đưa tiễn mẹ .

Rồi Vô Ảnh bắt đầu đào hố .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3