“Theo NASA, sao chổi Neowise, với tầm nhìn thuận lợi cho cư dân Bắc Bán Cầu, sẽ đến gần Trái Đất nhất vào ngày 22-23 tháng 7 sắp tới, tùy theo múi giờ của từng địa phương, đối với các quốc gia châu Á là ngày 23-7. Tất nhiên bạn vẫn có thể nhìn thấy nó ngay hôm nay ngày 22/7, ở khoảng cách xa hơn và độ sáng kém hơn một chút. Vào thời điểm "áp sát", Neowise chỉ còn cách trái đất 103 triệu km, một khoảng cách gần trong thiên văn học. Gặp gỡ sao chổi này là một cơ hội đặc biệt của chúng ta, bởi lần cuối cùng loài người nhìn thấy Neowise là… 6.800 năm về trước, và phải 6.000 năm sau nó mới quay trở lại!
Sao chổi Neowise được cho là đã 4,6 tỉ năm tuổi có cốt lõi làm từ thứ vật liệu tối sơ khai của Hệ Mặt Trời. Nó vừa thoát hiểm trong chuyến bay rất gần Mặt Trời, khoảng cách đủ để một số sao chổi khác vỡ vụn. Vì vậy mà Neowise càng được những người yêu thích thiên văn học yêu thích và có nhiều truyền thuyết được giới yêu thích thiên văn học truyền tai nhau. Trong đó nổi bật nhất, chúng ta phải kể đến truyền thuyết khi ngôi sao chổi ấy đi qua Trái Đất nó sẽ làm nên kì tích không tưởng, đạt thành ước nguyện của người may mắn duy nhất.”
Vân Ly lướt nhanh qua bản tin của một trang Fanpage về thiên văn học nổi tiếng. Cô đưa mắt nhìn những hạt giống hoa bồ công anh đựng trong bình thủy tinh mà cậu đưa cho cô. Khẽ cắn môi, cô nhìn màn hành điện thoại hiển thị 23 giờ ngày 22 tháng 7. Cô mở cửa, bước ra khỏi phòng mình, đi về phía nhà để xe, nơi có một số công cụ làm vườn mà ba cô vẫn hay để đó. Cô tìm được một bao đất mùn, một chiếc chậu sứ trắng. Cô từ từ cho đất vào chậu sứ, tưới chút nước đủ ẩm rồi mang về phòng mình. Bàn tay nắm nhẹ những hạt giống cậu đưa cho cô, đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn lên trời mà chờ đợi. Cô kiễn nhẫn đứng đợi thật lâu, thật lâu đến khi chân tê rần rồi mất cảm giác. Rồi đột nhiên, có vầng sáng vụt qua trên bầu trời, cô nhanh chóng lẩm nhẩm cầu nguyện gì đó rồi gieo những hạt giống ấy vào chậu sứ, nước mắt lăn dài trên gò má của thiếu nữ. Lúc này đồng hồ chỉ 1:11 ngày 23 tháng 7. Những hạt mưa thu đầu tiên cũng bắt đầu lất phất rơi bên hiên nhà.
Cô không biết những ngày sau sẽ ra sao, nhưng có biết có việc cô cần làm đó là phải chăm sóc chậu hoa này thật tốt, rốt cuộc đây là món quà của cậu giành cho cô. Lại một đêm chiếc gối đầu của cô trở nên ẩm ướt bởi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt vì nhớ nhung, dằn vặt và cả hối hận. Ngày mai, một ngày mới và cô biết đã quá đủ cho những chuỗi ngày cô chìm đắm trong cảm xúc cá nhân của mình, vì bởi lẽ cô cũng không thể để những người thân yêu của mình lo lắng cho cô mãi như vậy. Cô cần phấn chấn trở lại, cần vui vẻ trở lại ít nhất là để những người thương yêu cô nhìn thấy vậy mà an lòng. Cô vẫn sẽ nhớ về cậu, nhớ về kỷ niệm của hai người nhưng cô chỉ có thể giấu nhẹm tất cả những thế đó thật sâu trong tâm hồn mình.
Sau vài ngày, những hạt bồ công anh cũng lặng lẽ nảy mầm, vươn chồi đón lấy ánh nắng dù chúng nhìn thật mỏng manh, nhưng bồ công anh là loài hoa có sức sống mãnh liệt nên Vân Ly cũng tự nhủ với bản thân mình cần nhìn vào chậu hoa nhỏ đó mà bắt đầu lại cuộc sống hàng ngày, chỉ là cuộc sống hàng ngày của cô sẽ không còn có cậu đồng hành bầu bạn như những năm tháng trước đây. Cô bắt đầu ôn tập lại những bài vở mình đã bỏ bẵng đi trong thời gian qua, chuẩn bị cho năm học sắp tới, cô cũng qua lại với nhịp sinh hoạt hàng ngày với gia đình. Nhưng mỗi lần ba mẹ cô nhìn về phía Vân Ly thì sâu trong đáy mắt của họ vẫn là sợ lo lắng, vì họ thấy con gái bé nhỏ của mình cô đơn vì ngoài gia đình, Vân Ly đã không còn bạn bè nào nữa.