Thơ Bỗng

Tham gia
8/6/14
Bài viết
1.328
Gạo
10,0
Bỗng ta chợt nhận ra
Ta già hơn ta tưởng
Tuổi thanh xuân vất vưởng
Bỗng ta chợt nhận ra

Cuộc sống sao hối hả
Trái tim bỗng cận kề
Miệng hố vùi tất cả
Bỗng chỉ là hư vô

Đôi khi như chiếc lá
Cong mình mỗi sớm mai
Giọt sương rơi vội vã
Bỗng ta chợt nhận ra

Lá bài cho số phận
Chẳng là của riêng ai
Bỗng ta là hạt bụi
Long đong giữa miệng đời

Chiều về với phố xưa
Bỗng thèm cà phê đắng
Rẽ vào góc quán xưa
Nhả từng làn khói trắng

Bỗng trong tiếng nhạc buồn
Có tiếng cười nhàm chán
Lười biếng ta nâng ly
Sóng sánh đen màu nắng

Bỗng vài ba viên đá
Làm nhạt đi cỗ lòng
Thong dong ta buông lỏng
Hãy đưa ta về đi

Bỗng giật mình ta tỏ
Vài câu chuyện đời thường
Nhâm nhi ly Nâu Đá
Riết rồi bỗng thành quen.

.Cốc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thudu76

Gà con
Tham gia
5/5/16
Bài viết
3
Gạo
0,0
Re: Bỗng
Ý thơ của bạn nghe hay đó, nhưng mà không có nhiều vần lắm, đọc lên hơi gò bó gượng ép á.
Với cả giữa các khổ cũng không thấy có sự liên kết về ý và vần lắm
Nhận xét một xíu, bạn đừng phật lòng nhé <:
 
Tham gia
8/6/14
Bài viết
1.328
Gạo
10,0
Re: Bỗng
Cốc cảm ơn bạn Thudu nhé. Mình làm theo cảm xúc bản thân, chứ vần mình không có.
 

Giai Nhân

Gà con
Tham gia
10/5/16
Bài viết
7
Gạo
0,0
Re: Bỗng
Mình không thích thơ. Nhưng đọc bài thơ của bạn lại muốn đọc cho hết. Theo mình, rất hay đó, hihi
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Re: Bỗng
Khổ cuối đọc xong đúng chất enjoy urself đây mà. Chỉ có mình Nâu Đá thôi mà vẫn chẳng làm sao, ngỡ buồn mà lại đâm vui. Đúng là thơ của chị, vẫn chất lắm. :))
P/s: Em cũng đang nhận ra em già quá thể đáng đây :)). Nhớ thanh xuân quá. Thôi tuổi đời già thì tuổi tâm hồn phải trẻ thôi. :3
 
Bên trên