Tôi rất thích ăn cam. Múi cam ngọt thơm, hương vị dịu dàng đọng lại trên đầu lưỡi.
Tôi thích màu cam. Thích sắc cam chói lọi của mặt trời, màu cam huy hoàng của bình minh, sắc cam hoài niệm của hoàng hôn. Tôi còn thích màu cam của lá mùa thu, của hoa bỏng xíu xiu trên những chiếc lá xanh.
Tôi thích màu cam. Thích sắc cam chói lọi của mặt trời, màu cam huy hoàng của bình minh, sắc cam hoài niệm của hoàng hôn. Tôi còn thích màu cam của lá mùa thu, của hoa bỏng xíu xiu trên những chiếc lá xanh.
Tôi đặc biệt thích chiếc áo cam in hình trái cam của cậu. Nó thật dễ thương, vừa ngộ nghĩnh vừa trẻ con, lại đúng với bản tính thất thường của cậu - dù cậu cũng dễ thương như chiếc áo đó vậy.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu năm lớp tám. Hồi ấy cậu vừa gầy vừa trắng, trông mỏng manh như một làn sương mù.
Hôm đó tôi bị hỏng xe. Cậu học lớp kế bên, đi ngang thấy tội tội bèn chở tôi về. Hai đứa tôi gần như chẳng nói gì, chỉ mải miết nhìn dọc theo con đường. Về đến nhà, tôi mở miệng định cảm ơn thì bị cậu xua tay chặn lại:
''Không có gì, không cần cảm ơn. Cậu mau vào đi, chỗ này hút gió rất lạnh.''
Tôi mỉm cười. Mẹ tôi vẫn hay bảo nụ cười là một cách lan tỏa tấm lòng đến mọi người.
"Ừ."
Cậu ngập ngừng nhìn tôi rồi bảo:
"Con gái thì cẩn thận một chút. Lần sau đừng đi xe người lạ."
"Ý cậu là gì?" Tôi cười, mắt nheo lại. "Lần sau không được đi cùng cậu phải không? Tớ sẽ nhớ."
Cậu ấy lúng túng chùi tay vào mép áo. "Chỉ là tớ thấy bạn cùng trường gặp nạn thôi, không phải tớ có ý gì đâu."
Trời ơi, tôi chỉ trêu chọc chút thôi mà. Cậu ấy ngây ngô quá đi mất. "Cậu tên gì?"
"Tớ á?" Cậu hơi e dè hỏi lại. "Tớ là Hoàng An."
Tôi khẽ gật đầu. "Ừ, tên hay. Tớ tên Ngọc Hòa."
"Ngọc Hà hả?"
Tôi chữa lại: "Hòa, chứ không phải Hà. Hòa trong hòa nhã, không phải là chữ 'sông' trong tiếng Hán Việt."
"Ồ..." Cậu có vẻ trầm ngâm. Sau đó cậu vội nhắc nhở lần nữa. "Mau vào đi, tớ phải về đây."
"Ừ. Hôm sau có cơ hội nhất định đãi cậu một bữa." Tôi mỉm cười, vẫy vẫy tay khi cậu quay xe. Hình như mặt cậu hơi ửng hồng.
Đến kì chia lớp phân hóa, tôi tình cờ chung lớp với cậu. Cậu ngồi ngay trước mặt tôi, mái tóc đen mềm chẳng bao giờ vào nếp cứ bay lung tung khiến tôi ngứa mắt.
"Hoàng An."
Cậu ta hơi quay xuống."Gì?"
Tôi chun mũi."Mai cậu đeo băng đô đi, tóc trông tức mắt quá."
Cậu bối rối cụp mắt. Thấy vậy tôi bật cười, vỗ bộp vào vai cậu: "Đùa thôi, đùa thôi. Nhưng sao tóc cậu rối vậy?"
"Như vậy rất tự nhiên. Tớ thích sự tự nhiên..." Tôi ngưng cười, săm soi cậu ấy. Đôi mắt của cậu thật kiên định, kiên định tới mức kì lạ. Tôi nhớ trước kia cậu luôn mang vẻ mảnh mai nhu thuận, không có biểu hiện độc lập như vậy.
Về sau, chúng tôi thường xuyên ở lại lớp muộn để làm bài nhóm. Hoàng An không yên tâm để tôi về một mình. Cậu chở tôi về tận nhà, sau đó còn ân cần dặn dò đủ thứ chuyện, nào là đừng mặc ít vải, nào là nhớ mang giày thể thao để học thể dục, nào là bài tập trên lớp. Cậu có một thói quen, lúc nói thì đưa tay chỉnh cổ áo sơ mi cho tôi rất cẩn thận. Nhưng tôi bảo cậu đừng làm vậy. Cậu hỏi vì sao. Tôi chỉ cúi đầu không đáp, bụng nhủ thầm: con gái con trai làm sao mà đụng vào nhau đơn giản thế được. Cậu nhìn tôi chăm chú rồi bật cười. Chẳng biết cậu có hiểu ý tôi không, nhưng cậu dịu dàng xoa đầu tôi bảo, yên tâm đi, tớ không chạm vào người cậu nữa.
À ừ, thế nên xe đạp của tôi bị bỏ xó. Tất cả là tại cậu, đều là tại cậu.
Những năm cấp hai, Hoàng An không chơi thể thao nhiều. Cậu hay ngồi đọc sách, nghe nhạc hoặc làm bài hơn. Một vài đứa gọi cậu là mọt sách. Nhưng tôi biết không phải. Cậu rất đặc biệt. Cậu sống nội tâm. Cậu chỉ sợ bị thế giới để ý quá nhiều. Cậu kiệm lời vì sợ làm tổn thương người khác. Cậu nghe nhạc để giải tỏa tâm hồn bức bối sâu trong lòng. Tôi thầm nghĩ, như vậy thật đáng yêu.
Hoàng An thân với tôi được một thời gian thì nói cho tôi biết, cậu thích màu hồng. Ban đầu tôi ngạc nhiên lắm. Con trai thích màu hồng, vịt hóa thành thiên nga! Tôi cười như nắc nẻ khiến cậu ngượng đỏ mặt. Cậu bối rối nhìn tôi hỏi:
"Chứ cậu thích màu gì?"
Tôi dừng cười một lát để trả lời: "Màu cam! Tớ thích màu cam, cũng thích ăn cam."
Cậu suy nghĩ gì đó rồi nói. "Quả cam và màu cam có cùng màu. Tớ thích màu hồng, cũng thích ăn hồng, nhưng hai thứ đó có màu rất khác nhau."
Tôi mỉm cười, rồi cười toét miệng. Tôi chọc chọc vào mạng sườn cậu khiến cậu nhột không chịu nổi, cười theo.
"Thích màu hồng hả? Màu hồng hả? Ôi Hoàng An, cậu nữ tính quá đi mất, ha ha ha..." Cậu cũng cười vang, nhưng sau đó thì ngượng nghịu lủi đi mất. Hình như cậu có chút giận dỗi.
Tôi thấy mình hơi quá đáng, biết điều tránh chủ đề màu sắc tai hại đó đi. Cậu dường như chỉ gượng gạo một vài hôm rồi thôi, lại chuyên tâm lo việc của mình và thân thiết với tôi như trước. Nhưng tôi cứ bứt rứt không thôi, dù biết đó chỉ là chuyện nhỏ xíu như con kiến. Cậu thấy tôi áy náy, hơi nhướn mày, kinh ngạc nhìn tôi:
"Không sao đâu, tớ không giận. Cậu đừng để tâm nữa."
Tôi lí nhí. "Tớ xin lỗi. Đừng để bụng chuyện hôm đó, được không?"
"Tớ không để bụng đâu." Cậu khẽ vuốt mái tóc tôi, nhoẻn cười dịu dàng.
"Thật không đấy?" Tôi túm cổ áo cậu hỏi lại, trong lòng vẫn chưa hết lo lắng.
"Thật mà." Hoàng An kiên nhẫn trả lời. Cậu gỡ bàn tay đang túm áo cậu của tôi xuống, nắm chặt trong bàn tay ấm áp của mình. Thấy tôi cúi đầu, cậu hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng bảo: "Má hồng cả lên rồi kìa. Tớ thích màu hồng lắm đấy?" Tôi cúi đầu thấp hơn nữa. Cậu dám trêu tôi?
Có một hôm, lúc định trèo lên yên sau xe cậu để ''quá giang'' về nhà, tôi bị ngã rách đầu gối. Lúc ấy phòng y tế đã đóng cửa. Cậu vội vàng dựng xe rồi cúi mặt xem vết thương của tôi. Thấy tôi sợ đến mức khóc òa lên, thoạt đầu cậu tái mặt hỏi han, dỗ dành tôi. Rồi cậu luống cuống bế tôi chạy ào vào phòng vệ sinh nữ để rửa vết thương. Vừa lấy băng gạc và thuốc sát trùng, cậu vừa khẽ tiếng xuýt xoa. Tôi thì cứ nức nở không ngừng, màu đỏ tươi trên đầu gối ngày một lan rộng. Cậu im lặng đặt tôi lên bồn rửa mặt, cúi đầu tháo giày và tất của tôi ra. Sau khi làm việc đó, Hoàng An ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn tôi:
"Cậu tự rửa vết thương được không?"
Tôi sụt sịt, gật đầu. Thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm không rời mắt, tôi vừa sợ vừa ngượng, gắt lên:
"Cậu quay mặt đi đi! Được không!" Cậu ngớ ra, rồi quay lưng lại. Tôi nghiêng nghiêng người, cắn răng co cái đầu gối be bét máu vào chỗ bồn rửa, xả nước. Màu đỏ lợt ra trong nước, xoáy quanh cống thoát nước một hồi rồi nhạt dần đi thành màu gạch nhạt.
"Xong chưa? Tớ giúp cậu băng bó." Cậu đột ngột quay lại nhìn khiến tôi đỏ bừng mặt. Cậu hơi cụp mắt, đưa tay khóa vòi nước rồi cẩn thận đỡ chân tôi khỏi bồn rửa. Tôi im thít, cả người căng cứng khi thấy cậu bắt đầu thấm thuốc lên băng sát khuẩn. Hoàng An dường như nhìn ra sự cảnh giác đầy sợ hãi của tôi, nhẹ giọng bảo:
"Cậu thả lỏng người ra đi, không sẽ đau hơn đấy."
Tôi nhíu mày, cắn môi, lắc đầu quầy quậy. Cậu thở dài, sau đó cúi mặt xuống sát đầu gối tôi, từng chút một nhè nhẹ thấm thuốc lên. Tôi gắng gượng hít sâu một hơi, trên chân vừa lạnh vừa xót khiến tôi rùng cả mình. Tay cậu hơi run run, mái tóc đen ngắn rủ xuống che đi gương mặt. Hình như cậu cũng căng thẳng không kém gì tôi.
Xong xuôi, Hoàng An thở hắt ra một tiếng, lấy băng gạc ra và kết thúc việc băng bó. Tôi rưng rưng nhìn cậu, gọi khẽ:
"Hoàng An..."
"Ừm, sao?" Giọng cậu thật dịu dàng. Cậu đang rửa tay, không để ý tới thái độ khác lạ của tôi. Tôi lại im lặng ngắm nhìn cậu. Cậu vẩy vẩy tay, quay sang tôi định hỏi lần nữa thì chợt sững sờ.
"Này, cậu khóc đấy à?"
Tôi sụt sịt không đáp.
"Thôi mà, có đau đến thế đâu. Tớ đưa cậu về đã." Cậu khom người cõng tôi ra chỗ để xe. Trời đã gần tối hẳn. Hai bên đường cảnh vật không còn mang sắc cam của hoàng hôn để tôi ngắm nhìn nữa. Nhưng tôi đã có cậu, ánh nắng cam rực rỡ có thể khiến tôi ấm lòng.
Tôi đã thích cậu.
Tôi thích sự hòa nhã của cậu, thích cách cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn cuốn sách, thích cách cậu nhíu mày khi bị tôi kéo áo. Tôi thích đôi mắt ấm áp cậu nhìn tôi, thích giọng nói dịu dàng cậu gọi tôi, thích bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc tôi. Tôi thích tính tình nhút nhát của cậu, thích sự ôn nhu chiều chuộng cậu dành cho tôi mỗi ngày. Tôi thích mọi thứ cậu có, thích mọi việc cậu làm.
Nhân tiện, Hoàng An rất hay ghen tuông vớ vẩn. Chỉ là tôi được tặng một cái kẹo, cậu cũng có thể lườm nguýt bạn nam tặng nó cả ngày, cho đến lúc người ta phát rét mà lẩn đi chỗ khác. Có lần thấy cậu cứ lánh mặt, giận dỗi tôi suốt một ngày, tôi thương không chịu nổi mà đi tìm. Vòng vo một hồi, cuối cùng cậu thú nhận, sáng hôm đó cậu thấy tôi bắt tay rồi chỉ bài và cười đùa với học sinh mới đến nên thấy bức bối trong lòng. Tôi cười ngất. Sao cậu ấy đáng yêu thế. Tôi hỏi cậu:
"Thế tớ ngồi cạnh mỹ nam của khối cậu có ghen không đấy?"
Cậu suy nghĩ rồi thành thực gật đầu. "Có."
Tôi lại cười lăn lộn. "Hoàng An ơi là Hoàng An, thế cậu định làm thế nào đây?"
Cậu đỏ mặt rồi quay đi, tay giằng lấy tay tôi, đan chặt mười ngón vào nhau. Đừng thế chứ... Tôi thôi cười, bẽn lẽn nắm tay cậu. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu năm lớp tám. Hồi ấy cậu vừa gầy vừa trắng, trông mỏng manh như một làn sương mù.
Hôm đó tôi bị hỏng xe. Cậu học lớp kế bên, đi ngang thấy tội tội bèn chở tôi về. Hai đứa tôi gần như chẳng nói gì, chỉ mải miết nhìn dọc theo con đường. Về đến nhà, tôi mở miệng định cảm ơn thì bị cậu xua tay chặn lại:
''Không có gì, không cần cảm ơn. Cậu mau vào đi, chỗ này hút gió rất lạnh.''
Tôi mỉm cười. Mẹ tôi vẫn hay bảo nụ cười là một cách lan tỏa tấm lòng đến mọi người.
"Ừ."
Cậu ngập ngừng nhìn tôi rồi bảo:
"Con gái thì cẩn thận một chút. Lần sau đừng đi xe người lạ."
"Ý cậu là gì?" Tôi cười, mắt nheo lại. "Lần sau không được đi cùng cậu phải không? Tớ sẽ nhớ."
Cậu ấy lúng túng chùi tay vào mép áo. "Chỉ là tớ thấy bạn cùng trường gặp nạn thôi, không phải tớ có ý gì đâu."
Trời ơi, tôi chỉ trêu chọc chút thôi mà. Cậu ấy ngây ngô quá đi mất. "Cậu tên gì?"
"Tớ á?" Cậu hơi e dè hỏi lại. "Tớ là Hoàng An."
Tôi khẽ gật đầu. "Ừ, tên hay. Tớ tên Ngọc Hòa."
"Ngọc Hà hả?"
Tôi chữa lại: "Hòa, chứ không phải Hà. Hòa trong hòa nhã, không phải là chữ 'sông' trong tiếng Hán Việt."
"Ồ..." Cậu có vẻ trầm ngâm. Sau đó cậu vội nhắc nhở lần nữa. "Mau vào đi, tớ phải về đây."
"Ừ. Hôm sau có cơ hội nhất định đãi cậu một bữa." Tôi mỉm cười, vẫy vẫy tay khi cậu quay xe. Hình như mặt cậu hơi ửng hồng.
Đến kì chia lớp phân hóa, tôi tình cờ chung lớp với cậu. Cậu ngồi ngay trước mặt tôi, mái tóc đen mềm chẳng bao giờ vào nếp cứ bay lung tung khiến tôi ngứa mắt.
"Hoàng An."
Cậu ta hơi quay xuống."Gì?"
Tôi chun mũi."Mai cậu đeo băng đô đi, tóc trông tức mắt quá."
Cậu bối rối cụp mắt. Thấy vậy tôi bật cười, vỗ bộp vào vai cậu: "Đùa thôi, đùa thôi. Nhưng sao tóc cậu rối vậy?"
"Như vậy rất tự nhiên. Tớ thích sự tự nhiên..." Tôi ngưng cười, săm soi cậu ấy. Đôi mắt của cậu thật kiên định, kiên định tới mức kì lạ. Tôi nhớ trước kia cậu luôn mang vẻ mảnh mai nhu thuận, không có biểu hiện độc lập như vậy.
Về sau, chúng tôi thường xuyên ở lại lớp muộn để làm bài nhóm. Hoàng An không yên tâm để tôi về một mình. Cậu chở tôi về tận nhà, sau đó còn ân cần dặn dò đủ thứ chuyện, nào là đừng mặc ít vải, nào là nhớ mang giày thể thao để học thể dục, nào là bài tập trên lớp. Cậu có một thói quen, lúc nói thì đưa tay chỉnh cổ áo sơ mi cho tôi rất cẩn thận. Nhưng tôi bảo cậu đừng làm vậy. Cậu hỏi vì sao. Tôi chỉ cúi đầu không đáp, bụng nhủ thầm: con gái con trai làm sao mà đụng vào nhau đơn giản thế được. Cậu nhìn tôi chăm chú rồi bật cười. Chẳng biết cậu có hiểu ý tôi không, nhưng cậu dịu dàng xoa đầu tôi bảo, yên tâm đi, tớ không chạm vào người cậu nữa.
À ừ, thế nên xe đạp của tôi bị bỏ xó. Tất cả là tại cậu, đều là tại cậu.
Những năm cấp hai, Hoàng An không chơi thể thao nhiều. Cậu hay ngồi đọc sách, nghe nhạc hoặc làm bài hơn. Một vài đứa gọi cậu là mọt sách. Nhưng tôi biết không phải. Cậu rất đặc biệt. Cậu sống nội tâm. Cậu chỉ sợ bị thế giới để ý quá nhiều. Cậu kiệm lời vì sợ làm tổn thương người khác. Cậu nghe nhạc để giải tỏa tâm hồn bức bối sâu trong lòng. Tôi thầm nghĩ, như vậy thật đáng yêu.
Hoàng An thân với tôi được một thời gian thì nói cho tôi biết, cậu thích màu hồng. Ban đầu tôi ngạc nhiên lắm. Con trai thích màu hồng, vịt hóa thành thiên nga! Tôi cười như nắc nẻ khiến cậu ngượng đỏ mặt. Cậu bối rối nhìn tôi hỏi:
"Chứ cậu thích màu gì?"
Tôi dừng cười một lát để trả lời: "Màu cam! Tớ thích màu cam, cũng thích ăn cam."
Cậu suy nghĩ gì đó rồi nói. "Quả cam và màu cam có cùng màu. Tớ thích màu hồng, cũng thích ăn hồng, nhưng hai thứ đó có màu rất khác nhau."
Tôi mỉm cười, rồi cười toét miệng. Tôi chọc chọc vào mạng sườn cậu khiến cậu nhột không chịu nổi, cười theo.
"Thích màu hồng hả? Màu hồng hả? Ôi Hoàng An, cậu nữ tính quá đi mất, ha ha ha..." Cậu cũng cười vang, nhưng sau đó thì ngượng nghịu lủi đi mất. Hình như cậu có chút giận dỗi.
Tôi thấy mình hơi quá đáng, biết điều tránh chủ đề màu sắc tai hại đó đi. Cậu dường như chỉ gượng gạo một vài hôm rồi thôi, lại chuyên tâm lo việc của mình và thân thiết với tôi như trước. Nhưng tôi cứ bứt rứt không thôi, dù biết đó chỉ là chuyện nhỏ xíu như con kiến. Cậu thấy tôi áy náy, hơi nhướn mày, kinh ngạc nhìn tôi:
"Không sao đâu, tớ không giận. Cậu đừng để tâm nữa."
Tôi lí nhí. "Tớ xin lỗi. Đừng để bụng chuyện hôm đó, được không?"
"Tớ không để bụng đâu." Cậu khẽ vuốt mái tóc tôi, nhoẻn cười dịu dàng.
"Thật không đấy?" Tôi túm cổ áo cậu hỏi lại, trong lòng vẫn chưa hết lo lắng.
"Thật mà." Hoàng An kiên nhẫn trả lời. Cậu gỡ bàn tay đang túm áo cậu của tôi xuống, nắm chặt trong bàn tay ấm áp của mình. Thấy tôi cúi đầu, cậu hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng bảo: "Má hồng cả lên rồi kìa. Tớ thích màu hồng lắm đấy?" Tôi cúi đầu thấp hơn nữa. Cậu dám trêu tôi?
Có một hôm, lúc định trèo lên yên sau xe cậu để ''quá giang'' về nhà, tôi bị ngã rách đầu gối. Lúc ấy phòng y tế đã đóng cửa. Cậu vội vàng dựng xe rồi cúi mặt xem vết thương của tôi. Thấy tôi sợ đến mức khóc òa lên, thoạt đầu cậu tái mặt hỏi han, dỗ dành tôi. Rồi cậu luống cuống bế tôi chạy ào vào phòng vệ sinh nữ để rửa vết thương. Vừa lấy băng gạc và thuốc sát trùng, cậu vừa khẽ tiếng xuýt xoa. Tôi thì cứ nức nở không ngừng, màu đỏ tươi trên đầu gối ngày một lan rộng. Cậu im lặng đặt tôi lên bồn rửa mặt, cúi đầu tháo giày và tất của tôi ra. Sau khi làm việc đó, Hoàng An ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn tôi:
"Cậu tự rửa vết thương được không?"
Tôi sụt sịt, gật đầu. Thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm không rời mắt, tôi vừa sợ vừa ngượng, gắt lên:
"Cậu quay mặt đi đi! Được không!" Cậu ngớ ra, rồi quay lưng lại. Tôi nghiêng nghiêng người, cắn răng co cái đầu gối be bét máu vào chỗ bồn rửa, xả nước. Màu đỏ lợt ra trong nước, xoáy quanh cống thoát nước một hồi rồi nhạt dần đi thành màu gạch nhạt.
"Xong chưa? Tớ giúp cậu băng bó." Cậu đột ngột quay lại nhìn khiến tôi đỏ bừng mặt. Cậu hơi cụp mắt, đưa tay khóa vòi nước rồi cẩn thận đỡ chân tôi khỏi bồn rửa. Tôi im thít, cả người căng cứng khi thấy cậu bắt đầu thấm thuốc lên băng sát khuẩn. Hoàng An dường như nhìn ra sự cảnh giác đầy sợ hãi của tôi, nhẹ giọng bảo:
"Cậu thả lỏng người ra đi, không sẽ đau hơn đấy."
Tôi nhíu mày, cắn môi, lắc đầu quầy quậy. Cậu thở dài, sau đó cúi mặt xuống sát đầu gối tôi, từng chút một nhè nhẹ thấm thuốc lên. Tôi gắng gượng hít sâu một hơi, trên chân vừa lạnh vừa xót khiến tôi rùng cả mình. Tay cậu hơi run run, mái tóc đen ngắn rủ xuống che đi gương mặt. Hình như cậu cũng căng thẳng không kém gì tôi.
Xong xuôi, Hoàng An thở hắt ra một tiếng, lấy băng gạc ra và kết thúc việc băng bó. Tôi rưng rưng nhìn cậu, gọi khẽ:
"Hoàng An..."
"Ừm, sao?" Giọng cậu thật dịu dàng. Cậu đang rửa tay, không để ý tới thái độ khác lạ của tôi. Tôi lại im lặng ngắm nhìn cậu. Cậu vẩy vẩy tay, quay sang tôi định hỏi lần nữa thì chợt sững sờ.
"Này, cậu khóc đấy à?"
Tôi sụt sịt không đáp.
"Thôi mà, có đau đến thế đâu. Tớ đưa cậu về đã." Cậu khom người cõng tôi ra chỗ để xe. Trời đã gần tối hẳn. Hai bên đường cảnh vật không còn mang sắc cam của hoàng hôn để tôi ngắm nhìn nữa. Nhưng tôi đã có cậu, ánh nắng cam rực rỡ có thể khiến tôi ấm lòng.
Tôi đã thích cậu.
Tôi thích sự hòa nhã của cậu, thích cách cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn cuốn sách, thích cách cậu nhíu mày khi bị tôi kéo áo. Tôi thích đôi mắt ấm áp cậu nhìn tôi, thích giọng nói dịu dàng cậu gọi tôi, thích bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc tôi. Tôi thích tính tình nhút nhát của cậu, thích sự ôn nhu chiều chuộng cậu dành cho tôi mỗi ngày. Tôi thích mọi thứ cậu có, thích mọi việc cậu làm.
Nhân tiện, Hoàng An rất hay ghen tuông vớ vẩn. Chỉ là tôi được tặng một cái kẹo, cậu cũng có thể lườm nguýt bạn nam tặng nó cả ngày, cho đến lúc người ta phát rét mà lẩn đi chỗ khác. Có lần thấy cậu cứ lánh mặt, giận dỗi tôi suốt một ngày, tôi thương không chịu nổi mà đi tìm. Vòng vo một hồi, cuối cùng cậu thú nhận, sáng hôm đó cậu thấy tôi bắt tay rồi chỉ bài và cười đùa với học sinh mới đến nên thấy bức bối trong lòng. Tôi cười ngất. Sao cậu ấy đáng yêu thế. Tôi hỏi cậu:
"Thế tớ ngồi cạnh mỹ nam của khối cậu có ghen không đấy?"
Cậu suy nghĩ rồi thành thực gật đầu. "Có."
Tôi lại cười lăn lộn. "Hoàng An ơi là Hoàng An, thế cậu định làm thế nào đây?"
Cậu đỏ mặt rồi quay đi, tay giằng lấy tay tôi, đan chặt mười ngón vào nhau. Đừng thế chứ... Tôi thôi cười, bẽn lẽn nắm tay cậu. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.
Chỉnh sửa lần cuối: