Cảm ơn cậu! - Cập nhật - Quỷ Quyệt

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
ddf5f995171b3bd5bdb99fd17edfbd5c026f0ae7.jpg

(Ảnh internet)

Tên truyện: Cảm ơn cậu!
Tác giả: Quỷ Quyệt
Thể loại: Tâm lý tình cảm, tình yêu đôi lứa, tình bạn
Tình trạng: Cập nhật
Số chương: Chưa rõ
Ngày bắt đầu viết: Đầu 02/2017
Ngày hoàn: Chưa rõ
Lịch đăng: Tùy hứng, viết, sửa xong đăng liền

Giới thiệu:
Bạn có dám yêu ai vài nghìn ngày? Là yêu đơn phương vài nghìn ngày, thậm chí hơn thế nữa? Động lực nào mà mãnh liệt như vậy? Tình cảm đó có đang đặt đúng chỗ?
Yêu? Không yêu?
Yêu và được yêu?
Hay yêu rồi ly biệt?
Hay không dám nói lời yêu để rồi tự vứt bỏ nó đi?
Hay âm thầm hy sinh, mãi mãi làm người đứng sau cổ vũ?
Một câu chuyện có lẽ đến khi kết thúc cũng không rõ ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phụ, ai đáng ghét, ai đáng yêu, ai đáng thương, ai đáng hận.
Một câu chuyện không dài, nhưng cũng không ngắn, vậy liệu có vừa vặn?
Mời mọi người thưởng thức nha ^^!
Mục lục:
Chương 1 ~ Chương 2 ~ Chương 3 ~ Chương 4 ~ Chương 5 ~ Chương 6 ~ Chương 7 ~ ... ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
P/s: mọi người vào link này đọc các chương tiếp sau giúp mình nhé. Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ.​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 1:


(Ảnh internet)

Mẫn nhớ mãi khoảnh khắc cuối cùng cô gặp cậu, đó là một ngày bình yên nhưng không có nắng. Bầu trời khi ấy mây trắng dày thành những khối khổng lồ như muốn đổ vài cơn mưa cho nhẹ bớt đi. Cậu đã biến mất khỏi cuộc đời cô mà không hề báo trước. Nếu biết được hôm đó là ngày cuối cùng gặp cậu cô đã nói rằng mình thích và yêu cậu thật nhiều. Có lẽ mọi thứ đã quá muộn màng.

Hai nghìn ba trăm bảy mươi ngày sau.
Mới kết thúc kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán ai cũng cảm thấy bản thân mình nặng nề và lười biếng vì dư âm còn sót lại của nó. Mẫn cũng vậy!
- Ừ, tao chả muốn làm cái phân tích báo cáo ấy đâu.
- Mày mà cũng lười vậy á?
Hằng - Bạn cùng lớp liên thông đại học của Mẫn nói như hét vào màn hình điện thoại khi đang gọi video qua facebook với cô.
- Tao cũng là người bình thường như bao người thôi có gì đặc biệt đâu mà không được phép lười. - Mẫn chống cằm, mắt đờ đẫn nhìn Hằng nói bằng giọng bất cần và vô vị.
- Tỉnh lại đi mày. Điều gì khiến mày mới Tết ra đã chán chường quá vậy?
- Chả biết! Thôi tao có việc rồi, đi lát đây. Mày cần hỏi gì cứ nhắn đó. Về tao bảo cho.
Mẫn tắt phụt màn hình không để Hằng kịp nói gì. Cô nhổm người khỏi giường túm cái áo khoác vắt trên giá treo đồ mặc vào, vuốt qua mái tóc dài chấm thắt lưng được nhuộm màu nâu sương mù vài cái rồi khóa cửa đi ra khỏi nhà.

Gần đây nỗi nhớ cậu - người con trai của hơn sáu năm về trước càng ngày càng da diết. Cô không hiểu nổi bản thân mình đang bị làm sao nữa, một khoảng thời gian quá dài như vậy đã trôi qua, ấy thế mà cô không thể quên. Thậm chí còn nhớ cậu hơn.

Tình cảm của con người thật lạ lùng, có thể vì Mẫn chưa từng được bên cậu ta nên mới khao khát và mong ước đến vậy. Trong những năm tháng xa cậu, trái tim cô đôi lần lạc nhịp vì một số người nhưng lý do cô không tiến đến với họ là vì cậu. Vì cô nhận ra người nào khiến cô động lòng cũng đều có vóc dáng và một số đặc điểm giống cậu.
Mẫn không thể quên được cái dáng cao gầy nhưng vẫn vững chắc, làn da bánh mật láng mịn ấy và giọng nói ấm áp cùng nụ cười rạng ngời khi cậu gọi tên cô. Còn nhớ cậu đến vậy thì làm sao cô có thể yêu người khác. Làm sao cô có thể làm được...

Bỏ quên bài tập cần hoàn thành sau Tết, Mẫn lái xe đạp điện đến quán cà phê sách - Gidae Coffee. Mỗi lần cô đơn hay cần thư giãn cô đều đến đây. Thói quen này đã có được hơn hai năm nay. Cô yêu bầu không khí của Gidae Coffee và cũng rất quý anh chủ quán vì anh ấy quá thân thiện và dễ mến.
- Lại là em đấy à!
Tùng không giấu nổi sự vui sướng khi đón vị khách ruột của mình sau khoảng thời gian nghỉ Tết dài gần hai mươi ngày.
- Anh không muốn tiếp em à? - Mẫn cười tươi rói nhìn anh rồi kéo ghế ở vị trí quen thuộc và ngồi xuống.
- Đâu có. Anh mong em đêm ngày. - Tùng lém lỉnh nháy mắt. - Thế hôm nay em uống gì? Đen đặc hay matcha.
Dựa vào thức uống được chọn anh có thể đoán được tâm trạng của Mẫn. Lần nào cũng vậy. Nếu buồn cô sẽ chọn đen đặc. Còn bình thường thì sẽ là matcha. Đôi khi cô cảm thấy quá đỗi vui vẻ thì sẽ bắt anh nghĩ cho cô một thứ đồ uống mới để thử. Cứ đều đặn hàng tuần trong suốt hơn hai năm qua và có khi là cả tuần anh tự tay pha đồ cho cô. Tùng đã dành cho Mẫn một vị trí đặc biệt trong tim mình... nhưng cô không hề hay biết.
- Có thứ gì đắng hơn đen đặc không anh?
Khuôn miệng vẫn còn nét cười nhưng ánh mắt sâu thăm thẳm đã tố cáo sự xáo trộn trong cảm xúc của cô lúc này.
"Cô ấy buồn. Mới đầu năm mà lại gặp chuyện gì rồi. Ước gì cô ấy mở lòng tâm sự với mình." Tùng lơ đễnh theo đuổi dòng suy nghĩ của mình. Đắng hơn đen đặc có lẽ là tấm lòng của anh lúc này...
- Ê chủ quán xấu giai! - Mẫn cao giọng, tay víu lấy vạt áo khoác đang mở khóa của anh.
- Thì anh bận nghĩ đồ uống cho em đó.
Cả hai nhìn nhau cười, trong lòng mỗi người là cả một bầu trời suy nghĩ to lớn về hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Giữa họ luôn là khoảng cách song song vô tận chưa bao giờ và chưa khi nào có điểm chung.

Ngày thứ hai nghìn ba trăm tám mươi.
Thủ đô ngày Valentine ngập tràn giai điệu tình yêu, trái tim hồng, đỏ, các loại hoa, quà và socola, ai cũng váy áo xúng xính tay trong tay với người thương trong khi Mẫn vất vả len lỏi từng góc trên đường để đến lớp học liên thông lúc sáu giờ tối. Cô thầm than vãn vì bản thân ngủ quên không đặt chuông. May mà Hằng gọi nhờ xin phép nghỉ học hộ chứ không thì cô đã muộn giờ thật.

Đến nơi Mẫn vội vã dựng xe quên cả lấy vé chạy thục mạng lên lớp. "Ôi! Sao lớp mình lại trên tầng sáu nhỉ. Đã vậy thang máy còn hỏng chứ! Đúng là mới khai xuân đã bị nguyền rủa rồi!" Cô cảm thán trong đầu mình cả mớ suy nghĩ oán giận cùng trách cứ.
Lớp học lên điện nhưng im ắng khó tả chứ không ồn ào như mọi lần, Mẫn đoán giảng viên đã vào lớp. Cô dừng lại cạnh cửa chỉnh lại quần áo, khăn quấn cổ rồi bước vào lớp.
- Em xin phép...
Mẫn đứng hình, toàn bộ tế bào trên người như ngừng hoạt động, cô nhìn chằm chằm vào thầy giáo trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng. Và người ấy cũng vậy. Anh nhìn bao quát người con gái cao một mét sáu hai, khoác áo dạ dài, mặc quần jean, quàng khăn, đi giày trắng, khoác túi đen bên phải rồi nhìn lên mái tóc nhuộm màu cá tình, và tiếp đó là đôi mắt đen láy và bờ môi tô son màu cam của cô. Còn cả lớp thì nhìn hai người, ai nấy đều há hốc mồm. Nhưng anh ta không ưa bầu không khí bị đông cứng như vậy nên đã lên tiếng trước.
- Em vào lớp đi, sao nhìn tôi mãi vậy?
- Chỉ là em thấy thầy quen quá thôi?
Mẫn tuy bối rối nhưng không hiểu sao cô lấy lại bình tĩnh nhanh đến thế. Cô nói từng chữ thật trôi chảy, mặt đối mặt, mắt chạm mắt và miệng nở một nụ cười với anh chàng giảng viên trẻ tuổi kia.
- Quen đến vậy sao?
Thầy giáo cũng nở một nụ cười thân thiện đáp lại lời Mẫn.
- Vâng! Giống như em đã gặp thầy trong quá khứ vậy! Thầy tên gì ạ?
Cả lớp ồ lên sau câu trả lời của Mẫn. Có những tiếng cười, cũng có cả những câu nói không mấy hay ho được bình phẩm về cô từ dưới lớp hắt lên. Cô nghe thấy nhưng mặc kệ. Không gì lúc này quan trọng bằng việc xác nhận danh tính của người đang đứng trước mặt cô.
- Thầy tên là Hoàng Mạnh Cường em nhé. Thôi được rồi, giờ thì em vào lớp và về chỗ ngồi đi.
"Là Mạnh Cường, chính là cậu ấy. Sao có thể? Cậu ấy biến mất không chút tin tức và... và giờ phút này đứng đây với tư cách là giảng viên của mình! Mình không thích cảm giác này!" Mẫn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của thầy giáo trẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khoanh tay trước ngực cô buông một câu gây bão cả lớp rồi mới về chỗ ngồi:
- Tên thầy hay quá nhỉ? Em thích tên thầy đấy!
- Ôi trời, con này điên rồi bọn mày!
- Nó sao vậy!
Mọi người vốn quen với hình ảnh một Mẫn ít nói, khép kín và ít quan tâm sự đời. Vậy mà hôm nay lại thấy cô có những cư xử và biểu cảm như vậy, quả thực những điều không tưởng trên thế gian này là vô cùng và không thể đo đếm được.
- Các em trật tự nào!
Cường hơi sốc khi người con gái trong lòng anh bỗng thay đổi sau bao nhiêu năm và sự thay đổi này có phần tiêu cực làm anh khó chịu. Nhưng tim anh lại đau thắt khi cảm nhận được sự giận dữ trong đáy mắt Mẫn. Ẩn sau nụ cười kia là cả một hố sâu phẫn nộ. Anh biết vì sao cô như vậy! Tất cả là do anh.
Tuy nhiên anh thấy rất vui vì Mẫn vẫn bình an và xinh đẹp như vậy. Chỉ là anh không thể ngờ mình có thể gặp cô - người con gái anh đã quyết định từ bỏ hơn sáu năm về trước tại nơi đây.

Duyên phận giữa người với người thật kỳ lạ. Ly biệt rồi tái hợp... nhưng mọi chuyện cứ diễn ra mà chả cần một cái cớ nào như vậy sao? Thật khó để lý giải sự trùng hợp khủng khiếp đang xảy ra giữa anh và cô lúc này. Như một trò đùa của số phận vậy!

Dưới lớp mọi người vẫn xôn xao bàn tán, nhưng rồi bầu không khí cũng im lặng trở lại khi Cường nói buổi học bắt đầu.

Anh là giảng viên thực tập dạy môn Kiểm toán Báo cáo Tài chính thuộc bộ môn Kiểm toán của Học viện Kinh tế. Còn Mẫn là sinh viên liên thông đại học khóa mười lăm của trường.
Ban đầu cô dự định đi làm một thời gian rồi mới học lên đại học nhưng do tham khảo ý kiến mọi người và được khuyên nên thi luôn chứ không sau này đang đi làm lại đi học sẽ rất ngại và lười. Nghĩ ngợi gần tuần trời cô quyết định đăng ký thi, nhưng thật trớ trêu các trường cô muốn đăng ký đều yêu cầu có bằng gốc cao đẳng mà cô mới chỉ được nhận bằng tốt nghiệp tạm thời. Đang thầm nghĩ bản thân không may mắn thì vô tình đọc được thông báo tuyển sinh của Học viện Kinh tế chấp nhận bằng tạm thời và chỉ yêu cầu nộp bằng đỏ khi sinh viên đó bắt đầu nhập học.
Chính vì vậy nên hai người mới có cơ hội gặp nhau tại một nơi và tại hai vị trí trong xã hội mà không ai ngờ được.

Có đôi khi ta tự hỏi cuộc đời này có điều gì bất ngờ? Rồi một ngày Thượng Đế tạo ra một bất ngờ khiến tim ta rụng rời còn cảm xúc thì không cách nào diễn tả nổi...

Chương 2:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Đọc chương đầu chị thấy rất tò mò về chuyện giữa Mẫn và Cường đấy. ;))
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 2:


(Ảnh internet)
Ngày thứ hai nghìn ba trăm tám mươi hai.
Nghỉ một ngày để suy nghĩ và quyết định dũng cảm đối mặt với Cường, Mẫn cầm túi xách hít một hơi thật sâu rồi lên xe phóng đến lớp. Đi dọc hành lang đến gần cửa lớp cô nghe thấy đôi lời bàn tán về mình. Khó nghe có mà dễ nghe cũng có. Họ nói cô có khi là người yêu cũ hay kẻ thứ ba trơ trẽn trong mối quan hệ yêu đương của thầy dạy Kiểm toán Báo cáo Tài chính. Một số người chơi thân với Mẫn thì khuyên bảo những người lắm chuyện kia im lặng trước khi bị cô nghe thấy. Nhưng họ đâu thể giấu nổi cô.
- Đủ rồi. Tôi chỉ là sinh viên của thầy giống các bạn thôi. Thầy giống một người bạn cũ mà tôi quý trọng nên hôm trước tôi mới bày tỏ sự thích thú một chút. Mấy sự thêu dệt vừa nãy của mọi người tôi hiểu... nhưng làm ơn dừng lại đi. Chuyện đời tư của một người dù xấu đẹp cũng là chuyện của người ta. Thế cho nên không đến lượt mọi người đồn đại bậy bạ.
Mẫn bắn một tràng dài những lời lẽ đanh thép làm cho chúng bạn im re, kẻ đổi chủ đề tán dóc, người quay ra ăn bánh mỳ uống sữa và lướt web. Cô thở hắt ra rồi bình thản ngồi vào vị trí của mình ở bàn đầu. Hằng và Phượng dù tò mò lắm nhưng biết cô không vui nên cũng không dám hỏi thêm gì.

Sáu giờ ba mươi giảng viên vào lớp, cả lớp đứng lên chào thầy. Mọi việc diễn ra vô cùng tự nhiên như thể chưa có sự kiện gì đặc biệt xảy ra. Mẫn say sưa nghe giảng, cô ngắm nhìn mọi động thái, từ cái nhíu mày đến nụ cười của anh, đã lâu lắm rồi mới lại có cơ hội ngắm anh kỹ như vậy. Nhưng cô chợt thất vọng khi nhìn thấy chiếc nhẫn mà anh đeo ở ngón áp út. Có lẽ ai cũng biết anh có vợ rồi chỉ mình cô là nay mới biết. Cách đây vài giây cô còn đắm chìm trong hạnh phúc tưởng rằng sẽ tự tạo một cơ hội mới cho mối quan hệ của hai người... nhưng giờ thì không thể làm được gì nữa rồi.

"Ra là vậy. Ra là cậu ấy đã có gia đình! Bỏ rơi mình, để mình chờ đợi, để mình ngày ngày lo lắng cầu nguyện bình an cho cậu ấy suốt ngần ấy năm. Và giờ thì... sao mình lại khờ vậy chứ!" Không điều khiển được cảm xúc của mình và cũng không muốn để người khác thấy mình bất ổn, cô cố kìm nén giả vờ như không có chuyện gì rồi đứng dậy xin ra ngoài.
Vừa bước khỏi cửa lớp Mẫn chạy bộ một mạch lên sân thượng. Gió lạnh thỏa sức vây lấy cô, nước mắt rơi đến đâu gió thổi khô đến đấy. Giống như người kiệt sức, cô ngồi sụp xuống, dựa lưng vào lan can và úp mặt vào đầu gối. Cô thấy lồng ngực mình sắp nổ tung vì giận, vì tổn thương, hóa ra cô cũng chỉ là một đứa con gái yếu đuối. Giả bộ mạnh mẽ mãi rồi cũng phải gục ngã...

Không biết mình đã miên man bao lâu chỉ biết rằng khi lơ mơ tỉnh dậy cô thấy mình được một người to lớn bồng lên đưa xuống. Là Cường. Anh bế cô đi thang bộ không phải vì thang máy hỏng mà vì muốn được ôm cô lâu hơn.
- Cậu kết hôn rồi à?
- Ừ!
- Với ai?
- Người tớ yêu!
- Ừ!
Bầu không khí im lặng cho đến khi hai người xuống đến tầng một. Hằng lo lắng chạy đến đỡ Mẫn.
- Con điên! Khi không mò lên đấy làm gì?
- Ừ!
- Tao lo quá cơ! Mãi không thấy mày. Mọi người thì về hết may mà còn thầy ở lại cùng tìm mày với tao.
- Ừ! Đưa tao về nhé! Nay tao để xe lại trường. - Mẫn nhìn Cường rồi nhìn Hằng thều thào. Giọng cô khản đặc vì bị nhiễm lạnh.
Thấy bản thân đã hết vai trò, Cường vào bãi lấy xe máy phóng vụt đi. Từng đợt gió phả vào người làm lòng anh lạnh lẽo. "Đồ ngốc! Cậu nghĩ tớ kết hôn được với ai chứ!"

Ngày thứ hai nghìn ba trăm tám mươi ba.
Sáng sớm.
- A... lô! Ai mà gọi sớm quá vậy!
Tùng ngái ngủ quơ chiếc điện thoại úp vào tai mà không thèm nhìn xem là số ai.
- Em! Mẫn! Anh mở hàng đi! Em đến ám đây! - Mẫn cười khoái chí ở đầu dây bên kia.
- Ra là em! Ok ok anh đến ngay đây.
Tùng tắt phụt điện thoại rồi quẳng nó sang một bên. Anh vội vàng chạy đi sửa soạn thay đồ, không để ý chân mình bị vướng vào chăn nên kết quả là mới sáng ra đã ngã sấp mặt xuống đất. Thật may là anh chỉ nằm đệm trải xuống sàn chứ không nằm giường nếu không thì với cú ngã vừa rồi anh sẽ đi gặp Diêm Vương.

- Thế rồi sao?
- Thì đó anh... cậu ấy lấy vợ rồi! Em cứ như con điên ấy nhỉ? Mong ngóng hoài điều gì không biết! - Mẫn thở dài thườn thượt.
"Em chỉ ngốc thôi. Em chân tình quá nên em thiệt. Ước gì anh có thể ôm em." Tùng nghĩ một đằng nhưng lại nói một kiểu:
- Em không điên mới lạ. Bảo sao em suốt ngày đen đặc. Giờ thì tình yêu em chờ đợi đã quay về rồi đấy!
Mẫn chun môi phụng phịu. Cô cứ tưởng anh sẽ an ủi, sẽ cho cô lời khuyên chân thành. Ai dè anh xối xả mắng cô.
- Sao anh quá đáng thế! Em không có anh trai để hỏi han kinh nghiệm. Em chia sẻ mong anh hiểu vấn đề mà khuyên em thì anh lại thế!
"Anh trai!" Tim anh tan vỡ khi nghe Mẫn nói vậy, nhưng anh biết giờ cô cần anh giúp. Anh đau một thì có lẽ cô đau mười. Cô chờ cậu ta sáu năm còn anh thì chờ cô gần hai năm. Anh đương nhiên rất hiểu cảm giác ấy.
- Hì hì. Xin lỗi em gái. Nghe anh này!
- Vâng. - Mẫn chăm chú.
- Em nên quên dần cậu ta đi. Có thể giờ hơi khó khăn. Nhưng em hãy bình tĩnh khi nhìn và nói chuyện với cậu ta. Có như vậy thì người từng là quan trọng và từng khiến tim em chệch nhịp mới trở thành người thường được. Em hiểu không?
- ... - Mẫn vẫn chăm chú nhìn anh trong im lặng, đôi lông mày hơi nhíu lại rồi lại khẽ dướn lên.
- Nhìn mặt em là biết không hiểu gì. Nói ngắn gọn là em cứ thích thì gặp, cứ thích thì nói chuyện với cậu ta nhưng đừng khơi gợi tình yêu của em ra là được. Có nhiều điều để trao đổi ngoài tình yêu mà! Em làm được chứ?
Tùng nắm chắc vai Mẫn, anh nhìn sâu vào mắt cô thấy được những lay động những bối rối trong tròng mắt ấy. Anh biết cô có lẽ cả đời chả thể quên cậu ta.
- Em đương nhiên là làm được. Cảm ơn anh. Mà thôi cho em đen đặc nhé!
"Nói dối! Em lại dối lòng rồi cô nhóc. Anh sẽ bên em đến khi em hạnh phúc mà. Vậy nên không cần tỏ ra cứng rắn với anh như vậy đâu!" Tùng mỉm cười thả tay khỏi người Mẫn rồi tiến đến quầy pha chế. Lòng anh thắt lại. Tim anh đau nhói. Anh muốn đấm gãy mặt tên khốn làm Mẫn khổ tâm.

Những ngày sau đó Mẫn vẫn đến lớp vẫn ngồi bàn đầu và vẫn mạnh mẽ đối diện với người con trai mà mình yêu đơn phương đã nhiều năm. Và Cường cũng vậy. Kể từ ngày Valentine - ngày gặp lại Mẫn đầy bất ngờ, không khi nào anh quên được khoảnh khắc mình từ biệt cô hơn sáu năm về trước.

Trước hôm chia tay hai ngày.
- Sao mình lại chuyển đi hả mẹ? Con không muốn! - Cường vùng vằng.
- Bố con lô đề cắm nhà cửa, xe cộ giờ người ta siết nợ nên mình về quê với ngoại con ạ.
Những lời mẹ nói như sét đánh bên tai. Quả cầu tuyết anh mua tặng Mẫn - cô bạn học chung từ hồi cấp hai tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ tan. Anh vốn định dùng món quà này để tỏ tình với cô bạn đó nhân dịp Valentine, nhưng nó đã...
"Chuyện quái gì vậy? Gia đình mình... chuyện gì vậy? Mẹ và bố sẽ ly hôn..." Cường bị sốc nặng. Anh vốn là đứa trẻ tình cảm và rất yêu bố mẹ. Nay biết tin này chả khác nào họ đã dùng dao đâm thẳng vào tim anh.
- Mẹ nói gì vậy? Con... con...
Anh bật khóc nức nở. Hóa ra một người con trai khi mất đi điểm tựa cũng yếu mềm đến thế.
- Mẹ xin lỗi! Bố mẹ sai rồi! Con đừng khóc. Con trai ai lại đi khóc như vậy.
Mẹ tiến đến ôm anh vào lòng mặc cho những mảnh thủy tinh vỡ vụn của quả cầu cứa rách lòng bàn chân khiến máu tứa ra trong đau đớn.
- Máu! Mẹ... mẹ... máu!
- Không sao mà con. Chỉ cần con hạnh phúc, khổ đau sao mẹ cũng quyết tâm vượt qua để che chở cho con.
- Mẹ! - Cường ôm chặt mẹ và khóc lớn hơn.
- Con ngoan. Yên tâm nhé! Về ngoại rồi mẹ vẫn lo cho con đi học đến đại học được. Thế cho nên con phải thật mạnh mẽ!
- Con... con biết rồi ạ!

Một nửa cuộc sống của Cường đã tan vỡ, tâm trạng anh khi ấy vô cùng rối ren. Nhưng anh không muốn bỏ đi mà chưa gặp được cô lần cuối.

Hôm chia tay.
Tại công viên. Bầu trời yên bình nhưng nặng nề vì không có nắng, những cơn gió chỉ đôi lúc thổi nhẹ nhàng. Tiết trời khi ấy khá bí bách.
- Mẫn!
- Hừm, tớ giật mình đấy.
- Hì. Xin lỗi cậu. Mình qua vườn hoa dạo chút đi. Lát về đi xem phim và ăn kem.
Cường làm ra vẻ hào hứng kể những việc được lên sẵn trong kế hoạch nhưng thực ra anh đang buồn lắm. Sự tự trách và dằn vặt đang cấu xé trong cõi lòng anh một cách ghê gớm.
- Biết nay ngày gì không mà đòi rủ tớ đi chơi vậy? - Mẫn nhắc khéo, má cô bất giác ửng hồng nhìn vô cùng đáng yêu.
- Là ngày tớ và cậu đi chơi. Vậy thôi! - Cường xoa đầu Mẫn thật mạnh và cười gian.
Mẫn bặm môi tức tối, nhưng nghĩ rằng được đi chơi với người mình thầm yêu trong ngày Valentine cũng tạm được nên cô lại cười toe toét sánh bước bên anh.

Buổi hẹn kết thúc Cường đưa cô về nhà, nắm chặt tay cô lần cuối anh nở một nụ cười ấm áp rồi quay lưng bước đi. Mẫn mỉm cười trong lòng hơi bối rối, cô mở cổng bước vào nhà mà không một lần ngoái nhìn lại.
Sau khi cô đã đi khuất anh đưa tay lên bịt chặt miệng để ngăn bản thân khóc lớn tiếng.
- Xin... xin lỗi! Hãy luôn... bình yên nhé, bạn thân!

Sáng hôm sau đến lớp người bạn chung bàn đã biến mất, Mẫn thất thần cả một tuần trời khi biết tin.

Lúc ấy họ học lớp mười. Cuộc chia ly này giống như vết rạch của dao lam vậy. Từng nhát, từng nhát cứa vào trái tim non nớt của hai người một cách nhanh gọn nhưng hậu quả mà nó để lại là bao vết thương âm ỉ trải khắp những năm tháng về sau.

Ngày thứ hai nghìn ba trăm tám mươi chín - ngày kết thúc môn học.
Nhân duyên như mộng, vậy là cuộc hội ngộ của đôi bạn thân đã kết thúc. Thật may vì cả hai đều bình yên, đều sống tốt. Và thật trùng hợp khi cả hai người họ đều đang nghĩ về đối phương như vậy.

- Hôm nay buổi cuối nên thầy sẽ cho các em một bài kiểm tra điều kiện làm trong vòng sáu mươi phút. Sau giờ kiểm tra nếu không ai thắc mắc thì lớp về. Các em có đồng ý không nào?
- Có ạ!
Cả lớp đồng loạt hô.
- Dạ em có ý kiến. - Phượng vừa ăn quà vặt vừa nhồm nhoàm phát biểu.
- Em nói đi. - Cường từ tốn.
- Dạ. Em nghĩ lớp em không muốn hỏi thêm bài học sau khi kiểm tra xong đâu thầy. Vậy nên chúng ta tâm sự chia sẻ thông tin khoảng ba mươi phút sau đó sẽ kiểm tra và về luôn được không ạ?
- Cũng được thầy ơi.
- Mụ Phượng béo nay có cái phát biểu hay ghê.
- Thế đi thầy, chứ học hoài chán rồi ạ!
Để áp đảo lại những ý kiến đang nhao nhao phía dưới Cường giơ tay lên rồi nói lớn.
- Ừ được rồi. Vậy các em muốn thầy nói gì nào?

Cường như một hot boy đứng trước lớp chứ không phải một giảng viên. Tóc cắt tỉa thời trang bồng bềnh phiêu lãng; áo nỉ có mũ, quần jean trẻ trung, áo khoác dạ dáng dài kết hợp với giày thể thao nhìn thật mới lạ. Anh quá đẹp trong bộ đồ đơn giản mà năng động.

- Thầy cho em xin số đi ạ!
- Thầy lấy vợ rồi ạ?
- Thầy sinh năm bao nhiêu ạ?
- Thầy ơi...
Cường toát mồ hôi, còn Mẫn bất giác cười khoái chí. Cô thấy khá vui khi anh bị vướng vào rắc rối.
- Các em trật tự. Hôm nay lớp ồn quá nhỉ? Được rồi đây là số thầy, đây là năm sinh.
Cường nói rồi xoay người lên bảng viết. Cả lớp ồ lên khi anh viết đến năm sinh của mình.
- Ôi giời! Không thể tin được.
- Ôi!
- Hả? Bằng tuổi bọn mình!
- Còn ít tuổi hơn mấy ông anh trong lớp bọn mày ạ!
- Mà sao thầy lấy vợ sớm thế ạ? Có khi nào bác sĩ bảo cưới không ạ? - Một cô bạn ngồi cuối lém lỉnh hỏi.
Cường cười tươi rói nhìn cô bạn đó rồi trìu mến nhìn Mẫn.
- Thầy chưa lấy vợ. Nhưng thầy sẽ lấy nếu cô gái được khắc tên trong chiếc nhẫn này đồng ý làm vợ thầy.
Cả lớp lại ồ lên còn Mẫn thì đứng hình. "Chưa kết hôn ư? Vậy lần trước sao dám... Cậu ta chết chắc rồi. Hừm"
- Thế cô ấy tên gì ạ?
Hằng tò mò lên tiếng. Tuần trước sau khi gặng hỏi và được biết câu chuyện về tình yêu của Mẫn cô đã rất buồn và thương bạn mình. Nhưng nay biết được việc thầy chưa kết hôn cô phải hỏi cho ra đó là ai.
- Lúc nào cưới thầy mời các em. Thiếp mời sẽ in tên cô gái ấy.
Câu trả lời khôn khéo của Cường khiến bao người chịu thua và cạn lời. Mẫn rút điện thoại ra nhắn một tin vào số điện thoại anh vừa ghi trên bảng: "Đồ nói dối!"
Tinh tinh. Tiếng tin nhắn vang lên Cường cầm lấy máy nhìn qua rồi thoáng nở một nụ cười, giây phút đó có lẽ anh không hề biết bao nhiêu trái tim dưới kia đang tan chảy vì anh... trong đó có cả Mẫn.

Chương 3:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lyta2206

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
22/5/16
Bài viết
138
Gạo
900,0
Chào bạn,

Thực ra mình không có thói quen đưa ra ý kiến khi truyện chỉ mới viết đôi ba chương đầu. Nhưng thói quen lượn vào các topic mới cũng như sự hứng thú với chủ đề “Yêu Đơn phương” đã khiến mình bỏ qua việc đó. Và sau khi đọc xong 2 chương, mình cảm thấy mình đã nghĩ sai về chủ đề rồi. Đây chính xác là “tình yêu thầm lặng” thì đúng hơn.

Mình là một người dễ bị đánh gục bởi văn phong, nên khi đọc đoạn đầu thì mình khá hứng thú. Bạn vào truyện bằng đoạn mở đầu có duyên và mình đã hy vọng khá nhiều vào cách kể chuyện của bạn.

Nhưng cảm xúc ở những đoạn dưới khiến mình nghĩ mình đang ngồi lên một con tàu lượn. Cách bạn chuyển từ đoạn mở sang đoạn thoại khiến mình thấy khó để thích nghi. Bởi so với sự nhẹ nhàng dạo đầu thoại, thì cuộc nói chuyện ấy hơi kiểu “chợ búa” và nó khiến mình thấy khá hẫng.

Mình không có ý chê bai đoạn thoại ấy. Nhưng dù có đưa thoại vào truyện thì bạn cũng nên chú ý đến sự hài hòa với những đoạn lân cận. Vậy nên ngay từ phần mở đầu, mình đặt ra giả thiết có thể là bạn đang gặp rắc rối với cách dẫn chuyện, cụ thể ở việc viết không đều tay.

Quả thật, suốt độ dài 2 chương thì mình thấy điều đó khá rõ.

Mình ít khi nói về trình bày, nhưng dù biết những cụm từ như “Hai nghìn ba trăm bảy mươi ngày sau” có tác dụng như vạch cắt cảnh, nhưng nhìn vào truyện cứ nối nhau thành một khối và khó theo dõi lắm bạn ạ. Mình thiết nghĩ bạn nên chèn trên dấu ba chấm, hay dấu sao để tách cảnh cho dễ nhìn.

Điểm thứ hai, về cách dẫn chuyện. Có thể nói khi đọc truyện, mình cảm thấy nó chỉ là một bản liệt kê các tình tiết theo trình tự thời gian. Nó rất rời rạc và mình có cảm giác nếu cắt đi một bộ phận cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến truyện.

Có thể nói dù giọng văn trôi chảy nhưng mình vẫn có cảm giác bị “nhồi sọ” bằng hàng loạt tình tiết khi đọc. Trong một chương bạn có quá nhiều thứ để nói, nhưng lại không chú ý đến tình tiết nào nổi bật nên truyện rất đều và thiếu điểm nhấn.

Tuy nhiên, những vấn đề về “vẻ ngoài” có thể được cứu cánh bởi một cốt truyện đặc sắc và hệ thống nhân vật được khai thác đậm nét. Nhưng tiếc là bạn chưa có được “may mắn” ấy.

Đầu tiên, về giọng kể. Thú thực mình là kiểu không thích những gì thể hiện trên mặt chữ. Kiểu nhân vật sẽ tự nói hôm nay tôi hay buồn, thất vọng hay vui sướng… cảm giác nó thiếu chiều sâu và có gì đó giả tạo. Bởi làm điều đó nghĩa là bạn đang ép người đọc phải nghĩ về nó, trong khi người đọc còn chưa cảm nhận được. Dĩ nhiên có những người đọc truyện chỉ để nắm nội dung, nhưng mình thấy chẳng tác giả nào muốn biến truyện của mình thành món mì ăn liền, chóng no nhưng dễ quên.

Mình thực sự không thích những trường đoạn tư duy của các nhân vật khi ở cạnh nhau. Cảm giác gượng ép khó tả lắm bạn ạ. Phía trên đang là thoại, hành động lại nhảy sang suy nghĩ của nhân vật khác (được thể hiện bằng dấu ngoặc kép) nên mình thấy khá chóng mặt. Kiểu bạn đang đứng ở con mắt của nhân vật này, đột nhiên nhảy sang bộ óc của nhân vật khác (các đoạn độc thoại nội tâm khá thô) cứ luân phiên đảo qua đảo lại khiến mình cảm thấy khó thích nghi.

Thêm chuyện như vậy thì mọi thứ đều khá trực quan. Thiếu đi độ lắng đọng của những tình yêu thầm kín. Người đọc chẳng cần phải trầm tư, tác giả đã dọn sẵn lên bàn cả rồi.

Về nhân vật. Thực sự đã 2 chương nhưng mình thấy nữ chính khá nhạt nhòa. Mình hoàn toàn không nắm được diễn biến tâm lý của nhân vật. Nếu bạn bảo nhân vật mâu thuẫn trong tình cảm thì thú thực, mình đang cảm nhận cô ấy là kiểu nhân vật đỏng đảnh, sớm nắng chiều mưa.

Phân cảnh giữa Mẫn và Tùng, nhờ thói quen chọn đồ uống của Mẫn mà mình đã nghĩ Mẫn có gì đó nội tâm, tỷ mỉ, tinh tế và khép kín. Nhưng phân cảnh gặp lại Cường thì việc Mẫn hỏi Cường ngay giữa lớp lại tạo cảm giác về một cô này không bận tâm chuyện người khác.

Ở đoạn chọn đồ uống, bởi nghĩ Mẫn là người tinh tế nên khi đọc xuống dưới, phân đoạn Tùng cảm thấy đau khi bị Mẫn coi như “anh trai”, mình sẽ nghĩ Mẫn biết nhưng vờ như không biết tình cảm của Tùng. Có gì đó gọi là lợi dụng tình cảm của Tùng ấy. Bởi mình không tin Mẫn tinh ý vậy lại không biết, nhưng nếu biết thì Mẫn đáng ra phải tạo khoảng cách, đằng này…

Dù sao thì đọc đến đoạn “chiếc nhẫn” mình mới ngớ ra mình hiểu sai.

Thôi OK, bỏ qua chuyện đó. Có thể bạn muốn xây dựng Mẫn là một cô gái cá tính hơn nội tâm yếu mềm, nhưng cái cách Mẫn đáp trả bạn học lại cho thấy đó là một cô gái chấp vặt và giỏi tỏ ra nguy hiểm. Rõ ràng Mẫn là người chủ động hỏi Cường giữa lớp và mình chẳng thấy gì gọi là buột miệng cả, bởi cô ấy đáp lời rất rành mạch và không có gì lúng túng (có chuẩn bị tâm lý) nhưng lại thấy khó chịu khi bạn học bàn tán sau lưng, khiến mình nghĩ Mẫn có vẻ thích làm nổi và có gì đó bốc đồng.

Sau khi phát hiện Cường, Mẫn đã nghĩ đến viễn cảnh về tương lai của hai người. Đó chỉ là biểu cảm của người mang trong tim một tình yêu quá sâu đậm, nên gặp lại dễ nảy sinh ảo tưởng. Tuy nhiên phản ứng của Mẫn khi thấy nhẫn ở ngón tay Cường rồi liên tưởng việc Cường có vợ lại cho thấy Mẫn là người khá hời hợt. Tổng quan hai điểm này quá là mâu thuẫn nhau, nên mình cảm thấy chính xác là Mẫn bị hoang tưởng.

Tình huống Cường bế Mẫn xuống mình thấy kịch. Bởi có vẻ như Cường dù yêu nhưng tỏ ra không quen biết Mẫn (hường huệ thì do không muốn tạo điều tiếng cho Mẫn, không hường huệ thì là do Cường có điều khó xử) nhưng vẫn bế Mẫn xuống, có nhiều người chứng kiến khiến mình không thể lý giải được. Thậm chí còn có cảm giác Cường là kiểu người cũng bốc đồng không kém Mẫn.

Cảnh chuyển từ quá khứ hay quá khứ về tương lai cũng gặp tình trạng tương tự, kiểu bạn muốn chuyển thì chuyển chứ không cần biện pháp nào giúp đỡ. Đoạn thoại giữa mẹ Cường và Cường mình thấy cũng kịch kịch sao ấy. Kiểu tác giả ép nhân vật phải nói vậy chứ không phải nhân vật muốn vậy. Cái này hơi khó giải thích và đây là nhận xét cá nhân của mình. Với mình thì bạn cần cải thiện thêm ở thoại. (Nói nhỏ mình cũng viết thoại siêu ngu nên hay để ý thoại trong truyện lắm).

Trường đoạn chia tay cũng khiến mình cảm thấy tác giả chỉ đang gồng nó lên cho tương xứng với sự day dứt của nhân vật, chứ về cơ bản mình thấy không nặng đô. Bởi mình không đọc được các diễn biến trước đó, hay tình cảm của Cường Mẫn dành cho nhau những năm trước đây nên cảnh chia ly đó mình cũng đọc và biết đó là cảnh chia ly. Thế thôi.

Nhưng bù lại đoạn cuối ổn, mang tính gợi mở. Mình hy vọng nhiều vào tuyến truyện trong tương lai.

Tổng kết lại thì vấn đề lớn nhất là dù có chất văn hay nhưng cách dẫn truyện của bạn còn tồn tại nhiều vấn đề. Hy vọng bạn sẽ cải thiện được và càng viết càng hay nhé.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
lyta2206
Trước tiên cảm ơn bạn đã nè ^^ nhận xét rất chi tiết chứng tỏ bạn đang hy vọng rất nhiều vào truyện của mình nên mình vui và hồi hộp thấy lạ ^^ giống như đi gặp người yêu và mong chờ từng câu chữ anh ta nói ra vậy. :).
Mình hiểu vì sao bạn nhận thấy như vậy ở truyện của mình, mình chỉ có thể nói là nhân vật Mẫn là người thất thường, còn mình chưa từng muốn cô nàng ấy nội tâm gì cả, người nội tâm là một người khác, sau này nếu bạn còn hứng thú với truyện của mình bạn sẽ biết ^^.
Và truyện này của mình ngay lúc đầu mình đã nói nhỏ với mọi người rằng đến cuối câu chuyện vẫn không biết ai là chính ai là phụ :D, vì tất cả còn ở phía sau. Tuy nhiên bạn góp ý về thoại và cách kể thì mình cảm ơn nhiều lắm, có thời gian mình sẽ sửa, giờ đang bận và đang viết các chương sau nên mình không muốn sửa ngay sẽ bị cắt mạch cảm xúc các chương sau mất (một thói quen của mình, bạn đừng để ý ^^).
Và cách viết là ngày thứ hai nghìn bao nhiêu bao nhiêu đó, cũng như cách viết suy nghĩ của nhân vật ngay sau khi vừa nói thoại với người kia mình thấy nó cũng bình thường mà, truyện này mình cố ý viết thế ^^, mình nghĩ một nhận vật sau khi nghe người khác nói xong liền có suy nghĩ trong lòng mình luôn cũng là thường mà, trong cuộc sống hàng ngày chả phải ta vẫn như vậy hay sao, mình đang muốn đưa điều đó vào truyện của mình, nhưng có thể cách diễn đạt chưa ổn nên bạn không thể chấp nhận nó khi đọc, vấn đề sửa sai để mình làm khi hoàn truyện ^^. Cách viết ngày, bật mí là mình chỉ mượn câu chuyện của Mẫn để đan xen câu chuyện của những người quanh Mẫn, và bật mí lần nữa đây là một câu chuyện đều cho mọi nhân vật, chính hay phụ sẽ ở trong lòng người đọc.
Bảo không nói mà nói ra rồi, hi vọng với chút giải thích của mình, bạn sẽ có lại cảm hứng để theo dõi đến cùng với mình nhé! ^^
À còn nữa, mình cũng không có nói Mẫn là cô nàng nhẹ nhàng nhé, ^^ có rất nhiều người vẻ ngoài và cái duyên ăn nói nó không ăn nhập, có thể nhìn dịu dàng nhưng khi mở miệng ra thì chỉ muốn nó ngậm mồm lại. Các hội thoại mình đang muốn nó thật với cuộc sống nên cái cảm giác chợ búa của bạn mình phần nào hiểu, mình sẽ xem xét để sửa hoặc cũng có thể không sửa vì nó sẽ ảnh hưởng về sau. :).
Đoạn Cường bế Mẫn khi ấy mọi người về hết chỉ có Hằng thôi nên đứng ở lập trường một thằng con trai bao năm mới gặp lại nhỏ nó yêu thì bế cô gái đó cũng không có gì là kỳ cả. ^^.
À còn cách chuyển cảnh hiện tại quá khứ, mình rất thích viết kiểu đó, thực ra nhiều truyện mình viết thế rồi, có thể do mình diễn đạt chưa khéo, bạn không quen nên cảm thấy bị nhồi nhét.
À, lại à cái nữa, vì bạn nhận xét khá nhiều nên mình trả lời cũng bị quên quên nhớ nhớ :D, cách chọn đồ của Mẫn chỉ là cô nàng ngẫu hứng thôi nhé, ngẫu hứng riết thành thói quen, thực ra mình lấy ý tưởng đó từ một người quen nên việc bạn nghĩ cách chọn đồ thể hiện con người tỉ mỉ là không đúng nhé, người mình quen biết hoàn toàn là một người thất thường và đó sẽ chính là nàng Mẫn trong câu chuyện này. ^^.
^^.
Cảm ơn bạn nha, tất cả sẽ được xem xét sửa chữa khi hoàn ^^.
Nhận xét của bạn chất đấy! :D. Mình cũng thi thoảng đọc của người khác nhưng để mà nhận xét như thế thì không làm được đâu. Mình khen thôi nha. ^^.
Bạn có gì không ưng phản hồi lại mình nha, mình sẽ có những giải thích cụ thể hơn nữa (nếu có thể) cho bạn ^^.
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 3:


(Ảnh internet)

Ngày thứ hai nghìn ba trăm chín mươi.
Tại Gidae Coffee.
Buổi tối, thời tiết không quá lạnh, ngoài trời khoảng hai mươi ba độ còn trong quán cà phê sách được bật điều hòa vô cùng ấm áp. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, Tùng đang cười nói với nhân viên pha chế của mình về vụ thiết lập những món đồ uống đặc biệt chào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Nhưng bầu không khí bỗng bị đông cứng gần năm phút khi Mẫn xồng xộc chạy vào hét lên cô cần một chỗ đẹp ngắm được cảnh đường để cùng uống nước nói chuyện với Cường.

- Anh! Anh Tùng!
Mẫn huơ huơ tay trước mặt Tùng rồi khó hiểu nhíu mày.
- Chỉ còn chỗ mọi khi em ngồi thôi, em cũng thấy quán anh đang đông mà.
Tùng nhún vai làm bộ vui vẻ nhưng trong lòng như đang dậy từng đợt sóng quặn thắt.

Quán anh tuy rất đông nhưng lúc nào cũng trống một chỗ - chỗ Mẫn hay ngồi, lần nào cũng vậy, tất cả nhân viên trong quán đều biết lý do chỉ riêng Mẫn vẫn hồn nhiên đón nhận mà không hề hay biết ẩn ý của anh. Vì cô vốn đơn giản và cũng vì cô không thể bận tâm đến ai ngoài người con trai đột nhiên biến mất hơn sáu năm trước.
"Cuối cùng thì hai đứa cũng về bên nhau rồi ư? Chỉ là anh chưa thể tiếp nhận điều đó ngay được Mẫn ạ! Anh phải làm sao đây, cô gái của anh?" Tùng miên man theo đuổi suy nghĩ riêng trong đầu mình, miệng tuy vẫn cười nhưng có lẽ nụ cười đó sẽ thật khó coi.

- Hứ! Chán vậy, hôm nay là buổi gặp riêng đầu tiên của em với cậu ấy sau bao năm xa cách đó. Cái chỗ em ngồi view xấu hoắc à, chỉ được cái khuất người dành đọc sách hay ôn bài thì khoái chứ mà... thôi đành vậy!
Mẫn thở dài, mặt buồn thiu. Cách đây gần chục phút cô còn đang tưởng tượng ra trong đầu mình cả mớ hình ảnh lãng mạn thì giờ lại bị sụp đổ hết rồi.
- Hay em qua quán cà phê bạn anh mở trên phố cổ. Anh điện đặt chỗ hộ em nhé!
- Thôi anh. Xa xôi. Mà thực ra em hơi run nên muốn ngồi quán anh để có thêm động lực. Anh biết em quý anh như thế nào rồi mà!
Mẫn cười hì hì nheo mắt giơ ngón tay cái về phía Tùng khiến anh được an ủi phần nào. Mặc dù không được làm người yêu nhưng ít ra đối với cô anh vẫn được coi là một người quan trọng... giống "người nhà". Tuy hơi mỉa mai nhưng anh cảm thấy biết ơn vì điều đó.

Tám giờ ba mươi phút tiếng chuông ở phía cửa ra vào vang lên, chàng trai bảnh bao với áo len cổ tim màu be nhạt, vest xám, quần chinos trắng kết hợp giày lười bước vào thu hút sự chú ý của cả quán. Tùng mỉm cười, một phần hiểu được vì sao cậu ta luôn ở trong trái tim Mẫn. Anh cũng đoán chắc người này tính cách phải nhã nhặn và chu đáo lắm mới dành được tình cảm của cô như vậy. Nhìn sang phía Mẫn, cô gái xinh đẹp trong chiếc áo nỉ dáng dài rộng màu vàng phối ren trắng ở phần chân áo, quần legging đen kết hợp adidas trắng rất năng động. Cô còn búi tóc cao, thoa chút phấn, kẻ chút chân mày, đánh chút son màu cam nhìn càng trẻ trung hơn.
Tùng thấy Mẫn đứng dậy giơ tay vẫy người con trai bảnh bao kia anh liền quay mặt đi. Nhìn họ quá đẹp đôi rồi, anh không còn chỗ để chen chân vào nữa. Hôm nay anh sẽ để cho nhân viên phục vụ họ, anh sẽ chỉ đứng từ xa nhìn cô thôi. Thấy cô hạnh phúc... với anh như vậy là quá đủ rồi.

Không gian xung quanh như ngừng lại với Mẫn và Cường khi hai người ngồi đối diện nhau. Đã bao lâu rồi họ không nhìn nhau gần như vậy. Cả hai đã thay đổi về ngoại hình, không còn nét mặt búng ra sữa nữa, họ đã trưởng thành rồi.
- Bao năm qua cậu ổn chứ?
Cường và Mẫn bất giác bật cười khi cả hai vô tình có chung một câu hỏi.
- Tớ xin lỗi!
Bỗng Cường tỏ ra bối rối. Anh luôn muốn nói câu này với Mẫn nhưng không tài nào mở miệng được.
Mẫn nghe xong lời xin lỗi bao uất ức bị dồn nén muốn bung ra hết. Nhưng cô không nỡ vừa được mặt đối mặt đã cãi nhau, như vậy thật không hay.
- Xin xỏ gì? Tớ chả dám nhận đâu! Chân là của cậu cái miệng là của cậu, muốn đi mà không nói tiếng nào đó là việc của cậu thôi. Tớ đâu thể trách! - Mẫn cười khổ, giọng điệu rõ ràng là đang muốn dằn vặt đối phương đến chết.
Cường nghe đến đây là biết Mẫn giận cỡ nào và cứ nghĩ cô mang trong mình sự giận dữ này suốt hơn sáu năm qua anh lại càng tự trách mình.
- Thì... mà... cậu có muốn nghe chuyện nhà tớ không...
Câu nói của Cường khiến Mẫn khựng lại, nhưng rồi cô cũng gật đầu nghe anh giãi bày. Đúng vậy! Thứ cô cần lúc này chính là lý do vì sao ngày ấy anh rời đi trong lặng câm.
- Năm đó... nhà tớ vỡ nợ...
Tim Mẫn nhói đau, cô lấy tay bịt miệng để không thốt lên đầy bàng hoàng.
- Bố mẹ tớ ly dị...
Cô cứ nghe anh kể mà không thể chen ngang một lời nào dù là sự động viên an ủi. Là người nghe thôi mà cô còn ngỡ ngàng và khủng hoảng tâm lý đến vậy. Thế còn anh... những năm tháng qua anh đối mặt với nó như thế nào? Vậy mà cô cứ trách anh... Cô tự thấy mình mới là kẻ tồi tệ dù là với tư cách bạn thân hay là người có tình cảm đơn phương cũng vậy.
- Hai năm trước tớ định về tìm cậu nhưng nghe nói cậu chuyển đi. Tớ cũng cố tìm mọi cách và lấy được địa chỉ của cậu thông qua vài người bạn là công an nhưng... lại hay tin bố qua đời... thật lòng mà nói khi đó tớ chả còn chút tâm trí nào nữa! Và khoảng thời gian từ đó đến nay tớ từ bỏ ý định tìm cậu... tớ thấy mình đã biến mất quá lâu và tớ nghĩ... cậu quên tớ rồi!
- Không sao mà... tớ mới là người cần xin lỗi. Chí ít cậu còn có lúc muốn tìm tớ... còn tớ thì...
Mẫn nhìn sang hướng khác tránh ánh mắt anh và để ngăn mình rơi lệ.
- Đừng tự trách mình! - Cường thôi dựa lưng vào ghế, anh rướn người lên nắm lấy tay cô, bàn tay ấy lạnh ngắt khiến anh xót xa.
- Tớ xin lỗi! Chắc những năm tháng qua cuộc sống của cậu khó khăn lắm! Tớ xin lỗi!
Mẫn rụt tay lại, cô thấy mình không xứng đáng nhận cái nắm tay ấy. Nói là thích anh, nói là yêu anh mà chưa khi nào cô cố gắng hỏi han và tìm hiểu về anh. Thứ tình cảm trong cô rốt cuộc là gì vậy? Có lẽ là sự ích kỷ và ý chí chiếm hữu chứ quan tâm và chia sẻ không hề tồn tại trong cô. Bảo sao hôm chia tay anh chả thể mở lời nói bất kỳ điều gì với cô. Đúng là đứa con gái tồi tệ!
Cô quá áy náy và xấu hổ nên đã nhanh chóng mở túi để tiền thanh toán trên bàn và chạy thật nhanh ra ngoài. Cô muốn trốn chạy khỏi anh mãi mãi.
Cường thấy vậy cũng đứng dậy đuổi theo Mẫn. Những người trong quán và Túng há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cường đuổi kịp và ôm cô vào lòng. Cái ôm bất ngờ khiến tim Mẫn tan chảy. Cô bật khóc.
- Có ai trách cậu đâu. Là tớ sai, đáng ra hai năm trước nên tìm cậu chứ không nên từ bỏ cậu lần nữa...
- Đừng nói nữa! Xin cậu... tớ là đứa bạn tồi tệ! Tớ thật xấu xa! Tớ...
Cường thả Mẫn ra, tay anh đưa lên chạm vào mặt cô lau đi những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống. Cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt long lanh đầy nước dù cho anh đã cố lau chúng đi. Hai người nhìn nhau như thấu từng lay động trong tròng mắt đối phương mặc cho người qua đường có nhiều chuyện dừng lại ngó. Thời gian và không gian lúc này như ngừng lại, Cường nâng cằm Mẫn lên rồi ghé đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp kia. Nụ hôn đó là nhớ nhung là yêu thương dồn nén bao năm qua anh gửi đến cô.
Mẫn khá bất ngờ, cô vụng về, lúng túng định lùi lại nhưng đã bị anh giữ chặt. Cô chẳng biết phải làm gì đành nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn đầu đời đủ vị mặn ngọt của nước mắt và tình yêu...

Tùng đã chứng kiến toàn bộ sự việc, anh mỉm cười quay đi. Bóng lưng ấy to lớn nhưng đơn độc, trái tim ấy tuy đang đập liên hồi nhưng tê dại đến đớn đau và nụ cười ấy sao méo mó đến thế.
"Chúc em hạnh phúc... cô gái nhỏ!"

Chương 4:
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Tưởng bạn không viết nữa cơ.
 
Bên trên