- Làm như cậu bảy chục tuổi rồi vậy Hà An à. - Một cái đầu khác đáp.
- Nghe lén thế này nhỡ bị phát hiên thì sao nhỉ? - Lần này là giọng Nhi.
- Chịu thôi. Đằng nào cũng là không hiểu gì mà. - Cậu lớp trưởng nửa cam chịu nửa phân bua nói.
Bốn con người thậm thà thậm thụt này bao gồm cô bạn văn chương Hà An, chúa quậy tóc xoăn Hà Anh, học sinh gương mẫu Ngân Nhi cùng cậu Hồng Phúc lớp trưởng.
- Cơ mà nói thật thì, cũng khó coi quá rồi đấy. Bọn mình thì phải giữ yên lặng cho người ta cãi nhau, bị bắt gặp sẽ thành kẻ xấu nghe trộm, có chút sai há? - Hà Anh nói vu vơ.
- Đành thế th... - Nhi thở dài.
Đột nhiên Lam Phong đập bàn một cái khiến cả lũ giật nảy:
- Cậu không cảm thấy Trung Quốc rất không ổn sao?
Tuyết An cũng đốp lại:
- Rõ ràng là cơ sở vật chất tốt hơn nước mình nhiều mà! Tại sao lại nói là không tốt?
Hồng Phúc toát mồ hôi:
- Từ nãy giờ cứ thi nhau kể ưu điểm nhược điểm của Việt Nam với ''Tàu Khựa'', rốt cuộc là tranh nhau cái khỉ gì vậy?
- Để xem. - Hà An hơi nhún vai nhìn vào trong.
Lam Phong cau mày nói với Tuyết An:
- Trung Quốc nhiều người xấu như vậy, dù có người này người kia nhưng cậu xem đấy, đợt dịch Vũ Hán vừa rồi cũng từ bên đấy mà ra, rồi cả dịch tả, cậu không sợ bị dính sao?
- Sợ, sợ. Cái gì cũng sợ thì tớ sẽ thành một người vô dụng. - Tuyết An không đồng tình. - Giờ tiếng Trung của tớ là ngoại ngữ tốt nhất. Không có lý gì mà cấm tớ sang bên đó du học cả.
Lũ bạn ở ngoài vô tình đồng thanh ''à'' lên một tiếng khe khẽ.
Lam Phong đang mở miệng định nói gì thì chợt nhíu mày quay ra cửa. Sau đó cậu bước đến mở nó ra.
- Ấy? - Bốn đứa bạn đang núp bên ngoài bối rối ngẩng lên.
Trên gương mặt ít biểu lộ cảm xúc của Lam Phong hiếm hoi hiện ra ba dấu hỏi chấm chiếm trọn đôi mắt.
- Xin lỗi. Thấy hai cậu... như vậy, bọn tớ không dám làm phiền. - Hà Anh dở khóc dở cười đứng thẳng lên.
Nhìn nhỏ bạn và ba khuôn mặt chúm chím phía sau, Lam Phong có chút chịu thua. Cậu thở dài sau đó tặc lưỡi cho mấy cô cậu nhí nhố cùng lớp kia vào trong. Họ lặng lẽ bước vào soạn sách vở sổ sách để họp tổ.
Lớp yên ắng một cách mơ hồ. Hà An, Hà Anh, Ngân Nhi và cậu lớp trưởng thì ngầm liếc nhau còn Lam Phong và Tuyết An cũng dừng tranh cãi.
Khoảng mười phút như vậy thì Hà An đột nhiên nói:
- Thực ra Trung Quốc cũng tốt mà. Rất đẹp đấy chứ.
Lam Phong hơi cứng người lại một chút.
- Đừng. - Nhi với tay lên huých khẽ bạn.
- Chỉ có dân nó hơi đông thôi. Tớ nghĩ du học ở Trung Quốc không xấu đâu. - Hà Anh nghịch ngợm lè lưỡi với Nhi, ỷ mình ngồi sau không thể bị huých, nêu ý kiến.
- Đúng mà nhờ ''Hành'' nhờ. - Hà An thấy có người tung hứng liền kệ Nhi mà nói.
Bọn bạn lại tinh nghịch nói qua nói lại chủ đề ấy, thậm chí về sau cả Nhi và Phúc đều tham gia.
- Sao Nguyên với Khánh lâu quá trời. - Bàn luận xong, cậu lớp trưởng lại thắc mắc rất có chức vụ.
- À, Nguyên đang đi ''ngoại giao'' với Trà rồi. Bọn nó gặp nhau mừng húm. Cậu ấy bảo khi nào tổ đông đủ thì gọi về. - Nhi giải thích.
- Thế còn Khánh? - Phúc gật gù.
- Ma nào biết. - Ba đứa con gái liếc nhau rồi nhún vai. - May ra tổ mình có Đức thì mới được chút thông tin. Giờ toàn con gái cậu đòi biết thế nào?
- Vậy... hay là tớ với Tuyết An ra ngoài một chút. - Lam Phong đột ngột đề nghị. - Đằng nào, cũng còn phải đợi hai người kia, bọn tớ nói chuyện ở đây không tiện.
- À, cái đó... - Hà Anh nheo mắt nhìn Nhi và hai người bạn để trao đổi, sau đó buông một câu đầy ẩn ý. - Làm gì thì làm, đừng có khiến bọn tớ thiếu người họp là được. Chú ý sức khỏe.
Như chỉ đợi có vậy, Lam Phong ra hiệu với Tuyết An đang ngơ ngác con nai vàng rồi đi thẳng ra khỏi lớp.
Ra đến gốc cây bàng lá chùm gần đến mặt đất ở vườn trường, Tuyết An hỏi Lam Phong:
- Cậu giở trò gì vậy?
- Muốn hỏi cậu một chuyện. - Lam Phong nói cụt lủn.
- Nói. - Tuyết An cũng ngắn gọn không kém.
- Cậu thực sự định du học nước Trung? - Lam Phong không vòng vèo chút nào.
Tuyết An hơi ngần ngừ. Cô đáp nửa chừng:
- Tớ đã nói rồi mà. Sao phải hỏi nhiều lần vậy?
- Bởi vì không đúng. - Lam Phong lắc đầu. - Làm gì có chuyện cậu muốn đi Trung Quốc. Lừa ai vậy chứ. Từ bé cậu đã ghét nhất là nước này mà.
- Đó là hồi bé, chưa biết gì. - Tuyết An phản đối.
- Hừ. - Lam Phong cụp mắt xuống rồi chậm rãi hỏi. - Cậu tránh tớ?
- Tớ... - Tuyết An không biết nên nói gì.
- Ngoại ngữ cậu biết lại không bao gồm tiếng Anh, chỉ có tiếng Pháp và Trung. - Lam Phong khoanh tay lại. - Cậu không có quá nhiều lựa chọn. Vốn ban đầu tớ và cậu đều định đến Pháp một năm để học hỏi. Giờ cậu chọn Trung Quốc, tránh tớ sao?
Tuyết An trầm lặng một lát rồi đáp:
- Ừ, là để tránh cậu.
- Thật là... - Lam Phong khịt mũi một cái.
Tuyết An vân vê gấu áo, có vẻ hơi ngại.
Lam Phong thở hắt ra sau đó nói:
- Hay là chúng ta thỏa thuận một chút?
- Thỏa thuận sao? - Tuyết An thấy lời nói của hôn phu mình mập mờ như làn sương. - Sẽ giúp được gì à?
- Mong là thế. - Lam Phong hơi mỉm cười. - Thế này nhé, mỗi buổi chiều, tớ với cậu đi ''làm quen'' với nhau ở một nơi xa lạ. Tớ nghĩ làm thế ít ra cũng sẽ thân thiết và hiểu nhau hơn.
Tuyết An suy xét, hơi phân vân giữa buổi chiều nằm lăn lộn ngủ nghê ở nhà và ra ngoài ngắm cảnh đẹp cùng cậu hôn phu không hợp tính lắm của mình.
- Sau này nếu thật sự sống chung một nhà thì cũng sẽ bớt gượng hơn, không phải sao? - Lam Phong thong thả.
Câu nói của cậu tương đối trúng tâm lý của Tuyết An. Cô ngần ngừ rồi gật đầu:
- Được rồi. Coi như đồng ý với cậu.
- Hứa. Không nhỡ về sau thất hẹn thì sao. - Lam Phong thản nhiên nói.
- Cậu đó, vừa vừa phai phải thôi nhá. - Tuyết An mím môi. - Nương tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hôn phu lẻo mép ạ, cậu không phải lo. Tớ nói lời giữ lời.
Lam Phong chỉ cười nhìn cô rồi quay người bỏ lên lớp.
- Phong! An Hồ! - Từ trên vọng xuống tiếng của Hà Anh. - Khánh đến rồi! Lên đi!
A... cái tên này! Tuyết An hậm hực đi theo Lam Phong, tại sao lại lựa lúc này mà tới cơ chứ? Khánh à, thật không biết thương bạn bè...
Mỗi tuần bảy buổi chiều, không khác gì hẹn hò với cậu ta cả, ây chà... Tuyết An nhìn bóng lưng cao cao của Lam Phong, chớp mắt nghĩ.
Đột nhiên cô khựng lại.
Đợi chút! Vậy là thỏa thuận vừa rồi là thỏa thuận hẹn hò, tại sao lại vậy chứ!
Xong đời cô rồi... trời đất ơi!