Ánh đã chuyển qua dùng thuốc lá từ lâu, nàng bảo hút vape không tốt cho sức khỏe. Khi nàng nói câu đấy, tôi đã ném cho nàng một ánh nhìn kỳ dị tới mức nàng ngửa cổ ra sau mà cười khanh khách.
“Cậu cũng đáng yêu phết đấy.”
Cơn buồn cười vừa dứt, nàng đá lông nheo, tủm tỉm cười để lộ ra lúm đồng xu nhỏ nằm ngay dưới khuôn miệng, rồi Ánh hướng đôi mắt lấp lánh, hứng thú nhìn thẳng về phía tôi.
Vẫn vậy, Ánh luôn biết cách làm thế nào để tâm trí tôi không thể rời bỏ nàng.
Giờ nàng đang lấy một điếu từ trong bao đặt lên bờ môi mình. Tiếng bật lửa tanh tách hai lần, Ánh thuận tiện dùng tay trái che gió để lửa nhanh chóng liếm gọn trên đầu lọc. Nàng thả bật lửa lại trên chiếc bàn đặt giữa chúng tôi, đánh mắt sang tôi hững hờ. Nắng hắt từ ngoài cửa sổ, ngả nghiêng đổ bóng lên gương mặt nàng những đường mũi môi sắc sảo. Tôi nuốt khan, cố xua đi đôi mắt màu nâu sáng đang ẩn hiện trong lớp khói mờ đục. Tôi ghét mùi thuốc, nhưng mùi thuốc luôn cố hữu trong những hình ảnh về Ánh, thân thuộc tới độ dần dà tôi đã chẳng còn ghét nó nhiều như trước.
“Không phải loại tớ hay dùng.” Nàng nói vu vơ khi quay mặt nhả khói về phía không phải chỗ tôi ngồi. “Chắc hơi nặng mùi với cậu.”
“Cậu quay ra đây đi.”
Ánh có vẻ hơi bất ngờ, nàng quay ra ngay với đôi mắt mở to, lông mày nhướn cao và vài nếp nhăn mờ mờ trên trán. Tôi phấn khích vươn tay về phía Ánh, cố tính để đầu lọc thuốc đang cháy dở chạm vào da mình. Chỉ là một trò nghịch dại thôi, tôi đột nhiên tò mò không biết da tôi sẽ thế nào nếu đốm lửa trên môi Ánh ịn lên đó. Liệu nó có kêu xì xèo như tiếng mỡ rán, hay châm chích bỏng rát như nước sôi hắt vào người?
“Đừng làm trò đấy.” Nàng giật mình lùi về sau. Có lẽ trông thấy sự thất vọng tràn trên gương mặt của tôi, Ánh dịu lại. “Đau đấy.”
“Một chút thôi.” Tôi nài nỉ.
Ánh lắc đầu, khói bồng lên theo hành động của nàng. Rồi Ánh dập điếu thuốc hút dở với gương mặt tiếc nuối. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi trong khi vẫn dí thuốc vào gạt tàn, gương mặt nàng lạnh lùng quá đỗi. Mắt, mũi, môi, nắng chảy tràn vào gương mặt như thế, vậy mà tôi chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.
“Hãy hôn tớ đi.” Tôi lẩm bẩm, gần như van lơn.
Ánh không nói gì, đến một nụ cười cũng không trao cho tôi. Nàng vươn người về phía trước, dù tư thế có vẻ hơi khó khăn với nàng, ịn khẽ môi nàng lên môi tôi. Một sự động chạm hờ hững và chẳng có điều gì đọng lại cho nổi, tôi như một cái cây khô chờ ngày mưa nhưng Ánh lại chỉ là một cơn mưa bóng mây vội vàng cuối hạ.
“Không đủ, không đủ.” Tôi thì thầm khi hơi thở nàng đã rời xa. Nhưng Ánh không đáp lại, nàng rời đi và huyên thuyên điều gì đó.
“Nhìn này.” Nàng quấn đôi chân trần của mình vào chân tôi. “Ánh sáng đang ở chân cậu. Cậu thấy không?”
Tôi dõi theo bàn chân nàng ở dưới gầm bàn. Chân nàng cũng như tay, mảnh khảnh, xương xương, những nét vân mờ ảo trên làn da tái xanh, cứ như thể nàng là một mảnh thủy tinh của môt chai rượu màu xanh đã vỡ nào, nằm vất vưởng trong khu vườn sau nhà tôi.
“Cậu phải nhìn vào chân cậu cơ.” Nàng nhắc lại, cố dẫm lên cái mảng sang sáng đang nằm trên ống đồng tôi. “Chân cậu đang ở chỗ tối này, thấy không? Thế mà vẫn có đốm sáng. Tức là ánh sáng hắt vào chân tớ, rồi phản chiếu lên chân cậu. Hay không?”
Tôi chẳng hiểu Ánh huyên thuyên điều gì. Tôi chỉ biết nàng đang chạm vào mình, điều đấy làm trong đầu tôi đang nổ ra hàng vạn đốm sáng. Chúng bập bùng, mờ nhòe và cuốn tôi đi đâu mất. Ước gì nàng khen chân tôi đáng yêu, như cách nàng vẫn hay nói về tôi mỗi khi tôi đỏ mặt.
“Ngày mai mình mua tấm hắt sáng nhé. Tớ muốn hắt hết ánh sáng lên cậu.”
Tôi chẳng nghe ra sự vòi vĩnh của Ánh có ý đồ gì, tôi mỉm cười gật đầu trong vô thức.
“Ừ.”