Thằng Nghiện - chương 01.
Thằng nghiện.
Tô đau đáu nhìn vào làn khói trắng mê hoặc đang toả ra từ mồm thằng Phát
Mặt Sẹo, nó nuốt nước bọt liên tục. Cái cảm giác mà người ta thèm ăn một thứ gì
đó nhưng lại quá xa vời để có được trông thật đáng thương. Tô lại càng đáng
thương hơn, thứ mà nó đang thèm là thuốc phiện. Nó gãi cổ như cách mà một con
nghiện vẫn làm khi lên cơn thèm thuốc, nó thấy ngứa, ngứa khắp người, càng ngứa
càng gãi, càng gãi càng ngứa. Cổ họng nó đau rát như muốn rách toác, mồ hôi nó
vã ra từng hột. Thằng Phát Mặt Sẹo vẫn không mảy may, làn khói trắng vẫn phả ra
đều đều. Tô lăn lộn, nó cào cấu, nó lấy tay bịt chặt cái mồm đang trào bọt mép,
nó gồng mình lên, rồi lại co quắp dưới đất. Ranh giới là đây. Nó là thằng đang
cai nghiện.
Thằng Phát Mặt Sẹo ngừng hít, hắn lim dim đôi mắt liếc xuống nền đất,
nhếch cái môi tím tái, nhìn Tô cười khẩy. Hắn thọc tay vào túi quần moi một mẩu
giấy nhỏ, chậm rãi dỡ mẩu giấy trong khi đôi mắt nửa xảo quyệt, nửa đang say
thuốc của hắn he hé nhìn Tô. Hắn loạng choạng bước xuống, đá những bước chân
xiêu vẹo tiến về phía Tô. Tuy hắn- thằng Phát Mặt Sẹo- vẫn còn đang trong cơn
say thuốc nhưng hắn vẫn có thừa tỉnh táo
để nhận thức rằng việc của hắn bây giờ là
phải cho cái thằng đang lăn lộn dưới đất kia ngửi cái mảnh giấy chứa
chất bột trắng này, hơn ai hết hắn hiểu cái cảm giác cai nghiện khi lên cơn
thèm thuốc như thế nào, sức mạnh của cái chết trắng không gì cưỡng được, lúc
này với một thằng đầu xỏ chuyên bán thuốc phiện như hắn thì đây là cơ hội quý
để lôi kéo thằng Tô trở về.
Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai thằng Tô, vết sẹo to tướng
dọc từ bên má xuống cổ, giần giật theo nhịp nói:
-
Mày quay lại với anh em là tốt rồi. Bây giờ bọn đàn em
đi buôn thuốc hết, chỉ có tao, chỗ anh em tao cho, thử đi.
Vừa nói Phát Mặt Sẹo
vừa chìa miếng giấy ra trước mặt thằng Tô. Tô thở hổn hển, những ngón tay run
run chỉ chực giành lấy mẩu giấy mà rít cho thoả thích cơn thèm thuốc đang cào
xé cơ thể nó. Nó lấy tay vả vào mặt đen đét, cái vả khiến mắt nó tối sầm, hình
ảnh về những sợi dây thừng, những miếng giẻ đầy dớt dãi, rồi hình ảnh ông Sáu
với cái lắc đầu quen thuộc lờ mờ ẩn hiện trong tâm trí nó. Nó cố phớt lờ miếng
giấy trên tay thằng Phát, cố lết mình ra ngoài cửa.
Chỉ chờ có thế, Phát Mặt Sẹo lấy bật lửa, hơ đều đều trên
mẩu giấy. Hương thuốc toả ra quấn lấy đầu mũi Tô, nó ngừng bò, thở dốc.
Y như thằng Phát nghĩ,
đúng là Tô không thể cưỡng lại được nữa, nó cuống cuồng quay lại chỗ
thằng Phát, giằng lấy cái bật lửa và mẩu giấy. Như một con thú đói chộp được
con mồi béo bở, nó hít. Và đây là lần thứ hai Tô dùng ma tuý kể từ lúc nó cai
nghiện.
…
Xế chiều, những tia
nắng cuối cùng cố len lỏi xiên qua căn nhà hoang thấp thoáng sau luỹ tre dày
đặc. Một vài tiếng quạ kêu nghe đến rợn tóc gáy trong cái ngõ địa bàn của bọn
nghiện ấy.
Trong căn nhà cũ nát toàn phân chuột và mạng nhện, Tô lờ mờ
tỉnh sau cơn say thuốc. Nó lồm cồm bò dậy. Cái ổ nghiện không một bóng người,
ngay cả đại ca Phát Mặt Sẹo của nó thường túc trực đưa thuốc ở đây cũng không
thấy đâu. Có lẽ giờ này Phát Mặt Sẹo và bọn đàn em đã ra ngoài đưa hàng nốt mẻ
cuối.
Trong giây lát, Tô
nhớ ra là nó vừa rít thuốc lại. Khuôn mặt đen đúa của nó thoáng tối sầm, nó bặm
chặt môi. Cái nét mặt ăn năn của nó liếc qua mà thấy tội nghiệp. Đôi mắt hình
như có bụi, bỗng chốc thấy nhập nhoè. Tô ơi là Tô, có phải mày vừa hút lại đấy
không? Chua xót làm sao, nhục nhã làm sao, rốt cuộc thì đến bao giờ mày mới có
thể thoát ra ngoài cái vòng luẩn quẩn này được đây. Nghiện- cai - nghiện lại rồi lại cai.
Tô thất thểu ra khỏi
căn nhà hoang ẩm mốc. Không, đây sẽ là lần cuối cùng nó hít. Tô hứa. Nhất định
đây sẽ là lần cuối cùng. Nhất định sẽ là như thế.
+++
Tô kéo nhẹ tấm phên
trước cửa, trong nhà tối om. Nó đưa mắt đảo quanh cái quán một lượt, ông Sáu
không có nhà. Chắc ông già đi xem thông tin vụ án mới phá của công an xóm trên,
sáng nay trong lúc chuẩn bị đi phụ xây Tô có loáng thoáng nghe ông Sáu kể vậy.
Cũng chính vì biết ông Sáu sẽ về muộn nên nó mới đánh liều vào chỗ bọn Phát Mặt
Sẹo xin rút ra khỏi băng nhóm, nào ngờ việc chẳng xong mà còn hít lại. Nó rùng
mình, cảm giác như khói thuốc vẫn đang lởn vởn quanh người, Tô cởi áo, vớ lấy
cái xô ra sân giếng, dội nước ào ào.
---
Trời đã nhá nhem tối, bữa cơm hôm nay có đĩa rau muống luộc
với mấy con cá rô rán hôm trước Tô bắt ở ven sông, nó ngó qua mâm cơm mà ông
Sáu chuẩn bị từ chiều, đợi ông Sáu về ăn một thể vậy. Tô vác cái chõng tre ra
trước sân, gối đầu lên tay, hướng tầm mắt ra xa.
Con sông trước nhà đang vào mùa nước lũ, nước sông đục ngầu
tràn đầy lên con đường mòn, ngấp nghé đầu cửa, những cây lục bình trôi theo
dòng nước mắc cạn đầy trên sân. Căn nhà nó ở lụp xụp cạnh khóm tre cuối làng,
căn nhà mà thực chất là cái quán nước nhỏ lợp tạp bợ bằng 4 tấm phên nứa, kê
được cái giường với cái tủ gỗ, nằm im lìm cạnh con đò cuối xóm. Trước nhà có
cái bạt căng gọi là cái quán. Cái quán nhỏ kê vừa vặn được cái bàn cọt kẹt,
trên bày cái tủ nhỏ đựng vài bao thuốc lá, mấy gói chè và một cái ấm đã hoen ố,
dăm ba cái cốc. Cái quán này là của ông Sáu, Tô ở đây tính ra cũng được gần ba
tuần. Ngẫm lại thì việc Tô đến đây ở với ông Sáu âu cũng là cái duyên giữa hai
mảnh đời chênh lệch.
….
Nhớ hồi đó Tô là một
thằng cù bất cù bơ, lang thang hết đầu đường xó trợ. Quê nó mãi mạn Thanh Hoá,
chỗ nó cái nghèo len lỏi trong từng ngóc ngách. Cả nhà Tô có 4 người trông chờ
hết vào ba sào ruộng, vụ được mùa còn đói mòn mắt chứ chưa nói gì đến những
tháng ngày lũ về. Cũng vì cái đói cái nghèo mà nó lang thang lên thành phố kiếm
sống. Với một đứa 15 tuổi như Tô lẽ ra
cũng có thể xin được chân rửa bát thuê trong cái nhà hàng nào đó, khổ cái là Tô
gầy, 15 tuổi mà có chừng 22 cân rưỡi. Thiếu ăn, thiếu ngủ, thiếu mặc. Tô tặc
lưỡi, nghĩ thoáng. Thôi thì cứ đi kiếm ăn để tăng cân rồi kiếm cái nghề sau.
Vậy là ban ngày nó lang thang trong thành phố xin ăn, xin được gì thì ăn cái
đó. Tối đến thì vạ đâu ngả lưng được thì nó đặt mình xuống. Khi thì trong ghế
đá công viên, lúc thì dưới gầm cầu, hay thậm chí là dưới một cái gốc cây vệ
đường.
Một năm cuốc bộ về
nhà được hai, ba bận. Nhìn đứa em gái 8 tuổi ốm suốt mà nó chẳng lỡ đi. Nhưng ở
nhà thì thì cũng chết, đã không kiếm được cái ăn thì chớ lại còn khiến cái mâm
cơm vốn chẳng đủ bữa thêm một cái bát. Mẹ nó vẫn khóc rưng rức, bố nó cũng chỉ
biết thở dài thườn thượt. Thôi thì bố mẹ nghèo, con lên thành phố mà cũng chẳng
có đồng nào cho con gọi là làm tiền đi đường. Gắng sao kiếm được công việc lao
động mà có đủ cái cho vào mồm là bố mẹ mừng.
Tô quen với thằng Phát Mặt Sẹo
trong một lần đang bới tung mù cái thùng rác cạnh một nhà hàng. Thằng Phát là
đứa chuyên bán thuốc phiện cho mấy con nghiện trong thành phố. Tô theo chân
thằng Phát tính tháng trên đầu ngón tay cũng xấp xỉ gần 2 ngón. Tô ban đầu làm
chân tay sai đưa hàng, chẳng ai có thể nghĩ một thằng gầy gò như nó mà lại đang
mang theo thứ hàng chết người nên đã làm hơn tháng ròng mà nó vẫn chưa bị phát
hiện. Cuối tháng đó nó gửi về cho gia đình được hơn triệu mà nước mắt ứa ra như
suối. Những đồng tiền nó cầm trên tay là những đồng tiền bẩn và cái nghề nó
kiếm ra tiền thì chắc chắn khiến người ta dè bỉu. Nhưng Tô mặc, Tô không quan
tâm, nó làm gì có cơ hội để chạm tay vào những đồng tiền mà người ta gọi là
sạch. Tiền sạch hay bẩn với nó chẳng có ranh giới. Nghèo mà muốn có nhiều tiền sạch chỉ là giấc mộng phù du.
Nó chẳng bao giờ nghĩ mình là một
đứa nghiện ma tuý cho đến một ngày Phát Mặt Sẹo đưa cho nó hai gói trắng nhỏ
gọi là quà cho thêm sau lần nó đi giao hàng mãi Lai Châu. Ban đầu Tô giãy nảy
từ chối , nhưng rồi cũng phải im ỉm nhận khi thằng Phát gắt. Có người nói rằng : Cái tính tò mò thường hay làm hại con
người ta hơn là có lợi. Tô ngẫm cũng đúng. Ngày đó cũng vì tò mò muốn nếm
thử hương vị của cái chất bột trắng mà bao nhiêu đứa liều chết để có như thế
nào nên nó đánh liều rít thử trước tiếng reo hò cổ vũ của những con nghiện và
đại ca Phát Mặt Sẹo của nó. Cảm giác lâng lâng, khó tả, đúng là như lạc vào thế
giới thần tiên khoái lạc.
Lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai và sẽ
đến lần thứ ba thứ tư… dần rà nó thành một đứa nghiện. Một con nghiện ngoài đưa
hàng ra thì hễ có cơ hội nó lại triền miên vào hút hít.
Việc nó gặp và đến ở với ông Sáu
thì có lẽ là điều may mắn mà thượng đế cứu vớt nó - Tô vẫn luôn nhủ như vậy.
Ông Sáu có cuộc đời chông chênh không kém. Vợ ông mất 2 năm trước, ông có 3 đứa
con trai. Ngoài 60, phân nửa cuộc đời, ông xách túi ra ngoài kiếm việc làm vì
không thể chịu đựng được cái cảnh con trai, con dâu suốt ngày chí choé cãi vã
nhau vì chuyện ai sẽ phải nuôi bố. Ông đến xóm chợ này cũng đã ngót bốn tháng.
Vẫn nhớ cái ngày đó ở cái quán nước
này, nó và một thằng mấp mé bằng tuổi trong xóm chợ đánh nhau cũng chỉ vì tranh
giành nhau cái ghế. Khổ cái là nhà ông Sáu có đúng 4 cái ghế chưa kể cái ghế
gẫy vứt xó cửa. Hai thằng đánh nhau nghe chừng hăng lắm, ông Sáu và mọi người
trong quán phải hô hoán sẽ báo công an thì Tô mới thả thằng kia ra. Với một
thằng nghiện như nó thì điều sợ hơn cả việc trời có sập là nhắc tới công an.
Thằng Tô bị đánh cũng đau cái môi bầm dập, hai con mắt tím bầm.
Cuộc đời đúng là như trò chơi và thế giới đúng là tròn. Chẳng thế
mà sau vụ đánh nhau với lí do như của mấy thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch ấy,
Tô với thằng đó lại là chỗ quen biết. Hai đứa hay lui tới chỗ ông Sáu tán dóc
mấy chuyện trên đời dưới biển. Hai thằng ất ương với một ông già biết nhau từ
đó.
Mới tháng trước xong, thằng bạn đó của Tô bị công an tóm khi
đang chuyển hàng. Ông Sáu nghe tin mà thẫn thờ, cái thằng mặt hiền lành như thế
mà hoá ra lại là thằng buôn thuốc phiện. Tô chột dạ, chẳng hiểu do ma xui quỷ
khiến gì mà nó lại thú nhận với ông Sáu, nó là một thằng nghiện. Nghĩ cũng tợn,
nó luống cuống đứng dậy trước khi thấy ánh mắt của ông Sáu. Nhưng điều mà nó
không ngờ tới là ông Sáu không những không trách nó mà còn có ý giúp nó cai
nghiên. Nói là lời răn dạy của người già như một liều thuốc tiên cũng đúng.
Ngồi nghe ông Sáu nói mà cái đầu của Tô gật gù liên tục. Nó quyết chí thay đổi
cuộc đời của mình. Nó phải cai nghiện.
Tính từ lúc đó đến giờ thì cũng ngót 3 tuần nó cai được
thuốc. Nếu như không có cái lần gọi là “ trót dại” vừa rồi.
Tô thở dài liên tục, hết ngẫm nghĩ về cuộc đời mình nó lại
nghĩ tới cái gia đình nghèo đói ở quê. Không biết đứa em gái ở quê như thế nào
rồi. Nó có còn ốm không? Còn bố mẹ nó nữa, mùa màng tới nơi rồi chắc bố mẹ nó
bận lắm. Từ ngày dọn về với ông Sáu nó xin được chân phụ hồ, tháng chỉ đủ ăn,
chắt bóp ra được có lẽ sẽ dư dả ra đôi ba trăm. Bỗng dưng Tô thấy nhớ da diết
cái căn nhà nhỏ xơ xác ấy.
…
- Tô, Tô tao có cái tin này hay lắm!
Tiếng gọi khàn khàn của ông Sáu làm Tô giật mình. Nó nhổm
dậy. Ánh đèn chập choạng từ chiếc đèn pin của ông Sáu cho thấy ông đã đi đến
đầu ngõ. Tô vươn vai, uể oải đứng dậy, nó vừa ngáp vừa hỏi ông Sáu.
- Chắc lại tin về mấy vụ phá án làng bên hả
ông?
Ông Sáu gỡ đôi dép đập phành phạch vào nhau giũ bụi, cười
móm mém. Ông ngồi phịch xuống cái ghế, nhấp một ngụm nước chè đặc, nhìn Tô hớn
hở.
- Mày khoan mang mâm cơm . Ngồi xuống đây tao
kể cho.
Tô lững thững quay lại, ngồi vào cái ghế đối diện, chăm chăm
nhìn ông Sáu. Thật tình thì nó chẳng muốn nghe ông Sáu kể chuyện chút nào, nó
không khoái những tin có dính líu đến hai chữ công an.
- Mày biết thằng Kết xóm bên không?
- Không, cháu
cũng ít sang xóm đấy nên không biết.- Tô vừa phát con muỗi ở chân vừa trả lời.
- Cái thằng chuyên rao thuốc phiện cho bọn
thằng Phát Mặt Sẹo ở xóm này đấy?
Tô chột dạ, cái thằng Kết xóm bên? Cái tên Kết không gợi cho
nó mảy may thông tin gì, nhưng cái tên Phát Mặt Sẹo làm nó hoang mang. Hay là
thằng Kết cũng thuộc đường dây bán ma tuý của bọn thằng Phát? Tô liếc nhìn ông Sáu, dò hỏi.
- Thế thằng Kết bị công an bắt hả ông?
Ông Sáu nhíu mày, những nếp nhăn trên mặt xô lại.
- Mày đúng là, có cái phần hay nhất lại đoán
ngay ra.- ông Sáu nhấp một ngụm nước chè, kể tiếp - Chiều nay đấy, nó đang giao
hàng thì công an ập tới, tóm gọn luôn. Tao đoán không sai, sớm muộn gì nó cũng
bị bắt. Mà công an bây giờ giỏi thật mày à, cái gì cũng biết.
Thế chẳng nào. Chiều nay,
lúc Tô lan man tỉnh ở chỗ tụ tập của bọn thằng Phát Mặt Sẹo thì không
thấy bóng dáng đứa nào, ban đầu Tô nghĩ bọn nó đi giao hàng, ra là không phải.
Thì ra chúng nó đi trốn công an. May mà công an chưa tìm ra chỗ hút hít của bọn
thằng Phát nếu không thì… Tô rùng mình
khi nghĩ tới điều đó..
- Mày làm sao mà cứ ngây người ra thế Tô? May
cho mày là mày cai nghiện rồi chứ không á…công an lần này làm căng là cũng cho
vào trại hết.
Tô gượng gạo cười, nó đánh trống lảng:
- Thế ông đói chưa để cháu mang cơm ra. Cháu
cũng chưa ăn, giờ đói quá.
Ông Sáu trợn mắt.
- Mày làm gì mà chưa ăn, tao đã bảo ăn trước
rồi cơ mà. Đói thì mang cơm ra đi. Đúng là…
Trong bữa cơm tối, ông Sáu vẫn say sưa kể chuyện về việc
công an bắt thằng Kết. Thằng Tô thì
không nói gì, nó cắm cúi ăn cho qua bữa, thỉnh thoảng ậm ừ vài câu phụ
hoạ. Sự mất tích của bọn Phát Mặt Sẹo làm Tô hoang mang. Chúng nó có thể lẩn
trốn ở đâu trong cái xóm chợ nhỏ bé này? Khi nào thì Phát Mặt Sẹo và đồng bọn
quay lại chỗ tụ tập cũ?
+++
Màn đêm đã buông xuống, cả khu xóm chợ tối om, chỉ còn nghe
thấy tiếng ếch nhái gọi bầy nháo nhác. Những con đom đóm từ sông bay đầy trước
hiên cửa. Trong căn nhà lụp xụp, tiếng mọt ăn gỗ nghe thật não nề. Trên cái
chõng, tiếng ngáy của ông Sáu đã đều đều. Còn thằng Tô nằm trên tấm áo mưa trải
dưới nền đất trằn trọc mãi không ngủ được. Nó hết trở mình lại im lìm lắng nghe
tiếng ngáy của ông Sáu. Có vẻ hơi điên rồ, nhưng với Tô tiếng ngáy này là âm
thanh mang lại cho nó cảm giác thân quen mỗi khi màn đêm buông xuống với nỗi
nhớ nhà lúc nào cũng khắc khoải trong tim gan. Tô gối đầu lên tay, nhìn chăm
chăm vào tấm phên đầy mạng nhện trên nhà. Nó trăn trở với cả đống câu hỏi thi
nhau hiện hữu trong đầu. Vậy có nên nói với ông Sáu về việc nó đã rít thuốc vào
sáng nay không? Còn chuyện băng đảng thằng Phát Mặt Sẹo nữa, sẽ phải giải quyết
như thế nào? Luật giang hồ không giống như bất cứ một thứ luật nào, nó dã man
hơn tất cả. Tô tham gia băng nhóm của thằng Phát Mặt Sẹo và cũng là một thành
viên của cái luật đó. Băng đảng đâu phải thích vào là vào, thích ra là ra, nó
phải có luật. Chiều nay Tô đến gặp thằng Phát Mặt Sẹo kì thực cũng là về việc
nó muốn ra khỏi băng đảng đó. Nó muốn yên phận là một thằng đi phụ xây, nó muốn
rửa sạch vết nhơ quá khứ. Và đơn giản nó chỉ muốn là một thằng không nghiện.
Chỉ có vậy.
…
Nắng sáng tháng 8 vàng óng. Nắng trải dài cả khu xóm chợ, lấp lánh đến
chói mắt trong lòng con sông trước quán. Nắng chiếu xiên qua những tấm phên
thành những đốm tròn trải đều xung quanh nhà. Dưới nền đất, thằng Tô khẽ cựa
mình, nó bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện râm ran ngoài quán. Mãi tảng sáng nó
mới ngủ được, những vết thâm dưới con mắt đỏ ngầu khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã
đen nhẻm trông lại càng xám xịt. Tô vỗ từng vụm nước lên mặt, ngáp ngắn ngáp
dài chuẩn bị đi làm.
Cái quán hôm nay đông hơn mọi ngày, cả hàng ghế đều có khách
chưa kể còn mấy bà chít khăn kín mít ngồi trên đôi quang gánh cạnh gốc tre.
Trên hai cái ghế đầu là hai tay xe ôm trong xóm, ngày nào cũng ngồi ở đây đợi
khách qua đò. Kế bên là người đàn ông đội cái mũ lá to bành, bà ngồi bên cạnh
cầm cái nón đang phe phẩy quạt. Nhác qua
cũng biết, bọn họ đều là những người đi buôn. Tiếng mấy bà chợ búa nghe thấy
rõ.
Trông thấy Tô, ông Sáu tươi cười:
- Mày dậy rồi đấy
à? Thế hôm nay có ăn cơm ở nhà không để tao biết đường nấu cơm.
Theo sau giọng của ông Sáu là từng ấy cái nhìn của từng ấy
con người trong quán quay sang nhòm Tô, từ chân đến đầu. Tô cười ngượng, nó đảo
con mắt quanh một lượt ý như chào hỏi.
-
Hôm nay cháu đi cả ngày, tối mới về. Ông cứ ăn cơm trưa
không phải phần cháu.
Người đàn bà trung tuổi cạnh mấy ông xe ôm tò mò.
-
Cháu ông à? Sao giờ tôi mới thấy?
Ông Sáu đỡ lấy cái ấm trà. Rót từ từ vào mấy cái cốc, móm
mém trả lời.
-
Cháu tôi đấy, bà mới đến trong khi đó, nó lại đi làm
suốt, không gặp là phải.
-
Có vẻ hơi gầy, nhưng cái mặt cũng không đến nỗi nào.
Thế nó bao nhiêu tuổi rồi hả ông?
-
16 bà à.
Mấy bà ngồi kế bên khóm tre lúc nãy chít khăn kín mít giờ
cũng tháo khăn ra góp chuyện.
- Đấy, trông cu cậu
hiền lành thế, chứ như mấy thằng hôm qua đấy, cũng chạc tuổi này này, thế mà
nghiện cả lũ đấy.
- Tôi biết ngay
con nhà ông Phất nó bị nghiện, cái hôm tôi đi làm về bắt gặp nó lén lút ở đầu
ngõ, thấy tôi nó cứ lấm la lấm lét. Gớm, giờ thì sáng mắt ra chưa, suốt ngày
khoe con giờ biết giấu mặt vào đâu.
- Bà nói tôi mới
nhớ, cái hôm đàn gà nhà tôi mất đấy, tôi chửi ra chửi vào thế mà thằng con nhà
ông Phất cười sặc sụa, không cái ngữ nó lấy thì tôi cũng bé lại.
- Mấy bà mất thế
thì to tát gì, cái xe máy cũ rích của tôi kia kìa, tiền mua khoá còn đắt hơn cả
tiền mua xe, mà rõ ràng đã khoá cẩn thận mà lúc ra cũng mất cái lốp. Mẹ chúng
nó chứ, cái lốp nó cũng lấy.
- Cái ngữ nghiện
thì chúng nó đốn bạt lắm, lần sau tôi với ông chờ khách thì để ý tới con xe
vậy, cứ thế này thì có mà đói cả lũ.
Tô cứ đứng trơ người, nó nuốt trọn
từng lời của từng người khách trước quán. Nó biết là nó không nên ở lại lâu, Tô
đưa mắt chào ông Sáu thì thấy ông xua xua tay ý bảo cứ đi đi. Vậy là nó thủng
thẳng đi.
Câu chuyện của những người buôn
vừa rồi vẫn lởn vởn đâu đó trong tâm trí Tô. Có lẽ trong mắt họ- những người
không nghiện - thì những thằng nghiện - như nó - là những kẻ khốn nạn nhất mà
họ đã gặp.
Nghiện - còn khốn nạn
hơn cả trộm cướp vì những thằng nghiện không những nghiện mà còn cướp giật.
Nghiện còn khốn nạn hơn cả thằng giết người, vì có những thằng nghiện cầm dao
giết người để lấy tiền mua thuốc.
Nghiện thuộc loại
khốn nạn nhất trong những loại khốn nạn, nghiện người ta khinh, nghiện người ta
xua đuổi, nghiện người ta dè bỉu… Chao ôi, nghiện thật đốn bạt.
Chưa bao giờ Tô thấy ghét cái quá
khứ nghiện ngập của nó đến như thế. Nhưng nó cũng ngẩng mặt mà đi thẳng hơn bất
cứ thằng nghiện nào. Ừ thì nó nghiện đấy, nhưng nó đâu có đi ăn cắp, đâu giết
người, nó nghiện nhưng nó nào có lôi kéo đứa nào nghiện theo nó, nó nghiện
nhưng…hơn hết nó đã muốn cai nghiện.
Tô nhặt một hòn đá ven đường ném mạnh xuống con sông, âm
thanh hòn đá rơi xuống vọng lại nghe thật chua xót. Chua xót hệt như cái định
kiến của những con người trong xóm chợ này, đã là nghiện thì đều là những kẻ
đốn mạt, chẳng ngoại trừ thằng nào. Chẳng cần quan tâm mày là ai? Mày là đứa
nào? Vì sao mày nghiện? Hoàn cảnh mày ra sao?. Nghiện là những đưa đốn bạt, chỉ
vậy thôi.
Bất giác trong tâm trí Tô hiện lên
nụ cười hiền hậu có chút tự hào của ông Sáu khi ông nói nó là cháu của mình với
người đàn bà nọ. Trong đôi mắt hơi đục ấy, rõ ràng nó thấy ánh lên niềm hạnh
phúc gia đình, cái mà nó đang nhớ nhung và chỉ một dấu hiệu nhỏ thôi là nó cũng
có thể nhận ra. Ông Sáu đã coi nó là người thân? Cũng đúng thôi, không là người
thân thì sao lại đối xử với nó như vậy, cho nó ăn, cho nó ở, giúp nó cai nghiện,
cho nó việc làm…Làm gì có ai tốt với ta như thế mà không toan tính ngoại trừ
gia đình của chúng ta? Tô nhớ đã có lần
mẹ nó đã từng nói: Trên đời này chẳng có
bữa ăn nào miễn phí cả, người duy nhất mà con có thể lấy đi của họ mà họ không
đòi lại chỉ có thể là gia đình của con mà thôi. Mẹ nói đúng, người duy nhất
cho nó mà không toan tính chỉ có thể là gia đình của nó, và ông Sáu là gia đình
duy nhất của nó ở cái xóm chợ này.
Đột nhiên nó thấy mắt mình ươn ướt, ông Sáu tốt với nó như
vậy, tin tưởng nó là thế, vậy mà…Không, nhất định chiều nay khi đi làm về, Tô
sẽ tới gặp bọn Phát Mặt Sẹo. Nó phải ra khỏi bang đảng của bọn thằng Phát, nó
phải là một người không nghiện. Nhất định sẽ là như thế.
+++