Tôi thoi thóp nằm đây, đối diện trần nhà với bóng đèn sáng chiếu làm mắt nhức. Còn cảm giác nghĩa là tôi đang sống. Nghĩ về cuộc đời nhạt nhẽo của mình, tôi nhắm mắt lại. Không gian xung quanh chưa bao giờ yên tĩnh cả, ngay cả khi sự sống đã chìm vào giấc ngủ. Tiếng đồng hồ lạch cạch, tiếng thở phì phò có lúc gấp gáp hơn đứt đoạn. Đèn luôn thắp nhưng bóng tối luôn bao trùm quanh tôi.
“Đoàng” tiếng sấm vang dội, cả trời đất như rung chuyển. Đèn nhập nhòe rồi phụt tắt. Tiếng hoảng loạn của bệnh nhân đang truyền dịch và người nhà, tiếng gào thét sợ hãi của đám trẻ con tầng dưới vọng thất thanh. Không gian một mùi đặc quánh xám xịt. Chúng vẫn thế, vẫn luôn quanh quẩn tôi. Tiếng gió rít với những âm thanh dập dờn như muốn nói.
- Mày bị nguyền rủa, đau khổ thế thì chết đi! Chết rồi cũng không thanh thản đâu!
Tiếng cười loáng thoáng vang vọng, âm thanh cứ gần cứ xa dồn dồn lại đứt đứt. Tiếng khóc lóc sợ hãi, tiếng đau rút tâm can của người nhà ra đi, tất cả tạo nên bầu không khí tù túng ngạt thở. Đây là bệnh viện, xung quanh tôi không có ai chăm sóc cả, tuy nhiên xa xa lại có rất nhiều, chỉ là chúng không phải con người.
Mưa vẫn rơi, gió lại rít gào thét điên cuồng. Tôi cựa bàn tay khẽ nâng lên, thật nặng nề dù chỉ còn da bọc xương, thân thể nằm xuống nệm mà vẫn nhức nhối. Chạm vào lồng ngực xép lẹp, tôi không nghĩ mình đã là nữ sinh viên. Khung xương cứ khẽ phập phồng theo nhịp thở mệt mỏi, tựa như sẽ ngừng bất cứ lúc nào. Di bàn tay lên mặt, đôi môi khô cằn nứt nẻ như sa mạc thiếu nước. Thứ dịch nhây nhớt dính vào khẩu trang y tế, là thứ nước miếng có mùi ngai ngái tanh sắt nồng nồng.
Đèn bật sáng, mọi người “ồ” lên, thang máy lại kêu “bíp bíp”. Mắt tôi khẽ mở nhìn thứ nước thâm thẫm nhờn, khẩu trang bẩn rồi phải thay thôi. Nhưng làm sao thay khi bản thân tôi không còn chút sức lực, miệng khô rát ú ớ kêu, hơi thở trở lên hôi hám. Tôi còn không dám nhìn vào gương, khuôn mặt hốc hác bị tàn phá nặng nề bởi hóa chất mà xuất huyết. Có lẽ không lâu nữa, tôi sẽ chết.
Tay buông xuôi vật xuống nệm thở dồn. Nghĩ về cuộc đời mình lần cuối trước khi nhắm mắt. Khi sắp chết người ta thường lưu luyến những bóng hình thân thương, người ta tiếc nuốt cuộc đời ngắn ngủi, họ sợ đau, sợ mất những hạnh phúc đang có. Tôi tự hỏi, mình từng hạnh phúc chưa, ai cũng có giây phút đó dù ngắn ngủi, tôi đang tìm đây và không thấy. Đào bới cả cuộc đời mình lên, lòng tôi chẳng có dư âm gì, không yêu, không hận, không ghét, không thích, không buồn, không vui, tôi chẳng có gì cả. Cuộc đời tôi là một chuỗi sự trừng phạt.
Tôi có người thân không, đúng là từng có. Ngày tôi bắt đầu mở mắt nhìn nhận thế giới bên ngoài sau tiếng khóc, tôi đã không thể thấy niềm vui của mẹ. Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi đẫm nước mắt không phải hạnh phúc mà là đau khổ. Tại sao? Bàn tay trắng gầy bà đã đưa lên bóp lấy chiếc cổ nhỏ đỏ hỏn của tôi, có lẽ tôi sẽ không có ngày hôm nay nếu y tá không đến.
Sao tôi lại mong y tá ấy đừng đến để bà bóp chết tôi đi. Tôi được sống trong một gia đình rất giàu có, chỉ là mẹ con tôi không được hưởng cái sung sướng ấy. Mẹ tôi không có hôn thú gì với ba tôi cả, ông ấy đã có vợ và con, còn tôi là đứa con ngoài ý muốn mà mẹ tôi cả đời vứt bỏ. Ba tôi rất giàu nhưng gia đình ông không chấp nhận kẻ phá hoại hạnh phúc như mẹ con tôi, ngày ngày tôi lớn lên trong sự ghẻ lạnh, thân phận không bằng người giúp việc. Ba tôi thực sự bị nhan sắc mẹ tôi mê hoặc, còn mẹ nhìn ông như kẻ thù.
Tôi vào gia đình này chưa lâu thì ông tai nạn qua đời. Họ cay nghiệt mẹ con tôi ra mặt, ngày ngày sai vặt đánh đập trút giận. Tôi không ca thán, ngoan ngoãn làm tất cả những gì họ giao, họ nói tôi là sao chổi đoạt mệnh. Ai gặp tôi cũng sẽ gặp phiền phức, họ chưa đuổi được tôi vì tôi cũng nằm trong danh sách thừa kế.
Mọi người xung quanh tôi đối xử như thế với tôi đã đành. Tại sao? Ngay cả mẹ cũng như vậy, bà nhìn tôi rồi khóc lóc cùng cực. Giờ thì tôi đã biết, ba đã cưỡng hiếp mẹ, người bà yêu cũng xui xẻo tai nạn chết, bà muốn tự sát thì mang thai tôi, tôi chính là nghiệp chướng.
Ngày đó khi tôi còn bé, mẹ luôn ôm chai rượu và nức nở khóc. Tôi núp cánh cửa nhìn bà, ghé đầu khẽ gọi. Chai rượu liền phi thẳng vào mặt tôi, tôi đưa tay lên sờ, một vũng máu tanh nhớp nháp, tôi cay cay mắt rơi lệ.
- Tại sao mày lại được sinh ra? Mày làm khổ đời tao!
Mắt tôi đã mở rất to, cổ họng rất đau. Mỗi ngày đi học tôi đều chăm chỉ học giỏi, không có ai chơi cùng, tôi lại xem sách. Tôi cố mỉm cười thật tươi để kết bạn nhưng ai quen với tôi đều như bị ma quỷ ám, rất nhanh họ xua đuổi tôi như đại dịch. Cô bạn gần nhà tôi bị xe tông, tất cả dồn ánh mắt lên tôi căm phẫn, tôi thà rằng người bị xe tông là mình. Tôi chỉ muốn đưa tay giúp đỡ, họ sẽ nghĩ tôi hãm hại họ mà tránh né. Thật uất ức, ngày đó tôi đều khóc.
Tôi chỉ là đứa trẻ, tôi cũng muốn được yêu thương bao bọc.
Tôi không có chị gái, vì ai nhắc đến tên tôi trước mặt chị Kim Phụng, chị sẽ nổi giận mắng người đó. Ngày tốt nghiệp lớp 5, tôi cầm giấy khen học sinh giỏi về thật nhanh khoe mẹ vui. Thật sững sờ, căn nhà nhỏ âm u một góc xỏ xỉnh của biệt thự. Bà nằm đó, tôi gọi thế nào bà cũng không trả lời. Nước mắt tôi rong ruổi thành dòng, cổ họng đau rát, bà đã ra đi khi tuổi còn rất trẻ. Bà đã uống thuốc ngủ tự vẫn, tại sao, bà căm ghét tôi đến vậy sao. Chỉ cần bà sống, tôi có thể bỏ đi khuất mắt bà. Bà là mẹ tôi cơ mà.
Sau ngày đó, cảm xúc của tôi cũng chết, không còn biết thế nào là vui vẻ, hạnh phúc. Sau khi ngất đi tỉnh lại, tôi thấy những hình ảnh ma quái nửa như có nửa như không bay vù vù. Những bộ mặt gớm ghiếc đủ loại biểu cảm, chúng cách xa tôi một khảng buông lời nguyền rủa. Chúng nói chính tôi giết, tôi sinh ra là để chịu phạt kiếp trước.
Tôi thường xuyên bị ác mộng dày vò, tôi trấn tĩnh bằng đọc sách cho vơi đi cô đơn. Tôi thực sự rất cô đơn. Xung quanh dù tối dù sáng cũng là sự tẻ nhạt cô liêu. Kim Phụng ném sách vào mặt tôi.
- Làm hết bài tập cho tao, không biết thì đọc sách, sai tao cho mày nhịn đói!
Ngược lại như thế tôi thấy thanh thản hơn, tôi luôn đọc sách và làm bài tập giúp chị, mặc dù chị hơn tôi 2 tuổi. Chị ấy tham gia rất nhiều hoạt động và mọi chuẩn bị là của tôi sau bức màn sân khấu. Làm một trạch nữ thực thụ - cô gái luôn ngồi trong nhà, sức khỏe tôi rất tệ, da xanh xao, trắng nhợt nhạt thiếu sức sống, tóc rất dài nhưng rụng lưa thưa. Những ngày đi học tôi thường ngồi bên song cửa sổ nhìn ra ngoài ao ước, đám trẻ con nô đùa vui vẻ, tiếng cười vang vọng góc sân.
Ác mộng lại tới toàn thân tôi ớn lạnh, mồ hôi lã chã ướt đẫm người, tiếng cười u ám, the thé, rờn rợn.
- Sao mày không chết đi!
Thở những hơi dồn dập, đầu đau quá, tôi gần như không nhìn rõ ngón tay trơ xương của mình. Vội sờ soạng trên bàn tìm kiếm trong bóng tối, tôi biết mình sắp không trụ được nữa. Mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, những hơi thở phì phò cùng tiếng gáy gỗ. Màn hình điện thoại sáng lên, ngón tay tôi run rẩy di nhầm vào youtube, âm thanh bỗng vang lên, tiếng cười lanh lảnh hạnh phúc của bé gái vui đùa cùng mẹ trên cánh đồng. Tôi chết lặng trong giây lát. Có tiếng mắng chửi thậm tệ, tôi vội vàng tắt âm thanh.
Màn hình lại chạy bài hát Unravel mở đầu của anime kinh dị Tokyo ghoul, hàng chữ chạy trên màn hình tôi cái thấy cái không, quằn quại và đau đớn, tôi hiểu được.
Nguồn ảnh: Pierrot96.blogspot.com
“Tôi đang đứng đây, trong một thế giới đầy méo mó và dao động. Nhưng chẳng ai có thể thấy hình dạng thật của tôi... Làm ơn trước khi tương lai tỏ rạng, xin hãy nhớ đến tôi... Làm ơn... Làm ơn hãy nói cho tôi hay, ai đang tồn tại trong tôi” không chỉ tôi cô đơn. Gió lùa qua khe cửa hắt lên thân tôi lạnh lẽo, rùng mình, hơi thở như bị cắt đứt mà dồn dập. Tôi không muốn chết ở đây, ít ra cho tôi về với mẹ.
Đánh rơi điện thoại đến lần thứ hai tôi cũng đã gọi được cho mẹ cả. Tiếng “tút tút” sao mà dài dằng dặc.
- Cô y tá à? Nó chết rồi ư?
Tôi ậm ừ lên tiếng, nghe thấy giọng tôi mẹ Vân cáu gắt.
- Mày có biết mấy giờ rồi không mà gọi tao? Con thần kinh này!
Mẹ cả chưa từng gọi tôi bằng tên, cũng chỉ có tôi nhớ, Dạ Băng – tảng băng lạnh trong bóng tối âm u.
- Mẹ cả con muốn về nhà!
Mẹ cả luôn cay độc như thế.
- Mày còn về làm gì? Chết luôn ở đấy ý, đừng ám nhà tao!
Nói sao bây giờ, cổ họng khô khan rát quá, đầu choáng váng nữa.
- Mai mẹ cả có thể thuê người cho con ra ngoài được không? Dù gì tiền của con...
Chưa để tôi nói hết mẹ đã quát tháo.
- Mày sắp chết còn đòi chia tài sản hả? Đừng có mơ!
Tiếng “tút tút” lạnh nhạt cắt đứt dòng cảm xúc, tôi không cần tài sản, tôi chỉ muốn được ra ngoài ngắm ánh nắng lần nữa thôi.
- Mày có để cho ai ngủ không?
Vài người trong phòng hướng về tôi khó chịu. Tôi không giận họ, tôi quen rồi, chỉ là tôi mệt mỏi quá. Điện thoại trượt tay rơi xuống nền nhà, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt. Tiếng cười mỉa mai ác ý rộ lên, cảm giác tù túng vây hãm đến ngột ngạt. Tôi nghe rõ từng tiếng thở âm lớn dần của mình. Lồng ngực bóp thắt những trận đau nhức nhối. Chân tay run rẩy rồi bị co giật, toàn thân tôi nóng rực nhưng tôi thấy lạnh quá. Cả trần nhà chao đảo, tâm trí loạn dần.
Tôi nhắm mắt chờ đợi, chỉ một chút đau đớn nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi thế gian khổ ải này. Sẽ tan biến và tới cuộc sống giá trị hơn. Tất cả chỉ còn màu đen xám xịt, không còn cảm giác, không tồn tại. Cứ thế hãy đưa tôi đi.