Boss là người bảo vệ nữ chính - Cập nhật - Vân tiên hoàng tuyền.

Tham gia
23/11/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Boss là người bảo vệ nữ chính
Tác giả: Vân tiên hoàng tuyền
Tình Trạng: Đang cập nhật
Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, nữ phụ, hệ thống, ngọt sủng, song xử, sảng văn, nữ cường, hài hước, HE, cổ đại, viễn tưởng, vườn trường, mạt thế.
Giới hạn độ tuổi: Từ 15 trở lên./ Cảnh báo: Không.

VĂN ÁN
Trong mỗi thế giới, nam nữ chính là những người trụ cột, quan trọng để phát triển thế giới đó. Nhưng những điều này lại bắt đầu thay đổi từ khi có những hệ thống nữ phụ, những người xuyên nhanh, những người xuyên không phá hoại quy tắc chật tự. Họ gây náo loạn, thay đổi vị trí, có thế giới vì chuyện này mà sụp đổ.
Chuyện này càng ngày càng trở nên phổ biến. Những người bảo vệ ba nghìn trực tiếp gửi lệnh tạm dừng lại các hoạt động xuyên nhanh xuống các cục quản lí thời không, để các thế giới có thời gian tái lập lại ví trí cũng như khôi phục sức mạnh. Tất cả các cục quản lí vừa nhận được lệnh thì liền đưa toàn bộ những người xuyên nhanh trở về, tắt nguồn các hệ thống, dừng lại mọi họat động.
Nhưng không hiểu sao vẫn còn có các hệ thống hoạt động trong ba nghìn thế giới. Những hệ thống đó điều khiển linh hồn nữ phụ, đưa họ đi cướp ví trí của nữ chính, bước lên đỉnh cao của nhân sinh. Cuối cùng là những hệ thống này hút đi toàn bộ năng lượng từ các thế giới, làm cho nó sụp đổ.
Vì không thể tắt máy, hay phá hủy các hệ thống này từ bên ngoài. Vì vậy những người bảo vệ ba nghìn thế giới để cử với Thiên Đế cho các thần thú cũng những vị thần đi giải quyết.
Thiên Ngọc là bán người, bán thần, đáng giá không phải đi nhưng do lệnh của Thiên Đế nên cô phải đích thân ra trận.
*********************************
Thiên An:" Lão Thiên Đế, ông chờ đấy cho tôi!
Thiên Đế:" Ồ!"
Góc nhỏ: Lão Thiên Đế này hơi lầy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
23/11/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương 1
Thời điểm Thiên Ngọc vừa xuyên đến là lúc cô cùng nữ chủ bị bắt cóc.

Thiên Ngọc mới mở mắt ra đã nhìn thấy một con dao đang bay thẳng về phía mình.

Thiên Ngọc: Ô mai chuối!

Thiên Ngọc cố gắng thoát khỏi cái ghế.

Thiên Ngọc: Ghế này dích keo 502 cũng không chắc như vây! Sau phải hỏi thử xem bọn họ dùng gì mới được.

" Phập" Con dao cắm vào tường cách đầu cô hai xen-ti-mét.

Cô nhẹ nhõm.

Một người đàn ông đột nhiên tiến vào. Anh ta nói:" Chơi đủ rồi! Chúng ta phải ra ngoài kia canh giữ!"

Người áo đen mới nám dao:" Được thôi!"

Thiên Ngọc nở một nụ cười:" Được cái quần què gì!"

Cô cầm cái ghế vừa ngồi đập vào đầu bọn họ.

" Mẹ con nhỏ này!"

Hai người đàn ông lao tới.

" Bộp...bộp"

Thiên Ngọc vuỗi tay. " Phù. Cuối cùng cũng xong."

Một con vật nhỏ nhỏ, có hai cái sừng chui ra từ trong túi quần cô.

[Có đồng ý tiếp nhận cốt truyện và ký ức nhân vật không? Có/Không?]

" Run nhỏ, người là thần thú đi theo ta à?"

[Tôi là rồng, không phải run. Nói với cô bao nhiêu lần rồi hả?]

" Hi hi" Thiên Ngọc vui vẻ cười.

[Có đồng ý tiếp nhận cốt truyện và ký ức nhân vật không? Có/Không?]

"Có."

Đột nhiên đầu Thiên Ngọc cảm giác đau nhức, vô số kí ức như con sông vỡ đập chảy vào đầu cô.

Thế giới này được hình thành từ quyển tiểu thuyết: Cô vợ bé nhỏ của tổng tài hàng tỷ.

Giống như những tiểu thuyết tổng tài khác. Tiểu thuyết này nói về một nữ chính hiền lành, phúc hậu, đảm đang nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. ( Tác giả dốt văn, thật sự không biết dùng từ nào cho thỏa đáng. Mong mọi người thông cảm.)

Cô bị bạn trai phản bội, bị nữ phụ - cũng chính là em gái ruột bỏ thuốc đưa vào phòng của một ông lão.

Nhưng chẳng may, nữ chính lại tỉnh lại giữa chừng, chạy thoát thì gặp nam chính. Sau đó, thì hai người cùng abc...xyz.

Ngày hôm sau, nữ chính tỉnh giậy thì để lại tiền và chạy trốn.

Về đến nhà, bị cha đánh, bạn trai đòi hủy hôn ước.

Tất nhiên, tác giả làm sao để con cưng của mình bị người khác bỏ. Nữ chính lật mặt, chỉ ra nam phụ ngoại tình với em gái cô, rồi oai phong lẫm liệt mà hủy hôn.

Nam chính tìm thấy nữ chính, rồi trải qua biết bao giông tỗ, bão táp, bao nhiêu trà xanh với chả trà sữa, nam phụ rồi nam phản diện ... vân vân và mây mây. Hai người lại về bên nhau, đẻ bốn đứa con cho vui nhà vui cửa.

Nhưng đó chỉ là nguyên tác.

Nữ phụ - em gái ruột của nữ chính, bị hệ thống điều khiển đã phá hoại toàn bộ diễn biến.

Sau khi nữ chủ ngủ với nam chủ, sáng hôm sau, nữ phụ đã mời toàn bộ phóng viên truyền thông của thành phố đến để đưa tin nóng của của vị tổng tài có tài sản đứng đầu thành phố.

Nam chính bị đưa lên báo, làm mất danh dự của anh. Vì vậy, anh bắt đầu kết thù với nữ chính.

Nam nữ chính bắt đầu đấu đá nhau, nhưng duyên phận của nam nữ chính làm sao có thể đứt nhanh vậy. Hai người dây dưa mãi cũng sẽ sản sinh ra tình cảm.

Nữ phụ đã mời mối tình đầu của nam chính về nước.

Nam chính và mỗi tình đầu ở bên nhau. Nam chính không còn đề ý đến nữ chính nữa.

Nhân lúc này, nữ phụ bắt cóc nữ chính, sai người cưỡng bức, chụp hình cô và đưa cô lên báo.

Bị mọi người chê cười, lại thêm việc vì mình mà người bạn thân lên cơn đau tim mà chết. Nữ chính trầm cảm.

Cô đến gặp nam chính, thì nhìn thấy cảnh nam chính cùng mỗi tình đầu kết hôn.

Cô như người điên quậy phá. Cuối cùng bị bắt vào bệnh viện tâm thần.

Trước khi đi, cô nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ, khinh thường của anh.

Bị người mình yêu nhìn thế có đau lòng không?

Còn người mà Thiên Ngọc xuyên vào là người bạn thân của nữ chủ, tên là Cát Tường. Từ nhỏ bị bệnh tim. Lên cấp ba thì quen nữ chủ, và hai người trở thành bạn thân từ thuở đó.

Sau khi nữ chủ gặp nạn thì cô luôn có mặt giúp đỡ.

Hôm nay, nguyên chủ cũng nữ chủ đi dạo phố để xả stress thì bị đám người mặc áo đen bắt.

Rồi sau đó, thì biết rồi đó.

" Vậy rốt cuộc nữ chủ, nam chính, nữ phụ tên là gì?"

[Làm sao mà biết?]

" Thế người biết cái gì?"

[Tôi biết bay, biết phun lửa...biết làm rất nhiều thứ.]

" Thà ngươi biến thành run, cung cấp dinh dưỡng cho đất còn có ích hơn."

Cô dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà biết rằng nữ chủ tên là Ngọc Thiên Thần, nam chính tên là Long Thiên Tử, còn nữ phụ là Ngọc Xảo Trá.

Thiên Ngọc: Nghe cái tên cứ thấy sai sai ở đâu ý.

" A..Cứu tôi!" Tiếng kêu từ phòng bên cạnh vang sang.

[Là nữ chính.]

" Cô ta đang gặp nguy hiểm."

Thiên Ngọc mới bước ra của mấy bước thì cô quay đầu lại.

[Cô quay lại làm gì?]

Thiên Ngọc nhìn mấy người bị cô dánh đến ngất xỉu.

" Bây giờ tát họ có tỉnh không ta?"

[Cô muốn họ tỉnh để lảm gì?]

"Hỏi xem họ dùng cái gì mà có thể dích người tôi vào chiếc ghế đó, kéo hoài mà không ra."

Rồng nhỏ tức đến nỗi máu phun trào lên não.

[Ha ha...Cô có đi cứu nữ chủ không?]

"Có...có.. Đi đây!"

Thiên Ngọc chạy sang phòng bên cạnh.

Vừa vào đã thấy cảnh nữ chính dùng cái máy ảnh đập vào đầu một người.

Thiên Ngọc giơ hai ngón cái lên: Bá đạo.

" A! Cát Tường cẩn thận."

Một người đàn ông nhìn cũng đẹp trai, mỗi tội hơi nhiều mụn đang lao về phía cô.

" Dừng."

Cô đưa tay ra chặn hắn ta.

" Để ta lấy vũ khí đã."

Cô đút tay vào trong túi lục lọi.

Con rồng nhỏ đã cuốn thành một chiếc vòng màu xanh ngọc bích ở tay cô.

Thiên Ngọc lôi ra một cây quạt nhìn rất bình thường nhưng cũng rất bình thường.

" Không phải cái này!"

Cô lôi thêm một cái nữa ra.

" Đây rồi. Nhào vô!"

Mọi người im nặng.

" Ha ha... Một cây quạt thì làm được trò trống gì?"

" Vù vù... xoẹt...xoạt..." Máu bắn tung tóe.

" Cát Tường, sao cậu lại giết người?"

" Bộp" Thiên Ngọc đánh vào sau gáy của cô một phát. Thiên Thần ngất xỉu vào vòng tay cô.

" Run nhỏ, người đi giải quyết đống xác này đi? Lôi cả hai người bên kia đi nữa."

[What? Tôi không phải người hầu của cô.]

Thiên Ngọc nhấc cái đuôi nó lên.

" Ngươi có tin ta làm lẩu rồng không hả?"

Thân rồng hơi run rẩy. Cuối cùng, chú rồng nhỏ đành phải liếc cái thân xác của nó đi dọn dẹp đống hoang tàn của vị thần bá đạo nhất thiên giới.

Rồng nhỏ: Hu hu... Ta muốn về nhà uống tà tữa~~, muốn ăn bún ~ bò, vịt quay... Hu hu... Ta về mách Thiên Đế, cô ức hiếp ta.

Sau khi dọn dẹp xong, rồng nhỏ thậm thụi bay về làm vòng tay của Thiên Ngọc.

" Xua xua... Toàn mùi tanh." Thiên Ngọc chán ghét xua đuổi rồng nhỏ.

Rồng nhỏ nhìn cô.

Rồng nhỏ: Nó nhịn. Nó về, nó mách với Thiên Đế. Để Thiên Đế xử cô.
*****************
Góc nhỏ:
Thiên giới.

Thiên đế nhìn thấy cảnh mấy thằng đàn ông ngu dốt chê cái quạt của Thiên Ngọc.

Thiên Đế: Cứ thấy hình ảnh này quen quen.

Công công ở bên cạnh: Quen quen cái gì? Ngài từng coi thường cái quạt của người ta, rồi bị đánh cho tới tả. Lúc đó, ngài nhìn thấy quạt là sợ chạy mất dép.


 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
23/11/20
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương 2

Sau khi giải quyết hiện trường. Thiên Ngọc để lại một tờ giấy.

Rồi vác nữ chính như bao tải, ném lên một xe công nông gần đó.

[Thiên Ngọc, cô định đi cái loại xe này về thành phố thật à?]

" Thật. Tai vì chả có xe nào có khóa, trừ xe này."

Thiên Ngọc vui vẻ mở khóa xe.


[A!]

Ngày hôm sau.

Thiên Thần mở mắt ra. Đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng, cộng thêm mùi thuốc khử trùng bay thoang thoảng quanh mũi.

Đây là bệnh viện!

Bộ não của Thiên Thần nhanh nhạy hoạt động nghĩ ra vì trí mà cô đang nằm.

Vậy Cát Tường đâu?

Thiên Thần ngồi dậy. Nhưng vừa nhấc được cái đầu ra khỏi gối thì thấy hơi choáng váng. Đường sau gáy còn hơi đau nhức.

" A!" Đau quá đi!

Thiên Thần đưa tay sờ ra sau gáy. Tuy là không sờ thấy gì, nhưng cô biết chắc chắn đường sau gáy đã bị ai đó dùng vật gì đó đánh cô.

Thật ra thì Thiên Ngọc không dùng gì cả. Vừa đánh xong thì tay cô như bị gãy. Thiên Ngọc phải công nhận cơ thể này thật yếu ớt.

Mà thôi, chung quy là Thiên Ngọc phải đánh trúng huyệt vị, đồng thời cũng phải dùng một lực nhất định, để làm cho Thiên Thần mất một phần trí nhớ. Mà một phần này chính là khi Thiên Ngọc giết người.

Thiên Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, thôi vẫn nên bớt một cái miệng thì đỡ một cái họa đi!

Thiên Thần chịu đau, gắng gượng mà ngồi dậy.

Đúng lúc đó, một y tá mang theo bình nước đi vào.

Y tá thấy cô cố gắng ngồi dậy thì liền chạy lại, để bình nước xuống mà đỡ cô dựa vào gối.

" Cô bị một vật cứng đánh vào sau đầu. Khi bạn cô đưa cô đến đây thì máu đã đông lại rồi. Chúng sẽ khiến cô bị đau nhức, choáng váng. Cô chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại nhanh thôi!"

Thiên Thần nghe cô y tá luyên thuyên. Thấy cô nói xong thì liền hỏi:" Cảm ơn. Tôi biết rồi. Vậy thì người bạn của tôi đâu rồi?"

Y tá cười cười:" À, gia đình cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện khác rồi. Còn bệnh viên nào thì tôi không biết?"

Thiền Thần vẻ mặt lo lắng:" Cậu ấy có bị làm sao không? Bệnh tim đột phát hay có bị thương ở đâu không?"

Y tá nhẹ nhàng khuyên cô:" Cô đừng lo lắng. Cô ấy chỉ bị kiệt sức thôi! À, trước khi đi, gia đình cô ấy còn trả luôn tiền viện phí cho cô rồi! Còn bảo cô cứ nghỉ ngơi, bao giờ khỏe thì xuất viện."

Thiên Thần nghĩ ngợi gì đó, cô nói:" Vậy bây giờ tôi có thể xuất viện được không? Gia đình tôi hiện giờ đang có việc."

Y tá liền tiếp lời:" Tuy rằng chỉ bị chấn thương nhẹ, nhưng cô vẫn phải nghỉ ngơi..."

Y tá còn chưa nói hết thì Thiên Thần đã chen ngang:" Xin cô đó, gia đình tôi thật sự có chuyện gấp. Cô có thể làm thủ tục xuất viện cho tôi được không?"

Y tá nhìn cô thành khẩn:" Thôi được rồi, để tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô."

Thiên Thần nở một nụ cười. Cô vốn dĩ là nữ chính nên mang một khuôn mặt ngây thơ, hiền lành vì vậy khi cười lên thật giống thiên thần.

Tim y tá đập " thình thịch". Ôi đẹp quá! Cô y tá nghĩ.

Trước khi rời đi, y tá còn nói với Thiên Thần rằng nếu cô chán có thể xem ti vi.

Thiên Thần cười cười:" Được."

Dù gì trong lúc đợi làm thủ tục cũng chán nên Thiên Thần mở ti vi lên xem có tin tức gì mới không.

Cô đưa tay tới bên bàn lấy cống nước.

Tin tức mới nhất: Long tổng của Long thị sắp tới sẽ kết hôn với ảnh hậu Mối Tình Đầu.

" Choang" Chiếc cốc rơi xuống sàn, nước từ trong cốc tràn ra, các mảnh thủy tinh thì bắn tung tóe. ( Mình thật sự không thể mô tả được tiếng cốc vỡ :(. Mong mọi người thông cảm :x.)

Sắc mặt Thiên Thần tái mét lại.

Cùng lúc đó, chỗ của Thiên Ngọc cũng không tốt gì lắm.

Thiên Ngọc được mẹ của nguyên chủ chăm sóc. Phải nói theo kiểu là nâng còn hơn cả trứng, hứng còn sợ nát hoa.

Còn cha nguyên chủ thì nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ. Như thể ổng muốn giết cô bằng chính con mắt của mình ấy.

" Ngon không con?" Alize nói.

Thiên Ngọc cười cười:" Ngon ạ."

Alize đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bà nói với Thiên Ngọc:" Mẹ có mua ít dưa đỏ cho con đó. Để mẹ đi lấy cho."

Thiên Ngọc cười cười, nhưng tay cô thì líu kéo tay Alize:" Dạ, thôi không cần đâu ạ."

Cô gì ơi, cô đừng đi! Cô mà đi thì chồng cô giết chết cháu mất!

Alize cười cười, vỗ vỗ tay cô:" Không cần cái gì, thứ con thích ăn nhất! Đứa nhỏ này, mẹ đi một tí thôi mà!"

Alize bỏ tay cô ra, bà đi ra ngỏi phòng.

Trước khi ra bà còn nói với Cát Tuấn rằng nhớ chăm sóc con gái của bọn họ.

Cát Tuấn mỉm cười:" Ừ."

Trong khi Thiên Ngọc trong lòng gào thét thì rồng nhỏ rất vui vẻ khi thấy người gặp họa.

Cát Tuấn cười cười nhìn cô.

Cát Tuấn năm nay cũng đã bốn mươi. Ông là người trong thương trường. Khí tức trên người ông cũng được rèn luyện từ đây.

" Con gái."

Thiên Ngọc để cái tay băng bó ở bên cạnh.

Cô ngổi thẳng sống lưng, cô đáp:" Dạ."

" Con giải quyết bọn bắt cóc như thế nào vậy?"

Thiên Ngọc đơ người. Ông ta biết.

Thiên Ngọc gãi gãi đầu:" Nếu con nói là con dùng ghế đập, cha có tin không?"

Cát Tuấn vẫn ung dung nhìn cô:" Có. Tất nhiên ta tin tưởng con. Tiện thể lần này con giải quyết rất sạch sẽ."

Lần này? Sao lại lần này? Còn những lần khác sao? Thiên Ngọc nghĩ.

Qủa thật, ông phải công nhân Cát Tường giải quyết rất sạch sẽ. Hoặc cũng có thể người đến trước ông đã dọn dẹp.

" Thôi, không chết là được rồi! Nếu không chắc mẹ con tự tử mất." Cát Tuấn nói.

Lời ông vừa nói ra như sét đánh bên tai Thiên Ngọc.

Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

Ôi, đây không phải cha nguyên chủ đâu!

Chắc ông ta là giả đó!

Trong lòng Thiên Ngọc gào thét.

" À, đúng rồi! Con cách xa mẹ con ra!" Ông lại nói.

Thôi, mệt mỏi! Ổng chỉ biết vợ ổng thôi! Haizz.

Đúng lúc, Alize bước vào. Bà bừng theo một đĩa dưa đã cắt sẵn, bỏ cả hạt.

Bà vui vẻ mang đến chỗ Thiên Ngọc, bà nói:" Này, món dưa đã tới. Con ăn đi."

Cát Tuấn nở một nụ cười nhưng ánh mắt thì đầy sát khí lồng đậm.

Thiên Ngọc có thể nhìn từ đó cái ý nghĩ rằng nếu cô mà không cho ông ta, ông ta sẽ giết cô.

Ôi, tự nhiên thấy tụi nguyên chủ ghê! Không biết cô sống kiểu gì với cái ông cha này nữa!

Thật ra thì nguyên chủ rất đơn thuần, vỗn dĩ khi nhìn ánh mắt của Cát Tuấn nguyên chủ thật sự không hiểu.

Còn Cát Tuấn, tuy nguyên chủ cướp mất nhiều thời gian của ông bên cạnh vợ, nhưng mà dù gì cũng là con gái mình. Là con gái không phải con trai... vì vậy, thôi tha thứ cho nó vậy.

Với lại, nó bị bệnh tim từ nhỏ, ông cũng rất thương nó nha!

Chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi!

Khi nghe tin con gái bị bắt cóc, ông đi còn nhanh hơn cả ánh sáng ấy chứ!

Mà thôi, thấy nó mạnh mẽ, cười đùa là được rồi! Còn những tai họa nó gây ra thì ông gánh hết.

Alize lấy một miếng dưa lên, đưa đến miệng cô.

Thiên Ngọc cười gượng:" Thôi mẹ ơi, con hơi mỏi! Con muốn nghỉ ngơi một chút! Chỗ dưa hấu này để lâu sẽ không ngon. Hay mẹ cùng cha ăn đi!"

Alize thở dài, đây là nó đang nghĩ cho cha nó sao. Lần nào cũng vậy hết.

" Không sao, có thể để vào tủ lạnh mà."

Thiên Ngọc lộ mặt dễ thương:" Mẹ! Mẹ và cha cùng ăn đi! Nha nha... Hai người phải ăn thật nhiều, không thể bị bận như con được."

Alize cười cười:" Thôi được rồi!"

Thiên Ngọc cười:" Hì hì..."

"Ba mẹ đi ra nha! Con nghỉ ngơi cho tốt. Có gì gọi chúng ta."

Thiên Ngọc chào hai người:" Vâng."

Con sen, ngươi nghĩ cha nguyên chủ có nghi ngờ ta không?

Thiên Ngọc dùng linh lực nói chuyện với rồng nhỏ.

Rồng nhỏ ngọ ngậy. Ai là con sen? Trong phòng ngoài nó còn ai đâu. Chắc cô lại đặt biệt danh mới cho nó rồi. Rồng nhỏ nghĩ.

[Không đâu.]

Nguyên chủ vỗn dĩ không học võ. Làm sao mà giết chết toàn bộ đám người đó được?

[À! Vì chuyện này sao? Nguyên chủ có thần kinh không ổn định. Thỉnh thoảng trong lúc mất ý thức mà phá hoại, đánh bất cứ thứ gì đến gần cô. Có khi đánh chết cả mấy con chó săn trong nhà. Vì vậy, chuyện giết được người chỉ lf chuyện bình thường thôi!]

Thần kinh có vấn đề? Không phải chỉ có bệnh tim thôi sao?

[Vì bệnh tim của nguyên chủ có vai trò ảnh hưởng trực tiếp đến việc nữ chủ bị loại.]

À! Ngươi hôm nay tốt bụng ghê! Nhẹ nhàng, điềm đạm mà nói cho ta biết.

[Ha ha... Ta luôn luôn nhẹ nhàng, tốt bụng. Chỉ là điều kiện đầu tiên là khi nào ta vui thôi!]

Khóe mắt của Thiên Ngọc dật dật.

Ngươi muốn thành lẩu rồng. Thiên Ngọc nghĩ.

Ta mỏi rồi! Đi ngủ đây!

Rồng nhỏ nghe vậy liền chui vào trong chăn. Nếu không, chốc mới chui vào, nó xẽ bị đuổi ra mất!

Thiên Ngọc thở dài:" Haizz."

Mà không biết nữ chủ bây giờ thế nào nhỉ?

*******************************
Ai có ông cha như Cát Tuấn? Điểm danh nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên