1. Con Mèo Bị Chột
Thật ra Con Mèo Bị Chột không bị chột (cũng không phải là mèo nốt). Đó là bút danh dùng khi viết truyện của bạn tôi. Ước mơ từ nhỏ của nó là trở thành một nhà văn "không nổi tiếng nhưng có vài độc giả nhớ đến". Có lẽ vì viết lách nhiều nên nó bị loạn thị (nhưng không bị cận, thật buồn cười), luôn đeo một chiếc kính gọng tròn, kiểu dáng khá dễ thương. Về truyện của nó, thật lòng mà nói thì không hay. Tôi chưa bao giờ đọc hết trọn vẹn một câu chuyện nó viết. Tôi nghĩ Con Mèo không có tài năng văn chương, tài năng của nó là ca hát cơ! Nó có một giọng hát làm rùng mình người nghe, làm điên đảo trái tim, khiến những đợt sóng cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, muốn chìm đắm mãi mãi trong tiếng hát kia. Nghe hơi quá nhưng đó là cảm giác của tôi mỗi lần nghe nó hát Thánh ca trong nhà thờ. Muốn kết bạn với nó cũng là lý do tôi xin vào ca đoàn của nhà thờ. Lúc đó chúng tôi mười bảy tuổi.
Tên của tôi là Mickey.
"Ki? Tên giống chó vậy?"
"Mickey! Mờ - i - cờ - ca - e - i dài!"
Lần đầu tiên nói chuyện, tôi đã gần như quát vào mặt nó, không giống mong đợi tí nào. Bấy giờ, mùa hè nắng rát như ngồi bên bếp lửa, mà nhà thờ lại cúp điện. Hai mươi mấy con người đứng gần nhau ở hàng ghế ca đoàn, mồ hôi lăn dưới da nhồn nhột. Con Mèo Bị Chột đứng bên tôi, miệng cười toe toét và nham nhở, thật khác với hình ảnh điềm tĩnh và nghiêm trang khi nó hát trong giờ lễ. Đoạn, nó quay lên, nói với chị trưởng ca đoàn trong khi hai tay vỗ vào nhau bôm bốp:
"Chị Tuyết chị Tuyết, ngày mai để Ki hát solo đi! Mai em bị đau họng rồi!"
"Ngày mai bị mà hôm nay biết trước luôn hả?" Chị Tuyết mỉa mai nó trong khi vẫn chăm chú vào quyển thánh ca trên tay, vẻ mặt vẫn điềm nhiên.
"Em cảm nhận được mà! A khụ khụ khụ khụ... hèm... Đó, mới nhắc là cơn ho tới liền... khụ khụ khụ..." Nó vừa nói vừa ho, một tay ôm lấy cổ họng.
"Con điên." Hơn một đứa trong hàng ngũ ca đoàn ngán ngẩm bình luận.
Và Con Mèo Bị Chột lấy sách đập tụi nó. Đúng là một con bé dở hơi.
Tuy nhiên, sau đó chị Tuyết vẫn cho tôi hát thử một đoạn solo, có điều chị quyết định ngày lễ sau đó người solo vẫn là Con Mèo. Giọng của tôi không có đủ nội lực, chị Tuyết bảo vậy.
"Ki Ki đừng buồn! Đi ăn chè đi! Ở đường dưới kia có quán chè ngon lắm!"
Con Mèo nắm tay tôi nói vui vẻ, không đợi tôi đồng ý đã kéo tôi đi nhanh, cánh tay đang nắm tay tôi đánh nhịp đung đưa theo từng bước chân. Tôi nghĩ nó là đứa vồn vã dễ gần, hồn nhiên và xởi lởi. Chiều hôm ấy nó mặc một chiếc váy màu tím nhạt, đi đôi giày vải cùng màu, mái tóc đen dài buộc thấp, thoạt nhìn rất dịu dàng. Nhưng bàn tay nắm tay tôi thì khác: bàn tay xương xẩu, có những vết chai, một bên đốt ngón tay giữa bị sưng lên - chính xác là bị chai do cầm bút viết. Sở dĩ tôi chú ý là vì khá thích nhìn bàn tay của những người xung quanh và thường bị lôi cuốn bởi những người có bàn tay đẹp.
"Sao ngón tay bà chai ghê thế?" Tôi hỏi.
"Cái này à?" Nó thu bàn tay phải về, mâm mê ngón giữa. "Luyện viết nhiều quá mà! Ước mơ của Ngân là trở thành nhà văn!"
"Chứ không phải ca sĩ à?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
"Không khồng khồng. Thật ra Ngân không thích hát!"
"Hả?"
"Nãy Ki hát thử Ngân thấy giọng Ki khá tiềm năng. Ki có thích hát solo không? Ngân sẽ dạy Ki! Ki hát được rồi thì thay cho Ngân, Ngân sẽ ra khỏi ca đoàn, sẽ có thời gian viết truyện!"
Tôi ngơ ngác.
***
Thật ra Con Mèo Bị Chột không thích hát. Nó thích viết truyện, nhưng hồi mười bảy tuổi những câu chuyện của nó rất hoang đường. Còn tôi, tôi mong sau này sẽ đi hát nhưng giọng lại yếu lên không nổi, trong khi điểm Văn ở lớp được 9 phẩy tròn. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn của nhau vì thế. Mỗi tối thứ hai đến thứ sáu chúng tôi sẽ đến nhà thờ để hát giờ lễ, lúc đó Con Mèo sẽ đưa cho tôi chương truyện nó vừa viết (trong cuốn vở học sinh), tôi mang về nhà đọc rồi hôm sau trả lại. Thứ bảy chúng tôi tập hát buổi chiều và tối được nghỉ (vì tối thứ bảy sẽ có lễ Chúa Nhật dành cho những ai bận không đi được vào ngày chủ nhật nên có ca đoàn khác - ca đoàn người lớn - phụ trách), Con Mèo sẽ dạy tôi hát ở dãy ghế đá trong sân nhà thờ. Chủ nhật, ca đoàn chúng tôi hát vào giờ lễ buổi sáng - 8 giờ - lễ xong thì học giáo lý ở dãy phòng phía bên phải, nằm trong khuôn viên nhà thờ. Ở lớp giáo lý tôi học chung với Con Mèo, ngoài ra chuyện học chính trên trường hay học thêm thì hầu như không liên quan đến nhau. Lịch học hành của học sinh cấp ba căng như dây đàn (chiều chủ nhật vẫn phải đi học thêm), gia đình tôi lại mới chuyển từ rìa vào gần trung tâm thành phố nên dẫu kế hoạch viết lách và hát hò của Con Mèo nghe có vẻ "khoa học" nhưng vẫn khá mơ hồ. Nói chính xác thì, tôi không mấy mặn mà với chuyện góp ý cho truyện của nó, tôi chỉ thích nghe nó hát và chơi với nó thôi.
"Truyện được đấy chứ, sao hai bà không thử đăng lên mạng?"
Một buổi sáng chủ nhật, đang giờ giải lao lớp giáo lý, cậu bạn cùng bàn đã đề nghị với tôi.
Cậu ta tên Thanh, là học sinh mới vào sau tôi một buổi. Ban đầu Con Mèo Bị Chột xin thầy cho nó và tôi ngồi chung bàn nhưng thầy rất nghiêm khắc đã không đồng ý, tránh chuyện hai đứa nói chuyện gây ồn ấy mà. Con Mèo có vẻ dỗi thầy lắm nhưng tôi thì không vấn đề, vì ngồi ngay sau lưng nó cũng khá tiện. Đến khi Thanh chuyển vào thì tôi quay sang nói chuyện với cậu ta nhiều hơn cả với Con Mèo, vì cậu ta cũng hâm mộ giọng hát của Con Mèo. Tôi còn cho Thanh xem cuốn tập mà Con Mèo viết truyện.
"Đăng lên mạng à?" Con Mèo cắn cắn cây bút bi, nói. "Ngân chưa hề nghĩ tới luôn á. Ngân định viết xong sẽ gửi cho nhà xuất bản."
Dường như Con Mèo Bị Chột luôn có kế hoạch cho mọi thứ như thế.
Thanh cười bảo: "Đăng đi! Trên mấy forum thường có người của nhà xuất bản ghé vào, có mấy truyện được in thành sách nhờ vậy á."
"Thật không?" Con Mèo tròn mắt hỏi.
"Đăng thì phải ngồi gõ ra word à?" Tôi hỏi, tay chống cằm ra vẻ lười biếng.
"Chứ chẳng lẽ chụp ảnh lại hả chị hai?" Thanh nói mỉa tôi, đoạn quay lên hỏi Con Mèo. "Rồi bà có quen ai biết design bìa truyện không?"
Con Mèo lắc lắc đầu như robot.
"Okay, vậy để tôi design cho." Cậu ta nói và giả bộ thở dài.
"Thật hả?" Con Mèo lại tròn mắt hỏi, có vẻ rất thích thú.
Tôi cũng nhìn Thanh, tò mò và một chút ngưỡng mộ. Hóa ra ngoài chuyện khá thông thạo Kinh Thánh và bài giáo lý trong lớp theo tôi thấy những ngày đầu học chung, cậu ta còn biết thiết kế bìa truyện nữa. Dẫu vậy ấn tượng của tôi về Thanh không được tốt lắm, kiểu như, làm bạn thì được, nhưng chắc không nên thân. Cậu ta khá... kì, không học trường trung học phổ thông như đa số bạn trong lớp (bao gồm cả tôi và Con Mèo) mà theo khối chuyên ở một trường đại học, chuyên Tin hay Sinh gì đó, cách nói chuyện đôi khi khó hiểu và không hợp tuổi nên khá buồn cười. Bù lại, tôi khá thích bàn tay của Thanh, gầy, mảnh và nhìn mướt như tay con gái, da cũng khá trắng nữa.
***
Dù sao thì, sau đó ba đứa chúng tôi add Yahoo của nhau (hồi ấy chưa ai dùng facebook) và lập nhóm chat. Thanh cho chúng tôi link của forum đăng truyện và hướng dẫn hai đứa tôi tạo acc (tài khoản). Con Mèo Bị Chột vừa lười vừa mù công nghệ nên nhờ Thanh lập tài khoản dùm luôn. Khi nó bảo "Ngân muốn đặt tên tài khoản là bút danh của mình, tên là Con Mèo Bị Chột!" tôi đã cười phá lên. Tôi gửi một đám icon mặt cười lăn bò lên nhóm chat.
"Còn bà thì sao, tôi tạo acc luôn cho." Thanh nhắn.
"Thôi khỏi, để tôi tạo rồi qua kết bạn với ông." Tôi nhắn lại.
Tài khoản mới lập của tôi tên là Mickey Cụt Đuôi.
Những ngày sau đó Con Mèo Bị Chột lao vào "công cuộc" gõ truyện và đăng lên forum. Đó là một diễn đàn rất đông thành viên, bởi vậy rất nhiều người sáng tác truyện. Ban đầu, Con Mèo đăng truyện vào buổi trưa nên không có ai bình luận gì ngoài câu "Chúc truyện đông khách!" của một bạn mod (quản trị viên). Nó lên nhóm chat của chúng tôi khóc ròng. Thanh bèn đề nghị:
"Bà tạo clone đi, bình luận cho topic nổi lên!"
"Clone là gì?"
"Bà tạo acc mới rồi giả vờ là người khác rồi vào khen 'Hay quá viết tiếp đi bạn!', có bình luận truyện của bà sẽ nổi lên và người ta sẽ đọc được."
"Nổi là sao hả Thanh?"
"Thôi để tôi làm cho."
Lúc đó tôi còn đang ngủ trưa, tỉnh dậy nhấp vào link truyện của Con Mèo thì thấy Đại Bàng Gãy Cánh (tên acc của Thanh) đã bình luận "Hay quá viết tiếp đi bạn!" thật. Bên dưới, đúng như Gãy Cánh dự đoán, có hai bình luận của hai người khác, hình như là thành viên tham gia lâu rồi, nhận xét về truyện của Con Mèo. Tôi cũng vào gõ gõ góp vui: "Hay quá, mình thích nhất là nhân vật X. đó bạn. Chúc bạn viết tốt."
X. hình như là nhân vật duy nhất tôi nhớ tên trong truyện của Con Mèo.