Ánh sáng sao Bắc cực - Cập nhật - Thủy Nguyệt và Dương Hàn Tuyết

Shimizu Yuki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
23
Gạo
0,0
Ánh sáng sao Bắc cực

assbc21_zps4a4707a3.jpg


Tên: Ánh sáng sao Bắc cực
Thể loại: Thần thoại, phiêu lưu, lãng mạn, hành động, huyền bí
Tác giả: Thủy Nguyệt và Dương Hàn Tuyết
Giới hạn: T
Tình trạng: Chưa hoàn
Giới thiệu:
“Ngôi sao ấy tên là Polaris. Ngày xưa, nó là bạn đồng hành của những người đi biển. Có người đã từng nói, dù có lạc giữa mênh mông sóng nước, thì chỉ cần ngôi sao vẫn còn đó, họ sẽ luôn tìm thấy đường để trở về nhà. Nghe thật hay nhỉ, phải không?”
“... Nhưng mẹ đã luôn nghĩ rằng, Polaris có ý nghĩa nhiều hơn như thế...”

“Ý nghĩa nhiều hơn như thế... là sao hả mẹ?”

“Luôn luôn là ánh sáng dẫn đường trong đêm tối, luôn luôn đứng yên một chỗ bất chấp cả bầu trời đổi thay. Một thứ như vậy, chẳng phải rất giống với niềm hy vọng hay sao?”

Trên ngọn đồi gió lộng của đêm hôm ấy, mẹ đã chỉ tay lên bầu trời, kể cho nó nghe về một vì sao phương Bắc. Ngôi sao rạng ngời lấp lánh trên một góc trời đen thăm thẳm, ngôi sao mang ánh sáng dẫn đường cho hy vọng của cả ngàn năm...



~~~ Mục lục ~~~

Mở đầu

Chương 1: Khúc dạo đầu
I - Cơn mơ
II -

Chương 2: Bước ngoặt

I
II

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10

Chương 11

Chương 12

Chương 13

Chương 14

Chương 15

Chương 16

Chương 17

Chương 18

Chương 19

Chương 20
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Bộ hết giờ rồi hay sao mà giữa đêm khuya thanh vắng thế này lại đi đào hố hả con sói non kia! Cả ngày nay ta đắm đuối rã rời rồi đấy! Đặt cục gạch! Sẵn tiện chọi luôn một cục khác!
 

Shimizu Yuki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
23
Gạo
0,0
Người viết: Thủy Nguyệt​

_________Mở đầu


Hoang tàn là kết quả của mọi cuộc chiến tranh.

Khi nhìn những gì còn lại trên xứ sở vĩnh hằng này, ngài đã nghĩ. Nơi mà thời gian không bao giờ có thể chạm tới, nơi mà sự phồn vinh tưởng chừng là bất diệt, nơi mà những trong sạch cao quý sẽ giữ mãi đời đời. Nhưng lửa đã cháy, những đôi cánh đã gãy rụng, ngôi sao sáng chói nhất đã bị ném xuống nhân gian để hòa mình vào đêm đen vĩnh viễn.

Bóng tối sinh ra từ ánh sáng, tự do ý chí là nguồn gốc của hỗn mang. Khi tự tôn hóa thành kiêu ngạo, khi cái tôi trở nên ích kỷ, điều hoàn mỹ nhất cũng có thể bị hủy hoại đến tận cùng.

Đã không còn nữa, ngôi sao bình minh rực rỡ của ngày nào. Lucifer đã bước quá xa trên con đường mà mình đã chọn. Đốt cháy chính mình trong ngọn lửa của tham vọng, rồi tất cả còn lại chỉ là bụi tro. Quay lưng với lòng dung thứ, quay lưng với vòng tay của Cha vĩ đại để chìm khuất trong bóng tối không lối về.

Phản bội, và bị phản bội, những gì còn lại chỉ là mất mát. Vinh quang trở thành tội lỗi, những gì từng có chỉ còn hư vô.

Khi yêu thương hóa nên thù hận, lựa chọn tiếp theo của vị tổng lãnh thiên thần ngày ấy là hủy hoại những kiến tạo đã dẫn đến sự sa ngã của chính mình.

“Truyền nhân của Lucifer sẽ phá hủy mọi thứ. Và chỉ có hiện thân của ta mới có thể ngăn điều đó lại.”

Hiện thân của Người, ngài thầm nghĩ. Lần cuối cùng Người để một đứa con sinh ra trong nhục thể, cuộc đời nó bị vây quanh bởi cám dỗ, và sinh mạng nó đánh mất trên cây thập tự. Đó chỉ là một hình thức khác để cuộc chiến này được kéo dài ra mãi mãi. Những ý niệm gieo mình vào nhân thế sẽ đấu tranh vĩnh viễn trong cõi luân hồi. Không có một kết thúc nào được tạo ra, trong vòng lặp vô biên của bánh xe vận mệnh.

“Chuyện gì thế, Michael?”

Hơi thở của Người là ngọn gió, trái tim của Người là ánh sáng bao phủ lòng từ ái lên khắp thế gian này. Người sẽ để lại một phần trái tim trong cõi đêm đen của nhân thế, và ngài chỉ ở đây, nhìn tia sáng ấy ngụp lặn trong bóng tối của muôn đời.

“Thưa Cha…”

Dưới hào quang của Người, ngài quỳ gối. Nắng thiên đường lấp lánh trên những sợi lông vũ trắng muốt, trên mái tóc nâu nhạt đổ dài lên vai áo tinh sạch của ngài. Ngài được tạo ra dưới bàn tay của Người, ngài tồn tại cho ý nguyện của Người. Bảo vệ ngai vàng của Người, bảo vệ ánh sáng của Người, bảo vệ những kiến tạo của Người là sứ mệnh thuộc về ngài, là lý do để ngài được sinh ra.

Ngài sống chỉ vì một mục đích ấy, cho tới khi thế gian này biến mất, cho đến lúc cả bản thân cũng hóa tro tàn.

“… Con muốn xin một ân huệ.”

~ o O o ~
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Chào bạn sói non. Sau một đêm sạc lại điện, tử thần cảm thấy lưỡi hái bị cùn, cho nên ta đã lê máy chém đến đây! Phần trích lại tô màu tím, từ - cụm từ bị "gây khó dễ" được gạch dưới, chỗ không rõ nghĩa được gạch dưới và (?). Cái nào tử thần góp ý cách chữa tô màu xanh. Vì cùng thể loại ta sẽ vô cùng, cực kì, tuyệt tình và nghiêm khắc.

Hoang tàn là kết quả của mọi cuộc chiến tranh.
Vâng, đúng rồi đó, ngay câu đầu thôi. Theo thiển ý, từ "tranh" ở đây là hơi thừa. Thứ nhất về mặt nghĩa "cuộc chiến" và "chiến tranh" tương đồng nhau, không cần thiết thêm một chữ tạo ra cụm từ dài "cuộc chiến tranh" đặt ở cuối câu, vì "cuộc chiến tranh" đóng vai chủ ngữ sẽ đẹp hơn. Thứ hai về mặt đọc, đây là câu mở đầu, không nên kết thúc bằng một thanh bằng. Thứ ba thói quen nghỉ nhịp, người đọc sẽ thấy mình muốn dừng lấy hơi khi đọc hết từ "cuộc chiến" khi đó "tranh" se bị lọt lại sau và nó làm câu không êm. Nhưng tùy, tác giả thích từ "cuộc chiến tranh" thì cứ giữ lại thôi à.

những đôi cánh đã gãy rụng
Vẫn là về mặt đọc và nhịp, thông thường theo thói quen người ta có xu hướng đọc thành "đã gãy" hoặc "đã rụng", vì đây là từ bạn ghép vào cho đầy đủ ý nghĩa và hình ảnh muốn miêu tả, nhưng có một vấn đề là nó không quen thuộc lắm, lại đặt trong một cấu trúc nhỏ, nhịp nhanh. Vô tình có thể người đọc theo thói quen đọc thành "đã gãy vụn" hoặc một lần nữa vô tình bỏ rơi chữ "rụng". Mặt khác, "đã gẫy rụng" khá khó đọc vì âm sắc "~ ~ r." của mình.
Đã không còn nữa, ngôi sao bình minh rực rỡ của ngày nào. Lucifer đã bước quá xa trên con đường mà mình đã chọn.
Nếu đoạn này đang là ưu tư của bác thiên thần Mic thì từ "mình" ở đây làm cho người đọc dễ cảm nhận câu này là ưu tư của Luc, vô tình lung lạc khỏi góc nhìn nhân vật đang được tác giả tạo ra. Kiến nghị thay chữ khác đi thuần chất góc thứ ba hơn (như hắn chẳng hạn).

Quay lưng với lòng dung thứ, quay lưng với vòng tay của Cha vĩ đại để chìm khuất trong bóng tối không lối về.
...
Hiện thân của Người, ngài thầm nghĩ.

Hiểu ý, nhưng ở đây lại lạc khỏi một quỹ đạo đại từ thống nhất cho Mic. Đồng ý lâu lâu có thể chuyển qua chuyển lại, nhưng đó là lâu lâu hoặc trong một hoàn cảnh xác định. Còn ở đây, lúc là Cha lúc là Người lẫn trong câu nói và cả suy nghĩ, đại từ không thống nhất, cũng không phải là một hoàn cảnh đặc biệt. Hãy nghĩ thế này, nếu chúng ta quen gọi mẹ là "u" thì vẫn thường gọi là "u" và nghĩ đến "u". Đó là thói quen. Đến một lúc nào đó cao hứng bỗng chuyển thì sang "má" chẳng hạn. Giả như Mic luôn nghĩ và nói đến là gọi Người, nhưng trong một lúc tình cảm thay đổi thế nào đó, quá yêu quý hay quá thất vọng thì gọi là Cha. Hoặc trong suy nghĩ là Người, nhưng lúc gọi là Cha, để thể hiện sự hai mặt chẳng hạn.

cuộc đời
Thiên thần vẫn tôn trọng thiên chúa. Đại từ "nó" nghe có vẻ Mic coi khinh thiên chúa. Nếu đúng là đang tạo ra một cái nhìn khinh rẻ thì thành công.
nhìn tia sáng ấy ngụp lặn trong bóng tối của muôn đời.
Thiển ý là từ "của" dư. Nó khiến sự quằn quại trong câu bị ngắt rời.

Về nội dung, ha ha, sao ta thấy quen thuộc quá. Dù có vẻ tả tình hay, nhưng mô tuýt được lấy từ cuộc chiến của thiên thần không mới lạ. Thể hiện được suy nghĩ, cái nhìn và gửi gắm của tác giả trong này.

Xong phần đầu, ta lê máy chém đi về. Tè té te. He he.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Thể loại: Thần thoại, phiêu lưu, hư cấu, lãng mạn, hành động, huyền bí
Thực ra bản thân thần thoại đã là 1 khái niệm hư cấuhuyền bí rồi. Tương tự, phiêu lưu cũng bao gồm cả hành động và đôi chút lãng mạn.
Bạn chỉ cần một cụm từ để thể hiện là được rồi.
 

Shimizu Yuki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
23
Gạo
0,0
Thực ra bản thân thần thoại đã là 1 khái niệm hư cấuhuyền bí rồi. Tương tự, phiêu lưu cũng bao gồm cả hành động và đôi chút lãng mạn.
Bạn chỉ cần một cụm từ để thể hiện là được rồi.

Tại vì mình muốn nó cụ thể thôi, manga hay nhiều fic khác cũng viết nhiều mà. Chắc bỏ 'hư cấu' là đủ.
 

Shimizu Yuki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
23
Gạo
0,0
Ừm, chào bạn tử thần, vì phần mở đầu là do mình viết, thế nên mình sẽ thay sói đáp lại phản hồi của bạn. Nguyệt và Tuyết là đồng tác giả, hay bạn có thể gọi là mèo và sói, mỗi người viết một phần nên ai viết phần nào sẽ chịu trách nhiệm trả lời phản hồi của phần đó :D

Đầu tiên, cám ơn bạn đã dành thời gian để cho bọn mình một bài comment chi tiết như vậy. Mình sẽ trả lời từng vấn đề một :3

Hoang tàn là kết quả của mọi cuộc chiến tranh.
Vâng, đúng rồi đó, ngay câu đầu thôi. Theo thiển ý, từ "tranh" ở đây là hơi thừa. Thứ nhất về mặt nghĩa "cuộc chiến" và "chiến tranh" tương đồng nhau, không cần thiết thêm một chữ tạo ra cụm từ dài "cuộc chiến tranh" đặt ở cuối câu, vì "cuộc chiến tranh" đóng vai chủ ngữ sẽ đẹp hơn. Thứ hai về mặt đọc, đây là câu mở đầu, không nên kết thúc bằng một thanh bằng. Thứ ba thói quen nghỉ nhịp, người đọc sẽ thấy mình muốn dừng lấy hơi khi đọc hết từ "cuộc chiến" khi đó "tranh" se bị lọt lại sau và nó làm câu không êm. Nhưng tùy, tác giả thích từ "cuộc chiến tranh" thì cứ giữ lại thôi à.

Mình đồng ý với bạn, cuộc chiến và chiến tranh có ý nghĩa tương đồng nhau. Sự khác biệt giữa chúng là ở giới hạn ý nghĩa rộng và hẹp. Có thể từ điển không quy hoạch rõ nó, nhưng đây là theo kinh nghiệm cá nhân mình, “cuộc chiến” được dùng với một ý nghĩa phổ thông hơn nhiều so với “chiến tranh”. Nếu đọc nhiều câu chuyện có nhiều yếu tố bạo lực có lẽ sẽ thấy được điều này, bạn A gây lộn với bạn B cũng có thể gọi là một cuộc chiến, hai nhóm côn đồ đánh nhau cũng có thể gọi là một cuộc chiến, hoặc thậm chí đấu võ mồm với nhau cũng là cuộc chiến. Nhưng khi nhắc đến chiến tranh, người ta thường liên tưởng nhiều hơn đến hai đội quân, hoặc là các vấn đề có tính vĩ mô nhiều hơn như quốc gia, dân tộc... Vâng, cũng có những khi người ta gọi những vấn đề bình thường là chiến tranh, nhưng hầu hết các trường hợp ấy không hề mang hàm ý nghiêm túc. Và vì vậy, đó là lý do chính mà mình không thay thế “chiến tranh” bằng “cuộc chiến”.

Vấn đề thứ hai, mình chưa từng biết rằng một câu mở đầu không nên kết thúc bằng một thanh bằng. Mình nghĩ rằng, bằng hay trắc hoặc cách gieo bằng hay trắc nhiều hay ít trong một câu là phụ thuộc vào bối cảnh, cảm xúc của nhân vật mà ta đang khai thác góc nhìn. Ở đây, bối cảnh không hề gấp gáp, hay kịch tính, nó là kết thúc của một cuộc chiến, thậm chí nó cũng chẳng phải là ngay sau kết thúc. Về mặt cảm xúc thì nó càng không phải là một cái gì quá mãnh liệt, nó đau buồn, nuối tiếc, nhưng bình lặng. Và mình không nghĩ kết thúc câu đầu bằng một thanh trắc nặng nề sẽ tạo được hiệu ứng ấy.

Vấn đề thứ ba, bạn cũng có thể thấy đó là một câu ngắn, chính xác nó chỉ có 10 từ. Và mình thật sự không nghĩ rằng nó đủ dài để người đọc cần phải nghỉ lấy hơi sau 9 từ mới đọc tiếp được từ thứ 10. Và như mình đã nói đầu tiên, “cuộc chiến” là chưa đủ để lột tả hết ý nghĩa mà mình muốn nói, vì vậy nó nhất thiết phải có thêm chữ “tranh”

những đôi cánh đã gãy rụng
Vẫn là về mặt đọc và nhịp, thông thường theo thói quen người ta có xu hướng đọc thành "đã gãy" hoặc "đã rụng", vì đây là từ bạn ghép vào cho đầy đủ ý nghĩa và hình ảnh muốn miêu tả, nhưng có một vấn đề là nó không quen thuộc lắm, lại đặt trong một cấu trúc nhỏ, nhịp nhanh. Vô tình có thể người đọc theo thói quen đọc thành "đã gãy vụn" hoặc một lần nữa vô tình bỏ rơi chữ "rụng". Mặt khác, "đã gẫy rụng" khá khó đọc vì âm sắc "~ ~ r." của mình.

Bạn nói đúng, mình muốn tạo một hình ảnh trong một cách thức ngắn gọn nhất có thể đạt được. Về quan niệm cá nhân của mình, từ ngữ có thể sáng tạo, những thứ không quen thuộc được dùng nhiều sẽ thành quen. Chỉ cần từ ngữ sáng tạo ra không tạo thành một từ tối nghĩa, đọc có thể hiểu được ngay. Về vấn đề bạn đề cập rằng độc giả có thể đọc nhầm, mình cũng suy nghĩ về nó. Nếu độc giả tập trung vào câu chuyện, và họ đọc nhầm “gãy rụng” thành “gãy vụn”, nếu là mình thì mình sẽ đọc lại. Bởi vì không lý nào một đôi cánh lại... gãy vụn, trừ khi nó làm bằng đá hay tương tự như thế. Trong khi phía trước không hề đề cập đến một tượng đá, lựa chọn của mình sẽ là đọc lại. Còn nếu như độc giả không tập trung, thì thành thật mà nói, mình không nghĩ “gãy rụng” với “gãy vụn” có ý nghĩa nhiều với họ nếu họ chỉ lướt qua để biết nội dung. Về việc “gãy rụng” khó đọc, mình nghĩ mình sẽ phải tham khảo thêm ý kiến của những người khác nữa, theo cá nhân mình thì nó không khó, nhưng một cách khách quan thì mình không thể khăng khăng theo ý mình hay đẽo cày giữa đường để lập tức thay đổi theo góp ý của bạn. Mình sẽ phải có một cuộc thăm dò, bạn đã nêu ra một vấn đề rất đáng lưu tâm, cám ơn bạn.

Đã không còn nữa, ngôi sao bình minh rực rỡ của ngày nào. Lucifer đã bước quá xa trên con đường mà mình đã chọn.
Nếu đoạn này đang là ưu tư của bác thiên thần Mic thì từ "mình" ở đây làm cho người đọc dễ cảm nhận câu này là ưu tư của Luc, vô tình lung lạc khỏi góc nhìn nhân vật đang được tác giả tạo ra. Kiến nghị thay chữ khác đi thuần chất góc thứ ba hơn (như hắn chẳng hạn).

Lý do mình lựa chọn đại từ này thay vì các đại từ khác, bởi vì nó nhấn mạnh vào lựa chọn cá nhân của Luce hơn và khách quan hơn về phía Mike. Chắc chắn Mike không nhìn Luce như “hắn”, và mình không muốn tiết lộ cách nhìn nhận của Mike về Luce thông qua các đại từ. Tất cả “anh ta”, “anh ấy”, “ngài ấy”, “ngài ta”, “hắn”, “gã”... đều thể hiện những cảm xúc mà mình không mong muốn. Mối quan hệ giữa Mike và Luce mình vẫn muốn để trong vòng bí ẩn, và “mình” là đại từ mang tính trung lập nhiều nhất mà mình có. Tất nhiên đại từ “mình” không phải là một lựa chọn hoàn hảo, vì trên thực tế mình không tìm được đại từ nào phù hợp với tất cả những tiêu chí mình muốn trong hoàn cảnh này, mình chỉ đang lựa chọn một cách hợp lý.

Quay lưng với lòng dung thứ, quay lưng với vòng tay của Cha vĩ đại để chìm khuất trong bóng tối không lối về.
...
Hiện thân của Người, ngài thầm nghĩ.

Hiểu ý, nhưng ở đây lại lạc khỏi một quỹ đạo đại từ thống nhất cho Mic. Đồng ý lâu lâu có thể chuyển qua chuyển lại, nhưng đó là lâu lâu hoặc trong một hoàn cảnh xác định. Còn ở đây, lúc là Cha lúc là Người lẫn trong câu nói và cả suy nghĩ, đại từ không thống nhất, cũng không phải là một hoàn cảnh đặc biệt. Hãy nghĩ thế này, nếu chúng ta quen gọi mẹ là "u" thì vẫn thường gọi là "u" và nghĩ đến "u". Đó là thói quen. Đến một lúc nào đó cao hứng bỗng chuyển thì sang "má" chẳng hạn. Giả như Mic luôn nghĩ và nói đến là gọi Người, nhưng trong một lúc tình cảm thay đổi thế nào đó, quá yêu quý hay quá thất vọng thì gọi là Cha. Hoặc trong suy nghĩ là Người, nhưng lúc gọi là Cha, để thể hiện sự hai mặt chẳng hạn.

Mình xin lỗi nếu điều này làm bạn khó chịu, nhưng có phải bạn đã hơi cứng nhắc trong việc áp dụng các nguyên tắc của văn chương? Không có ý gì đâu, nhưng mình cũng đã từng rất cứng nhắc trong việc sử dụng đại từ. Mình đã từng khẳng định rằng nhân vật sẽ không gọi bản thân bằng tên trong ngôi thứ ba giới hạn trừ khi họ cố tình làm thế. Mình muốn duy trì tính khách quan một cách tối đa. Thế nhưng nhiều độc giả phản hồi rằng họ phải đọc một đoạn dài mới biết nhân vật được nhắc đến là ai. Một số thích việc đó vì nó khách quan, vì có thể xem xét mọi thứ hoàn toàn qua đôi mắt của nhân vật mà không cảm thấy sự can thiệp của tác giả trong đó. Nhưng phần nhiều là bối rối, và tiếc rằng nó đã biến fic của mình thành fic rất kén người đọc, thậm chí phần nhiều những người kiên trì theo đọc vẫn cảm thấy bối rối. Về nguyên tắc, mình chắc là mình đã làm đúng, nhưng trên thực tế, tác giả viết câu chuyện không chỉ để cho mình hiểu mình biết. Và mình đã học được cái sai lầm rằng không bao giờ nghĩ rằng tất cả những gì tác giả biết và hiểu thì độc giả cũng biết và hiểu.

Trở lại vấn đề cụ thể, nếu mình thay thế “Cha vĩ đại” bằng “Người”, nó hợp lý về phía Mike, về phía tác giả, và một số độc giả thông thái. Nhưng mình không chỉ viết cho những độc giả thông thái đọc, nếu bạn hiểu ý mình. Có những người thậm chí không biết Mike, Luce, Thiên Chúa có quan hệ thế nào, họ thậm chí cũng không phân biệt được Jesus và Thiên Chúa, và càng không biết Mike và Luce là ai. Hoặc có những người biết cũng hiểu mối quan hệ đó một cách mù mờ. Khi đọc, thông qua đại từ “Người”, họ cảm thấy được sự tôn kính của Mike, nhưng ai biết Luce cảm thấy thế nào? Ai biết mối quan hệ của Luce và “Người” ra sao? Biết đâu được đấy, nhỡ đâu “Người” là kẻ xứng đáng bị phản bội và Mike là kẻ trung thành mù quáng, dù sao Luce cũng đã được mô tả là “ngôi sao sáng nhất” kia mà, nhỡ đâu người sai không phải là Luce? Vâng, đại từ “Người” có rất nhiều ý nghĩa với Mike, nhưng nó chỉ mang tính cá nhân, và nó không mang quá nhiều ý nghĩa với Luce. Mình muốn một từ ngữ thể hiện cái chung nhiều hơn, và “Cha vĩ đại” mang nhiều ý nghĩa hơn là “Người”. Theo cách nhìn nhận của bạn về mặt cả hai đều là đại từ, đúng, chúng có thể thay thế cho nhau. Nhưng mình sử dụng với nhiều dụng ý hơn thế. Ở đây mình phải lựa chọn giữa dụng ý của mình, hoặc sự thống nhất trong cách sử dụng đại từ của Mike, như bạn đã nói, đại từ thỉnh thoảng còn du di được, ý nghĩa đã mất là mất, một lần nữa, mình chỉ lựa chọn một cách hợp lý.

cuộc đời
Thiên thần vẫn tôn trọng thiên chúa. Đại từ "nó" nghe có vẻ Mic coi khinh thiên chúa. Nếu đúng là đang tạo ra một cái nhìn khinh rẻ thì thành công.

Nếu bạn xem lại kỹ, “nó” không ám chỉ Thiên Chúa, mà là hiện thân của ngài, nhưng hiện thân ấy cũng không phải là toàn bộ linh hồn của ngài hay một phần linh hồn của ngài, nó là một “ý niệm”, được sinh ra bởi những mong muốn và gửi gắm, một phần trái tim cũng là một ẩn dụ về tình yêu thương của ngài, không phải là thực thể. Hay nói cách khác, giống như một đứa con của ngài và một đứa em của Mike. Bạn có cảm thấy bị coi thường khi cha hay anh bạn gọi bạn là “nó” khi nói chuyện với người khác không? Theo mình thì điều này rất phổ biến.

nhìn tia sáng ấy ngụp lặn trong bóng tối của muôn đời.
Thiển ý là từ "của" dư. Nó khiến sự quằn quại trong câu bị ngắt rời.

Mình thì không xem xét nó là thừa hay thiếu, bởi vì từ của thực sự có cũng được không có cũng không sao, mình chỉ muốn tạo một điệp âm với từ “của” trong cùng câu đó thôi. Tiếp tục là một lựa chọn, nhưng lần này lựa chọn của mình mang tính chủ quan một chút. Có lẽ mình cũng nên tham khảo thêm xem như thế nào sẽ hợp lý hơn, cám ơn bạn.

Về nội dung, ha ha, sao ta thấy quen thuộc quá. Dù có vẻ tả tình hay, nhưng mô tuýt được lấy từ cuộc chiến của thiên thần không mới lạ. Thể hiện được suy nghĩ, cái nhìn và gửi gắm của tác giả trong này.

Ừ, về nội dung, không mới lạ, nhưng bọn mình không sử dụng những tài liệu tham khảo mà bạn có thể dễ dàng tìm thấy, mỗi quan hệ giữa Mike, Luce, Thiên Chúa sẽ phức tạp hơn và lý do cho sự phản bội của Luce cũng khác hơn so với hiểu biết phổ biến, điều này bọn mình có thể đảm bảo. Và chiến tranh trên thiên đàng, mình chỉ có thể nói là nó không thực sự đóng vai trò chủ đạo trong fic, nó là nguyên nhân, nhưng nó không phải là mục tiêu và càng chẳng phải là kết quả. Đôi khi người ta chỉ cần một lý do để bắt đầu một cái gì đó, phải không?

Cám ơn về phản hồi hữu ích của bạn, hy vọng bọn mình sẽ vẫn có bạn ủng hộ trong những chương kế tiếp :3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Mình đồng ý với bạn, cuộc chiến và chiến tranh có ý nghĩa tương đồng nhau. Sự khác biệt giữa chúng là ở giới hạn ý nghĩa rộng và hẹp. Có thể từ điển không quy hoạch rõ nó, nhưng đây là theo kinh nghiệm cá nhân mình, “cuộc chiến” được dùng với một ý nghĩa phổ thông hơn nhiều so với “chiến tranh”. Nếu đọc nhiều câu chuyện có nhiều yếu tố bạo lực có lẽ sẽ thấy được điều này, bạn A gây lộn với bạn B cũng có thể gọi là một cuộc chiến, hai nhóm côn đồ đánh nhau cũng có thể gọi là một cuộc chiến, hoặc thậm chí đấu võ mồm với nhau cũng là cuộc chiến. Nhưng khi nhắc đến chiến tranh, người ta thường liên tưởng nhiều hơn đến hai đội quân, hoặc là các vấn đề có tính vĩ mô nhiều hơn như quốc gia, dân tộc... Vâng, cũng có những khi người ta gọi những vấn đề bình thường là chiến tranh, nhưng hầu hết các trường hợp ấy không hề mang hàm ý nghiêm túc. Và vì vậy, đó là lý do chính mà mình không thay thế “chiến tranh” bằng “cuộc chiến”.

Vấn đề thứ hai, mình chưa từng biết rằng một câu mở đầu không nên kết thúc bằng một thanh bằng. Mình nghĩ rằng, bằng hay trắc hoặc cách gieo bằng hay trắc nhiều hay ít trong một câu là phụ thuộc vào bối cảnh, cảm xúc của nhân vật mà ta đang khai thác góc nhìn. Ở đây, bối cảnh không hề gấp gáp, hay kịch tính, nó là kết thúc của một cuộc chiến, thậm chí nó cũng chẳng phải là ngay sau kết thúc. Về mặt cảm xúc thì nó càng không phải là một cái gì quá mãnh liệt, nó đau buồn, nuối tiếc, nhưng bình lặng. Và mình không nghĩ kết thúc câu đầu bằng một thanh trắc nặng nề sẽ tạo được hiệu ứng ấy.

Vấn đề thứ ba, bạn cũng có thể thấy đó là một câu ngắn, chính xác nó chỉ có 10 từ. Và mình thật sự không nghĩ rằng nó đủ dài để người đọc cần phải nghỉ lấy hơi sau 9 từ mới đọc tiếp được từ thứ 10. Và như mình đã nói đầu tiên, “cuộc chiến” là chưa đủ để lột tả hết ý nghĩa mà mình muốn nói, vì vậy nó nhất thiết phải có thêm chữ “tranh”



Bạn nói đúng, mình muốn tạo một hình ảnh trong một cách thức ngắn gọn nhất có thể đạt được. Về quan niệm cá nhân của mình, từ ngữ có thể sáng tạo, những thứ không quen thuộc được dùng nhiều sẽ thành quen. Chỉ cần từ ngữ sáng tạo ra không tạo thành một từ tối nghĩa, đọc có thể hiểu được ngay. Về vấn đề bạn đề cập rằng độc giả có thể đọc nhầm, mình cũng suy nghĩ về nó. Nếu độc giả tập trung vào câu chuyện, và họ đọc nhầm “gãy rụng” thành “gãy vụn”, nếu là mình thì mình sẽ đọc lại. Bởi vì không lý nào một đôi cánh lại... gãy vụn, trừ khi nó làm bằng tượng đá hay tương tự như thế. Trong khi phía trước không hề đề cập đến một tượng đá, lựa chọn của mình sẽ là đọc lại. Còn nếu như độc giả không tập trung, thì thành thật mà nói, mình không nghĩ “gãy rụng” với “gãy vụn” có ý nghĩa nhiều với họ nếu họ chỉ lướt qua để biết nội dung. Về việc “gãy rụng” khó đọc, mình nghĩ mình sẽ phải tham khảo thêm ý kiến của những người khác nữa, theo cá nhân mình thì nó không khó, nhưng một cách khách quan thì mình không thể khăng khăng theo ý mình hay đẽo cày giữa đường để lập tức thay đổi theo góp ý của bạn. Mình sẽ phải có một cuộc thăm dò, bạn đã nêu ra một vấn đề rất đáng lưu tâm, cám ơn bạn :3



Lý do mình lựa chọn đại từ này thay vì các đại từ khác, bởi vì nó nhấn mạnh vào lựa chọn cá nhân của Luce hơn và khách quan hơn về phía Mike. Chắc chắn Mike không nhìn Luce như “hắn”, và mình không muốn tiết lộ cách nhìn nhận của Mike về Luce thông qua các đại từ. Tất cả “anh ta”, “anh ấy”, “ngài ấy”, “ngài ta”, “hắn”, “gã”... đều thể hiện những cảm xúc mà mình không mong muốn. Mối quan hệ giữa Mike và Luce mình vẫn muốn để trong vòng bí ẩn, và “mình” là đại từ mang tính trung lập nhiều nhất mà mình có. Tất nhiên đại từ “mình” không phải là một lựa chọn hoàn hảo, vì trên thực tế mình không tìm được đại từ nào phù hợp với tất cả những tiêu chí mình muốn trong hoàn cảnh này, mình chỉ đang lựa chọn một cách hợp lý.



Mình xin lỗi nếu điều này làm bạn khó chịu, nhưng có phải bạn đã hơi cứng nhắc trong việc áp dụng các nguyên tắc của văn chương? Không có ý gì đâu, nhưng mình cũng đã từng rất cứng nhắc trong việc sử dụng đại từ. Mình đã từng khẳng định rằng nhân vật sẽ không gọi bản thân bằng tên trong ngôi thứ ba giới hạn trừ khi họ cố tình làm thế. Mình muốn duy trì tính khách quan một cách tối đa. Thế nhưng nhiều độc giả phản hồi rằng họ phải đọc một đoạn dài mới biết nhân vật được nhắc đến là ai. Một số thích việc đó vì nó khách quan, vì có thể xem xét mọi thứ hoàn toàn qua đôi mắt của nhân vật mà không cảm thấy sự can thiệp của tác giả trong đó. Nhưng phần nhiều là bối rối, và tiếc rằng nó đã biến fic của mình thành fic rất kén người đọc, thậm chí phần nhiều những người kiên trì theo đọc vẫn cảm thấy bối rối. Về nguyên tắc, mình chắc là mình đã làm đúng, nhưng trên thực tế, tác giả viết câu chuyện không chỉ để cho mình hiểu mình biết. Và mình đã học được cái sai lầm rằng không bao giờ nghĩ rằng tất cả những gì tác giả biết và hiểu thì độc giả cũng biết và hiểu.

Trở lại vấn đề cụ thể, nếu mình thay thế “Cha vĩ đại” bằng “Người”, nó hợp lý về phía Mike, về phía tác giả, và một số độc giả thông thái. Nhưng mình không chỉ viết cho những độc giả thông thái đọc, nếu bạn hiểu ý mình. Có những người thậm chí không biết Mike, Luce, Thiên Chúa có quan hệ thế nào, họ thậm chí cũng không phân biệt được Jesus và Thiên Chúa, và càng không biết Mike và Luce là ai. Hoặc có những người biết cũng hiểu mối quan hệ đó một cách mù mờ. Khi đọc, thông qua đại từ “Người”, họ cảm thấy được sự tôn kính của Mike, nhưng ai biết Luce cảm thấy thế nào? Ai biết mối quan hệ của Luce và “Người” ra sao? Biết đâu được đấy, nhỡ đâu “Người” là kẻ xứng đáng bị phản bội và Mike là kẻ trung thành mù quáng, dù sao Luce cũng đã được mô tả là “ngôi sao sáng nhất” kia mà, nhỡ đâu người sai không phải là Luce? Vâng, đại từ “Người” có rất nhiều ý nghĩa với Mike, nhưng nó chỉ mang tính cá nhân, và nó không mang quá nhiều ý nghĩa với Luce. Mình muốn một từ ngữ thể hiện cái chung nhiều hơn, và “Cha vĩ đại” mang nhiều ý nghĩa hơn là “Người”. Theo cách nhìn nhận của bạn về mặt cả hai đều là đại từ, đúng, chúng có thể thay thế cho nhau. Nhưng mình sử dụng với nhiều dụng ý hơn thế. Ở đây mình phải lựa chọn giữa dụng ý của mình, hoặc sự thống nhất trong cách sử dụng đại từ của Mike, như bạn đã nói, đại từ thỉnh thoảng còn du di được, ý nghĩa đã mất là mất, một lần nữa, mình chỉ lựa chọn một cách hợp lý.



Nếu bạn xem lại kỹ, “nó” không ám chỉ Thiên Chúa, mà là hiện thân của ngài, nhưng hiện thân ấy cũng không phải là toàn bộ linh hồn của ngài hay một phần linh hồn của ngài, nó là một “ý niệm”, được sinh ra bởi những mong muốn và gửi gắm, một phần trái tim cũng là một ẩn dụ về tình yêu thương của ngài, không phải là thực thể. Hay nói cách khác, giống như một đứa con của ngài và một đứa em của Mike. Bạn có cảm thấy bị coi thường khi cha hay anh bạn gọi bạn là “nó” khi nói chuyện với người khác không? Theo mình thì điều này rất phổ biến.



Mình thì không xem xét nó là thừa hay thiếu, bởi vì từ của thực sự có cũng được không có cũng không sao, mình chỉ muốn tạo một điệp âm với từ “của” trong cùng câu đó thôi. Tiếp tục là một lựa chọn, nhưng lần này lựa chọn của mình mang tính chủ quan một chút. Có lẽ mình cũng nên tham khảo thêm xem như thế nào sẽ hợp lý hơn, cám ơn bạn.



Ừ, về nội dung, không mới lạ, nhưng bọn mình không sử dụng những tài liệu tham khảo mà bạn có thể dễ dàng tìm thấy, mỗi quan hệ giữa Mike, Luce, Thiên Chúa sẽ phức tạp hơn và lý do cho sự phản bội của Luce cũng khác hơn so với hiểu biết phổ biến, điều này bọn mình có thể đảm bảo. Và chiến tranh trên thiên đàng, mình chỉ có thể nói là nó không thực sự đóng vai trò chủ đạo trong fic, nó là nguyên nhân, nhưng nó không phải là mục tiêu và càng chẳng phải là kết quả. Đôi khi người ta chỉ cần một lý do để bắt đầu một cái gì đó, phải không?

Cám ơn về phản hồi hữu ích của bạn, hy vọng bọn mình sẽ vẫn có bạn ủng hộ trong những chương kế tiếp :3

Mình biết dụng ý các bạn, mở đầu câu chuyện bằng 1 câu ngắn gọn đúc kết và đầy hình ảnh đang là một mô tuýt được ưa chuộng. Nhưng với một cái mở đầu chỉ có một dòng như thế thì chẳng những ý nghĩa mà còn có cả vần điệu của nó phải thật sự chuẩn xác. Như đối với mình, đó giống như 1 câu slogan của một sự kiện, vì người ta biết đến nó trước tiên và nhiều hơn nội dung bên trong. Có thể việc khắc khe ngôn từ khi đem các quy tắc cứng âm học cũng khiến bạn thấy khó chịu. Trên thực tế thì người đọc có khi hoàn toàn chả cần biết âm vị nó thế nào, cũng có khi bỏ luôn ý đồ ngữ ngôn của bạn, họ chỉ biết ờ có chiến sự thế là đủ.

Tước đây mình cũng để 1 đứa bạn viết phần mở thế này (tức là để nó tự viết như thế), và hậu quả là đụng phải 1 thằng cha tốt nghiệp bên khoa học xã hội nhân văn vào bới cho te tua tơi tả. Cho nên lúc đó mình phải đi tầm sư học đạo về vụ âm luật trong câu văn xuôi thế này, riết rồi bệnh luôn, đi tới đâu là soi tới đó. Mình không nói bạn phải sửa, chỉ là nói lên cảm nhận khi đọc đến nó thôi.

Còn vụ "nó" mình vẫn không hiểu rõ ý tác giả, khi bạn dùng từ "mình" cho Luc để muốn tỏ thái độ trung dung của tác giả mà hạ hồi phân giải trong truyện, nhưng lại dùng từ "nó" trong trường hợp này thì có phải tác giả đã hết vị thế trung dung, đã đưa một chút góc nhìn từ trên cao vào đây không? Và rắc rối ở đây dù là thiên chúa hay một phần thiên chúa hóa thân thì vẫn cần tôn trọng, ý mình không chỉ nói đến thái độ của Mic, mà là thái độ những người mộ đạo khi đọc vào. Nếu bạn cảm thấy có thể bỏ qua những người trong đạo hà khắc thì cũng chẳng sao cả. Tại mình cũng vô thần, kêu là thằng luôn mình cũng chả kêu ca đâu. :))

Còn việc Cha với Người, mình cần phải hỏi lại là bạn đang dùng ngôi nào? Theo mình đọc thì dường như là ngôi thứ ba giới hạn. Nếu là ngôi thứ ba giới hạn thì là giới hạn ở ai? Việc thay đổi POV không phải là sai, nhưng nếu thay đổi mà không có rõ ràng thì sẽ bị như mình: người đọc không xác định được góc nhìn, đây là đầu ai? Mic? Luc? Hay chẳng ai cả?
 

tsuki_chan

Gà con
Tham gia
5/10/14
Bài viết
4
Gạo
0,0
Thật ra thì mình không thực sự có ý định áp vào một motyp nào cả, mình mở đầu với một ý tưởng và những câu văn ngẫu hứng với đầy đủ điều mình muốn thể hiện, chỉ vậy thôi. Mình thích làm việc có nguyên tắc, nhưng mình không nhất nhất tuân theo nguyên tắc. Mình chưa tìm hiểu về âm luật trong văn xuôi mà bạn nói, mình thì có cách gieo vần riêng của mình, nếu bạn có thể đọc nó theo một cách khác so với cách mà bạn từng quen, có thể bạn sẽ nhận thấy nó. Riêng về vấn đề vần điệu, đó là dạng phong cách riêng của mình rồi, mình sợ là rất khó thay đổi. Nhưng mình cũng rất muốn có thể tìm hiểu về nguyên tắc âm luật ấy, nếu bạn có thể chỉ giáo cho mình :3. Mình thích được tìm hiểu chi tiết và đầy đủ, sửa sang lẻ tẻ, mình vừa không thể hiểu được bản chất của nó, mà vừa có thể phạm phải một sai lầm khác.

Mình thích ngôn từ phải rõ ràng và sát nghĩa, thể hiện được dụng ý chính xác. Mình từng gặp phải hiểu lầm khi dùng những từ mang ý nghĩa quá rộng, và phải nói thật là giải thích thì mệt hơn là sử dụng từ ngữ chính xác ngay từ đầu :D

Như mình nói đấy, mình sử dụng một tài liệu tham khảo khác, không phải là Kinh Thánh, và mình không viết theo quan điểm tôn giáo. Tôn giáo luôn luôn tuyệt đối hóa một mặt nào đó, và đó không phải là cách mà mình muốn triển khai trong câu chuyện này. Như mình đã nói, hiện thân của Thiên Chúa hay là Mike đều là con của ngài, và Mike ở một địa vị quyền lực khác (theo như tài liệu của mình). Nếu là hiện thân của Thiên chúa và hiện thân của Mike thì mình đồng ý là cần phải tôn trọng, nhưng đây là quan hệ khác. Với người mộ đạo thì mình cũng chỉ giải thích được đến thế thôi, mình không đứng ở quan điểm tôn giáo của họ.

POV đang đặt ở Mike, và không hề có việc thay đổi POV, vì Luce không hề có mặt ở đó. Việc mình dùng "Cha vĩ đại" ngoài mục đích đại từ ra thì nó còn để thể hiện thêm một mối quan hệ giữa Luce và Thiên Chúa. Ngoài ra "Cha vĩ đại" trong bối cảnh của thiên đường, sự tồn tại của các thiên thần nó sẽ trở thành một đại từ định danh Thiên chúa. Còn "Người" là đại từ thay thế. Bạn không thể dùng đại từ thay thế trước khi dùng một đại từ định danh. Giống như viết câu:

"Cha mở cửa bước vào phòng. Ông ấy... "

Bạn không thể thay rằng "ông ấy mở cửa bước vào phòng" được đúng không? Ai biết được ông ấy là ai. Cũng tương tự, nếu mình chỉ dùng từ "Người", ai biết "Người" là ai, đặc biệt câu chuyện này tiêu đề của nó không hề gợi ý về Thiên Chúa hay các thiên thần, thậm chí không có chương trước để "Người" xuất hiện, và từ "Người" cũng chưa được dùng trước đó.

Đừng giục con sói chương tới, tội nghiệp. Sói và mèo đang thi xem ai rùa hơn ai =))
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Hà, chắc ta khắt khe quá, tại ta đọc vào thấy bác Luc ngồi đó, rồi bác Mic cũng ngồi đó nên có thể tới chữ Người là biết ai rồi, không phải cha già kính yêu của chúng ta. :3 Mà cái vụ âm luật thì mình không dám, trời, nói gì chứ vụ đó mình chỉ biết đủ dùng thôi à, không có tinh tướng như mấy thầy. Mà để nói về nó thì chịu, dài như 1 thiên truyện luôn.
Dù sao thì để nó trống trơn thế này cũng lạc lõng quá, chờ chương 1 của bạn đây.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên