Truyện ngắn Bà Thơ

Dũng

Gà con
Tham gia
8/9/22
Bài viết
3
Gạo
0,0
“Mọi sinh vật sống trên đời đều có sinh, có tử. Con người chẳng tránh khỏi vòng xoáy ấy. Thế nhưng, có những gương mặt lúc còn sống chẳng để lại cho ta chút gì ấn tượng, lại có những nhân vật dù chẳng còn trên thế gian vẫn sống mãi trong tâm khảm…” - Đó là những lời mà sinh thời, bà đã tâm sự với tôi như vậy.

Bà tôi tên là Thơ. Cả đời bà không có chồng con và phải sống ở ngôi nhà chung khoảng sân với vợ chồng người anh trai - ông bà ngoại tôi. Có lẽ bà chọn sống như vậy vì căn bệnh tim quái ác đã sớm làm hỏng đôi mắt bà. Chung nhà với bà còn có gia đình bác tôi, nhưng guồng xoáy công việc chia ngôi nhà làm hai thế giới: một bên tất bật sớm hôm đi làm, một bên ngày ngày ngồi bên bục cửa mong nhìn thấy sắc màu thế giới. Lũ trẻ sang chơi nhà, kể cả tôi, hiếm khi vào thăm bà vì hồi ấy, đôi mắt trắng đục của bà làm chúng tôi vừa sợ vừa rụt rè.

Một hôm, bà Thơ gọi tôi đến bên, ôm tôi vào lòng và hỏi:

- Dũng ơi, nếu sau này bà mất, cháu sẽ làm gì?

Với đầu óc non tơ của một đứa trẻ, tôi gần như không suy nghĩ mà đáp luôn:

- Cháu không biết.

- Thế cháu có buồn không?

- Cháu… cũng không biết ạ!

Sau đó, tôi nhảy khỏi lòng bà rồi chạy ra ngoài. Trước khi xuống sân, tôi buột miệng phun ra một câu đại ngốc:

- Mắt bà bị mù, nếu cháu có buồn thì bà cũng chẳng thấy đâu!

Sau câu nói ấy, tôi thấy bà cúi mặt xuống. Tấm lưng còng giờ như càng nhỏ lại và còng hơn. Tưởng như bà tôi đã thu bé lại, bất động tựa một pho tượng tắm trong ánh chiều tà buồn bã.

Hôm sau, trong lúc đang chơi với đám bạn, cậu tôi đến bế tôi lên và mắng:

- Mày cứ ham chơi thế thôi. Bà mày già yếu mà chả quan tâm gì cả!

LÚc cậu đặt tôi xuống, tôi đứng thần người ra đấy một lúc lâu. Những cử chỉ vô tâm, ngốc nghếch tôi gây ra cho bà ùa về trong tâm trí. Một cảm giác hối lỗi bao chiếm cả cơ thể. Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình trưởng thành hơn đôi chút. Tôi chạy vào nhà, ôm lấy bờ vai bà và sụt sịt khóc. Bà giật mình, vuốt ve lưng tôi rồi dỗ:

- Thôi bà thương, bà thương. Mấy bạn không cho cháu chơi cùng à? Hư nhỉ? Đợi bà tí.

Bà đặt tôi xuống gối rồi lần theo mép giường ra cây treo quần áo. Mò trong túi quần một lúc, bà lấy ra hai viên kẹo đưa cho tôi. Rồi vừa ôm tôi vào lòng, bà vừa xoa đầu tôi và thủ thỉ tâm sự những lời khó hiểu:

- Mọi sinh vật sống trên đời đều có sinh, có tử. Con người cũng chẳng tránh khỏi vòng xoáy ấy. Thế nhưng, có những gương mặt lúc còn sống chẳng để lại cho ta chút gì ấn tượng, lại có những nhân vật dù chẳng còn trên thế gian vẫn sống mãi trong tâm khảm.

Chợt, bà ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào:

- Dẫu có chuyện gì thì cũng phải ngẩng cao đầu sống tiếp cháu ạ. Hãy dùng tình yêu thương để gắn kết người với người, nhà với nhà, như bà cháu ta đang làm vậy.

Những hôm sau, tôi luôn vào chơi với bà và ở trong đó cả buổi. Thời gian ở bên bà là hạnh phúc nhất. Tôi coi bà như người mẹ, người bạn, kể líu lô cho bà nghe những câu chuyện trường lớp, gia đình. Còn bà thì vuốt ve và cười với tôi - nụ cười ấm áp, bao dung và dịu hiền như vầng trăng, kể cho tôi những câu chuyện cổ tích bằng giọng hiền từ, chậm rãi.

Những tưởng thời gian em điềm sẽ kéo dài mãi mãi thì đến một ngày, tôi không thấy bà ngồi trông ra cửa như mọi khi. Hỏi bác trai, bác trả lời lạnh lùng:

- Nhập viện rồi. Bà mày khó thở với có dấu hiệu đau tim, thằng Tùng (tức cậu tôi) gọi cấp cứu đi 108 rồi.

Tôi đứng hình ra đấy dễ đến hơn 10 giây. Tôi không chấp nhận việc không thể thấy nụ cười của bà chỉ trong một ngày. Tôi đau khổ khi nhận ra giờ bà phải làm bạn với giường bệnh, máy đo nhịp tim và những liều thuốc. Tôi suy sụp lúc nhớ đến lời mẹ rằng đau tim cực kì nguy hiểm và là một trong những nguyên nhân hàng đầu gây tử vong. Trở về nhà trong tâm trạng lo lắng, tôi nguyện cầu ngày mai sẽ đến với bà tôi, để bà được ngẩng cao đầu sống tiếp.

Đêm hôm sau, chiếc xe cứu thương chở bà tôi về nhà. Bà được đặt nằm trên giường, ngực phập phồng yếu ớt, da xanh xao, vóc người đã nhỏ giờ càng quắt lại, như thể hôm nào bà trầm ngâm sau khi tôi buông lời dại dột.

Ông bà ngoại tôi thực hiện vệ sinh thân thể cho bà Thơ. Vừa làm, họ vừa trấn an những gia đình đến xem rằng người bà kính yêu của tôi vẫn còn sống.

Nửa đêm hôm ấy, không còn thấy mạch của bà, trái tim cũng ngừng đập.

Không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của tôi lúc đó nữa. Tôi như một bệnh nhân rơi vào trạng thái vô thức. Những hình ảnh bà cho tôi kẹo, ôm tôi vào lòng và nụ cười của bà tràn về như dòng nước vô tận. Trong khoảnh khắc, nhớ lại những lời khó hiểu bà từng tâm sự, tôi giật mình tự hỏi rằng có phải trong những ngày cuối đời bà đã dự đoán trước được sự ra đi của mình chăng?

Không thể khóc. Tôi khó hiểu với cơ thể tôi rằng tại sao tôi không thể khóc trong tình huống ấy. Lẽ nào giọt lệ phút chia ly là điều không được phép?

Bà ơi, cảm ơn bà vì những ngày tươi đẹp hai bà cháu bên nhau. Trước khi đi xa, bà không thể cho cháu tất cả mọi thứ, nhưng bà trao lại di sản về tình yêu thương. Sinh vật sống nào quả thực cũng sẽ phải lìa xa, nhưng chỉ riêng tâm tư tình cảm là trường tồn bất diệt. Năm nào giỗ bà, cháu cũng lại thấy hình ảnh bà trong căn buồng cũ, lần mò theo mép giường và tặng cháu viên kẹo. Giá như tình yêu thương có thể nối liền hai cõi thế giới, thì cháu sẽ lại đến ôm đôi vai gầy, nằm vào lòng bà và nghe bà hiền từ kể những câu chuyện xưa, bà nhỉ?

26 - 09 - 2022
 

-Hiên-

Gà con
Tham gia
12/9/22
Bài viết
4
Gạo
0,0
Re: Bà Thơ
Có phải ông Dũng đấy không nhỉ, tui cũng chung số phận mất mật khẩu nick nè :(.
Tui soi thấy có hai lỗi á, nhưng đang onl điện thoại nên… lười chỉ ra quá =)). Lúc nào rảnh tui moi nhé. :))))
 

Dũng

Gà con
Tham gia
8/9/22
Bài viết
3
Gạo
0,0
Re: Bà Thơ
Có phải ông Dũng đấy không nhỉ, tui cũng chung số phận mất mật khẩu nick nè :(.
Tui soi thấy có hai lỗi á, nhưng đang onl điện thoại nên… lười chỉ ra quá =)). Lúc nào rảnh tui moi nhé. :))))
Ít sờ mi ;-;
Moi lẹ đi tui còn sửa, đợt này trên lớp sắp kiểm tra vở văn rồi =))
 

-Hiên-

Gà con
Tham gia
12/9/22
Bài viết
4
Gạo
0,0
Re: Bà Thơ
Ít sờ mi ;-;
Moi lẹ đi tui còn sửa, đợt này trên lớp sắp kiểm tra vở văn rồi =))
Quote một câu bằng điện thoại nó khó gì đâu á :)))))) nên tui chụp màn hình rồi để đây nha. Mà tui nghĩ hai lỗi này cũng không quá quan trọng khi kiểm tra vở văn đâu á… :))
P/s: lỗi thứ hai là ở đoạn “đứng hình 10 giây, tui nghĩ có thể thay số bằng chữ nhé :3.
 

Đính kèm

  • 6DDD6FC4-FB1F-401E-BA3D-177B9CB468DD.png
    6DDD6FC4-FB1F-401E-BA3D-177B9CB468DD.png
    184,3 KB · Xem: 10
  • 0C491407-6A17-47DE-BD27-06D5894AF40D.png
    0C491407-6A17-47DE-BD27-06D5894AF40D.png
    205,7 KB · Xem: 10

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
355
Gạo
6,0
Re: Bà Thơ
Tôi chỉ có một số (hơi nhiều) đánh giá về hình thức, hi vọng bạn có thể tham khảo.
bà phải làm bạn
Cũng không quá tệ nếu đặt vào ngữ cảnh một đứa trẻ nhìn thế giới ngây ngô. Nhưng nếu đặt ra ngoài ngữ cảnh ấy thì tôi thấy nó hơi sai sai.

ngẩng cao đầu sống tiếp
Có lẽ không hợp trong ngữ cảnh truyện.

không còn thấy mạch của bà, trái tim cũng ngừng đập.
Câu này hơi thô (?), nên chọn từ khác.

Tôi như một bệnh nhân rơi vào trạng thái vô thức.
Vô thức khác với thực vật/mất ý thức.

Sinh vật sống nào quả thực cũng sẽ phải lìa xa
Nên chọn từ khác.

di sản về tình yêu thương
Như trên.
 
Bên trên