Chương 5 - Nụ Hôn Lãng Mạn
Bỗng Diệp bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ra khỏi phòng. Theo cô nghĩ lúc hút vào phòng, chắc cũng là do luồng sức mạnh ấy. Diệp đứng dậy thì cũng là lúc Minh Anh chạy tới. Anh hấp tấp hỏi:
- Nãy giờ cậu ở đâu thế. Có biết là tớ lo lắm không?
- Không có gì. - Diệp mỉm cười.
- Thôi đi mau, sắp hết thời gian rồi. - Vừa dứt lời Minh Anh kéo tay Diệp chạy hết tốc lực.
Và bức thư cuối cùng cũng đã được tìm thấy, Lê Diệp hồi hộp mở ra, bỗng miệng cô méo xệch lại.
- Cái quái gì thế này.
- Đâu nào, đưa tớ xem.
- Hả? Là hôn ở môi á. - Cả hai đồng thanh nói.
Minh Anh và Diệp mặc dù rất ngại ngùng, nhưng cũng đành trao nhau một nụ hôn mãnh liệt. Làn môi cô đều cảm nhận được hết sự ngọt ngào của môi anh. Nó quá cuốn hút đến chết người. Khi đó, họ quên rằng Thiên Kim, Hoàng Nam và cả đoàn phim đều nhìn họ một cách thèm thuồng, pha chút sự ngưỡng mộ (lúc này nhóm Nam, Kim đã về đích trước và đang đứng ở trong phòng thu hình).
5 giờ 59 phút 59 giây.
Anh và Diệp đã chạm đích.
Mặc dù biết thua, nhưng họ vẫn nhận được một phần quà từ ban tổ chức.
- Chu choa mạ ơi, gấu bông gì đâu sao mà dễ thương thế này. - Diệp xổ một tràng tiếng Huế.
- À, quên nữa, hồi nãy "anh ấy" có hôn cậu không vậy, he he. - Diệp kéo tay Kim hỏi nhỏ.
- Không.
- Thật à.
- Ừ. - Thiên Kim khẳng định lại một lần nữa.
Diệp suy nghĩ gì đó rất lâu, sau đó quay sang Nam hỏi:
- Cậu rất đáng ngờ đó nha. Có chuyện gì giấu tớ không?
- Chuyện gì? - Nam tỏ ra "ngây thơ" vô số tội.
- Tại sao lá thư cuối cùng của các cậu lại không có cái cảnh... cảnh... hôn ấy hả?
- À... à... chỉ là...
- Khai mau. - Diệp nổi giận quát lớn.
- Thôi mà, bình tĩnh lại đi. Tớ sẽ nói ra hết mà, đừng giận nha. Thật ra, mấy ngày trước mình có đề nghị công ty du lịch tổ chức trò chơi này...
- Biết ngay mà.
Diệp định cho Nam một trận, nhưng anh ấy đã cao chạy xa bay mất rồi. Cô đuổi theo Nam, miệng không ngớt lời.
- Đứng lại đó cho tớ.
- Tha cho Nam đi mà Diệp, hu hu.
Đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.
Cả đoàn đã thu xếp xong và đang cất đồ lên xe. Chuẩn bị thẳng tiến về phía khách sạn.
- Vui quá, cuối cùng cũng được về phòng rồi, ngủ thôi.
- Cậu không định ăn tối sao. - Thiên Kim lên tiếng.
- Tớ buồn ngủ lắm rồi, cậu ăn một mình đi. - Vừa nói xong Diệp lăn ra ngủ.
- Này. - Kim quay đầu lại, thì đã thấy Diệp thiếp đi từ lúc nào không hay biết, cô đắp mền cho Diệp - Nhớ mơ thật đẹp đấy. - Trên môi Thiên Kim nở một nụ cười.
4 giờ sáng.
Lê Diệp rời khỏi phòng, thì nghe một tiếng nói rất quen thuộc từ đằng sau. Đó chính là Minh Anh.
- Cậu dậy sớm nhỉ.
- Ừ. - Diệp ngại ngùng trả lời, nhưng ánh mắt thì nhìn đi chỗ khác.
- Chúng ta đi dạo nhé, có được không?
- Ừ.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau một lời nào. Minh Anh và Lê Diệp đang rơi vào không gian tĩnh lặng, nó trở nên quá ngột ngạt so với xung quanh. Vì cảm thấy như thế này sẽ không tốt cho lắm, nên Diệp đành lên tiếng trước.
- Chuyện hôm bữa... Tớ thành thật xin lỗi cậu.
- À... không sao đâu. Tớ cũng có lỗi trong chuyện đó mà.
Cả hai người liền bật cười. Họ nắm lấy tay nhau, để mãi không bao giờ rời xa. Trời đã bắt đầu sáng, từng tia nắng ấm áp đang cố len lỏi qua những hàng thông để chiếu xuống mặt đất. Như muốn xóa tan cái không khí lạnh lẽo nơi đây. Trên bầu trời cao ngút ngàn, vài con chim lượn bay qua bay lại. Bỗng chốc có một cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm hoa cỏ của xứ Đà Lạt này. Gió và hương thơm ấy đã thoảng qua một cách nhẹ nhàng, để xóa tan hết tất cả mọi kí ức buồn đang ngự trị trong lòng cô và anh suốt mấy ngày qua.
Mới đó đã hơn 6 giờ, cô phải chia tay anh. Từ nhỏ tới giờ, khi hai người quen biết nhau, cô chưa hề nói dối anh một lời nào. Vậy mà bây giờ, cô lại lừa anh, cô nói với anh là chỉ đi đây chút thôi. Nhưng sự thật là cô muốn đến căn biệt thự đó, để thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Hạ.
Diệp đã có mặt tại ngôi biệt thự ấy, cùng với vị sư thầy được cô mời ở một ngôi chùa nổi tiếng. Trong lúc chuẩn bị đồ đạc, thì từ sau lưng hai người họ bỗng xuất hiện người đàn ông mặc một bộ vest đen. Tầm cỡ 50 tuổi, dáng vẻ thì cao ráo rất giống Tây, Diệp nhớ hình như đã gặp ông ở đâu rồi thì phải. Ông nhìn lướt qua Diệp: “Đúng rồi là cô gái mặc áo sơ mi trắng và cái quần jean đây rồi”. Ông bước tới chỗ Diệp và vị sư thầy, rồi nói từng câu từng chữ tiếng Việt trông rất chuẩn.
- Đúng là người tôi cần tìm rồi. - Mặt ông hớn hở như tìm được báu vật.
- Nhưng ông là ai ạ? - Diệp trố mắt tỏ vẻ ngạc nhiên trước người đàn ông lạ mặt này.
- Xin tự giới thiệu tôi là John William. Chủ căn biệt thự này và là chồng của người vợ quá cố tên Julie Hạ.
- Vâng, rất hân hạnh được làm quen với ông. Cháu tên là Lê Diệp, nhưng tại sao ông lại biết cháu.
- Chuyện là như thế này, tối hôm đó khoảng 10 giờ, tôi bắt đầu đi ngủ. Trong giấc mơ, tôi thấy vợ tôi dẫn theo một cô gái, mặc một cái áo sơ mi trắng và quần jean, trông giống như cô vậy. Hai người tiến gần về phía tôi rồi nói: "Sáng hôm sau anh hãy về nhà nơi chúng ta từng ở, cô gái này sẽ giúp linh hồn của em được siêu thoát". Nói xong vợ tôi và cô gái đó liền biến mất.
Ngừng một lúc ông nói tiếp:
- Tôi choàng tỉnh dậy, cả người lúc đó lạnh toát mồ hôi. Chợt nhìn thấy cánh cửa hàng lang đang mở, nhưng rõ ràng là trước khi đi ngủ tôi đã đóng rồi. Vì vậy hôm nay tôi mới tới đây để kiểm chứng xem đó là thật hay chỉ là mơ thôi.
- Cháu thật bất ngờ khi mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
9h45
Buổi lễ cầu siêu đã bắt đầu.
Lê Diệp và ông William tiến hành nghi thức trong suốt 1 tiếng đồng hồ, theo sự hướng dẫn của vị sư thầy.
Sau đó buổi lễ kết thúc một cách trọn vẹn, cả hai người giúp vị thầy dọn dẹp đồ và cùng nhau thong thả ra về.
- Thực hiện xong ước nguyện của người đã khuất, cháu cảm thấy thật nhẹ nhõm cả người.
- Chắc vợ tôi sẽ vui lắm. - Ông William khẳng định.
- Vâng cháu cũng nghĩ vậy.
Đi được một đoạn khá xa, Lê Diệp bỗng dừng lại. Cô quay lưng về phía biệt thự và trên môi nở một nụ cười, nói:
- Cô ấy đã trở thành thiên thần rồi đấy.
Ông không nói gì, chỉ hướng về phía mà Diệp đang nhìn. Trên bầu trời Hạ đang vẫy tay chào hai người, rồi bay vút lên cao, cao nữa, cao mãi... rồi biến mất.