50% - Đang sáng tác - Vi An Sakura

Vi An Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/10/14
Bài viết
277
Gạo
0,0
๖ۣۜTên truyện: 50%
๖ۣۜTác giả: Vi An Sakura
๖ۣۜBút danh: Vi An
๖ۣۜThể loại: Viễn tưởng, kinh dị
๖ۣۜTình trạng sáng tác: Đang sáng tác | ๖ۣۜTình trạng đăng: Đang cập nhật: 1 chương/tháng
๖ۣۜGiới hạn độ tuổi: 13+​



๖ۣۜGiới thiệu truyện:

Chàng là một gã mọt sách, một nhà khoa học đam mê thiên văn học. Kẻ vô cùng căm hận những sinh vật ngoài hành tinh đã hại chết gia đình chàng.

Hai cô gái...

Một người là kẻ thù của chàng, cái thù giết mẹ và em...

Một người là ân nhân, hai lần cứu chàng thoát chết...

Ai sẽ là bến đậu tình yêu của một kẻ mất tất cả mà có tất cả như chàng?

... Người ta thường gắn hạnh phúc với thiên thần, còn chàng, tình yêu, hạnh phúc ấy, lại là một món quà gửi đến từ cõi âm - Tử Thần...

Chàng không mạnh mẽ, không bá đạo. Còn nàng không phải con người, không thể tồn tại giữa nhân gian một cách bình thường, nàng không có trái tim, không có linh hồn, ai sẽ đổ vì ai? Hãy để thời gian lên tiếng....
๖ۣۜMục lục:
Chương 1
013_5.gif
Chương 2
013_5.gif

Chương 3
013_5.gif
Chương 4
013_5.gif
Chương 5


Chương 6 . Chương 7 . Chương 8 . Chương 9

Chương 10
z27260797.gif


 

Vi An Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/10/14
Bài viết
277
Gạo
0,0
200471984657392.gif
Chương 1: Cưới vợ ma ở tuổi mười lăm


Đường phố Hà Nội ngập lụt, nước cống đen ngòm tràn lên mặt đường, trong khi những giọt mưa nặng hạt vẫn chưa có vẻ gì cho thấy là sắp kết thúc cả... Dưới làn mưa mờ mờ, bóng một chiếc ô tô chạy vội vàng hiện lên nhàn nhạt, cùng lúc với một chiếc xe bỗng dưng bẻ lái chạy ngược đường một chiều.


Nam dừng đạp, phanh gấp, nhanh chóng nhảy xuống xe, vội vã lôi một mớ gì đó đen đen giữa một vũng nước bị nhuộm đỏ bất thường. Không ngoài dự đoán, đó là xác một cô gái chừng hai mươi tuổi bị tai nạn. Máu từ đầu cô gái vẫn rỉ, Nam hoảng sợ cởi phăng chiếc áo sơ mi trắng đang mặc quấn quanh đầu cô gái, run run lôi điện thoại ra gọi xe cứu thương, mặc kệ những giọt nước lạnh buốt vẫn cứ thế ào ào trút xuống thân hình gầy yếu của cậu.


Trong con đường vắng người ấy, Nam bần thần nhìn cô gái, khẽ nhíu mày, cô gái mang một vẻ gì đó rất đặc biệt, rất bất thường. Một mái tóc dài quét đất, da trắng đến nhợt nhạt, tròng mắt trái màu đỏ còn tròng mắt phải lại có màu xanh dương, đôi môi lạnh ngắt vẫn hiện lên một màu đỏ, tươi đến kì lạ…


Môi cô gái khẽ mấp máy, Nam cúi đầu, ghé sát tai xuống, cậu nghe được một dãy số kỳ lạ:


- (…)… 1… (…) – 21... (…) – 26… 20… 13 – 7… 1 – (…)… 12… 27… 20… 5 – 29… (…) - (…)… 18… 12 – 17… 1… 13 - (…) … 1… (…).


Đoạn, cô gái dùng chút hơi tàn khẽ kéo Nam xuống, hôn lên đôi môi ướt nước của cậu, luồn đôi tay lạnh lẽo ra sau lưng ôm chặt, ghì khuôn mặt tái nhợt vào ngực Nam, hít hít mấy cái khó khăn rồi lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.


Nam sững sờ nhìn cô gái xa lạ, vẫn giữ nguyên tư thế đó, cũng chẳng buồn gỡ tay cô gái ra, cậu ngoảnh mặt về phía trước chờ xe cứu thương tới mang xác cô gái đi. Khi xe đến, người ta làm thủ tục cho cô gái kỳ lạ không giấy tờ tùy thân, không ai quen biết này. Người ta làm mọi cách cũng không thể tách cô gái ra khỏi người Nam. Bỗng cậu cúi đầu xuống, thì thầm câu gì đó mà chẳng ai nghe rõ, tự nhiên tay cô gái buông khỏi người Nam ngay tức khắc, rớt xuống sàn xe nghe thật nặng nề. Nam thở phào, nhìn lại lần cuối khuôn mặt của cô gái xấu số rồi xuống xe cứu thương, lặng lẽ cất từng bước chân mệt mỏi về nhà.


Mưa đã tạnh…


Nghe Nam kể lại mọi chuyện, bà Yuu - mẹ Nam hoảng hốt ôm đầu, run rẩy nắm lấy tay Nam, miệng than Trời kêu Đất. Trước khi Nam mất hết kiên nhẫn, bà nức nở:


- Con ơi! Đã bao giờ con nghe nói người chết chôn theo khăn tang không? Con buộc áo sơ mi trắng lên đầu cô ta khác nào bảo cô ta để tang con! Tức là con nhận làm chồng cô ta rồi còn gì? Sợi dây chuyền mặt màu xanh của cô ta là bùa ém ma da truyền kiếp đấy con à? Cô ta mang họa về nước đấy con ơi! Ôi con tôi!


Nghe bà nói Nam không khỏi giật mình, nhiều lần bà kể về ma da nên Nam cũng có hiểu biết ít nhiều. Đại loại đó là một loại họa truyền kiếp, thường cùng liên quan đến một vấn đề nào đó, và lần lượt những người trong gia đình bị ma da ám sẽ chết. Nghĩ đến họa về nước và cảnh cô gái chết trong vũng nước mưa ngập đường khiến Nam không nén nổi tiếng thở dài.


Hôm sau Nam đến nhà xác nhận thi thể cô gái, hỏa táng xong, lập phần mộ, Nam cất tro cốt cô gái vào một cái hộp nhỏ rồi chôn trong chậu xương rồng trên ban công mà không đem rải xuống hồ.


Theo lời mẹ, Nam lấy chiếc nhẫn trên tay cô gái luồn vào sợi dây đeo trên cổ, coi như bùa hộ mệnh, Nam khẽ cười, mẹ cậu thật là... Cô gái đó vừa từ kẻ trao ma da truyền kiếp cho anh bỗng dưng trở thành thần hộ mệnh?! Vậy là mẹ Nam đã chấp nhận sự thật con mình có một cô vợ hờ xa lạ thậm chí còn chưa biết tên, ở độ tuổi mười lăm!


Lo sợ cho số phận con mình, cha mẹ Nam quyết định đưa Nam và em gái cậu sang Hàn Quốc.


Gần một tháng sau thì thủ tục xuất nhập cảnh hoàn tất. Gia đình Nam thu xếp sang Hàn Quốc sống, nhập cư ở Soul, trong một tòa biệt thư cổ kính xây theo kiến trúc châu Âu giữa trung tâm thành phố.


Trên máy bay...


- Anh Nam! Nhìn kìa! - Bé Hà Linh bảy tuổi – em gái Nam reo vui kéo áo Nam. Cậu quay lại, đưa ánh mắt theo hướng tay của cô bé chỉ, đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, yêu mị khác thường.


Bỗng xung quanh nổi lên một loạt tiếng sét đì đùng. Một quả cầu lửa điện phá cửa lao vào khoang máy bay. Nam mở to mắt, đó chẳng phải chính là sét hòn hay sao? Cậu cúi người xuống, kịp thời né được cú va chạm với sét. Còn quả cầu lửa điện – sét hòn ấy vẫn lao với một tốc độ khủng khiếp về phía cô gái xinh đẹp ban nãy.


Cô ta đứng dậy, chĩa súng vào viên cơ trưởng đang lái máy bay, dọa sẽ giết nếu có ai manh động, nói đây là buổi thí nghiệm cho một loại vũ khí mới của cô ta – sét hòn nhân tạo!


Từ phía sau cô ta xuất hiện một loạt những sinh vật kì lạ gớm ghiếc nửa người nửa thú hung hăng chạy khắp nơi. Còn cô ta gầm lớn, trên thân mình mọc thêm tám cánh tay nữa, đôi mắt lóe tia sáng đỏ, nhằm hướng các hành khách mà lao tới. Lè chiếc lưỡi đỏ lòm thè ra quá nửa, dãi rớt tùm lum, hàm răng trắng nhởn nhọn hoắt ẩn hiện sau cái lưỡi đang liếm mép thèm thuồng.


Cô ta nhìn Nam chòng chọc rồi lao đến, ép sát Nam vào lớp kính, điên cuồng bóp cổ cậu, nhớt dãi của cô ta rớt ròng ròng trên ngực Nam bốc mùi tanh khiến cậu nhăn mũi nhắm mắt quay mặt sang phía bên kia. Nam thấy khó thở, cố vươn người ra phía sau, nửa người trên của Nam đã nằm bên ngoài cửa máy bay, còn các hành khách đã bắt đầu nhốn nháo sợ hãi bỏ chạy trong khi Nam đang chật vật với con dị nhân này.


Cô ta chồm người về phía trước, mắt trợn to, cất tiếng cười khả ố, hơi thở của cô ta khiến Nam thở khó khăn, cảm giác tê rần và buồn ngủ khó chịu. Mặt con quái ngày càng gần, Nam nhắm mắt lại chờ đợi con quái thích làm gì thì làm, cậu bất lực với thân thể gầy ốm còm nhom của một thằng nhóc mười lăm này.


Con quái rú lên rồi cắn mạnh vào cổ Nam, mùi tanh nồng của máu bốc lên, con quái liếm lên vết cắn rồi rời khỏi người Nam. Cậu yếu ớt níu lấy tay mẹ, phải cố gắng lắm cậu mới có thể bò trở lại được vào trong khoang máy bay, nặng nhọc lăn ra sàn, mắt mở to nhìn con quái nhân đang tự bứt tóc mình. Những sợi tóc vàng óng được uốn xoăn cầu kỳ đứt dưới bàn tay ác quỷ. Ả ta tự cào lên mặt mình, đôi tay rướm máu ấy lại móc vào đôi môi đỏ mọng xé mạnh rồi bật cười sằng sặc. Nhìn cô ta với bộ mặt bị hủy hoại và mớ tóc bết máu tàn tạ khiến Nam khẽ nhếch môi cười. Phải rồi, không cười nhạo cô ta, cười nhạo đám hành khách đang sợ sệt chạy trốn kia, thì chẳng lẽ cậu lại khóc?!
 

Vi An Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/10/14
Bài viết
277
Gạo
0,0
20071002_0c9f7bb05bb06afc06c8P6eEbY.gif
Chương 2: Sinh vật ngoài hành tinh

chuong-2-jpg.22

(Ảnh: Sung Sướng Siêu Sao Sương)

Con quái nhân lấy dao rạch chằng chịt lên cánh tay, bật cười sằng sặc. Những giọt máu loang ướt sàn máy bay bốc mùi xộc thẳng lên kích thích khứu giác lũ quái vật, chúng lao đến vũng máu, đánh nhau, dẫm đạp lên nhau để uống máu. Cuộc tử chiến cứ thế quyết liệt diễn ra, máu những con quái thua cuộc cứ như vậy loang dần hòa cùng máu ả nữ quái tạo thành một thứ mùi tanh hôi đến ngạt thở.


Những con quái còn lại không dám đụng đến chiến phẩm của kẻ chiến thắng, chúng chồm lên người những hành khách, cắm hàm răng nhọn hoắt thấm đầy những độc vào sâu trong huyết quản họ.


Con quái nhân vẫn đứng đó, khuôn mặt kiều diễm trước kia bị hủy hoại ghê gớm, máu me bê bết, mái tóc rối bù bết máu lại càng thêm đáng sợ. Ả trợn mắt nhìnchằm chặp vào Nam đầy thèm khát, rên rỉ câu gì đó trong cổ họng. Máu từ cánh tay con quái vẫn cứ nhỏ thành từng dòng xuống sàn, loang ướt một góc bằng màu máu tươi tanh tưởi kích thích khứu giác lũ quái vật ở đầu khoang máy bên kia.


Nam ôm lấy bé Hà Linh, ngoảnh mặt cố làm ngơ khung cảnh ghê rợn bên này máy bay. Trong một thoáng, cậu chợt nhớ về một quãng thời gian kinh hoàng trước đây, vào mỗi nửa đêm, khi chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng, lại có một lá thư đe dọa găm bằng dao xuyên qua một loài bướm đêm Nam Mĩ được ném vào nhà, nét chữ viết tay rất quen thuộc nhưng cả nhà Nam bất lực chẳng thể nhớ nổi đó là nét chữ của ai. Và vì những bức thư đó chỉ xuất hiện trong vòng bảy ngày nên cũng nhanh chóng rơi vào lãng quên, những bức thư được ai đó trong nhà nhét tạm vào một chiếc túi du lịch bỏ đi trên gác xép. Chỉ đến mấy hôm trước, trong lúc dọn dẹp, Nam mang túi đi giặt khiến mấy bức thư bị ướt thì bí mật mới dần được hé lộ, thông điệp ẩn viết bằng mực dầu mới rõ lên giữa những dòng chữ viết bằng bút máy nhòe dần. Mỗi bức thư có một dòng chữ, mà theo thứ tự ngày gửi đến sẽ là: “Hoàng Nam” – “Die” – “Becareful!” – “Angel” – “Devil” – “SisBro” – “Demon”…

*
* *


Bắt gặp cha mình với gương mặt tái mét, không thốt nên lời nhìn vô định về một phía, Nam cũng đưa mắt nhìn theo hướng đó và sững sờ đến cứng người lại. Nam vốn không tin vào những thứ phản khoa học, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt lại đập tan hoàn toàn ý nghĩ ấy của cậu. Và ngay cả cha cậu – một nhà khoa học cũng không tin vào mắt mình. Lần đầu tiên hai người thấy và tin vào sự tồn tại của một thứ gọi là UFO – vật thể bay không xác định.


Khi những tiếng lao xé gió của vật thể lạ mang hình đĩa tròn ấy ù ù bên tai thì các hành khách mới chú ý bên ngoài, mẹ Nam chết lặng, bất tỉnh, còn bé Hải Linh vốn dĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn khóc thét gọi mẹ dậy, không được ngủ. Cô bé níu áo, kéo tóc mẹ mãi mà bà vẫn không tỉnh đành tụt khỏi người Nam qua chỗ mẹ ôm lấy bà tấm tức khóc.


Nam cắn môi, đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đập mạnh trong lồng ngực đang phập phồng ngập tràn nỗi lo sợ, cậu cảm thấy dường như thiếu đi một cảm giác lành lạnh của kim loại. Cậu trợn mắt, nhận ra sợi dây chuyền đã biến mất, chỉ còn chiếc nhẫn của cô vợ ma rơi trên ghế, Nam vơ lấy nhét tạm vào túi quần, không quên đưa mắt quét một lượt khung cảnh hỗn loạn trong khoang máy hiện giờ.


Trong khi chiếc đĩa tròn kia đang dần áp sát máy bay, con nữ quái không biết lấy từ đâu một mảnh kim loại dài và sắc chém thật mạnh vào cánh tay mình, bật cười man rợ rồi tống thẳng cánh tay đứt lìa ấy vào miệng viên cơtrưởng đang lái máy bay. Máu con quái bắn tung tóe khắp nơi, vài thiết bị máy móc bị vướng máu đã hỏng hóc nghiêm trọng khiến chiếc máy bay khẽ rung lắc và chấn động. Máu cũng thấm ướt áo con quái, nhuộm đỏ ngực và tay áo viên cơ trưởng cùng người phụ lái bên cạnh, ông ta buông tay lái, nắm lấy cánh tay trong miệng cố kéo ra, chiếc máy bay lập tức chúi đầu rơi xuống, tay phụ lái hoảng hốt vội gạt tay lái, cố giữ thăng cho chiếc máy bay. Trong lúc đó, có quái nghiến răng, ấn mạnh cánh tay vào sâu trong cổ họng viên cơ trưởng, ông ta trợn mắt, chỉ vài phút sau đã chết vì ngạt thở. Chết thật đáng thương với một cánh tay đứt lìa trong cổ họng vẫn đang rỉ máu, chết mà không biết mình chết vì sao…


Cô ta đập đầu xác viên cơ trưởng liên tiếp vào cửa kính, rồi lấy một mảnh kính sắc, đè anh phụ lái ra đâm tới tấp vào đầu khiến anh ta tử vong ngay tại chỗ, khuôn mặtbị biến dạng thức khủng khiếp, mùi máu bốc lên tanh nồng. Xong xuôi ả đá mạnh cửa buồng lái, nhìn vật thể bay kia đang nối liền với máy bay bằng một chiếc cầu kim loại. Nam vẫn không rời mắt khỏi con quái, cô ta mang vẻ gì đó rất quen mà cậu chẳng thể gọi tên…


Nam lắc đầu, không, cô ta và cô vợ ma của cậu chẳng có quan hệ gì đâu!


Một luồng gió mạnh lùa vào trong máy bay, từ phía cửa xuất hiện bốn gã ngoài hành tinh mặt mũi dị dạng với nước da xanh lè vô cùng bặm trợn theo một kiểu rất kì quái. Mắt chúng trắng dã, lại không có môi, hình như cũng không có miệng, toàn thân lực lưỡng khiêng một chiếc ghế bằng đá quý chạm khắc tinh xảo, trên ghế là một kẻ mặc áo choàng đen chùm kín mặt và đầu, ngồi bất động như một xác chết.


Con quái nhân há miệng, một luồng khói trắng tuôn ra rồi chui vào bên trong chiếc áo choàng đen trên ghế, lũ quái vật đồng loạt quỳ xuống, vái đập đầu như tế sao rồi lũ lượt kéo nhau lên đĩa bay. Thấy chúng đi, các hành khách lại tiếp tục ồn ào, lập tức chạy loạn, giẫm đạp lên nhau mà chạy, cứnhư thể cứ chạy là sống. Nam bị du đẩy, dẫm đạp bởi các hành khách liền ngã ra sàn. Đến khi Nam tìm được một chỗ đứng yên ổn thì cũng không còn trông thấy cha mẹ và em gái đâu nữa. Có lẽ họ bị lẫn trong đám người kia.


Trong hỗn loạn, Nam nhận ra con quái liếc Nam một cái sắc lẹm, một cách rõ ràng, chân cô takhông hề chạm đất!


Chiếc máy bay vẫn cứ tiếp tục rơi, màu xanh của biển và đại dương đang ngày một gần, trong khi chiếc đĩa bay mang theo lũ quái vật dần chìm nghỉm và mất hút giữa những tầng mây.


Một số hành khách loạn trí cực độ liền không suy nghĩ mà nhảy từđộ cao vài nghìn mét xuống biểnvà tức khắc bị nhấn chìm trong lòng nước.


Nam vẫn cứ thế trao đảo, lắc lư từ bên này qua bên kia máy bay, cậu khó nhọc bám lấy chân một chiếc ghế gần nhất. Do máy bay rơi nhanh, áp suất thay đổi liên tục từ trên cao xuống nước khiến đầu cậu đau như búa bổ, vô cùng khó chịu, lại còn căn bệnh tim đỏng đảnh chọn đúng lúc này để táiphát khiến Nam lâm vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.


Trong lúc đó, bên trong khoang máy bay đang sắp rơi xuống biển, tình hình của Nam ngày một xấu đi, cậu không những không thể thở, mà tim cũng tê dại, mất cảm giác, sự sống tưởng chừng êm đẹp giờ chỉ như một sợi tơ mỏng, chỉ cần một cơn sóng xô cũng đủ để gọi Thần Chết đến.


Qua ô cửa bên buồng lái mà con quái đã đập, các hành khách náo loạn giẫm lên xác viên cơ trưởng mà thoát ra ngoài, cố cứu lấy mạng mình bằng mọi giá. Chỉ ba phút sau, trong khoang chỉ còn lại một bóng áo trắng mảnh khảnh bất động trên sàn, và bên kia bức chắn là xác hai phi hành đoàn.


Tai Nam ù đi, ngực lại đau nhói vì áp suất nước. Trong lúc một chút ý thức trở về, cậu mơ hồ cảmnhận được cả thân người đột nhiên nhẹ bẫng…
Tùm… ùm… ùm…

Ầm… ầm… rào… ào… o…


Những tiếng động lớn chính là hậu quả của một vụ va chạm lớn với nước đã gây ra cơn địa chấn và những cơn sóng cao hàng mét ập vào một hoang đảo gần đó, để lại hậu quả là một trạm nghiêncứu khoa học tư nhân đã bị sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại tầng hầm chứa những trang thiết bị hiện đại bị ngập trong biển nước…


… Ngày hôm sau, báo chí thế giới đưa tin về một vụ máy bay rơi và nổ tung gây dư chấn trên hảiphận Hàn Quốc mang số hiệu VN-1739HQ…
*
* *
 
Bên trên