Tôi quen cậu từ khi cậu còn là một cô bé nhỏ xíu xiu, hay lượn lờ quanh cái thân hình to tròn của tôi nơi mặt nước xanh lá chuối.
- Bèo ơi, sao bạn to thế, gấp cả trăm lần tớ rồi đấy! Mình mãi mà chả lớn được. Đến bao giờ thì mới to hơn bạn đây?
Tôi chỉ cười, tiếp tục xuôi theo dòng nước, mặc cho bạn vẫn quanh quẩn bên mình chờ giải đáp.
Có lẽ, lớn lên bạn sẽ hiểu thôi.
-o0o-
-o0o-
Tôi nhìn thấy cậu lần cuối vào ngày cậu quay về thăm đoạn sông cũ. Bụng cậu to phồng, tôi biết ngay cậu đã "lập gia đình". Cậu nói:
- Xin lỗi vì những ngày tớ bỏ xứ, đi khắp nơi, để cậu lại một mình. Cậu có buồn lắm không?
Tôi cười. Cậu hỏi tiếp:
- Tại sao bao lâu qua, cậu chưa nói với mình lần nào, mà chỉ cười thôi vậy?
Một chiếc thuyền đi qua, vớt tôi lên. Cậu nhìn tôi, ái ngại, lo lắng.
- Cậu đi đâu vậy? Người ta vớt cậu lên để đem về nhà nuôi đúng không?
Đúng đấy, tôi được nuôi, nhưng là để nuôi con vật khác!
Bạn không biết sao, tôi từng nói với bạn một câu rồi, ngày cậu mới ra đời ấy:
- Dù ngày mai đây, cậu có cách xa tôi muôn vạn trùng, tôi vẫn đợi để cùng cậu bên nhau.
Ngoảnh lại, tôi cười với cô bạn ngày nào, đã chẳng thể "cùng cậu bên nhau".
Chua chát...
- Bèo ơi, sao bạn to thế, gấp cả trăm lần tớ rồi đấy! Mình mãi mà chả lớn được. Đến bao giờ thì mới to hơn bạn đây?
Tôi chỉ cười, tiếp tục xuôi theo dòng nước, mặc cho bạn vẫn quanh quẩn bên mình chờ giải đáp.
Có lẽ, lớn lên bạn sẽ hiểu thôi.
-o0o-
Tôi gặp cậu ngày cậu khoác lên mình chiếc áo bóng bẩy, trơn trượt hơn ngày bé. Cậu vẫn chưa to bằng tôi, nhưng cậu biết tôi được tạo nên bằng những thứ gì.
- Bèo ơi, sao bạn không bơi theo mình đi tới những con sông, dòng suối mới, mà cứ luẩn quẩn mãi ở đây làm gì. Tớ thông thuộc hết chỗ này rồi.
Tôi chỉ cười, tiếp tục thả mình theo dòng nước lờ lững. Sóng lăn tăn như những đỉnh núi thấp xô mình đi. Bên bờ, những hàng dâu da, hàng chuối, hàng dừa, những vườn rau, những chiếc thuyền gỉ đỏ, cả những bãi rác, tất cả đều quen thuộc với hai ta.
- Bạn không đi thì thôi. Tôi sẽ tự mình đi khám phá những cảnh quan mới, những xứ sở đẹp đẽ mà bạn chắc chắn sẽ phải hối hận nếu không đi cùng.
Có lẽ, lớn hơn chút nữa, bạn sẽ hiểu thôi.
- Bèo ơi, sao bạn không bơi theo mình đi tới những con sông, dòng suối mới, mà cứ luẩn quẩn mãi ở đây làm gì. Tớ thông thuộc hết chỗ này rồi.
Tôi chỉ cười, tiếp tục thả mình theo dòng nước lờ lững. Sóng lăn tăn như những đỉnh núi thấp xô mình đi. Bên bờ, những hàng dâu da, hàng chuối, hàng dừa, những vườn rau, những chiếc thuyền gỉ đỏ, cả những bãi rác, tất cả đều quen thuộc với hai ta.
- Bạn không đi thì thôi. Tôi sẽ tự mình đi khám phá những cảnh quan mới, những xứ sở đẹp đẽ mà bạn chắc chắn sẽ phải hối hận nếu không đi cùng.
Có lẽ, lớn hơn chút nữa, bạn sẽ hiểu thôi.
-o0o-
- Xin lỗi vì những ngày tớ bỏ xứ, đi khắp nơi, để cậu lại một mình. Cậu có buồn lắm không?
Tôi cười. Cậu hỏi tiếp:
- Tại sao bao lâu qua, cậu chưa nói với mình lần nào, mà chỉ cười thôi vậy?
Một chiếc thuyền đi qua, vớt tôi lên. Cậu nhìn tôi, ái ngại, lo lắng.
- Cậu đi đâu vậy? Người ta vớt cậu lên để đem về nhà nuôi đúng không?
Đúng đấy, tôi được nuôi, nhưng là để nuôi con vật khác!
Bạn không biết sao, tôi từng nói với bạn một câu rồi, ngày cậu mới ra đời ấy:
- Dù ngày mai đây, cậu có cách xa tôi muôn vạn trùng, tôi vẫn đợi để cùng cậu bên nhau.
Ngoảnh lại, tôi cười với cô bạn ngày nào, đã chẳng thể "cùng cậu bên nhau".
Chua chát...
11-5-2021
Những ngày trầm ngâm
V.N.T.D
Những ngày trầm ngâm
V.N.T.D
Chỉnh sửa lần cuối: