Tuyết rơi mùa hè - Chap 10 -phần 3
Gia Khiết Bội và Dương Trung, hai
người đã đoán trước được cái chết của mình nên đã viết sẵn một bức thư để trong
ngăn kéo, dặn ông quản gia Triệu Tuấn, khi nào hai người từ trần hãy lấy bức
thư ra cho tiểu thư đọc.
Băng Hạ đọc xong, chỉ ngồi ngoài
vườn, không nói không rằng.
Cô làm sao quên được chứ?
Ba mẹ, con sẽ cố gắng....không phụ
lòng ba mẹ....
".....Tuyết mùa hè....."
Đêm
Những vì sao nhấp nháy
bên ngoài khung cửa sổ.
Thuốc bôi da trên bàn
tay được xoa cho nóng lên một chút, sau đó, những ngón tay dính đầy thuốc nhẹ
nhàng xoa lên vết thương trên má Băng Hạ.
Băng Hạ khẽ nhíu mày.
Tiểu Vy thở dài, ngón
tay mềm dịu hơn, cô cẩn thận thoa bàn tay âm ấm lên má Băng Hạ, dấu vết những
cái tát ửng đỏ hằn trên má khiến đôi mắt Tiểu Vy không kìm được mà cũng đỏ lên
theo.
_Tại sao bạn phải chịu
đựng một mình chứ? - Tiểu Vy đau lòng trách móc.
_Chuyện này do mình gây
ra, mình không chịu thì ai chịu? - Băng Hạ cười nhạt.
_Tại sao không đánh trả
lại? Tại sao lại phải bảo vệ cho mình?
_Ngốc. - Băng Hạ lườm
Tiểu Vy. - Chỉ một người bị đánh là đủ rồi. Bạn mà cũng bị thương thì ai chăm
sóc cho mình?
Quệt đi giọt nước mắt
đang chuẩn bị rơi xuống nơi đôi mắt, Tiểu Vy phì cười, với tay cốc nhẹ vào đầu
Băng Hạ một cái.
_Láu cá! - Cô trách.
Chợt ngước lên nhìn
chiếc đồng hồ tròn treo trên tường, cô quay lại giục Băng Hạ.
_Nghỉ sớm đi!
Băng Hạ nhún vai rồi
ngoan ngoãn bước vào phòng. Cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi, cần phải nạp
năng lượng cho cái gọi là "đồng hồ sinh học" đã.
Sau khi mỉm cười thỏa
mãn bởi cô bạn thân ngang bướng đã chịu nghe lời, Tiểu Vy cất đống thuốc vào
hộp y tế. Ôm lấy Tiểu Bảo, cô nằm phịch xuống ghế sofa, mắt nhìn lơ đãng lang
thang.
Điện thoại rung.
"A new
messages."
"Dương Băng Hạ thế
nào rồi?" from "Tên biến thái chết tiệt"
Một bên lông mày khẽ
nhướn lên, Tiểu Vy reply.
"Ổn."
"Ừ."
"Còn hỏi gì nữa
không?"
"Không. À có, mai
đi làm đấy."
Tiểu Vy phùng miệng. Tên
này, không nhắc đến cái bản án "treo" ấy thì chết người được chắc?
"Nhớ rồi."
Hôm nay, sau khi biết
mọi chuyện và biết Băng Hạ bị thương, Nhật Long đã cho phép cô nghỉ buổi làm
hôm nay để ở nhà chăm sóc cho Băng Hạ. Cô cứ tưởng rằng hắn có ý tốt, ai dè
đâu... Nghỉ được một buổi hôm nay chắc hắn cũng sẽ bắt cô đi làm bù vào hôm nào
đó thôi!
____________
Sự xuất hiện của Băng Hạ
trong canteen trường lôi kéo không ít những lời xì xầm của đám học viên trong
trường. Chắc chắn tin đồn về chuyện hôm qua đã tràn lan khắp học viện và cái
thân ảnh Băng Hạ với hai má sưng tấy thản nhiên ngồi ăn trong canteen đã phần
nào xác định được mức độ tin cậy của tin đồn có sức công phá ngang một quả bom
nguyên tử kia.
_Công chúa đánh cô ta?
_Cô ta đã quyến rũ Thiếu
gia? Nhầm không vậy? Chán sống chắc?
_Bị đánh như thế là còn
nhẹ.
_Nghe nói Công chúa đang
đánh cô ta thì Thiếu gia đến cứu đó.
_Thật không? Vậy tức là
chuyện cô ta với Thiếu gia là thật?
_Ai biết được? Chỉ thấy
Công chúa có vẻ tức tối lắm!
Những lời bàn tán xôn
xao thay nhau bay liệng lung tung và đập vào tai Tiểu Vy một cách "cực kì
êm ái" khiến cô bực bội đập tay xuống bàn cái "rầm!", lướt qua
đám học viên bằng ánh mắt có sức sát thương cực lớn.
" Lũ heo này! Không
có việc gì làm hay sao mà cả ngày lôi chuyện người ta ra bàn tán thế? "
Băng Hạ một tay cầm ly
sữa kê lên môi, một tay giật áo Tiểu Vy. Cô chẳng bao giờ quan tâm người khác
nghĩ gì về mình, thế nên cô cũng muốn Tiểu Vy giống cô, dửng dưng với chúng.
_Lên lớp thôi!
Sau khi để lại cho đám
học viện nhiều chuyện trong canteen một cái nguýt thật dài, Tiểu Vy nối gót
Băng Hạ bước lên lớp.
________________
Ánh mắt của các học viên
dán vào Băng Hạ và Tiểu Vy không chỉ ở trong canteen mà vẫn còn đi theo hai
người suốt quãng đường lên lớp. Tiểu Vy thì đốt một đốm lửa ở trong mắt và
"gửi tặng" lại cho đám học viên, còn Băng Hạ thì cứ tiến thẳng về
phía trước, không chút mảy may bận tâm. Cô chẳng ngạc nhiên gì với những ánh
mắt ấy nữa, hay còn có thể nói theo một cách ngắn gọn và xúc tích hơn, đó là:
Cô đã quá-quen-rồi.
Giống như mọi ngày, sân
trường Thánh Huy hôm nay vẫn rực nắng và ồn ào. Một trong những nơi ồn ào nhất
nhì đó là trước đại sảnh. Đây không phải là một chuyện lạ lùng gì vì đại sảnh
thường là nơi tụ tập của các "hoàng tử" và "công chúa", mà
nơi nào có hai nhân tố này mà không có mức độ ồn ào ngang cái chợ thì mới là
chuyện lạ!
Tiểu Vy dán mắt vào đám
đông nơi đại sảnh, đôi mắt hơi nheo lại vẻ nghi hoặc, rồi lại dãn ra, tay giật
giật áo Băng Hạ.
_Băng Hạ, chẳng phải kia
là Phù Dung đó sao? Cô ta làm gì thế?
Theo hướng chỉ của Tiểu
Vy, ánh mắt hờ hững của Băng Hạ lướt trên phía đại sảnh. Đúng là Phù Dung, con
người xinh đẹp đã đánh cô liên tiếp mười mấy cái tát thì có hóa thành tro cô
cũng có thể nhận ra dễ dàng.
Sáng...
Trong làn sương mờ...
Từng tia nắng vàng nhạt
xuyên qua tầng mây rọi tới, đậu trên vai áo Phù Dung những tia sáng óng ánh.
Mái tóc buông xõa, ánh mắt thiết tha, trông cô đã xinh đẹp, khi đứng dưới ánh
nắng ban mai vẻ đẹp mê đắm lòng người đó còn tăng thêm muôn phần.
Cô bước tới giữa đại
sảnh, trên tay cầm một chiếc micro màu bạc. Nhìn xuống đám học viên đã tụ tập
đầy đủ bên dưới, cô khẽ nở một nụ cười.
_Xin chào mọi người, tôi
là Niệm Phù Dung. - Đưa chiếc micro màu bạc lên gần miệng, Phù Dung bắt đầu cất
lên tiếng nói thánh thót của mình. - Chắc chắn khắp nơi trong học viện này đều
đang truyền tai nhau vụ gây lộn hôm qua ở dãy hành lang khối 10, đúng không ạ?
Và...người gây chuyện đó là tôi, tôi thành thật xin lỗi mọi người, một Công
chúa như tôi đáng lý ra không nên gây ra một vụ xung đột giữa các học viên
trong trường chỉ vì một chuyện hiểu lầm như thế. Tôi cam đoan với mọi người
chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu ạ!
Toàn trường bắt đầu nổi
lên những tiếng bàn tán xôn xao. Tiểu Vy tức tối giậm chân bình bịch. Cái vẻ
mặt hung ác hôm qua không biết cô ta đã giấu đi đâu mà hôm nay lại trưng ra bộ
mặt thiên sứ như thế? Là vì Niệm Phù Dung hôm qua và Niệm Phù Dung hôm nay
không phải là một người hay là vì Công chúa của Thánh Huy có tố chất của một
diễn viên bẩm sinh?
_Tôi.... - Phù Dung cúi
mặt xuống, vẻ mặt hối lỗi. - thực sự chuyện hôm qua giữa tôi và học viên Dương
Băng Hạ của lớp 10A3 chỉ là một sự hiểu lầm, tôi không tìm hiểu rõ ngọn ngành
đã xúc phạm đến bạn, cho tôi xin lỗi! Những lời lăng mạ hôm qua tôi đã nói ra,
mong bạn Dương Băng Hạ bỏ qua! Tôi thành thật xin lỗi bạn.
Lời nói phát ra, cả
trường Thánh Huy ồ rộ lên. Chuyện hôm qua Công chúa đánh người đã lan khắp học
viện và trở thành tin cực "hot". Mọi người còn chưa tìm hiểu rõ thực
hư, vậy mà hôm nay, giữa toàn trường, Công chúa lại đích thân xin lỗi Băng Hạ.
Thực sự là một chấn động cực kì không nhỏ!
Nhìn ánh mắt tha thiết,
đáng thương, nhìn khuôn mặt như đứa trẻ mắc lỗi của Phù Dung, những hình ảnh
tàn ác của cô mà họ nhìn thấy hôm qua đã bị xóa sạch không còn dấu vết. Giây phút
này họ sẵn sàng tha thứ cho cô dù cô có làm bất kì chuyện gì.
Tiểu Vy miệng há hốc
kinh ngạc. Xin lỗi? Hiểu lầm? Cái thái độ được xoay 180 độ của Phù Dung quả
thực làm cô không thể đứng vững nữa rồi.
Băng Hạ hai tay đút túi
áo, người dựa vào gốc cây, ánh mắt lạnh tanh. Gọi là xin lỗi nhưng có ai để ý
đến ánh mắt hờ hững, nụ cười nửa miệng trên đôi môi mọng đỏ kia của Phù Dung
hay không? Chắc chắn chuyện này là do Thiếu gia ép Phù Dung phải làm, và xem ra
thì cô nàng không cam lòng cho lắm.
Vậy là không còn những
từ ngữ như "hồ ly tinh", "tiện nhân" văng vẳng bên tai nữa.
Khóe môi Băng Hạ khẽ nhếch lên vài milimet rồi lại trở lại trạng thái bình
thường như chưa hề suy chuyển. Mặc dù lời xin lỗi đó là giả tạo, nhưng nó đã
gợn lên trong lòng Băng Hạ chút hả hê.
Ánh mặt trời chiếu vào
đôi mắt sáng trong suốt của cô.
Ở cách đó không xa, có
một ánh mắt đang hướng về phía hai người.
............
"Choang!
Choang!"
_Phù Dung! - Mai Đông
hoảng hốt kêu toáng lên. Giờ học mới bắt đầu được mấy phút trước, và các học viên
cũng vừa về đến lớp, thế mà các đồ thủy tinh trong phòng nghỉ đã bị Phù Dung
đập vỡ tan tành hết cả.
_Con bé đó là cái quái
gì mà Hạo Thiên lại bắt mình xin lỗi nó? Lại còn trước toàn trường nữa chứ!!!
Thật là tức chết mà!
"Choang!
Choang!"
Câu nói vừa dứt thì một
tràng tiếng thủy tinh vỡ lại tiếp tục dậy sóng. Chưa bao giờ lòng tự trọng của
Phù Dung lại bị xúc phạm nặng nề thế này. Phải đập vỡ chỗ thủy tinh nhiều hơn
cũng chưa chắc đã giúp cô bình tĩnh lại.
............
Là một thiên kim tiểu thư cao ngạo,
cô không được phép chịu thua bất cứ cái gì. Dù đó là trái tim của một người
không thuộc về mình, thì miễn là muốn, cô cũng nhất định phải có cho bằng được.
_Hạo Thiên, tha thứ cho em, có được
không?
_Tha thứ? Cô làm chuyện như thế mà
còn bảo tôi tha thứ?
_Làm ơn đi, coi như em là bạn gái
của anh mà tha thứ cho em đi vậy, xin anh đấy....
_Điều kiện, cô dám không?
_Được! Em sẽ làm bất cứ cái gì, chỉ
cần anh tha lỗi cho em.
_Xin lỗi Băng Hạ.
_....Hả?
_....Trước toàn trường.
Đó là toàn bộ cuộc điện thoại của
Phù Dung và Hạo Thiên tối qua.
Đành rằng là cô đã đồng
ý, đành rằng là mọi chuyện đã xong, đành rằng là Hạo Thiên đã tha thứ cho cô...
Nhưng sao...
Vẫn thấy khó chịu thế
này....?
__________________
Mất kha khá thời gian để
ngồi nghe lời xin lỗi của Phù Dung, thế nên khi Băng Hạ và Tiểu Vy bước vào lớp
cũng là lúc buổi học đã bắt đầu. Cô giáo dạy Văn xuất hiện ngay lập tức nơi cửa
khi tiếng chuông vào học vừa dứt. Các học viên lục đục lấy sách ra học, một số
khác thì chuẩn bị cho cuộc hành trình lang thang trong giấc mơ của mình.
Băng Hạ yên vị vào chỗ
ngồi, nhắm mắt. Tuy là học viên nhà nghèo, vào đây nhờ kiến thức, nhưng tác
phong và cách học của Băng Hạ chẳng khác gì những học viên nhà giàu. Thời gian
ở trên lớp của cô phần lớn là ngủ, còn lại là đưa ánh mắt lang thang ngoài cửa
sổ. Sách vở cô mang theo có lẽ chỉ để cho người ta biết rằng mình đang đi học.
Tiểu Vy không còn lạ gì
với chuyện này nữa, nhưng cái mà cô luôn thắc mắc từ trước đến giờ, đó là Băng
Hạ trên lớp chỉ ngủ, về nhà cũng không mượn vở cô để chép bài, đến kì thi thì
cứ đủng đà đủng đỉnh, thế mà cái tên Dương Băng Hạ luôn đứng ở hàng hạng Nhất
sau mỗi kì thi. Quả thực là siêu phàm!
Tiểu Vy lấy khăn giấy
quệt mồ hôi trên trán. Thời tiết đang là mùa thu, tại sao hôm nay lại nóng như
lửa vậy chứ? Mặc dù trên trần lớp học, cả bốn chiếc quạt đều quay vù vù, sách
vở trên bàn bị gió thổi lật qua lật lại, nhưng những giọt mồ hôi trên trán cô
vẫn không ngừng túa ra. Thời tiết nóng nực, khiến không khí thêm bức bối, mệt
mỏi, hệ quả là trong lớp học đã có thêm một số cái đầu gục xuống bên mặt bàn.
_Băng Hạ! - Hình như vừa
phát hiện ra một điều gì rất hay ho, Tiểu Vy ghé vào tai Băng Hạ, gọi khẽ.
_Nghe. - Đôi mắt vẫn
nhắm nghiền, chỉ có đôi môi hơi mấp máy, giọng Băng Hạ chẳng có vẻ gì là ngái
ngủ.
_Hôm nay Bảo Yến không
đi học.
_Có gì là ngạc nhiên
đâu?
Đúng vậy, việc học viên
trong học viện này nghỉ học vô lí do đã là chuyện xảy ra như cơm bữa. Thích thì
đi, không thích thì nghỉ. Tuy vào học ở đây chưa lâu, nhưng với kinh nghiệm lúc
trước đã từng là "cựu học viên" của học viện quý tộc (tiểu học), Băng
Hạ dễ dàng nhận ra, đây là bệnh không hề hiếm mà hầu hết các trường quý tộc đều
mắc phải. Những hôm thời tiết thay đổi đột ngột, gây ra một số triệu chứng cảm
xoàng xĩnh, số học viên đi học ngày hôm ấy có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón
tay.
_Bạn không thấy vui sao?
Con nhỏ luôn mỉa mai khiêu khích bọn mình hôm nay không đến trường, vậy có
nghĩa là hai chúng ta sẽ có một ngày bình yên. - Cúi xuống hí hoáy chép bài,
giọng Tiểu Vy phấn khích thấy rõ.
Thở hắt ra một cái và
không có thêm phản ứng gì, Băng Hạ tiếp tục ngủ. Bình yên? Chắc không đây?
............
_Bài học hôm nay dừng
lại ở đây, các trò có thể ra về.
Giáo viên bước ra khỏi
lớp, các học viên nháo nhào cất sách vở, ùa ra ngoài như cơn nước lũ. Tiểu Vy cất
bút, xoay vòng cổ tay chép bài mỏi nhừ.
_Băng Hạ, về thôi! - Cô
nói khi thấy Băng Hạ bên cạnh vẫn đang mơ màng.
_Hết năm tiết học rồi
sao? - Ngẩng đầu dậy, Băng Hạ vươn vai, xoay cổ, làm vài động tác thể dục cơ
bản, sau đó kéo chiếc cặp sách trong ngăn bàn ra, đeo lên vai.
Tiểu Vy mỉm cười nhìn
Băng Hạ:
_Xuống canteen nhé!
Gật đầu thay cho câu trả
lời, Băng Hạ nối gót Tiểu Vy xuống nhà ăn.
__________
Bước ra ngoài, hai người
đã phải lĩnh trọn những tia nắng chói chang chiếu vào mắt, khí nóng hầm hập bốc
lên mặt. Lá trên cây lấp lóa phản chiếu ánh nắng mặt trời, không một làn gió,
cái oi bức ngột ngạt bao trùm khiến Tiểu Vy nhất thời xóa tan ý định ăn trưa mà
chỉ muốn quay trở vào trong lớp, nhưng ngay lập tức bị Băng Hạ kéo vào nhà ăn.
Canteen hôm nay ồn ào
khác thường, các nữ sinh điệu đà đang vây quanh quầy thức ăn, phấn khích kêu
lên. Một số khác đã yên vị với những chiếc bàn gần đó, nhưng ánh mắt vẫn không
quên dõi theo hai thân ảnh tuấn tú đang đứng giữa đám đông.
_Thiếu gia!
_Anh Long!
Vừa bước vào canteen,
Băng Hạ đã nhíu mày trước những tiếng gọi của đám nữ sinh, cô bất mãn buông:
_Ồn ào!
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng
cũng đủ để những "sinh vật" hám trai kia dừng lại hành động của mình
mà quay lại nhìn xem kẻ nào vừa cất lên tiếng nói. Hạo Thiên cũng đưa ánh mắt
về phía hai người, và dừng lại thật lâu trước thân ảnh Băng Hạ.
Băng Hạ cũng không ngần
ngại mà đón lấy ánh mắt đó. Ánh mắt cô lạnh tanh. Ánh mắt anh lạnh lẽo. Khoảnh
khắc hai ánh mắt giao nhau trong không gian chợt vụt sáng. Hai người nhìn nhau
thật lâu, cảm giác như những người xung quanh không hề tồn tại. Hình ảnh người
này tồn tại trong đôi mắt người kia, và ngoài cái đó ra, không còn bất cứ cảm
xúc nào khác trong đôi mắt hai người.
Các nữ sinh tức giận,
nghiến răng. Giữa nơi đông người thế này, lại ngang nhiên bày tỏ tình cảm thân
mật như thế, không phải là muốn công khai yêu nhau đấy chứ?
Thật lâu, Băng Hạ thu
lại ánh mắt mình. Như lời nguyền ma thuật được giải chú, ánh mắt Hạo Thiên hụt
hẫng giữa khoảng không, nhưng ngay lập tức lại đuổi theo thân ảnh Băng Hạ đang
tiến đến gần.
Đằng sau, Nhật Long
không quên đưa tay lên làm động tác chào, nháy mắt với Tiểu Vy. Và cô nàng đáp
trả bằng một cái bĩu môi kiêu kì.
Băng Hạ rẽ đám đông,
tiến đến quầy, thản nhiên lấy đồ ăn, làm như không biết ánh mắt của ai đó đang
rơi trên người mình.
_Mặt cô không sao chứ? -
Hạo Thiên thu lại ánh mắt, cất giọng nhỏ, đủ cho hai người nghe.
_Anh không thấy sao? -
Bàn tay Băng Hạ vẫn nhanh nhẹn lấy thức ăn, không có chút giật mình.
_Thấy rồi.
Băng Hạ lấy đủ các loại
đồ ăn, trước khi quay lưng bước đi, làn môi trên đỏ hồng khẽ kiêu kì nhếch lên,
dành cho Hạo Thiên một nụ cười khiêu khích.
_Chưa chết được.
Hạo Thiên thở hắt, nhè
nhẹ lắc đầu, nơi đôi môi xuất hiện một nụ cười khổ.
Cuối cùng cũng thoát
được khỏi cơn nắng chói chang như thiêu đốt, Băng Hạ và Tiểu Vy trở về kí túc
xá.
Để hộp đồ ăn lên bàn,
Băng Hạ bước tới mở cửa tủ lạnh, lấy ra một chai nước, kê lên môi, ngửa cổ uống
một hơi. Tiểu Vy vào trong bếp lấy một chiếc đĩa con, đổ vào đó hộp sữa tươi
vừa mua, rồi đẩy ra trước mặt Tiểu Bảo.
_Con ngoan, uống từ từ
thôi! - Tiểu Vy dịu dàng xoa đầu Tiểu Bảo.
_Vật nuôi là vật nuôi,
mẹ mẹ con con, ai không biết lại tưởng Tiểu Vy là bà mẹ một con đấy! - Băng Hạ
vừa cất chai nước vào tủ vừa nói, tuy không cười nhưng trong ánh mắt thoáng
thấy ý bỡn cợt.
Tiểu Vy hất mặt, bĩu
môi. Cô từ xưa đến nay rất thích mèo nhưng lại không có cơ hội được nuôi loài
vật đáng yêu này. Bây giờ trong nhà tự dưng xuất hiện một Tiểu Bảo, nói làm sao
hết sự thích thú của cô? Suy cho cùng thì cô cũng không máu lạnh được như Băng
Hạ, rõ rành rành là cũng rất thích mèo, nhưng cứ dửng dưng như không.
_Hôm nay có phải đi làm
không? - Băng Hạ ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt dõi theo con mèo đang uống sữa
dưới chân.
_Có. - Tiểu Vy phụng
phịu. - Mình sẽ quậy tưng bừng cái nhà hắn ra, cho hắn biết việc bắt mình làm
người giúp việc là một sai lầm.
Băng Hạ cười nhẹ, Tiểu
Vy bình thường rất đảm đang, mọi việc bếp núc cô đều thuần thục, nhưng cái tính
ngang bướng cứng đầu cứng cổ thì có đánh chết cũng không sửa được. Cho nên việc
Tiểu Vy đi làm người giúp việc không phải là nguy hiểm, nhưng để làm người giúp
việc cho một người cô ấy cực kì ghét thì không dám chắc sự đảm đang ấy được vận
dụng hết cỡ.
_Hôm nay có lẽ bạn lại
phải ra ngoài ăn rồi. - Tiểu Vy nhìn Băng Hạ, áy náy nói.
_Không sao. - Băng Hạ
cười nhẹ - Lát nữa bạn nấu bữa tối sẵn cho mình là ổn.
_Ừ - Tiểu Vy gật đầu,
cười toe.
____________
Ngón tay Tiểu Vy đưa lên
nhấn vào chiếc nút đỏ trên chiếc cổng sắt to lớn, lập tức, tiếng chuông vang
vọng khắp nơi bên trong nhà. Cô Di chạy ra mở cửa cho Tiểu Vy, trên môi thường
trực một nụ cười.
_Vy Vy, cháu đến rồi à?
_Dạ vâng, cháu chào cô.
- Tiểu Vy cũng mỉm cười thật tươi đáp lại.
_Sao hôm qua cháu không
đến?
_À, hôm qua cháu có chút
việc bận. - Tiểu Vy cười khiếm lỗi.
_Cậu chủ nhà mình rất
nghiêm khắc, cháu không nên nghỉ nhiều, mà có nghỉ thì cũng nên nhận được sự
đồng ý từ cậu ấy. - Cô Di nhẹ nhàng nhắc nhở. Tuy không biết cô gái này và Nhật
Long có quan hệ thế nào, nhưng đã vào làm người giúp việc thì với tư cách của
một quản gia, bà có trách nhiệm phải nhắc cho cô biết quy tắc trong nhà.
_Dạ, cháu biết rồi. - Nụ
cười trên môi Tiểu Vy bỗng trở nên gượng gạo. Cô thực ra chẳng cần học mấy cái
nội quy này, nhưng thái độ của cô Di làm cô có cảm tưởng rằng mình là một Osin
thật sự.
Bước vào nhà, thứ mà ánh
mắt Tiểu Vy chạm đến đầu tiên là bộ ghế salon. Giống như hôm trước, Nhật Long
ngồi đọc sách ở đây chờ cô đến, nhưng hôm nay thì không có. Theo bản năng, cô
quay sang hỏi cô Di:
_Cô Di, tên biến.... -
Chữ "thái" chưa kịp tuôn ra thì bị Tiểu Vy nuốt ngược lại vào trong
cổ họng. Một cách ngượng ngùng, cô cố gắng hoàn thành nốt câu nói. - ....À, ý
cháu là....Nhật Long đâu rồi ạ?
Cô Di thoáng bất ngờ
trước câu hỏi hơi vô lễ của Tiểu Vy, bà nhắc nhở, thái độ có phần nghiêm khắc hơn
hồi nãy:
_Vy Vy, cháu phải gọi là
cậu chủ, không được phép gọi hẳn tên cậu ấy ra như thế.
Tiểu Vy vội vàng chữa
cháy:
_Dạ....cậu...cậu...chủ....đâu
rồi ạ? - Cô phát âm hai tiếng "cậu chủ" như trẻ vỡ lòng tập đánh vần,
cổ họng đắng nghét.
_Cậu ấy đang ở trên
phòng. - Nụ cười ôn hòa trở lại trên khuôn mặt cô Di. - Thôi, cháu xuống làm
việc đi, các bạn đang ở dưới ấy.
_Vâng.
.........
"Choang!
Choang!"
_Này! Cô có biết làm
việc không thế? - Một cô gái hùng hổ, lớn tiếng mắng Tiểu Vy sau khi cô vừa làm
vỡ mất hai chiếc bát thủy tinh, mảnh vỡ văng tung tóe, bắn cả vào chân những
người bên cạnh.
_Xin...lỗi! - Tiểu Vy
cúi gằm mặt xuống, đưa tay nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ. Quả thực lần này cô
không hề cố ý, là do xà phòng rửa bát quá trơn.
_Chẳng biết cậu chủ mang
cô ta ở đâu về, người thì ngờ nghệch, làm cái gì cũng hỏng, lại còn vô phép vô
tắc, nhìn mà ghét! - Cô gái vừa rồi bĩu môi mỉa mai, cong cớn quay đi. Những
người khác cũng nhăn mặt đồng tình.
Tiểu Vy cứng đờ người,
cô vội vàng thu dọn sạch sẽ mảnh vỡ. Không may, một miếng bát sắc nhọn cứa vào
ngón tay một vết thật sâu, một dòng chất lỏng đỏ đặc từ đó tuôn ra ào ào. Cô
khẽ nhăn mặt, cố gắng không để phát ra tiếng kêu.
_Thấy chưa? Có dọn dẹp
mảnh vỡ cũng không xong, định cầu xin sự thương hại đây mà. - Cô gái vừa rồi
cất cao cái giọng chua ngoa, lườm Tiểu Vy một cái sắc lẻm.
Tiểu Vy cố gắng nhịn
đau, thu dọn nốt đống mảnh vỡ. Đợi cho đám người làm đi khỏi, cô đi về phía nhà
vệ sinh, mở vòi cho dòng nước chảy xuống tay, máu đỏ lẫn trong dòng nước, từ từ
trôi xuống lỗ thoát nước.
Không muốn thừa nhận,
nhưng hình như đi đâu cô cũng bị ghét thì phải.
Tiểu Vy cười nhạt.
_________
_Tiểu Vy, lát nữa cô cọ
nhà vệ sinh. - Tiểu Yên - cũng chính là cô gái hồi nãy, đứng dựa người vào
tường, hai tay khoanh vào nhau, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tiểu Vy đang khom
lưng lau sàn, giọng nói như ra lệnh.
_Tôi biết rồi. - Tiểu Vy
chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói. Những cô gái này tuy không thuộc hàng
tiểu thư đài các như đám nữ sinh trường Thánh Huy, thế nhưng cũng thích bắt nạt
người khác như chúng.
_Liệu mà làm cho sạch
vào, để cậu chủ mắng thì cô không sống được đâu. - Tiểu Yên gườm gườm nhìn Tiểu
Vy đe dọa.
Tiểu Vy không đáp, cô
xách xô nước lau nhà lên, trừng mắt nhìn thẳng lại Tiểu Yên.
_Cô còn nói nữa là sẽ ăn
nguyên cả xô nước này đấy. - Cô giơ xô nước bẩn lên, hất hàm nhìn Tiểu Yên.
Chịu đựng thế là đủ rồi. Trên trường thì bị đám nữ sinh nhà giàu bắt nạt đã
đành, chẳng lẽ bây giờ lại tiếp tục chịu để đám osin bằng vai phải lứa này hiếp
đáp? Cô sinh ra là để người khác trút giận đấy à?
_Cô dám? - Tiểu Yên cũng
không vừa, cô ta trợn mắt nhìn lại.
_Nói vậy là cô muốn thử?
- Tiểu Vy nhướn mày, cười khẩy. Sau khi thấy Tiểu Yên không có phản ứng gì, cô
nở một nụ cười đắc thắng rồi bước qua cô ta.
Một đều!
Tiểu Vy giấu nụ cười
thầm, thế mới là Triệu Vy chứ! Từ giờ xem họ còn dám bắt nạt cô không? Con gái
vẫn là con gái, mà con gái thì ẻo lả, từ nay cứ dựa vào tâm lí đó mà mà bật lại
là được.
.......
Cái gì thế này?
Tiểu Vy ngây người đứng
trước cửa nhà vệ sinh.
Cà chua, bùn đất, trứng
vỡ, vân vân và vân vân, tất cả những thứ gì bẩn thỉu đều được chét hết vào
trong này. Tường màu trắng nay đã được nhuộm một màu đen đúa, khắp nơi bốc lên
một mùi hôi thối thật khó ngửi.
Cô cười nhạt, chắc chắn
đám người kia đã bỏ không ít công sức để bày ra bãi chiến trường này, mục đích
là để cho cô dọn. Chẳng phải tự nhiên mà "công việc cao cả" này được
dành cho cô.
Đổ hết xà phòng ra, cô
cẩn thận đeo găng tay vào để xà phòng khỏi dính vào vết thương hồi nãy, sau đó
cắm cúi cọ thật sạch. Đúng là âm mưu hoàn hảo, không biết chúng đã dùng cách
thức gì mà khiến vết bẩn thật khó đi. Dùng hết sức để cọ đến tê cả tay, thế mà
vết bẩn vẫn lì lợm bám lại, Tiểu Vy tức tối gần như phát điên khi nghĩ đến đám
người đó đang cười hả hê trước những khổ cực của cô lúc này.
Một tiếng....
Hai tiếng....