Không thể quên em - Chương 03 - Phần 1
Chương 2
1. Tần suất gặp
nhau cao bao nhiêu
Nhất Trung là trường
trung học có chất lượng dạy học tốt nhất, tỷ lệ tốt nghiệp cao nhất thành phố
N, thường thì vào được Nhất Trung đều là những học sinh xuất sắc và ngoan hiền,
nhưng chỉ riêng cô nàng ngỗ nghịch Tang Du lại khiến giáo viên và học sinh cả
trường đều đau đầu, gần như không ngày nào là không đánh nhau, gây chuyện thị
phi, thậm chí còn cướp tiền của các nữ sinh, cướp thuốc lá của các nam sinh.
Năm lớp mười một,
giáo viên chủ nhiệm mới được điều đến không bao lâu, vì chướng mắt với việc
Tang Du ngủ gật trong lớp, hút thuốc sau khi tan học, quấy rối các học sinh
khác nên trước mặt cả lớp đã phê bình Tang Du một trận, đồng thời phạt cô đứng
ngoài cửa. Nhưng cuối cùng cô lại bị Tang Du đấm một cú chảy cả máu mũi, ngã gục
xuống đất.
Sau việc đó, cô chủ
nhiệm không chịu nổi, tìm gặp bố cô, Tang Chấn Dương, không những không khuyên
nhủ được gì mà ngược lại, còn bị hiệu trưởng gọi đến văn phòng phê bình nặng nề.
Về sau cô chủ nhiệm mới biết không chỉ toàn bộ khu lầu dạy học của Nhất Trung,
thậm chí ngay cả ký túc xá cho giáo viên mà cô đang ở, cũng là do Tang Chấn
Dương tài trợ, nếu sau này muốn được chia cho một căn nhà, Tang Chấn Dương cũng
có thể can thiệp vào.
Từ sau khi xảy ra
chuyện đó, không còn ai dám nói một lời nào về Tang Du nữa.
Gây chuyện, đánh
nhau, trốn học, gần như đã là chiêu bài của Tang Du, tóm lại trong trường không
ai dám động đến cô nàng ngổ ngáo ấy, ngoài việc cô có một ông bố lắm tiền ra,
thì còn vì cô là cao thủ Taekwondo đai đen đệ tam đẳng.
Đối với những thiếu
niên, thiếu nữ trong tuổi dậy thì, thể xác lẫn tâm hồn phát triển quá nhanh,
lúc ấy biểu hiện trực tiếp nhất chính là nảy sinh tình cảm và theo đuổi bạn
khác giới.
Tang Du cũng không
là ngoại lệ, dưới hormone kích thích, cô đã “chiếm đoạt” chàng trai cao lớn đẹp
trai cùng tuổi ở một trường trung học khác.
Từ năm lớp mười một
đến năm lớp mười hai, mọi chuyện vẫn bình an vô sự, nhưng khi chỉ còn hơn hai
tháng nữa là đến kỳ thi đại học, thì bỗng xảy ra sự cố. Đó cũng là lần đầu Tang
Du gặp Thẩm Tiên Phi, là lúc cô “dã man” và thô bạo nhất.
Buổi chiều hôm ấy,
Thẩm Tiên Phi cưỡi xe đạp đi dạy thêm, anh chọn một con đường đến nhà học sinh
nhanh nhất, cưỡi xe băng băng trên phố.
Đến ngã rẽ, anh nghe
thấy có người kêu cứu, thế là anh vội nhấn bàn đạp nhanh hơn, thấy một nữ sinh
mặc đồng phục tóc tém sát tai, đang giơ chân đạp lên người một nam sinh mặc đồng
phục khác, người kêu cứu liên tục là cậu chàng bị đạp kia, nằm cạnh cậu ta còn
có một nữ sinh tóc tai rối bù cùng bộ đồng phục rách tả tơi.
Phía sau lưng cô nữ
sinh tóc tém kia còn có bốn nữ sinh khác.
“Đồ thối tha, dám bắt
cá hai tay, một chân đạp hai thuyền với bà đây à, ngoại tình hả!”, cô nữ sinh
tóc tém gầm lên, “Được, cậu thích ngoại tình đúng không? Hôm nay bà đây sẽ thỏa
mãn cho cậu, cho cậu ngoại tình hết cỡ! Các cậu, bẻ gãy hai chân hắn cho tôi,
xem còn ngoại tình được bao lâu”.
“Tang Du, đừng mà”,
cậu nam sinh nằm trên đất kêu gào van xin.
“Đừng cái đầu cậu,
Giang Nam,
bà đây hôm nay không phăng teo cậu thì cậu lại cười thầm. Bẻ gãy chân hắn cho
tôi, một góc trăm tám mươi độ!”
Thẩm Tiên Phi không
đứng nhìn được nữa, nhấn bàn đạp lao vút lên, chặn ngay trước mặt mấy cô nữ
sinh trung học ấy, cau mày nhìn họ.
Bốn nữ sinh kia thấy
một anh chàng quá ư đẹp trai cưỡi xe đạp dừng ngay trước mặt họ với dáng điệu lạnh
lùng tuyệt đỉnh, thì ai nấy đều quên bẵng việc phải bẻ gãy chân cậu nam sinh
đang nằm dưới đất.
“Ê, mặc kệ anh là
ai, tôi khuyên anh đừng có ăn no rửng mỡ lo chuyện thiên hạ, tránh ra!”, Tang
Du đưa tay chụp lấy đầu xe của Thẩm Tiên Phi.
Nhìn cô nữ sinh có
hành vi ngang ngược không hợp tí nào với dáng vẻ xinh đẹp ấy, Thẩm Tiên Phi cau
mày lại theo thói quen, nói với hai cô cậu học sinh nằm dưới đất: “Còn không mau
chạy đi?”.
Hai học sinh kia lồm
cồm bò dậy, chạy bán sống bán chết.
Thấy hai tên kia đã
chạy mất, Tang Du gầm lên với chàng trai trước mặt: “Anh muốn ăn đấm thay bọn
nó hả? Được, tôi sẽ toại nguyện cho anh!”, vừa nói, cô vừa đấm vào mặt Thẩm
Tiên Phi.
Thẩm Tiên Phi phản ứng
rất nhanh, tránh được cú đấm ấy.
Ngay sau đó, Tang Du
lại xoay người đá thẳng vào ngực anh.
Lần này Thẩm Tiên
Phi bị ăn một đá thật mạnh vào giữa ngực, đau đến nỗi mặt nhăn cả lại. Anh ngước
mắt lên, trừng trừng nhìn cô nữ sinh trung học không biết lý lẽ kia, giận dữ:
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, nếu cô còn dám cử động thì tôi sẽ đưa cô vào đồn cảnh
sát đấy”.
“Tên khốn, anh muốn
chết hả…”
Tang Du co chặt nắm
đấm định đánh Thẩm Tiên Phi nữa, thì lúc ấy đầu ngõ xuất hiện một viên cảnh sát
đang chạy về phía cô.
Bốn nữ sinh kia vội
kéo tay Tang Du đang tức tối lại: “Chị Du, chúng ta đi thôi”.
Tang Du trợn mắt
nhìn Thẩm Tiên Phi, cảnh cáo: “Tên khốn kia, hãy đợi đấy! Tôi nhất định sẽ đánh
cho anh lượm răng đầy đất”. Vừa nói xong, cô đã bị mấy nữ sinh kéo đi.
Viên cảnh sát chạy đến
thấy Thẩm Tiên Phi liền hỏi: “Lúc nãy đồn cảnh sát nhận được tin báo của hai học
sinh trung học. Cậu bé, cậu vẫn ổn chứ? Có phải năm con nhóc lúc nãy bắt nạt cậu
không? Mấy cái đứa này, ngày nào cũng gây chuyện ở khu vực gần đây. Đúng là có
bố mẹ nuôi mà chẳng được dạy dỗ”.
Thẩm Tiên Phi ôm phần
ngực bị đá đau, lắc đầu.
Anh không rõ bây giờ
là thời buổi nào, mà một nữ sinh trung học lại huênh hoang tới mức đó, đánh
nhau, hút thuốc, yêu đương, còn đánh ghen, trả thù vì bạn trai “ngoại tình” nữa.
Hôm nay xem như anh
xui xẻo.
Nhớ ra còn phải đi dạy
thêm, anh vội chào chú cảnh sát rồi cưỡi xe lao vút đi.
Về đến nhà, Tang Du
ôm đầy một bụng tức quăng người lên sofa, cứ nhớ đến tên Giang Nam khốn
nạn kia dám ngoại tình là lửa giận trong cô đã bốc phừng phừng. Mà ngoại tình
cũng không tìm ra đứa nào hay hơn, lại chọn ngay con bé trên người chả được mấy
lạng thịt, đúng là quá sỉ nhục Tang Du cô rồi.
Mà đáng ghét nhất là
cô còn chưa kịp dạy dỗ đôi “gian phu dâm phụ” kia, thì một tên con trai cao lớn
lại từ đâu nhảy ra cản trở việc tốt của cô. Trông thì cũng khá bảnh đấy, nhưng
lại thích lo chuyện thiên hạ!
Hừ, dù cô có phải
đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra tên ấy, đập cho hắn một trận, xem sau
này hắn còn dám lo chuyện thiên hạ nữa không.
Má Ngô thấy Tang Du
từ khi bước vào cửa, sắc mặt đã hầm hầm thì vội vàng rót một ly nước đưa cô cho
để hạ hỏa, sau đó lặng lẽ đứng một bên.
Càng nghĩ càng tức,
Tang Du chụp lấy ly nước nốc một hơi.
Lúc ấy trên lầu vang
lên tiếng vật gì đó bị ném mạnh, tiếp sau là tiếng gào khóc của một phụ nữ,
Tang Du nghi ngại quay đầu nhìn lên lầu hai, cau mày hỏi má Ngô: “Sao thế? Hôm
nay bà ấy chơi mạt chược bị thua, hay là mặt bị ai tẩy trang rồi?”.
“Tiểu thư, lúc nãy
Tang tiên sinh đột ngột về nhà kéo Tang phu nhân lên lầu, cũng không biết hai
người nói những gì mà không lâu sau Tang phu nhân đã chửi mắng ghê lắm”, má Ngô
đáp.
Tang Du nhướn mày.
Ông bố Tang Chấn
Dương thường xuyên không về nhà mà hôm nay lại về giữa ban ngày thế này, chắc
là sao Chổi sắp đâm vào Trái đất rồi. Còn bà mẹ Triệu Trác Thanh ngoài lúc ở lỳ
bên bàn mạt chược thì chỉ có mặt ở thẩm mỹ viện, nếu thời điểm này mà ở nhà thì
đúng là sét đánh giữa trời quang.
Lúc này, hai người
có thể “nói chuyện riêng” trong phòng ngủ trên lầu lâu như thế, còn khiến bà mẹ
cô la hét đập phá đồ đạc, ngẫm ra thì chính là cảnh đẹp sét giữa trời quang sau
khi sao Chổi đâm vào Trái đất.
Tuy trong lòng luôn
chế giễu ông bố bà mẹ “tuyệt đỉnh” của mình, nhưng cô biết chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì lớn rồi, nên nhảy ra khỏi sofa, ba chân bốn cẳng phóng lên cầu thang.
Nắm đấm cửa không
nhúc nhích, cửa đã bị khóa.
Tang Du khẽ gõ cửa,
nhưng lại nghe thấy tiếng hét the thé của mẹ cô vẳng ra từ bên trong: “Tang Chấn
Dương, anh đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa đi, Triệu Trác Thanh tôi đây có chết
cũng không ly hôn đâu, tôi nhất định phải làm cho anh và con tiện nhân kia bẽ mặt
mới thôi!”.
Bố mẹ muốn ly hôn?!
Bình thường hai người
gần mặt cách lòng, tuy cô biết cuộc hôn nhân của bố mẹ chỉ còn là trên danh
nghĩa, nhưng khi chính tai mình nghe thấy sự thực ấy thì vẫn không tài nào chấp
nhận được.
Cô lùi lại một bước,
nhắm thẳng vào cánh cửa phòng ngủ tinh xảo kia đá một cú, “ầm” một tiếng, cửa đổ
sập xuống, đồng thời cũng khiến đôi vợ chồng đang cãi nhau trong kia kinh hoảng
giật bắn người.
“Tiểu Du, con làm gì
thế hả?”, Tang Chấn Dương vừa nhìn thấy con gái cưng của mình thì thấy đầu như
to hẳn ra.
“Xin hỏi Tang tiên
sinh, ông lại làm gì đó? Có chuyện gì quan trọng đến mức Tang tiên sinh phải cuống
cuồng chạy về nhà giữa ban ngày ban mặt thế này?”, giọng điệu Tang Du xấc xược,
thậm chí cũng không gọi một tiếng “bố” mà lại gọi Tang Chấn Dương là Tang tiên
sinh.
Triệu Trác Thanh vừa
nhìn thấy Tang Du liền lao bổ đến, ôm cô khóc lóc: “Tiểu Du…”.
“Tang tiên sinh ông
thật ghê gớm, những người đàn ông khác chơi bời bên ngoài đều chăm sóc vợ con rất
chu đáo, còn ông lại muốn phá sập gia đình, đúng là ghê gớm thật!”, Tang Du khẽ
vỗ lên lưng mẹ.
Bị con gái nhìn bằng
ánh mắt khinh bỉ, châm biếm bằng giọng điệu chán ghét, lửa giận của Tang Chấn
Dương cũng bốc lên ngùn ngụt: “Triệu Trác Thanh, cô đừng có ở đó thêm mắm dặm
muối đi, cô tự hỏi mình xem tại sao tôi phải ly hôn? Ở bên tôi bao năm nay rồi,
cô có đi làm được ngày nào không, cô tự hỏi xem mỗi ngày cô làm cái gì? Cô có
trách nhiệm với cái nhà này, với con cái không? Suốt ngày chỉ biết đánh mạt chược,
cho dù tiền có nhiều hơn nữa cũng không đủ cho cô, lần trước cô đánh mạt chược
thua cả xe của tôi, hôm sau tôi phải mang chi phiếu đi chuộc về. Có phải lần
sau cô gán luôn cái nhà này thì mới cam lòng không? Thật chưa từng thấy người
phụ nữ nào máu me cờ bạc như cô, càng đánh càng lớn. Trước mặt Tiểu Du chỉ biết
giả vờ làm mẹ hiền, hôm nay tôi phải vạch rõ bộ mặt ác độc xấu xa của cô ra mới
được!”.
Triệu Trác Thanh ngẩng
lên, rời khỏi Tang Du, lao đến trước mặt Tang Chấn Dương, mắng chửi xối xả:
“Tang Chấn Dương, anh là tên khốn kiếp, Triệu Trác Thanh tôi từ năm mười sáu tuổi
đã theo anh, là ai suốt ngày mặt dày bám theo tôi, hại tôi không học hành được?
Tôi đã trao hết tuổi thanh xuân đẹp đẽ của tôi cho anh, bây giờ anh phát đạt rồi,
giàu có rồi, ghê gớm rồi, còn tôi thì già rồi, mắt kèm nhèm, không sinh cho anh
một đứa con trai được thì anh bắt đầu chê bai tôi chứ gì? Chẳng phải con tiện
nhân kia mang thai đứa con trai của anh hay sao? Nên anh rắp tâm đá tôi và Tiểu
Du ra khỏi nhà phải không?”.
“Triệu Trác Thanh,
cô đừng có nói bậy!”
“Tôi nói bậy? Đừng
tưởng chuyện xấu bên ngoài của anh tôi không biết! Tang Chấn Dương, hôm nay tôi
phải xé nát anh ra, xem anh còn có thể ở cạnh con tiện nhân đó không…”
Triệu Trác Thanh định
lao đến túm lấy Tang Chấn Dương thì Tang Du ôm chầm lấy bà từ phía sau khiến bà
ngã nhào lên giường, cô hét lên: “Hai người im lặng hết cho con!”.
Tiếng hét ấy quả
nhiên đã có hiệu quả, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn.
Tang Du đến trước mặt
Tang Chấn Dương, khẽ hỏi: “Bố, bố còn yêu Tiểu Du không?”.
“Tiểu Du mãi mãi là
con gái ngoan của bố, bố yêu Tiểu Du nhất. Bố đã chọn cho con Học viện Nghệ thuật
và thiết kế Central Saint Martins tốt nhất nước Anh, đợi qua một thời gian nữa
sẽ đưa con sang Anh.”
“Tang Chấn Dương,
anh còn dám nói anh không đá Tiểu Du đi hả?”, Triệu Trác Thanh lồm cồm bò dậy,
kêu the thé định lao lên thì bị Tang Du ngăn lại.
“Tang phu nhân à,
xin bà hãy giữ vẻ đoan trang hiền thục thường ngày của bà”, rồi cô quay lại nói
với bố, “Bố, có đi Anh hay không thì sau hãy tính, con muốn nói chuyện riêng với
bố”.
Vừa nói cô vừa đi ra
ngoài, Triệu Trác Thanh định lên tiếng thì bị Tang Du cắt ngang: “Mẹ, mẹ yên
tâm, có con đây thì sẽ không có chuyện gì đâu”.
Có sự đảm bảo của
Tang Du, Triệu Trác Thanh yên tâm hơn một chút, vì cô biết Tang Chấn Dương dù
có thế nào đi nữa thì một khi con gái đã dỗ ngọt thì sẽ không sao, con gái vẫn
là bảo bối yêu quý của ông.
Đến thư phòng, Tang
Du khép cửa lại: “Bố, nếu bố còn yêu Tiểu Du, vậy thì hãy xem như hôm nay bố
chưa về nhà, chưa nói gì cả, con và mẹ sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.
“Không được, con phải
biết là mẹ con chẳng ra gì…”
“Bố, nếu con là bố,
thì tuyệt đối sẽ không đề nghị ly hôn đâu.”
“Tiểu Du…”
“Con và mẹ đã biết bố
có nhân tình, mẹ không nói không gây chuyện là do mẹ luôn nín nhịn. Sở dĩ suốt
ngày mẹ chỉ biết đánh mạt chược, vì đó là nơi ký thác tinh thần duy nhất của mẹ,
mà nay mẹ chỉ biết bầu bạn với cờ bạc, nếu bố quan tâm mẹ thì đã không ra nông
nỗi đó. Hôm nay bố đã động đến giới hạn cuối cùng của mẹ, mẹ mới điên cuồng như
thế, nếu đổi lại là con, thì con cũng sẽ giống vậy.”
Tang Chấn Dương mím
môi, im lặng.
Tang Du nói tiếp: “Bố,
nói trắng ra thì, bên ngoài bố có bao nhiêu nhân tình sau này xin đừng để con
và mẹ biết. Còn về chuyện bố có muốn về lại cái nhà này không thì tùy bố, dù
sao bao nhiêu năm nay, con và mẹ đã quen rồi, trong nhà thêm một người dùng cơm
thì chẳng qua cũng chỉ thêm một đôi đũa mà thôi”.
Khóe môi Tang Chấn
Dương mấp máy nhưng vẫn giữ im lặng.
Tang Du nhìn ông, lại
nói: “Con và mẹ chỉ muốn có một ngôi nhà hoàn chỉnh, cho dù ngôi nhà này là một
cái vỏ ốc trống rỗng thì cũng xin bố hãy duy trì nó. Cả nhà họ Tang này, cả tập
đoàn Tang thị này, cả con và mẹ đều không thể để mất mặt được. Nếu có người rắp
tâm phá hoại ngôi nhà mà con và mẹ vất vả giữ gìn bấy lâu nay, con nhất định sẽ
không tha cho ả”.
Nói xong, Tang Du lạnh
lùng nhìn Tang Chấn Dương một cái rồi quay người mở cửa, bỏ ra khỏi thư phòng.
Câu cuối cùng Tang
Du không nói rõ, nhưng trong lời nói có một sự uy hiếp rõ ràng, nếu bố cô thật
sự vì người phụ nữ khác mà ly hôn với mẹ, khiến cái nhà này tan đàn xẻ nghé, cô
nhất định sẽ không tha cho cha mẹ và người phụ nữ đó.
Ngoài cửa, Triệu
Trác Thanh nhìn Tang Du với vẻ mong chờ, Tang Du cười với bà: “Mẹ, hình như lâu
lắm rồi con không dạo phố với mẹ, chúng ta đi tiêu tiền cho xả láng đi”.
Triệu Trác Thanh thở
phào: “Ừ, mẹ đi thay quần áo đã”.
Sau khi bắt gặp ánh
mắt phức tạp của Tang Chấn Dương, Triệu Trác Thanh chỉ liếc nhìn một cái rồi vội
vã bỏ về phòng.
Tang Du nhìn bố rồi
bước về phía phòng mình ở lầu ba. Trước đó đã đánh cho đôi “gian phu dâm phụ”
Giang Nam một trận, cô thấy bứt rứt khó chịu, phải về phòng vứt hết những thứ
mà Giang Nam đã từng tặng mình đi mới được.
Chuyện ly hôn, dưới
sự uy hiếp của Tang Du, đã tạm thời kết thúc.
Hai mẹ con đi một
vòng quanh quầy bán nước hoa ở trung tâm thương mại.
Một giọng nói vang
lên the thé: “Ôi chao, là Trác Thanh à, thì ra đang đi dạo phố với con gái cưng
của chị à, thảo nào gọi di động cho chị mãi không được”.