ASISU - Cập nhật - San San Quyên

San San Quyên

Gà con
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/6/14
Bài viết
4
Gạo
0,0
ASISU
aas.jpg

Tác giả: San San Quyên
Tác phẩm được viết theo: Nữ Hoàng Ai Cập
Tình trạng sáng tác: Cập nhật | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không có
Thể loại: Fanfiction
Độ dài: Chưa biết
Giới hạn độ tuổi đọc: Không có | Cảnh báo về nội dung: Không có
Chú ý: Asisu tên chính xác là Isis nhưng mình giữ nguyên tên bản dịch ở Việt Nam.
Mục lục:

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

San San Quyên

Gà con
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/6/14
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 1

Trong một không gian vô định, trắng xóa như màu tuyết nhưng lại không hề có vẻ hiện hữu. Tất cả mọi thứ chỉ như là hư vô, trừ một thứ vừa mới lóe sáng lên, tô điểm cho không gian kì lạ mà chỉ những người đặc biệt có thể tới. Ngay khi ánh sáng vụt tắt, có một sinh vật xuất hiện, như là điểm nhấn của một tờ giấy trắng xóa - một cô gái.

Cô gái ấy có mái tóc đen, dài óng mượt che phủ cả cơ thể nhưng thấp thoáng sau suối tóc ấy, ta vẫn có thể nhận ra được cơ thể đẹp đẽ của cô đang lơ lửng trong không gian này. Tất cả mọi thứ đều là một mảnh trắng xóa, cứ như là bị xóa sạch, không để lại chút vết tích.

Rất lâu sau, cô gái ấy mới khẽ nhíu mày, lắc nhẹ đầu, chầm chậm mở mắt ra.

Khẽ ôm đầu, cô cảm thấy thật khó chịu. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại có cảm giác như thế này. Cảm giác kì lạ len lỏi trong đầu cô như một con sâu dài với những cái chân nhỏ ngoặn ngoẹo khắp đầu, làm cho cô cảm thấy tê liệt, không thế nào nhớ được bất cứ thứ gì và tất cả những gì cô nghĩ tới đó là: Cảm giác này thật tệ hại.

Tất cả mọi thứ cứ như quay cuồng, mắt cô thì lại không nhìn rõ được thứ gì, tất cả những gì cô thấy chỉ là một màu trắng xóa, cô không nhớ được và cũng không thể nào cố nhớ được, tất cả mọi thứ trong đầu cô cứ như là bị con sâu ngoặn nghoẹo ăn hết sạch cho no căng cái bụng của mình, để lại cho đầu cô như không gian này, trắng xóa.

- Ngươi là Asisu? - Một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến cô giật mình quay đầu lại.

Sau lưng cô không phải là một con người, mà chỉ là một màn khói đen kịt mù mịt che lấp cả không gian phía sau, nổi cộm lên và phát ra những âm thanh như có cái gì đang trườn trên đất, lờ đờ lờ đờ.

- Ai đấy? - Cô hỏi, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

- Là ta.

Giọng nói vang lên càng rõ hơn và cô có thể chắc chắn là nó đang ở trước mặt cô nhưng... nó không có gì cả! Tất cả mọi thứ có ở trước mặt cô lúc này chỉ là làn khói kia và càng ngày nó càng kì cục hơn trước!

Những ngọn khói ban đầu chỉ như bụi mờ giờ lại đặc sệt như bùn ẩm hay đầm lầy ấy, lại tạo ra mấy cái tiếng rất kì lạ mỗi khi chúng di chuyển, cứ như có một con gì đó đang trườn trên sàn với đôi chân dính đầy những chất nhầy nhụa trét khắp nơi… đúng! Chính là cảm giác đó!

Cô bỗng nhiên cảm thấy tức cười khi mình lại có mấy suy nghĩ như vậy nhưng nhìn cái thứ kì quặc trước mắt, cô không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì khác khi mà đó là tất cả mọi thứ có thể nghĩ được trong cái đầu vô dụng của cô.

- Ngươi là thứ này? - Cô chỉ tay về làn khói đang ngày càng đậm hơn hỏi.

- Đúng vậy. - Tiếng nói đó lại vang lên.

Ừm… Cô khẽ gật đầu nhưng rồi lại trợn mắt lên, nhìn chằm chằm vào đám “khói bùn” sền sệt ấy đang dần dần hiện lên như cơ thể của một người và sau đó, cô đã có thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người đối diện, thật là một khuôn mặt xấu xí!

Khuôn mặt của đối phương chỉ có da màu nâu nhạt như bùn đất, mái tóc bạc trơ trọi được che khuất qua cái mũ đen nhưng cô vẫn có thể thấy được vài sợi tóc mỏng dính, ngắn cũn cỡn và xơ xác rơi ra. Người này không có lông mày, khuôn mặt dài thuộm và hóp lại như chỉ có da bọc xương! Đôi mắt nhỏ ti hí màu đen xám, xung quanh tròng mắt là những vệt tơ máu ghê rợn như những người thiếu ngủ kinh niên và bị trầm cảm nặng nề khi mà quanh viền mắt là những vệt thâm đen, tím chảy dài đến tận vùng da sạm màu ở sống mũi và hai má đang hóp chặt lại. Môi mỏng dính mím chặt lại, làm cho xương ở phần dưới của khuôn mặt cứ như vậy mà nhô lên, tạo cho khuôn mặt một vẻ không gì xấu bằng!

Cô dùng mọi từ ngữ có thể để miêu tả sự xấu xí của người nọ, tất cả mọi từ nằm trong vốn từ ít ỏi của cô. Không phải là cô không tốt nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô dám đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến sự xấu xí của khuôn mặt này đầu tiên.



Lớp khói sền sệt ở chỗ cằm và cổ dần vơi đi, để lộ cái cổ nhỏ thó và hình như còn nhỏ hơn cả bắp tay của cô ấy chứ! Tuy nhiên, cô có thể đảm bảo rằng bắp tay của cô chẳng thô ráp, đầy đường tơ màu đen và có những hình thù kì dị như cổ của hắn ta. Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.


Sau một thời gian, lớp khói sền sệt đã hoàn toàn biến mất, làm cho không gian trắng xóa này xuất hiện thêm một sinh vật nữa nhưng thật sự thì cô không biết đối phương có phải là người hay không hay chỉ là một “sinh vật giống người”?


Đối phương rất gầy, đến mức cô có thể thấy được xương gò má, xương cổ rất rõ ràng đến mức nếu không phải người này đang chớp mắt, cô sẽ nghĩ đó chỉ là một bộ xương bọc lại bởi lớp da xấu xí!


Cả cơ thể được bao bọc trong lớp áo choàng đen như thần chết và việc đó khiến cho cơ thể gầy tong teo của hắn ta trở nên giống như một cây tăm được phủ lên đó một tấm vải để cho nó cao hơn và càng nổi bật cơ thể gầy trơ xương của mình.

Một cảm giác khó chịu, buồn nôn, kinh tởm khiến cho cô cảm thấy một cỗ khó chịu chạy dọc xương sống.

- Hẳn ngươi đang cảm thấy rất kinh tởm? - Người nọ mỉm cười, khẽ đặt tay lên chiếc cổ khẽ gãi như là xấu hổ.

Cô nhìn cánh tay vừa thoát khỏi tấm áo choàng của đối phương, không kiềm chế được hít một ngụm khí lạnh. Cánh tay màu vàng nâu lỗ chỗ những vệt màu đen xanh, đã vậy, còn bốc nên một mùi rất hôi thối đến mức khiến cô phải nhíu mày.



Cái gì thế này?


Không thể tin nổi rằng trên đời lại có người có thể xấu xí và đáng sợ đến mức này! Cô không hiểu tại sao nhưng cô có cảm giác như có thứ gì đó bắt buộc cô phải nghĩ tới sự xấu xí của hắn ta và hiện tại thì cô cầu mong mình có thế tránh xa hắn ta ra!

- Không có.

Vì phép lịch sự, dĩ nhiên cô sẽ không nói thật, chỉ có thể miễn cưỡng mà trả lời như vậy.

Người nọ mỉm cười, thu lại bàn tay gầy guộc, giấu vào trong áo choàng rồi nói:

- Ngươi nguyên là con gái của thần bảo hộ Ai Cập, theo lệnh thần xuống hạ giới. Tuy nhiên, vì kiếp đầu tiên ngươi đã chịu quá nhiều nạn ải, dẫn tới những kiếp tiếp theo trở nên ngày càng khó khăn. Mà tuổi thọ của ngươi ở nhân giới cũng ngày một giảm đi. Đây là kiếp thứ sáu của ngươi nhưng ngươi lại chết năm hai mươi mốt tuổi, chứng tỏ sau này sẽ có lúc ngươi không bao giờ được đầu thai nữa mà chỉ có thể chịu kiếp cả đời trở thành một linh hồn vất vưởng, không có nơi dung thân.

Người đó chầm chậm nói, thản nhiên đến cùng cực. Cứ như là mọi chuyện đều không liên quan đến hắn ta, tất cả mọi chuyện chỉ là nghĩa vụ của hắn. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đỏ quạnh với nhãn cầu màu xám đang trân trân nhìn cô, cô sẽ biết người nọ không hề không quan tâm đến cô. Chẳng có ai không quan tâm nếu nhìn ta bằng đôi mắt thâm tình, yêu thương đến vậy. Có điều, cô lại không nhận ra bởi sự ghê sợ của cô đã làm cho cô không dám nhìn mặt đối phương mặc dù biết rõ rằng đối phương đang chăm chăm nhìn mình.

Ngay sau khi người nọ nói vừa dứt, cô lập tức ngẩng phắt đầu lên, thốt lên đầy kinh ngạc.

- Cái gì? - Cô mở to mắt, không nén nổi hoảng sợ thốt lên!

Cô có nghe nhầm không? Cô là con gái của thần? Là thần sao? Trên thế giới này thật sự có luân hồi chuyển kiếp? Vậy tại sao cô lại không nhớ bất cứ thứ gì về những kiếp trước?

- Vì lúc này linh hồn ngươi vẫn còn đi theo dòng chuyển kiếp, chỉ khi nào bước qua Tử Lộ, hoàn toàn rũ bỏ quan hệ với kiếp này thì mới có thể nhớ lại kí ức các kiếp trước.

- Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?

Người nọ mỉm cười trước câu hỏi của cô, nói:

- Ta là người cai quản tất cả các linh hồn sau khi chết, vì vậy nên hoàn toàn đọc được suy nghĩ của người khác.

Rồi như để chứng minh, người nọ khẽ phất tay, để cho những thâm thanh ô ô kít kít rít lên trong không trung, những làn khói xanh nhạt xuất hiện ngày một nhiều, quấn quanh cánh tay của hắn ta nhưng rồi khi hắn ta phất mạnh một cái, tất cả những làn khói xanh bỗng dưng biến mất hết cả.

Cô chú tâm nhìn con người xấu xí phô diễn tài năng của mình, lòng cảm thấy nhộn nhạo và bỗng dưng, cô cảm thấy mình thật may mắn khi mà mình không phải trở thành những linh hồn bị điều khiển theo ý người khác như vậy nhưng sau đó, cô lại nhớ đến câu nói của đối phương. Vậy ra người đó đã hoàn toàn đọc được suy nghĩ của cô, kể cả sự ghê sợ của cô đối với dung mạo của người đó!

Cho dù đã biết cảm nhận của cô nhưng khi nghe cô nói dối, người đối diện vẫn cười, vì sao?

Cô không hề biết và chưa bao giờ nghĩ đến việc sau này, lí do của việc này sẽ trở nên rõ ràng, trong suốt như pha lê



Người nọ vẫn duy trì nụ cười, tiếp tục nói:


- Ngươi có mang khí tức, huyết mạch của thần, chỉ cần bước qua Tử Lộ, thần khí của ngươi sẽ trở về với thần thể của ngươi, đến lúc đó, ta sẽ không thể nào đọc suy nghĩ của ngươi nữa!

- Ừm. - Cô không biết nói gì.

- Theo ta, mẹ ngươi đang đợi ngươi.

Người nọ nói, cánh tay xương xẩu giơ ra, dùng ngón trỏ đen thui vẽ thành một vòng cung. Theo đó, một làn khói xuất hiện từ ngón tay của người nọ, càng ngày càng to hơn tạo thành một cánh cửa đen kịt.

"Rầm"

Âm thanh vang dội đồng thời với lúc ngọn khói vơi đi, cánh cổng đen trở nên rõ và thật hơn, đặc biệt là trong một không gian trắng xóa vô định như thế này.



"Két..." - Âm thanh chói tai xuất hiện kéo dài từ lúc cánh cửa được mở ra đến tận khi nó được mở hoàn toàn.


Cánh cửa to lớn đến đáng sợ và điều đó khiến cô khiếp đảm đến mức lùi lại vài bước.

Cô như nghe thấy những tiếng kêu đáng sợ đang đòi thoát ra từ cánh cổng đó.

Đó là Tử Lộ?

- Đó là Tử Môn. - Người nọ giải thích nghi vấn của cô - Chỉ cần ngươi bước qua Tử Môn, đi hết Tử Lộ, mẹ con ngươi sẽ được đoàn tụ!

- Cảm ơn!

Cô gật đầu chào đối phương. Đôi chân run rẩy từ từ bước lên nhưng khi nhìn thấy cánh cổng đó, cô cảm thấy thật đáng sợ!

Nơi đó... có thật là chỉ cần đi qua đó, cô sẽ gặp lại mẹ không?

Cô bỗng nhiên thắc mắc vì sao cô lại tin lời của đối phương đến vậy. Chẳng lẽ... là vì đối phương đọc được suy nghĩ của cô sao? Cô không biết. Tuy nhiên, có lẽ mọi việc sẽ được giải đáp... nếu như cô bước qua cánh cửa này!

Cho dù thế nào thì cô cũng đã chết, giờ có chết thêm lần nữa cũng không sao. Vì vậy, tại sao lại không thử một lần?

- Ngươi tên gì? - Cô nhìn người đối diện.

- Ta là Styx. - Người đó mỉm cười - Chúa tể của các linh hồn.

Cô gật đầu.

Nếu người này nói thật, cô sẽ ghi nhớ công của đối phương vì đã giúp đỡ cô. Còn không thì... cô cười khổ, coi như cô xui xẻo.

Thời diểm đó, linh hồn của cô trông mắt Styx rất đẹp, đối với các tử hồn mãi mãi không thể nào tái sinh lại là một linh hồn chói lòa và hấp dẫn!

Linh hồn run rẩy trước Tử Môn nhưng vẫn nguyện tiếp tục bước lên phía trước, như khi chúng ta sợ hãi nhưng vẫn sẵn sàng tiến lên phía trước một cách kiên cường, dũng cảm. Thật sự là đẹp đến mê hồn!

Cô bước tới gần cánh cửa, đôi chân vẫn run lẩy bẩy khi nghe những âm thanh đáng sợ và càng cảm thấy lạnh gáy hơn khi cảm nhận hơi lạnh thấu xương đó.

Tuy nhiên, cô vẫn bước tiếp! Đôi chân thon dài run run bước qua cánh cửa, đưa bản thân cô tiến vào Tử Lộ hoàn toàn!

Cô bước đi thẳng, không hề quay đầu. Cô không hề biết, chỉ cần cô quay đầu lại,cô sẽ thấy khuôn mặt xấu xí của Styx có hai dòng nước mắt đang chảy xuống từ đôi mắt đỏ lừ kia. Tuy nhiên, cô không hề quay đầu...



~o0o~


Tử Lộ là một con đường thật dài và đáng sợ!

Lúc mới bước vào, có những luồng khí trắng xanh lạnh lẽo sà lại gần cô khiến cho cô giật mình, sợ hãi nhưng không hiểu sao, chỉ cần lại gần cô thì một luồng sáng màu xanh ngọc bích lại xuất hiện, đánh bay sạch những làn hơi lạnh lẽo đó! Cũng vì vậy mà đoạn đường sau đó không hề có những luồng sáng xanh trắng nữa!


Tuy nhiên, con đường dài và lạnh lẽo này cũng đủ khiến cô cảm thấy khiếp đảm rồi.


Cô nheo nheo mắt, cố gắng tìm điểm cuối cùng của con đường nhưng vẫn chưa thấy gì mà chỉ thấy con đường màu đen kịt vô tận lơ lửng trong một không gian kì lạ chỉ có những đốm màu xanh đậm trong nền đen lúc nào cũng vang lên những âm thanh ghê rợn.


Ở phía xa xa, có một người đang chạy tới phía cô với vẻ hối hả, vội vã. Khi vừa thấy cô, người đó lập tức la lên:

- Asisu!

Cô quay qua quay lại, giật mình tìm kiếm nơi phát ra giọng nói ấy.

Ai nói vậy? Asisu? Là ai?

Do mãi nhìn qua nhìn lại, cô không để ý đến có một bóng người đang tới trước mặt cô, ôm cô thật chặt!

- Asisu! - Người đó tha thiết nói.


Cô trợn to mắt kinh ngạc, cái gì thế này?


Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô biết rõ có một ai đó đang ôm lấy cô, vây cô trong một mùi hương thật kì lạ nhưng thật ấm áp...

Đây là người mà Styx nói sao? Đây là mẹ cô, đúng không? Lần đầu tiên, cô mong chờ việc có mẹ đến như vậy.

- Ai vậy? - Cô khẽ hỏi.

- Ta là mẹ của con! - Người đó vừa khóc vừa nói, buông cô ra, để cô có thể dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Cô khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương cũng phải ngẩn người. Đây là mẹ cô sao?

Người phụ nữ trước mặt khóc. Bà vuốt vuốt tóc cô, rồi lại rơi nước mắt, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của bà, cô bỗng nhiên cảm thấy thật quen thuộc



- Mẹ? - Cô khẽ gọi.


- Con! - Bà lại khóc!

Dường như trong nội tâm của bà đang có một chấn động rất mạnh, khiến cho bà dường như có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi cô nhưng bà chỉ có thể thốt lên một tiếng “Con” đầy tha thiết, yêu thương.

Ôm chặt lấy cô, bà cố gắng được cảm nhận rõ ràng cơ thể yếu ớt của cô, cảm nhận mùi hương mà đã lâu lắm rồi bà không còn được ngửi thấy. Bà hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.

- Tên của con là Asisu - Con gái của ta, nữ thần cai quản Ai Cập! - Bà nói, hai bàn tay bỗng dưng phát sáng, áp chặt đầu cô.

Bà biết nên để con bé đi hết Tử Lộ nhưng vẫn là quá hi vọng con bé sẽ ôm lấy mình, bà dùng sức mạnh của mình để nó có thê nhớ lại nhanh nhất có thể.

Cô trừng to mắt, có cảm giác như một thứ gì đó đang được mở ra... là kí ức của cô!

Đầu cô rất đau! Có cái gì đó đang được nhét vào, thay vì là cảm giác như có một con sâu ngoe nguẩy những cái chân nhỏ xíu của nó quanh đầu cô như lúc nãy, lần này lại là cảm giác có cái gì đó đang lấp đầy đầu cô.

Bàn tay của người trước mặt đã mở hết kí ức của cô ở các kiếp trước!

"Từ bây giờ, con tên là Asisu!"

"Asisu, con phải trải qua mười kiếp!"

"Con sẽ là công chúa của Ai Cập, con gái của ta!"

"Hãy nhớ, con là con gái của nữ thần sông Nile!"

Cô khẽ chạm vào đầu mình, cảm thấy choáng váng khi các hình ảnh kí ức cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô. Những hình ảnh rất rời rạc và mờ ảo nhưng có một thứ rất rõ ràng, chính là hình ảnh của người phụ nữ trước mặt cô.

Cô vòng tay, ôm lấy người phụ nữ trước mặt, khẽ nói:



- Mẹ!
 

San San Quyên

Gà con
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/6/14
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 2


Đã hai tuần kể từ khi nàng quay trở lại thần điện của mẹ nàng và tất cả những gì nàng làm chỉ là nằm ườn ra đó, từ từ tiếp nhận các kí ức xưa cũ. Ngoại trừ lúc đầu mẹ nàng cho nàng chút kí ức khi mới sinh ra thì sau khi đi hết Tử Lộ, các kí ức đều được quay ngược lại từ kiếp mới nhất của nàng.


Các kí ức ở kiếp thứ ba có lẽ là kiếp hạnh phúc nhất. Đó là kiếp duy nhất nàng được sống với gia đình đến tận lúc chết vào năm 31 tuổi.


- Asisu!


- Vâng? - Asisu quay đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng.


- Con đã nhớ hết được các kí ức tiền kiếp chưa?


- Rồi ạ... - Nàng gật đầu.


- Kể cả kiếp đầu tiên?


Nghe nói tới kiếp đầu tiên, khuôn mặt của nàng tối sầm lại. Đó là kiếp mà nàng không muốn nhắc tới nhất! Nó quá bi thương...


- Con đừng trách Menfuisu. - Mẹ nàng khẽ nói.


Nàng không nói gì, âm thầm tức giận. Người hầu đã nói ai từng là con cháu hoàng gia của Ai Cập đều là con của các vị thần, mà Menfuisu là người con thứ bảy của thần Ra.


- Mẹ, không sao cả.


- Asisu... - Mẹ nàng ôm lấy nàng - Menfuisu đã trải qua mười kiếp đời, chính thức trở thành một tiểu thần. Mà con vẫn còn bốn kiếp nữa! Tuy nhiên do tuổi thọ của con ngày một giảm, ta sợ chưa đủ mười kiếp thì linh hồn của con đã không có khả năng đầu thai, trở thành một linh hồn vất vưởng.


- Mẹ... không sao! - Nàng trấn an - Con sẽ nhanh chóng hoàn thành bốn kiếp còn lại, trở lại với người.


Mẹ nàng nghe thế liền lắc đầu:


- Không, việc con cần làm bây giờ là phải thay đổi kiếp đầu tiên của mình.


- Sao?


- Thần Ra đã hạ lệnh cho Menfuisu trải qua kiếp đầu tiên một lần nữa với con để thay đổi vận mệnh của mình. - Mẹ nàng nói - Thần mặt trời vẫn là nể mặt nữ thần sông Nile ta, đưa tay ra giúp con quay ngược thời gian, thay đổi số phận.


Nàng nhíu mày nhìn mẹ nàng, cảm thấy khó chịu. Nàng không hiểu tại sao lúc đó nàng lại say mê hắn như thế nhưng lúc này, khi nhớ lại mọi chuyện, nàng chỉ cảm thấy thật đáng chán ghét! Trong khi nàng chịu bao nhiêu khổ sai thì hắn ta lại nhận được tất cả!


- Con không cần sự giúp đỡ của hắn!


- Asisu! - Mẹ nàng nhíu mày - Hãy nhớ rằng con còn phải quay lại đây với mẹ. Hơn nữa, con không được từ chối thiện ý của một trong các vị thần tối cao của Ai Cập, con cần phải biết ơn.


Nực cười!


Nàng nghĩ thế nhưng vẫn im lặng, trong đầu là vô số suy nghĩ đang chạy đua với nhau.


- Con có hiểu không? - Mẹ nàng thấy nàng im lặng, nghĩ nàng không nghe, liền hỏi.


- Con biết rồi ạ!


Nghe nàng nói thế, mẹ nàng liền cười, vuốt tóc nàng nói:


- Tốt lắm! Bây giờ, con hãy học hỏi về nền văn minh của chúng ta vào thời kì đó! Con sẽ được giữ nguyên kí ức của mình. Vì vậy mẹ tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!


Nàng gật đầu.


Sau đó, mẹ nàng dạy cho nàng rất nhiều về nền văn minh Ai Cập cổ đại dù nàng thấy không cần thiết vì kiếp đầu tiên của nàng nguyên là công chúa của Ai Cập và là một nữ tư tế đại diện cho thần linh. Vì vậy mà các kiến thức này nàng đều đã được học, để trở thành vợ của hắn ta!


~o0o~


- Asisu, con phải nhớ một chuyện. - Mẹ nàng nắm chặt tay nàng - Không được thay đổi quá khứ về sự phát triển của nhân loại!


- Dạ?


- Không được dùng kĩ thuật của tương lai, con hiểu không? Đèn, điện,... nó là của thời đại khác! Nếu con thay đổi sẽ bị trừng phạt!


- Vâng... con biết rồi.


Mẹ nàng đưa nàng tới một lỗ hỗng sáng chói, nói rằng đây là nơi nàng được đầu thai.


Ngay khi nàng bước vào nơi đó, ánh sáng chói mắt bỗng nhiên trở nên thật mạnh mẽ, đến mức nàng phải nhắm chặt mắt lại!


Đôi mắt của nàng không tài nào mở ra được! Cho dù ánh sáng chói lóa đó đã dịu đi và tất cả đã chìm trong bóng tối nhưng nàng không tài nào cử động hay mở mắt được. Thậm chí, nàng cho rằng cơ thể đang trở nên tê dại khi mà nàng không có chút cảm giác gì. Tất cả những gì nàng cảm nhận được chỉ là hình như nàng đang lơ lửng.


Một thời gian dài trôi qua, nàng có cảm giác hình như... cơ thể của nàng đang... hiện ra? Lúc này nàng chợt hiểu ra, nàng đang là cái bào thai trong bụng mẹ!


Nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ, đáng lý ra nàng không thể nào suy nghĩ được gì nhưng tại sao ngay cả khi ở trong bụng mẹ, đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo đến vậy? Lúc này, nàng mới nhớ đến lời mẹ mình…


“Các vị thần chúng ta nếu không bị xóa bỏ kí ức, trở thành người thường thì như những đốm sáng sống cùng với bào thai trong bụng người mẹ trần thế, đợi đến khi cơ thể ấy có thể chứa chấp bộ não thần thánh của chúng ta, đốm sáng linh hồn của ta mới thực sự hòa làm một với cơ thể phầm trần ấy…”


Chẳng lẽ đây chính là ý người muốn nói?


Lúc đầu nàng khá thắc mắc nhưng rồi cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà cứ yên lặng chờ đợi bên trong bụng mẹ tối tăm.


Lâu dần... nàng đã có thể nghe được các âm thanh bên ngoài mặc dù nó rất mơ hồ, tuy nhiên vẫn có thể nghe được.


Nàng nghe được rất nhiều thứ! Nghe được nụ cười hạnh phúc của người đang mang thai nàng, nghe được những cuộc đối thoại tình cảm đầy chiều chuộng của bà và chồng bà, nghe được vô số lời cầu chúc cho đứa con sắp chào đời là nàng đây! Và điều đó khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc và bỗng nhiên lại hi vọng có thể sớm sớm ra đời để có thể mở mắt nhìn mẹ của nàng trong kiếp này...


Một thời gian dài sau đó, nàng dường như đã có thể cử động. Nàng bắt đầu di chuyển, quẫy đạp nhưng vẫn luôn cố chậm và nhẹ nhàng hết mức có thể vì nàng biết mẹ nàng sẽ chịu rất nhiều đau đớn. Tuy nhiên, mỗi lần nàng chậm chạp di chuyển, nàng lại nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của người.


Tất cả mọi thứ lúc này đối với nàng thật sự rất tuyệt vời. Nàng không tài nào nhớ rõ khuôn mặt của người mẹ đang mang thai nàng nhưng nàng cảm giác được sâu thẳm bên trong, nàng khát khao gia đình của mình, nàng mong chờ giây phút mình được sinh ra!


Dần dà, thời gian qua đi, nàng cảm giác cơ thể đang dần to lên, mọi thứ đang trở nên kì lạ và nàng thấy khó chịu và càng ngày càng buồn ngủ. Theo sự buồn ngủ của nàng, sức khỏe của mẹ nàng cũng kém dần. Nàng bắt đầu nghe được những tiếng thở dốc đầy mệt mỏi xen lẫn những tiếng cười.


Nhờ vậy, nàng biết rằng có lẽ không lâu nữa, nàng sẽ được sinh ra. Nhưng mà… Như vậy liệu có tốt không khi mà mẹ nàng lại đang đau đớn đến như vậy…


Nàng không ngừng lo sợ cho mẹ nàng… Trong cái đầu non nớt lúc ấy, nàng không ngừng suy nghĩ về các rủi ro mẹ nàng có thể gặp phải khi sinh nàng ra và điều đó khiến cho nàng thật sự rất sợ hãi. Ở kiếp đầu tiên trước, mẹ nàng không mất ngay sau khi sinh nhưng bà trở nên rất yếu ớt. Lần này, chẳng lẽ mọi chuyện lại như vậy?


Một hôm, khi nàng đang an nhiên nằm trong bụng mẹ, lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ của người thì bỗng nhiên nàng có cảm giác không gian đang trở nên dãn ra khiến cho cái bao mỏng bọc nàng bị trơn tuột xuống nhưng rồi lại co lại làm cho nàng bị kẹt ở đâu đó và nàng hoàn toàn có thể nghe được tiếng la thất thanh của mọi nguời xung quanh. Chuyển dạ rồi sao?


Sau đó nữa, những lần giãn nở xảy ra liên tục khiến cho nàng có cảm giác khó chịu và khá là đau nhưng nàng chẳng quẫy đạp vì nàng biết nếu nàng làm vậy, mẹ nàng sẽ rất đau đớn. Nàng loáng thoáng nghe được tiếng trấn an của một người phụ nữ, chắc là bà đỡ. Bà ấy bảo mẹ nàng hãy hít thở thật đều, bảo mẹ nàng phải cố lên nếu không nàng sẽ chết.


Lúc đó nàng cảm thấy rất kì lạ, sao bà đỡ lại nói như vậy nhưng sau đó rất lâu, lúc nàng hỏi mẹ, nàng mới biết lúc sinh bọc ối của nàng không bị vỡ ra nên bà đỡ không biết nàng bị gì mà chỉ có thể lo sợ cho tính mạng của nàng.


Nàng cảm giác mình đang được thoát ra ngoài, trơn tuột ra sau những lần hít thở nặng nhọc của mẹ. Nàng trầm ngâm. Thì ra khi sinh con sẽ đau đớn thế này... Nàng bỗng cảm thấy thật may mắn khi mình có nhận thức của một người trưởng thành chứ không phải ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu gì như bao đứa trẻ khác. Nàng có thể thấu hiểu nỗi đau của bà rất rõ ràng và cũng vì vậy mà sẽ thương yêu bà hơn.


Tiếng của bà đỡ ngày một rõ hơn giúp nàng biết rằng nàng đang được đẩy ra ngoài, thật khó khăn, chật chội nhưng cuối cùng nàng cũng được ra ngoài!


- Cố lên, người hãy cố gắng, chỉ một chút nữa thôi! - Giọng bà đỡ ngày một rõ hơn.


- A! - Đây là giọng mẹ nàng!


Bỗng nhiên, Asisu có cảm giác thật thoải mái, không còn cảm giác bị ép chặt nữa! Nàng ra ngoài rồi sao? Tại sao nàng vẫn chưa mở mắt được?


- Tốt quá, nữ hoàng! Đứa bé đã an toàn rồi! - Giọng bà đỡ vang lên đầy vui mừng - Để thần gỡ bọc nước ối ra.


Ngay sau đó, nàng có cảm giác mát lạnh, da hình như đã bắt đầu có cảm giác!


Bà đỡ đánh mạnh vào mông nàng khiến cho cơ thể yếu ớt của trẻ sơ sinh của nàng đau đến mức khóc lớn lên, cố gắng hít thở phì phò để giảm cơn đau.


Nàng không biết tại sao nhưng nàng cứ khóc mãi không tài nào ngừng được. Nàng cố gắng mở hí đôi mắt to của mình ra, nhìn ngó. Tuy nhiên, có vẻ như cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh quá yếu đuối, vì vậy nàng không di chuyển được nhiều mà chỉ có thể khóc lên bày tỏ sự uất ức của mình.


- Con… Con của ta…


Giọng nói nhẹ nhàng bay lượn xung quanh nàng, cuốn lấy tai nàng khiến cho nàng bỗng dưng nín khóc, chỉ còn vài tiếng thút thít.


Giọng của mẹ nàng hơi khàn và đứt quãng. Nó không hay và dịu dàng như người mẹ tối cao - Nữ thần sông Nil của nàng nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác thanh thản, vui mừng đến lạ. Không kiềm chế được, nàng nở nụ cười.


Bà đỡ đặt nàng vào vòng tay run run của mẹ nàng mà không kìm được nước mắt. Định nói gì đó thì bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài vang lên:


- Pharaoh tôn kính, xin ngài…


- Bệ hạ?


Mẹ nàng nhìn người mới bước vào với ánh mắt trìu mến và hạnh phúc:


- Người nhìn xem…


Pharaoh mỉm cười hiền hậu bế Asisu lên, đưa nàng ra ngoài.


- Con của ta, đứa con gái được các vị thần bảo trợ… - Ông nói lớn, giơ cao Asisu trước toàn thể dân chúng rồi lại ôm lấy nàng - Asisu!


Asisu nghe hiểu lời ông nói, liền cười rất tươi.


Ở dưới, người dân không ngừng tung hô, chúc tụng cho đứa con đầu tiên của Pharaoh. Trong tiếng reo hò không ngớt ấy, bỗng nhiên có tiếng reo lên, trầm trồ thu hút ánh mắt của mọi người.


- Nhìn kìa! Hoa sen! - Vài người dân kêu lên.


Trên dòng sông Nil, những búp hoa sen đồng loạt nở rộ, tô lên dòng sông Nil hiền hòa một màu hồng tím đẹp đẽ, kết hợp với sắc xanh mướt tươi vui của những cây cói mọc ven sông, tạo thành một cảnh sắc đẹp không thể tả.


Dân chúng không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng vừa mới xảy ra, ngay cả vị Pharaoh tối cao cũng không tin nổi trước hình ảnh đẹp đẽ mà lộng lẫy này. Mãi đến khi con người thông thái nhất Ai Cập, Imhotep bừng tỉnh khỏi vẻ đẹp huyền bí của những bông sen đang không ngừng khoe sắc che đi sắc xanh của dòng sống cất tiếng nói, mọi người mới dứt khỏi sự choáng ngợp:


- Thưa Pharaoh vĩ đại, công chúa Asisu đã nhận được sự bảo trợ của nữ thần sông Nil Hapy, phụng sự thần thánh.


Ở bên dưới, dân chúng cũng không ngừng reo hò, tung hô Asisu, gọi nàng là con gái nữ thần sông Nil,…


Asisu khi nghe được những lời đó, trong lòng bỗng thấy đau đớn. Các ngươi tung hô ta, chúc mừng ta để rồi mười mấy năm sau lại ruồng rẫy ta, đẩy ta sang xứ người… Sau này, các ngươi sẽ gọi con bé tóc vàng, con gái kẻ đào mộ, là con gái nữ thần sông Nil. Còn ta….


Nghĩ tới những cảnh ấy, Asisu lại cảm thấy đau đớn đến khó tả nhưng đồng thời nàng cũng tự nói với bản thân, nàng sẽ không để lịch sử lặp lại một lần nữa!
 
Bên trên