Truyện ngắn Khi bàng thay lá

Bảo bảo yết

Gà cận
Tham gia
12/3/17
Bài viết
375
Gạo
0,0
- Hàn Thanh! Em có đang nghe anh nói không?

Thanh giật mình. Cô vội ngẩng mặt lên nhìn Hiểu Bạch. Là do cô lơ đễnh nãy giờ.

- Xin lỗi. Hẹn anh ra đây mà em chẳng nói gì cả. Vậy...

Thanh ngập ngừng. Cô không có ý định hỏi Hiểu Bạch xem mình đã lơ đễnh trong bao lâu rồi. Thật sự rất xấu hổ nếu cô tỏ ra thờ ơ với cuộc hẹn này bởi vì Hiểu Bạch đã phải sắp xếp công việc để đến gặp cô.

- Vậy em không có gì định nói với anh sao? Em hẹn anh ra chỗ này để...

Thanh lại giật mình. Có vẻ như cô đã suy nghĩ quá nhiều về Hiểu Bạch và về cuộc hẹn đến mức không nói lên lời. Chẳng biết từ bao giờ mà cô không thể nào tự chủ được cảm xúc của mình khi tiếp xúc với anh.

Cô cúi gằm. Thế nhưng rồi, Thanh chợt nhớ ra bộ dạng vô dụng của mình trước mặt Hiểu Bạch, cô khẽ đưa mắt nhìn lên:

- Cũng chẳng có gì to tát lắm đâu ạ. Em chỉ muốn nói chuyện với anh cho khuây khoả mà thôi. Dù sao công việc của anh cũng vất vả, em cũng muốn rủ anh ra ngoài một chút cho thoải mái.

Hiểu Bạch có chút nhẹ nhõm. Anh nhìn cô, khẽ cười và nói:

- Làm phiền em rồi. Vậy em uống gì, để anh gọi. Trà nhé!

Hiểu Bạch không để Hàn Thanh đáp lại, nhanh chóng vẫy tay gọi cô phục bàn. Anh gọi cho Thanh trà đào và cho mình một cốc cà phê. Gọi xong, anh ngay ra nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình. Thanh vẫn giống như đứa em gái của mười năm về trước nhưng có lẽ, anh tìm thấy sâu trong đôi mắt Thanh sự thay đổi khác thường.

Bỗng nhiên, ánh mắt Thanh sắc lại. Cô nhìn Dương Hiểu Bạch một cách chăm chú. Thanh chủ động lên tiếng:

- Bạch, lần này em về nước là có chuyện muốn nói. Chắc ba đã nói với anh rồi nhỉ? Về chuyện đính ước ấy?

Hiểu Bạch khựng lại trong giây lát, tay anh vẫn không rời tách cà phê được nhận từ tay nữ phục vụ. Đến lượt anh cúi gằm mặt. Sắc mặt anh có vẻ xấu.

Hàn Thanh đủ thông minh để nhận ra điều đó. Cô không muốn làm khó Hiểu Bạch. Cô chỉ muốn giải quyết cho xong vụ hôn ước vớ vẩn này rồi quay trở lại Pháp để học tập. Thế nhưng, đôi mắt cô lại không hiện ra điều đấy. Nó cho thấy một thứ gì đó sắp được đánh thức trong con người cô, một thứ cảm xúc mà cô tuyệt đối không thể có... Nghĩ thoáng qua như vậy, Thanh đành mở đường cho Bạch:

- Bạch, em đã cố giải thích cho ba hiểu về chuyện anh và Thuần Thuần. Bản thân em cũng chẳng có tình cảm gì với anh, vậy nên em không thể chấp nhận cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Thuần lại là người bạn thân mà em có duy nhất, anh thì là đàn anh mà em vô cùng kính trọng. Anh thích Thuần và Thuần cũng thích anh. Em không muốn phá vỡ mối quan hệ anh em giữa hai chúng ta và mối quan hệ bạn bè giữa em và Thuần Thuần.

Bạch cười khổ. Xem như anh lại định nói một câu khách sáo nào đó với Thanh. Bạch vẫn luôn giữ trong mình những quy tắc cứng nhắc như vậy mỗi khi căng thẳng hay có ai làm khó anh. Anh vẫn chẳng thay đổi chút nào từ khi Thanh về nước. Có lẽ đoán trước được sự nôn nóng của người em gái đang mong chờ câu trả lời từ mình, Bạch khẽ đặt tách cà phê lên miệng, nhẹ nhấp một ngụm rồi đặt chiếc tách xuống bàn. Anh đang cố tỏ ra điềm tĩnh trước mặt Thanh. Cũng chính là đem lại chút bình tĩnh cho chính mình.

Đúng như Hàn Thanh dự đoán, anh lại tiếp tục với cô bằng những lời khách sáo:

- Lại khiến em suy nghĩ rồi, Hàn Thanh - anh gọi hẳn tên cô ra. Anh có nghe ba anh rồi. Về chuyện này, em cứ yên tâm. Anh sẽ đàm phán sau. Nếu cần thiết, anh sẽ giúp em nói chuyện với bác trai. Anh đoán người rộng lượng và công minh như bác sẽ hiểu cho anh và em thôi.

Hàn Thanh thấy nực cười trong lời đáp trả của Hiểu Bạch. Nụ cười của cô như ánh lên tất cả. Nụ cười khinh thường. Có đến chết, người như Hàn Thịnh - ba cô mới được công nhận là người "rộng lượng" và "công minh" như lời của Bạch. Thanh khinh miệt lão già đấy. Người chỉ biết chửi mắng và dùng cô như một công cụ tiêu khiển cho tập đoàn Thịnh Phát có điên mới hiểu cho nỗi lòng của người mà hắn ta không coi là con gái.

Cô cười lớn. Xung quanh quán cà phê vang lên tiếng cười điên dại. Đó là cô mỗi khi nhắc đến cái tên Hàn Thịnh. Nhưng dường như người xung quanh không để ý lắm. Chỉ có cô phục vụ bàn lúc nãy là nhìn Thanh với ánh mắt kinh sợ và Hiểu Bạch là người đang nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm. Một con người của Hàn Thanh mà anh chưa từng biết đến...

Thanh nhận được hai ánh nhìn ấy. Cô thương hại cho Hiểu Bạch. Con người mà anh kính trọng hóa ra lại chỉ là tên cặn bã khốn kiếp chưa từng coi cô là con gái trong gia đình, chưa từng coi mẹ cô là người con gái mà ông trân trọng suốt quãng đời còn lại của mình. Cô cũng thương hại cho chính mình. Cô bất lực mà. Cô không thể đứng lên chống lại ba cô cũng như mệnh lệnh của ông. Cả cuộc hẹn này cũng vậy.

Thanh lạc lối. Cô lại trở lại gương mặt thất thần như ban đầu. Khinh, rồi sợ. Thật hỗn loạn trong con người Thanh. Cùng một lúc, hai thứ trỗi dậy làm cô không kiềm được trong mình những cảm xúc, kể cả ngay trước mặt Hiểu Bạch.

Bạch ngước mắt lên nhìn Thanh. Anh nhận thấy được sự sỡ hãi đang bao trùm lên người con gái đấy. Anh nghĩ rằng mình đã nói điều gì đó không phải. Sự dịu dàng trong anh đã kéo Thanh ra khỏi những tâm trạng u ám, đáng sợ:

- Thanh này, em có vẻ mệt rồi. Để anh đưa em về nhé. Chuyện này cứ từ từ. Đừng căng thẳng quá. Anh nói anh sẽ làm. Được chứ?

Thanh giương đôi mắt ngân ngấn lệ của mình lên nhìn Bạch. Phải rồi, cô đang khóc. Đó chỉ là sơ suất thôi. Cô không cố ý như thế này trước mặt Bạch, kẻo anh lại nghĩ cô là kẻ khơi gợi sự thương hại của mọi người. Cô cũng không muốn làm anh sợ.

Nghĩ rồi, Thanh đưa tay lên quệt vội những giọt nước mắt rồi đứng dậy. Cô đứng còn không vững. Tâm trạng cô vốn không được tốt kể từ khi về nước.

Thấy cô đứng dậy, Bạch vội đỡ lấy cô. Anh thở dài. Từng hơi thở ấm nồng ấy vương trên má cô, như truyền thêm hơi ấm cho con tim lạnh băng của chính mình. Thanh thấy khá hơn. Ngược lại, giờ nhịp tim cô lại đập nhanh hơn lúc trước. Sự dịu dàng của Bạch lại khiến cô loạn nhịp... lần nữa...

Bạch đưa cô về. Đã là 7 giờ rưỡi tối.

Qua ô cửa kính chiếc Subaru XV đời mới, Thanh đưa mắt nhìn ra những hàng cây bên đường. Những cây bàng lại thay lá lần nữa. Lúc cô sang Pháp, cây bàng còn ươm trên mình những búp non xanh mơn mởn. Lần này cô về, Thanh ngỡ ngàng nhận ra những chiếc lá đã ngả màu xanh sẫm của những ngày cuối hạ. Cô nhận ra điều gì đó từ màu của những chiếc lá bàng đã in sâu trong cô của một tuổi mười sáu mơ mộng. Tình cảm cô dành cho Hiểu Bạch, một thứ tình cảm anh em trong sáng như màu lộc non của những cành bàng hồi vào đầu xuân. Giờ đây, lá xanh một màu xanh sẫm. Nó như báo hiệu điều gì đó sắp xảy tới. Một thứ tình cảm mà cô cấm không thể có với Hiểu Bạch.

Đột nhiên, cô quay sang nhìn anh. Anh thật ôn nhu, vẫn luôn giữ trong mình sự dịu dàng như không bao giờ có thể thay đổi thay đổi được. Rồi bỗng hình ảnh những chiếc lá bàng xanh sẫm hiện lên trong tâm trí cô. Sự giật mình thoáng qua. Liệu một con người ôn nhu như vậy có thay đổi theo năm tháng?

Hàn Thanh ngả người ra chiếc ghế. Cô bỗng nghĩ về mình. Và rồi cô nghĩ về tương lai. Cô nghĩ về Bạch, cô nghĩ về Thuần. Cô nghĩ về mọi chuyện sẽ xảy ra với chính mình và với hai người họ. Lá bàng lại rụng, một màu xanh sẫm nhuộm màu mắt cô...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Re: Khi bàng thay lá
Đã là 7 giờ rưỡi tối.
Theo anh em nên viết thêm chữ "giờ".
Thế nhưng, đôi mắt cô lại không hiện ra điều đấy. Nó cho thấy một thứ gì đó sắp được đánh thức trong con người cô, một thứ cảm xúc mà cô tuyệt đối không thể có... Nghĩ thoáng qua như vậy, Thanh đành mở đường cho Bạch:
Sự dịu dàng của Bạch lại khiến cô loạn nhịp... Lần nữa...
Câu này sau dấu ba chấm em có thể viết thường thì nó sẽ có ý nghĩa hơn.
Cô nhận ra điều gì đó từ màu của những chiếc lá bàng đã in sâu trong cô của một tuổi 16 mơ mộng.
Em nên viết thành "tuổi mười sáu".
 

Nguyenquynhtrangphongkieu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/8/16
Bài viết
60
Gạo
0,0
Re: Khi bàng thay lá
Hê nhô! Cho mình vô đây chơi với nhá. Hi hi!
 

Bảo bảo yết

Gà cận
Tham gia
12/3/17
Bài viết
375
Gạo
0,0
Re: Khi bàng thay lá
Thanh ngủ gật tự lúc nào không hay. Chỉ biết là khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình vừa về đến nhà. Là Bạch lay cô dậy.
Thanh uể oải vươn vai một cách chán nản, mắt nheo lại khi nhìn ra ánh đèn đường chói cả một mảng đường nhựa đen thẫm. Căn biệt thự số 2 làm cô cảm thấy ngán ngẩm. Tâm trạng Thanh vốn đã không tốt, giờ lại phải về nhà, đối diện với ba cô. Xem chừng sẽ chẳng có gì suôn sẻ sẽ diễn ra.
Thanh tần ngần. Tay cô khẽ chạm vào tay nắm cửa xe nhưng rồi nhanh chóng rụt lại. Phải, chẳng có việc gì phải về ở cái nhà đó cả - Thanh nghĩ vậy. Cô chán cái cảnh suốt ngày cứ về đến nhà đã có một lão già đang ngồi ở phía tràng kỉ, chửi mắng mãi về việc đứa con gái không chịu kết hôn. Nhân tiện đó, lão không quên bới móc quá khứ thời đi học của Thanh. Thanh thích học thiết kế, nhưng lão lại khăng khăng bắt cô theo học quản trị kinh doanh để mau chóng lên nắm quyền điều khiển công ty. Phải, Thanh chán quá rồi. Nói một hồi cạn sức, lão lại gây chuyện với mẹ cô, cả căn nhà, không ngày nào là không yên ổn cả. Thanh đã phải sống trong căn nhà như vậy suốt mấy năm qua. Và cô tự trách mình sao không tiếp tục học ở bên đấy đi, về nước làm gì để rồi ngày đầu tiên cô về đến nhà sau 4 năm xa cách, lão đã đem cô ra nói từ lúc ở sân bay cho đến khi về nhà. Và giờ, lão quay lại nhiệm vụ lấy chồng của cô.
Thanh lại cười. Vẫn là nụ cười khinh khỉnh quen thuộc ấy. Rồi một ý nghĩ vội len qua tâm trí Thanh, cô quay lại, cười với Bạch:
- Bạch này, em đột nhiên nhớ ra em có hẹn với Thuần. Nếu không phiền, anh có thể đưa em đến nhà Thuần được không?
Bạch mở to mắt. Anh giật mình khi nghe thấy cái tên "Thuần". Cái tên đó làm anh suy nghĩ.
Anh liếc nhìn Thanh. Cô vẫn mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm ngọn đèn điện sáng chói. Anh tự hỏi sao Thanh lại muốn anh đưa sang nhà Thuần? Không biết con bé có ẩn ý gì không?
Bạch để ý những hành động nhỏ nhặt của Thanh. Cô luôn ngẩn ngơ suy nghĩ khi lơ đễnh nhìn ra đâu đó. Thanh vốn là vậy.
Anh không biết Thanh đang suy nghĩ hay toan tính điều gì. Anh chỉ đọc được trong mắt cô những suy nghĩ mông lung khó đoán, nói đúng hơn là không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thanh. Cô luôn cẩn trọng, kín đáo như vậy đấy. Con người của Thanh thật bí ẩn.
Dù không biết những gì đang diễn ra trong tâm trí Thanh, Bạch vẫn không ngần ngại nở một nụ cười với cô:
- Đáng lẽ ra em phải bảo anh sớm hơn, chắc là do em hơi mệt nên quên mất thôi đúng không? Mà cũng không sao đâu, anh tiện đường về nhà, anh sẽ đưa em qua đó.
Thanh không buồn đáp lại. Anh đồng ý là được rồi. Cô không muốn chịu thêm giây phút ức chế nào khi đứng trước căn nhà này nữa. Chiếc xe rời bánh cùng bao nhiêu tâm trạng rối bời của Thanh. Mà kệ thôi chứ. Cô muốn gặp Thuần để giải tỏa tâm trạng một chút. Cũng đã lâu rồi cô không được gặp Thuần. Với cả cô cũng mới về nước, cô cũng muốn qua xem bạn cũ của mình đã ra sao...
Nghĩ vậy, cô quay sang nhìn Bạch. Người Bạch yêu là Thuần Thuần, người Thuần Thuần thầm thương trộm nhớ lại là Bạch. Cô cũng thấy hơi nực cười ở chuyện tình cảm của họ. Yêu nhau nhưng không dám nói. Để rồi xa lánh nhau, họ tránh mặt nhau. Họ sợ bị người kia từ chối. Thanh biết, Bạch sợ đối diện với Thuần. Cô nhận thấy sự bối rối, lưỡng lự trong mắt anh. Không hẳn là anh không muốn gặp Thuần. Anh khao khát là đằng khác. Chỉ có một thứ mang tên "nỗi sợ" kìm nén anh.
Hàn Thanh thở dài. Cô cười khẩy một cái cho qua đi những suy nghĩ miên man trong đầu. Lần này gặp Thuần, cô tự hỏi liệu tình cảm giữa cô và Thuần có còn được như xưa? Những lo âu ấy tràn ngập trong tâm trí cô. Và cả Bạch, mọi chuyện rồi sẽ ra sao. Thanh nóng lòng muốn biết, cô muốn mong chóng được gặp Thuần. Thế rồi, trong Thanh rạo rực những sợ hãi. Cô nhớ lại sắc bàng. Một màu xanh sẫm. Khó tả. Thanh ước gì bản thân có thể hiểu rõ được những nỗi lo âu trong người mình.
Lại nụ cười. Nhưng lại là cười khổ. Thanh lắc đầu, rồi lại ngả mình vào ghế.
Ngoài kia, bàng vẫn xanh. Nhưng lại xanh đậm màu. Gió khẽ thoáng qua. Một chiếc lá rụng xuống...
 
Bên trên