Ấp tập viết

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.018
Gạo
20,0
Re: Ấp tập viết
Ánh đã chuyển qua dùng thuốc lá từ lâu, nàng bảo hút vape không tốt cho sức khỏe. Khi nàng nói câu đấy, tôi đã ném cho nàng một ánh nhìn kỳ dị tới mức nàng ngửa cổ ra sau mà cười khanh khách.
“Cậu cũng đáng yêu phết đấy.”
Cơn buồn cười vừa dứt, nàng đá lông nheo, tủm tỉm cười để lộ ra lúm đồng xu nhỏ nằm ngay dưới khuôn miệng, rồi Ánh hướng đôi mắt lấp lánh, hứng thú nhìn thẳng về phía tôi.

Vẫn vậy, Ánh luôn biết cách làm thế nào để tâm trí tôi không thể rời bỏ nàng.

Giờ nàng đang lấy một điếu từ trong bao đặt lên bờ môi mình. Tiếng bật lửa tanh tách hai lần, Ánh thuận tiện dùng tay trái che gió để lửa nhanh chóng liếm gọn trên đầu lọc. Nàng thả bật lửa lại trên chiếc bàn đặt giữa chúng tôi, đánh mắt sang tôi hững hờ. Nắng hắt từ ngoài cửa sổ, ngả nghiêng đổ bóng lên gương mặt nàng những đường mũi môi sắc sảo. Tôi nuốt khan, cố xua đi đôi mắt màu nâu sáng đang ẩn hiện trong lớp khói mờ đục. Tôi ghét mùi thuốc, nhưng mùi thuốc luôn cố hữu trong những hình ảnh về Ánh, thân thuộc tới độ dần dà tôi đã chẳng còn ghét nó nhiều như trước.

“Không phải loại tớ hay dùng.” Nàng nói vu vơ khi quay mặt nhả khói về phía không phải chỗ tôi ngồi. “Chắc hơi nặng mùi với cậu.”
“Cậu quay ra đây đi.”

Ánh có vẻ hơi bất ngờ, nàng quay ra ngay với đôi mắt mở to, lông mày nhướn cao và vài nếp nhăn mờ mờ trên trán. Tôi phấn khích vươn tay về phía Ánh, cố tính để đầu lọc thuốc đang cháy dở chạm vào da mình. Chỉ là một trò nghịch dại thôi, tôi đột nhiên tò mò không biết da tôi sẽ thế nào nếu đốm lửa trên môi Ánh ịn lên đó. Liệu nó có kêu xì xèo như tiếng mỡ rán, hay châm chích bỏng rát như nước sôi hắt vào người?

“Đừng làm trò đấy.” Nàng giật mình lùi về sau. Có lẽ trông thấy sự thất vọng tràn trên gương mặt của tôi, Ánh dịu lại. “Đau đấy.”

“Một chút thôi.” Tôi nài nỉ.

Ánh lắc đầu, khói bồng lên theo hành động của nàng. Rồi Ánh dập điếu thuốc hút dở với gương mặt tiếc nuối. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi trong khi vẫn dí thuốc vào gạt tàn, gương mặt nàng lạnh lùng quá đỗi. Mắt, mũi, môi, nắng chảy tràn vào gương mặt như thế, vậy mà tôi chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.

“Hãy hôn tớ đi.” Tôi lẩm bẩm, gần như van lơn.

Ánh không nói gì, đến một nụ cười cũng không trao cho tôi. Nàng vươn người về phía trước, dù tư thế có vẻ hơi khó khăn với nàng, ịn khẽ môi nàng lên môi tôi. Một sự động chạm hờ hững và chẳng có điều gì đọng lại cho nổi, tôi như một cái cây khô chờ ngày mưa nhưng Ánh lại chỉ là một cơn mưa bóng mây vội vàng cuối hạ.

“Không đủ, không đủ.” Tôi thì thầm khi hơi thở nàng đã rời xa. Nhưng Ánh không đáp lại, nàng rời đi và huyên thuyên điều gì đó.

“Nhìn này.” Nàng quấn đôi chân trần của mình vào chân tôi. “Ánh sáng đang ở chân cậu. Cậu thấy không?”

Tôi dõi theo bàn chân nàng ở dưới gầm bàn. Chân nàng cũng như tay, mảnh khảnh, xương xương, những nét vân mờ ảo trên làn da tái xanh, cứ như thể nàng là một mảnh thủy tinh của môt chai rượu màu xanh đã vỡ nào, nằm vất vưởng trong khu vườn sau nhà tôi.

“Cậu phải nhìn vào chân cậu cơ.” Nàng nhắc lại, cố dẫm lên cái mảng sang sáng đang nằm trên ống đồng tôi. “Chân cậu đang ở chỗ tối này, thấy không? Thế mà vẫn có đốm sáng. Tức là ánh sáng hắt vào chân tớ, rồi phản chiếu lên chân cậu. Hay không?”

Tôi chẳng hiểu Ánh huyên thuyên điều gì. Tôi chỉ biết nàng đang chạm vào mình, điều đấy làm trong đầu tôi đang nổ ra hàng vạn đốm sáng. Chúng bập bùng, mờ nhòe và cuốn tôi đi đâu mất. Ước gì nàng khen chân tôi đáng yêu, như cách nàng vẫn hay nói về tôi mỗi khi tôi đỏ mặt.

“Ngày mai mình mua tấm hắt sáng nhé. Tớ muốn hắt hết ánh sáng lên cậu.”

Tôi chẳng nghe ra sự vòi vĩnh của Ánh có ý đồ gì, tôi mỉm cười gật đầu trong vô thức.

“Ừ.”
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.018
Gạo
20,0
Re: Ấp tập viết
Gã bị giằng co liên tục, với việc viết tốt hơn, và viết giống mình hơn. Toàn bộ tâm hồn gã là một thế giới hỗn loạn, lộn xộn, liên tục chuyển động với vô vàn những phản ứng như chỉ chờ đúng thời giờ sẽ nổ tung lên. Gã hay thấy buồn chân buồn tay, như thể cứ có con gì đang rậm rịch đi đi lại lại trên da thịt, trong cơ thể, trong từng tế bào của gã. Điều này đôi khi làm gã phải đổ mồ hôi để kiềm giữ chính mình. Gã không thể trông kỳ quặc quá. Ngoại hình của gã đã đủ lập dị, đủ để khiến một người sẽ chào gã bằng một cái nhíu mày khó hiểu. Gã biết cái nhìn đó có nghĩa là gì: “Mình có nên rút lại lời chào với tên kỳ lạ này không nhỉ?” Gã đã nghe thấy đích xác tiếng lòng của họ, dù người bạn thân hồi cấp hai đã bảo tất cả chỉ là ảo tưởng của gã mà thôi.

Gã hay ví mình là một cơn lốc - một cơn lốc trong bộ phim siêu nhiên về anh hùng nào đó mà gã từng xem, một cơn lốc mà nhân vật phản diện tạo ra để giết chết nhân vật chính nhưng chẳng mấy khi thành công. Cơn lốc màu xám tro ảm đạm, đôi khi xẹt ra tia lửa điện, tiếng sét, tiếng sấm ì ùng lẫn trong cơn lốc nghe như tiếng người gào thét hơn là âm thanh từ tự nhiên. Nếu cơn lốc không được gã kìm giữ, chúng sẽ cháy bùng lên. Gã hóa thành một ngọn lửa xanh bập bùng, nó cháy ngút lên tận trời, đậm đặc một mùi khét lẹt như thể đã nướng trọn một đống tàn tích vụn vỡ nào đó. Là một người sống với một cơn lốc chuẩn bị hóa thành một cơn bão lửa như thế, không ngày nào là ngày yên bình với gã. Gã chật vật từng giờ để trở về một ngày lặng gió. Gã cần phải trở về, gã muốn trở về, gã khao khát trở về. Gã đổ mồ hôi khi nghĩ tới một đồng cỏ yên bình, chân gã chạy trên cánh đồng, mùi hoa đồng nội, gã sẽ ngã nhào vào đồng cỏ ấy. Những lớp cỏ rì rào ôm lấy gã, gió mơn man trên da thịt gã, gã như nằm trong cái ôm êm ái nhất trần đời. Gã sẽ nhắm mắt và lắng nghe tiếng thì thào dội lên từ đất mẹ. Đất ôm lấy gã và nối liền trái tim gã với trái tim đất thành một. Chỉ có những cảnh tượng như thế mới khiến mắt bão trong lòng gã tan đi, cơn lốc biến mất. Quyền kiểm soát tâm trí trả về tay gã. Gã có thể hít thở sâu, thả lỏng tay ra, dần dần mở mắt, và tiến về phía trước.

Gã muốn thành thật trên giấy, nhưng nếu gã trở thành một cơn lốc như thế, những trang giấy không sao chịu nổi được gã. Chúng rách tươm, bị xé toạc làm năm làm bảy, và như thế sẽ không ai đọc nổi những gì gã viết. Gã phải trở nên yên bình. Phải thế thôi, đó là mệnh lệnh.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.018
Gạo
20,0
Re: Ấp tập viết
Cậu hát cho tôi nghe bài hát cậu viết khi tôi vẫn vật vờ trong bóng tối, chẳng thể tự thoát khỏi giấc mơ của chính mình. Tiếng nhạc piano đệm bên dưới âm giọng trong trẻo nhưng đượm một vẻ uể oải, rệu rã. Giọng hát đó hẳn phải của một câu bé, nhưng trong một khắc tôi cứ ngỡ người sở hữu âm giọng ấy phải là một linh hồn già cỗi. Hoặc giả như không phải vậy, thì chắc chắn một linh hồn già cỗi tư lự nào đó đã ám lấy cậu, bám trên lưng cậu, rung lên theo từng phím đàn khi cậu nhấn xuống và hòa làm một với thế giới mà cậu tạo ra. Tôi muốn tin vào lời giải thích này hơn hết thảy. Như thế, thứ âm thanh trầm khàn da diết khiến tôi xao động ở đoạn tiền điệp khúc mới có thể hợp lý với người sáng tác cho được.

Tôi nằm yên lắng nghe giọng cậu hát, nghe tim mình co lại, chờ cho cơn rùng mình đột nhiên ập đến. Cậu đang kể tôi nghe một giấc mơ bằng âm nhạc. Tôi nghe đi nghe lại về cái thế giới của cậu không biết bao nhiêu lần. Giọng hát cứ xa xăm, như thể tiếng sóng rì rào nơi vùng vịnh xanh biếc nào, hoặc tiếng mưa êm ả vọng cuối một rặng dẻ gai. Tôi cứ thế nằm dưới bờ giếng hoang, để mặc âm thanh rót từ miệng giếng rót xuống, mặc cho thế giới của cậu khuấy mọi tri giác của tôi phải bật dậy. Tôi trèo lên miệng giếng từ lúc nào, chân trần chạy qua trảng cỏ xơ xác mùa hanh khô, vượt qua một cơn mưa rơi ngược từ mặt đất lên trên trời. Tôi chạy, mải miết chạy, không thấy mệt, không thấy đau, chỉ thấy một niềm hăng hái mãnh liệt đang rừng rực trong người. Tôi nhảy qua những bờ ranh giới của mơ và thực. Tôi tiến về phía đường chân trời rộng mở, những rặng núi ngả xanh phủ tuyết suốt mùa đông. Tôi chạy theo tiếng hát vang vọng ở một nơi nào đó tôi chưa từng biết tới, nhưng hẳn có cậu ở đó.

Tôi muốn nằm trong giấc mơ của cậu và tôi sẽ nằm trong giấc mơ của cậu.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.018
Gạo
20,0
Re: Ấp tập viết
Đám tang của ông đã diễn ra từ hai tuần trước. Tôi có qua thăm viếng và chia buồn với gia đình, nhân tiện cũng gửi trả lại cuốn sổ hồi ký mà ông để trong nhà tôi. Hồi ông chưa ốm hẳn như mấy tuần trước khi mất, gia đình người bạn đã thực hiện theo di nguyện của ông: thuê một phóng viên giúp ông hoàn thành “cuốn sách cuộc đời” cũng như tiện bề chăm sóc. Tôi với ông có duyên gặp nhau là từ khi ấy. Giờ ông đã mất, công việc của tôi cũng kết thúc, tôi cũng muốn trả lại cuốn sổ của ông cho phía gia đình, nhưng lúc đưa trả, họ lại từ chối. Họ nói: “Cháu cứ giữ lại.” với đôi mắt cương quyết đến nỗi bao nhiêu lời muốn nói của tôi lại trở ngược xuống bụng. Tôi nhìn cuốn sổ da, chắc mẩm hẳn là so với người trong gia đình ông, tình cảm gắn bó của tôi với nó có nhỉnh hơn một chút.

“Cuốn sách cuộc đời” nghe giống như hồi ký từ lúc nhỏ tới lớn của ông, nhưng thực ra cả quyển đều chỉ nhắc tới Ánh - một cô gái mà bao giờ ông cũng gọi đi gọi lại trong niềm đau đáu và xót xa tôi không sao hiểu được. Tôi có hỏi bạn tôi nhưng nó cũng không biết bà Ánh ông thường nhắc tới là người nào. Dấu vết của người con gái đấy hoàn toàn biến mất trong thế giới của ông, ông đã nghĩ gì nhỉ, mà vì sao lại phải dằn vặt mình tới thế? Để đến những ngày tháng cuối cùng, ông vẫn tha thiết gặp lại bóng hình cũ. Trước khi ông trở bệnh nặng, tôi không có dịp nói chuyện với ông mấy, cũng lu bu chuyện ở tòa soạn trước. Cuộc gặp gỡ cuối cùng đã là chuyện của tháng trước. Ông ngồi dưới một gốc bàng, đưa mắt lên trên mơ màng vẫy tay, lá đổ theo một chiều gió thổi. Ông trông như đứa trẻ, vẫy gọi một điều gì thơ trẻ trong lòng. Tôi gọi ông, ông hơi giật mình, chậm chạp men theo âm thanh nhìn về phía tôi. Trong một khung cảnh áng chiều như thế, tôi cứ thấy một niềm xót xa khó tả.

Hôm nay mở lại cuốn sổ cũ, tự dưng tôi lại cứ nhớ hình ảnh ông trong buổi chiều hôm ấy. Trang cuối cùng có lẽ cũng được viết vào khi đó.

“Mình lại thấy Ánh. Ánh đi từ trong một con ngõ có cây hoa giấy mọc leo trên đầu đoạn ngõ. Nàng trông vẫn như hồi xưa, mà có lẽ vì chẳng bao giờ thấy được lúc nàng già đi nên nàng cứ mãi như thế trong ký ức của mình. Ánh đi về phía mình nhưng càng đi càng xa, gương mặt nàng - những nét mắt, mũi, môi - cũng bạt ra như bụi cát. Mình không thấy rõ nàng, chỉ thấy dáng hình nàng, nhưng đó chắc chắn là Ánh. Rồi được một lúc, nàng dừng lại, giữa bọn mình vẫn là một khoảng cách như cũ. Thật là một khung cảnh kinh điển, cả cảnh quay chỉ thấy một phần vai và cánh tay của mình, còn đâu tập trung vào Ánh đang ở phía xa kia. Nếu có thêm một làn khói hay sương mỏng, mình nghĩ chẳng khác nào một cảnh trùng phùng nhưng âm dương cách biệt trong phim Trung Quốc ngày xưa. Nghĩ lại, mình lại thấy buồn cười.

Trong những giấc mơ về Ánh, mình thường không bao giờ mơ tới đoạn kết thúc. Bao giờ mình cũng giật mình choàng tỉnh. Cơn mơ đứt đoạn giữa chừng. Mình ngơ ngẩn cả ngày, mơ mơ tỉnh tỉnh, chẳng biết đây là đâu và mình là ai. Thế mà lần này, mình lại mơ thấy một đoạn kết nhỏ. Ánh đứng từ xa, không thấy gương mặt, bóng hình mờ nhòa, vẫy tay chào mình. Bàn tay nàng giơ lên ngang đầu, lắc qua lắc lại, mình cũng giật mình giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại khựng lại, chẳng muốn chào nàng. Tới lúc đấy thì màn hình dần tối lại, mình chìm vào một giấc ngủ sâu hiếm hoi có được.

Có lẽ vì mấy hôm trước, mình đã bắt đầu “vỡ” ra chút ít nên hôm nay mới có giấc mơ này. Trước đây mình cứ tự trách mãi, nếu không thì cũng đổ lỗi cho Ánh vô tâm bội bạc. Bao nhiêu giả thiết cho câu chuyện mơ hồ không hồi đáp rằng Ánh biến mất, xóa sạch dấu vết khỏi cuộc đời mình như thế. Mình níu kéo vào đủ thứ huyễn hoặc, để tìm cho đúng câu trả lời mà mình muốn chứ không phải tìm đến sự thật. Ánh biến mất chỉ là đang trả sự thật về đúng vị trí của nó: Ánh thương mình nhưng không yêu mình. Ánh ra đi vì đó mới là Ánh.

Có lẽ mình cứ trốn chạy mãi điều đó. Mình vin vào tình thương của Ánh để tin rằng Ánh yêu mình tha thiết như mình tha thiết yêu Ánh. Nhưng sự thật vẫn ở đó, không đẹp không xấu, không tốt không tệ, hết mực đơn giản, tầm thường: Mình và Ánh không thuộc về nhau. Thứ mình mong đợi vốn không phải là Ánh của ngày ấy, mà là Ánh trong ước vọng của mình, một Ánh yêu mình, một Ánh vốn không có thật. Tình thương của Ánh với mình như người chị gái nhiều đau thương với đứa em trai cùng cảnh ngộ, và khi chúng đi quá giới hạn, Ánh đã chọn biến mất. Như một làn khói trên đầu thuốc nàng hay hút, nó mờ dần, loang ra, lẩn khuất vào không khí, chỉ còn mùi hăng hắc thoang thoảng để người ta có biết đã từng có chúng ở đó.

Nghĩ ra điều này mình bớt bứt rứt hẳn. Những ký ức về Ánh không loạn xạ nhảy trong đầu mình. Mình không cố tìm cách co kéo, nối những mảnh vụn xưa thành một dòng nữa. Mình nghĩ tới Linh, tới thằng Bình, tới cháu Khang. Trong những ký ức ấm áp đó, lời thề của mình với Ánh khi xưa rằng sẽ không bao giờ quên Ánh tan ra. Hoặc giả, chúng không còn mang trên mình sự ân hận và tiếc nuối nhiều như khi trước. Chiều, lúc đợi cháu Bảo tới đón, mình đã như người điên vẫy tay chào cái nắng cuối chiều trước khi mặt trời tắt hẳn. Tự dưng mình nghĩ có lẽ bây giờ mình đặt dấu chấm được rồi.”

Tôi không thấy bóng dáng của một người già cả nào trong cuốn sổ. Thể như một anh chàng hai mươi, mặc sơ mi và đội chiếc mũ nồi, đạp trên chiếc xe mini Thống Nhất chạy ngược trên một hàng cây Hà Thành, đi tìm lại một mối tình không thể mờ phai. Những giấc mơ anh đã từng kể tôi nghe rất lâu trước kia, với những con phố nối liền nhau nhưng chẳng bao giờ giao nhau trong đời thực. Những trúc trắc, đứt gãy và phi lý của miền mộng ảo đấy, có chăng cũng là những vết thương lòng của thuở thiếu thời?

Tôi thừa nhận từ hồi theo nghiệp viết, tôi nhạy cảm và mau nước mắt hơn khi xưa nhiều. Cứ động đến sự chân thành và nỗi lòng sâu kín của ai đó, mắt tôi lại rơm rớm. Tôi như liền thân thể với họ, ruột gan là một, máu thịt là một. Nỗi đau cứ sống sờ sờ và quặn thắt cả lại. Trong đám tang của ông, tôi đã tiễn đưa ông với một tấm lòng thanh thản, thế mà khi đọc những dòng chữ xiêu vẹo của ông, chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại trào ra. Tôi ôm lấy mặt, ấp vào trong dòng chữ của ông, tưởng như một cuộc đời của ai đó hay một phần của chính mình đã nhấc gót rời đi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.018
Gạo
20,0
Re: Ấp tập viết
Sifain trong bộ dạng lôi thôi, lếch thếch, vội vã đẩy cửa ra vào, chạy về phía vườn nho nằm trong khoảng sân trước homestay nhà mình. Cậu không để tâm tới cả hai túi quần trước và sau đều đang lộn trái, tơ hơ trưng ra ngoài. Gió thổi bay mái tóc mới ngủ dậy rối như tổ quạ của cậu chàng, khiến nó càng thêm bù xù nhưng dường như Sifain không có thì giờ để bận tâm tới điều ấy. Cậu chạy một mạch từ trong nhà, qua thềm tam cấp, nhanh chóng quặt trái để tới lối vào vườn nho. Bóng một cô gái trạc tuổi Sifain dần hiện ra giữa một rừng sắc xanh mướt. Người nọ quay đầu, mỉm cười ngay khi nghe thấy tiếng chạy của cậu. Thoáng chạm mắt nhau đủ để Sifain nhận ra gương mặt người bạn đã rất lâu không gặp mặt. Cậu thở hổn hển trong khi mừng rỡ reo lên.
  • Trời đất ơi! Puffy!
Dưới cái nắng ban sớm trong trẻo, Puffy cong cong đôi mắt cười, trong khi để lộ chiếc má lúm đồng tiền đầy duyên dáng ngày càng rõ nét hơn.
  • Chào! Lâu quá rồi không gặp nhỉ, Siffain?
 
Bên trên