Câu chuyện của một Hứa Duy - Cập nhật - Hứa Duy

Tham gia
10/1/19
Bài viết
3
Gạo
0,0
Tên truyện: CÂU CHUYỆN CỦA MỘT HỨA DUY
Tác giả: Hứa Duy
Tình trạng sáng tác: Đang cập nhật | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Ngôn tình
Độ dài: Đang cập nhật
Giới hạn độ tuổi đọc: Không | Cảnh báo về nội dung: Không

GIỚI THIỆU
Câu chuyện của một Hứa Duy - Đây là một câu truyện của một kẻ họ Hứa. Tự trọng cô ta to rộng như trời. Ấy thế mà cô ta lại phải níu kéo một tên "bảo bối của nhân loại" trong hai năm. "Tự làm khổ mình, tự làm khổ người". Sau khi thoát khỏi mối tình độc hại kia. Cô nàng này mau chóng vướng phải một chuyện tình khác. Những tình huống sau đó khiến cô đã tự nói với bản thân rằng: "Giống đực là loại bóng thuyền thích ngao du. Điển hình của việc thề thốt nhưng thân thể thành thực, muốn đi chinh phá mọi loại bến bờ, mọi đóa hoa trên thế giới này mà lại không thể bỏ qua cho sự đáng thương của một bông hoa dại được cài trên ngực anh ta".

MỤC LỤC
Chương 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
10/1/19
Bài viết
3
Gạo
0,0
Chương 1: Gã đàn ông "bảo bối" của nhân loại

Có quá nhiều người hỏi tôi tại sao tôi có thể chịu đựng được gã đàn ông kia tận hai năm? Tôi sẽ trả lời họ qua loa đại khái như là: “Tôi cũng không biết? Anh ta là kẻ ngọt mồm. Cậu biết đấy ...” và câu chuyện đó sẽ được tôi bẻ ngoắt sang một câu chuyện hoàn toàn khác. Sự thật là vì chính tôi cũng không biết tại sao bản thân có thể chịu đựng được người kia. Vì yêu? Hay vì một lý do nào đó khác? Tôi cũng không biết ...

Hãy để tôi kể một chút cho các bạn nghe “gã đàn ông kia” là ai. Anh ta tên gọi là Sinh Bảo, thường gọi là Bảo Bảo. Người cũng như tên, là một "bảo bối to bự" của nhân loại. Chính xác là một bảo bối to bự theo đúng nghĩa đen. Lúc đó, tôi đã nghĩ anh ta quả thực là một bảo bối to lớn của tôi, là định mệnh của tôi. Tôi trân trọng anh ta, nâng niu anh ta như trân quý. Có thể nói, việc này chính là điển hình của câu nói: "Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" vậy. Nhưng mọi người biết đấy, bảo bối thì đâu có dễ nuôi? Huống chi vị “Bảo Bảo” đây đích thực không dành cho tôi. Chí lớn của anh ta chắc hẳn là chinh phục từng “đóa hoa” đang nở ngoài kia đi. Và phận làm gái nhà lành ngoan hiền như tôi lại còn quá nhàm chán đi, nên anh ta chưa từng có ý định yên “bờ bến” bên tôi. Anh ta còn muốn ra khơi, chinh phục hàng vạn “bến bờ” hoang vắng. Thật là một ý tưởng lớn, tôi theo không nổi. Chắc là tôi có lối suy nghĩ “quá già” đi?

Hứa Duy tôi nay cũng hai mươi bảy. Sinh Bảo kia kém tôi tròn năm tháng. Như vậy có lẽ đủ cho hai cách suy nghĩ khác nhau, còn chưa tính đến việc: Chúng tôi yêu xa. Việc Hứa Duy này khinh nhất trên đời là trở thành người thứ ba. Thời hiện đại bây giờ, giống cái cũng có khả năng “đầu đội trời, chân đạp đất”. Hà cớ gì mà phải chịu ủy khuất làm người thứ ba hèn mọn, không có lấy một người đàn ông cho riêng mình hay sao? Ấy thế, “ghét của nào, trời cho của ấy” chắc là đúng. Hứa Duy tôi không ngờ rằng, vào một ngày nắng đẹp nào đó, họ Hứa này lại trở thành người thứ ba bất đắc dĩ vì một người đàn ông. Tôi không hề hay biết cho đến khi Sinh Bảo và tôi yêu nhau tròn năm tháng. Đắng cay làm sao ....

Bạn nghĩ kết thúc chưa? Ồ không! Đây mới là khởi đầu của một câu chuyện bi đát dài tập. “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Họ Hứa tôi thề độc với các bạn rằng câu này khẳng định đúng. Không sớm thì chiều, tôi đây lướt facebook thật thoải mái lại tự dưng nổi hứng muốn xem người yêu cũ của Sinh Bảo. Nếu các bạn thắc mắc lý do là gì thì câu trả lời chỉ là: “Đây là tâm lý rất đỗi bình thường của giống cái” mà thôi. Rồi một hồi tôi nhận ra, vị nhà họ Bối này thật đáng ngờ. Đáng ngờ gì sao? Cô ta là một người rất thích đăng tâm trạng của bản thân lên facebook nhưng theo lý luận của tôi, Bối Vy này hẳn sẽ buồn lắm sau chia tay, cô ta là một con người đầy cảm xúc cơ mà? Vậy mà không hề có dòng trạng thái đau buồn nào. Không hề? Tôi thật sự nghi ngờ. Đôi khi thật muốn bản thân ngu ngơ một chút nhưng Hứa Duy tôi là một người thích tò mò, thật đáng buồn rằng bản thân quá thông minh. Dĩ nhiên, quá trình sau đó quá dễ để phán đoán diễn biến kết quả. Tôi đã sốc nặng sau khi biết sự thật. Tôi trở thành con người mà tôi khinh thường nhất. Thật là đau đớn!

Sinh Bảo kia trên dưới đeo lên miệng lời thề thốt, những câu lừa dối điển hình của hàng trăm ngàn giống đực ngoài kia: “Anh yêu em mà, Hứa Duy ...” hoặc là: “Anh không hề yêu cô ta, anh chỉ yêu em thôi ...”, "Anh yêu mình em, cô ta không là gì với anh cả", “Anh hứa rằng sẽ chấm dứt với cô ta mà. Đừng bỏ anh ...”. Các chị đừng nghĩ rằng những câu nói này là vô dụng. Các lời trăng hoa kia đúng thật là dễ dàng nhận biết. Nhưng vào hoàn cảnh ấy, hãy để tôi miêu tả vào hoàn cảnh ấy, đêm trăng đẹp như mơ, trên cái hồ nước gần đó lại trong veo, đèn đường hơi mờ nhưng khiến lòng người lại xao xuyến. Người con trai mà bạn yêu say đắm trong cái giờ khắc ấy lại thốt lên một câu: “Anh yêu em” thì làm thế quái nào bạn có thể sống nổi chứ? Lừa dối thì làm sao? Anh ta vẫn yêu mình? Tình yêu phải biết tha thứ! Tình yêu phải biết bao dung! Tình yêu phải biết vị tha! Và dĩ nhiên là thứ suy nghĩ ngu nguội đó của bạn đã bào chữa cho lỗi lầm to đùng của anh ta. Thật là hết nói nổi! Tuy nhiên, với trường hợp yêu xa của Hứa Duy tôi thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Để tôi kể cho bạn nghe, trong căn phòng im lặng, tối om, còn mỗi đèn bàn bật lên, khuya yên tĩnh ấy, có một con người tên Hứa Duy kia đã khóc liên tục trong vòng bốn tiếng đồng hồ liền chỉ để buộc tội, xin lỗi và cảm ơn, cuối cùng vẫn bị những lời đường mật đè chết, sa lầy vào vũng bùn của thứ gọi là tình yêu mà phải mười chính tháng sau mới có thể thoát ra được.

Đàn ông hay phụ nữ đều vậy, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, thậm chí là lần ba, tư, năm, sáu gì đó. Sinh Bảo cũng vậy, dù thật sự tôi không rõ Sinh Bảo anh ta là đàn ông hay phụ nữ. Quen nhau hai năm, họ Hứa tôi thật sự thấy khó hiểu. Anh ta giới tính sinh học là nam giới nhưng suy nghĩ anh ta thật đàn bà. Câu nói và cách hành động của vị Bảo Bảo này là hoàn toàn không liên quan đến nhau. Câu nói anh ta không chỉ có một nghĩa đen, đôi khi nó còn bao gồm vài cái nghĩa đen khác hoặc điểm thêm vài điểm nghĩa bóng vào đó. Tôi thật cảm thán. Có lẽ tôi suy nghĩ nông cạn và thua kém nên không hiểu được suy nghĩ và cách hành động của người “trái phải hai em”.

Đôi khi không chỉ chuyện tình cảm, lối suy nghĩ hay phong cách sống của tôi và Sinh Bảo cũng thật khác biệt. Chính vì thế, khoảng thời gian tôi nghĩ chúng tôi đã trải qua cùng nhau hạnh phúc nhất chính là năm tháng đầu khi anh ta lừa dối tôi nhưng tôi không hề hay biết. Sự mệt mỏi ngày này qua ngày nọ, khiến Hứa Duy của sau này dù trải qua rất nhiều sự phũ phàng của cái cuộc đời này vả vào mặt cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi thoát khỏi hai năm đen tối đó.

Thực ra tôi cũng thật sự cảm ơn Sinh Bảo, dù cho anh ta thuộc vào đám người người tệ nhất trong cuộc sống tôi. Vì thật sự là, chỉ khi bạn ngu đến mức độ không thể ngu được nữa, khi bạn chấp nhận khiến cho bản thật hạ thấp đến độ hèn kém trước một người mà người đó lại có ánh nhìn quá cao, không thể nhìn thấy bông hoa dại là bạn đang cúi đầu, dâng mọi tình cảm trân thành dành cho con người tệ bạc kia thì khi đó, bạn mới có thể nhận ra một chân lí không thể phủ định được: “Cái gì là của mình, thì sẽ là của mình; Cái gì không phải của mình, thì mãi mãi sẽ không thuộc về mình”. Đừng để mọi chuyện bị đẩy đến bước đường cùng như tôi và Sinh Bảo, không thuộc về nhau lại còn muốn níu kéo chỉ có thể có một kết thúc, kể cả đó không phải là một lời chia tay toàn vẹn: Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com

- Anh còn yêu em không?

- Không, anh nghĩ thế!

- Anh sẽ không trân trọng em nữa đúng không?

- Anh còn yêu, chỉ là anh không còn trân trọng em nữa mà thôi!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên