7749 - Cập nhập - Hắc Bạch Phúc Phương

hacynhan2501

Gà con
Tham gia
13/7/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Tên truyện: 7749
Tác giả: Hắc Bạch Phúc Phương
Tình trạng sáng tác: Cập nhập | Tình trạng đăng: Cập nhập
Lịch đăng: 2 ngày/chương
Thể loại: Ngôn tình
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: 16 tuổi | Cảnh báo về nội dung: Không


Mục lục
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hacynhan2501

Gà con
Tham gia
13/7/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương1: Kiếp thứ nhất

“ Uyển Dư, em tỉnh rồi à”

“ Bố ơi, chị tỉnh rồi”

“ Mau gọi bác sĩ”

Vương Thiền mơ màng tỉnh dậy thấy bên tai toàn tiếng đàn ông, mũi chỉ ngửi thấy mùi sát trùng, tay đang bị chuyền nước nên không cử động đươc nhiều. Cô chán nản, không ngờ mới tỉnh dậy đã được nằm trong bệnh viện.

“ Bác sĩ, con gái tôi sao rồi” Người đàn ông ngồi bên cạnh cô nói

“ Vết thương của con gái ông đã tốt hơn rồi, giờ chỉ cần dưỡng thương, không để vết thương bị nhiễm trùng là được. Tốt nhất nên ở lại bệnh viện thêm mấy ngày...” bác sĩ còn chưa nói xong đã bị Vương Thiền cướp lời

“ Về nhà!”

Nghe Vương Thiền nói thế người đàn ông quay sang vuốt nhẹ mái tóc cô rồi nói với giọng cưng chiều

“ Con gái ngoan, chịu khó ở bệnh viện thêm mấy ngày cho vết thương lành hẳn rồi bố đưa con về nhà được không”

“ Muốn về nhà” Vương Thiền cô làm sao có thể chịu nổi cái mùi sát trùng này chứ, nên cứ về nhà rồi tính tiếp

“ Bố, Uyển Dư đã muốn về nhà thì mình đưa em ấy về đi, về nhà bọn con sẽ chăm sóc em ấy” Vương Thiền nhìn về phía chàng trai vừa nói, vẻ đẹp của anh ta khiến cô đứng hình mất mấy giây. “ Sao có thể đẹp trai như thế này chứ, vẻ đẹp đó thật khiến cho người khác thèm thuồng mà” cô vừa nghĩ vừa nuốt nước miếng. Ánh mắt và hành động của cô làm cho Trần Phong sững người, em gái anh sao lại có hành động như thế.

“ Đúng rồi bố, đưa chị về nhà đi, con với anh sẽ chăm sóc chị” Trần Duệ đứng bên cạnh cũng lên tiếng ủng hộ cô. Vương Thiền nhìn một lượt cả ba người, không ngờ nguyên chủ này lại có những người thân nhan sắc không hề tầm thường.

Trần Uy dù đã lớn tuổi và trải qua nhiều phong ba trong cuộc đời nhưng không che giấu được hết vẻ đẹp của ông. Vương Thiền chắc chắn hồi còn trẻ Trần Uy đã có rất nhiều cô gái theo đuổi. Có một người bố đẹp trai nên Trần Phong và Trần Duệ cũng được hưởng vẻ đẹp từ ông. Nhìn Trần Phong sẽ thấy hình ảnh của học trưởng trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, khí chất thanh cao, tính tình quyết đoán. Còn Trần Duệ lại mang hình ảnh trái ngược với anh mình, cậu là chàng thanh niên tinh nghịch mang danh hiệu bad boy trong truyền thuyết. Vương Thiền muốn hỏi nguyên chủ của cơ thể này là cô ấy làm thế nào có thể sống với những người đẹp trai thế này mà vẫn chịu được chứ.

Cuối cùng Vương Thiền cũng được về nhà. Sau mấy ngày dưỡng thương ở nhà và nói chuyện với Trần Duệ, Vương Thiền cũng đã biết thêm về nguyên chủ. Nguyên chủ tên là Trần Uyển Dư, là một học sinh năm cuối cấp ba, sống trong gia đình bốn người: bố, anh trai, cô và em trai, mẹ cô đã mất được năm năm do tai nạn xe. Trần Uyển Dư cũng được thừa hưởng nét đẹp từ bố mẹ, cũng học rất giỏi nhưng tính tình lại quá yếu đuối, nhu nhược nên thường bị bạn bè bắt nạt. Mỗi lần Trần Phong hay Trần Duệ đứng ra bảo vệ cô thì càng khiến người ta ghét cô, càng nghĩ cách bắt nạt cô. Vì sợ gia đình lo lắng nên Trần Uyển Dư luôn giấu mọi chuyện tự mình chịu đựng tất cả.

Lần này cũng vậy, vì một thiếu gia trong trường theo đuổi cô mà những cô gái thích anh ta đã bày mưu hãm hại cô khiến cô bị té cầu thang phải nhập viện cấp cứu. Vương Thiền ngán ngẩm tại sao cô ấy lại chịu đựng mọi thứ một mình như thế chứ. Nếu không phải cô nhập vô thân thể này thì có khi nguyên chủ đã phải mất mạng.

Với sự chăm sóc chu đáo của bố con nhà họ Trần, Vương Thiền cuối cùng cũng có thể đi học lại. Nhà họ Trần cũng coi là giàu có, anh em Trần Uyển Dư đều được học ở ngôi trường top đầu thành phố nơi những thiếu gia, tiểu thư của những nhà giàu trong thành phố theo học. Ngôi trường này vừa phải có tiền, vừa phải có thực lực mới được theo học. Trần Uyển Dư và Trần Duệ đang theo học ở trường cấp ba Thanh Hải, còn Trần Phong thì học ở trường đại học Thanh Hải, hai ngôi trường cách nhau không xa, nên hầu như ngày nào cũng là Trần Phong đưa đón hai người em mình đi học.

Trần Uyển Dư là người con gái duy nhất trong gia đình nên được mọi người đặc biệt yêu thương, chăm sóc. Để cô xảy ra chuyện phải nhập viện đã khiến Trần Phong và Trần Duệ luôn thấy có lỗi nên giờ họ càng chú ý chăm sóc cô hơn.

Trần Phòng dừng xe trước cổng trường, quay ra sau nhìn Vương Thiền đầy yêu thương nói

“ Em đi học mà thấy mệt hay có chuyện gì thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em ngay lập tức”

“ Em không sao đâu anh đừng lo lắng quá” Vương Thiền nhìn Trần Phong cười, cô sinh ra là con một, không có anh chị cũng như em, nên bây giờ khi mang danh là Trần Uyển Dư, được nhận tình yêu thương của Trần Phong và Trần Duệ khiến cô luôn có cảm giác khó tả, và không muốn bị mất đi sự yêu thương này.

“ Anh đừng lo, còn có em đây mà, em sẽ bảo vệ chị” Trần Duệ nói

“ Đừng để chuyện như lần trước” Trần Phong nghiêm mặt nhìn Trần Duệ

“ Hì hì, lần đấy em bất cẩn quá” Trần Duệ gãi đầu cười trừ

“ Thôi đừng nhắc lại chuyện cũ, bọn em đi học trước đã, sắp vô lớp rồi” Vương Thiền nói rồi kéo tay Trần Duệ bước xuống xe

Trần Phong chưa kịp nói gì nữa thì đã thấy Vương Thiền vẫy tay chào anh rồi đi vào trường. Anh luôn cảm thấy cô em gái của mình có đôi chút khác so với trước kia nhưng đó vẫn là em gái của anh nên dù có thay đổi thì cũng chả sao cả. Sau khi không còn thấy bóng hai người em của mình, Trần Phong mới lái xe đi đến trường.

Dưới sự hộ tống của Trần Duệ, Vương Thiền cuối cùng cũng đã đến được lớp học của mình dưới ánh mắt của bao nhiêu học sinh trong trường. Nghe nói sau khi cô bị người ta đẩy té cầu thang thì Trần Duệ đã ngay lập tức tìm đến người đẩy cô và đánh cô ta một trận. Trần Duệ khi đi học đánh nhau rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên anh đánh con gái, khiến cho gia đình cô ta kiện lên trường đòi đuổi học Trần Duệ, nhưng cũng không biết vì sao mà không những Trần Duệ không bị đuổi học mà cô gái kia còn bị bắt phải chuyển trường.

Trần Duệ thấy cô ngồi vào bàn học rồi mới đi về lớp của mình, trước khi quay người đi còn nhìn tất cả học sinh trong lớp một cái như kiểu đe dọa ai đụng đến Vương Thiền thì chết với cậu vậy. Hành động này làm cho Vương Thiền bật cười, cậu nhóc em mình dễ thương chết mất, nhưng mà giờ cô đã có thể tự bảo vệ chính mình vì cô không còn là Trần Uyển Dư yếu đuối ngày trước.

Khi Trần Duệ đi rồi, mấy học sinh trong lớp mới bàn tán xôn xao. Vương Thiền gục xuống bàn như vờ ngủ nhưng mọi lời nói của những người khác vẫn lọt vào tai cô. Một lúc sau có người vô vai cô, khi ngẩng mặt lên thì Vương Uyển thấy trước mặt mình là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, gương mặt khá đáng yêu, chắc đây là Kiều Vân cô bạn duy nhất của Trần Uyển Dư.

“ Uyển Dư cậu khỏe rồi à, tớ tính đi thăm cậu lâu rồi mà do nhà tớ có xảy ra vài việc nên không đi thăm cậu được. Cậu không trách tớ chứ?”

“ Không trách”

“ Uyển Dư, cậu...” Kiều Vân chưa nói xong thì cô giáo đã bước vào lớp, cô ta đành đi về chỗ ánh mắt luôn nhìn Vương Thiền đầy nghi ngờ

Chuông vừa reo kết thúc tiết học thì Trần Duệ đã đứng ngoài cửa lớp, vẫy tay gọi Vương Thiền, cùng lúc đó Kiều Vân cũng đứng dậy gọi cô

“ Chị, đi ăn thôi”

“ Uyển Dư...”

Vương Thiền ngó lơ Kiều Vân mà đi ra chỗ Trần Duệ, thấy vậy Trần Duệ nhìn Kiều Vân một cái rồi khoác tay Vương Thiền đi, nhưng không khỏi tò mò anh liền quay sang hỏi cô

“ Chị, em thấy hồi trước chị thân với chị ấy lắm mà, sao bây giờ...”

“ Thân ai nấy lo ấy” Vương Thiền nói câu làm cho Trần Duệ cứng họng không nói được gì nữa. Vương Thiền không biết vì sao nhưng từ khi nhìn thấy Kiều Vân cô luôn có cảm giác bài xích, phải tránh xa.
 

hacynhan2501

Gà con
Tham gia
13/7/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương 2:
Vương Thiền cùng Trần Duệ đi đến nhà ăn của trường nhưng giữa đường đã gặp phải Lục Minh, chàng thiếu gia đã khiến cô phải nhập viện.

“ Uyển Dư! Em đã khỏe chưa, mấy bó hoa tôi tặng em lúc em nhập viện, em có nhận được không?” Lục Minh tiến tới tính cầm tay Vương Thiền thì Trần Duệ đã ra tay trước kéo cô ra sau mình

“ Lục thiếu, anh còn chút liêm sỉ nào không vậy, tại anh mà chị tôi phải nhập viện, mà a còn dám gửi hoa đến tỏ tình à, tôi đã vứt hết tất cả vô sọt rác rồi, có khi mấy bức thư tình sến súa của anh có khi đang nằm trong bãi rác thành phố đấy” Trần Duệ cười khẩy.

“ Mày...” Lục Minh tức đỏ hết cả mặt, tay run rẩy chỉ vào Trần Duệ

“ Thôi anh không chấp chú mày, đến khi Uyển Dư thành vợ tao thì mày sẽ phải ngoan ngoãn gọi tao một tiếng anh rể thôi” Lục Minh nén cục tức nói

“ Bạn học Lục à, mới còn nhỏ không nên bắt trước người lớn tính chuyện vợ con đâu, bạn nên nghĩ xem làm cách nào để ra được trường kia kìa” Vương Thiền cười nói, rồi nắm tay kéo Trần Duệ đi, để lại Lục Minh tức giận nhìn chằm chằm hai người, tay siết chặt nắm đấm. Mọi người đứng xung quanh đó điều ngạc nhiên không ngờ Trần Uyển Dư yếu đuối ngày nào giờ lại dám nói như vậy với người khác mà còn là Lục Thiếu.

Nhà họ Trần dù không nổi bật trong giới nhà giàu của thành phố Thanh Hải, cũng không có tiếng nói quá lớn, nhưng lại có Trần Duệ là người không sợ trời, không sợ đất, dám làm, dám chịu, và có thể bất chấp tất cả mọi thứ kể cả tính mạng nếu chuyện đó liên quan đến Trần Uyển Dư. Vì điều này mà Trần Uy lúc nào cũng phải đau đầu giải quyết những hậu quả của Trần Duệ. Giờ lại thêm một Vương Thiền người luôn làm theo ý mình, không xem ai ra gì thì nhà họ Trần thời gian tới chắc sẽ không có thời gian yên ổn.

Vương Thiền là người suốt ngày chơi bời, xem nhẹ việc học, giờ lại bị bắt ngồi trong lớp học khiến cô không thể nào chịu được. Sau khi kéo Trần Duệ đi được một lúc, cô dừng lại quay sang nói:

“ Hay mình cúp học đi chơi đi”

“ Hả???” Trần Duệ ngơ ngác nhìn chị mình, cậu nói tiếp “ Có phải vết thương chưa lành không, hay nó ảnh hưởng đến não bộ của chị rồi, có cần phải đi khám không?”

Trần Duệ nói một lèo làm Vương Thiền đau hết cả đầu, cô vò mái tóc của mình rồi nói:

“ Giờ em có đi không hay để chị đi một mình?”

“ Sao để chị đi một mình được, mà chị có chắc vết thương lành rồi không?”

Vương Thiền không trả lời mà quay lưng bước đi, Trần Duệ lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng hỏi cô có bị gì không, vết thương có sao không, sao lại cúp học đi chơi, bla bla...

“ Đầu em mới bị gì á!”

“ Đầu em có bị gì đâu, chị mới là người bị thương mà....” miệng Trần Duệ lải nhải không ngừng, khiến cho Vương Thiền muốn rút lại lời khen Trần Duệ.

Trần Duệ tự nhận cái gì mình cũng giỏi, mà giỏi nhất chính là ăn chơi, nay người chị yêu quý của cậu muốn đi chơi thì cậu sẽ dẫn đi những nơi thú vị nhất. Nhưng trước khi đi chơi thì cũng phải cho cái bụng nó mới có sức đi chơi được. Vì Vương Thiền vừa mới hết bệnh nên Trần Duệ đưa cô đến quán Ming Yang ăn. Gọi món xong Trần Duệ mới quay sang nói với cô:

“ Chị, quán này toàn món thanh đạm rất thích hợp với sức khỏe chị hiện giờ” Vương Thiền nghe xong đầu gật gù như gà mổ thóc

“ Mà chị, mình đi chơi cũng được nhưng mà chị đừng nói cho anh và bố nha, chứ em sợ họ mà biết em dẫn chị đi chơi thì ...” Trần Duệ vừa nói vừa làm động tác đưa tay lên cổ kéo qua một đường

“ Chị hiểu rồi” Vương Thiền giơ tay ra hiệu ok

Ăn uống no say xong, trong lúc Trần Duệ thanh toán thì Vương Thiền đi kiếm nhà vệ sinh giải quyết chuyện đại sự. Cô đi lòng vòng nãy giờ kiếm mãi chưa thấy cái nhà vệ sinh

“ Xây cái nhà hàng cho to vô, kiếm cái nhà vệ sinh cũng không thấy.” Đúng lúc có một người chạy ngang qua cô liền hỏi: “ Anh ơi nhà vệ sinh ở đaua vậy?”

“ Đi thẳng, quẹo trái” người nọ coi bộ đang rất bận, trả lời xong liền chạy mất dạng, cô còn chả kịp cảm ơn.

Đi theo chỉ dẫn của người nọ cuối cùng cô cũng tìm được nhà vệ sinh, mà đứng trước nhà vệ sinh có một người đàn ông mặc vest đen đứng ngay ngắn, tay cầm tập tài liệu. Thấy cô có ý định đi vào người đàn ông liền đưa tay ra chặn lại

“ Xin lỗi nhưng cô không vô đây được”

“ Tránh ra coi, việc đại sự đấy anh còn ngăn cản là không kịp đâu” Vương Thiền vừa nói vừa hất tay người đàn ông ra rồi bước nhanh vô trong.

“ Cô ơi...” người đàn ông mặc vest đi theo nhưng đã quá muộn.

Vương Thiền đang đứng như trời trồng, mắt không rời khỏi nơi nhạy cảm của người đàn ông đang giải quyết đại sự trong nhà vệ sinh

“Ngon!!!” Vương Thiền liếm mép, nuốt nước miếng.

“ Tôi xin lỗi” người thanh niên đứng đằng sau Vương Thiền cúi đầu nói

Trước ánh mắt thèm thuồng của Vương Thiền, người đàn ông kia từ từ kéo quần, chỉnh lại trang phục, rồi bước tới lại gần Vương Thiền. Khi anh ta bước đến gần cô mới nhận ra anh ta rất cao, lại còn to, mặt còn rất đẹp trai nữa chứ. Trong đầu cô xuất hiện đủ loại suy nghĩ đen tối mà không thể nói ra thành lời

“ Cô nhìn đủ chưa?” giọng nói lạnh lẽo, trầm đục vang lên. Lúc này Vương Thiền mới chuyển ánh mắt từ đũng quần lên trên mặt người ta. Cô nuốt nước miếng một cái rồi nói

“ Anh trai, một đêm bao nhiêu vậy?” lời cô vừa thốt ra làm cho người thanh niên đứng đằng sau đứng không vững, phải chống tay lên thành tường, còn anh đẹp trai trước mặt thì nheo mắt lại nhìn cô. Lúc này Vương Thiền cảm thấy không khí có gì đó không đúng, lại nghe thấy bên ngoài tiếng Trần Duệ gọi

“ Uyển Dư, chị xong chưa vậy?”

“ Hì hì, xin lỗi, tôi không kìm được lòng, coi như tôi chưa nói gì, cáo từ” Vương Thiền nói xong còn đưa tay trào kiểu quân sự một cái rồi chạy mất xác ra khỏi nhà vệ sinh. Vương Thiền ơi Vương Thiền, thấy trai đẹp cái là rớt hết liêm sỉ à. Trần Duệ thấy Trần Uyển Dư bước ra từ nhà vệ sinh nam, tay còn không ngừng vò đầu bứt tóc, cậu liền đi tới hỏi:

“ Sao chị lại đi từ trong đó ra vậy?”

“ Đi nhầm chứ sao nữa, mau đi mau, ở lại đây là chết chắc đó” Vương Thiền vừa nói vừa kéo Trần Duệ chạy đi ra khỏi nhà hàng. Hai người đàn ông một trước một sau bước ra khỏi nhà vệ sinh nhà hàng Ming Yang, người ta chỉ phảng phất nghe thấy người đi trước nói: “ Điều tra”

Trần Duệ đưa Vương Thiền đến khu mua sắm của thành phố, nhưng Vương Thiền từ khi chạy ra khỏi nhà vệ sinh thì vẫn luôn tỏ thái độ suy tư, khiến Trần Duệ không khỏi lo lắng

“ Chị có phải trong nhà vệ sinh chị gặp phải chuyện gì không?”

“ Chị nhìn thấy cái ấy của người ta thì chị có nên chịu trách nhiệm với người ta không?” Vương Thiền mải suy nghĩ nói bâng quơ mà không chú ý đến thái độ của Trần Duệ

“ Chị nói cái gì, chị thấy cái ấy” giọng Trần Duệ khá to, khiến Vương Thiền giật mình khỏi suy nghĩ cũng như làm người xung quanh để ý. Cô liền bịt miệng cậu rồi nói nhỏ: “ Em nói nhỏ nhỏ thôi người ta nhìn kìa” Trần Duệ liền gật gật đầu. Cậu kéo cô vào một quán cà phê ngồi nói chuyện

“ Chuyện như thế nào chị kể em nghe coi, sao chị thấy cái ...ứ ứ” Trần Duệ mặt hơi đỏ đỏ nói không thành từ

“ Thì là thế này....” Vương Thiền mặt không đỏ mắt không chớp kể một lượt cho Trần Duệ nghe. Khi nhắc đến người kia còn không ngừng nuốt nước miếng, tỏ vẻ thèm thuồng.

“ Chị ơi, tự nhiên em thấy sợ” Trần Duệ nhìn cô, mặt cậu đã đỏ bừng, trong lòng không ngừng suy nghĩ là té câu thang thôi mà khiến con người thay đổi 360 độ, cậu phải đi hỏi bác sĩ mới được

“ Sợ cái gì mà sợ, giờ em nghĩ xem chị có nên chịu trách nhiệm với người ta không kia kìa” Vương Thiền chống tay lên bàn, mặt trầm tư suy nghĩ

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trần Duệ thấy rằng, trong nhà có mỗi chị mình là con gái, nên việc đại sự thì phải suy nghĩ kĩ càng đâu có phải chọn ai cũng được, với lại chỉ là xem một lần thôi mà, trong nhà vệ sinh thì nhìn thấy cũng là bình thường tại sao chị cậu phải chịu trách nhiệm chứ.

“ Chị, chị không phải chịu trách nhiệm gì cả, chuyện này là bình thường nên chị cứ coi là không có gì đi” Trần Duệ vừa nói vừa gật đầu như thể hiện việc này là đúng đắn

“ Ừ, cũng đúng, giờ chị lỡ nhìn thấy của ai chị cũng chịu trách nghiệm thì chị trở thành người đa phu rồi” Vương Thiền cũng gật gù với ý kiến của mình. Bàn xong mọi chuyện, hai chị em nhà nọ coi như chưa có gì mà tiếp tục dắt nhau đi mua sắm.

Tại lầu trên cùng của tòa nhà cao nhất thành phố, thư kí Bố cầm một xấp tài liệu bước vào trong phòng, trong phòng làm việc sang trọng, ngăn nắp, có một người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc.

“ Chủ tịch, đây là những thứ tôi tìm được của cô gái đó”

“ Đọc đi” người đàn ông vẫn không rời mắt khỏi tài liệu trên bàn.

“ Cô gái ấy tên là Trần Uyển Dư, con gái của Trần Uy...”

“ Trần Uy?” Người đàn ông đã rời mắt khỏi tập tài liệu, ngửng mặt lên nhìn thư kí Bố

“ Vâng, Trần Uy chủ tích tập đoàn Trần Thị, người mới đây đã tìm chủ tịch nói về chuyện đính ước”

“ Tiếp đi” người đàn ông ngồi dựa lưng vào ghế, nghe những thông tin thư kí Bố đọc mà không khỏi suy nghĩ. Thật là oan gia ngõ hẹp.

Nhà họ Phùng đã đứng vững ở thành phố Thanh Hải từ thời xa xưa cho đến nay. Từ hắc đạo đến bạch đạo đều kính nể gia chủ nhà họ Phùng, mấy năm gần đây gia chủ nhà họ Phùng đã nhường chức cho đứa cháu nội của mình là Phùng Mặc Đình. Lúc đó những người dưới trướng họ Phùng đều không chấp nhận Phùng Mặc Đình vì nghĩ anh là một cậu bé vắt mũi chưa sạch. Nhưng chỉ trong năm năm, Phùng Mặc Đình đã chứng minh thực lực của mình. Anh đã làm cho nhà họ Phùng trở thành gia tộc đứng đầu thành phố và đang vươn tới thủ đô.

Nhưng mà mới hai, ba tháng trước có một người tên là Trần Uy đã đến tìm anh và nói anh có hôn ước với con nhà họ. Cuộc đời anh trước giờ chỉ nghe lời một người là gia chủ nhà họ Phùng cũng chính là ông nội anh, nhưng anh cũng không ngờ trước khi anh ra đời thì chính anh đã được ông nội sắp đặt một cuộc hôn nhân. Nhà họ Trần không có vị trí cao trong các gia tộc trong thành phố nhưng ông cụ nhà họ Trần lại là bạn nối khố với ông cụ nhà họ Phùng, thế là một cuộc hôn nhân đã được định ước, nhưng đến đời con thì cả hai gia đình đều đẻ con trai nên không thực hiện được đành phải rời sang đời cháu.

Lúc đầu khi biết đến hôn ước này Phùng Mặc Đình đã nhất quyết từ chối không chấp nhận. Chính lúc đó Trần Uy đã đến tìm anh đưa ra một cuộc trao đổi. Chỉ cần anh trừng trị được gia đình của người đã hại con gái của ông ta thì ông ta sẽ đi nói với ông nội anh hủy bỏ hôn ước. Việc này đối với anh rất đơn giản dù gì anh cũng không thích bị áp đặt phải làm chuyện gì nên anh nhanh chóng đồng ý, sau này sẽ không dính líu gì đến nhà họ Trần nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, anh lại gặp phải vị hôn thê cũ trong cái hoàn cảnh đó.


 

hacynhan2501

Gà con
Tham gia
13/7/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương 3:
Ngày qua ngày, Vương Thiền vẫn phải đi học, nhưng chỉ cần thấy xe của Trần Phong khuất dạng là cô đã cùng Trần Duệ dắt tay nhau ra khỏi trường bỏ đi chơi. Hôm nay Vương Thiền đã quyết định đi khu vui chơi. Trần Duệ đã dẫn cô đi chơi hết trò này đến trò khác trò nào anh cũng hăng hái, nhưng giờ Trần Duệ lại đang cố gắng ôm chặt lấy cột điện vì không muốn đi vô nhà ma cùng Vương Thiền.

“ Đi vô đi mà, chị muốn đi thử xem bên trong đó có gì, đi với chị đi” Vương Thiền ôm eo cố kéo con đỉa Trần Duệ ra khỏi cột điện, nhưng bất thành

“ Em không đi đâu đáng sợ lắm, tối em không ngủ được đâu” Trần Duệ vẫn bám chắc lấy cột điện không buông, miệng mếu máo

“ Không ngủ được thì ngủ với chị, đi với chị đi mà”

“ Không, không đi đâu”

Cảnh giằng co của hai người thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, nhiều người nhìn quá khiến Vương Thiền ngại, nên cô quyết định không bắt Trần Duệ đi với mình nữa, mà một mình tự đi vô, để cô xem nó có như nơi cô ở hay không.Trần Duệ cũng đồng ý với việc cô đi một mình vào nhà ma còn anh sẽ đợi cô ở đường ra.

Sau khi mua vé, đứng trước cửa vào nhà ma, nhân viên soát vé còn hỏi Vương Thiền là cô có chắc vô một mình hay không, có cần nhân viên đi cùng hay không. Nhưng cô vẫn lắc đầu và tự tin nói là mình có thể đi một mình. Nhân viên của nhà ma này rất có trách nhiệm với công việc, sợ cô sẽ sợ quá rồi xảy ra chuyện trong nhà ma nên nhất quyết không cho cô vô một mình. Đúng lúc này đằng sau Vương Thiền vang lên giọng nói:

“ Tôi cũng đi một mình hay là mình đi chung đi”

Vương Thiền quay người lại thì nhận ra người quen, ánh mắt lại không đứng đắn nhìn xuống đũng quần của người ta một lúc mới quay lại khuôn mặt. Hôm nay anh ấy vẫn mặc một bộ vest đen, người ta thường nói người đã đẹp thì dù mặc rẻ rách vẫn đẹp, mà thân hình của anh đây thì lại vô cùng hoàn hảo, mà mặc thêm vest nữa thì sao Vương Thiền có thể cản được tâm hồn mình chứ. Trong đầu không ngừng hiện lên câu nói “ Món ngon nên thử”, miệng thì liên tục nuốt nước miếng. Nhìn những cử chỉ của cô là Phùng Mạc Đình đã biết cô gái này lại không đứng đắn rồi, mới còn nhỏ mà đã học thói hư của người khác, cần phải dạy dỗ.

“ Tất nhiên được rồi anh đẹp trai, lại đây lại đây mình cùng đi vô” Vương Thiền cười cười, đi đến bên cạnh Phùng Mặc Đình khoác lấy tay anh một cách tự nhiên rồi đi đến chỗ người nhân viên nói

“ Anh trai hai người thế này là vô được rồi chứ gì. Đây vé đây, tụi tui đi vô nha” Vương Thiền cầm lấy cái vé của Phùng Mặc Đình dúi vào tay nhân viên rồi tay trong tay với anh đi vô nhà ma.

Vừa đi cô vừa nói: “ Anh đẹp trai không cần phải sợ, có tôi ở đây, nếu sợ quá anh cứ ôm lấy tôi, tôi sẽ bảo vệ anh” bên cạnh trai đẹp thì cần gì liêm sỉ, cô nói xong liền vỗ ngực tự tin như mình sẽ làm tròn trách nhiệm. Chỉ cần anh ôm cô thì cô sẽ được thưởng thức vài thứ nghĩ đến đó cô lại nuốt nước bọt rồi cười hì hì như một đứa ngốc.

“ Sao lúc nào gặp tôi, cô cũng nuốt nước miếng vậy, chả lẽ cô có ý đồ xấu với tôi sao?” Phùng Mặc Đình nhìn xuống cánh tay nhỏ đang khoác trên tay mình

“ Tôi nào có ý đồ xấu gì, tôi chỉ muốn ăn thử anh thôi mà” mấy chữ cuối cô nói rất nhỏ, lại còn bị tiếng nhạc trong nhà ma lấn át khiến Phùng Mạc Đình không nghe rõ.

“ Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ” anh còn cố ý cúi thấp xuống để nghe nhưng đáp lại chỉ là “ cẩn thận khúc cua nè” Vương Thiền vừa nói vừa kéo anh đi qua khúc cua. Đúng lúc này bên tai Vương Thiền có giọng nói rất khẽ vang lên: “ Vương Thiền, cẩn thận”

Ngay sau tiếng nói có một bóng người xuất hiện, trên tay cầm một chiếc khăn tính bịt miệng cô. May có giọng nói kia nhắc nhở, Vương Thiền đã phản xạ rất nhanh, cô liền đạp vào chân người kia một cái, khi người kia bị ngã khụy xuống cô liền đưa tay đấm thẳng vào mặt người đó thêm cái nữa, vừa đánh vừa chửi:

“ Cho mày chết, dám tính bắt cóc bà mày à, mày chết đi” Vương Thiền đá liên tiếp vào người tên đó. Vương Thiền cô đánh nhau không giỏi, chỉ biết đấm đá loạn xạ, nhưng được cái trời sinh cho cô có sự phản xạ nhanh hơn người thường.

Phùng Mạc Đình trước đó đã nghe tin Lục thiếu nào đó cho người tính bắt cóc cô, nên anh đã đến đây tính làm anh hùng cứu mỹ nhân mà anh không ngờ cô gái này lại mạnh mẽ như thế, rất hợp với anh. Anh đứng nhìn cô đánh người ta mà với dáng vẻ như một người cha đang nhìn con mình chơi đùa với bao cát vậy. Đúng lúc này cô nắm lấy tay kéo chạy ra khỏi nhà ma, vừa chạy vừa nói:

“ Chạy mau không đồng bọn nó đến giờ” nhưng Vương Thiền nào có biết đồng bọn của tên kia đã bị người của Phùng Mạc Đình xử lý hết rồi, chỉ giữ lại tên này để đóng màn anh hùng cứu mỹ nhân thôi.

Trần Duệ đứng ở cửa ra của nhà ma, tay còn cầm hai cây kem, một cây để cho Vương Thiền ăn. Cậu còn đang liếm dở cây kem thì thấy chị mình nắm tay một người con trai dáng người to cao như anh cậu chạy thục mạng ra khỏi nhà ma. Cậu liền vứt hai cây kem đi, chạy tới chỗ Vương Thiền, lo lắng hỏi

“ Chị sao vậy, có chuyện gì trong đó sao, mấy con ma đó làm gì chị à, sao vậy mau nói em nghe, chị có bị sao không” vừa nói Trần Duệ không ngưng nhìn quanh người cô kiểm tra xem có bị gì không.

Vương Thiền không nói gì, cô vẫn nắm tay Phùng Mạc Đình kéo anh đến ghế ngồi xuống, thở một hơi rồi mới nói:

“ Nãy có con hàng muốn bịt thuốc bắt cóc chị...” Trần Duệ mới nghe tới đây đã không giữ được bình tình quát: “ Con mẹ nó đứa nào dám ra tay với chị tao, tao đập chết tụi bay” cậu vừa nói vừa hùng hổ sắn tay áo tính bước vào nhà ma

“ Chị cậu đã đập người ta bán sống bán chết rồi” nghe Phùng Mạc Đình nói, Trần Duệ liền dừng bước quay lại xác thực với chị mình

“ Ừ, nó không làm được gì nữa đâu kệ đi” Vương Thiền phất phất tay

Trần Duệ liền quay lại chỗ cô , vuốt lưng cho cô dễ thở, hỏi tiếp ánh mắt nghi ngờ nhìn Phùng Mạc Đình:

“ Anh này là ai sao anh ta lại cùng chị chạy ra, mà hai người còn nắm tay nữa”

“ Cái người mà chị hỏi em có nên chịu trách nhiệm không đấy, nãy chị gặp ảnh ở cửa vào, nên đi chung”

“ À à, nhưng mà sao lại trùng hợp gặp nhau vậy được. Anh nói đi có phải anh có ý đồ xấu với chị tôi không, hay anh bắt chị tôi chịu trách nhiệm hả?” Trần Duệ đứng dậy tay chỉ thẳng mặt Phùng Mạc Đình tra hỏi. Từ bé tới giờ lần đầu tiên có người dám chỉ thằng vào mặt anh như thế, khiến anh sững người vài giây xong mới trả lời:

“ Chỉ là trùng hợp thôi”

“ Đúng rồi chỉ là trùng hợp thôi, nhưng nếu anh ấy bắt chị chịu trách nhiệm thì chị cũng chịu, mà sao em lại chỉ mặt người ta như thế, như vậy là không được” Vương Thiền vừa nói vừa kéo tay Trần Duệ xuống

“ Chị, chị nói cái gì vậy, chịu trách nhiệm gì chứ, chỉ có cái ấy thôi mà lúc còn nhỏ người nhà anh ta cũng thấy đầy đấy thôi, với lại chả lẽ những người thấy cái đó của anh ta lúc anh ta đi trong nhà vệ sinh công cộng cũng phải chịu trách nhiệm với anh ta à. Em không biết, ai cũng được nhưng không phải chị em” Trần Duệ tức hét ầm lên như một đứa trẻ khiến cho hai người không khỏi đau đầu, đã thế người đi đường xung quanh còn nhìn chăm chú vào họ nữa chứ. Phùng Mạc Đình lắc đầu ngán ngẩm, người chị anh còn chưa giải quyết được, giờ thêm người em trai nữa.

Vương Thiền còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Trần Duệ đã vang liền, cậu liền lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn thấy tên hiện trên màn hình không ngừng run rẩy, quay sang nhìn cô nói:

“ Chị... anh Phong, làm sao bây giờ”

“ Em cứ nghe đi, lỡ anh ấy vẫn chưa biết mình đi chơi thì sao” Vương Thiền vẫn thản nhiên coi như không có chuyện gì cả. Nghe lời Vương Thiền, Trần Duệ cũng có can đảm hơn xíu liền bấm nút nghe, máy vừa kết nối thì đã truyền đến tiếng quát của Trần Phong:

“ Trần Duệ, em đã đưa Uyển Dư đi đâu rồi hả, em có biết em ấy mới ra viện chưa được bao lâu không hả, bình thường em cúp học đi chơi anh không nói nay em còn dám lôi Uyển Dư cúp học cùng đúng không?”

Vương Thiền không ngờ, Trần Phong lại tức giận đến vậy, còn Trần Duệ đã bị anh quát cho sợ hãi

“ Anh, không phải em cố ý đâu” Trần Duệ mếu máo nói, còn quay sang nhìn Vương Thiền cầu cứu

“ Giờ hai đứa đang ở đâu?”

“ Khu vui chơi ạ”

“ Đứng yên đấy đợi anh, em mà dám dắt Uyển Dư đi đâu thì chết với anh” không đợi Trần Duệ trả lời Trần Phong đã trực tiếp tắt máy.

Trần Duệ ngồi xuống bên cạnh Vương Thiền, dựa vào vai vô ủ rũ: “ Xong rồi, vậy là xong luôn rồi, lần này chắc bố với anh Phong đánh em chết”

“ Còn có chị ở đây em đừng lo” Vương Thiền vô vai an ủi cậu em mình

“ Anh Phong tức giận như thế, có khi đánh đánh em ngay tại đây luôn ấy chứ, mà chị cẩn thận có khi anh Phong kéo người bên cạnh chị về nhà cùng luôn đấy”

Nghe Trần Duệ nói vậy Vương Thiền liền quay sang nói với Phùng Mạc Đình: “Anh đẹp trai mau đi về đi, không anh trai em sẽ kéo anh về nhà cùng luôn đấy, nếu thế thì to chuyện, anh mau về đi” vừa nói cô vừa đẩy đẩy anh. Nhưng anh vẫn đơ ra một cục coi như chưa nghe thấy gì. Vương Thiền thấy tình hình không ổn, liền đứng dậy kéo Trần Duệ chạy ra ngoài cổng khu vui chơi, lúc đi không quên tạm biệt Phùng Mạc Đình.
 
Bên trên