Nguồn: Internet
Anh của giờ đây, đẹp trai hơn, chín chắn hơn, lối chơi quyến rũ hơn, nhưng sao đôi mắt chất chứa nỗi buồn xa xăm thế.
Tôi yêu anh chẳng phải tình yêu đôi lứa, chỉ đơn giản là tình yêu của cô gái yêu bóng đá dành cho thần tượng của mình, của người cả đời cống hiến cho Liverpool, cho đội tuyển Anh.
Đôi lần vẫn tự hỏi lòng, là vì yêu Liverpool, yêu tuyển Anh nên yêu luôn cả anh hay là ngược lại. Đó luôn là câu hỏi mãi không có lời đáp. Và. Giờ đây điều ấy chẳng còn quan trọng nữa. Bởi dù thế nào tình yêu ấy vẫn không mất đi.
Năm tôi học 11, trong một lần kiểm tra, cô giáo ra đề: Hãy nêu ước mơ của em trong tương lai. Tôi đã mạnh dạn viết ước mơ của mình là được làm huấn luận viên cho Liverpool và có thể tự tay mình xây dựng một trại trẻ mồ côi cho các em cơ nhỡ. Giờ đây nghĩ lại, bỗng bật cười với những suy nghĩ ngây dại của cô gái 17 năm ấy, ước mơ đó cũng theo gió mùa thu bay xa không trở lại.
Tôi bỗng nhớ cô gái 18 trốn mẹ ngồi xem trận chung kết C1 năm 2008, năm mà kịch bản với AC không thể lặp lại như cách đấy ba năm.
Tôi bỗng nhớ cô gái 20 một mình ngồi dưới sảnh kí túc xá xem đội tuyển Anh đấu vòng bảng World Cup chỉ để dõi theo bóng hình số 4 trên sân.
Vài tuần trước, nhìn nước mắt anh rơi khi thắng MC, tôi đã bật khóc. Chiếc cúp PL gần chúng tôi biết bao, chỉ cần chạm tay là có thể với tới. Lúc đó tôi đã ước mình có thể tới thành phố cảng xinh đẹp này và một một chiều nắng nhạt, nghe The Beatles hát Yesterday, xem trận derby vùng Merseyside giữa Liverpool và Everton. Hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi anh nhỉ.
Nhưng rồi, chỉ một lần sẩy chân, anh gần như tự mình dâng niềm vui ấy cho các cổ động viên MC. Chúng tôi, những người vẫn luôn hướng trái tim về The Kops, chợt đau lạ lùng. Nhưng. Chúng tôi không trách anh, bởi chúng tôi hiểu, hơn ai hết, anh là người chịu dằn vặt lương tâm nhiều nhất. Chúng tôi cùng thầm lặng cất vang lời hát “You’ll never walk alone”.
When you walk through the storm
Hold your head up high
And don't be afraid of the dark
At the end of the storm
There's a golden sky
And the sweet silver song of the dark
Walk on, through the wind
Walk on, through the rain
Though your dreams be tossed and blown
Walk on, walk on, with hope in your heart
And you'll never walk alone
You'll never walk alone
Walk on, walk on, with hope in your heart
And you'll never walk alone
You'll never walk alone.
Và hôm nay đây, em trai tôi vừa nói với tôi “Buồn quá, cảm giác như đánh mất cái mà mình chưa từng sở hữu. Chắc không còn hi vọng gì đâu nhỉ. Thôi kệ, vẫn cứ mơ thôi.”
Phải, ta vẫn cứ mơ thôi, dẫu giấc mơ ấy chẳng thể thành hiện thực, nhưng có ai đánh thuế ước mơ chứ, ta có quyền hy vọng, có quyền chờ đợi, có quyền viển vông vào những điều gần như phi thực tế.
Tôi, 24 tuổi, số tuổi bằng đúng số mùa tay anh không chạm đến chiếc cúp vô địch PL. Nhưng, tôi không hy vọng, số tuổi tôi bằng với số mùa ấy ở những năm sau.
Lời cuối cho hôm nay, cho một mùa giải chưa trọn vẹn anh: Cảm ơn anh, cảm ơn linh hồn nhỏ vẫn luôn chung tình trên con thuyền Liverpool.
GOOK LUCK nhé, chàng trai của tôi, chàng trai của tháng năm. Và chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé, dù lời chúc ấy đến sớm 19 ngày.
GOOK LUCK nhé, đội bóng của tôi.
World Cup 2014 chờ anh cùng đồng đội nâng cao chiếc cup.
Viết cho những ngọt đắng không bao giờ trở lại,
Thu Dương.
Thu Dương.
Chỉnh sửa lần cuối: