Cảm ơn anh đã đến bên em - Cập nhật - muabuon

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Cảm ơn anh đã đến bên em.
Tác giả: muabuon.
Thể loại: Tiểu thuyết tình cảm.
Giới hạn tuổi: Không giới hạn.
Tóm tắt nội dung:
Mình cũng không biết nói thế nào nữa.
 

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: Bóng dáng thiên thần.

Trên con đường phố khuất bóng người qua lại, không phải bản thân khu phố quá vắng vẻnhưng thời điểm này là quá sớm để đi ra ngoài dạo phố, một bóng người lảo đảo như bị mất phương hướng cứ chập chờn xuất hiện. Không khí trong lành của buổi sáng sớm như bị con người này khua gọi tỉnh giấc. Toàn thân cô gái nồng nặc mùi rượu, bước chân mềm nhũn tựa đang say mềm. Cô đi bên nọ đá chân chiêu bên kia, đầu óc quay cuồng loạng choạng bước đến cổng một trường THPT. Bước đi đến nơi thì cổng khóa, chưa mở cổng. Cô bất giác nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại, cất giọng lè nhè đập vào cổng hét to.

- Mau mở cổng, mở cổng.

Gọi khản cả cổ mà chẳng có ai chịu ra mở cổng cả, cô bất lực hừ một tiếng, bước vài bước đến một con ngõ vắng cách đó không xa, hơi hút người và hẻo lánh. Cô liền quẳng chiếc cặp sách qua bức tường, rồi đu người, văng mình trèo lên. Chiếc hàng rào bảo vệ này không cao lắm, cho nên, với chiều cao 1m68 của mình, cô cũng có thể vượt qua và bước vao trong sân trường.

Nhảy từ trên tường xuống, cô bước đến nhặt chiếc cặp sách của mình, phủi bụi bao quanh trên người nó rồi thư thái cất chân bước tiếp. Cô đi thong dong trong sân trường vắng, bao quanh là những dãy phòng học mới, đầy đủ tiện nghi. Xung quanh có rất nhiều cây sà cừ, cây phượng, cây bằng lăng… Cô bước đến một khu nhà vệ sinh ở cuối một dãy phòng học nhỏ, đưa tay hứng những giọt nước tinh khiết từ vòi chảy xuống, hất mạnh lên mặt, rửa thật sạch sẽ. Cảm giác thoải mái như trút hết mệt mỏi trong người cô ra. Theo thói quen, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình trong gương. Trông cô lúc này đỡ hơn nhiều so với bộ dạng say xỉn lúc nãy, tuy đã có thần sắc hơn nhưng vẫn còn nhợt nhạt, lộ rõ vẻ mệt mỏi, chán chường và một nỗi ủy khuất nào đó không nói thành lời.

Mặc dù nói là như vậy thôi chứ bộ dạng của cô lúc này cũng không được coi là thê thảm lắm. Cả người cô toát ra một khí chất cao quý, đặc biệt khác lạ khiến người ta khó có thể quên. Hơn nữa, dung nhan thanh tú của cô cũng không hề tầm thường. Cô có một gương mặt đẹp, làn da trắng mịn hồng tự nhiên, lúc này, đôi gò má vẫn còn rực đỏ vì chưa hết tác dụng của rượu. Đôi lông mày gọn đi kèm với đôi mắt to, trong sáng, long lanh như thiên thần, đôi môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ. Vẻ đẹp của cô khiến cho người ta có cảm giác không thật, như pha lê dễ vỡ, vừa yếu đuối cũng lại rất kiên cường. Mái tóc xoăn nhẹ vẫn còn dính nước lòa xòa trên gương mặt, lộ vẻ thanh tao, quyến rũ lạ thường.

Ra khỏi phòng vệ sinh, cô bước gần đến chỗ ghế đá bên cạnh gốc cây sà cừ to, gió sớm se se thổi mát rượi. Sau khi tỉnh rượu cô lại có cảm giác buồn ngủ nên trực tiếp ngả mình nằm lên chiếc ghế đá, lấy cặp sách làm gối rồi thả sâu vào giấc ngủ mà chẳng để ý gì. Cô cứ ngủ ngon lành như vậy cho đến mãi tận khi có tiếng đông người rì rào bàn tán nói chuyện, mới bất giác nhíu mày, khẽ mở mắt. Cô ghét nhất những chỗ đông người cũng như nghe tiếng của họ. Cho nên vừa nghe thấy tiếng phát ra là cô có ý định tẩu chuồn luôn. Đó mới là thượng sách.

Nhưng không kịp nữa rồi. Ông trời quả là tuyệt đường sống của con người. Cô đã phải đi học rất sớm để tránh lũ quái dị này, thế mà lại ngủ quên hết khiến bây giờ lâm vào tình huống khó đối phó này đây. Bao quanh chiếc ghế đá và hốc cây to này, cả một lũ người rầm rầm đứng đó, nhưng nhìn toàn bộ cảnh thì cũng phải đến hơn 70 phần trăm là nữ. Bọn chúng nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, ghen ghét, cũng có loại thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Bất giác cô rung mình một cái. Thật là hết nói nổi. Sao lại nhìn phức tạp vậy chứ. Cô tức giận hét lớn:

- Cái quái gì vậy! Nhìn cái gì mà nhìn.

Cô nhíu mày phẫn nộ định bật dậy rời đi thì lại phát hiện ra phần ghế dưới chân mình có người ngồi. Cô quay phắt lại nhìn cái bản mặt dương dương tự đắc của hắn ta, mỉm cười với cô như đã quen thân, cất giọng hớn hở:

- Cô bé, em tỉnh rồi à!

Cái chết tiệt gì vậy. Quen thân quái đâu mà chào hỏi. Cô bực tức liền thu chân về, ngồi phắt dậy nhanh nhưchớp. Do lúc nãy nằm trên ghế nên không kịp quan sát kĩ. Hóa ra ở đây còn có hai chàng trai khác đang đứng cạnh hai chiếc xe mô tô phân khối lớn, thường dùng cho các cuộc đua xe tốc độ cao. Nhìn chung, hai chàng trai này có vẻ ngoài lạnh lùng hơn, khác xa so với tên cợt nhả vừa bắt chuyện với cô. Lúc này cô mới nhận thức được tầm ảnh hưởng của ba tên này. Chúng làm mất giấc ngủ say của cô. Chửi thề một câu shit, đúng là lũ hám trai, nhìn một cái đã kêu gầm rú lên như vậy rồi. Thật mất mặt thay cho tôi đây cùng giống loài với họ. Nghĩ vậy, cô cắn răng không cam lòng, chẳng thèm để ý đến tên kia, quay mặt, lấy cặp sách rồi nhanh chóng đi ra khỏi vòng vây. Tên kia thấy cô bé chẳng thèm để ý gì đến mình thì cũng bất giác mỉm cười như vừa thấy được một con mồi thú vị. Hắn tiến lại đuổi theo cô, vừa đi vừa giữ một khoảng cách nhất định, rồi nhăn nhở nói với theo.

- Ê, cô bé, em tên gì vậy? Học lớp mấy? Ban nào?

Em có biết anh là ai không mà sao không chịu trả lời vậy?

Hắn không tiếc lời ghé gọi theo mà chẳng nhận được sự phản hồi đáp trả của cô gái gì cả. Hắn nở một nụ cười hưng phấn chưa từng thấy rồi cũng nhanh chóng bước theo sau cô nàng. Cô bé chẳng mảy may quan tâm gì đến anh chàng này cả. Cô chỉ biết rằng lúc này, cô rất mệt, buồn ngủ, cần tìm một nơi nào đó yên tĩnh, thoáng mát để ngủ tạm. Chính bản thân cô cũng không muốn đâm vào giấc ngủ triền miên như vậy, nhưng có lẽ cũng nên phải tập đối mặt, chấp nhận sự thật rồi. Cô không còn đủ tỉnh táo để khống chế nó nữa. Cứ để mặc nó như vậy vậy. Cô thực sự quá mệt mỏi rồi. Suốt một tuần qua, chưa đêm nào cô có thể ngủ ngon giấc. Cứ mỗi lúc nhắm mắt lại, nhìn thấy một màn đen dày kịt thì cô chẳng biết mình phải làm thế nào nữa. Cô lục sùng hết tất thảy những quán bar trong phố mà chẳng thể nào xoadịu đi vết thương này. Nó cứ ăn sâu vào đầu cô như một liều thuốc độc.

Cô bé vẫn bước đi đều đều, lặng thinh chẳng nói một câu nào. Chàng trai đi theo sau cô vẫn kiên trì đến cùng để tìm cho ra lớp học của cô, có thể biết tên cô là gì. Nhưng đi mãi, đi mãi mà hắn chẳng thấy khu dãy học đâu cả. Xung quanh vắng vẻ chỉ có mỗi căn nhà nhỏ một tầng, có gác mái, nhìn đầy bụi bặm như nhà kho, bên cạnh có một cây sà cừ lớn, trông rất oai nghiêm. Anh bất giác nhíu mày. Sao lại đến đây vậy? Chẳng phải sắp đến giờ học rồi sao? Bây giờ đã là sáu giờ năm bảy, chưa đày ba phút nữa là vào lớp rồi, sao cô ta vẫn đứng ở đây nhỉ? Ngôi trường này rất nổi tiếng là nghiêm khắc với học sinh, nhất là chuyện giờ giấc thì khỏi phải nói, đến sớm đến muộn cũng không mở được cổng, chi bằng đến đúng giờ là tốt nhất. Nhưng nếu là cô dám trốn tiết thì cũng quả thật có gan. Trong trường này, ngoại trừ thành viên trong hội học sinh như cậu ta ra thì chẳng có học sinh nào dám bỏ học cả. Cô đúng là khí chất ngông cuồng hiếm thấy.

Cắt dòng suy nghĩ của hắn, điện thoại trong túi quần reo vang, hắn ta sực tỉnh rồi vội vang ấn nút nghe. Tiếng một chàng trai lạnh lung vang lên. Chắc là một trong hai đứa bạn của hắn lúc nãy.

- Mày gọi tao có việc gì? Vừa gặp nhau ban nãy mà? – Chàng trai nóng ruột hỏi.

- Ậm ừ… Hưng à, tao bảo này… chuyện là…

Cứ lắp ba lắp bắp mãi mà không nói được câu nào, Hưng tức giận nói lớn tiếng

- Mày có chuyện gì thì nói mau, tao còn có việc.

- Ừ, tao nói… chuyện là … thằng Phong nó mới về rồi… đang ngồi trên này cùng bọn tao… mày có định lên ngay không, chuyện cũ qua rồi, mày với nó cũng nên làm lành đi… bọn tao…

Chưa kịp nói hết câu thì Hưng đã dập máy, chỉ để lại cho thằng bạn mình tiếng tút tút dài báo hiệu đã tắt máy. Ngớ người vì câu nói của thằng bạn mình. “Thằng Phong đã về rồi sao.” Khuôn mặt Hưng tối sầm lại. Người bạn thân nhất của nó và cũng chính là người đã giết chết em gái nó, là người nó vừa thương vừa giận, là kẻ mà nó cả đời này không thể tha thứ được.

Chán nản, đang định kiếm nơi nào đó giải sầu thì Hưng lại bắt gặp ánh nhìn nhỏ bé ngồi trên cành cây cao nóc mái nhà, nơi đang chứa đựng một linh hồn. Cô gái dáng người thanh mảnh, cặp mắt nhắm hờ, tựa hồ đang rất mệt mỏi vì phải trèo lên gác mái rồi leo lên cành cây, tựa người vào thân cây theo nhịp thở. Ánh mặt trời ban mai đã bắt đầu chiếu xuống, rọi nắng qua từng kẽ lá, tán cây, phủ một ánh hào quang xung quanh thiên thần nhỏ. Cả người cô như toát ra một thứ gì đó cuốn hút lạ lùng, không sao gọi thành tên nhưng lại khiến cho người bên cạnh cảm thấy thoải mái, dễ chịu, làm xua đi hết buồn phiền trong anh.

Hưng thẫn thờ ngắm nhìn bóng hình ấy một lúc lâu rồi mới mỉm cười tiến đến bên cây đó. Với thân hình cao lớn tầm 1m80 của Hưng thì đứng bên cạnh cái cây kia là có thể nhìn rõ được khuôn mặt thiên thần đang ngủ say. Đôi mắt nhắm hờ khẽ co lại, đôi lông mày nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi, tựa hồ đang rất khó chịu. “Có lẽ là nắng chăng?” Nghĩ vậy, Hưng liền ngước nhìn lên bầu trời, chỗ có mấy khe lá li ti, phát những ánh sáng màu nhàn nhạt. “Không phải. Trời cũng không nắng lắm.” Do dự một lúc lâu, Hưng quyết định đặt tay lên trán cô, bỗng thấy nhiệt độ tăng cao, trán nóng dần dật, mồ hôi ướt đẫm đôi bàn tay. Không nghĩ ngợi nhiều, Hưng liền nhẹ nhàng bế thốc cô lên , dịu dàng điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, để cô cả mặt úp vào bờ ngực rắn chắc. Đôi má cô bé nằm trong vòng tay anh ửng hồng, phả hơi thở nồng đậm mang chút rượu nhạt vào vòng tay ấy, nhẹ nhàng, cuốn hút mà mê người. Trong cơn mê, cô chỉ cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ nhưng tràn đầy ấm áp đang ở bên cô, khiến cô an tâm, lặng mình chìm vào giấc ngủ.

Anh cứ thế bước đi trên con đường lá rụng

Em nằm trong vòng tay anh ấm áp lạ kì.
 

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
Ừm, vì mình đang sáng tác nên không cũng không biết nói thế nào.
Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
 

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2: GẶP LẠI EM, NGƯỜI CON GÁI TÔI YÊU.

Cứ lặng lẽ bước đi như vậy, bóng hình chàng trai bế cô gái lần đầu tiên mới gặp khuất dần khỏi gốc cây xa. Từng bước chân chậm rãi mà chắc chắn như mang trong mình hơi thở của một người khác vậy. Anh bế cô lên phòng đặc biệt, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, lấy chân đẩy cửa tiến vào một căn phòng lớn.

Trong gian phòng, có ba chàng trai đang nói chuyện vui vẻ, không khí có vẻ thân quen nhưng vẫn còn chút ngại ngùng. Nhận ra sự khác lạ đó, một chàng trai tên Quang tỏ vẻ hiếu kì hỏi:

- Phong này, chẳng phải dự định cuối năm nay mày mới về sao? Còn bốn tháng nữa mới đến cơ mà? Sao phải vội thế?

- À… Mình về sớm có chút việc cần làm.

Chàng trai tên Phong đáp, vẻ mặt hiện rõ vẻ vui mừng đầy ẩn ý, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, chờ mong. Anh là một người có vẻ ngoài hết sức nổi bật, vô cùng anh tuấn. Nước da trắng mịn nhìn trông có vẻ thư sinh nhưng thân hình lại cực kì rắn chắc, ánh mắt ôn nhu luôn đem lại cho người ta cảm giác ấm áp, quen thuộc như đã nhìn thấy từ lâu.

Nghe vẻ nói mập mờ nửa nói nửa không của Phong như vậy, chàng trai bên cạnh tên Hùng không khỏi băn khoăn, nghi ngại hỏi:

- Chẳng lẽ Trịnh gia nhà cậu gặp sự cố gì sao? Yên tâm đi, cứ nói cho tụi này nghe coi có giúp được gì không?

Nhìn bộ mặt ngớ ngẩn của hai thằng bạn mà Phong cười to một trận, ôm bụng ngả người xuống ghế sofa bên cạnh. Hai thằng bạn Quang và Hùng thì càng ngớ người hơn, đảo mắt nhìn nhau mà chẳng hề biết có chuyện gì xảy ra cả. Lúc này, sau khi lấy lại được tâm trạng bình ổn của mình, Phong cố nín cười, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi lại:

- Hai cậu thực sự muốn giúp tớ sao?

Cả hai thằng đều không ngần ngại gật đầu lấy “rụp” một cái, đồng thanh nói “Đương nhiên giúp”. Nghi ngại một lúc, Hùng lại nhanh nhảu nói chen thêm: “Nếu việc đó không nằm ngoài khả năng của bọn mình thì bọn mình nhất định sẽ giúp cậu.”

Nghe được câu khẳng định của Hùng như vậy, Phong cũng không ngần ngại gì mà nói luôn.

- Thật ra, mục đích mình về sớm hơn dự định là muốn tìm một người. Người này các cậu có thể giúp mình tìm được. Cô ấy là…

Chưa kịp nói hết câu thì tiếng mở cửa vang lên, làm ngưng tụ lại khoảng không gian yên tĩnh. Ba chàng trai chẳng ai bảo ai câu nào liền đưa mắt về phía cửa ra vào, nơi một chàng trai cao lớn đứng sừng sững, che hết cả ánh sáng bên ngoài, trên tay đang bế một cô gái nhỏ thiêm thiếp đi.

Hai chàng trai, Quang và Hùng đua nhau há hốc mồm, cằm ai nấy đều như rớt xuống đất. Định thần lại, họ chạy ngay tới bên cạnh Hưng vừa mới đi vào, tranh nhau hỏi.

- Hưng à. Đây có phải cô bé ban sáng ngủ ở ghế đá không?

- Sao cô ta lại ở đây? Ề! Cậu to gan ha, cho cô ta uống thuốc mê rồi bắt lên đây làm gì hả? Mau khai mau!

Vẻ mặt truy hỏi của bọn này làm cho Hưng tức muốn đổ máu mũi luôn. Nếu không phải hai tay đang bế cô bé này thì anh nhất định sẽ cho mỗi thằng một cú đấm, can cái tội dỗi hơi đi xen vào chuyện của người khác làm gì, lại còn xuyên tạc nữa chứ. Đúng là muốn ăn đòn rồi mà. Ánh mắt Hưng sắc lạnh như dao, xẹt qua hai tên cản đường trước mắt, rồi lừ cho họ mỗi người một phát run bắn người lên.

Haizz… Hai tên này thật là… Trước mặt mọi người thì tỏ vẻ lạnh lung, nam tính. Thế mà giờ đây, ở bên cạnh hai thằng bạn, Phong và Hưng, thì cứ ríu ra ríu rít liên hồi, chẳng yên cái miệng gì cả, lại còn thêm cái đầu rỗng tuếch cộng với trí tưởng tượng vô cùng phong phú, trái ngược lại hoàn toàn với phong cách ngày thường. Thật chẳng có phong độ gì cả.

Kiềm chế lại được cơn tức giận, Hưng nghiêm giọng nói lại:

- Không phải tôi cho cô ấy uống thuốc mê gì cả, mà là tôi có lòng tốt, thấy cô ấy bị cảm nên mang cô ấy về đây nghỉ ngơi một lúc thôi.

Nghe vậy, hai thằng bạn đứng bên cạnh càng sững sờ hơn, mồm miệng lắp bắp mãi không thành câu:

- Hưng à… Hưng… Mình không nghe nhầm đấy chứ. Cậu có lòng tốt từ khi nào vậy… Sao lâu nay mình không hay biết vậy.

Đang hồ nghi nhớ lại thì chàng trai bị Hưng nhà ta đá cho một cú vào chân, ngoác miệng kêu đau thảm thiết. Đúng là giả bộ mà, mới đá có một cú đã rống lên rồi. Haizz… Đúng là hết thuốc chữa với anh này rồi!

- Hừ. Lại còn đáng kêu à, không mau tránh ra để mình đặt cô ấy nằm xuống.

Lúc này mới để ý kĩ là khuôn mặt cô bé càng nóng hơn, đôi má cũng đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tựa hồ như đang rất khó chịu. Đôi lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt, khẽ cựa quậy trong lòng Hưng. Hình ảnh này trông cô yếu đuối, quyến rũ vô cùng, không sao cưỡng lại được.

Từ nãy đến giờ, luôn có một ánh mắt kinh ngạc hiện lên sau lưng hai chàng trai kia, dường như đã đứng sững như vậy lâu lắm rồi. Một niềm hạnh phúc ngờ vực như trỗi dậy lên từ trong tim, tràn ra, rồi lan rộng. Chỉ một cử chỉ khẽ nhỏ như vậy thôi cũng đã chứng tỏ điều đó là sự thực. Chính là cô ấy, là cô bé mà ngày đêm anh thường nhớ mong, nhớ tiếng nói ngọt ngào, nhớ hương thơm dịu nhẹ, nhớ nụ cười thơ ngây, nhớ tất cả những điều về cô ấy. Cô gái của anh, người con gái của anh, Nguyễn Tú Quỳnh. Niềm hạnh phúc đột nhiên ập đến. Mấy phút trước, anh còn định nhờ hai người bạn này tìm giúp cô. Vậy mà giờ khắc này đây, cô đang ở ngay trước mặt anh, thật không thể tin nổi. Anh thầm cảm ơn trời đất đã đem cô đến bên anh lần nữa. Nhất định lần này anh sẽ trân trọng và tuyệt đối không để mất cô.

Anh vững vàng bước tiến về phía trước, miệng không ngừng gọi “Tú Quỳnh, Tú Quỳnh. Anh Phong về rồi đây!” Cả ba chàng trai nghe thấy tiếng Phong thì bỗng sững lại. Riêng vẻ mặt của Hưng thì tối sầm xuống. Phong lúc này chẳng hề quan tâm xem mấy thằng bạn mình có phản ứng như thế nào nữa, chỉ một mình chăm chăm nhìn người con gái bé nhỏ đã gần ba năm nay không gặp. Anh nhẹ nhàng tiến đến, đưa tay ôm người con gái kia vào lòng rồi lại quay về chỗ ngồi trên ghế sofa. Ôm Quỳnh trong tay, Phong như chứng thực được tất cả sự việc, không phải là mơ, nhưng nhiệt độ cơ thể cô nóng rực, truyền sang cả người anh. Thấy được điều bất thường này, Phong mới chợt nhớ tới lời Hưng nói là cô bị cảm. Một sự sững sờ khác lại hiện lên. Sao Hưng lại quen biết Quỳnh? Chẳng lẽ Hưng vẫn muốn trả thù chuyện ba năm trước? Giọng nói phờ phào của Quỳnh như đánh thức Phong thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ, trở về với thực tại. “Nước, nước.” Hơi thở yếu ớt phả cùng mùi rượu nồng nặc làm cho Phong khẽ cau mày “Sao Quỳnh lại uống rượu nhỉ?” Tuy rằng có chút thắc mắc nhưng anh nguyện đợi đến khi cô tỉnh dậy rồi sẽ hỏi. Bây giờ chắc cô đang rất khát. Trán cô đã ướt đầm mồ hôi, mấy ngọn tóc cũng bết lại theo viền khuôn mặt. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm trên ghế sofa dài, tiến về phía trước rót cho cô cốc nước ấm. Lúc này cả ba chàng trai mới sực tỉnh hẳn, Quang nhanh nhảu, hiếu kì lên tiếng.

- Phong, cậu quen cô bé này à? Từ khi nào vậy, sao không giới thiệu với tụi này?

Phong nghe vậy nhếch miệng cười, không giấu nổi sự vui vẻ, hạnh phúc, vừa đi vừa đáp lời.

- Tớ quen cô ấy lâu rồi. Cô ấy tên là Nguyễn Tú Quỳnh. Từ khi tớ đi du học đến giờ, mãi hôm nay mới có dịp gặp lại. Không ngờ lại ngẫu nhiên đến vậy. Cũng may thật.

Nói đến câu cuối cùng, anh nhẹ nhàng bước đến bên cô, vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trên gương mặt, dịu dàng đỡ cô ngồi dậy, tựa người vào vòm ngực vững chắc của anh. Anh thì thầm bên tai cô “Tú Quỳnh ngoan, mau dậy uống nước.” Lời nói của anh phát ra như đánh thức cơn mê sảng trong người. Quỳnh từ từ mở mắt dậy, khẽ nhíu mày vì chưa quen với thứ ánh sáng trong phòng. Đầu óc mơ mơ màng màng thấy cốc nước trước mặt. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô uống hết một lúc nửa cốc nước rồi mới lại chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, cô có cảm giác quen thuộc, ấm áp từ giọng nói phát ra. Nhưng do quá mệt mỏi mà cô chẳng hề để ý thêm gì nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ say. Nhìn cô ngủ ngon như vậy, anh cũng yên lòng hơn, nhẹ nhàng nghịch mấy lọn tóc xoăn dài trên ngực, mỉm cười tưởng chừng như rất thích thú.

Mấy chàng trai bên cạnh cũng chết sững vì hành động quá đỗi tự nhiên này. Đây có còn là Phong mà bọn họ quen không, là người chính thức thừa kế tập đoàn Trịnh thị hay không? Ánh mắt dịu dàng, yêu chiều ấy luôn cất giữ một thứ tình cảm ngọt ngào.

Con người ta là vậy, một khi đã bước chân vào cánh cửa tình yêu, cánh cửa đầy ắp những sắc hồng khuyến rũ, bạn sẽ chẳng thể nào nhìn nhận những cái gì đẹp khác ngoài bóng hình người bạn yêu. Bước chân qua cánh cổng đó có thể coi là đến thiên đường. Nhưng ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, hạnh phúc và khổ đau liệu có phải chăng chỉ trong gang tấc là có thể đến? Một giọt nước tràn ly cất giấu bao kỉ niệm hạnh phúc ngọt ngào cũng dễ dàng vỡ òa trong đau đớn, mất mát. Liệu con người ta có biết trân trọng những thứ mình đang có, chờ đợi những thứ mình đang cần và hướng tới những cái gọi là tương lai.

Giây phút này đây, được ngắm nhìn dung nhan của người con gái mình yêu trong lòng thật hạnh phúc biết bao. Giá như thời gian ngừng trôi, không gian ngừng hoạt động, tôi có thể ôm em đến hết trọn đời trọn kiếp. Niềm hạnh phúc mong manh của tôi, chỉ có em mới có thể đem lại.
 

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: KÝ ỨC ANH VÀ EM (1)

Ba chàng thanh niên thẫn thờ đi ra khỏi phòng, nhường lại không gian yên tĩnh cho hai người. Đứng trước cửa phòng hội học sinh, họ vẫn ngạc nhiên không thể nào tả nổi. Bước đi vài bước mới lấy lại được tinh thần, Hùng lên tiếng.

- Mày ơi. Mày đánh tao xem có phải tao mơ không. Vừa nãy, tao thấy thằng Phong chăm sóc cho một đứa con gái, hình như là… Nó đang yêu thì phải… Mày, mày tát tao thử coi.

Dứt lời, cả hai thằng Quang và Hưng bên cạnh, mỗi thằng giáng cho Hùng một cái tát, kêu “bốp” một cái.

- Ui da… Sao chúng mày nặng tay vậy. Đau chết đi được.

Vừa kêu, Hùng vừa ôm mặt, nước mắt lưng chừng chậc trào ra, nhìn hai thủ phạm vừa hành hung mình bằng đôi mắt không thể nào tội nghiệp hơn. Quang thấy gương mặt giả nai tơ của nó mà không thể kìm lòng được, giáng cho nó xuống dưới mười tầng địa ngục.

- Đau hả, đau chưa. Biết đau thì là thật đấy. Những gì mày nhìn thấy là sự thực 100 phần trăm luôn. Có muốn ta đánh thêm một cái nữa cho tỉnh mộng không?

Đang định giơ tay lên cho thằng kia một phát nữa thì nghe thấy giọng lạnh lùng ở phía sau vang lên, tưởng chừng có chút gì đó bực bội, không vui. “Đi thôi.” Hưng nghiêm mặt lên tiếng rồi rảo bước đi trước luôn. Nhân cơ hội Quang đang sững sờ vì lời nói của Hưng, Hùng nhanh chân chạy ngay lên phía trước, tránh cú đánh của Quang, dương dương tự đắc sóng vai với Hưng.

Lúc này, trong căn phòng vắng lặng, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm ngả người vào ghế, duỗi thẳng chân tay sao cho có tư thế thoải mái nhất. Rồi lại lấy một chiếc khăn bông trắng muốt, chấm chấm những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt cô. Tiến đến mở hộp thuốc y tế dự trữ trong căn phòng, lấy hai viên hạ sốt, dịu dàng nâng người cô dậy, cho cô uống thuốc rồi lại đế cô nằm xuống nghỉ ngơi. Cả căn phòng ban đầu còn có tiếng bước chân anh rải rác, nhưng bây giờ thì ngừng hẳn, chỉ còn nghe thấy tiếng thở phập phồng trong lồng ngực, tiếng tim đập trầm ổn, nhẹ nhàng. Lắng nghe từng tiếng âm thanh này, trong lòng anh nhen lên một cảm xúc lạ kì nhưng tràn đầy hương vị ngọt ngào của hạnh phúc. Ánh mắt anh trân trân nhìn vào làn môi đỏ mọng còn vấn vương chút nước tinh khiết kia, khẽ mảy may động đậy. Cơ thể trong người nóng lên từng đợt, dục vọng lan tràn, anh không thể nào kìm chế lòng mình rời mắt khỏi đôi môi quyến rũ ấy. Lúc nào cũng vậy. Hễ khi cô xuất hiện, anh lại không phải là Trịnh Nam Phong nữa, con người hiện giờ chỉ xuất hiện duy nhất trước mặt cô. Nuốt nước bọt ực một cái, anh quyết định đứng lên đi ra ngoài, bắt buộc mình phải rời bỏ ánh nhì cuốn hút kia, dập tan ý định vừa mới hiện lên trong đầu, lý trí đã đánh bại cảm xúc đó. Ba năm vẫn vậy. Đối với anh nó chẳng có gì khác biệt. Anh vẫn yêu cô như thế, nhớ cô như vậy và vẫn khao khát muốn có được cô. Anh vẫn không thay đổi.

Mãi đến hai giờ sau, cô mới mơ màng tỉnh dậy. Ánh sáng bàng bạc chiếu tỏa lại một lần nữa khiến cô phải nheo mắt lại. Bóng hình một chàng trai cao lớn, lấp lóa sau cánh cửa ra vào. Ánh nắng gay gắt bên ngoài phản chiếu lại hình ảnh của anh khiến cô nhìn không rõ mặt, nhưng có gì đó quen thuộc, đã cảm nhận từ lâu khiến cô không thể rời mắt khỏi anh. Cho đến tận khi anh cảm thấy có ánh mắt rõi theo mình, anh mới từ từ quay người lại, để cô nhìn rõ gương mặt của anh. Gương mặt tuấn tú, phảng phất ánh sáng dịu nhẹ kia đang khẽ mỉm cười với cô. Nụ cười mà bấy lâu nay cô hằng mong nhớ, khuôn mặt mà bấy lâu nay cô muốn chạm vào nhưng không thể. Trong mỗi cơn mơ, cô luôn nhìn thấy bóng hình anh rảo bước dưới đám lá khô xào xạc. Từng bước chân, bước chân, chậm rãi, mang theo nhịp thở trầm ổn của anh, từ từ bước xa cô, bước xa cô mãi mãi. Ngay cả khi cô chạy thật nhanh, đuổi theo anh thật nhanh, gọi to tên anh, hét đến khi cổ họng bật máu, anh vẫn không đoái hoài gì đến cô, vẫn lẳng lặng bước về phía trước, bước đến con đường dành cho riêng anh. Trong màn mưa mù mịt ấy, anh vẫn vô tình bước đi, mặc kệ bóng hình bé nhỏ nằm song soài dưới nền đất lạnh, đôi môi mím chặt đến bật máu tanh ngòm, toàn thân run rẩy vì vết thương lạnh rát, sát muối vào trái tim đang nhỏ máu từng giọt, từng giọt.

Anh như ánh dương lặng lẽ chiếu sáng cuộc đời em.

Em như bông hoa hướng dương chỉ nở về một phía.

Chỉ nở cho anh vui,

Chỉ cười cho anh nhìn,

Chỉ muốn làm cho anh hạnh phúc,

Trong vườn hoa hướng dương của riêng mình em,

Riêng mình anh và riêng mình đôi ta.

Từng kỉ niệm ngọt ngào, đau xót bỗng chốc ùa về như cơn giông tố. Dường như khoảng cách ba năm trước đây chưa từng tồn tại, anh vẫn lặng lẽ mỉm cười với cô như thuở chưa xa cách. Nụ cười này phải chăng là điểm đánh dấu cuối cùng cho quá khứ, là bước tiến đầu tiên của tương lai? Hay chẳng qua, nó chỉ thay cho lời chào hỏi thông thường, một cuộc gặp định mệnh của số phận.

Hai ánh mắt trân trân nhìn nhau, tưởng chừng như thấu hiểu đối phương trong từng suy nghĩ. Một người mỉm cười, một người mím chặt môi. Hai dòng suy nghĩ đan xen giữa hiện tại – quá khứ - tương lai. Mãi cho đến mấy phút sau, anh mới lại gần, tiến về phía cô, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu của ngày tháng năm nào. Anh vừa đi vừa cất tiếng nói, giọng tràn đầy yêu thương:

- Chịu thua em rồi. Haizz… Lúc nào cũng vậy, anh luôn là người mở lời trước. Thôi đi, em cảm thấy trong người sao rồi?

Vẫn ánh mắt lặng thinh, bình thản như vậy. Cô khẽ cúi đầu xuống, mắt trân trân nhìn xuống những ngón chân mình. Mái tóc lòa xòa trước mặt làm anh không nhìn rõ được biểu hiện khuôn mặt cô, chỉ nghe thấy tiếng nói nỏ nhẹ phát ra.

- Em không sao… Em về trước đây.

Nói dứt lời, cô bước nhanh tiến về phía trước, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Chuẩn bị bước qua người anh, bỗng một bàn tay rắn chắc giữ cổ tay cô lại. Anh nhẹ nhàng xoay người cô đứng đối diện với mình, khẽ cau mày vì không nhìn rõ được khuôn mặt của cô. Đôi bàn tay di chuyển mềm mại lên chiếc cằm, khẽ nâng lên, gạt mấy ngọn tóc nhỏ, để lộ một gương mặt kiều diễm tựa thiên thần. Ánh mắt ấy nhìn anh có đôi chút thất thần, đáy lòng tựa hồ có một nỗi buồn mang mác, sóng sánh như mặt nước mùa thu. Ánh mắt ấy làm cho lòng anh đau xót, tựa như ngàn kim châm. Chính anh, chính anh đã làm cho một đôi mắt đẹp như vậy trở nên sầu buồn. Xót xa, anh dặn lòng hỏi:

- Em vẫn giận anh ư?

Một câu nói này thôi, cô biết phải trả lời thế nào. Mối tình đầu của cô, mối tình trong sáng, thuần khiết tựa như giọt sương mai. Chính anh đã tự tay mình phá hủy nó. “Giận ư?” Chỉ một câu này có thể khái quát được nỗi đau khổ của cô ba năm về trước ư? Không, không thể nhẹ nhàng như vậy được. Phải nói là hận, hận, rất hận. Cô hận sự hèn yếu của anh, hận sự vô tình của anh và hận cả tình yêu anh dành cho cô nữa. Hận, cô hận tất cả, hận mọi thứ, hận cuộc đời trái ngang chớ trêu con người. Cô không nói gì, không, chính xác là không có một từ ngữ nào có thể bày tỏ được tâm trạng của cô lúc này. Đau khổ, xót thương, hận thù, tiếc nuối… Tất cả đều chất chứa trong ánh mắt vô hồn của cô. Cô đứng lặng thinh nhìn anh chẳng nói câu nào, chỉ nhìn anh như thế, chỉ nhìn anh như vậy để khắc sâu vào trong trái tim, một hình bóng không thể phai mờ. Cô đau đớn nhìn anh, lòng anh càng trào lên cảm giác chua xót tột cùng. Đáy mắt tỏ rõ vẻ bất lực, anh từ tốn nhả từng chữ.

- Anh xin lỗi!

Một câu nói, ba từ ngữ và một dấu chấm câu. Chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng rất nặng nề để thốt ra được ba từ đó. “Anh xin lỗi”, xin lỗi vì đã bỏ đi, vin lỗi vì sự hèn nhát của mình, xin lỗi vì tất cả những tổn thương đã mang đến cho em. Xin lỗi, xin lỗi tất cả. Nhiều điều như vậy nhưng anh không đủ dũng cảm để nói ra. Anh sợ mình sẽ khóc mất, rồi em cũng khóc nữa. Nước mắt của em đã rơi nhiều vì anh rồi. Từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em, quyết không để cho em rơi một giọt lệ đau buồn nào nữa. Tất cả sẽ biến thành giọt nước mắt hạnh phúc, hạnh phúc.

Câu nói của anh mang trong mình nỗi day dứt khôn nguôi, nỗi đau đớn, xót xa. Những điều đó không phải cô không cảm nhận được mà ngược lại, cô cảm nhận rất rõ. Bởi vì… bởi vì… cô quá hiểu anh.
 

triples

Gà con
Tham gia
14/7/14
Bài viết
12
Gạo
0,0
Ui bạn viết truyện hay đấy, văn chương chau chuốt có đôi chỗ mắc lỗi đánh máy nhưng không ảnh hưởng nội dung. Mình sẽ ủng hộ bạn, cố gắng viết cho hết nhé!
 

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
Ui bạn viết truyện hay đấy, văn chương chau chuốt có đôi chỗ mắc lỗi đánh máy nhưng không ảnh hưởng nội dung. Mình sẽ ủng hộ bạn, cố gắng viết cho hết nhé!
Thank you!;););););)
 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0

hoaithi1998

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
317
Gạo
0,0
Lỗi chỗ nào thì chỉ ra cho bạn sửa luôn đi bạn. :D

Lẽ ra bạn phải hỏi lỗi đánh máy ở đâu để sửa chứ nhỉ. :-s Biết truyện có lỗi sai mà cứ cho qua vậy à. :(
Em xem qua một lượt mà chẳng thấy nên thôi.
 
Bên trên