Bí mật đằng sau lớp mặt nạ - Cập nhật - namkiara

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Tên truyện: Bí mật đằng sau lớp mặt nạ
Tác giả: namkiara
Tình trạng truyện: Đang viết
Giới hạn tuổi: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Cô: người con gái bé nhỏ bị người cha ruồng rẫy đem bán.
Hắn: vị lão đại lạnh lùng tàn nhẫn, luôn luôn đau đáu nỗi đau mất đi người yêu trong quá khứ.
Anh: người mua cô, cuối cùng vì kế hoạch của mình mà đẩy cô ra khỏi tầm tay.
Ba con người ở thế giới ngầm trong một cuộc chiến thảm khốc. Bí mật về thân thế suốt năm năm chôn giấu cũng dần hé lộ. Cuối cùng ai mới là người đứng sau tất cả?
MỤC LỤC
Chương 1: Số phận
Chương 2: Hang cọp
Chương 3: Thú cưng
Chương 4: Chạy trốn
Chương 5: Cái bẫy
Chương 6: Trận đấu quyết định
Chương 7: Huấn luyện
Chương 8: Vùng đất xa lạ
Chương 9: Lâu đài Hoa Hồng Đen
Chương 10: Dưới ánh trăng vàng
Chương 11: Cuộc đọ kiếm
Chương 12: Vị trí mới
Chương 13: Trò chơi bắt đầu
Chương 14: Thân phận
Chương 15: Về lại lâu đài
 
Chỉnh sửa lần cuối:

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 1: Số phận
“Đứng lại… đứng lại ngay!”

Mặc kệ những tiếng hét phía sau, Hiểu Đồng vẫn cắm đầu chạy tiếp. Cô đã mệt lắm rồi nhưng vẫn không thể dừng lại. Đám người đó vẫn đuổi theo sát nút. Tưởng chừng sức người là có hạn nhưng đến lúc sinh tử mọi thứ lại vượt xa tưởng tượng của cô.

Chợt cô nhìn thấy bức tường cao lớn phía trước. Không thể nào, đã là ngõ tắt. Hiểu Đồng lo sợ nhìn lại phía sau, bọn họ chắc cũng đã nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô, mỉm cười từ từ đi đến. Hiểu Đồng lùi lại như một phản xạ, cô bấu vào bức tường mạnh đến nỗi móng tay đã rướm máu.

- Cô còn định chạy đi đâu?

Ba người đàn ông to lớn vây quanh cô, Hiểu Đồng quỳ sụp xuống đất, giọng van lơn:

- Xin các người tha cho tôi một con đường sống!

Tiếng cười ghê rợn vang lên, một tên siết mạnh vai cô:

- Bố cô đã bán cô cho chúng tôi, nếu cô muốn thoát, đưa tiền lại đây, giá gấp mười lần!

Hiểu Đồng khóc không ra tiếng, chân cô tê đi không gượng dậy nỗi, cô nhìn bọn chúng bằng ánh mắt tội nghiệp nhưng đáp lại chỉ là giọng nói vô tình:

- Ở cái xã hội này, cha bán con là chuyện quá bình thường. Cứ coi như đó là công nuôi dưỡng của cha cô từ bao lâu nay. Sống ở đây, người giàu thì có rất nhiều tiền còn người nghèo thì lại càng nghèo. Cô ở tầng lớp thấp nhất của xã hội nên chấp nhận số phận đi!

Hiểu Đồng im lặng không nói nên lời.

- Đưa cô ta đi! Đến thành Quân Chủ!

Hai người đàn ông kéo cô đi xềnh xệch ra xe. Hiểu Đồng lo sợ, thành Quân Chủ này cô đã nghe tiếng từ lâu. Là biệt thành của Trương gia. Họ làm giàu bằng buôn bán vũ khí và là băng đảng xã hội đen có thế lực lớn nhất hiện nay. Bán cô vào đó không hiểu rốt cuộc là để làm gì. Nghĩ đến cảnh bị bọn người man rợ vây xung quanh làm nhục, cô không khỏi rùng mình. Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ phải thoát khỏi nơi đây. Lợi dụng lúc bọn họ không đề phòng cô đánh mạnh vào gáy tên đang cầm vô lăng. Chiếc xe mất lái chạy hỗn loạn, cô cũng bị lắc lư theo cho đến khi nó đâm vào dải phân cách trên đường. Dù đầu đã chảy máu nhưng Hiểu Đồng vẫn cố đẩy cửa bước ra. Cô loạng choạng chạy ngược lại con đường lớn. Phía sau bọn họ vẫn chưa đuổi theo kịp. Chạy được một đoạn, Hiểu Đồng bắt đầu thấy choáng váng, cô đâm sầm vào một chiếc xe màu đen đang chạy trên đường. Tiếng phanh kit vang lên khô khốc. Không còn gắng gượng được nữa, cô ngã xuống đường chỉ thấy loáng thoáng một bóng người đang từ từ cúi xuống.

 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 2: Hang cọp
Hiểu Đồng mở mắt, tất cả xung quanh hiện lên một màu trắng xóa mơ hồ. Cô sờ lên đầu, vết thương đã được băng lại từ lúc nào. Cố gắng lết xuống giường, cô đi ra cánh cửa có màu tro lạnh lẽo. Nhìn xuống tầng lầu, cô giật mình. Ba người lúc trước đuổi bắt cô đang ở đó. Như vậy là thế nào? Họ quỳ xuống trước mặt một người đàn ông đang quay lưng lại mà cô không tài nào nhìn thấy được. Một giọng nói trầm nhưng sắc lạnh vang lên từ người đàn ông bí ẩn đó.

- Nói như vậy nghĩa là ba người các anh để một cô gái yếu đuối chạy thoát sao? Ngay cả khi cô ta đang bị thương?

- Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, thiếu gia, chúng tôi xin lỗi.

Hiểu Đồng không tin nỗi vào tai mình, người đó là vị thiếu gia có địa vị khiến người ta khiếp sợ nhất thành Quân Chủ này sao? Anh ta là người mua cô cũng chính là người cứu cô hay sao? Cô chưa kịp hết bàng hoàng thì một tiếng súng nổ vang lên khiến cô giật mình. Một người trong ba người đó ngã gục xuống. Hai người kia sửng sốt nhìn xuống thi thể đó. Vị thiếu gia kia lại chĩa súng vào đầu người thứ hai, giọng lạnh lùng:

- Đã không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng mong còn sống!

Ngón tay hắn đã đặt lên cò súng. Hiểu Đồng vội vàng hét lên:

- Khoan đã!

Ba người bên dưới vội ngẩng mặt lên. Giờ Hiểu Đồng mới thấy rõ khuôn mặt của con người máu lạnh đó. Anh ta còn khá trẻ chỉ hơn cô vài tuổi. Gương mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính nhưng vẫn hiện lên nét u tối khiến cô cảm thấy đáng sợ. Một người đang quỳ dưới đất nhận ra cô, hắn kinh ngạc:

- Cô…

Hiểu Đồng thở một hơi dài, cô nói với người đang cầm súng:

- Tôi chính là người bọn họ đã để chạy thoát đó!

Trương thiếu gia kia còn ngạc nhiên hơn, hắn nhìn cô từ đầu đến chân rồi bỗng cười lên một cách đáng sợ:

- Ra là cô! Thật không nhận ra! Vậy tại sao còn đi xuống đây tiết lộ thân phận?

Hiểu Đồng nuốt nước bọt giấu đi sự sợ hãi:

- Tôi đã ở đây rồi hãy tha cho bọn họ!

Trương Lãnh bật cười:

- Cô tốt bụng đấy, sao không để tôi giết hết bọn họ, không ai mò ra được tung tích của cô, lúc đó cô tha hồ mà hưởng thụ những ngày tháng tự do?

Hiểu Đồng thản nhiên:

- Tôi nợ anh một mạng, dù sao cũng phải trả lại nhất là khi người đó là anh. Bọn họ chết rồi anh cũng sẽ phái người khác đi bắt tôi, lúc đó cũng chẳng thoát nỗi. Như vậy thà để ngay từ đầu bị anh bắt lại còn hơn. Tôi không muốn người khác vì mình mà phải chết một cách vô ích.

Trương Lãnh mỉm cười:

- Cô thông minh hơn tôi tưởng, chính xác là như vậy đấy, dù có chạy đằng trời cô cũng không thoát nỗi khỏi tay tôi. Nhưng bọn họ làm sai vẫn là làm sai, tôi không thể tha thứ!

Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng súng nữa vang lên khiến người Hiểu Đồng run lên dữ dội. Cô kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cả người loạng choạng như sắp ngã. Máu chảy không nhiều, chỉ có một dòng nhỏ chảy ra trên mi tâm của bọn họ nhưng đối với cô đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Con người này tàn nhẫn đến thế sao?

Trương Lãnh khoát tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ sau lưng, họ rời đi, ngay cả ba cái xác trên sàn cũng được dọn đi một cách sạch sẽ không còn lại chút máu nào. Trương Lãnh ngồi xuống ghế, anh nhìn cô, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Đến đây! Lau tay cho tôi!

Hiểu Đồng mím môi, cảnh tượng ban nãy vẫn còn khiến cô khiếp sợ. Chân cô run run bước tới, cô biết chỉ một chút sơ sẩy, cũng có thể khiến cô trở thành một cái xác lạnh lẽo giống họ. Hiểu Đồng lấy chiếc khăn lạnh bên bàn lau bàn tay cho Trương Lãnh. Giọng nói của hắn khẽ vang lên bên tai:

- Cô tên gì?

Hiểu Đồng hơi nghẹn lại, giọng cô lí nhí trong cổ họng:

- Giang Hiểu Đồng!

- Sao lại bị bán vào đây?

Hiểu Đồng cúi gằm mặt xuống, cô không muốn nhắc tới hoàn cảnh của gia đình mình. Mẹ mất sớm ngay cả cô cũng không thấy mặt, năm năm trước xảy ra một trận hỏa hoạn, mọi tài sản trong nhà đều mất hết, cô sống với người cha nát rượu. Trong cái xã hội thối nát này ngay cả một con đường sống cũng không chừa cho một kẻ đáng thương như cô. Bị cha bán cho một kẻ buôn người,cô không ngờ rằng người đó làm việc cho Trương gia- gia đình quyền uy và đáng sợ bậc nhất trên thế giới. Đến hôm nay cô mới thấy được hết sự tàn bạo đó.

Thấy cô im lặng không nói, Trương Lãnh cũng chẳng gặng hỏi thêm, hắn ra lệnh:

- Lên phòng nghỉ ngơi đi, muốn làm việc cho tôi, cô phải có một sức khỏe tốt.

Hiểu Đồng nhẹ nhàng bước lên lầu. Cô khóa trái cửa, sự việc vừa rồi khiến cô choáng váng. Đúng là số phận đang trêu ngươi cô, gặp ai không gặp, lại gặp chính người đã bỏ tiền ra mua cô. Không biết anh ta sẽ hành hạ cô thế nào, một cô gái yếu đuối như cô liệu có thể làm gì để thay đổi số mệnh.



Trương Lãnh bước vào thư phòng, Tôn Nhã đón lấy chiếc áo khoác từ tay anh. Giở lại tập hồ sơ được giấu kỹ trong két bí mật. Năm năm rồi, thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả. Nhìn thấy nụ cười trên môi anh, Tôn Nhã khẽ hỏi:

- Cô ấy đã trở lại?

Trương Lãnh không nói chỉ im lặng gật đầu. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng:

- Chỉ là không ngờ người đó sống trong xã hội này lại càng trở nên ngoan cường hơn bao hết!
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 3:Thú cưng
Ba ngày sau vết thương trên đầu đã khỏi hẳn, cô lò dò đi xuống phòng. Mấy ngày nay, ngoại trừ lúc bọn họ đem cơm cho cô, cửa phòng cô luôn khóa kín. Trương Lãnh cũng không cho người đến tìm nhưng sáng nay sau khi bác sĩ gỡ băng trên đầu đã thông báo cô xuống thư phòng gặp hắn. Đám người bảo vệ chia ra mỗi người cách nhau hai mét đứng dàn trải trong nhà, nhìn cô đi xuống cũng đứng im như không có gì. Bọn họ ngay chút phản ứng cũng không có, nếu đi xuống nhà vào ban đêm chắc cô sẽ sợ chết mất. Hiểu Đồng không biết thư phòng ở đâu cũng không tiện hỏi, cô đành đứng im nơi phòng khách. Thực sự cô vẫn chưa chuẩn bị cho tình huống ngày hôm nay. Trương Lãnh muốn gặp cô là để làm gì? Giao nhiệm vụ? Nếu vậy hắn ta cần gì tốn công chỉ cần bảo người nói cho cô là được rồi. Hay là… Hiểu Đồng không muốn nghĩ đến nữa. Tiếng chuông điện thoại vang lên, không có ai ra nhận, bọn họ ở đâu hết rồi. Hiểu Đồng vội vàng cầm máy lên, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng đến rợn người:

- Đừng mãi ngẩn người ở phòng khách nữa, đến đây nhanh đi!

Hiểu Đồng cảm thấy kỳ lạ sao hắn lại biết cô đang ở đây, cô ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chiếc camera bé xíu trên tường đang quét qua. Ra là vậy.

Hiểu Đồng luống cuống:

- Tôi không biết thư phòng ở đâu?

Cô nghe rõ tiếng thở nặng nề ở đầu dây bên kia:

- Đi thẳng đến cuối hành lang tầng một, phòng bên trái theo hướng của cô.

Hiểu Đồng đi theo chỉ dẫn, cô đẩy cửa bước vào. Trương Lãnh đang ngồi trên ghế, căn phòng chỉ có một cửa sổ duy nhất lại bị bóng hắn chiếm lấy trở nên tối tăm đáng sợ. Hiểu Đồng nén sự sợ hãi bước tới:

- Anh tìm tôi?

Trương Thần từ từ quay người lại, gương mặt vẫn lạnh lẽo như trước. Hắn nhìn cô chăm chú:

- Cô thì có thể làm công việc gì nhỉ?

- Rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, tôi đều có thể làm tất cả!

Trương Lãnh bật cười, hắn lắc đầu:

- Những việc đó đều đã có người giúp việc làm rồi, tôi mua cô bằng một số tiền lớn thì ít ra cũng phải sử dụng để làm gì đó có ích chứ!

Hiểu Đồng cảm thấy khó hiểu, hắn nói vậy nghĩa là trước nay chưa từng mua người sao? Như đoán được sự tò mò của cô, Trương Lãnh nói thêm:

- Những thứ tôi thích sẽ tự mình cướp lấy, không cần dùng đến tiền!

Hiểu Đồng hoảng sợ, trống ngực cô đập thình thịch, hắn ta nói vậy là có ý gì. Trương Lãnh đứng lên khỏi chỗ ngồi bước đến chỗ cô. Hiểu Đồng vội lùi lại bị hắn dọa đứng sát bên tường. Trương Lãnh vẫn bước tới, hắn kề sát mặt cô đang run lên. Một tay hắn nâng cằm cô, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi môi đang run lên vì sợ hãi kia khẽ cười. Hiểu Đồng nắm chặt tay. Hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất nhưng nó càng khiến cô thêm phần kinh hãi:

- Sử dụng cô làm kẻ mua vui cũng không tệ, chơi chán rồi cho lũ thuộc hạ được chứ?

Câu hỏi của hắn dành cho cô nhưng không cần cô đồng ý, hắn đã tùy tiện đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ khiến cô không kịp tránh. Cảm giác tê buốt bắt đầu kéo tới nơi đầu lưỡi, tay cô càng nắm chặt hơn. Hắn ngấu nghiến như muốn nuốt trọn cô. Chỉ một lúc sau cảm thấy cô không chịu nỗi nữa hắn mới đành buông xuống. Chưa kịp chờ cô định thần, hắn đã ra lệnh:

- Cởi ra!

Hiểu Đồng không tin nỗi vào tai mình, cô run run vì sợ và cũng vì nụ hôn ban nãy. Ngước đôi mắt đã đỏ hoe lên nhìn người đàn ông trước mặt nhưng không nhận được sự cảm thông nào. Giọng Trương Lãnh vẫn lạnh lùng nhắc lại lần nữa:

- Cởi ra hay cô muốn chết!

Chết cô cũng đã từng nghĩ đến nhưng cô thật sự không cam tâm, một mình trụ lại suốt năm năm cay đắng cô không muốn nó kết thúc như thế. Hiểu Đồng run run mở từng chiếc cúc áo. Nước mắt cô chảy xuống càng lúc càng nhiều. Đến lúc cô định mở chiếc cúc áo thứ hai thì bỗng Trương Lãnh quay người đi. Hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn cô lãnh đạm:

- Đã từng hầu hạ đàn ông chưa?

Hiểu Đồng im lặng lắc đầu. Giọng Trương Lãnh thản nhiên:

- Vậy còn giết người?

Hiểu Đồng kinh ngạc, vậy là có ý gì. Trương Lãnh nhìn cô tự trả lời:

- Bỏ đi! Cô thì giết được ai! Không có khả năng gì đặc biệt. Cô muốn làm gì đây?

Lại im lặng, đột nhiên Trương Lãnh nói như tiếng sấm vang vào đầu cô:

- Vậy thì cả hai nhé! Cô giết người tôi muốn giết, ngủ với ai tôi muốn cô ngủ! Cô giờ là thú cưng của tôi, bất kỳ điều gì tôi muốn cô làm cô đều phải đáp ứng!

Hiểu Đồng run run:

- Nhưng tôi…

Chưa kịp chờ cô nói hết câu, Trương Lãnh đã lạnh lùng lên tiếng:

- Nghe kỹ rồi chứ! Thú cưng thì không có quyền, quyết định tất cả đều do chủ nhân của nó. Về phòng đi, đừng làm tôi tức giận, cô không biết lúc đó tôi sẽ làm gì đâu!
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 4: Chạy trốn
Hiểu Đồng bước ra khỏi đó như thoát khỏi địa ngục. Cô chạy vội về phòng mình, khóa chặt cửa. Chân tay cô bủn rủn, không còn đủ sức để gượng dậy, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, nước mắt rơi lã chã. Không! Bảo cô giết người thì thà rằng để cô tự giết mình đi. Hiểu Đồng hạ quyết tâm, cô phải trốn khỏi nơi này, bằng bất cứ giá nào. Cả địa lục rộng lớn chẳng lẽ không còn chốn cho cô dung thân. Cô không tin hắn ta có thể tìm ra cô.

Nghĩ là làm, cô lấy một con dao nhọn trộm được giấu vào người. Tối hôm đó, khi người hầu gái bưng cơm lên cho cô, cô đã đợi sẵn ở cửa, đánh ngất cô ta một cú đánh sau gáy. Hiểu Đồng nhanh chóng thay đồ của người đó rồi bưng khay thức ăn trống ra ngoài. Cô cẩn thận cúi đầu, tất cả mọi ngóc ngách trong nhà này đều có camera theo dõi. Với bộ trang phục hầu gái cô nhanh chóng trốn được ra ngoài. Ra đến tận cổng sau thì bỗng có một giọng nói vang lên khiến cô giật mình:

- Cô định đi đâu đó?

Hiểu Đồng suýt đứng tim, cô trấn an mình từ từ quay lại. Là lão quản gia trong thành Quân Chủ. Hiểu Đồng trả lời cẩn thận, cô đã nghĩ tới tình huống này:

- Cha tôi bị bệnh nặng tôi đã xin phép dì Liên cho tôi về thăm nhà một thời gian!

Người đàn ông đó tỏ vẻ nghi ngờ:

- Thật sao? Tôi sẽ hỏi bà ấy!

Hiểu Đồng sợ đến thót tim. Quản gia chưa kịp bấm máy thì bỗng có một số điện thoại khác gọi cho ông ta. Không chần chờ gì, ngay lập tức ông ta nhấn nút nghe. Sau vài phút họ nói chuyện, lão quản gia nhẹ giọng với cô:

- Thôi được, ta còn có việc gấp, tin cô vậy! Đi đi!

Hiểu Đồng không tin nỗi vào tai mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô thầm cảm ơn cuộc điện thoại vừa nãy đã cứu giúp cô một mạng. Vội chạy đi như sợ người đàn ông kia đổi ý, Hiểu Đồng vui vẻ thoát ra khỏi tòa biệt thành đáng sợ kia. Trên đường cô không để ý cả một lớp dày bảo vệ của thành Quân Chủ đã rút đi đâu hết.

Ở trên một khung cửa sổ trong tòa nhà, một người đàn ông cao lớn đang đứng đó. Anh rút điện thoại ra gọi lại vào số lúc nãy.

- Thiếu gia, thả cô ta đi vậy sao?

- Đúng vậy, tôi muốn xem cô ta xoay sở thế nào. Không cần cho người theo dõi, tôi tự khắc biết được cô ta đang ở đâu!

- Vâng.

Trương Lãnh mỉm cười “đúng là hậu duệ con nhà võ, cô quả thực vẫn tinh ranh như trước, để xem cô có thể chạy thoát khỏi bàn tay tôi không?”

Hiểu Đồng tìm về căn nhà cũ, căn nhà tối đen như không có người ở. Không biết bố cô đã đi đâu. Cô đành đi qua nhà Tiểu Tạ, cô ấy là người bạn duy nhất của cô. Gia cảnh của Tiểu Tạ cũng không khá hơn cô là bao chỉ là cô ấy may mắn hơn vì có ba mẹ tốt. Nhìn thấy Hiểu Đồng, Tiểu Tạ không khỏi ngạc nhiên. Cô vui mừng mở cửa cho Hiểu Đồng, chờ cô ăn xong, Tiểu Tạ mới bắt đầu hỏi chuyện.

- Tớ nghe ba cậu nói ông ấy đã bán cậu đi!

Hiểu Đồng đắng miệng, vậy mà ông ấy còn dám khoe một cách tự hào như thế.

- Ông ấy đi đâu rồi?

-Tớ không biết , sau khi cậu đi mấy ngày, ông ấy cũng thu dọn đồ đi luôn, chẳng biết là ở đâu rồi nữa.

Hiểu Đồng nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, nếu Trương Lãnh bắt được ông rồi uy hiếp cô thì cô cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn. Dù ông là một người cha tồi tệ nhưng ông cũng đã nuôi dưỡng cô. Đi rồi cũng tốt, cô hy vọng ông sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Tiểu Tạ lay vai cô:

- Hiểu Đồng những ngày qua đã xảy ra chuyện gì?

Hiểu Đồng từ từ kể hết mọi chuyện cho cô bạn thân nghe không giấu nỗi cảm giác lo sợ và những giọt nước mắt tủi hờn. Nghe xong, Tiểu Tạ vỗ vai cô an ủi:

- Không sao, bắt đầu hôm nay hãy ở nhà mình. Cái tên Trương Lãnh đó chắc chắn không tìm thấy cậu đâu.

- Không được. Hiểu Đồng vội vàng từ chối. Cậu cũng biết thế lực của Trương gia như thế nào rồi, hắn chắc chắn sẽ tìm ra tớ rồi cậu và hai bác cũng sẽ phải liên lụy, hắn ta thực sự rất đáng sợ!

Tiểu Tạ chợt thấy tủi thay cho cô bạn, năm năm trước hai cha con Hiểu Đồng đến đây, trong người cũng không còn chút tiền để sống, chính gia đình cô đã cho họ ở nhờ căn nhà rách nát bên đường. Vậy mà bây giờ Hiểu Đồng lại gặp rắc rối với người có thế lực lớn đến thế, cô cũng không biết phải làm sao. Chợt trong đầu Tiểu Tạ hiện lên một suy nghĩ:

- Vậy thì thế này, tớ có một người bà con xa ở ven ngoại thành, bà ấy mở tiệm thức ăn. Cậu có thể đến đó ở và giúp việc cho bà ấy!

Hiểu Đồng vui mừng:

- Thật sao?

- Ừm,quan hệ của tớ với bà ấy cũng không gần lắm nên tên Trương thiếu gia kia chắc sẽ không tìm thấy cậu đâu! Ngủ sớm đi, mai tớ đưa cậu đến đó!

Tờ mờ sáng hôm sau, Tiểu Tạ dẫn Hiểu Đồng ra khỏi thành phố. Người phụ nữ kia có vẻ phúc hậu, nghe hoàn cảnh của Hiểu Đồng từ lời nói dối của Tiểu Tạ, bà ấy vui vẻ nhận cô vào làm việc. Tiểu Tạ ở lại chơi với Hiểu Đồng đến tận tối mới quay trở về nhà. Còn lại một mình cô không tránh nỗi sự cô đơn. Nhưng lại nghĩ tuy sống ở đây có kham khổ nhưng ít ra cô cũng còn có thể tự do làm những gì mình thích.

Mỗi buổi sáng, cô dậy sớm cùng chuẩn bị những món ăn làm ra để bán với bà chủ. Khách ở đây tuy đông nhưng chỉ có mấy người xung quanh đó, chủ yếu là dân lao động nên cô cũng không lo lắng. Cô có hỏi Tiểu Tạ tình hình ở thành Quân Chủ nhưng cô ấy bảo chẳng có động tĩnh gì từ phía nhà họ Trương. Kỳ lạ. Chẳng lẽ Trương Lãnh lại để cô trốn thoát một cách dễ dàng như thế. Hiểu Đồng không khỏi bồn chồn trong lòng. Nhưng đã một tuần trôi qua, cô an tâm làm tiếp nghĩ đến Trương Lãnh đã bỏ qua cho cô rồi dù vẫn còn hơi nghi kỵ.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 5: Cái bẫy
Hôm nay mọi chuyện có vẻ hơi lạ, quán cơm treo bảng không bán. Hiểu Đồng liền hỏi bà chủ thì nhận được câu trả lời:

- Hôm nay có một vị khách quý đã đặt trước chỗ của chúng ta, ông ta bao toàn bộ!

Hiểu Đồng chột dạ, cô không khỏi suy nghĩ đến người đó:

- Ai vậy ạ? Có phải rất giàu không?

- Đúng vậy, chính là ông chủ của bách hóa trong thành phố. Cuối tháng ông ấy đều đến biệt thự ở gần đây, ông ấy sẽ ghé qua ăn cơm ở chỗ chúng ta.

Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm. Người đó bà chủ đã từng kể cho cô nghe, chính là ông chủ Bạch to béo đó. Cô không ưa gì ông ta nhưng vẫn còn hơn là vị thiếu gia máu lạnh kia. Dì của Tiểu Tạ chỉ cô vào phòng:

- Ở đó có một cái váy, cô vào thay đi. Ông chủ Bạch không thích ai phục vụ ông ấy mà luộm thuộm đâu.

Hiểu Đồng đành nghe lời bà chủ, cô không thích nhưng không thể không làm, cô còn chỗ nào có thể đi ngoại trừ ở đây.

Vị khách họ Bạch kia đúng là không khá khẩm gì, ông ta lê cái thân hình to béo nghênh ngang đi vào quán, vừa nhìn thấy cô hai con mắt đã sáng rực lên khiến cô khiếp sợ. Đã vậy còn luôn mồm gọi cô ra phục vụ nữa, cô biết ý chỉ đứng đối diện ông ta chứ không chịu đứng sát bên. Ông ta có lẽ tuổi đã hơn bố cô nhưng cứ luôn miệng gọi em xưng anh khiến cô nổi da gà. Hiểu Đồng cố nhịn, dẫu sao thì ông ta cũng sắp ăn xong. Cô đi vào trong dọn chén bát không để ý người đàn ông đó nháy mắt với bà chủ quán.

Rửa chén bát xong, bà chủ đã đứng đợi cô từ cửa từ lúc nào:

- Cô thấy ông ấy ra sao?

Hiểu Đồng ngán ngẫm lắc đầu:

- Cháu cảm thấy không tốt cho lắm!

- Nhưng ông ta giàu có, ai cưới được ông ta nữa đời sau chẳng cần lo lắng lại chẳng sợ ai bắt nạt như cô vậy!

Hiểu Đồng mỉm cười:

- Có cho cháu cũng chẳng thèm, có người còn đáng sợ hơn ông ta nữa kia!

Bà chủ quán chép miệng, đưa cô ly nước trên tay:

- Đây, hôm nay chúng ta nhàn nhã rồi!

- Cảm ơn dì!

Hiểu Đồng nhận lấy ly nước tu liền một hơi không để ý đến ánh mắt gian xảo đang dõi theo cô. Rất nhanh, cảm giác choáng váng kéo đến. Hiểu Đồng thấy mọi thứ xung quanh như đang bay bổng. Cô ngã xuống sàn, ngất lịm.

Hai người nữa cùng bà chủ quán khiêng cô đặt trên chiếc giường trong tòa biệt thự ven ngoại ô. Tên họ Bạch kia nhìn cô vẻ hài lòng, hắn lấy ra một xấp tiền đưa cho bà ta. Bọn họ ra về để lại Hiểu Đồng và hắn trong phòng.

Hiểu Đồng lơ mơ tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Chiếc giường rất êm không giống cái ở quán cơm lẹp xẹp kia. Cô nghe loáng thoáng tiếng nước chảy, rõ ràng cả tiếng huýt sáo vọng ra từ phòng tắm kế bên. Thuốc mê vẫn còn tác dụng, cô lết xuống giường một cách khó khăn, đang chuẩn bị đẩy tay nắm cửa thì người ở trong phòng tắm bước ra. Hiểu Đồng hốt hoảng quay lại, cô không tin nỗi người trước mặt. Tên họ Bạch đáng ghét kia đang đứng nhìn cô mỉm cười. Nụ cười ranh mãnh.

- Cô định trốn hả?

Nói rồi hắn bước tới kéo cô xềnh xệch trên nền nhà, Hiểu Đồng cố thoát ra nhưng không thể, cả người cô mềm nhũn, trong đầu chỉ còn biết nguyền rủa những người đã hại cô hôm nay. Tay cô cấu chặt cánh tay hắn chỉ mong hắn thấy đau mà thả cô ra nhưng tên hạ lưu khốn kiếp kia chỉ thấy những nỗ lực thoát ra của cô mà kích thích hơn. Chiếc váy trên người cô vì giằng co mà đã bị nhàu nát. Nước mắt cô không ngừng chảy ra ướt đẫm.

Ngay khi hắn tiến sát đến cơ thể cô thì một tiếng động mạnh vang lên. Cả cô và hắn cùng nhìn ra cửa. Bóng đen quen thuộc đó, là Trương Lãnh. Anh bước đến lôi tên họ Bạch ra đấm một phát vào mặt hắn khiến hắn ngã xuống sàn. Trương Lãnh nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Hiểu Đồng, cô co người lại run rẩy. Lấy áo khoác đắp lên người cô, anh nhẹ nhàng bế cô đứng lên. Có lẽ lực đánh quá mạnh, một lúc sau tên họ Bạch kia vẫn không thể đứng dậy nổi, máu từ miệng hắn chảy ra rỉ xuống sàn. Hắn nhịn đau, biết người đứng trước mặt không phải tầm thường nhưng vẫn lắp bắp:

- Cậu… cậu là ai?

Đáp lại hắn là câu trả lời lạnh băng:

- Tôi là ai không quan trọng nhưng cô ta là người của tôi! Chút nữa thôi ông sẽ thấy hậu quả của việc làm ngày hôm nay.

Nói xong anh đi ra. Ngay sau đó, hai cận vệ của Trương Lãnh bước vào. Hiểu Đồng chỉ nghe loáng thoáng mấy tiếng hét thảm thiết của tên họ Bạch rồi tất cả kết thúc bằng một tiếng súng khiến cô run người. Trương Lãnh không nhìn biểu hiện trên mặt Hiểu Đồng, chỉ ôm cô chặt hơn. Hiểu Đồng đã quá mệt, cô thiếp đi trên tay anh lúc nào không hay.

Tỉnh dậy, Hiểu Đồng lại thấy mình trong căn phòng quen thuộc. Trương Lãnh đang đứng bên cửa sổ, mắt anh nhìn ra khoảng không phía trước. Cô không tài nào đoán ra nỗi trong đôi mắt kia đang biểu lộ cảm giác gì. Như cảm nhận được đôi mắt đang chăm chú nhìn mình sau lưng, anh từ từ quay lại. Hiểu Đồng lúng túng quay người đi chỗ khác. Anh ngồi xuống giường cô mỉm cười:

- Mấy ngày tự do thế nào?

Hiểu Đồng cảm thấy kỳ lạ, cô hỏi lại:

- Sao anh biết tôi ở đó?

Trương Lãnh nhếch mép như đang chế nhạo cô:

- Chỉ mới ven thành thôi đấy, dù cô có đi khắp mọi ngóc ngách trên trái đất này tôi cũng sẽ có mặt ngay lập tức để lôi cô về.

Hiểu Đồng cả kinh. Quả thật danh bất hư truyền, cả tổ chức xã hội đen phân bố khắp toàn cầu, một người như cô sao hắn lại không tìm ra kia chứ. Vậy cả tuần nay được thoải mái tự do cũng là hắn ban cho cô sao? Hiểu Đồng nuốt nước bọt. Hắn rõ là đang định chơi trò mèo vờn chuột với cô. Nghĩ đến đó cô lại thấy một chút khó chịu. Trương Lãnh đưa tay lên sờ vào vết thương trên vai cô khiến cô hoảng sợ. Không để ý đến cô, hắn vuốt tay qua vết bầm đó, giọng có chút cảnh báo:

- Từ giờ đố cô chạy trốn!

Trương Lãnh đứng lên rời khỏi phòng. Hiểu Đồng thở phào, cô nắm chặt tay, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện đáng sợ vừa rồi. Nếu Trương Lãnh không đến kịp lúc cô không biết mình sẽ thế nào. Cuối cùng cô lại thêm lần nữa mắc nợ ân tình của hắn, không biết liệu hắn sẽ làm gì cô nữa đây!
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 6: Trận đấu quyết định
Vài ngày sau, Tôn Nhã đến gặp cô. Giọng cô ta nhẹ nhàng:

- Thay đồ đi! Chúng ta sẽ đi!

Hiểu Đồng còn ngơ ngác:

- Đi đâu?

- Cứ đi rồi sẽ biết?

Hiểu Đồng cố đoán nhưng không tài nào đoán ra được bọn họ định dẫn cô đi đâu. Cô đành ngoan ngoãn đi theo cô ta. Bên ngoài một chiếc xe đen dài sang trọng đã chờ sẵn. Hiểu Đồng mở cửa bước vào. Cô giật mình. Trương Lãnh đã ở đó từ lúc nào. Hắn đang ngồi yên trên ghế, gương mặt lạnh tanh không rõ cảm xúc. Hàng ghế dài, Hiểu Đồng chọn một chỗ cách xa hắn nhưng đã bị tay hắn kéo lại ngồi sát bên mình. Tôn Nhã đã ngồi lên phía trước, cả một không gian rộng lớn chỉ có hắn và cô ngồi sát bên nhau. Cô giấu đi cảm giác sợ hãi của mình nhưng vẫn bị Trương Lãnh phát hiện. Hắn khẽ cười:

- Sợ tôi sao?

Hiểu Đồng mím môi, tay cô bấu chặt vào ghế. Trương Lãnh bật cười, hắn cầm lên một ly rượu thản nhiên uống trước mặt cô. Không khí trong xe vẫn im lặng đến ngạt thở. Sau bao lần suy tính, Hiểu Đồng quyết định nói:

- Thiếu gia, anh có thể dùng tôi vào bất kỳ việc gì nhưng tôi có thể làm công việc gì không liên quan đến giết người và hạ nhục bản thân không?

-Bất cứ việc gì?

Trương Lãnh lặp lại lời cô, môi hắn hơi cong lên có vẻ chế nhạo. Hiểu Đồng hồi hộp nghe câu trả lời từ hắn:

- Cũng có thể!

Hiểu Đồng không hiểu nỗi con người này, rốt cuộc là hắn đồng ý hay không. Nhận thấy được nét lo lắng trên gương mặt cô, Trương Lãnh đặt ly rượu lên bàn rồi nói tiếp:

- Sắp tới cô sẽ phải vượt qua một thử thách. Nếu cô có thể chiến thắng, tôi sẽ cho cô công việc như cô nói nhưng nếu không vượt qua cô sẽ phải bỏ mạng.

Hiểu Đồng run người, trong lòng lo lắng không yên. Rốt cuộc đó là thử thách gì mà nghiêm trọng đến vậy. Cô hỏi lại hắn:

- Tôi phải làm gì vậy?

Trương Thần mỉm cười:

- Cô sẽ biết nhanh thôi!

Chiếc xe từ từ dừng lại, một cảnh vệ mở cửa. Hiểu Đồng theo Trương Lãnh ra ngoài. Không thể tin nổi đây là một căn cứ quân sự. Tất cả tường thành bao kín xung quanh, lưới thép giăng cao đến mấy chục mét. Bọn người xung quanh ai cũng đều trang bị súng máy hiện đại. Nhìn thấy Trương Lãnh bọn họ đều kính cẩn cúi đầu. Một người trung niên có vẻ là quản lý ở đây đi bên cạnh Trương Lãnh, hai người họ vừa đi vừa nói chuyện về vũ khí mới hay cái gì đại loại như thế mà Hiểu Đồng không nghe rõ. Cô bận quan sát xung quanh. Ở đây có đến hơn năm lò vũ khí hạt nhân, mỗi cái một nơi như uy hiếp người khác. Những người xung quanh mặc quân phục màu xanh rằn ri, thắt lưng sáng lên ánh bạc bắt mắt. Ngay khoảng sân rộng lớn phía sau là hàng trăm máy bay quân sự đủ kích thước. Bây giờ Hiểu Đồng mới hiểu tại sao Trương gia lại giàu có đến vậy, bọn họ buôn bán vũ khí hiện đại, mỗi chuyến hàng lời đến cả mấy chục tỷ đô la sao không giàu cho được. Trương Lãnh hỏi John- cũng chính là người quản lý kho vũ khí đó:

- Mọi thứ tôi nói đã chuẩn bị xong chưa?

- Tất cả đã hoàn thành, đang ở phòng đấu đằng sau!

Trương Lãnh tỏ vẻ hài lòng. Hắn ra hiệu cho Tôn Nhã, cô gật đầu kéo Hiểu Đồng đến một phòng khác. Đến đây cô đưa một bộ quân phục cho Hiểu Đồng. Hiểu Đồng không hiểu lý do ra ý hỏi nhưng Tôn Nhã chỉ nói:

-Thay đồ xong đi cùng tôi!

Hiểu Đồng lo lắng, có phải đây chính là điều mà Trương Lãnh đã nói không. Cô không nghĩ ra được hắn đang muốn cô làm gì. Cô thở nhẹ, mặc kệ là làm gì, cô giờ đã là người nằm trong tay hắn, nếu việc đó có thể chấp nhận cô sẽ thực hiện còn nếu như hắn quyết áp bức cô đến cùng, cô chỉ còn nước tự sát.

Mặc đồ xong, cô cột gọn lại mái tóc của mình đi ra cùng Tôn Nhã. Đến bãi tập phía sau đã thấy rất nhiều người trên khán đài. Trương Lãnh cũng đang ngồi ở hàng ghế trên cùng, vẻ uy nghiêm hiện lên một cách rõ ràng hắn nhìn cô không chút cảm xúc. Chợt thấy hắn cầm điện thoại ra áp lên tai, Tôn Nhã từ đằng sau cũng đưa máy cho cô. Giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên, lần này đáng sợ hơn bất cứ những lần trước đó: “ cô không muốn giết người cũng không muốn bị sỉ nhục, vậy thì hôm nay hãy cố hết sức để thực hiện điều đó đi.” Hắn ngừng lại hướng mặt ra chỗ sân đấu. Hiểu Đồng cũng nhìn theo, cô kinh hãi. Một con hổ lớn thân màu trắng đen đang ở đó. “Đánh thắng được nó tôi sẽ cho cô một công việc như ý nguyện, còn nếu không, tôi xin lỗi nhưng mạng cô đành chấm dứt ở đây”. Hiểu Đồng run run, tiếng tút tút điện thoại đã vang lên từ lâu nhưng cô vẫn ngỡ như giọng nói của Trương Lãnh đang ở quanh đây. Bên trên khán đài những tên lính dưới tay Trương Lãnh đang hò hét, con hổ trắng vẫn đang đi vòng vòng xung quanh như kiếm tìm miếng mồi thích hợp. Hiểu Đồng cảm thấy như máu trong người ngừng chảy. Không giấu nỗi sự sợ hãi trước sự sống và cái chết, tay cô nắm chặt chiếc điện thoại như sắp nát ra. Cuối cùng cơ hội mà hắn nói là đây sao, như vậy khác nào ép cô vào chỗ chết.

- Cô định thế nào đây?

Giọng Tôn Nhã vang lên như muốn thúc giục cô. Hiểu Đồng quẹt đi giọt nước mắt. Cô đã quyết tâm, thà thử một lần rồi chết còn hơn cam chịu số phận. Giấu con dao bên hông cô từ từ tiến ra sân đấu. Dòng người lại lần nữa reo hò, không ai nghĩ rằng người đối đầu với con vật hung dữ kia lại là một cô gái bé nhỏ.

Hiểu Đồng chậm rãi đi ngang qua con hổ. Nó dường như cũng đã nhận ra đối thủ của mình. Tiến lên từng bước, nó từ từ lấy đà rồi nhảy xổ đến chỗ cô, Hiểu Đồng may mắn tránh kịp. Cô cầm con dao nhọn trong tay thận trọng. Cuộc vật lộn giằng co xảy ra hơn nữa tiếng. Cô không hề nghĩ mình có thể duy trì lâu đến vậy. Cả người đã mệt lử. Phía trên khán đài, Trương Lãnh không hề tỏ ra lo lắng, anh bình tĩnh ngồi xem từ đầu đến cuối. Xem ra Hiểu Đồng đã không thể trụ lâu hơn được nữa rồi. Bả vai cô bị vuốt của con hổ làm cho bị thương, máu chảy ra ướt đẫm cả bộ quân phục.

Hiểu Đồng tự nhủ với lòng mình: “gắng gượng lên”, bàn tay cô máu đã túa ra nhỏ giọt xuốn đất. Con vật kia vẫn còn rất mạnh, chỉ là sau khi bị cô đâm sượt qua mấy nhát dao, nó cũng đã mất đi một ít máu, nay lại gầm lên trông càng đáng sợ hơn. Hiểu Đồng biết nếu bây giờ duy trì thì cô chỉ có con đường chết. Quyết định mạo hiểm một lần, cô đặt cược tất cả sinh mạng của mình vào đó. Cả hội trường vẫn không ngừng gào thét. Cô bước đến gần con mãnh thú hơn, đợi nó có thể thấy được, cô liền vội bỏ chạy. Con vật kia đuổi theo cô sát nút phía sau. Hiểu Đồng thở hồng hộc, tưởng chừng như cả thế giới đang ngừng lại. Mọi âm thanh xung quanh cũng dần lắng xuống, bọn họ chăm chú dõi theo cô. Chờ đến thời điểm thích hợp, cô xoay người lại, tay nắm sẵn con dao sắc bén. Con hổ kìm đà không được nhảy xồ vào cô, chỉ chờ có thế, Hiểu Đồng cầm con dao kia đâm thẳng vào cổ nó.

Mọi thứ dừng lại khoảng 10s, bọn người phía trên ai cũng đứng dậy để nhìn cho kỹ. Con hổ nằm im bất động chỉ thấy một cánh tay từ trong đám lông của nó hiện ra. Hiểu Đồng lết ra khỏi đó, cô nằm trên sàn đấu thở mạnh. Một tiếng reo hò vang lên rộn rã. Không ai tin được cô lại có thể thắng. John quay sang định nói với Trương Lãnh điều gì đó nhưng chỗ bên cạnh đã trống không.

Mọi người lại lần nữa im lặng, vị chỉ huy tối của họ đang đi vào sân đấu. Anh đi đến chỗ Hiểu Đồng đang nằm, bế thốc cô lên. Dường như đã quá mệt, cả người cô mềm nhũn, thấy anh lại vội dựa vào. Trương Thần vội đưa cô đến căn phòng họ đã chuẩn bị mỗi khi anh đến. Cô nằm trên giường không giấu nỗi tiếng rên khe khẽ, anh nhíu mày. Cầm hộp thuốc đi đến bên giường, anh định cởi chiếc áo trên người cô thì một bàn tay của cô vội chặn lại. Dù đã rất mệt nhưng vẫn kiên quyết không buông. Mắt cô mở to, giọng thì thào:

- Anh đã hứa với tôi…

Anh gạt tay cô ra, giọng như ra lệnh:

- Nằm yên!

Nói rồi anh lại tiếp tục, làn da trắng nõn của cô hiện ra dưới lớp áo quân nhân. Vết máu đỏ lại càng hiện ra rõ hơn. Anh dùng bông băng nhẹ nhàng lau vết thương cho cô, không chịu được đau cô thỉnh thoảng lại hơi giật giật người. Mỗi lúc như vậy anh lại nhẹ nhàng hơn. Xong xuôi lại lấy chăn đắp lên người cho cô. Anh không đi khỏi đó chỉ ngồi im bên bàn hút thuốc. Năm năm đúng là khiến cô thay đổi nhiều nhưng tính cách ngang bướng không sợ chết vẫn là như cũ. Cô đã 24 tuổi, đã biết dùng chiến thuật để tự mình sống sót, không còn là một tiểu thư ngang tàng như ngày xưa. Trương Thần khẽ nhếch mép, không biết là nên vui hay buồn đây. Trời đã tối hẳn, Hiểu Đồng tỉnh lại, cô cựa quậy, vẫn còn rất đau.

- Thấy mình chưa chết, cảm giác như thế nào?

Hiểu Đồng giật mình nhìn sang cái bóng đen bên bàn làm việc. Vẫn là giọng nói vô tình không rõ cảm xúc đó. Cô không hiểu anh đã ở đây từ lúc nào. Chỉ kịp nói:

- Thiếu gia!

- Cô vẫn chưa trả lời tôi!

-Tất nhiên là rất vui rồi ạ!

Đáp lại cô chỉ là một lời nói hờ hững:

- Vậy à!

Anh tắt điếu xì gà đang hút dở, từ từ đi qua giường cô. Hiểu Đồng run sợ, tay nắm chặt tấm chăn trên người. Dường như người đối diện cũng cảm thấy được điều đó, anh khẽ cười:

- Sợ sao?

Đây đã là lần thứ hai, anh hỏi cô câu hỏi đó. Đúng, là rất sợ nhưng cô làm sao nói được nên lời với con người tàn bạo đang đứng trước mặt. Trương Thần đứng dậy, anh nói khẽ nhưng vẫn khiến cô nghe được, rất khác:

-Nghỉ ngơi đi, đến khi nào cô khỏe hẳn, chúng ta sẽ nói những vấn đề tiếp theo trong nhiệm vụ của cô.

Nói xong, anh nhẹ nhàng rời khỏi đó như chưa từng xuất hiện. Hiểu Đồng ngẩn người cô không biết có phải trận đấu vừa rồi khiến cô nghe nhầm hay không. Đặt mình xuống giường, cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Trong giấc mơ đột nhiên lại có một nỗi sợ hãi không yên.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 7: Huấn luyện
Sau một tuần thì vết thương trên người Hiểu Đồng đã dần khỏi hẳn. Bây giờ những người lính xung quanh căn cứ đều nhìn cô bằng ánh mắt thán phục. Hiểu Đồng tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng không tài nào tìm ra. Anh ta đã rời đi luôn rồi sao? Vậy còn cô ở đây để làm gì?

John đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, anh ta mỉm cười thân thiện. Cũng là chỉ huy nhưng anh ta dễ chịu hơn nhiều. Cả Tôn Nhã cũng vừa đến. Cô ta nhìn Hiểu Đồng không chút cảm xúc, ngay cả người bên cạnh anh ta còn như thế huống gì là chủ. Tôn Nhã cất tiếng nhẹ nhàng:

- Thiếu gia có lệnh cô ở đây chịu sự huấn luyện của John, thời hạn là một năm. Sau khi khảo sát qua các bài kiểm tra đích thân anh ấy sẽ giao nhiệm vụ cho cô.

Hiểu Đồng không biết có phải mình đang nghe nhầm hay không. Cô được tự do ở đây, tuy chỉ một năm nhưng đối với cô cũng đủ lắm rồi. Ít ra ở đây cô cũng không phải chịu sự uy hiếp trực tiếp từ con người đáng sợ kia. Hắn không hề lo sợ cô bỏ trốn lần nữa sao. Như đoán được suy nghĩ của cô, Tôn Nhã mỉm cười:

- Thiếu gia còn dặn tôi nói với cô, bất cứ giá nào cô cũng không thoát khỏi tay anh ấy đâu, cả Trái Đất này và kể cả cô trốn lên sao hỏa cũng không thể.

Hiểu Đồng cười nhẹ, cô tin lời Tôn Nhã, Trương Lãnh nói một là một, dù cô chui xuống đất nhất định hắn cũng sẽ đào được cô lên. Hiểu Đồng trả lời lại:

- Nhờ cô nói lại với thiếu gia, tôi nhất định không bỏ trốn, chỉ cần anh ta giữ lời hứa với tôi!

- Được!

Hiểu Đồng quay sang John đang đứng gần đó:

- Nhờ anh giúp đỡ!

John mỉm cười:

- Việc của thiếu gia đã giao, tôi nhất định hoàn thành!

Hiểu Đồng bắt đầu cuộc sống mới, ở đây tốt hơn nhiều so với lúc bên cạnh Trương Thần. Cô không cần suốt ngày phấp phỏng lo sợ anh sẽ làm hại cô. Những quân nhân kia cũng rất tôn trọng cô, không hề khinh thường dù cho cô là con gái. Có lẽ ngay khi vừa gặp cô đã để lại trong họ một ấn tượng quá mạnh mẽ.

Hiểu Đồng sống ở khu vực phía tây cùng những nữ quân nhân khác, bọn họ ai cũng dễ gần khiến cô không còn cô đơn nữa. Có những tối nằm ngủ thỉnh thoảng cô lại nhớ đến giọng nói lạnh lùng kia, cả cái dáng vẻ oai nghiêm của Trương Thần. Anh không hề gọi cho cô, cả Tôn Nhã cũng vậy. Y như lời anh đã nói, một năm sau gặp lại anh, cô không biết lúc đó mình sẽ thế nào. Hiểu Đồng tự cốc vào đầu mình, sao bỗng nhiên lại nhớ đến anh chứ. Cô trùm chăn dỗ mình vào giấc ngủ.

Hiểu Đồng được học hết tất cả những kỹ năng chiến đấu, cả cách lái máy bay và những phương tiện chiến tranh khác. Kỳ lạ. Khi ngồi trước buồng lái, cô không hề run sợ cứ như trước kia cô đã từng lái nó vậy. Cả người hướng dẫn cô cũng rất ngạc nhiên. Những vết thương trên người cô càng lúc càng nhiều nhưng kinh nghiệm thu lại cũng không ít. . Những quân nhân khác dù không làm gì quá đáng với cô nhưng vẫn không tránh khỏi việc trêu chọc. Bọn họ lúc thì í ới gọi cô đi ăn rồi thỉnh thoảng ghép đôi cô với người này người nọ. Ai bảo trong tất cả lính nữ chỉ có cô học ngoài thao trường, còn lại đều là thành viên phòng kỹ thuật. Những lúc họ đùa giỡn cô chỉ biết cười trừ, dần dần những con người đó trở nên thân thiết với cô từ lúc nào không hay. Cô có thể để họ khoác tay bá vai đi ăn hay cùng nhau tập luyện. Sự vất vả trong căn cứ cũng dần giảm bớt. Bọn họ trở thành người thân của cô từ lúc nào không hay.

Cô hoàn thành khóa huấn luyện trước hai tháng. John cũng rất hài lòng. Đợt kiểm tra thường kỳ xảy ra sớm hơn dự định. Hiểu Đồng mặc áo chống đạn, cẩn thận giắt từng con dao nhỏ và khẩu súng vào người. Tham gia cùng cô lần này còn có thêm hai người nữa. Bọn họ phải cùng nhau tìm ra mục tiêu và mang nó về trại huấn luyện trước hoàng hôn. Hiểu Đồng đứng trước khu rừng rậm rạp, nếu là một năm trước chắc chắn cô sẽ run sợ nhưng hôm nay cô không nghĩ đến điều đó. Mã Lâm và Tô Phi, hai người đi cùng đều quay sang nhìn cô mỉm cười.

Thời gian bắt đầu, cả ba nhanh chóng tiến sâu vào rừng. Bức mật thư hôm trước bọn họ đã giải xong bây giờ chỉ còn nhiệm vụ theo đó mà đến với mục tiêu. Trong rừng này ngoài con đường khó đi còn có đặt thêm bẫy, không cẩn thận sẽ nhanh chóng xuống địa ngục. Cả ba thận trọng bước từng bước, Hiểu Đồng cố gắng quan sát xung quanh. Đến một con đường nhỏ rẽ ngang cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cả Mã Lâm và Tô Phi cũng nhận ra điều đó. Là một loại bẫy dây thường gặp, chỉ cần tìm ra viên đá giấu nút thắt thì bọn họ sẽ được an toàn. Cả ba bắt đầu tìm kiếm.

Tô Phi gần như reo lên:

- Nó ở đây!

Anh ta nhấc viên đá, nhìn theo sợi dây đến chỗ đặt bẫy. Mã Lâm leo lên cây dùng dao cắt đứt, cái bẫy rơi xuống đất.

Một thử thách vừa qua, Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm. Hai người đàn ông bên cạnh cô như đang trao đổi điều gì. Càng đến trưa, trời càng oi bức dần. Hiểu Đồng cũng cảm thấy căng thẳng hơn. Chợt Mã Lâm đứng khựng lại. Cả cô và Tô Phi cùng nhìn anh. Mặt Mã Lâm hơi biến sắc, anh nói bằng giọng run run:

-Tôi giẫm lên mìn rồi!

Hiểu Đồng hoảng hốt, cô thận trọng đi đến. Dưới chân Mã Lâm lúc này là quả mìn XM-7 Spider có khả năng sát thương cao. Chỉ cần anh bỏ chân ra, lập tức chốt sẽ bị mở. Anh cười như chẳng có chuyện gì, nói với Hiểu Đồng và Tô Phi:

- Hai người đi trước đi, thay tôi hoàn thành nhiệm vụ. Nói với John và mọi người tôi rất yêu quý họ.

- Không được!

Hiểu Đồng hét lên. Cô nhìn sang Tô Phi, anh ta gật đầu với cô:

- Giờ chúng ta chỉ còn cách liều thôi!

Nói rồi anh cùng Hiểu Đồng cẩn thận đào phần đất xung quanh, Mã Lâm cảm động đến rơi lệ. Tô Phi nén sợ hãi mà nói đùa:

- Cậu làm ướt hết lưng tôi rồi nè!

Hiểu Đồng mỉm cười. Quả thực những ngày sát cánh bên nhau khiến bọn họ không khác gì người thân. Cô cảm thấy ấm lòng.

Chuẩn bị cho việc nổ lựu đạn xong xuôi, hai người đứng lên. Tô Phi vỗ vai Mã Lâm:

- Bây giờ chỉ còn xem số cậu may mắn hay không thôi! Tôi mong sẽ chúng ta sẽ cùng đi tiếp!

Hiểu Đồng cũng mỉm cười với anh:

- Chúc may mắn!

Mã Lâm cười nhẹ:

- Cảm ơn hai người!

Hiểu Đồng và Tô Phi lùi lại. Chờ hai người bọn họ đến chỗ an toàn, Mã Lâm mới bắt đầu mạo hiểm.

“bùm”

Mặt đất rung chuyển dữ dội, đất cát bay lên mù trời khiến Hiểu Đồng chẳng thể nhìn rõ. Sau mấy giây, cô và Tô Phi vội vàng chạy đến. Không một ai, Hiểu Đồng dụi mắt, cô chẳng nhìn rõ thứ gì nhưng rõ ràng Mã Lâm không có ở đó. Hai người còn đang ngơ ngác thì một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau:

- Tôi ở đây!

Hiểu Đồng quay lại, mắt cô đã đỏ hoe. Mã Lâm nhìn cô mỉm cười:

- Đến giờ vẫn mít ướt sao?

Hiểu Đồng mỉm cười, cô gạt nước mắt.

Cả ba cùng đứng lên đi tiếp, vụ việc vừa rồi tuy không mất mạng nhưng Mã Lâm cũng bị thương ở chân. Anh đi khá khó khăn. Bọn họ quyết định để anh ở lại, đi tiếp lấy được mục tiêu rồi cùng ra về.

Chặng đường còn lại không xa là bao, trên đường vẫn còn nhiều chướng ngại nhưng hai người đều thận trọng vượt qua không để chuyện xấu xảy ra lần nữa.

Trời đã xế chiều, cả ba đã về được căn cứ. Hiểu Đồng mỉm cười khi nhớ lại chuyện hôm nay. Cô thực sự đã trải qua sinh tử. Cô đã hoàn thành xong khóa huấn luyện vậy tiếp theo sẽ là gì?
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 8: Vùng đất xa lạ
Kết thúc khóa huấn luyện chưa đầy một tuần, cô được thông báo sang Mỹ nhận nhiệm vụ. Hiểu Đồng cảm thấy kỳ lạ. Trương Lãnh vẫn không đến tìm cô sao, hay đây chính là nhiệm vụ anh ta muốn giao cho cô. Lại còn công việc gì đó ở bên Mỹ nữa, không biết liệu Trương Lãnh có giữ lời.

- Sao mặt mày lại đăm chiêu thế kia?

Tô Phi đã đến bên cô từ lúc nào, anh ta rất tự nhiên khoác tay qua vai cô. Trải qua chuyện sinh tử lần trước, cô và Tô Phi, cả Mã Lâm đã trở nên thân thiết hơn. Ba người họ cùng đi nhận nhiệm vụ vào ngày mai.

Hiểu Đồng khẽ lắc đầu:

- Anh có biết nhiệm vụ gì đang chờ chúng ta ở Mỹ không?

Tô Phi bất giác nhìn Hiểu Đồng:

- Cô đang sợ sao?

Hiểu Đồng liếm môi:

- Không phải tôi sợ chỉ là muốn biết thôi!

Tô Phi gật gật đầu:

- Ừm, đừng nói cô chưa biết: tổng bộ của tổ chức đặt tại Mỹ!

Hiểu Đồng khẽ nhíu mắt, cô cảm thấy khó hiểu:

- Anh nói sao?

Tô Phi nhìn cô lắc đầu:

- Đúng là cô chẳng biết gì! Tổ chức chúng ta phân đều trên thế giới nhưng trụ sở chính là đặt ở Mỹ! Tôi thực sự rất háo hức, nghe nói lần này có thể gặp được ngài ấy!

Hiểu Đồng càng thấy mọi việc mù mờ hơn, giọng cô hơi run:

- Ngài ấy? Anh đang ám chỉ đến ai?

Giọng Tô Phi hơi trầm xuống, có vẻ đó là một cái tên khó có thể nói ra miệng:

- Trương Thần! Lãnh tụ tối cao của tổ chức!

Hiểu Đồng bàng hoàng, bấy lâu nay cô vẫn nghĩ Trương Lãnh là người đứng đầu, nay lại lọt thêm một cái bí ẩn nữa. Rốt cuộc còn điều gì cô chưa biết nữa đây. Trương Lãnh đào tạo cô, bây giờ lại muốn cô đến trụ sở chính, rột cuộc là có ý gì?



Sau hai tiếng bay dài, cuối cùng Hiểu Đồng cũng rời khỏi mảnh đất Brazil kỳ bí để đến đây. Trung tâm thương mại lớn nhất trên toàn thế giới. Vừa xuống máy bay, cô đã bị tách ra với bốn người còn lại. cả cô lẫn bọn họ đều rất ngạc nhiên. Hành Phong- người đưa bọn họ đến đây cũng không giải thích gì. Anh ta lạnh lùng đưa bốn người đó đến trung tâm, còn cô giao lại cho một người khác.

Chiếc xe màu đen đi chậm lại. Hiểu Đồng không nhịn được nhìn ra bên ngoài. Trước mắt cô là một cảnh tượng hoành tráng không thể miêu tả nỗi. Tòa thành nổi lên giữa một vùng đất xanh mướt, sừng sững mà ngạo nghễ. Kiểu kiến trúc này hoàn toàn giống như lãnh địa của những vị lãnh chúa tàn ác hồi xưa. Nhưng thật kỳ lạ, Hiểu Đồng cảm thấy trong lòng khẽ nhộn nhạo. Trong đầu cô vừa hiện lên một hình ảnh quen thuộc. Cô mơ hồ cảm thấy như mình đã từng đến đây. Hiểu Đồng khẽ lắc đầu, làm sao được, chắc chỉ là cô đã từng thấy những tòa lâu đài này trên tivi mà thôi!

Chiếc xe dừng lại ở trước sảnh một lâu đài trung tâm giữa tòa thành. Hiểu Đồng tự mở cửa bước xuống. Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi có vẻ phúc hậu đón cô.

- Cô là Giang Hiểu Đồng?

- Vâng!

- Mời cô đi theo tôi!

Hiểu Đồng vội bước theo lão quản gia đi vào bên trong. So với những người canh gác bên ngoài thì trong này có vẻ mọi thứ im ắng hơn một chút. Nội thất bên trong tòa nhà càng khiến người khác choáng ngợp hơn, tất cả đều hiện lên vẻ sang trọng không ai có thể bỏ qua sự xuýt xoa. Hai người dừng lại trước một căn phòng ở tầng hai. Vị quản gia gõ nhẹ cửa:

- Kỳ chủ, cô Giang đã đến rồi!

Bên trong có một giọng nói vang lên:

- Vào đi!

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Hiểu Đồng nhìn người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc. Anh ta có khí chất không khác Hành Phong kia là bao. Đôi mắt lạnh lẽo như đang đánh giá người đối diện. Thật lâu, anh ta mới khẽ lên tiếng:

- Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Đinh Hương tiểu thư! Cô ấy là người của lão đại, bất cứ chuyện gì cũng không thể xảy ra. Hơn nữa, lần này có hơi nghiêm trọng hơn một chút. Tổ chức của chúng ta đang có một vụ làm ăn lớn ở Canada, kẻ thù không ít. Cô nhất định phải cẩn thận.

Hiểu Đồng hít một hơi, giọng cô kiên định:

- Vâng, tôi sẽ làm hết sức!

- Không phải là làm hết sức mà nhất định phải làm được, tôi nghe nói cô đã vượt qua khóa huấn luyện một cách xuất sắc, mong cô không làm tôi thất vọng.

- Vâng!

Kỳ Hỏa khoát tay:

- Được rồi, ra ngoài đi. Tối hãy đi gặp tiểu thư!

Quản gia đưa cô rời khỏi đó. Một chút lạnh bên trong lời nói của người kia vẫn còn đọng lại xung quanh cô. Trương Lãnh đã giữ lời, hắn không bắt cô giết người cũng không bắt cô phải làm những chuyện nhục nhã. Bảo vệ một người có vẻ thích hợp nhưng dường như nhiệm vụ này cũng không hề dễ dàng, làm không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hiểu Đồng thở dài, như nghe được tiếng cô, vị quản gia bật cười:

- Cô không cần quá lo lắng, chỉ là Đinh Hương tiểu thư hơi khó tính một chút. Nhưng thế lực bên ngoài không hề biết mối quan hệ của cô ấy với lão đại. Chỉ là lúc này, cô ấy đang là một nghệ sĩ nổi tiếng, không thể tránh khỏi việc được bảo vệ. Lão đại không an tâm nên mới phiền đến cô.

Hiểu Đồng cảm thấy khá hơn phần nào, ít ra thì cũng không quá nguy hiểm như cô tưởng. Hiểu Đồng tò mò hỏi:

- Người đó là người thế nào?

Vị quản gia ngạc nhiên, ông biết cô đang muốn nhắc đến Kỳ Hỏa nhưng ông không ngờ cô ở trong tổ chức lại không biết đến đại danh của anh ta.

- Người cô vừa gặp là lão Hỏa, một trong tứ đại chủ của tổ chức. Bốn người họ Phong-Lâm-Hỏa-Sơn là cánh tay đắc lực của lão đại, vị lãnh đạo tối cao của chúng ta!

Hiểu Đồng mím môi, không ngờ những người trong tổ chức này lại sắp xếp thứ bậc rõ ràng đến thế. Vừa nhìn qua cô đã biết bọn họ không phải người tầm thường, lại còn hai người nữa. Mới một người đã khiến người khác cảm thấy lạnh xương sống đến thế không biết cả bốn hợp lại sẽ thành thế nào. Lại còn vị lão đại tên Trương Thần bí ẩn kia nữa. Hiểu Đồng mím môi, cô còn muốn hỏi một câu dẫu biết rằng không nên hỏi:

- Lão đại… là người như thế nào?

Quả nhiên, vị quản gia nhíu mày:

- Chuyện này, cô không nên hỏi. Ở đây căn bản không nên nhiều chuyện tò mò, tôi không có quyền nói đến lão đại, bất kỳ ai cũng thế. Cô nên an phận!

Hiểu Đồng thở dài, cô xách vali lên căn phòng đã được dọn sẵn, lòng không khỏi có chút bất an.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 9: Lâu đài Hoa Hồng Đen
Đúng như tên gọi của nó. Loài hoa duy nhất được trồng ở đây là hoa hồng đen, loài hoa tượng trưng cho bóng tối và sự cô đơn. Hiểu Đồng kéo tấm rèm lại, trong lòng đột nhiên có gì đó chợt nhói lên, trong đầu cô chợt có một giọng nói trầm ấm vang lên: “Em có biết loài hoa này có ý nghĩa gì không?”

Hiểu Đồng chợt thấy đau đầu, cô ngồi bệt xuống giường. Không hiểu vì sao khi vừa đặt chân đến nơi này cô lại có những cảm giác kỳ lạ, vừa thân thuộc vừa xa cách khiến cô không thể nào hiểu được. Lại còn tiếng nói quen thuộc đó, cô hơi run nhẹ. Đôi mắt ầng ậng nước mà chẳng hiểu lí do. Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man:

- Cô Giang, tiểu thư đã về!

Hiểu Đồng vội sửa sang quần áo, cô bước xuống trước nhà. Những người hầu đều tập trung lại hai bên. Hai chiếc ô tô màu đen đi vào rồi mới đến chiếc limousine sang trọng màu trắng phía sau. Quản gia bước đến mở cửa. Đôi giày cao gót màu trắng đẹp tuyệt trần cùng với đôi chân mảnh khảnh, gương mặt như thiên thần đó dần hiện ra trước mắt. Cô gái trước mắt quá đẹp khiến Hiểu Đồng có chút sững sờ. Khuôn mặt trái xoan cân đối, chiếc mũi cao và đặc biệt đôi mắt trong xanh đó như muốn thôi miên người khác. Tất cả đều cúi rạp người, Hiểu Đồng cũng lập cập làm theo. Cô gái đi vào, mỗi bước đi thanh thoát không hề có tiếng động. Bước chân chợt dừng lại trước cô. Giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên:

- Cô ấy là người mới phải không?

Quản gia ở bên cạnh vội trả lời:

- Vâng, thưa tiểu thư! Từ hôm nay cô ấy là vệ sĩ riêng của tiểu thư!

Đinh Hương quay người lại, cô nói như ra lệnh:

- Ngẩng mặt lên!

Hiểu Đồng hơi khựng lại, trong thoáng chốc vẻ đẹp dịu dàng kia đã dần biến mất, trong mắt cô chỉ còn là một con nhỏ hỗn xược khó chịu. Nhưng cô vẫn phải nghe theo lời cô ta. Nụ cười Đinh Hương hơi nhạt đi, cô nhìn thấy cô gái trước mặt cũng có đôi mắt xanh biếc giống mình thì bỗng khó chịu:

- Cũng đẹp đấy nhỉ? Sao lại đi làm vệ sĩ, kiếm một đại gia chẳng tốt hơn sao?

Hiểu Đồng cắn chặt răng cố chịu đựng giọng nói mỉa mai kia. Trong đầu thầm nghĩ: “Nếu không phải tôi bị bắt đem đi bán thì hẳn sẽ làm như thế! Không đợi đến lúc phải hầu hạ một người như cô đâu! ”

Cô cố nhịn:

- Tôi là người của Trương gia thưa tiểu thư!

Đinh Hương không nói chỉ gật gật đầu một cách đáng ghét, cô ta bước tiếp lên lầu. Lên đến tầng hai nhìn thấy văn phòng của Kỳ Hỏa đang sáng đèn, Đinh Hương quay lại hỏi quản gia:

- Kỳ chủ sao lại ở đây? Có phải Thần sắp về hay không?

Khi hỏi câu này, lòng cô có chút rạo rực không yên. Đáp lại cô là một cái gật đầu, Đinh Hương hài lòng bước tiếp. Vậy là cô sắp gặp được anh rồi! Tiếng huýt sáo vang lên khe khẽ.

Hiểu Đồng có thể nghe thấy những tiếng thở dài một bên, chắc là tình cảnh này đã xảy ra từ rất lâu rồi. Cô đứng tần ngần bên cửa, người hầu đã đi hết chỉ còn lại mình cô. Không biết tháng ngày sau này cô sẽ còn gặp phải những chuyện gì!

Công việc như mọi ngày, sáng sớm cô phải qua chỗ Đinh Hương, cùng cô ta chạy bộ. Nghệ sĩ như Đinh Hương rất cọi trong ngoại hình, cả việc ăn uống của cô ta cũng rất phiền phức. Việc đầu tiên cũng không quá khó, Hiểu Đồng cũng cần rèn luyện thể lực. Những ngày trong doanh trại đã khiến cô quen dần. Nhưng giờ phút sau đó lại khiến cô bực mình, không chịu nỗi với vẻ cáu kỉnh của Đinh Hương, cô ta cứ mặc sức mắng người không thương tiếc. Từ bảo vệ đến quản lí, nhân viên trang điểm cũng đều khiến cô ta không hài lòng. Ngay cả cô vừa nhận việc hai ngày cũng không tránh khỏi mà bị mắng không thương tiếc mà lí do cũng thật là buồn cười.
 
Bên trên