Thơ Chẳng phải là thơ, cũng chẳng điên

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
374
Gạo
8,0
Bệnh nhân số 8 đã trốn khỏi trại Tâm tưởng. Hắn đã đi về phương nào chả ai biết.

1. TÔI KHÔNG BỊ TRẦM CẢM


A
Tôi không bị trầm cảm
Tôi vẫn bình thường thôi
Bạn từng thấy tôi khóc?
Có - nhưng chuyện xưa rồi.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi vẫn yêu đời mà
Yêu nhành hoa ngọn cỏ
Yêu đất trời bao la.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi vẫn đang miệt mài
Học tập và ôn luyện:
Hành trang cho tương lai.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi nói thật bạn ơi
Tôi không bị trầm cảm
Nhìn kìa! Mưa đang rơi...

B
Tôi không bị trầm cảm
Tôi là con trai mà
Sao mà tôi buồn được?
Ha ha ha ha ha.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi chỉ hơi chán đời
Nào! Có sao đâu chứ?
Ai cũng đôi lần thôi.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi biết, tôi ổn mà
Rồi cái gì cũng hết
Kể cả cuộc đời ta.

Tôi không bị trầm cảm
Hãy tin tôi bạn ơi
Tôi không bị trầm cảm
Nhìn kìa! Nắng rạng ngời...

C
Tôi không bị trầm cảm
Tôi chỉ hơi mệt thôi
Muốn lắm: tôi nằm xuống
Một giấc ngủ - một đời.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi chỉ thả mình trôi
Từ phương Nam tới Bắc
Từ nơi đất tới trời.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi không bị làm sao
Trong lòng tôi thét gào
Ôi dào, vài tiếng thét.

Tôi không bị trầm cảm
Tin tôi nhé bạn ơi
Ngoài kia bao cảnh khổ
Vẫn rạng rỡ tươi cười.
Sao tôi trầm cảm được

Tôi được trầm cảm sao?

D
Tôi không bị trầm cảm
Chỉ là hóa học thôi
Này muối ăn, này nước
Điện phân, thế là rồi...

Tôi không bị trầm cảm
Đây là sinh học mà
Từng vết, từng vết cắt
Tanh tanh, hơi loang ra...

Tôi không bị trầm cảm
Chỉ là uống thuốc thôi
Dăm ba cái viên thuốc
Trắng dã - như cuộc đời.

Tôi không bị trầm cảm
Tôi vẫn ở đây mà
Tôi tồn tại hay sống?
Thôi thì ta bỏ qua.
Tôi muốn một giấc ngủ
Tôi muốn một cái ôm
Tôi muốn một cuộc sống
Tôi muốn hạnh phúc hơn
Phải chăng tôi ích kỉ?
Đã thu mình lại sao?
Hay là tại... ôi dào
Tôi không cần đổ lỗi
Tâm hồn tôi già cỗi
Mục nát thuở mười ba
Tôi muốn là loài hoa:
Ôi! Loài hoa bỉ ngạn
Cuộc đời thật bi đát
Khi nước mắt ngừng rơi
Khi đá sỏi cuộc đời
Găm hàng trăm nghìn mảnh
Và cả những hình ảnh
Về một ngày mai kia
Chúng vỡ vụn, cắt lìa
Từ từ từng ký ức
Và cả những cảm xúc
Cũng dần đã héo mòn
Tôi muốn là mèo con
Chứ không phải tiểu hổ
Và khi tôi đã mổ
Xẻ cõi lòng mình ra...
Ánh mặt trời chói lòa
Ngay hầm ngục sâu thẳm
Nhưng vẫn còn lâu lắm
Mới tới ngày mai kia
Tôi đã ở bên rìa
Bến bờ tương lai ấy
Cứ từ từ đứng dậy
Sẽ tới thành công thôi
Đúng rồi! Chắc chắn rồi!

Ngày mai tôi sẽ chết.


E
Tôi không bị trầm cảm
Xin bạn đừng như tôi
Tôi không bị trầm cảm

Trầm cảm đang bị tôi.
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
374
Gạo
8,0
Re: Chẳng phải là thơ, cũng chẳng điên
2. Những gì của tôi

A
Da vàng tôi là đất
Máu đỏ tôi là sông
Và tất cả sợi lông
Hóa thành cây xanh lá
Ồ sao mà kì lạ
Nước mắt tôi là sương
Kinh nghiệm như con đường
Chẳng dài, cũng không ngắn
Đâu phải là bất tận
Liệu rằng có bao giờ
Tôi có thể làm thơ
Bằng trọn vẹn cơ thể
Không khó, cũng chẳng dễ
Chẳng dị, không bình thường

Tôi không dành tình thương
Cho chính mình
trọn vẹn.

B
Cảm xúc như mạng nhện
Tôi không thể thoát ra
Cứ mặc sức gào la
Không một ai giải cứu
Rồi cảm xúc xoa dịu
Tôi chìm vào cơn mơ
Nơi tiêu điều xác xơ
Sâu thẳm miền kí ức
Tôi nuốt những dị vật
Tôi nhai mảnh thủy tinh
Không hiểu nổi tạo hình
Những sinh vật kì quái
Và sau đó tôi lại
Đập đầu mình vào tường
Vỡ ra hạt hướng dương
Lòi ra xương trắng bệch
Tôi vẫn cười hềnh hệch
Tại sao lại thế này?

Những cơn mơ day dứt
Bao giờ
mới dịu đây?

C
Giật mình tôi tỉnh giấc
Tôi vẫn nằm trên giường
Em để lại mùi hương
Không thể nào quên được
Lần theo những vết trượt
Dấu chân trên sàn nhà
Tôi thấy một đàn gà
Nhưng em không ở đó
Theo mùi hương trong gió
Tôi lần theo dấu em
Tới khi trời tối đen

Bất chợt tôi
ngã xuống.

D
Tôi đã thấy thửa ruộng
Là thịt, là da mình
Tôi thẫn thờ, lặng thinh
Mùi lúa non, mùi máu.
Lòng tôi vẫn đau đáu
Khi biết những sợi lông
Chúng xuôi theo dòng sông
Kết thành bèo, từng mảng
Mọi thứ thật đơn giản

Thật đơn giản
ha ha.

E
Giờ tôi mới hiểu ra
Vì tâm hồn tôi đấy
Máu đỏ kia đã vấy
Nhớp nháp và tanh tanh
Tâm hồn tôi màu xanh

Đối lập
màu đỏ máu.

Tâm hồn tôi? Xuyên thấu
Trong suốt như thủy tinh
Tâm hồn tôi? Dị hình
Trông như loài ma quỷ
Chẳng còn chút thi vị
Đọng lại ở bên trong
Và tâm hồn đi tong

Vì ai?
Tôi đánh mất?

F
Tâm hồn tôi là đất
Là sông, là cỏ cây
Tâm hồn của tôi đây

Điều duy nhất
còn lại.
 

hoanglong18

Gà con
Tham gia
22/8/19
Bài viết
2
Gạo
0,0
Re: Chẳng phải là thơ, cũng chẳng điên
Thơ của bạn rất hay, mình hy vọng bạn không bị trầm cảm. Nếu có hãy tìm niềm vui và hẹn gặp bạn bè nhiều hơn bạn nhé!
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
374
Gạo
8,0
Re: Chẳng phải là thơ, cũng chẳng điên
Thơ của bạn rất hay, mình hy vọng bạn không bị trầm cảm. Nếu có hãy tìm niềm vui và hẹn gặp bạn bè nhiều hơn bạn nhé!
Cảm ơn bạn ,dù có lẽ bạn vẫn chưa hiểu nội dung bài thơ lắm ;)
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
374
Gạo
8,0
Re: Chẳng phải là thơ, cũng chẳng điên
3. Úa màu da


A
Dòng máu ai tuôn ra
Máu muôn hình vạn trạng
Giọt máu của thể xác
Giọt máu của tinh thần.

Máu in vết lòng trắng
Máu tụ vào lòng đen
Máu tràn trề chan chứa
Trong con mắt đỏ hoen.

Máu lăn dài trên má
Máu nhuộm hồng nước da
Trên khuôn mặt ai đó
Máu cứ thế lướt qua.

Máu tràn qua lớp da
Máu bắn lên cửa sổ
Tôi từ xa nhìn rõ
Lớp máu mờ thủy tinh.

B
Một tiếng bất thình lình
Dòng máu kia ngưng chảy
Đã có chuyện gì vậy?
À không! Hãy từ từ
Cơn mưa máu đỏ lừ
Từng hạt mưa đỏ gắt
Tôi thấy tanh mùi sắt
Lộp độp lộp độp! Rơi!
Và cả ánh mặt trời
Cùng từ từ hóa đỏ
Những tia nắng teo nhỏ
Leo lét rỏ xuống đường
Máu tràn ngập phố phường
Len qua từng ngõ ngách
Máu in trên bức vách
Máu dội thẳng vào tôi
Tôi bị máu cuốn trôi
Đến nơi nào không rõ
Chỉ biết là trong đó
Tôi cảm nhận mùi hương
Những cảm giác thân thương
Tưởng chừng như đã mất
Ngọn cờ hồng đã phất
MÁU! MÁU! MÁU ÙA RA
DÒNG MÁU KHÔNG NGỪNG CHẢY
TÀN PHAI! ÚA MÀU DA!

C
Tôi tỉnh giấc, sau tháng ngày mệt mỏi
Máu đưa tôi, đi đến một nơi xa
Ở nơi ấy, có những cánh đồng hoa
Có dòng suối nhỏ chảy qua, trong vắt.

Dây thừng kia, cổ ta đã thắt
Lưỡi dao kia, đã cắt bàn tay
Không ai hiểu nỗi đau này?
Và rồi ta thoát vòng vây cuối cùng.

Sợi xích kia, làm ta khó vùng vẫy
Sự tự do, có tồn tại bên trong
Tất cả rồi sẽ đi tong?
Sự thật giằng xé nỗi lòng của ta.

Tiếng trống ngực bắt đầu gõ nhịp
Tiếng lẩm bẩm như cùng hòa ca
Theo sau là những tiếng la?
Để rồi - dòng máu - tủa ra - khắp người.

Ta nghe đâu đó, tiếng cười văng vẳng
Nghe tiếng chó tru, chơi với vầng trăng
Nghe long lanh, đen nghịt dòng xăng?
Và ngọn đuốc - cháy lên - cùng ánh sáng.

Ta vẫn nhớ đôi môi em cười rạng
Không biết em có còn nhớ về ta
Thôi thì mọi thứ bỏ qua

Bởi vì

cái chết

chính là

BÌNH YÊN.
 
Bên trên