Tuyết rơi mùa hè - Chap 23 - Phần 2

Mi mắt nặng trĩu từ từ
mở ra, Băng Hạ ngồi dậy day nhẹ thái dương. Đã 7h tối. Cô đã ngủ khá lâu rồi,
bụng đói meo, cô bước xuống giường, chợt nhận ra Tiểu Bảo cuộn tròn nằm bên
cạnh đang ngủ. Con mèo thở đều đều, mấy cọng râu rung rung. Băng Hạ mỉm cười
nhấc bổng nó lên, Tiểu Bảo giật mình mở mắt, kêu meo một tiếng tỏ ý không hài
lòng.

Dậy ăn thôi, đến bữa tối
rồi!

Ngồi ngắm con mèo ăn,
Băng Hạ ngồi bó gối trên sô pha xem tivi. Cô chẳng ăn gì cả, hay nói đúng hơn
là có bày sơn hào hải vị trước mắt, cô cũng không nuốt được. Tiểu Bảo rất thông
minh, hình như nó biết Băng Hạ đang có tâm trạng liền nhảy vào lòng, dụi mõm
vào người cô.

Tiểu Bảo, tao đưa mày đi
dạo nhé? Lâu lắm rồi mày không được ra ngoài nhỉ?

………..

Băng Hạ bế Tiểu Bảo ra
khuôn viên trường. Sân trường rộng rãi thoáng mát, cô thả Tiểu Bảo ra cho nó
chạy nhảy lung tung, còn mình thì ngồi xuống một chiếc ghế đá nghe nhạc, lim
dim mắt.

Được một lát, cô giật
mình mở mắt ra thì đã không thấy Tiểu bảo đâu, vội vàng đi tìm. Sân trường
Thánh Huy tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng le lói hắt ra từ những lớp học thêm
buổi tối, nhưng cũng không thể đủ sáng cho Băng Hạ tìm Tiểu Bảo, cô bắt đầu hơi
hoảng sợ, khi tiếng gọi của mình cứ lẫn vào không gian im ắng xung quanh mà
không nghe thấy tiếng mèo đáp lại.

Tiểu Bảo! mày đâu rồi???
Tiểu Bảo…!!!

Một bóng trắng tròn tròn
bé nhỏ thấp thoáng đằng xa, Băng Hạ mừng quýnh liền tất tả chạy lại.

Bước chân vội vàng chạy
tới, rồi chậm lại khi cô sững sờ nhận ra…Tiểu Bảo đang nằm trong vòng tay vuốt
ve của một người…

Người đó….

Làn da trắng như men sứ,
thân hình tuấn tú cao ráo, màn đêm đen đặc vây h.ã.m xung quanh không phủ lấp
được vẻ cao quý ấy, cũng như không làm mờ đi đôi mắt xanh sáng rực lạnh lùng và
chiếc khuyên tai thánh giá bạc với viên kim cương khuất sau lọn tóc mai màu hạt
dẻ.

Ngón tay thon dài trắng
trẻo vuốt ve bộ lông trắng, Hạo Thiên từ từ ngẩng đầu lên.

Tiểu Bảo ngoan quá, đã
lâu không gặp mà nó vẫn còn nhớ tôi.

Băng Hạ im lặng, đôi mắt
trong veo dửng dưng lạnh lùng.

Anh…đến đây làm gì?

Nghe đàn – Hạo Thiên mỉm
cười, nụ cười mờ nhạt – Đã có lần tôi nói với em trong học viện này có người
chơi đàn Violin mỗi tối, tôi thích tiếng đàn đó.

Vậy sao? – Băng Hạ nhạt
nhẽo – Phù Dung sao rồi?

Sững lại khoảng mấy
giây, Hạo Thiên cúi xuống, nhìn vào đôi mắt hai màu của Tiểu Bảo, nó cũng tròn
xoe mắt nhìn lại anh.

Đỡ rồi, có vẻ rất hoảng
loạn.

Băng Hạ cười nửa miệng,
nụ cười mà cô đã lâu không dùng đến. hoảng loạn sao? Đóng kịch tài thật.

Hạo Thiên và Băng Hạ đến
một chiếc ghế đá, ngồi xuống. Tiểu Bảo vẫn nằm trong lòng anh như không muốn
rời đi.

Không gian trầm mặc, cả
hai chẳng biết nói gì, Hạo Thiên không biết bắt đầu từ đâu, còn Băng Hạ nhớ lại
cảnh anh lo lắng cho Phù Dung hôm nay, bỗng nhiên cảm thấy anh sao mà xa cách
quá.

Tiểu Bảo ngày càng béo
ra, em thật biết chăm mèo đấy.

Là Tiểu Vy.

…..

Người chơi đàn của anh
khi nào mới biểu diễn vậy?

Rất muộn.

Vậy lý do anh đến sớm
như vậy?

Gặp em.

….

Băng Hạ nhìn anh.

Gặp làm gì?

Sau chuyện hôm nay, tôi
chưa gặp em.

Xử tôi à? Định làm gì
đây?

Không, nhưng…. – Hạo
Thiên ngập ngừng, cánh tay đặt yên lặng trên người Tiểu Bảo – Chuyện hôm nay,
rốt cuộc là như thế nào?

Chẳng phải anh đã nghe
Phù Dung nói rồi sao? – Băng Hạ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt xám tro màu
nhàn nhạt.

Nhưng tôi muốn nghe em
nói.

Anh nghĩ như thế nào?

Gì cơ?

Về lời kể của Phù Dung,
anh nghĩ như thế nào? Tin cô ta không?

……

Hạo Thiên không nói gì,
Băng Hạ nhìn xoáy vào anh tia nhìn mãnh liệt và kiên quyết, đôi mắt sáng bừng
lên ánh sáng hy vọng, rồi nhạt dần, nhạt dần. Cô lạnh lùng đứng dậy, thản nhiên
nhìn anh.

Tôi chẳng có gì để nói,
và cũng chẳng muốn nói gì hết.

Em không muốn nói, nhưng
tôi muốn biết. – Giọng Hạo Thiên lạnh lùng kiên quyết. Tấm màn này, anh không
thể để Băng Hạ muốn vén thì vén, không thì thôi được.

Biết gì?

Sự thật.

Sự thật là những gì tồn
tại trong đầu anh. Anh tin ai, thì đó là sự thật.

Nếu tôi nói là tôi tin
em?

Băng Hạ nhìn thẳng vào
đôi mắt xanh lạnh của Hạo Thiên, đôi mắt cô trống rỗng. Trống rỗng đến đáng
thương.

Vậy sao anh còn phải hỏi
tôi?

Hạo Thiên im lặng.

Tôi tin em, nhưng tôi
cũng tin vào những gì tận mắt mình nhìn thấy.

Băng Hạ mỉm cười, nụ
cười chua xót đến đau lòng.

Vậy đó là sự thật. Chính
tôi đã đẩy Phù Dung.

Cô cúi xuống, nhìn Tiểu
Bảo.

Tiểu Bảo, về thôi!

Tiểu Bảo như hiểu được
tiếng người, nó nhìn Hạo Thiên kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống đất, lao vào
vòng tay Băng Hạ đang dang ra. Băng Hạ ôm lấy con mèo, lặng lẽ quay gót bước về
ký túc xá, để lại Hạo Thiên ngồi đó, đưa ánh mắt dõi theo cô, gần, xa, rồi
khuất dạng. Một ánh mắt buồn.

Băng Hạ bước từng bước
trên sân trường vắng vẻ, cô biết mình vừa làm gì. Anh sẽ hiểu lầm cô đấy, sẽ
nghĩ sai về cô đấy, và có thể sẽ quay lưng lại với cô đấy, nhưng cô vốn không
thích thanh minh bất kỳ điều gì. Và cô nghĩ rằng anh sẽ tin cô, ngay cả khi cô
im lặng. Thế nhưng anh đã không như thế….

Vòng tay ôm Tiểu Bảo
chặt hơn, một cơn gió thu se se lạnh lướt qua, cảm thấy như trong tim mình có
cái gì đó đang từ từ siết lại. Ngạt thở.

…………

Hạo Thiên bước ra khỏi
cổng trường, tiến đến chiếc xe màu bạc. chợt một tiếng đàn Violin vọng ra, bàn
tay nắm trên cửa xe khựng lại.

Tiếng đàn ấy sao mà ai
oán đến thế, thê lương đến thế, giữa cơn gió mùa thu, nó mang theo sự lạnh lùng
của mùa đông sắp đến, lạnh lùng như một ai đó….vô tâm quay lưng bước đi…mang
theo nỗi niềm oan ức không thể giãi bày thành lời của một kẻ kiêu ngạo…mang
theo nỗi tiếc một mùa thu sắp qua….và mang theo cả nước mắt…..trong tim của một
người con gái....

-----***----Đêm hôm qua
là một đêm thật dài. Tỉnh dậy, Băng Hạ đã chuẩn bị tinh thần cho một ngày không
– yên - ổn.

Cuối cùng thì cũng chỉ
còn Tiểu Vy là luôn sát cánh bên cô những lúc như thế này, cô ấy ngồi đối diện
nhìn Băng Hạ ăn sáng với ánh mắt buồn buồn. Vy đã biết mọi chuyện.

- Hay hôm nay cậu nghỉ
học đi?

- Không.

- Sẽ không vui đâu….lũ
người ấy…

- Kệ.

Băng Hạ bỏ miếng bánh mỳ
vào miệng, uống cạn cốc sữa, sau đó mang tất cả vào bồn rửa. Cô bước ra, nhìn
Tiểu Vy, bình thản.

- Đi học thôi.

Vy chỉ còn biết nhìn cô
bạn mình đầy lo lắng.

……………..

Đường từ nhà đến lớp học
chỉ vỏn vẹn vài bước chân, nhưng sao hôm nay lại dài lê thê, đối với Băng Hạ.
Bao nhiêu ánh mắt của các học viên đều nhìn chòng chọc vào hai người, không còn
là xì xầm bàn tán nữa, mà là công khai cạnh khóe, mạt sát.

Cổng trường bu kín các
học viên, họ đang đón….Thiếu gia. Chiếc Limo quen thuộc lừng lững tiến vào
trường, Nhật Long bước xuống, sau đó là Thiếu gia. Hạo Thiên hôm nay không mặc
đồng phục, chiếc sơ mi dài tay màu đen tôn lên làn da trắng. Anh lạnh lùng bước
về phía đại sảnh. Trong một giây ngắn ngủi, đôi mắt xanh lá bắt nhịp với đôi
mắt xám tro từ đằng xa.

Anh nhìn cô.

Cô nhìn anh.

2s, cô quay đi, bước về
phía lớp của mình, để lại anh và ánh mắt lơ lửng ở khoảng không mà cô vừa hiện
diện.

………

REENG….REENG…

Một cô giáo trẻ người Âu
Mỹ với mái tóc tém màu vàng nhạt xách cặp bước vào lớp. Sau màn chào hỏi với
vài câu tiếng Anh đơn giản, lớp 10A3 bắt đầu tiết học Anh ngữ. Lướt đôi mắt
xanh đặc trưng của người nước ngoài một lượt quanh lớp, cô giáo trẻ cao giọng:

- Ai không mang sách học
của ngày hôm nay, stand up!

Toàn bộ đám học viên
trong lớp lục đục lấy sách ra, Tiểu Vy sau khi mở cặp ra lục một hồi thì khuôn
mặt biến sắc.

- Ai không mang sách? –
Tiếng cô giáo vẫn sang sảng.

Tiểu Vy toát mồ hôi, bàn
tay siết lấy chiếc cặp, cô đang định đứng dậy, bỗng một cuốn sách Anh văn được
đặt ngay trước mặt cô, Băng Hạ bên cạnh bình thản đứng dậy, khuôn mặt dửng dưng
nhìn thẳng vào cô giáo Anh văn.

- Trò Dương, một năm chỉ
dùng có một cuốn sách giáo khoa cho môn học này, tại sao trò cũng có thể quên
được? thời khóa biểu ghi rõ ràng, trò có mắt hay không?

- Đương nhiên là có –
Băng Hạ thản nhiên – Cô muốn phạt gì có thể nói nhanh lên được không? Thưa cô,
cô lắm lời quá đấy ạ.

- Trò….. – Cô giáo trợn
mắt – Bước ra khỏi lớp, nhanh!

Băng Hạ bước ra khỏi chỗ
ngồi, lúc đi qua Tiểu Vy, Vy níu tay cô lại, ý muốn nói mình sẽ đứng lên.

- Ngồi yên đó đi. Mình
ra ngoài hóng gió.

Giọng nói rất khẽ, Băng
Hạ bước ra khỏi lớp. cô giáo nhìn theo bóng cô học trò xấc xược với ánh mắt
không hài lòng, rồi quay mặt lên bảng đang định mở bài học, bỗng ở dưới lớp có
tiếng nói.

- Thưa cô, em cũng quên
mang sách.

Cô giáo Anh văn nheo mắt
nhìn xuống dưới, là Hàn Phong.

- Trò Vương?

- Dạ.

- Trò…. – Cô giáo bỗng
cảm thấy khó xử, lý do thì khỏi phải nói, thân thế của Hàn Phong làm sao cô
không rõ cho được, có điều là…..

- Cô không đuổi em ra
ngoài sao ạ?

- À…không….trò ngồi
xuống đi, lần sau nhớ mang là được.

Cô giáo mỉm cười, nhưng
Hàn Phong thì lại không bằng lòng.

- Cùng là người quên
sách, em cũng phải ra ngoài đó chứ ạ? Không thể thiên vị như thế được, thưa cô.

Các học viên trong lớp
đều tròn mắt nhìn Hàn Phong, riêng anh chỉ mỉm cười lịch sự.

……………

Cầu thang khối I.

- Sao anh làm thế? –
Băng Hạ lạnh lùng hỏi.

- Làm gì? – Phong ngây
ngô hỏi lại.

- Quên sách.

- Tôi quên thật mà.

- Nghĩ tôi tin sao?

- Thôi được rồi…thua em.
Tôi thích ra ngoài này.

- Với tôi?

- Phải.

Băng Hạ thôi không hỏi
nữa, cô nhìn xuống dưới chân, đếm các bậc cầu thang bằng mắt.

- Em ổn chứ?

- Gì?

- Đáng lẽ ra hôm nay em
không nên đi học.

- Đi thì sao?

- Không hay.

Băng Hạ bỗng dưng hỏi
anh.

- Hôm qua, anh nói với
tôi rằng…tin tôi, đúng không?

- Phải. – Phong mỉm
cười.

- Nếu tôi nói anh tin
lầm người rồi?

- …??

- Chính tôi đã đẩy Phù
Dung đấy.

- Vậy sao? - Phong cười,
tay xoa cằm. - Đó là chuyện của em. Tôi vẫn sẽ làm bạn với em.

- Anh đang lấy lòng tôi
đấy à?

- Nếu em cho là như thế.

Hàn Phong đưa đôi bàn
tay thanh tú ra, tỏ ý muốn bắt.

- Làm bạn nhé? Em có thể
làm bạn một cách không thật lòng với tôi cũng được.

Băng Hạ lạnh lùng nhìn
Phong, không phải cô không biết con người nham hiểm như Hàn Phong đang nghĩ gì.
Làm bạn ư? Sẽ nguy hiểm lắm.

- Được. Làm bạn.

Bàn tay trắng ngần của
Băng Hạ nắm lấy tay Phong, siết nhẹ. Anh mỉm cười, nụ cười rất tươi.

…………….

Canteen. Giờ giải lao.

- Con nhỏ đó còn dám vác
mặt đến trường?

- Mặt dày thật. không
biết da mặt nó làm bằng gì nữa.

- Trời ơi, nhìn cái mặt
nó tao không nuốt trôi.

- ………

Tiểu Vy dằm chiếc dĩa
trên miếng Pizza mà không đưa được miếng nào vào miệng, mắt chỉ nhìn chăm chăm
vào Băng Hạ đang điềm nhiên ăn mỳ Ý, như không biết lũ heo kia đang nói đến ai.

Khương Bảo Huyền từ từ
bước đến với nụ cười “thân thiện”.

- Hello? Đêm qua ngủ
ngon chứ? Con người lẳng lơ không có lòng tự trọng?

Băng Hạ vẫn thản nhiên
ăn mỳ, không một giây ngước lên nhìn Huyền. các học viên trong canteen thích
thú theo dõi màn kịch hay sắp diễn ra. Tiểu Vy khó chịu nhìn Bảo Huyền, cô đang
định lên tiếng thì cô ta đã nói thêm.

- Này, mày có nghe tao
nói gì không đấy? con nhỏ này, tai mày điếc rồi phải không? Tội nghiệp ghê. –
Nhỏ trề môi

Băng Hạ bỗng dưng nhíu
mày, cô đưa tay lên tháo một bên tai nghe ra, nói với Tiểu Vy:

- Chó ở đâu sủa ồn quá,
mình không nghe được nhạc.

Bảo Huyền tái mặt, cả
canteen cười ầm lên. Con nhỏ đưa tay đẩy mạnh vào vai Băng Hạ, cất cao cái
giọng chua ngoa chói tai.

- ******** thối tha, mày
nói ai là chó? Cút ra khỏi cái học viện này ngay lập tức, ở đây không ai chào
đón mày đâu.

- Điếm? thối tha? Khương
Bảo Huyền, không nên tự c.h.ử.i mình như thế chứ? – Băng Hạ nhìn Huyền ánh mắt
lạnh băng, cô nhẹ nhàng nói, từ từ đứng dậy. – Đang đến bữa ăn, ngứa họng hay
sao mà đi kiếm chuyện như thế, hay ăn chưa no?

Băng Hạ liếc đĩa mỳ Ý
trên bàn còn sót lại vài cọng. Không cần suy nghĩ, cô giơ tay đổ thẳng chỗ mỳ
ăn thừa ấy lên đầu Bảo Huyền.

- Nếu đói, hãy nói để
tôi nhường lại thức ăn thừa cho, làm vậy mất mặt quá.

Canteen của Thánh Huy
học viện hôm ấy tất cả đều mắt chữ A mồm chữ O, trợn tròn mắt nhìn cô. Băng Hạ
hất mái tóc ra sau, sải bước kéo theo Tiểu Vy vẫn còn chưa thôi kinh ngạc. Bảo
Huyền đứng im, miệng há hốc, trên đầu nhỏ, nước sốt của mỳ Ý nhớp nháp đang
chảy xuống, cả mái tóc nhuộm vàng bết lại. phải mất đến mấy chục giây, nhỏ mới
há miệng ra nói được, lại còn lắp bắp từng chữ. Và câu đầu tiên nhỏ nói sau khi
định thần lại, đó là tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết.

-
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, Dương Băng Hạ, tao sẽ giết mày!!!!

Nhưng lúc ấy thì “thủ
phạm” đã bước xa rồi. Từ đằng xa, Hàn Phong đã thu hết cảnh hỗn loạn vừa rồi
vào đôi mắt xanh ngọc, anh cười.

………….

- Em cũng ghê gớm thật
đấy nhỉ, chỗ dầu mỡ ấy mà bám vào người thì đã phải biết.

Băng Hạ và Tiểu Vy vừa
chia tay nhau ở thư viện, cô liền gặp ngay Hàn Phong từ cầu thang đi lên, anh
nhìn cô, cười nhăn nhở. giống như hai người đã quen biết thân lắm rồi vậy.

- Tại chúng gây sự với
tôi trước, đám tiểu thư trong học viện này óc lớn gần bằng quả nho, lại còn
không có nếp nhăn. Nhẵn thín.

Phong phá lên cười trước
cách nói hoa mỹ của Băng Hạ, cô nhìn anh với ánh mắt kỳ dị như nhìn người sao
Hỏa trên đĩa bay mới đáp xuống Trái Đất, được một lúc thì cũng bị cái bộ dạng
nham nhở của anh làm cho biến dạng, khóe môi xuất hiện nụ cười nửa miệng.

- A! cười rồi! – Hàn
Phong cuối cùng cũng chịu dừng lại tràng cười ngặt nghẽo, đôi mắt sáng rỡ nhìn
chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của Băng Hạ.

- Gì? – Hạ nhíu mày,
nhìn Phong với ánh mắt còn kỳ dị hơn ban nãy, nụ cười nhanh chóng tắt phụt.

- Từ khi quen em, đây là
lần thứ hai tôi thấy em cười. – Anh đăm chiêu – Mà toàn cười một bên miệng
thôi, bên kia của em bị tê à?

Một cách không chủ ý,
Băng Hạ chớp chớp mắt nhìn Phong. hành động vô thức này lại khiến tay anh run
lên sau khi thu nó vào tầm mắt, sống lưng chạy dọc một luồng điện, nó kích
thích đến tim, khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Không nhiều, nhưng nó đủ làm
anh khó chịu.

“Chết tiệt, cái quái quỷ
gì thế này?”

- Sao thế?

- À…không, không… -
Phong nhanh chóng đánh trống lảng, anh đưa hai ngón tay trỏ lên khóe miệng Băng
Hạ, kéo cho nó nhích lên cao hơn một chút – Cười lên nào, cười lên nào, cười
“hai bên” đi.

Khóe môi nhỏ nhỏ của
Băng Hạ bị Hàn Phong kéo xếch lên, trên mặt cô hiện lên nụ cười méo mó, chiếc
răng khểnh nhỏ xinh nằm kín đáo bên trong nay qua bàn tay Phong được phơi bày
rõ nét. Cô khó chịu, cau này gạt tay anh ra, lách người đi thẳng về phía trước.
Hàn Phong vẫn đứng nguyên đó, và tội nghiệp, lại đơ rồi.

Cái nụ cười đó…..thật là
một vũ khí giết người hoàn hảo.

……….Ngay lúc ấy trên góc
khuất của dãy hành lang trước mặt, cách chỗ hai người không xa….

- Nhanh lên, nó sắp đến
rồi!

- Mày có chắc là nó
không?

- Tao đâu có mù, đó sờ
sờ ra kia kìa, chuẩn bị lại đây. Con k.h.ố.n n.ạ.n!

- Cái loại đấy không
chết xừ nó đi, con Thy, ra nhìn nó nhanh!

- Sắp đến rồi, sắp đến
rồi…!

Và cái vật thể “sắp đến
rồi” ấy chẳng còn ai khác ngoài Hàn Phong và Băng Hạ, chính xác hơn là Băng Hạ.
Lũ Sa Diễm, Mỹ Tuệ và Đường Thy Thy đang ấp ủ một âm mưu phủ đầu Băng Hạ, và
cái vũ khí để thực hiện đòn phủ đầu ấy là xô nước lau nhà đen kịt chúng lấy từ
phòng tạp vụ của canteen. Tuy không có sức sát thương lớn lắm, nhưng chúng thực
lòng muốn xem cô sẽ xoay xở thế nào với cái thân hình ướt rượt và hôi hám.

Hàn Phong bây giờ đã
thoát khỏi trạng thái đơ, liền chạy theo Băng Hạ mà thao thao bất tuyệt. Cô
càng ngày càng thấy tên này có gì đó ngộ ngộ, tính khí nhiều lúc như trẻ con,
đôi lúc lại nóng nảy cục cằn, gặp chuyện thì thâm hiểm khó lường, đây đúng là
một ví dụ minh họa cho định nghĩa “đa nhân cách”.

- Này, tối nay rảnh
không?

- Làm gì?

- Đi chơi với tôi đi. –
Phong cười toe toét.

- Anh cũng dụ dỗ con gái
nhà người ta thế này à? – Băng Hạ lạnh lùng liếc xéo Phong.

- Có đâu. Mình em.

- Sao lại rủ tôi?

- Thích.

- Không.

- Sao thế?

- Không thích. – Băng Hạ
nhởn nhơ.

Khoảng cách giữa hai
người và đám con gái kia ngày càng rút ngắn, giờ chỉ cách còn vài bước chân. Mỹ
Tuệ hít một hơi, ra hiệu cho đám con gái sẵn sàng thủ thế. chỉ cần một cái giật
tay, xô nước đầy ắp đang treo lơ lửng trên trần nhà sẽ đổ ập cái thử chất lỏng
hôi hám nó đang chứa bên trong xuống đầu đối tượng mà chúng nó đã định sẵn.

Hai người đi đến gần.

- Giật!

Tiếng Tuệ vang lên.
Đường Thy Thy đằng sau giật thật mạnh sợi dây móc với xô nước.

Hàn Phong mở bừng mắt,
giật mình nhìn lên trần nhà. 1s, quá đủ để anh hiểu chuyện gì đang sắp diễn ra.

- Băng Hạ, tránh ra!

Phong lao nhanh đến, nắm
lấy vai Băng Hạ, một cú xoay người ngoạn mục để anh đứng thế vào chỗ của cô,
còn cô, bị anh đẩy ra rất mạnh.

“Ào!”

Và như một điều hiển
nhiên, xô nước đổ ập xuống, bất luận người hứng chịu nó là ai. Hàn Phong có thể
cảm nhận rõ ràng cái lạnh tê người đang trút xuống đầu mình, xuống vai mình,
xâm nhập vào từng thớ thịt. Tiết trời mùa thu se se, xô nước lạnh trút xuống
người Phong, cả thân người anh như đông cứng lại.

Băng Hạ còn chưa kịp
hiểu chuyện gì, kinh ngạc mở to mắt. riêng 3 nhỏ thủ phạm thì há hốc mồm không
thốt lên được tiếng nào. Trước mặt chúng, chàng hoàng tử thân thiện hoàn mỹ
đang ướt từ đầu đến chân, bộ dạng…không thể nói thành lời. và thủ phạm không ai
khác ngoài bọn chúng, 3 con nhỏ háo thắng, chanh chua và chảnh chọe.

- Anh…..

Băng Hạ giờ đã tiếp nhận
thông tin lên não, cô nhìn Hàn Phong, không nói được tiếng nào. Mái tóc màu đen
ánh tím lãng tử của Hàn Phong nay được xối nước ướt rượt, dính bết vào khuôn
mặt thanh tú trắng như ngà. Đôi mắt xanh ngọc như cũng có nước, thêm phần ma
quái kỳ dị, ít nhất thì cũng trong đôi mắt của Băng Hạ. phong bặm môi nhìn
xuống bộ dạng của mình, căm phẫn hét lớn.

- Ashhhhhhhhhh, tôi sẽ
giết đứa nào bày ra trò này, đứa nào, ra đây ngay!!!!!!!

Nghe thấy câu cảm thán
sặc mùi xã hội đen của Phong, 3 con nhỏ líu ríu bước ra, bộ dạng hối lỗi, nước
mắt rơm rớm trên đôi mắt tèm lem chì kẻ và massara.

- Anh Phong….em…chúng em
chỉ….

Phong quay ngoắt lại,
chỉ tay vào đám con gái, mắt rực lửa.

- Là mấy người…. thì ra
là mấy người…..có biết mình đang làm gì không haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa? –
Phong gằn từng tiếng. anh đã cảm nhận được thân hình tuấn tú của mình đã bắt
đầu phát ra thứ mùi khó ngửi như thế nào. – Cái xô nước… – Anh chỉ tay vào cái
xô cũ mèm nằm lăn lóc sau khi đã “ám sát” anh thành công – Cái xô nước đó…sao
lại treo ở đây? Ai treo?

Băng Hạ vẫn đứng lặng lẽ
một góc, nhìn bộ dạng phát tiết của Hàn Phong cũng phải mím môi cười. Anh là
một con người đỏm dáng – lại một nhân cách khác của anh – vậy nên để chấp nhận
chuyện cái vẻ ngoài hào hoa lãng tử được chăm chút trước gương thật kỹ lưỡng
sau mỗi buổi sáng của mình bị chà đạp và phá hoại không thương tiếc thế này là
một điều không tưởng.

Ba con nhỏ lúc bấy giờ
đã bắt đầu rấm rứt khóc, Mỹ Tuệ nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt, hối lỗi. (Gớm,
trước mặt Phong thôi ạ, lũ này mà khóc được thì mặt trời mọc đằng Tây a ==”)

- Em…. – Qua làn nước
mắt, Mỹ Tuệ vẫn liếc một cái nhìn sắc lem lẻm ghim vào Băng Hạ đang đứng đó một
cách nhàn nhã – Anh Phong, anh không sao chứ?...Em…em xin lỗi….

Thi Thi và Sa Diễm cũng
nhất loạt vang lên bài đồng ca “xin lỗi”. trông bộ dạng của chúng bây giờ, nếu
là nam sinh bình thường thì đã chẳng cần phải suy nghĩ mà bỏ qua ngay lập tức.
nhưng ngọn lửa cháy ngùn ngụt trong người Hàn Phong thì sao có thể vì mấy giọt
nước mắt giả tạo đó mà dập tắt được. anh phát cáu, gắt lên khi Mỹ Tuệ đang đưa
tay vén mấy sợi tóc trên mặt cho anh, khiến nhỏ giật bắn mình mà rụt vội tay
lại.

- Không sao…không sao
cái con khỉ! Em nghĩ anh như thế này mà không sao à? Rốt cuộc các em đang làm
gì ở đây thế? sao không vào lớp mà học lại đứng đây bày trò, thật
là…..assshhhhhhhhhhhhhh – Phong bực mình đưa tay vò thật mạnh mái đầu ướt nước
khiến nó xù lên lộn xộn, trông hao hao giống mấy kiểu tóc bù xù của mấy tên
choai choai đường phố - Thật hết chịu nổi mà….!

Khi ba con nhỏ thủ phạm
còn đang lúng túng không biết làm gì thì từ trong lớp 10A3, Bảo Yến bước ra.
Đôi dép gót cao đến gần chục phân nện phành phạch trên nền hoa cương, Bảo Yến
nhíu mày nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

- Tuệ, Diễm, Thi Thi,
anh hai, chuyện gì vậy? Anh hai, trời đâu có nóng, sao lại có hứng tắm mát vậy?

- Ờ, tắm mát – Phong bực
dọc trước câu bông đùa của em gái – Em nói với ba cô bạn của em cho anh cảm ơn,
khỏi cần chuẩn bị nước tắm cho anh.

Bảo Yến nhìn chòng chọc
anh trai rồi lại nhìn mấy con bạn. Mỹ Tuệ mặt dài ngoẵng, chắp tay trước ngực,
tỏ ý cầu cứu. Yến lại nhìn xuống xô nước mà cá chắc là mấy phút trước còn dùng
để đựng “nước tắm” cho anh trai nhỏ, ánh mắt lại di chuyển đến mục tiêu thật sự
của xô nước tắm ấy – Băng Hạ - đang tựa lưng vào tường, nhướn mày và có thể đọc
được hai chữ “hả hê” in rõ mồn một trên mặt.

- Chúng mày vào lớp đi,
lần sau cẩn thận hơn. – Yến đánh mắt với mấy con bạn, như vớ được chiếc phao
cứu sinh, ba con nhỏ vọt thẳng vào lớp, không quên cúi gập người lần nữa xin
lỗi Hàn Phong.

Rồi nhỏ tiến ra trước
mặt Phong, chìa cho anh chiếc khăn mùi soa:

- Anh hai, về nhà thay
đồ đi, mất hình tượng quá.

- Tại ai đấy? – Phong
cáu kỉnh giật chiếc khăn, lau những giọt nước chẳng sạch sẽ gì đang đọng trên
mặt.

- Thôi mà, chúng nó đã
khóc lóc xin lỗi vậy anh còn không bỏ qua à? Thực ra chúng nó đâu có cố ý đổ
nước vào anh, mục tiêu của chúng là người khác kia.

Bảo Yến như vô tình liếc
xéo qua Băng Hạ, rồi nhỏ nhanh nhẹn kéo tay Hàn Phong đi.

- Về thôi!

Trước khi khuất sau dãy
hành lang, Phong còn kịp ngoái đầu lại, đá lông nheo với Hạ, vẻ mặt lại tươi
tỉnh như thường. Băng Hạ thản nhiên nhìn anh, rồi quay lưng bước vào lớp. Ánh
mắt dừng lại ở xô nước vẫn nằm yên đó, cô nhếch môi cười.

“Phải cẩn thận mới
được.”

Cậu chủ! – Người tài xế
mặc áo khuy vàng sửng sốt trước bộ dạng không còn chỗ nào là không ướt của Hàn
Phong. Anh thản nhiên chui vào trong xe, bảo tài xế đưa về nhà. Còn mình thì
ngồi ở băng ghế sau, tay nhấc cổ áo sơ mi, nhăn mặt cảm thán.

Đây đã là lần thứ hai,
anh ướt vì người con gái ấy. một lần là do đích thân cô ra tay, còn lần này là
vì gánh giùm cô. Thật là…chẳng hiểu sao lại tự đi rước họa vào thân.

Nhưng bù lại, hôm nay,
anh lại được nhìn thấy nụ cười đó, nụ cười của ác quỷ trong lốt thiên sứ ấy, kể
ra thì, cũng không phải tốn công vô ích. Nụ cười đó như cơn gió mùa đông lạnh
buốt, như cánh hoa đào đêm xuân ẩm ướt, như những chiếc là mùa thu mang vẻ lãng
mạn, và như….những bông tuyết trắng xóa mùa hè.

Nắng ấm rọi qua khung
cửa sổ, chiếu vào người Hàn Phong, nâng cao thân nhiệt vì nước lạnh mà hạ thấp
xuống của anh lên.

Trái tim bắt đầu đập
nhanh hơn, một chút. Khi anh nhận ra mình đang nghĩ về người con gái ấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3