Câu chuyện về một chú chó - Cập nhật - Giáo sư Ngốc Nghếch

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
upload_2021-11-30_10-54-51.png

Vô cùng cảm ơn bà _hONG_aHN_ vì đã giúp tui làm bìa truyện. (rồi tiện tag bà luôn, ép đọc :))).
Tên truyện: Câu chuyện về một chú chó
Tác giả: Giáo sư Ngốc Nghếch
Tình trạng: Cập nhật
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn
Lịch đăng: Không xác định
Cảnh báo: Truyện không có những yếu tố gây sốc, những cú twist. Tác giả còn non trẻ nên câu từ, sự việc có lẽ sẽ không làm thoả mãn bạn đọc. Rất mong nhận được những lời góp ý.
GIỚI THIỆU:
Mập Mạp đang đợi mẹ, mà không biết rằng, mãi mãi mẹ nó không trở về nữa.

Rồi một ngày, nó gặp được một người đàn ông đứng tuổi và một con mèo quý phái.

Cuộc đời nó lật sang trang mới.

Và cũng khởi đầu chuỗi ngày tháng sống trong sung sướng...

... để chờ đợi khổ đau.

Câu chuyện về một chú chó mang tên Mập Mạp, một con chó hồn nhiên suốt đời.

Lời tác giả: Tôi không dùng biện pháp nhân hoá khi viết câu chuyện này. Vì tôi quan niệm rằng, những con vật cũng sống như con người chứ không tồn tại. Vậy thì tại sao viết về người không phải là nhân hoá? Tôi muốn viết về loài vật như viết về loài người, sống trong thế giới của chúng, đi theo từng bước chân của chúng. Hi vọng rằng bạn đọc đừng xem đây như một trò giải trí.
Mục lục:
Chương 1 Chương 2 Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Chương 1
Khi màn đêm đã buông xuống, những ánh điện màu vàng cam hắt lên đường phố, dưới một gầm cầu, có một con chó đang ngồi thẫn thờ.

Tên là Mập Mạp, nhưng con chó ấy lại gầy trơ xương.

Xét về ngoại hình, nếu nương tình bỏ qua điểm yếu gầy gò thì nó cũng không đẹp hơn bao nhiêu. Không đáng yêu, dễ thương. Không đặc biệt, hiếm có. Nếu như sở hữu những đặc điểm trên, hẳn nó đã trở thành con cưng ở một gia đình nào đó, an nhiên hưởng thụ sự sung sướng trong tấm chăn bông mềm mại chứ không phải ngồi thừ nơi đầu đường xó chợ mà thè lưỡi thở hổn hển vì khát và đói. Nó đã không ăn uống hai ba hôm nay, và trước đó, nó cũng chẳng được ăn nhiều gì, chỉ đủ làm cái bụng thôi réo ùng ục.

Nó đứng đây chờ mẹ nó. Như bao lần trước, mẹ nó đi kiếm ăn, nó ngồi đây đợi mẹ về, mang theo một miếng thịt, hay chỉ là một mẩu bé nhỏ bằng ngón tay cái. Chỉ khác là, những lần trước, mẹ nó sẽ về trong ngày. Còn lần này, đã qua ba hôm mà mẹ nó vẫn chưa về. Đã ba hôm nó ngồi đợi ở đây, đã ba hôm bụng sôi ùng ục, đã ba hôm nó thẫn thờ nhìn dòng người đi qua trong hi vọng để rồi thất vọng, đã bao lần nó muốn gọi to:

- Mẹ ơi! Mẹ về với con! Con nhớ mẹ! Con nhớ mẹ!

Đã ba hôm nó mơ thấy mẹ đang xoa đầu mình, và nó thì gối đầu lên tấm lông êm ái của mẹ, nghe mẹ kể chuyện đông chuyện tây, hoặc chỉ đơn giản để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mẹ toả ra và bao trùm lên toàn thân nó. Nhưng khi thức dậy, nó chỉ thấy mình vẫn nằm trơ trọi, lạnh lẽo, đơn độc. Nhiều lúc, nó giận mẹ lắm. Nó giận mẹ vì mẹ đi mãi không về, làm nó buồn, nó nhớ. Nhưng dù có giận, nó vẫn phải chờ, chờ đến khi mẹ nó về, để nó được nũng nịu, được khóc lóc thở than với mẹ. Và, khi màn đêm đã buông xuống, những ánh điện màu vàng cam hắt lên đường phố, dưới một gầm cầu, có một con chó đang ngồi thẫn thờ.

---

Khi màn đêm đã buông xuống, những ánh điện màu vàng cam hắt lên đường phố, có một người đàn ông đang dắt một cô mèo đi dạo.

Trước hôm ấy, tình cờ, cô mèo bắt gặp một con chó gầy trơ xương, đang thè lưỡi thở hổn hển, ánh mắt chất chứa sự mong chờ. Là một con mèo đầy tình cảm, sự nhân ái luôn luôn "thường trực" trong lòng, thấy tình cảnh đáng thương của con chó, không lý gì cô lại không "ra tay hào hiệp". Nhưng cô không thể chọn buổi sáng, vì khi đó ông chủ của cô sẽ đi vắng, đến tối ông mới về. Lựa chọn buổi đêm là thích hợp nhất, dẫu nó sẽ khiến người khác tưởng người đàn ông đứng tuổi trong bộ trang phục quý phái và cô mèo cũng đứng tuổi trong bộ trang phục cũng quý phái không kém là những kẻ điên rồ.

---

- Một chú chó đáng thương!

Mập Mạp giật mình nhìn lên, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ. Nó thấy một người đàn ông đứng tuổi cùng một cô mèo quý phái. Nó ú ớ không thành tiếng, rồi như phản xạ tự nhiên, nó chạy đi bằng tất cả sức bình sinh. Nó không chạy nhanh lắm, nên tiếng cô mèo vẫn lọt vào tai nó:

- Đừng chạy thế! Chúng tôi không phải người xấu!

Một con chó dễ tin, và tất nhiên, cũng dễ lừa. Mập Mạp nghe thế, liền chạy lại. Chân nó ngắn quá, vì thế khi chạy trông rất tức cười. Nó tíu tít hỏi, tưởng rằng đã quen biết với cô mèo kia từ trước rồi:

- Cháu chào cô! Cháu tên là Mập Mạp. Cô tên gì ạ? Dạo này cô khoẻ không ạ?

Cô mèo kia suýt nữa đã phá lên cười mà quên mất công việc chính. Cô đáp:

- Chào cháu! Cô tên Lung Linh. Cháu ở đây làm gì?

- Dạ, cháu đợi mẹ. Mẹ cháu hứa sẽ mang về cho cháu một miếng thịt thật to. - Vừa nói, nó vừa lấy hai chân trước vẽ thành vòng tròn, ý biểu thị cho cái "miếng thịt thật to".

- Mẹ cháu đi bao lâu rồi?

- Ba hôm rồi ạ.

Lung Linh sững người. Ba hôm kiếm ăn ư? Thật kì quặc. Thôi đúng rồi! Mẹ nó đã... Sống mũi cô bất chợt cay cay. Cô lại nhìn Mập Mạp. Thằng bé vẫn hồn nhiên, vô tư làm cho cô xót xa quá chừng. Cô hỏi tiếp nó:

- Bố cháu đâu?

- Dạ! Mẹ cháu kể bố cháu đang gặp tiên. Bố cháu lên trời nhờ các tiên giúp gia đình cháu thịnh vượng ạ. Đường lên đấy hơi xa, chắc phải đến tuần sau nữa bố cháu mới về.

Lung Linh lại sững người thêm lần nữa. Thằng bé tội nghiệp! Nó mất cả cha cả mẹ rồi. Đã trải đời, gặp nhiều trường hợp éo le, nhưng đây là lần đầu tiên, cô biết đến một trường hợp như thế.
Người đàn ông đứng tuổi vẫn yên lặng chăm chú theo dõi cuộc đối thoại giữa hai con vật. Ông tôn trọng chúng. Cho đến khi con chó kia bám lấy chân ông, thì ông mới lờ mờ đoán ra nội dung của cuộc đối thoại ấy.

Vài phút trước.

- Cháu đi theo cô nhé! Cô sẽ giúp cháu tìm mẹ.

Lúc này, Mập Mạp đã bắt đầu nghi ngại. Nó tự đặt cho mình hàng loạt câu hỏi. "Cô này là ai nhỉ?" "Sao cô lại muốn giúp mình nhỉ?" "Sao cô không giúp người khác mà giúp mình nhỉ?"... Và mỗi lần đặt xong câu hỏi, nó lại nghĩ ngay ra câu trả lời: "Cô này tên là Lung Linh." "Cô muốn giúp mình vì mình đẹp trai, đáng yêu." "Cô không giúp người khác vì người khác xấu hơn mình." Cứ như thế, nó dần dần giải quyết hết các câu hỏi. Hết một câu là niềm tin lại tăng lên một phần. Và đến khi số câu hỏi còn lại là không, nó hỏi Lung Linh:

- Cô hứa nhé.

- Chắc chắn rồi! - Cô mèo quý phái nhẹ nhàng trả lời.

- Nhưng làm cách nào cô tìm được mẹ cháu?

- Cô có cách của cô.

- Cách của cô là cách gì?

- Cách của cô duy nhất cô biết. - Lung Linh đáp lại, và bắt đầu cảnh giác với sự dai dẳng của thằng bé.

- Cô cho cháu biết đi.

- Bí mật! Thôi chúng ta đi.

Mập Mạp lại thoáng tần ngần:

- Nhỡ tí nữa mẹ cháu về thì sao?

- Thì mẹ cháu sẽ đến nhà cô đón cháu.

Lúc này, Mập Mạp đã cảm thấy vui lên trong lòng.
---
- Cậu chủ lại gây tội.

- Thôi, chịu rồi.

- Người ta nói ở ác gặp dữ. Không sớm cản cậu chủ thì e có ngày đấy.

- Có ngày đấy thì chúng ta phải theo cậu. Ngay cả chúng ta cũng làm bao chuyện không hay. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Thân mang hàm ơn, há lại không đền đáp xứng đáng.

Một cảm giác ớn lạnh bao trùm chúng.

Sương đêm giá lạnh giăng trên mọi nẻo đường.
Đến chương 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.033
Gạo
0,0
Ui bé ghé qua mà mới có 1 chương :< Chưa biết cái gì để nói lun á người ơi :<<<<<<
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Chương 2
Đó là một ngôi biệt thự lộng lẫy, cao sang, hệt như những toà lâu đài trong truyện cổ tích. Những đường nét chạm trổ tinh xảo, công phu, những bức tranh mà nét vẽ quyện với sắc màu đến điêu luyện, tất cả chỉ có thể làm nên bởi những đôi bàn tay vàng và tài năng xuất chúng đã qua rèn giũa miệt mài. Bao quanh biệt thự là kì hoa dị thảo khoe sắc thắm, toả hương nồng. Bây giờ, biệt thự như toả ra ánh sáng rực rỡ giữa đêm thâu tĩnh mịch. Lộng lẫy quá! Lung linh quá!

Nhưng căn biệt thự, nếu chỉ có vậy, hẳn đã không gây được ấn tượng sâu sắc với Mập Mạp, một con chó còn quá trẻ để hiểu và cảm được vẻ đẹp lộng lẫy kia - nó chỉ có thể bị choáng ngợp, bất ngờ trước sự hào nhoáng ấy. Điều đem lại cho nó cảm giác thích thú nhất đến từ bên trong căn biệt thự, nơi trú ngụ của hàng trăm con vật, đủ giống, đủ loài. Đến từ những vùng đất khác nhau, chúng vô tình đem phả vào sự xô bồ nơi thành thị những màu sắc, không khí nơi quê hương chúng. "Đây chính là khu rừng mà mẹ hay kể." - Mập Mạp thầm nghĩ.

Chợt nó rùng mình khi lướt qua trong óc những hồi ức: "Mẹ kể, trong rừng có nhiều loài thú nguy hiểm. Ở đây không biết có thế không." Nhưng rồi nó trấn tĩnh được ngay, vì nó nhận ra "Người kia và cô Lung Linh đều là người tốt, họ ở đây thì nơi này chắc chắn tốt rồi." Nó sung sướng vì tìm ra được một "định lý" không thể chối cãi. Trong cơn vui sướng ấy, nó chạy nhảy khắp nơi khiến những con vật đang ngủ hé mắt nhìn. Nào anh chó to con, cô mèo lả lướt, chị vành khuyên điệu đà...

- Ai đấy? - Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Mập Mạp rùng mình rụt cổ, toàn thân run rẩy như bị dội một gáo nước lạnh buốt đến tận xương tuỷ. Nó không dám nói gì, rên khe khẽ ư ử trong cổ họng, cố trấn áp sự sợ hãi mà không được.

- Ai? - Vẫn cái giọng ấy, nhưng lần này cao hơn, gọn hơn, dõng dạc hơn và cũng sắc buốt hơn. Mập Mạp sợ quá, nó khóc thét lên, với suy nghĩ tiếng khóc sẽ gọi ông Phú và Lung Linh dậy. Và quả như nó nghĩ, tất cả các con vật đang bị đánh thức. Cô Lung Linh uể oải bước ra:

- Sao cháu không ngủ đi?

- Dạ... dạ... cháu đói... - Nó bịa ra lý do, và một cách tình cờ, cái bụng nó bỗng sôi ùng ục.

- Ôi chao! Sao cô lại quên cơ chứ? Chú bé này đang đói. - Cô Lung Linh thốt lên hối hận. Cô vội vã đi lấy thức ăn cho Mập Mạp. Nó cũng lon ton chạy theo cô, không dám quay lại phía sau.

- Cô ơi! Sao mọi người lại ngủ đêm ạ? Cháu toàn ngủ sáng.

- Các con vật có cách sinh hoạt khác nhau, nhưng để thống nhất, ông chủ yêu cầu sáng thức đêm ngủ, cháu ạ. Ở trong này quá sướng, sáng tối như nhau cả mà.

- Vâng ạ.

Nhưng nó không im lặng được lâu. Cứ chốc chốc nó lại hỏi, như thể nếu cái miệng không hoạt động thì nó không còn là Mập Mạp nữa. Và khi câu hỏi cuối cùng của nó được giải đáp, thì một mùi hương nhè nhẹ toả khắp không gian.

- A! Thịt!

...

Mập Mạp chén xong một bữa no nê thì cơn buồn ngủ ập đến. Nó nặng nề ngả mình xuống chiếc giường êm ái, thả hồn theo giấc mơ ngọt ngào.

Khi nắng dương rọi vào khung cửa, ánh mắt Mập Mạp hé mở. Lúc này, những con vật khác đã xếp hàng chờ nhận suất ăn của mình. Không gian rộn rã, tưng bừng với những tiếng cười, tiếng nói rôm rả. Cô Lung Linh nói to:

- Nào mọi người! Nói nhỏ thôi!

- Gớm! Cô cũng hét ầm lên lay trời động đất, bảo người khác nói nhỏ mà mình không làm gương được thì tốt hơn hết nên ngậm miệng. - Một tiếng nói lảnh lót, giễu cợt, chua ngoa vang lên từ mỏ một cô vành khuyên.

- Tôi nhắc mọi người nói nhỏ, tôi nói nhỏ thì ai nghe thấy? - Cô Lung Linh bình thản đáp lại. Mập Mạp lúc này đã bắt đầu cảm thấy bực bội với cô vành khuyên kia, nên khi nghe cô Lung Linh đáp nó vui lắm.

- Tôi nghe thấy. Rõ ràng lắm. - Cô vành khuyên kia đáp, kèm một cái nhếch môi. Mập Mạp lo lắng nhìn Lung Linh, sợ rằng cô mèo sẽ cứng họng và chỉ biết trả cô vành khuyên ánh nhìn tức giận, mà đó chẳng phải điều cô ta muốn ư?

- Hi vọng cô nói bé lại, tiếng cô lớn quá. - Lung Linh nhẹ nhàng đáp, cũng kèm một cái nhếch môi.

Mập Mạp có lẽ đã nhảy lên vỗ tay cô Lung Linh vì tài đối đáp xuất sắc nếu như cô vành khuyên kia không ở đấy. Nó không ngờ rằng, nó là đối tượng tiếp theo mà cô chim chua ngoa kia nhắm tới.

- Cậu chó kia định nhịn ăn đấy phỏng?

Giờ Mập Mạp mới nhận ra rằng nó vẫn còn nằm trên giường. Và cũng lúc này nó hiểu sự khó khăn khi tìm một lý do để đối đáp. Nhưng nó tự nhủ lòng không được lộ ra vẻ bối rối bên ngoài. Một cách điềm đạm (tất nhiên là bắt chước cô mèo Lung Linh), nó nói:

- Dạ, cháu ra ngay đây ạ. - Mập Mạp nói, và tự khâm phục mình vì đã nghĩ ra câu trả lời hay ho đến thế.

Vô cùng xin lỗi bạn đọc nếu như bạn không thoả mãn về sự "đối đáp" của Mập Mạp. Nhưng chú chó yêu dấu của chúng ta vẫn còn là trẻ con. Vì vậy, thật khó để có được một màn đấu khẩu chan chát, hoàn mĩ cho các bạn thưởng thức.

Nhưng như thế không có nghĩa là Mập Mạp thua. Câu trả lời của nó đã khiến cho cô vành khuyên kia không nói được gì nữa. Và Mập Mạp lấy làm hãnh diện lắm về kì tích nó đã đạt được. Nó nhắc mình, sau này nó sẽ kể chuyện hôm nay với con cháu, bằng giọng điệu tự hào và có chút kiêu căng nữa. Tất nhiên là nếu có sau này.

Mừng rơn say sưa quá, Mập Mạp không hay rằng có một con mắt đang nhìn nó chằm chằm.

Phải, chính là tiếng nói sắc lạnh đêm qua...

... của một con chó to lớn, vạm vỡ...

... với ánh mắt sắc lạnh, vô tình.

Trong khi đó, một con vật khác đang hướng ánh mắt tò mò về con chó ấy.

---

Bốn ngày trước.

- Con mụ ấy chết rồi.

- Cũng đáng. Chính mụ đã báo cáo với đức vua về chuyện chúng ta. Mà anh trốn đi như này có sao không?

- Không. Lão ta ngủ say như chết rồi. Nay ra đây để báo cho mấy cậu biết một chuyện về cậu chủ.

...

- Trong đấy anh thân cô thế cô, vào được nhưng chắc gì đã ra được?

- Phải chấp nhận thôi. Mà có ai nghi ngờ anh đâu. Mọi người nghĩ anh lạnh lùng và ngầu lắm ấy. Duy chỉ có một kẻ.

- Ai?
Quay lại chương 1.
Đến chương 3.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Chương 3
Những vạt sóng lướt đi trên biển biếc, tung bọt trắng xoá. Nằng hừng đông rọi trên làn nước xanh, nhuộm lên đó màu vàng lung linh và sang trọng. Những cây phi lao xếp thành hàng dài, vươn người đón gió biển mát lành, những chiếc lá xanh đậm chìa ra vẫy chào những người khách đi qua. Buổi ban mai, sương chưa tan hết trên những nhành cây ngọn cỏ, long lanh và thanh khiết tựa tâm hồn trong sạch không nhuốm bụi trần. Cảnh vật thật mộng thơ làm sao!

Cảnh đẹp như lòng người đang dâng trào niềm vui say sưa. Đúng vậy, Mập Mạp đang dâng trào sự sung sướng khi đứng trước đôi mắt sâu thẳm của mẹ và vóc người cao ráo của cha. Ba ngày xa cách mẹ, ba tháng xa cách cha mà nó tưởng đã trôi qua rồi vài thế kỉ. Chân nó rung rung do hồi hộp. Rồi bỗng, tất cả những gì dồn én chất chứa bao lâu nay bung ra - nó chạy đến ôm ba mẹ, khóc rưng rức. Những bóng hình đổ xuống làn cát, màu đen ấm áp như muốn bù đắp nỗi chơi vơi của con chó nọ. Nó nhìn trời. Mây đen đang dần đến. Mà sao nó vẫn thấy trời đẹp quá thể? Hay vì trời mang tâm trạng của nó, khi đương vui chợt dấy lên màu xám man mác những ngày tháng cũ xưa.

Không phải đâu. Mây đen kéo đến là điềm báo không lành. Xin lỗi, tôi không nói chuyện bói toán tiên tri gì ở đây. Tôi chỉ nói một thực tế đã xảy ra ngày hôm ấy. Khi nắng nhạt dần, gió nổi lên phần phật, trời lác đác vài đám mây sắc đen xấu xí. Những mảng tối xen lẫn những mảng sáng. Rồi bỗng chốc, khái niệm về thời gian và không gian trở nên mơ hồ, mông lung. Gió yên, bể lặng. Yên tĩnh lạ thường. Mọi thứ mờ dần đi. Mập Mạp cảm thấy lạc lõng quá. Bố nó, mẹ nó đâu rồi? Hai cái đuôi đi cùng một hướng. Họ cùng rời xa nó chăng? Nó gào lên:

- Bố mẹ ơi!

Tiếng kêu vang lên xé lòng đau đớn. Quay cuồng trong đầu nó những hình ảnh quen thuộc, xoáy sâu vào tâm can nó những đau đớn và nhớ tiếc khôn cùng.

- Bố mẹ ơi!

Lần thứ hai, tiếng kêu xé lòng ấy lại vang lên. Nhưng lần này là thực.

Mập Mạp choàng tỉnh. Trán nó ướt đầm. Những giọt mồ hôi chảy túa, tuôn đầy mặt. Nó vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó còn tơ tưởng đến cái viễn cảnh xa xôi trong mộng. Nó nhìn quanh. Vài con mắt nhìn Mập Mạp chòng chọc. Trên giường, một mình nó co ro nằm. Cô đơn quá. Nó đã biết thế nào là nhớ. Ngày đầu tiên, nó vì sướng quá mà quên mất ba mẹ, quên mất nhà cũ. Nhưng đêm thứ hai, nó bắt đầu thấy thiếu thứ gì. Mùi hương quen thuộc nơi gầm cầu đâu rồi? Tấm lông mềm mại của mẹ nó đâu rồi? Đâu rồi? Đâu rồi?

Đâu rồi? Xót xa thay.

Nhưng không phải ai cũng xót xa. Có một tia nhìn sắc lạnh, trông mà phát ớn. Tia nhìn ấy chất chứa sự căm thù. Phải tinh tế lắm mới nhận ra ngọn lửa giận bừng cháy trong con mắt kia. Thưa bạn đọc, tôi không tự khen tôi đâu nhé - tôi chỉ là một thằng bé may mắn chứng kiến sự việc, rồi kể lại chứ nào có tinh tế, tỉ mỉ. Người nhìn thấu được ngọn lửa ấy, không ai khác, chính là cô Lung Linh.

Vâng thưa bạn, điều này có lẽ bạn đã đoán ra từ chương trước. Không ngạc nhiên lắm đúng không nào? Rõ ràng, cô là người trải đời nhất, đã kinh qua muôn nốt thăng trầm của bản nhạc mang tên cuộc đời. Với vốn sống phong phú và hiểu biết rộng rãi, không lý gì cô không nhận ra thái độ kì quặc của hắn, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia. Lạnh ư? Đúng, nhưng không hẳn. Đó chỉ là cách hắn che giấu thân phận mình, và cô nhất quyết tìm ra thân phận ấy.

Màn đêm toả khí lạnh thấu xương. Sau lần bừng tỉnh vì giấc mơ cay đắng, Mập Mạp đi vào giấc ngủ tiếp một cách dễ dàng. Số nó không phải đỏ, nhưng trong giấc mơ này, quả thực màu hường phủ đầy từng chi tiết. Nó trở về với gia đình, sống những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc. Rồi nó rủ bố mẹ đến nhà cô Lung Linh, ở luôn đấy. Mọi người chơi với nhau vui vẻ. Cái chú đáng sợ kia, trong giấc mơ thân thiết với nó quá chừng. Tóm lại, những sự thật trần trụi được xoay ngược để trở nên đẹp đẽ.

Cũng khi giấc mơ êm ái đương ru nó ngủ, con chó nào đó đã lặng lẽ bước ra. Lúc này, mọi người đã say giấc, nên hắn mới nhẹ nhẹ đi ra ngoài. Cửa mở không ra tiếng, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến người ta thán phục hắn. Nhưng đi cùng hắn, còn có...

---

Hắn biết rõ có người đi theo. Hắn biết rõ người ấy đoán được những gì có thể đoán. Hắn biết rõ người ấy là ai. Bản thân người ấy cũng đoán ra rằng hắn biết mình đi theo. Hắn vẫn cứ đi, vì hắn có âm mưu.

Hắn thản nhiên bước đến chỗ những anh em của hắn tụ tập. Không mảy may quay lại ngó ngàng.

- Chào anh!

Hắn khẽ khàng nói:

- Đằng sau anh, có mụ ấy. Nhân cơ hội này, bắt cóc mụ luôn. Cấm để lộ tung tích.

- Ơ... mụ nào ạ?

- Mụ hôm trước anh nói đấy!

- Làm gì có anh ơi!

Hắn bắt đầu nổi khùng. Vâng, hắn chẳng lạnh lùng đâu, cơn giận ở hắn luôn chờ đợi bùng lên. Nhưng một khi đã nổi khùng, hắn sẽ vô cùng tàn nhẫn. Tựa như bản tính mãnh thú được chôn vùi bao lâu bỗng vụt lên, hung tàn trên cả hung tàn. Những đứa đàn em cũng biết thế. Ấy nhưng có đứa lại dám cãi, nó thẳng tính nhất bọn, mà thực ra là nó so với hắn không hề thua kém:

- Anh quay lại xem.

Hắn quay lại. Chẳng có ai.

- Ơ lạ nhỉ? Rõ ràng vừa nãy mụ ấy ở đây. Thế bây giờ đâu rồi?

Vụt loé lên trong óc hắn một suy nghĩ. Hắn nói thầm, nhưng giọng đủ nguy hiểm:

- Chạy!

Đám chó kia đoán được sự tình lành ít dữ nhiều, không hỏi thêm nữa, mà chạy theo hắn luôn.
Quay lại chương 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Bài nhận xét theo yêu cầu của tác giả trong mục Review truyện theo yêu cầu cho các tác giả Gác.

Chào Giáo Sư Ngốc Nghếch,

Giống như với các truyện dài khác, cô sẽ chỉ đọc ba chương đầu và nhận xét trên ba chương đó, vừa khéo là cháu cũng mới up có ba chương.

Về ưu điểm thì truyện của cháu chính tả chỉn chu; nội dung, trình bày mạch lạc, rõ ràng. Ngoài ra thì cô thích mấy đoạn “thả thính” cuối chương, khá gợi tò mò và cuốn hút người đọc.

Tuy vậy, vấn đề của truyện này là lời văn chưa được tự nhiên, chưa kéo được người đọc hoà mình vào nhân vật. Thẳng thắn thì cảm giác truyện hơi “kịch”, từ sự nhí nhảnh hồn nhiên ở Mập Mạp đến sự trải đời ở Lung Linh đều lộ bàn tay đạo diễn của tác giả chứ nhân vật chưa có cái hồn riêng, hay nói cách khác là chưa thấy nhân vật thực sự “sống”.

Theo như lời đề tựa thì cháu không sử dụng thủ pháp nhân cách hoá mà “muốn viết về loài vật như viết về loài người, sống trong thế giới của chúng, đi theo từng bước chân của chúng” thì cá nhân cô thấy hiệu quả chưa tới. Nếu cháu đã muốn viết dưới góc độ loài vật thì cần tìm hiểu kỹ hơn về thói quen, tập quán, thậm chí cả tâm lý của động vật thay vì gán suy nghĩ của mình - một con người - lên chúng. Cụ thể như sau:

mẹ đang xoa đầu mình

Cô đã từng nuôi chó nhưng chưa từng thấy chó xoa đầu nhau bao giờ, kể cả mẹ với con.

- Dạ! Mẹ cháu kể bố cháu đang gặp tiên. Bố cháu lên trời nhờ các tiên giúp gia đình cháu thịnh vượng ạ. Đường lên đấy hơi xa, chắc phải đến tuần sau nữa bố cháu mới về.

Tập quán của loài chó không giống người, không phải kiểu “ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình”. Chó đực và chó cái đơn giản chỉ là phối giống, lứa này phối với một con, lứa sau phối con khác là bình thường, xong việc ai về nhà nấy có khi chẳng bao giờ gặp lại nên may ra chó mẹ và chó con còn có sự kết nối chứ chó bố và chó con khá mờ nhạt, nhất là lại không ở gần nhau. Vì thế, câu thoại này không những không gây xúc động mà còn có chút ‘làm màu’, sến sẩm.

Thằng bé tội nghiệp! Nó mất cả cha cả mẹ rồi. Đã trải đời, gặp nhiều trường hợp éo le, nhưng đây là lần đầu tiên, cô biết đến một trường hợp như thế.

Chó con tách đàn (chủ đem bán/cho/tặng) từ lúc mấy tháng là hoàn toàn bình thường nên việc chó con xa rời hẳn cha mẹ không bao giờ gặp lại chẳng có gì gọi là “éo le” cả. Ở vị trí một con mèo già “đã trải đời” mà lại rưng rưng cảm xúc vì chuyện này thì mới là bất thường.

"Đây chính là khu rừng mà mẹ hay kể."

Chó là động vật trong nhà (domestic animal) nên rất khó biết thế nào là rừng lẫn những quy luật sinh tồn trong rừng, đặc biệt là chó thành phố thì càng chẳng thể biết được (mẹ Mập Mạp chắc không phải chó rừng được thuần hoá đâu nhỉ?)

Trán nó ướt đầm. Những giọt mồ hôi chảy túa, tuôn đầy mặt.

Cô đang cố tưởng tượng ra cảnh con chó mà “trán ướt đầm, mồ hôi tuôn đầy mặt” là như thế nào. Nếu Mập Mạp chưa cạo hết lông trên đầu thì mồ hôi nào chảy cho đủ để ướt lướt thướt như thế?

Tóm lại, dù chọn chủ đề nào thì tính chân thật luôn rất quan trọng, cố gắng làm sao để “bịa như thật”, để người đọc dù chưa xuýt xoa thì ít nhất cũng có thể gật gù đồng ý với những gì tác giả viết ra. Vì thế, cháu nên tìm hiểu nhiều hơn trước khi chọn nhân vật chính là động vật nhé.

Chúc cháu viết tốt và ngày càng có nhiều độc giả.
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Bài nhận xét theo yêu cầu của tác giả trong mục Review truyện theo yêu cầu cho các tác giả Gác.

Chào Giáo Sư Ngốc Nghếch,

Giống như với các truyện dài khác, cô sẽ chỉ đọc ba chương đầu và nhận xét trên ba chương đó, vừa khéo là cháu cũng mới up có ba chương.

Về ưu điểm thì truyện của cháu chính tả chỉn chu; nội dung, trình bày mạch lạc, rõ ràng. Ngoài ra thì cô thích mấy đoạn “thả thính” cuối chương, khá gợi tò mò và cuốn hút người đọc.

Tuy vậy, vấn đề của truyện này là lời văn chưa được tự nhiên, chưa kéo được người đọc hoà mình vào nhân vật. Thẳng thắn thì cảm giác truyện hơi “kịch”, từ sự nhí nhảnh hồn nhiên ở Mập Mạp đến sự trải đời ở Lung Linh đều lộ bàn tay đạo diễn của tác giả chứ nhân vật chưa có cái hồn riêng, hay nói cách khác là chưa thấy nhân vật thực sự “sống”.

Theo như lời đề tựa thì cháu không sử dụng thủ pháp nhân cách hoá mà “muốn viết về loài vật như viết về loài người, sống trong thế giới của chúng, đi theo từng bước chân của chúng” thì cá nhân cô thấy hiệu quả chưa tới. Nếu cháu đã muốn viết dưới góc độ loài vật thì cần tìm hiểu kỹ hơn về thói quen, tập quán, thậm chí cả tâm lý của động vật thay vì gán suy nghĩ của mình - một con người - lên chúng. Cụ thể như sau:



Cô đã từng nuôi chó nhưng chưa từng thấy chó xoa đầu nhau bao giờ, kể cả mẹ với con.



Tập quán của loài chó không giống người, không phải kiểu “ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình”. Chó đực và chó cái đơn giản chỉ là phối giống, lứa này phối với một con, lứa sau phối con khác là bình thường, xong việc ai về nhà nấy có khi chẳng bao giờ gặp lại nên may ra chó mẹ và chó con còn có sự kết nối chứ chó bố và chó con khá mờ nhạt, nhất là lại không ở gần nhau. Vì thế, câu thoại này không những không gây xúc động mà còn có chút ‘làm màu’, sến sẩm.



Chó con tách đàn (chủ đem bán/cho/tặng) từ lúc mấy tháng là hoàn toàn bình thường nên việc chó con xa rời hẳn cha mẹ không bao giờ gặp lại chẳng có gì gọi là “éo le” cả. Ở vị trí một con mèo già “đã trải đời” mà lại rưng rưng cảm xúc vì chuyện này thì mới là bất thường.



Chó là động vật trong nhà (domestic animal) nên rất khó biết thế nào là rừng lẫn những quy luật sinh tồn trong rừng, đặc biệt là chó thành phố thì càng chẳng thể biết được (mẹ Mập Mạp chắc không phải chó rừng được thuần hoá đâu nhỉ?)



Cô đang cố tưởng tượng ra cảnh con chó mà “trán ướt đầm, mồ hôi tuôn đầy mặt” là như thế nào. Nếu Mập Mạp chưa cạo hết lông trên đầu thì mồ hôi nào chảy cho đủ để ướt lướt thướt như thế?

Tóm lại, dù chọn chủ đề nào thì tính chân thật luôn rất quan trọng, cố gắng làm sao để “bịa như thật”, để người đọc dù chưa xuýt xoa thì ít nhất cũng có thể gật gù đồng ý với những gì tác giả viết ra. Vì thế, cháu nên tìm hiểu nhiều hơn trước khi chọn nhân vật chính là động vật nhé.

Chúc cháu viết tốt và ngày càng có nhiều độc giả.
Hị hị, cháu cảm ơn cô. Truyện này cháu cố bịa thui đấy cô ạ, chứ cháu thậm chí hông biết gì về chó. Chắc cháu sẽ đợi lớn mua chó về xem nó thế nào ạ, rồi lúc đấy đào tiếp cái hố sâu vạn trượng này (bây giờ bố mẹ cháu hông cho nuôi chó).
 
Bên trên