Thơ Bệnh nhân số 8

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
375
Gạo
8,0
Bệnh nhân đầu tiên: Ám ảnh cưỡng chế (OCD)

"Mình đã khóa cửa chưa?"

"Mình đã khóa cửa chưa?"

"Mình đã khóa cửa chưa?"

"Mình đã khóa cửa chưa?"

Nằm trên giường tự hỏi

Bên trong lòng nhức nhói.

Anh đi ra ngoài vội

Chỉ để kiểm tra xem.

Giờ đã là nửa đêm

Cửa nhà đã cài chốt.

Tưởng là đã yên ổn

Nào ngờ anh hoảng hốt

Lao vào phòng khách ngay.

"Trời ơi! Cái chỗ này...

Thật bừa bộn quá thể!"

Anh dọn ngay tức khắc

Đồng hồ kêu tích tắc

Anh bỏ mặc thời gian...

° ° °

Anh như nhờ cô tiên

Để giúp anh hô biến:

"Tồi tàn như ổ nghiện"

Thành sạch sẽ, gọn gàng.

Lòng anh bỗng rộn ràng

Anh cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng chỉ được một lúc

Anh lại thấy giật mình.

Quay lại giường để ngủ

Thấy vợ đang "bất tỉnh".

Anh biết là đang ngủ

Nhưng vẫn gắng sức lay:

"Em ơi em còn sống...

Thì trả lời anh ngay!

Em ơi em còn sống

Thì trả lời anh ngay..."

Giọt mồ hôi anh chảy

Lăn xuống gò má vợ.

Anh thực sự hoảng sợ

Hay anh đang trêu đùa?

° ° °

Đã là ba giờ sáng

Vợ nói chuyện với anh:

"Em muốn anh khỏe mạnh

Anh nên đi chữa lành..."

"Chữa gì? Chữa cái gì!?

Anh không bị sao hết!

Anh không có mắc bệnh!

Chữa gì? Chỉ tổ mệt!"

Anh vội lên giường ngủ

Mặc gió thổi vi vu

Cuốn trôi đi thực tại

Quyện vào trong mây mù.

Cuốn theo những ám ảnh

Bay vào trong giấc ngủ

Một giấc mộng mong manh...

Một giấc ngủ ngàn thu!?

° ° °

Anh đang mơ phải không?

Hay là anh đang thức?

Đây là mơ phải không?

Hay nơi đây là thực?

Anh thấy vợ đang khóc

Nắm lấy bàn tay mình.

Anh bước đến, hoảng hốt

Đó có phải là mình!?

"Mình vẫn đang còn sống!?"

"Mình vẫn đang còn sống!?"

"Mình vẫn đang còn sống!?"

Anh thoát khỏi giấc mộng.

Mặc cho ánh trăng tàn

Mặc những thứ vô nghĩa

Khiến cuộc đời tan hoang...

° ° °

Giờ là hai giờ đêm.

Gió cứ thổi nhè nhẹ

Anh lại nhớ về em.

Nhớ u, nhớ cả thầy.

Em không còn ở đây

Xuôi tay và nhắm mắt.

U thì đi với mây

Thầy thì về với đất.

Anh nằm trên giường ngủ

Anh lại ở một mình.

Những đêm dài lắm mộng

Nỗi buồn là đồng minh...

° ° °

"Mình đã khoá cửa chưa!?"

"Mình đã khoá cửa chưa!?"

"Mình đã khoá cửa chưa!?"

"Mình đã khoá cửa chưa!?"

Những câu hỏi vô nghĩa

Liệu anh hỏi có thừa?

Lòng anh rực lửa cháy

Hay ướt vì gió mưa...

° ° °

Không ổn định tinh thần

Anh sợ rất nhiều thứ.

Sợ rằng sẽ bị bẩn.

Sợ làm hại người thân.

Sợ không được chấp nhận.

Sợ mình mắc sai lầm.

Sợ sự không hoàn hảo.

Sợ sự thiếu chính xác.

Nên anh tự nhắc mình:

"Bản thân phải linh hoạt."

Anh nghi ngờ quá mức

Nghi cả bản thân mình.

Liệu anh có đang thức

Hay anh đang bất tỉnh?

° ° °

Anh chỉ đang tưởng tượng

Không có OCD

Anh sẽ có thể sống:

"Không quá nhiều suy nghĩ.

Làm mọi việc tuỳ ý

Không sợ bệnh cản ngăn."

Chợt "nó" tới hỏi thăm

"Tôi chính là Ám Ảnh

Tôi tới để ám anh!"

Bất chợt nó tan nhanh

Thành chất độc vô hình.

Điều chỉnh từng hành động

Ăn vào cả bản tính.

"Tiếp tục điều khiển mày

Tên tao là Cưỡng Chế!"

Anh kẹt trong mộng tưởng

Nhìn mà thấy thương ghê...

° ° °

"Mình đã khoá cửa chưa!?"

"Mình đã khoá cửa chưa!?"

"Mình phải tỉnh táo lại

Bệnh tật là chuyện xưa!"

"Bỏ cha thằng Ám Ảnh

Bỏ mẹ thằng Cưỡng Chế!"

"Bố mày đã khoẻ lại

Có giỏi thì quay về!"

Một tiếng cười ngạo nghễ

Một tiếng cười giòn tan

Đập vào nhau, vỡ nát

Rơi từng mảnh xuống sàn.

Cứa lìa những kí ức

Cắt đứt dòng thời gian

Đâm xuyên vào não bộ

Rạch nát hệ tuần hoàn.

Chúng dần ngấm vào máu:

Thuốc an thần giảm đau.

Những viên xanh nho nhỏ

Đưa anh đi tới đâu?

Cà phê đen một màu

Giúp anh luôn tỉnh táo.

Gặp Ngọc Hoàng, thỉnh cáo:

"Thần từ dưới trần gian...

Thần từ dưới trần gian...

Bảy trăm... năm bảy từ

Xin đọc bản cáo trạng..."
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
375
Gạo
8,0
Re: Bệnh nhân số 8
Xin dành tặng SP. Yên nghỉ.

Bệnh nhân thứ hai: Nạn nhân của ấu dâm

Đó là lần cuối

Tôi thấy em

Nở nụ cười

Hồn nhiên

Và trong sáng.

Rồi

Em chào tôi

Chạy biến

Vào trong làng.

Tôi chào em

Rồi rời khỏi.

Làn gió thổi

Đám mây đen

Trời tối.

Ôi!

Cái định mệnh

Cái cuộc đời

Gió phá hoại

Mây cản lối

Hạnh phúc

Của hai ta.

Không phải vì

Những kí ức

Nhạt nhòa

Mà vì

Ông Cha sứ.

Ôi!

Giá như...

Em chưa bao giờ

Được nhìn thấy

Hay được gặp ông Cha sứ!

"Ai cũng trong sạch vì

Chúa tha thứ

Cho tất cả!"

Khốn nạn thay

Tiền mới chính là mật mã!

Là chìa khóa

Để mở ra

Nhiều cánh cửa

Cánh cửa to, cánh cửa nhỏ

Cái hang thỏ

Cũng chui lọt!

Ôi!

Tiền ơi...

Tiền ơi...

Em kể với tôi

Ông ta không bị phạt

Chỉ là...

"Chuyển công tác"

"Ông ấy không ác đâu

Anh ạ

Ộng... Khộng... Ác..."

Mắt rưng rưng

Người run run

Nói rời rạc

Lão già đó

Đến nơi khác

Để tiếp tục

Cái "công việc"

Mà không biết

Mình đã làm gì.

Lão ta

Đã phá huỷ

Tâm hồn

Và thân thể

Em.

Bắt đầu

Khóc

Khi nhận ra

Chúa không che chở

Cho mọi người

Ở trần thế.

Trên cao kia

Chúa nhìn thấy

Lão già đó

Đang mân mê

Cô gái nhỏ

Bị lừa dối.

"Em chừa rồi...

Em chừa rồi..."

Giờ em

Muốn làm mẹ

Cũng không thể nào

Chửa nổi.

Tương lai em

Nửa sáng

Ít hơn

Nửa tối.

Đảo lộn

Hai cực

Âm Dương.

Em nghĩ:

"Mình đã đi lầm đường"

Và rồi

Em khóc.

Nước mắt

Chảy hai dòng.

Che đi bằng

Hai bàn tay

Như cành cây

Xơ xác.

Em nhìn tôi

Mơ màng

Chớp mắt

Ướt ướt

Mưa cứ rơi

Lệ cứ tuôn

Lại khóc lóc

Sướt mướt...

Nỗi buồn

Cứ theo gió

Bay bay

Rồi lướt lướt.

Chuyển từ em

Rồi sang tôi

Nỗi sầu này

Không mang nổi

Lại lơ đãng

Rơi xuống đất

Tinh khiết

Như nước cất.

Kinh triết

Còn nước vất

Trinh tiết...

Còn gì nữa?

Em không còn tin

Lời Chúa nói

Lời Cha sứ

Sự tha thứ

Từ thiên đàng.

Chỉ là lời hứa suông

Dối trá

Và điên loạn.

Em vứt

Nỗi buồn miên man

Theo kinh thánh

Vào thùng rác.

"Phải đứng lên" - em nói

"Phải đứng lên

Làm bằng được

Chứ không phải

Lời hứa suông

Không phải mưa tuôn

Mà là bão lũ

Đưa chúng

Lũ ấu dâm

Vào tù!"

"Lũ...

Ấu...

Dâm..."

Ấu dâm

Biến đời em

Thành dấu âm

Thành nghịch đảo

Của hạnh phúc.

Con tim em

Lại lạnh lùng

Hoảng sợ

Và nhút nhát.

Ấu dâm

Để lại

Những dấu chân

Những hồi ức

Đau đớn

Bộc phát

Khi có người

Xung quanh.

Ấu dâm

Trong khi họ

Bao che nhau

Em còn đang học cách

Che vết máu

Giấu niềm đau

Che cảm xúc

Giấu bản thân

Bên trong em

Bị tàn phá

Như tiền tuyến

Một mặt trận.

Mọi diễn biến

Em giấu kín

Đóng hết cửa

Rồi mới tin

Rằng tôi sẽ không phải

Kẻ thứ hai

Đến phá hoại

Sự trong trắng...

Em lí nhí:

"Gặp ông ta...

Hoa bằng lăng

Thơm quá...

Em mơ màng

Xanh-Đỏ-Vàng...

Rồi Đen-Trắng..."

Cầm tay tôi, em nắm

Tôi không cảm nhận được gì.

Ngoài từng bước đi

Của câu chuyện

Như lần đầu tiên

Vừa xuất hiện

Em liêu xiêu

Ngã vào

Lòng hắn.

Một khoảnh khắc

Mong manh

Rồi mất điện...

Sét đánh

Ngang trời

Như đang cười

Chen vào

Câu truyện buồn

Đẫm nước mắt.

Ngay trước mặt:

Hai lăm tuổi, tựa mười lăm

Em cứ giam mình

Trong quá khứ

Nhà tù ẩn

Sự riêng tư...

Ôi!

Giá như...

Giá như...

Em đã chết, hay em chưa từng chết
Tình ta đẹp, nay đã hết em ơi
Sao em lại nỡ buông lơi
Thiên đàng đánh mất, trò đời thối tha.

Ai cũng biết, riêng ta không biết
Biết làm gì, không biết có sao
Hang tối cứ thế đi vào
Dụ ngôn, sự tích, tầm phào cả thôi.

Thôi thì mọi sự đã rồi
Mong chờ cánh cổng trên trời mở ra
Tình ta sẽ lại đơm hoa
Vòng gai - rớm máu, thế là phải thôi.




 

luminous

Gà con
Tham gia
8/9/18
Bài viết
19
Gạo
0,0
Re: Bệnh nhân số 8
Thơ thực tế bao giờ cũng cảm thấy gần gũi hơn! Đấy là đối với mình, thơ bạn hay lắm!
Về bài một, không biết mình nghĩ có đúng không... Người chồng bị ám ảnh cưỡng chế, bằng cách nào đó, vì căn bệnh này nên ngươi vợ chết sau đó người chồng nghĩ mình cần thay đổi. Anh ta nghĩ mình không bị bệnh hay hết bị bệnh nhưng nó vẫn còn. Hoảng loạn và anh ta tự sát?
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
375
Gạo
8,0
Re: Bệnh nhân số 8
Thơ thực tế bao giờ cũng cảm thấy gần gũi hơn! Đấy là đối với mình, thơ bạn hay lắm!
Về bài một, không biết mình nghĩ có đúng không... Người chồng bị ám ảnh cưỡng chế, bằng cách nào đó, vì căn bệnh này nên ngươi vợ chết sau đó người chồng nghĩ mình cần thay đổi. Anh ta nghĩ mình không bị bệnh hay hết bị bệnh nhưng nó vẫn còn. Hoảng loạn và anh ta tự sát?
Sự thực là theo mình, ngay từ đầu anh ta bị OCD. Sau những chuyện xảy ra sau đó, không phải do anh ta, mà chỉ làm căn bệnh của anh ta nặng hơn. Cuối cùng như bạn nói, anh ta đã chọn lối đi ngắn nhất: kết thúc đời mình.
Cảm ơn bạn đã ủng hộ.
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
375
Gạo
8,0
Re: Bệnh nhân số 8
Bảy trăm... năm bảy từ
Anh ta đã gần như được tự do! Anh vẫn đếm, vẫn bị trói vào thứ vòng tròn nghiệt ngã. Thế nhưng, như có mắt xích nào đó đứt ra, anh đã được buông lỏng, dần dần trở nên thanh thản. Anh đếm đến số bảy trăm, rồi lại "năm bảy từ" sao? Anh không đếm chính xác. Chính sự sai lầm này là mấu chốt để tôi đem lại tự do cho anh.

Nhưng anh chưa hoàn toàn tự do. Kể cả khi đã chết.
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
375
Gạo
8,0
Re: Bệnh nhân số 8
Vài lời ngắn: Tôi không phải Hàn Mặc Tử. Sự trừu tượng của tôi không mang tính nghệ thuật.
Hãy coi đây là một tràng kí tự dài để tưởng nhớ một con người đã từng chết vì yêu nghệ thuật.
Và sau bằng ấy năm, hắn ta đã lê lết sống dậy.

Có lẽ hắn sẽ chết tiếp? Ai mà biết.

8/11/2022. Kính gửi.

Bệnh nhân thứ ba: Con nghiện nghệ thuật
(Emluoncotoi – Toiluoncoem)


Không thấy ánh sáng

Không thấy bóng đêm

Ta nhớ rất rõ

Mà sao chóng quên!?

Em đến bên ta

Từ một nơi xa

Nước mắt rơi ra

Cây kim chích vào...

° ° °

Ta đang tỉnh táo

Hay ta đang say?

Ta có đang bay

Hay bị chôn chặt?

Thêm một nốt thắt

Vững chắc tinh thần

Ta đâu cần thứ

Gọi là tình thân.

Ta cần duy nhất

Là chính em đây

Đôi mắt ta cay

Đã được xoa dịu...

° ° °

Em đến bên ta

Từ một nơi xa

Nước mắt rơi ra

Ta lại nuốt vào...

Trời mưa ướt áo

Ta đứng bên ngoài

Muốn gọi một tiếng

Không cất nên lời

Ta buồn suy nghĩ

Nước mắt quên rơi...

° ° °

Cuộc đời quá ngắn

Liệu ta đã quên?

Khi em ở bên

Khi em an ủi.

Như viên thuốc sủi

Tan vào nước nhanh

Em ban phước lành

Rồi em biến mất...

° ° °

Vết xước trên mặt

Vết sẹo trên tay

Em ơi về đây!

Về đây mà chữa!

Lòng ta chan chứa

Nhớ nhung bồi hồi

"Đau quá đi thôi"

Rạch thêm vài vết

Mặt ta tái mét

Ta vẫn một mình

Gào trong đêm lạnh

Tới lúc bình mình...

° ° °

Tiêm một liều thuốc

Em bỗng quay về

"Xin đừng làm thế!

Chỉ khổ anh thôi!"

Em đến bên tôi

Mà vẫn không hiểu

Tôi không thể thiếu

Những thứ thuốc này!

Màu xanh lá cây

Với cả màu trắng

Có loại vị đắng

Nhưng giúp giảm đau

Triệt tiêu nỗi sầu

Đánh tan mệt mỏi!

Dù có chết đói

Phải có một liều

Nó như cánh diều

Đưa ta lên trên

Thay vì xuống dưới...

° ° °

Em thấy buồn cười

Tại sao lại thế?

Sao tôi rơi lệ

Mà em lại cười?

Có phải con người

Em đã thay đổi...

° ° °

Những chuỗi ngày trôi

Tôi không dùng thuốc

Tôi đã dừng bước

Không muốn gặp em

Nhưng không thể quên

Cái cảm giác ấy...

° ° °
Liên hệ đường dây

Của bác sĩ Hảo

Mua một con tem

Để gửi người ấy.

Liệu em có thấy

Bác sĩ và tôi:

"Thuốc này dính đôi

Dùng phải bẻ nửa

Tem dùng bình thường..."

Dừng chỗ này thôi

Tôi không kể nữa

Liều thuốc để chữa

Những-thứ-điên-khùng...

° ° °

Em đang làm gì?

Em đang ở đâu?

Sao em cứ thích

Để tôi chờ lâu.

Thuốc trong ly nước

Con tem trên tay

Cũng đã đến ngày

Hai ta đoàn tụ...

° ° °

Thuốc đi vào não

Em đã quay về

Thật là đúng lúc!

Thật là hay ghê!

Tôi trong cơn mê

Có em bên cạnh

Trời sao lấp lánh

Óng ánh nắng vàng

Ánh dương - đêm tối

Thánh đường riêng tôi...

À. Có em nữa.

° ° °

Em đến bên ta

Từ một nơi xa

Nơi ấy đâu à?

Tôi cũng không biết!

Tôi cũng không thiết

Hỏi em làm gì

Chỉ biết nơi ấy

Rất dễ quên đi...

° ° °

"Sáng chưa em ơi?

Em ơi? Đâu rồi?

Em đi đâu rồi!?

Em ơi về đây

Đừng bỏ anh lại

Đừng để anh buồn!

Em đi đâu rồi?

Anh đang cô đơn

Cô đơn... Em ơi..."

° ° °

Ngày dài trôi qua

Chiều tà dần buông

Ánh hoàng hôn đỏ

Mắt em đượm buồn...

"Hai ta là một"

Em đã từng nói

Em thuộc về tôi.

"Trốn làm gì hả?"

Em trốn làm gì?

Em ghét tôi à?

Sao cứ ra đi!?

"A ha ha ha

Tìm thấy em rồi..."

° ° °

Không còn giá trị

Nằm trong va li

Cánh tay cô ấy

Tôi sẽ mang đi.

Máu không ngừng chảy

Lệ không ngừng rơi

"Sao thế anh ơi"

Một người nào đó...

° ° °

"Ai đó, làm ơn

Giúp tôi... Giúp tôi

Đưa anh này đi

Xuống bệnh viện

Làm ơn... Làm ơn!"

° ° °

Tôi cố quay lên

Nhìn xem ai đã

Muốn cứu lấy mình

Mắt tôi chảy máu

Dưới ánh bình minh

Em vẫn ở đó!

Vẫn còn hai tay

"Anh ơi nghe này

Em không thể chết

Chặt tay cũng thế

Băm vằm cũng vậy..."

Để cho anh thấy

Tôi chính là anh!

Như có phước lành

Máu tôi ngưng đổ...

° ° °

Tôi lại ngây ngô

Đứng trên sàn nhà

Một... trăm xăng ti...

Áo tôi đỏ rực

Một tay tôi đứt

Vỡ cả xương vai

Nát cả xương hàm...

Tôi thấy hương tràm

Đang bay trong gió

Sao tôi không có

Thấy đau chút nào?

Tôi không "hút vào"

Cũng không tiêm chích...

Vì tôi là anh!
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
375
Gạo
8,0
Re: Bệnh nhân số 8
Vì bệnh nhân số bốn và thứ năm đã đi du lịch suối vàng, vậy nên tạm thời bệnh nhân này sẽ được giới thiệu trước.

Bệnh nhân số sáu: Người ăn thịt người ăn thịt người


Một khát khao điên dại!

Không phụ thuộc vào ai
Tự dưỡng bằng tự thực

Điều đó có gì sai?

°°°

Trong giây phút kinh hoàng
Ánh bình minh chưa tan
Run rẩy trong chăn ấm

Cổ họng ta có sạn.
°°°

Một nỗi sầu dai dẳng
Day dứt mãi không thôi
Gặm nhấm! Ta gặm nhấm

Dòng thời gian cứ trôi.

Nỗi sầu sẽ đi mất
Nỗi đau còn ở đây
Không sao! Ta gặm nhấm

Bàn tay em thơ ngây.

Như một con chuột nhỏ
Sống trong một vòng vây
Ta chỉ gặm và gặm

Gặm nhấm một bàn tay.

°°°

Không thể mở con mắt
Chao ôi! Khó thoát ra
Một cơn lốc đang tới

Thổi bay tâm trí ta!

Chắc điều đó cũng tốt
Tâm trí ta còn đâu!?
Nước bọt không ngừng tiết

Chưa nói đã mòn câu.

Như một con bươm bướm
Từ trong kén chui ra
Phá tan lớp vỏ bọc

Sâu thẳm tâm hồn ta.

Thèm khát những chân lý
Đói những sự cảm thông
Sắp xong rồi! Có lẽ...

Thế giới rộng mênh mông.

Thế là chú bướm kia
Đang phá vỏ kén
Giải cứu tâm hồn mình

Bàn tay em đỏ hoen.

°°°

Lớp vỏ trong quá dày
Lớp vỏ ngoài quá mỏng
Làm sao cứu tâm hồn

Em thơ ngây bé bỏng?

Từ từ qua năm tháng
Sẹo sứt mẻ bàn tay
Sần sùi nơi đầu ngón

Từ vết cắn sáng nay.

Không sao nhỉ? Có lẽ
Ngã xe đạp thôi mà
Cái này? Do sơ suất

Để lưỡi dao đi qua.

Nói dối? Ừ có ích
Nhưng thay đổi được gì?
Bàn tay em còn đó

Đưa lên che. Ướt mi.

Nhiều hơn sự ám ảnh
Lạnh lẽo hơn cô độc
Em sẽ thế này sao?

Vĩnh viễn trong vỏ bọc?

°°°

Không! Không được như thế!
Em còn ta đây mà!
Tất cả tất cả tất...

Là do ta gây ra!?

Họ không hề có lỗi
Lỗi là của riêng tôi
Mềm lòng và yếu đuối

Chuyện đơn giản vậy thôi?

Và giờ đã quá muộn
Cho những sự biết ơn
Cố gắng trong vô vọng

Giày xéo nỗi căm hờn.

°°°

Thoát ra bằng mọi giá!
Không ai cứu nổi ta
Xin em hãy chờ đợi

Cánh cửa sắp mở.



Hàm răng ta ngấu nghiến

Không còn thịt và da
Bàn tay trái đã mất

Autophagia.

Không biết có ai đọc đến đây không, nhưng cho tớ hỏi chút. Hà Nội có địa chỉ nào khám tâm lý đảm bảo không ạ? Ví dụ Bệnh viện tâm thần trung ương 1, có ổn không ạ?

Cảm ơn các bạn đã đọc.
 

Ngocnguyen711

Gà con
Tham gia
22/1/22
Bài viết
7
Gạo
0,0
Re: Bệnh nhân số 8
Anh ta đã gần như được tự do! Anh vẫn đếm, vẫn bị trói vào thứ vòng tròn nghiệt ngã. Thế nhưng, như có mắt xích nào đó đứt ra, anh đã được buông lỏng, dần dần trở nên thanh thản. Anh đếm đến số bảy trăm, rồi lại "năm bảy từ" sao? Anh không đếm chính xác. Chính sự sai lầm này là mấu chốt để tôi đem lại tự do cho anh.

Nhưng anh chưa hoàn toàn tự do. Kể cả khi đã chết.
Vậy bạn có muốn viết về anh ấy sau cái chết! Hãy xem sách hướng dẫn chúng ta về sự tương lai linh hồn sẽ đi về đâu! Không phải là trí tưởng tượng của con người, mà là Sự Thật!
 
Bên trên