Chương 1-2
Bao nhiêu tình yêu thầm kín tôi đều gửi gắm vào bài hát ấy. Tôi hát lên nỗi lòng mình, hát lên mong ước của mình. Giá như tình yêu của tôi cũng như bông hoa ấy, là tình yêu giữa một công chúa với hoàng tử láng giềng thì tốt biết mấy.
Ngày chàng trở về, quân lính dương cao ngọn cờ chiến thắng, nhân dân tung hô ca ngợi, còn tôi đứng từ trên tường thành ngó ra xa, nhìn chàng mỉm cười trong thắng lợi. Đến khi chàng bước chân vào cung điện, tôi sẽ chạy ra nghênh đón chàng, ôm chầm lấy chàng sau bao ngày nhớ mong. Giống như một người vợ vui mừng vì chồng mình trở về sau bao ngày xa cách vậy.
Tuổi trẻ tôi đã sống trong những ngày như vậy đấy. Tất cả như một giấc mơ, tôi mơ mình là hoàng hậu tương lai của chàng, tôi gần gũi chàng như những cặp đôi yêu nhau vậy, và mọi người xung quanh lại luôn ca ngợi rằng: “Tình anh em giữa công chúa và trưởng hoàng tử thật thắm thiết.”
Giấc mơ đẹp đến đâu rồi cũng tan vỡ, giờ là lúc phải tỉnh lại, vì tương lai tôi sẽ là hoàng hậu của một vương quốc xa lạ. Tôi và chàng, hai người làm chủ hai đất nước.
Không biết chàng đã biết gì về hôn ước giữa tôi và đức vua Grey chưa. Nếu biết rồi thì sao? Thì chàng sẽ mỉm cười thật tươi chúc mừng cho tôi. Nghĩ đến cảnh đó mà tôi thực sự khó chịu.
Hôn ước giữa tôi và đức vua Grey sẽ cử hành sau hai tháng nữa. Hai tháng, chỉ còn hai tháng thôi. Edward à, hãy mau trở về được không? Em muốn được gần gũi chàng thật nhiều trước khi tạm biệt chàng vĩnh viễn.
Khi tôi trở về phòng, hầu gái hối hả chạy về phía tôi rồi thở hổn hển nói: “Công… công chúa…”. Tôi nhíu mày ngạc nhiên, chẳng hiểu chuyện gì mà cô ấy gấp gáp đến vậy, hơn nữa lại là chuyện liên quan tới tôi, không kìm được tò mò tôi liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Người hầu gái thở gấp lấy hơi lại rồi nói: “Công… công chúa ơi, hoàng tử… trưởng hoàng tử đã về rồi ạ. Người… và quân lính đang tiến vào trong thành ạ.”
Những đóa hoa quanh tôi như nở rộ, dường như mọi ánh sáng đều hội tụ về đây. Chàng về rồi, người tôi ngóng trông suốt hai tháng qua đã về. Trái tim tôi lại xốn xang như bao lần trước – những lần biết tin chàng về với thắng lợi trong tay. Không để ý gì nữa, tôi liền chạy ra ban công cung điện nhìn ngắm cho rõ. Chàng đã vào thành rồi, nên tôi không cần đứng trên tường thành nhìn chàng nữa.
Ôi tình yêu của tôi, chàng thật oai phong dũng mãnh trên chiến mã đen, áo choàng kị sĩ màu nâu sẫm càng tôn lên vẻ oai phong lịch lãm của chàng. Tay chàng vẫn đang cầm thanh kiếm thép – người bạn đồng hành với chàng trong bao nhiêu trận mạc – vị bằng hữu đã giúp chàng hạ gục bao quân thù. Thần dân quây quần quanh chàng, họ tung hô vị hoàng tử tuyệt vời của họ, bao chàng trai nhìn chàng bằng ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ, bao cô gái nhìn chàng với ánh mắt đầy âu yếm yêu thương, bởi chàng là giấc mơ của họ.
Và chàng cũng là giấc mơ viển vông đối với tôi.
Chẳng bao lâu sau chàng đã có mặt tại cung điện. Không gặp tôi cũng biết là chàng đang diện kiến vua cha và mẫu hậu. Và ngay sau đó, nơi chàng đến là nơi tôi đang đứng. Tôi ngồi yên trong phòng chờ đợi, soi đi soi lại bản thân mình trước chiếc gương, thấy không còn gì để tự chê nữa mới sẵn sàng.
Tiếng hầu gái vọng vào từ bên ngoài: “Công chúa, Hoàng tử Edward tới thăm người ạ!” Tôi liền phấn khởi chạy ra mở cửa.
Chàng đứng bên ngoài cửa, nhìn tôi với nụ cười ấm áp trên môi. Ngoài nụ cười của phụ vương và mẫu hậu ra, chưa có nụ cười nào đẹp đến thế, chàng nói: “Aliya! Em vẫn khỏe chứ?” Hạnh phúc dâng trào từ trong tim tôi, tôi chạy tới ôm chầm lấy chàng, dụi mặt vào bờ vai chàng rồi đáp: “Em không khỏe chút nào.”
Chàng bật cười xoa mái đầu tôi: “Ồ, vì sao thế?”
Tôi nhìn chàng, bĩu môi nói: “Phụ vương và mẫu hậu đã đính hôn cho em với hoàng đế Grey xứ Sadow. Em không thích vị Hoàng đế đó.”
Cái gọi là “không thích” chỉ là cái cớ, thực chất tôi muốn thăm dò xem chàng sẽ phản ứng thế nào. Tôi cứ tưởng chàng sẽ bật cười rồi an ủi tôi, nào ngờ gương mặt đang mỉm cười ấy chợt đanh lại, nụ cười tắt ngấm như chưa từng tồn tại. Chàng như không tin vào tai mình, liền hỏi lại: “Thật sao?”
Tôi gật đầu.
Một thoáng yên lặng trôi qua, chàng cứ nhìn tôi một lúc lâu không nói gì. Tôi không hiểu cái nhìn ấy, nhưng tôi biết đó không phải là biểu lộ của sự vui mừng. Lát sau, chàng quay đi, dường như định nói gì đó thì có tiếng người hầu gái vang lên: “Công chúa! Hoàng đế Grey ngỏ ý mời công chúa dùng chung bữa trưa.”
Tôi không có cách nào từ chối, đành gật đầu rồi đi theo người hầu gái đấy. Edward đi theo sau, tôi tò mò hỏi: “Anh cũng đi ư?” Chàng gật đầu. Tôi lại hỏi: “Đi làm gì?” Chàng đáp: “Xem mặt vị vua xấu số đó chứ gì.”
Tôi chẳng thèm chấp câu nói đùa ấy.
Men theo bước chân người hầu gái đến điện Aure – nơi dành cho những vị khách ngoại quốc đặt chân tới cung điện hoàng gia Ejinbara, tôi nhìn thấy hoàng đế Grey đang ngồi giữa điện, đối diện với hướng chúng tôi đi vào. Trước mặt ngài ấy là bàn ăn to lớn. Tôi lại gần hành lễ chào hỏi, ngài ấy vui vẻ mời tôi và Edward ngồi xuống bàn. Khi đã yên vị chỗ ngồi đâu vào đấy, ngài ấy mới chìa bàn tay về phía Edward ngỏ ý hỏi: “Vị này là…”
Đến lúc này tôi mới để ý rằng khi nãy Edward không hề hành lễ chào hỏi với vị khách trước mặt. Không hiểu Edward nghĩ gì, nhưng chí ít, ở mức lịch sự tối thiểu phải giới thiệu bản thân đã chứ, không thể chỉ vì mình mà để người ta đánh giá cả hoàng tộc Ejinbara được. Tôi liền mỉm cười đáp: “Anh ấy là trưởng hoàng tử trong số mười người con của vua cha và mẫu hậu, tên là Ivan Edward.”
Hoàng đế Grey dường như không để ý đến sự thất lễ vừa rồi, mỉm cười giơ bàn tay ra trước mặt anh Edward, ngỏ ý muốn bắt tay, kèm theo câu nói thân thiện: “Ồ, ra là trưởng hoàng tử. Rất vui khi được gặp.”
Đến giờ nhìn Edward tôi mới nhận ra, hình như chàng không vui. Nhưng chàng vẫn mỉm cười gượng gập, bắt tay với vị khách kia rồi đáp: “Thật vinh dự khi được diện kiến ngài. Hoàng đế Grey!”
Hoàng đế Grey có vẻ là người dễ tính, chúng tôi nói chuyện vui vẻ và rất hợp nhau. Mà không, không phải “chúng tôi”, mà chỉ có tôi thôi. Bởi dù Edward đang cười nói một cách tự nhiên, tôi vẫn nhìn ra sự không vui vẻ ở chàng. Tôi còn lạ gì chàng nữa, chúng tôi đã sống với nhau từ nhỏ, nhiều thứ tôi hiểu chàng còn hơn hiểu cha mẹ mình.
Chợt, hoàng đế Grey đề cập đến chuyện hôn nhân giữa tôi và ngài ấy, thấy sắc mặt Edward càng tối sầm hơn. Chàng không vui vì cuộc hôn nhân chính trị này sao? Vì sao chàng không muốn? Có khi nào vì tôi đã nói là không thích?
“Công chúa Aliya! Nàng thật đẹp, nàng đẹp hơn tất cả những đóa hoa ta từng thấy, nàng tuyệt vời hơn bất kì người phụ nữ nào từng tiếp xúc với ta. Ôi… Còn điều gì tuyệt vời hơn khi một người như nàng trở thành hoàng hậu của ta chứ?! Còn hai tháng nữa, hai tháng kia sao mà dài quá đi mất. Ta muốn ngay ngày mai được cử hành hôn lễ với nàng.”
Tôi được khen ngợi như vậy không khỏi ngượng ngùng: “Hoàng đế, ngài nói quá rồi, tôi nào tuyệt vời đến thế.”
Hoàng đế Grey phẩy phẩy tay, gương mặt hơi ửng đỏ khẽ lắc lắc: “Không, ta nói thật. Không có một câu từ hoa mĩ nào có thể sánh với nàng.”
Hoàng đế say thật rồi.
Đến giờ tôi mới để ý, rằng mặt mình cũng hơi nóng. Có lẽ là vì rượu. Tôi rất ít khi uống rượu, nhưng lần này vì nể mặt vị hôn thê tương lai nên phải uống một ít. Nào ngờ, chỉ một vài li thôi đã khiến tôi nóng mặt, lát sau thì xây xẩm mặt mày. Chết thật, tôi say thật rồi.
Edward ngồi cạnh liền đỡ tôi: “Aliya! Em sao vậy? Mệt chỗ nào ư?” Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không sao, chỉ là hơi say thôi.” Không để ý lời tôi nói, Edward liền gấp gáp nói với Hoàng đế Grey: “Thưa hoàng đế, Aliya không biết uống rượu. Thế nên hôm nay mới dùng một hớp đã say. Xin mạn phép cho chúng tôi đưa Aliya về phòng nghỉ ngơi, hôm khác tiếp chuyện với ngài.”
Hoàng đế Grey mặt biến sắc: “Ôi! Ta thật sự không biết điều này.” Rồi quay sang nhìn tôi đang mệt mỏi ngồi dựa vào thành ghế, đỡ tôi đứng dậy: “Công chúa! Nàng về nghỉ ngơi đi! Cho ta thứ lỗi, ta thực sự không biết.”
Dù mệt mỏi nhưng miễn cưỡng tôi vẫn có thể mỉm cười đáp: “Không, không sao! Mong ngài thứ lỗi cho sự thất lễ này.”
Trên đường về điện Selena của mình, Edward lên tiếng quở trách tôi: “Em thật là, không biết uống sao còn cố?” Tôi mỉm cười đáp: “Em chỉ muốn uống một chút thôi, ai ngờ rượu nặng quá.” Chàng thở dài như ngán ngẩm tôi lắm.
Edward cùng các hầu gái dìu tôi về phòng mình. Sau khi đặt tôi nằm lên giường, những người hầu nới lỏng các nút thắt váy áo cho tôi dễ thở hơn, sau đó họ cho tôi uống thứ gì đó tôi cũng chẳng biết, hình như là canh giải rượu. Khi đâu đó xong xuôi mới cho toàn bộ cung nữ giải tán ra ngoài, chỉ còn Edward ngồi trong phòng bên cạnh giường tôi đang nằm.
Đầu óc tôi choáng váng và còn hơi nhức, nên không ngủ được. Vì thế tôi biết, chàng cứ ngồi bên giường tôi như vậy. Chẳng hiểu vì sao mà chàng cứ ngồi yên lặng như thế. Lát sau chàng đưa tay vuốt mái tóc tôi, rồi vuốt ve gương mặt tôi. Bàn tay thô ráp do cầm đao kiếm nhưng ấm áp vô cùng.
Lát sau, có làn gió ấm áp phảng phất bên gương mặt, có lẽ là hơi thở của một người. Hình như chàng ghé mặt lại gần bên tai tôi, chàng gọi tôi rất khẽ: “Aliya!” Tôi muốn mở mắt tỉnh dậy nhưng nghĩ lại thì tiếp tục giả vờ ngủ để xem chàng định làm gì.
Vẫn là gọi tên tôi: “Aliya! Aliya!”
Khoảnh khắc câu nói cuối cùng chàng thì thào với tôi, tim tôi như trở nên ướt đẫm. Thời gian cũng như ngừng trôi.
Chàng thì thào bên tai tôi,
Rằng…
“Aliya! Ta yêu nàng.”
Trái tim tôi trễ một nhịp.
Sau đó, tôi cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp nơi bờ môi mình.
Chàng… tặng tôi một nụ hôn. Nụ hôn ấy, ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì khác. Nụ hôn ấy, thứ khiến tôi hạnh phúc nhất từ trước tới nay.
Nụ hôn đầu đời của tôi.
Chàng cũng yêu tôi. Người tôi yêu, người tôi gửi gắm trái tim mình bao năm cũng yêu tôi. Giờ thì tôi đã giải thích được những biểu hiện kì lạ khi nãy của chàng. Vì sao chàng không vui khi nghe phụ vương và mẫu hậu lập hôn ước cho tôi với vị hoàng đế kia, vì sao chàng không vui khi gặp vị hôn thê của tôi.
Tất cả là vì: Chàng yêu tôi.
Nhưng Edward à, chúng ta là anh em ruột. Vì sao chàng vẫn yêu em? Chàng sẽ bị người đời khinh bỉ vì tình yêu của chính mình.
Tôi không hiểu tại sao người ta lại đặt ra cái lễ giáo vô lí ấy, rằng anh em ruột không được phép yêu nhau như bao cặp trai gái khác. “Lời dạy của Chúa” ư? Sách Kinh thánh cũng là con người viết ra mà thôi, làm gì có Chúa ở đây chứ, sao lại lôi Chúa vào để tạo nên cái quy định ấy?
Ôi, giá như chúng tôi được phép yêu nhau, mọi thứ thật là viên mãn. Tình yêu của chúng tôi sẽ đẹp như trong cổ tích.
Tôi không kìm được nỗi xúc động mà mở mắt nhìn chàng. Chàng thấy tôi tỉnh giậy liền giật mình, nhưng rồi phía sau có tiếng “cạch” vang lên, gương mặt chàng càng tái nhợt hơn. Cả tôi cũng thót tim.
Có người khác ở đây. Người đó đã nhìn thấy mọi thứ rồi ư?
Vì chàng đã che hết tầm nhìn nên tôi không thể thấy được phía sau có gì. Chỉ thấy Edward quay lại nhìn thứ sau lưng mình một lúc thật lâu, lát sau mới chậm chạp đứng dậy, khó nhọc lên tiếng:
“Mẹ!”
oOo