Bạch Nhật Phi Thăng
- Nhân Giới Thiên -
oOo
Tác giả: Nhị Gia Cẩn Bút
Thể loại: Tiên hiệp
Tình trạng: Đang cập nhật
Giới hạn độ tuổi: Tiểu sinh hoan nghênh tất cả.
oOo
CHƯƠNG 0: MỞ ĐẦU
Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật bất biến từ thuở khai thiên lập địa. Vạn vật đản sinh ắt đến ngày tịch diệt.- Nhân Giới Thiên -
oOo
Tác giả: Nhị Gia Cẩn Bút
Thể loại: Tiên hiệp
Tình trạng: Đang cập nhật
Giới hạn độ tuổi: Tiểu sinh hoan nghênh tất cả.
oOo
CHƯƠNG 0: MỞ ĐẦU
Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, bất cứ điều gì thoát khỏi sinh tử luân hồi mặc nhiên là chuyện nghịch thiên.
Có người vì muốn vĩnh viễn ở cạnh người thân.
Có kẻ vì tận hưởng vinh hoa vạn thế, không đành lòng buông bỏ.
Nhân loại từ thời thái cổ đến nay, cơ man không đếm nổi bao nhiêu vua chúa muốn vĩnh nghiệp thiên thu đã cho người đi tìm phương thuốc trường sinh bất lão mà chưa từng vị nào đạt thành, vừa lên ngôi đã lo xây lăng tẩm. Càng không kể đến hoàng thân quan lại, đại gia phú hào, dân thường đối với trẻ mãi không già cũng là xa xăm vạn dặm.
Giấc mộng trường sinh mãi là câu chuyện huyễn hoặc của phàm nhân kể lại với nhau rồi tặc lưỡi chấp tay, ngửa mặt nhìn trời chấp nhận có sinh có tử, cho đó là thiên đạo.
Nhưng phàm nhân là giống loài mang ý chí tự do, chuyện tiền nhân chưa làm được chưa chắc hậu bối không thể làm được.
Từ cái thuyết trường sinh, vì tham sống sợ chết mà người người lớp lớp kỳ nhân dị sĩ bao đời nối nhau tu tập. Rồi nảy ra các tông môn, giáo phái, bang hội mỗi phương mỗi mật pháp công phu tu hành khác nhau.
Thế là tự cho có chính phái hiên ngang, có bàng môn tả đạo.
Tuy cùng truy cầu trường sinh bất tử nhưng những mâu thuẫn, bất mãn lẫn nhau thì thời nào cũng có, kéo theo những tràng sát phạt chém giết. Người thăng thiên thành tiên nhìn đâu cũng chưa thấy, nhưng kẻ nằm xuống phơi thây thì máu chảy đầy đồng. Cục diện mông muội tàn khốc ấy tưởng chừng không thay đổi được.
Cho đến mười vạn tám ngàn năm trăm năm trước, hôm ấy mây đen hốt nhiên ùn ùn phủ kín trời cao, sấm lòe chớp động, âm phong vần vũ. Độ nửa ngày sau từ giữa thinh không cửu sắc quang mang tỏa ra rực rỡ, một tấm siêu cự thạch màu trắng to như quả núi tách mây rơi xuống nặng nề, chấn động lan khắp tứ đại bộ châu.
Ở dưới phàm nhân than khóc quỳ bái cho đó là thiên khiển thần lôi, trời cao bất nhân muốn hủy diệt chúng sinh. Sấm sét rợp trời bảy ngày bảy đêm rồi quang mang dần tắt, hết thảy trở về yên lặng như tờ.
Chỉ còn tấm cự thạch bề mặt thô ráp không khắc vẽ gì đang sừng sững ngạo thị thiên địa. Năm năm tháng tháng lại qua, địa phương nơi cự thạch rơi xuống giờ đã là rừng rậm sâm lâm, thác ghềnh hồ suối, tồn tại kỳ hoa dị thú hung hiểm khôn lường, người thường tuyệt không dám bén mảng vào.
Truyền thuyết kể lại một hôm, lúc ấy trời quang mây tạnh. Một lão niên hạc phát đồng nhan ngự kiếm bay đến diện bích trước cự thạch bảy ngày bảy đêm.
Đến sáng ngày thứ tám, trên không trung mây đen bủa vây, cửu thiên huyền lôi từ trên cao giáng xuống vô số, không biết bao lâu mới thấy quang mang rực rỡ bao quanh lão niên. Rồi biển mây rẽ ra để lộ Nam Thiên Môn tương truyền là cổng vào cõi thiên đình bất lão bất tử, mở ra lầu các nguy nga của ba mươi sáu thiên cung bảy mươi hai bảo điện.
Lão niên mỉm cười phất tay áo, theo cửu sắc hào quang từ từ bay lên trời.
Thế là người ta cho rằng lão chân nhân ấy đã bạch nhật phi thăng, đắc đạo thành tiên.
Còn tấm cự thạch từ trên trời rơi xuống được thế tục kính ngưỡng gọi là Thăng Tiên Bảng, vùng đất quanh đó trở thành Thăng Tiên Sơn.
Giới tu chân từ ấy càng tận tụy, điên cuồng hơn trên bước đường nghịch thiên đặt chân lên trời.
Rồi cứ cách một đoạn vài ngàn năm thực hư thế nào lại có vị phi thăng thành công, vũ hóa đăng tiên. Nhưng cũng có kẻ vì miễn cưỡng độ kiếp mà không trụ được thiên khiển tan thành tro bụi, vĩnh bất siêu sinh.
Dĩ nhiên bạc mệnh hơn, không thiếu những bậc kỳ tài chưa có cơ hội diện bích Thăng Tiên Bảng đã bỏ mạng nằm xuống giữa đường tu tập vì bị cuốn vào những cám dỗ tranh đấu, chém giết chốn phàm trần.
Đại đạo vô tình, năm tháng qua đi như nước chảy hoa trôi.
Đã rất lâu không có vị nào đăng lên tiên bảng, Thăng Tiên Sơn cũng mặc nhiên vân vụ mịt mờ. Tu chân giới tạm thời lui vào sóng yên bể lặng như đêm đen trước bão. Mà các môn phái, bang hội thế tục lại được đà mọc lên như nấm sau mưa trải rộng khắp tứ đại bộ châu, mỗi bên tự cát cứ một phương.
Câu chuyện này, bắt đầu từ một tiểu trấn ở ngoại vi Bình châu, thuộc Đại Lý quốc của Đông Thắng Thần Châu.
Hết Chương 0
oOo
oOo
Chỉnh sửa lần cuối: