Chương 3:
- Mẹ, con về rồi.
-Về thì về, hò hét lên làm cái gì. Chẳng phải lại sắp đi à.
Tâm Anh bỏ chiến lợi phẩm vừa mua từ siêu thị xuống, đón đả chạy lại khoác tay mẹ, làm nũng:
- Yên tâm, con không như thằng Nhật đâu. Đi có một năm sáu tháng là về rồi. Với cả ở ngay trong nước. Mẹ thích lúc nào là tới tìm được rồi. Có tốn tiền đi xin Visa đâu mà lo.
Bà Quyên lườm cô con gái nhanh miệng, ấn nhẹ đầu Tâm Anh:
- Con gái con lứa, không khi nào chịu ở yên, không làm ba mẹ lo thì không vui à?
- Đâu có, con đi xây dựng tương lai và sự nghiệp. Kiếm nhiều tiền sau này mới nuôi được mẹ chứ.
- Mẹ con có ba lo rồi, con cứ lo thân mình thôi.
Ông Hải từ ngoài bước vào, đặt chiếc cặp da xuống ghế cũng bỏ đi lớp áo vest bên ngoài. Giọng điệu ‘cảnh cáo’ cô con gái xinh đẹp.
- Ôi, hôm nay ba về sớm thế.
- Mẹ nói con về, nên kêu ba về ‘liên quân’ lật đổ hành động mồi chài của con.
Tâm Anh nghệt mặt nhìn ba mẹ đang đồng lòng chiến đầu, nói thành thật:
- Vậy ba ở nhà luôn đi, con tính ở nhà ba hôm để xoa dịu lòng người. Ba không ở nhà, mẹ chống đỡ kiểu gì.
- Gì, thôi ăn cơm tối xong thì về đi, đừng để mẹ nhìn thấy mặt con.
- Thôi mà mẹ… mẹ…mẹ…
Vừa nói hai mẹ con vừa lôi kéo nhau vào phòng bếp, để lại ông Hải lắc đầu cười chừ. Có cô con gái quá cá tính, cũng thật mệt mỏi. Lựa lúc vợ đang bận bịu nấu nướng, ông Hải mới ngồi gần Tâm Anh thủ thỉ:
- Hôm rồi Thành đưa vợ con tới đây chơi đấy. Mẹ con ghét lắm, chả tiếp người ta, ba lại phải chịu trận.
Tâm Anh ngừng tay đang cắt trái cây lại, ôm chầm lấy ông Hải nịnh nọt:
- Ba là nhất. Cảm ơn ba.
- Con… không phải vẫn yêu cậu ta đấy chứ? Cũng ba năm rồi, người ta đã lấy người như ý, còn con… Con xem, giờ lại còn định lang bạt khắp nơi nữa.
- Ây, ba thật. Lang bạt là thế nào, con đi làm đấy, gây dựng sự nghiệp đấy. Còn chuyện con và Thành… bọn con giống lúc trước khi kết hôn rồi ly hôn. Vẫn là anh em bạn bè. Ngược lại ba nên khuyên mẹ ấy, dù sao hai nhà cũng thân thiết bao năm. Bọn con làm sai, sao người lớn lại không chịu hòa hoãn với nhau đi.
Ông Hải nhận lấy dao, thay con gái gọt nốt trái táo dang dở. Đương nhiên ông muốn vậy. Nhưng mẹ nào chả xót con gái, vợ ông cũng chẳng thể vừa cười vừa nói với bố mẹ Thành được. Trong lòng bà, Thành luôn là ‘thằng sở khanh’ lừa dối đứa con gái ngây thơ của bà. Nên mấy năm nay ông chả dám trái ý vợ. Hai ông bạn già chỉ dám lén lút, thỉnh thoảng ngồi uống với nhau ly cà phê, bàn với nhau vài việc của hai công ty mà thôi.
*
Tâm Anh nhìn mẹ đang lúi húi trong bếp, cô tự nhận mình chẳng phải đứa con hiếu thảo gì. Tuổi này, đáng ra phải giúp ba mẹ ngừng lo lắng, cô thì chỉ toàn khiến ba mẹ không yên. Thắng, chồng cũ của Tâm Anh, cô đã yêu anh từ hồi học cấp ba. Hai nhà là bạn bè chơi cùng nhiều năm, ngày Thắng du học trở về, thành đạt, đẹp trai và đĩnh đạc. Cô yêu cách anh suy nghĩ giúp cô tìm ra phương pháp học hợp lý, càng yêu cách cười hiền lành và cái xoa đầu tự nhiên anh giành cho cô. Nhưng Thắng không yêu Tâm Anh, trong mắt Thắng, Tâm Anh chỉ là đứa trẻ được nuông chiều, tính tình có phần tiểu thư và ngang bướng.
Thắng yêu một phụ nữ người Hàn, lớn hơn anh ba tuổi và có cậu con trai sắp vào lớp một. Kết hôn với Tâm Anh, để thỏa nguyện vọng của bố mẹ, giúp Thắng thêm danh xưng “đàn ông một đời vợ”. Rất xứng với người phụ nữ anh yêu, bố mẹ anh ngăn cản kiểu gì? Còn nếu con trai chị ấy là lý do, thì anh sẵn sàng cùng một người phụ nữ nữa sinh con. Rồi vẫn sẽ trở về bên chị ấy. Dù sao kết hôn với một người, sinh con với một người, đều được. Nhưng yêu… thì chỉ một mình chị ấy thôi.
Tâm Anh từng yêu người đàn ông… điên cuồng hơn cô gấp vạn lần. Đến giờ, cô vẫn không thấy Thắng sở khanh như lời mẹ nói. Trước khi kết hôn anh luôn tâm sự cùng cô về tình yêu của anh.Cũng nói rõ tính toán và nguyện vọng trong anh.
Thắng lấy Tâm Anh, nhưng không bao giờ chạm vào cô, anh chung thủy với tình yêu mà anh lựa chọn. Không phải người đàn ông nào cũng ý thực được rằng, mình chỉ cần đối tốt với người phụ nữ của mình. Có lẽ vì tình yêu của anh to lớn quá, nên Tâm Anh quyết lòng giúp đỡ Thắng. Hoặc, thực ra cô vẫn muốn điên rồ một lần, thử xem liệu mình có khiến anh rung động được không. Nhưng bước chân vào trận chiến, cô không đánh đã thua. Thắng dùng chính cố chấp của anh, đập tan cố chấp trong cô. Tâm Anh đã dự tính là sẽ đau, nhưng vỡ nát đến tái tê như thế… thật ngoài sức tưởng tượng.
Họ chia tay trong hòa bình và chúc phúc cho nhau. Có thể, Thắng hiểu nỗi đau trong cô, nhưng chỉ hiểu chứ không chia sẻ và đồng cảm. Anh nói cô cứ tự đứng lên thôi, vì cả đời này anh chỉ có thể điên cuồng vì chị ấy, hi sinh vì chị ấy, yêu thương và đứng bên cạnh duy nhất mình chị ấy.
Tâm Anh mỉm cười, đơn phương một người si tình như thế, đơn phương một người bất chấp vì người yêu như thế, cũng đáng giá lắm chứ. Trong vòng nửa năm, cô trở thành “phụ nữ qua một lần đò” , càng chưa có ý định bước tiếp cùng ai. Vậy mà vừa hoàn thành thủ tục ly hôn, lại xuất hiện anh chàng Quang mặt dầy, lúc nào cũng cười hề hề, lẽo đẽo theo đuôi. Có lẽ, lúc đầu Quang theo đuổi Tâm Anh chỉ để thỏa nỗi tò mò. Nhưng càng ngày sự việc càng đi lệch lộ trình vốn có.
Tâm Anh nhớ lại một buổi sáng chủ nhật, hai người càng quyết tâm ôm giường, thì chuông cửa càng réo rắt không yên. Cuối cùng, Quang vẫn phải nhượng bộ, đầu bù tóc rối ‘mò’ ra mở cửa. Chỉ không ngờ, người đứng đợi… lại là mẹ Tâm Anh đấy. Bà Quyên không nói hai lời, nhốt luôn Quang đang nghệt mặt ra bên ngoài. Sau đó, bên trong phòng là những tiếng ‘gầm rú’ rất đáng sợ. Bà Quyên tay quyền chân cước giải quyết con gái mình, Quang thì tỉnh hẳn ngủ, luống cuống tìm cách mở cửa vào ‘cứu giá’. Qua một hồi, cuối cùng Tâm Anh ‘đột phá được vòng vây’ thành công mở cửa nấp sau lưng Quang. Hai người rối rít xin lỗi, giải thích, mãi cho đến khi Quang đưa bà Quyên tới kiểm tra phòng khách anh ngủ, bà mới có thể ngồi xuống ‘nghỉ ngơi’.
Và Quang gọi đó là lần ra mắt ‘sóng gió’ nhất cuộc đời anh. Ăn mặc xộc xệch, đầu tóc lộn xộn, thậm chí răng còn chả kịp đánh, mặt chẳng kịp rửa, chứ đừng nói là kịp đi… WC. Một người luôn tự hào bởi ‘nghề tranh luận’ của mình, lúc ấy bối rối, thấp thỏm, ngồi thẳng lưng đợi bà Quyên ‘chất vấn’. Tâm Anh thì vừa sợ vừa buồn cười nhìn hai người bên nhu bên cương, tự nhiên lại thấy ấm áp trong ngực. Có lẽ, tình cảm của cô chuyển biến từ giây phút ấy. Lúc Quang mang một dáng vẻ chân thật nhất, ngồi đối diện mẹ cô, anh nói: “Cháu đang theo đuổi Tâm Anh, đuổi về tận phòng khách nhà cô ấy ngủ nhờ ạ. Kháng chiến trường kì, nhất cự ly nhì tốc độ. Chiến lược của cháu là càng gần càng tốt. Cũng tiện nấu nướng dọn dẹp giúp Tâm Anh ạ”. Lúc ấy, Tâm Anh nhịn không nổi phải bật cười, còn bà Quyên thì càng ghét hơn cái anh chàng ‘lẻo mép’. Ai dè anh còn cười hề hề lấy lòng bà: “Cô ngồi nghỉ, cháu đi mua đồ ăn sáng, tiện thể mua đồ luôn, trưa nay cô ở đây ăn cơm đi ạ”. Nói xong Quang dùng “tốc độ ánh sáng” chạy vào lấy ví tiền, lại cười, rồi chạy thẳng xuống siêu thị dưới chung cư. Phải nói, dạ dày đến trái tim là con đường nhanh gọn nhất. Chỉ một bữa cơm là bà Quyên nhìn Quang thuận mắt hơn nhiều. Hơn nữa thấy nhà cửa gọn gàng, bà Quyên cũng tự biết, con gái bà chẳng đâu mà giỏi giang thế. Tám phần là con trai nhà người ta xắn tay áo thu vén rồi.
Cô là người sống trong phúc mà không biết hưởng, phải không?