Bí mật cuối cùng của ai? - Cập nhật - Bloodyvenus

Bloodyvenus

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/5/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Bí mật cuối cùng của ai?

10553416_496131183866017_4498453680696857399_n.jpg

Tác giả: Ngọc Anhh ( Bloody venus).

Thể loại: Tình cảm, bi kịch.

Ratting: M

Tình trạng: Đang sáng tác.

Giới thiệu:​

Cuộc sống ai biết trước chữ ngờ.
Ba con người, ba số phận. Họ yêu nhau nhưng lại làm tổn thương nhau.
Hạnh phúc sao mong manh quá? Sao họ không thể nắm giữ nó trong tay.
Cùng nhau giữ mối hận thù sâu sắc trong tim, cuối cùng chính là tự làm đau đớn trái tim mình.
Thế rồi cuối cùng họ hiểu ra: " Không có gì là mãi mãi, kể cả những nỗi đau....."
Liệu rằng có chuyến đi nào mãi kéo dài...
Liệu có chuyến đi thời gian quay lại..​
Trích:
" Đi qua bao nhiêu sóng gió của yêu thương, giờ đây em chọn cách lãng quên để đương đầu với tất cả. Em biết, với cả hai trái tim đã chằng chịt những vết xước thì quên đi là điều không thể. Thế nhưng, ta sẽ tự khiến mình càng thêm đau đớn, khiến trái tim càng thêm nhớ về nhau nhiều thêm khi cứ níu kéo một điều gì đó đã trở thành xưa cũ. Vậy thì tại sao ta không chọn cách buông tay để quên đi tất cả? Để sóng gió bão bùng cũng theo đó mà lắng xuống. Mặc dù em biết: Quên anh... rất khó."
Mục lục:
Phần 1:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Ôi! Bi kịch sao? Tình tay ba sao? (Cái này là đoán mò từ 3 con người - 3 số phận). Cơ mà mình hóng.

P/S: Đối với dấu ngoặc (ngoặc đơn, ngoặc kép...): Các dấu ngoặc phải sát nội dung phía trong, không được có khoảng trống giữa nội dung và ngoặc bạn nhé.
Thế rồi cuối cùng họ hiểu ra: " Không có gì là mãi mài, kể cả những nỗi đau....." => Thế rồi cuối cùng họ hiểu ra: "Không có gì là mãi mãi, kể cả những nỗi đau....."
 

Bloodyvenus

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/5/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Ôi! Bi kịch sao? Tình tay ba sao? (Cái này là đoán mò từ 3 con người - 3 số phận). Cơ mà mình hóng.

P/S: Đối với dấu ngoặc (ngoặc đơn, ngoặc kép...): Các dấu ngoặc phải sát nội dung phía trong, không được có khoảng trống giữa nội dung và ngoặc bạn nhé.
Thế rồi cuối cùng họ hiểu ra: " Không có gì là mãi mài, kể cả những nỗi đau....." => Thế rồi cuối cùng họ hiểu ra: "Không có gì là mãi mãi, kể cả những nỗi đau....."
Hầy hầy. Cám ơn đã ủng hộ ạ. Cái đoạn mãi mái chắc đánh vội quá nên thế ạ. Em sẽ chú ý ạ.
 

Bloodyvenus

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/5/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Phần 1:

Có duyên sẽ gặp lại......

Có nợ sẽ tìm về..​

images

Chương 1: Hai lần gặp mặt.

Tháng 6, trời đầy nắng và gió. Khu phố dành cho giới thượng lưu bỗng nhộn nhịp, sầm uất đến lạ thường. Người ra kẻ vào ai cũng xúng xính quần áo đẹp và những bộ trang sức đắt tiền.

- Anh, vừa khít này!

Tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên. Cô xoay mình trước gương và thẹn thùng quay lại khoe với người bạn trai đi cùng.

- Chà! Nhìn chị như thiên thần vậy.

Cô gái cười ngại ngùng, khuân mặt khẽ ửng hồng trước lời khen quen thuộc của các cô nhân viên.

- Gói cho tôi bộ này.

- Anh! Đắt lắm, thôi khỏi.

- Không sao! Em thích là được, đắt nữa anh cũng sẽ mua cho em.

Cô gái cười ngọt ngào ôm lấy cổ bạn trai.

Phía bên cửa hàng đối diện, chàng trai khẽ nhếch khóe miệng. Khuân mặt lạnh lùng lộ rõ vẻ trào phúng. Đôi môi quyến rũ mở ra phun theo hai chữ: “ rẻ tiền”.

- Quân! Anh nói gì vậy?

- Không có gì? Xong rồi sao?

- Vâng ạ.

Cô gái có mái tóc xoăn hung đỏ cười, gật gật đầu. Quân rút ví, lấy thẻ đưa cho cô nhân viên, rất nhanh đã thanh toán xong. Anh cùng cô gái trẻ khoác tay nhau bước đi.
“Bộp” anh cùng cô gái cửa hàng đối diện va phải nhau, túi đồ trên tay rớt xuống đất, mi tâm anh nhíu lại.

- Thật xin lỗi.

Cô cúi mình nhặt lại chiếc túi đưa cho anh. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, đôi mắt anh lộ rõ vẻ sững sờ cùng ngạc nhiên.

- Không có mắt sao?

Cô nàng tóc hung đỏ cao giọng quát nạt, khuân mặt lộ rõ vẻ gét bỏ.

- Trịnh Vy, đi thôi em.

Anh nhanh tay kéo cô em họ đang nổi xung khí, cất giấu đi chút cảm xúc vừa hiện hữu. Cô quay lại, nhìn đến khi bóng dáng anh lẫn vào trong đám đông và chỉ còn là một dấu chấm nhỏ.

- Thái An! Mình cũng đi thôi em.

Chàng trai kéo tay cô gái, mang cô rời xa chốn vốn không thuộc về mình.

1 năm sau:

Trong ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc và tiếng nhạc sập sình đầy sôi động, cô gái nhỏ Thái An với mái tóc dài mềm mượt đen óng cùng khuân mặt được tô vẽ tỉ mỉ đang chìm đắm trong những phút giây trụy lạc. Lắc lắc ly rượu Rum, khóe môi đỏ nhếch lên đầy quyến rũ.

- Em gái! Sao ngồi một mình vậy?

Cá đã cắn câu. Thái An mỉm cười thích thú, cô đưa ly rượu lên uống một hớp rồi quay sang người bên cạnh. Ấn tượng của cô chỉ có thể bao trọn trong hai từ: “Kinh dị”.
Đó là một gã đàn ông tầm 50, với khuân mặt đầy râu ria và cái bụng phệ mà cô đoán trong đó chứa đầy bia. Ánh mắt của lão chính là ánh mắt của những kẻ bệnh hoạn, dâm đãng. Đây đích thị là một con cá trạch thối.

- Em gái! Nhìn anh như thế có phải là đã thích anh rồi không?

Lão già buông lời cợt nhả, đưa bàn tay núc thịt của mình chạm vào tay cô. Thái An ghê rợn, cô tránh né bàn tay như rắn nước đó.

- Bao tiền một đêm vậy?

Ly rượu trong tay khẽ chững lại rồi rất biết nghe lời mà táp thẳng vào mặt gã. Gã đàn ông cay cú, đưa tay vuốt mạnh mặt. Từ trong kẽ răng rít ra câu chửi thô tục:

- Chó má, loại làm gái như mày mà cũng bày đặt thanh cao sao?

- Yêu tôi còn khó huống chi ông đòi lên giường với tôi. Mà gã bệnh hoạn như ông một chút mảy may lưu tâm tôi cũng không đọng lại trong mắt. Rẻ rúm.

Thái An mỉm cười, khóe môi đỏ nhếch lên đầy trêu ngươi. Cô đưa hai ngón tay xoa xoa lại với nhau, khuân mặt tỏ rõ vẻ khinh bỉ. Dứt lời, cô đứng dậy, phủi mông quay đi tránh xa gã đàn ông như bị dịch.
Mái tóc dài đung đưa theo từng bước đi, vô tình chạm vào tay ai đó. Vương lại trong không gian một mùi hương thơm nhẹ.
Đăng Quân nhìn theo, đôi đồng tử xám sâu thăm thẳm. Hai lần gặp mặt có chút quen nhưng cũng vẫn chỉ là xa lạ. Ánh mắt anh đã không còn ngạc nhiên, có chăng chỉ là thích thú mà thôi.

Tháng 7, tháng của những cơn mưa bất chợt, tháng của chàng Ngưu Lang và nàng Chức Nữ, của những ngày chia xa.
Thái An thơ thẩn bước đi trên con đường đầy lá. Mái tóc dài buộc cao bay bay theo gió. Khuân mặt đã được gột bỏ lớp phấn son và trở về với vẻ nguyên thủy của nó. Tay cô đang đung đưa đôi giày cao gót, chân trần bước trên con đường trải sỏi. Miệng lẩm nhẩm bài hát quen thuộc.
Thành phố về đêm thật nhộn nhịp. Cuộc sống về đêm cũng thật lắm những tai ương.
Lòng Thái An nặng trĩu, bài hát đang hát cũng bị dừng giữa chừng. Đôi mắt cô trùng xuống, khổ sở cười một cái. Tự hỏi lòng từ bao giờ cô đã trở thành gái cao cấp?
Thở dài một hơi, cô xoa xoa cái bụng trống rỗng. Tối nay cô chưa có cái gì bỏ vào bụng a. Rẽ vào một quán ăn ven lề, Thái An chọn chiếc bàn còn trống duy nhất.

- Thím Năm! Cho con một tô mì. - Cô đưa tay vẫy vẫy, gọi người chủ quán đang ròng rã mồ hôi.

- Vẫn như cũ hả con?

- Dạ.

Thái An mỉm cười gật gật đầu. Đây là quán ăn có món mì mà cô thấy ngon nhất từ trước đến giờ. Sợi mì dai ngon vừa phải, nước dùng cũng rất đậm đà mang đặc trưng riêng. Giá cả lại rất vừa phải, phù hợp với túi tiền của sinh viên. Và cô chính là một trong những khách hàng trung thành.

- Mì đến rồi, mì đến rồi. Chúc con ngon miệng.

- Cám ơn thím!

Thái An đưa tay đón nhận, cô xuýt xoa rồi thưởng thức tô mì một cách ngon lành.
Ngay lúc đó, Đăng Quân đang ngồi trước màn hình máy tính. Tay anh bấm chuột lia lịa, khóe môi mỏng nhếch lên đầy thú vị. Điếu thuốc trên miệng được rít một hơi dài rồi bị chủ nhân nó dụi mạnh xuống chiếc gạt tàn gần đó. Vài vòng khói trắng lởn vởn, ma mị.

- Đơn giản, quả thực đơn giản đến mức tầm thường.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Đối với dấu ngoặc kép: Các dấu ngoặc phải sát nội dung phía trong, không được có khoảng trống giữa nội dung và ngoặc bạn nhé. (Cái này mình có nhắc bạn ở trên rồi).
Ấn tượng của cô chỉ có thể bao trọn trong hai từ: “ Kinh dị”. => Ấn tượng của cô chỉ có thể bao trọn trong hai từ: “Kinh dị”.
Chúng ta dùng dấu gạch ngang phân biệt giữa lời thoại và lời dẫn, không dùng gạch dưới bạn nhé.
- Thím Năm! Cho con một tô mì._ Cô đưa tay vẫy vẫy, gọi người chủ quán đang ròng rã mồ hôi. => - Thím Năm! Cho con một tô mì. - Cô đưa tay vẫy vẫy, gọi người chủ quán đang ròng rã mồ hôi.
 

Bloodyvenus

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/5/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 2: Khởi đầu của định mệnh.

Sáng sớm, trời đã mưa tầm tã. Từng cơn mưa trút xuống như mang theo sự giận dữ của ông trời. Thái An quận tròn trong chăn, đôi mắt không lớn cũng không nhỏ chớp chớp vài cái. Dụi dụi mặt vào chăn, cô ngáp dài một hơi. Thời tiết thế này quả thật không muốn rời giường nha.

Đưa tay với chiếc điện thoại trên bàn, cô di nhẹ. Há hốc mồm, Thái An lập tức bật dậy.
8 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn và tất cả đều là của lớp trưởng đẹp trai. Thái An ôm đầu rồi hét ầm lên.

- Ôi mẹ ơi! Chúa ơi, quỷ thần ơi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô lập tức chúi đầu vào điện thoại, đọc từng tin nhắn một.

“Thái An!”

“Thái An ỉn ỉn ơi!”

“ Ai. Thật là chán với nha đầu ngươi. Thầy chủ nhiệm mới thông báo, sáng nay bảy giờ tập trung. Nhớ mang theo đồ án. Ok.”

Đạp mạnh chăn, cô ba chân bốn cẳng chạy vù vào nhà tắm. “Thời gian, thời gian ơi! Mi mau dừng lại nào.” Tiếng lòng của cô gái nhỏ liên tục gào thét.
Vệ sinh với tốc độ nhanh nhất, cô đóng rình cửa phòng tắm và lao ngay đến trước gương. Túm cao mái tóc và chọn ngay một bộ đồ thoải mái. Nhét hết tất cả mọi thứ cùng đồ án vào trong ba lô. Xỏ vội thêm đôi sandal đế cao cô lao ngay ra khỏi nhà.

Con đường trải sỏi bì bõm nước, trôi nổi theo nó là những chiếc lá đã lìa cành. Giơ cánh tay lên, Thái An mếu máo. Thời gian chỉ còn 15 phút, không biết có thể kịp hay không. Thế là, cô gái nhỏ đã đưa ra một quyết định mà những người cầm ô đều cảm thấy thật điên rồ: “Chạy trong mưa.”
Đạp mạnh chân vào nước khiến chúng bắn tung tóe, Thái An vội vã chạy đi. Điểm xe bus chỉ còn cách gần 100m cũng là lúc hành khách cuối cùng đã lên xe cần đi. Thái An khóc thầm, miệng cố gắng hét to.

- Bác tài xế, bác tài xế! Chờ cháu với.

Tất cả mọi người xung quanh đều ngoái nhìn. Cô gái này thật phi thường nha. Rẽ mưa và có tiếng hét thật “thánh thót”.
Bác tài như không nghe thấy gì, cứ thế mà chuẩn bị cho xe rời đi. Đúng lúc đó, một thanh niên trẻ tuổi lên tiếng.

- Bác tài! Dường như cô gái trẻ kia đang đuổi theo xe ta. Bác có nên chờ cô ấy một chút không?

Bác tài nhìn qua gương chiếu hậu, khuân mặt nhăn nhúm hơi cười.

- Được. Chờ chứ.

Đúng lúc đó Thái An đã đuổi kịp, cô gấp rút cụp ô rồi trèo lên xe.

- Cảm ơn!Thật sự cảm ơn bác.

- Không có gì. Là cậu thanh niên kia đã nhắc nhở tôi. Nếu không cháu đã rớt rồi.

Bác tài vừa cho xe lăn bánh vừa lắc lắc đầu. Một tay chỉ về phía cậu thanh niên trẻ. Thái An đưa mắt nhìn theo, cô điều chỉnh lại hơn thở rồi mới cúi đầu cảm ơn. Chàng thanh niên mỉm cười, không nói gì.
Ôm chặt thanh tay bám, Thái An vuốt vuốt lại mái tóc lộn xộn. Cô khẽ thì thầm: “Quả là trời biết yêu thương người tốt.”

- Chào bác tài!

Thái An nói to, cô đưa tay vẫy vẫy.Bác tài xế mỉm cười, tiếp tục hành trình với những vị khách.
Đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, Thái An tá hỏa khi kim giây đang nhích dần đến số 12. Một lần nữa, cô gái nhỏ lại đạp nước chạy đi. Phía sau, chàng thanh niên trẻ khẽ cười. Cậu cảm thấy thích thú trước cô nàng thích chạy này. Giấu hai tay vào trong túi quần, cậu thong thả bước đi.

Tập đoàn Lord:

Chiếc xe đua Lamborghini Huracan màu trắng đỗ xịch trước cửa lớn. Đứa con của thần gió khiến tất cả mọi người đều ngoái nhìn. Từ trong xe Đăng Quân bước ra với một thân tây trang thẳng thướm. Anh giao lại chìa khóa cho nhân viên rồi bước đi. Hai hàng người lập tức được hình thành. Họ cúi đầu, đồng thanh chào.

- Chủ tịch.

- Chào mọi người.

Đăng Quân khẽ cười. Đôi mắt của các nhân viên nữ đều đã nở rộ hình trái tim.

- Nụ cười của chủ tịch thật đẹp, nếu đứng giữa mùa đông đó chính là mặt trời tỏa nắng

Một cô nhân viên mơ mộng, hai tay chắp lại với nhau nói. Tất cả mọi người đều vui vẻ. Quả thật chủ tịch của họ có thể cười đích thị là đã có chuyện tốt nào đó.
Bước vào thang máy dành riêng cho chủ tịch. Đăng Quân lên thẳng tầng 15 -tầng cao nhất của tòa nhà.

- Chào chủ tịch!

- Chào mọi người! Lyu, pha cho tôi một tách cafe.

Cô thư kí tên Lyu gật đầu, lập tức rời đi. Đăng Quân bước vào phòng. Anh đặt chiếc cặp lên bàn, rồi đưa tay với lấy quyển sách ở trên đó.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên. Lyu bước vào cùng ly cafe thơm ngát và tập tài liệu trên tay. Cô cẩn thận đưa ly cafe đến trước mặt chủ tịch.

- Chủ tịch, đây là hợp đồng cần kí cùng công ty RA. Còn đây là tài liệu mà anh đã yêu cầu ạ.

- Được. Cô cứ đặt ở đó, lát nữa tôi sẽ xem.

Lyu đặt tập tài liệu xuống sau đó lập tức đi ra ngoài. Đăng Quân đưa tay lấy ly cafe, tùy ý thưởng thức.

Thái An thở hồng hộc. Cô đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc. Cô đảo tròng mắt, ngó nghiêng xem xét tình hình. Vuốt vuốt ngực, Thái An mỉm cười mãn nguyện. Thế mới biết, tài năng chạy của cô quả đáng khâm phục.

- Chào ỉn ỉn! Chạy nhanh quá nhỉ?

Thái An giật bắn mình, cô từ từ quay người lại. Nhún mình một cái, cười tươi rói.

- Còn phải nói.

- Nói nói cái con khỉ. Cái đồ con heo nhà mi. Sao suốt ngày có thể ngủ được vậy? Hả? Trong khi người khác ta chỉ cần gọi một cuộc còn mi ta cần gọi đến 8 cuộc và tốn 3 tin nhắn mà chả thấy tăm hơi đâu.

- Ấy ấy. Chụy, chụy bình tĩnh nào. Đừng nổi nóng như vậy. Em sợ.

Thái An xu nịnh đưa tay vuốt lưng Vũ Anh – anh chàng lớp trưởng ba đê. Vũ Anh nguýt dài, bĩu môi, đỏng đảnh bước đi. Thái An ngao ngán thở dài, bước theo.

Thầy Khoa bước vào lớp và dẫn theo một thanh niên trẻ. Đôi mắt Thái An ánh lên sự ngạc nhiên. Chính là người đã giúp đỡ cô ban nãy. Trời, trái đất thật tròn.

Thầy Khoa hắng giọng, đưa tay đẩy cao gọng kính. Giọng nói trầm ấm hơi ồm đều đều phát ra.

- Chào các em!

- Chúng em chào thầy ạ! – Cả lớp đồng thanh đứng lên chào thầy.

Thầy Khoa mỉm cười, đôi mày bạc và chùm râu phía dưới khẽ rung rinh. Những nếp nhăn trên trán thầy hằn sâu, nhưng khuân mặt già nua vẫn tràn đầy sức sống.

- Hôm nay, thầy chính thức tuyên bố với các em. Ông già với 64 năm sống cùng nghệ thuật và 14 năm tính từ thưở mới lọt lòng này sẽ nghỉ hưu dưỡng già. Và đây giảng viên trẻ tuổi, điển trai bậc nhất trường ta Trần Thiên Nam sẽ là chủ nhiệm mới của các em.

Thầy Khoa nói bằng giọng đều đều, đôi mắt thầy ánh lên sự trìu mến. Thầy vỗ tay, giới thiệu người thanh niên trẻ.

Tất cả lớp đều vỗ tay. Thái An với đôi mắt đã ánh nước, mếu máo nhìn thầy. Thời gian 3 năm không quá dài nhưng cũng không thể nói là ngắn. Tình cảm trong cô nàng đa sầu đa cảm này đã rất lớn.
Thầy Khoa tuy là một người già nhưng không hề cổ hủ. Thầy mang trong mình những nhiệt huyết của tuổi trẻ. Thầy luôn giúp đỡ tận tình và đưa ra những ý kiến cho sinh viên. Vậy mà giờ đây phải xa thầy quả thật cô không nỡ.

Tiếng sụt sùi của Thái An thu hút 28 đôi mắt cùng nhìn vào. Cô đứng đó, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ tí tách xuống bàn.
-
Thái An! Bà làm sao vậy?

Vũ Anh cau có, nhỏ giọng gặng hỏi. Thái An lắc đầu, cô đưa tay lau mắt.

- Thái An! Làm sao con khóc?
Thầy Khoa bắt chước điệu bộ giống bụt, dần dần tiến đến trước mặt cô học trò nhỏ. Thái An ngẩng đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô ôm chầm lấy thầy, giọng nói trong tiếng nấc vang lên.

- Thầy ơi! Liệu thầy có mất tích luôn không ạ?

Thầy Khoa mỉm cười, khóe mắt hiện rõ nếp nhăn. Thầy đưa tay vỗ lưng cô học trò nhỏ.

- Nói gì vậy con nhỏ này. Thầy làm sao có thể xa lũ quỷ nhỏ các em được.

Thái An bật cười, mọi người trong lớp vỗ vỗ tay. Rồi cùng nhau ôm chầm lấy thầy. Thầy Khoa mệt nhọc đưa tay đẩy đẩy lũ quỷ nhỏ, hắng giọng ra lệnh.

- Tránh xa tôi ra. Đừng có thấy tôi đẹp trai mà sán đến nhé.

Thiên Nam mỉm cười, mắt anh ánh lên tia nhìn ấm áp. Tình cảm thầy trò quả thật sâu nặng như biển trời vậy.

- Được rồi. Được rồi. Các em phải nghe thầy giáo mới giới thiệu chứ.

Cả lớp lập tức im lặng, quay trở về chỗ ngồi. Thiên Nam ngẩng cao đầu, dõng dạc giới thiệu.

- Xin chào! Tôi là Trần Thiên Nam. Các em có thể gọi tôi là Ivan. Tôi là giảng viên mới, mong các em giúp đỡ.

- Được được. Thầy, em muốn hỏi. - Nhận được cái gật đầu từ Ivan, cậu sinh viên lập tức tiếp lời. - Thầy đã có bạn gái chưa ạ?

Tất cả lớp lập tức ồ lên. Thầy Khoa cùng Ivan nhìn nhau cười. Thiên Nam lắc đầu, anh từ chối trả lời câu hỏi đến vấn đề riêng tư khiến mọi người đều thất vọng. Cứ thế mọi người lần lượt đưa ra các câu hỏi và đều nhận được những giải đáp tương ứng.
Thái An chăm chú ngồi nghe. Chàng giảng viên này cũng thật tài giỏi đi. 14 tuổi du học bên Anh. 16 tuổi đỗ đại học mỹ thuật London. 24 tuổi có bằng tiến sĩ và trở thành một công tố viên vô cùng có uy tín ở đại học Havard. Cô ngao ngán lắc đầu. Người ta tuổi trẻ tài cao, còn mình thì tuổi trẻ giỏi ăn.
Tiếng rung của điện thoại khiến Thái An giật mình. Cô lấy máy là một số lạ. Thái An chần chừ, cô không có thói quen nghe những số máy mà mình không biết. Linh tính mách bảo, cô cúi người xuống thấp khẽ giọng nói.

- Alo.
-.....
- Vâng. Đúng ạ.
-.......
- Sao? Được được. Tôi sẽ đến ngay ạ.

Thái An cuống cuồng tắt máy, cô lao nhanh ra khỏi lớp trước ánh mắt tò mò của mọi người. Thiên Nam nhíu mày không bằng lòng. Tự nhủ lòng phải dạy dỗ cô học trò này thật tốt.
 

Bloodyvenus

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/5/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Chương 3:

Thái An thẫn thờ bước ra từ phòng bác sĩ. Đôi mắt đờ đẫn không để ý đến xung quanh. Cô va phải người này, đập phải người kia. Ngẩng mặt, đôi mắt cô đã ầng ậc nước. Cô đảo tròng mắt, nước từ hốc mắt từ từ rơi xuống. Lăn dài trên bờ má trắng mịn. Từng lời nói của bác sĩ cứ vang lên trong đầu cô.

“Hôm nay, thằng bé bị khó thở. May mắn là có mẹ của bệnh nhi giường bên nên chúng tôi mới kịp thời sơ cứu. Tôi nghĩ... cháu hãy mau mau quyết định làmphẫu thuật cho thằng bé. Càng để lâu, bệnh tình sẽ càng nặng hơn đó.”

Thái An bật khóc nức nở, cô trượt dần xuống hành lang của bệnh viện mặc kệ những ánh nhìn thương hại kia. Cô đưa tay vòng quanh đầu gối với những mỏi mệt bao quanh.

“ - Vậy.....viện phí là bao nhiêu ạ?

- 65 triệu...”

Thái An thở dài não nề, số tiền lớn vậy, cô làm sao có thể kiếm được đây?

Lau sạch mặt, cô tự nhủ bản thân phải cứng rắn lên. Nếu không... Hải Phong của cô phải làm như thế nào đây.

Bước vào phòng bệnh sau khi tâm trạng đã khá hơn nhiều. Thái An chào hỏi qua mọi người rồi đi thẳng tới chỗ em trai đang nằm. Thằng bé đang quay mặt vào trong, đọc nốt cuốn truyện dang dở.

Thái An lặng người đứng nhìn em. Thằng bé 5 tuổi hồn nhiên với một thân thể nhiều bệnh tật. Một giọt nước mắt rơi xuống, Thái An đưa tay lau mạnh đi. Cô nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ. Không thể để thằng bé nhìn được những giọt nước mắt mềm yếu này.

Thái An kéo ghế, cô đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm như tơ của Phong. Thằng bé giật mình, hơi thở có phần khó khăn.

Thái An hoảng hốt, cô đưa tay vuốt ngực thằng nhỏ. Bàn tay khác định bấm chuông thì nghe thấy tiếng nói khò khè của nhóc em.

- Chị! Em ổn rồi.

- Phong, chị xin lỗi.

Cô ôm chầm thằng bé vào lòng. Thằng nhỏ chỉ cười toe. Nó đưa tay cù nách cô.

- Đừng bảo chị lại khóc nhè nhé.

- Quỷ sứ.

- Hihi. Chị này, sao hôm qua chị không đến thăm “Tôm”?

- Hôm qua chị có rất nhiều bài tập. Nếu không làm kịp chị sẽ bị thầy giáo đánh vào mông đó. Em không thương chị sao?

- Hihi. Không. Mông chị “Cua” nhiều thịt lắm mà.

Bé Phong lắc lắc đầu, nhe răng cười để lộ ra chiếc răng cửa bị sún.

- Eo ôi. Xấu trai chưa này.

Hai chị em cứ thế nói chuyện vui vẻ, xua đi vẻ u sầu của căn phòng bệnh đầy mùi thuốc.


Buối tối, Thái An ngồi trước gương. Cô đang tô trát hàng lớp phấn lên mặt. Đôi mắt mèo ma mị, đôi môi đỏ quyến rũ. Mái tóc dài xoăn lọn. Chiếc váy ngắn hở lưng và đôi giày cao gót cả chục phân. Tất cả đều tạo nên một Thái An hoàn toàn khác – một Thái An với cuộc sống về đêm.

Khoác thêm chiếc túi xách, cô thong dong bước ra ngoài.

Dừng chân trước “Star” – một quán bar có tiếng. Thái An khẽ vặn vẹo thân mình. Một chút do dự hiện hữu trong mắt cô. Nhưng khi nghĩ đến thân thể bé nhỏ kia. Cô liền ngay lập tức đá bay nó vào một xó. Hít sâu một hơi, cô uyển chuyển bước vào.

Tiếng nhạc sập sình cùng tiếng nói chuyện rộn rã. Thái An đảo mắt, khóe môi khẽ cong lên. Trong này, quả có nhiều cá vàng nha.

Tiến đến ghế ngồi tại quầy. Cô đưa tay ngoắc ngoắc anh chàng chuyên pha chế. Chàng nhân viên đưa mặt lại gần, Thái An bất ngờ thổi một hơi. Hơi thở thơm mùi bạc hà làm chàng ta ngẩn ngơ.

- Cho em một ly Rum.

Gõ bàn tay với những ngón tay trắng nõn với màu sơn đen lên bàn. Thái An gọi cho mình Ly rượu quen thuộc.

Cô đung đưa thân mình theo điệu nhạc, ngón tay gõ gõ lên bàn theo nhịp điệu.

Một anh chàng tiến lại gần phía cô. Bàn tay nóng bỏng khẽ vuốt bờ vai mềm. Lông tơ của Thái An dựng ngược lên. Cô... đang nổi da gà.

Cô đưa tay gỡ nhẹ bàn tay rắn nước kia ra. Đôi mắt ướt át nhìn về phía chàng trai. Một khuân mặt khá điển trai. Nở nụ cười quyến rũ, cô nâng ly rượu, khẽ chạm vào cốc của chàng trai. Sau đó, đưa lên miệng uống một ngụm.

Chàng trai thích thú, khóe môi giương cao. Lòng tự tán thưởng: “Mới đó mà đã liêu xiêu, tán gái thời nay quả không khó.”

Thái An đứng dậy, cô đang bước ra sàn nhẩy. Bàn tay cô khẽ vuốt ngực chàng trai. Đong đưa, gợi cảm.

Tùy hứng nhảy, cô lắc lư thân mình theo điệu nhạc. Mái tóc xoăn tung bay tán lạn. Rối loạn quệt vào tay ai đó. Nhiều chàng trai lại gần, tỏ ý muốn được nhảy cùng cô. Cô không cự tuyệt chỉ là nhếch mép cười khinh thường.

Chàng trai ban nãy tiến lại, cùng cô lắc lư. Cả hai cùng phối hợp rất ăn ý.

- Em có thể làm bạn gái anh không? – Chàng trai ghé sát tai cô, hét lên.

- Còn phải xem anh có thể chiều nổi em không đã.

Thái Am mỉm cười quyến rũ, sau đó trở lại phía quầy. Chàng trai cao hứng đi theo. Trong đầu lởn vởn suy nghĩ: “Tiền sao? Thẳng thắn đấy.” Khẽ vuốt lưng Thái An, chàng trai cao giọng nói.

- Một buổi đi chơi! Em muốn bao nhiêu?

- Thế này có thể coi là anh đang khinh thường tôi không? – Đôi môi mọng nâng lên, khuân mặt không cảm xúc.

- Nào. Đâu phải. Anh chỉ là....

Tiếng chàng trai còn chưa dứt thì tiếng hét cao vút của một cô gái đã vang lên. Với mái tóc vàng hoe và cách trang điểm dữ tợn, cô ta thật khiến người khác giật mình.

- Con hồ ly tinh này. Sao mày dám ngang nhiên quyến rũ bạn trai tao?

- Hổ báo phương nào đây? Trên mặt bạn trai cô có dán chữ: “Tôi là người đã có bạn gái à?”

Thái An buông lời trêu trọc, cô bình thản nhấp rượu như không có gì xảy ra.

Tất cả mọi người đều bu quanh lại. Vui vẻ chứng kiến một trận chiến sắp xảy ra.

Cô nàng váy da báo tức giận, mặt đã hiện mấy vạch đen sì. Cô ta đưa tay, tát mạnh vào mặt Thái An. Gào lên khiến bọt bắn tung tóe.

- Gái đ-ĩ già mồm! Mày tưởng ăn lại mà ngon sao?

Cú đánh vừa rồi không quá mạnh nhưng vì không có sự chuẩn bị nên cô bị ngã đập vào bàn. Thái An đưa tay lau khóe miệng dính máu. Cô chống tay đứng dậy, đôi môi đỏ nhếch lên. Rất nhanh một cái tát đã được đáp trả.Váy da báo nghiến chặt răng.

- Nói không ngại mồm sao? Xin hỏi, cô đã là con đàn bà thứ mấy trăm của anh ta rồi?

- Mày..... mày... chết với tao. Lên cho tao.

Cô nàng váy da báo vung tay, tức tối kêu lũ người phía sau. Ngay lập tức ba đàn em từ dưới lao lên. Kẻ túm tóc, kẻ đánh, kẻ cào. Một khung cảnh hỗn loạn được tạo thành. Thái An quyết liệt chống trả. Cô khinh bỉ lũ người cậy đông hiếp yếu. Chiếc váy đã bị xé rách, lộ ra bộ ngực căng tròn. Lũ đàn ông háo sắc như lũ chó thèm xương thèm thuồng nuốt nước bọt. Tình thế quả thật rất bất lợi.

Đúng lúc đó, tiếng quát tức giận của người thanh niên vang lên cùng với tiếng bước chân dồn dập của các nhân viên bảo vệ.

- Dừng lại mau.

Lũ người kia không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục lao vào cắn xé con mồi. Chàng thanh niên trẻ tuổi lao vào, gỡ những bàn tay dài ngoằng kia ra. Anh cởi áo khoác, bọc lấy người Thái An.

Thái An ngẩng đầu, cô há hốc miệng ngạc nhiên. Tiếng nói trong cổ họng ứ nghẹn, không thành lời.

- Ngậm miệng lại.

Hóa ra chàng thanh niên trẻ tuổi chính là Ivan. Anh đang cùng bạn bè định chơi một chút. Ai ngờ, vừa bước vào trong liền gặp ngay cảnh hỗn loạn. Anh vốn không định để ý. Nhưng khuân mặt thảm hại kia, có hóa thành tro anh cũng có thể nhận ra. Cô nàng sinh viên do anh chủ nhiệm – Đào Thái An. Vì vậy, anh mới tức tốc lao đến đây.

- Các cô có biết theo điều 245 của bộ luật hình sự thì gây gổ nơi công cộng có tổ chức sẽ bị phạt từ 2 đến 7 năm tù không hả?

- Thằng cha này nói gì lạ vậy?

- Nếu các cô muốn thử, tôi sẽ lập tức gọi công an giúp các cô thỏa mãn thú vui bóc lịch.

Bọn người kia nhìn khuân mặt nghiêm túc của anh thì hoang mang lo sợ. Cô nàng váy da báo lập tức vẫy tay, kéo đồng bọn dời đi.

Thái An chưa kịp mở miệng cảm ơn thì đã bị anh kéo đi. Cô nhanh tay với lấy chiếc ví rồi cùng anh đi ra ngoài.

Phía sau kia, trên chiếc ghế salon màu huyết dụ. Đăng Quân gác đôi chân dài lên bàn, khóe môi mỏng cong lên đầy thú vị. Cô nàng này, đối với anh thật “lắm” duyên.


Thiên Nam kéo tay Thái An đi một quãng khá xa. Anh không nói gì, chỉ như vậy mà kéo cô đi. Thái An nhăn nhó, cô dùng dằng, muốn vùng tay ra.

- Buông tay! Thầy đang làm đau em đó.

- Em mà cũng biết đau sao? Con gái con đứa, một mình lao vào cái chốn ăn chơi đó. Lại còn tay bo đánh nhau với chúng. Em thử nghĩ xem, nếu không có tôi em còn “lành lặn” như bây giờ không?

- Chuyện của em đâu cần thầy quan tâm. A!

Thái An ngang bướng cãi lại, vì hét quá to mà khóe môi bị rách nứt ra. Đau xót. Ivan hung hăng tiến lại. Anh ấn cô sinh viên nhỏ xuống chiếc ghế đá gần đó. Sau đấy chạy vụt đi.

Thái An chua xót lắc đầu: “Mày mơ tưởng cái gì? Cuối cùng thì vẫn là người dưng. Trở về với thực tại đi.” Cô tự giễu cợt bản thân và cảm thấy mình quá ngu xuẩn khi đã rung động vì hành động đó. Đang mải mê với những suy nghĩ, Thái An giật mình khi một miếng bông nhỏ dang lướt trên mặt cô. Cô cựa quạy.

- Ngồi im. Không là xót ráng chịu đó.

Thái An bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đã lâu rồi không có ai ân cần với cô như vậy. Trái tim nhỏ bé của cô như có dòng suối mát lạnh chảy qua.

- Xong rồi. Về nhà thôi.

Ivan vứt bông băng vào trong thùng giác. Anh ngoắc tay goị cô.

- Sao còn chưa đứng dậy?

- Thầy....em trật chân rồi.
 
Bên trên