Chuyện chưa kể - Cập nhật - Tuệ

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Chuyện chưa kể

26759843794_37a498ab2d_c.jpg


152179h4qroi8q2b.gif



Tác giả: Tuệ a.k.a Lucifer

Thể loại: Phép thuật, phiêu lưu, hành động, bí ẩn

Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác

Tình trạng đăng: Cập nhật

Đánh giá theo độ tuổi: 13+

Mục lục
Chương 1. Trăng đã lên. Và khởi điểm cho câu chuyện, cuộc chạy trốn bắt đầu.
Chương 2. Bí ẩn về thị trấn không người ở và bóng đen giấu mặt.
Chương 3. Nàng công chúa bị giam cầm.

Mong là mọi người sẽ thích câu chuyện.
Nếu tôi viết còn chưa ổn, xin cho tôi lời góp ý chân thành. .
.
.
.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0

Có một quyển sách đặc biệt nằm im lìm tại một góc ở phía Tây thư viện Gwen.
Không ai biết nó ở đó từ bao giờ. Mà cũng chẳng ai biết đến sự tồn tại của nó.
Đó là quyển sách đặc biệt, dành cho những người đặc biệt.
Năm tháng thấm thoắt trôi đi.
Rồi một ngày nọ, cô bé học sinh năm nhất trường phép thuật Bridge đã vô tình tìm thấy nó.

____________________________________________________________________


3eed8-989332aj28ukpjv1.gif

Lời mở đầu

Xin gửi lời chào đến tất cả những ai đang đọc quyển sách này.

Chúng tôi rất vui vì các bạn đã tìm thấy nó. Điều ấy có nghĩa là quyển sách sẽ không bị lãng quên trong một xó xỉnh nào đó, và chúng tôi vẫn có thể được nhớ đến như một sự tưởng niệm.

Các bạn là người tìm ra nó, vì vậy, các bạn hoàn toàn có quyền giữ nó lại nếu muốn.

Khi các bạn đang đọc những dòng tôi viết đây, tôi tự hỏi, đã bao lâu thời gian trôi qua rồi. Hàng thập kỷ, hay hàng thế kỷ nhỉ?

Tôi chỉ có thể nói rằng, đây là một câu chuyện đã xảy ra từ rất lâu, rất lâu về trước.

Và tất cả những gì tôi kể đều là sự thật.
.

_______
Ai là người thực sự muốn khám phá những bí mật bị giấu kín?

Nào, hãy lật sang trang tiếp theo. Để tôi kể cho bạn nghe nhé, một câu chuyện chưa được kể bao giờ


3eed8-989332aj28ukpjv1.gif


 
Chỉnh sửa lần cuối:

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
12.gif


Phần I.


[Đừng nên tin vào những ghi chép cổ xưa của Phanstama.
Bởi ngày hôm đó, đen đã đổi thành trắng. Mọi chứng cứ tội ác đều bị tiêu huỷ.
Phượng hoàng phẫn nộ tự thiêu trong lửa đỏ.
Phù thuỷ vĩ đại chìm vào giấc ngủ say, rắc xuống Phanstama một lời nguyền vĩnh cửu.
Kẻ tội đồ được hoan nghênh như một vị anh hùng, và tiếng khóc than sẽ là bản trường ca ảm đạm không bao giờ dứt.

“Vào ngày tuyết phủ trắng vương quốc này, Phanstama chào đón kẻ thống trị mới.”
Ngày đó được gọi là “Ngày Tai Hoạ”. Mùa xuân sẽ không trở lại trên vương quốc Phanstama lần nữa, cho đến khi phù thuỷ vĩ đại tỉnh giấc.]

______________________________________________________

2546485slklj86kos.gif

Chương 1.
“Trăng đã lên. Và khởi điểm cho câu chuyện, cuộc chạy trốn bắt đầu.”



Đã từ lâu lắm rồi, ở Phanstama lưu truyền một truyền thuyết cổ xưa liên quan đến Edith. Phần lớn kiến trúc của toà lâu đài cũ kỹ này đều đã bị bào mòn theo năm tháng. Duy chỉ có hai toà tháp trước sau như một, sừng sững như hai cánh tay vươn thẳng lên trời cao. Người ta đồn rằng, ở nơi đó đang giam giữ hai vị phù thuỷ vĩ đại. Bọn họ phạm phải tội gì, không ai rõ. Có cả tá những câu chuyện giả thiết được dựng lên để thoả mãn trí tò mò của người dân Phanstama. Tuy nhiên, vẫn còn một ít thông tin xác thực ghi lại trong lịch sử.

“Năm 730 của Phanstama, máu đã phải đổ. Để bảo vệ tương lai, chúng ta nguyện hi sinh mọi thứ.
Những tháng ngày ác mộng đó, mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện trên một bầu trời. Dịch bệnh tàn ác không có thuốc chữa càn quét khắp vương quốc ta.

Chúng ta đã phải dốc cạn sức lực và phép thuật để xiềng xích hai kẻ tai hoạ, đánh đổi lấy sự yên bình. Ở sâu trong rừng thẳm, nơi lâu đài Edith, chúng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.”

Và đó là tất cả những gì thế giới bên ngoài được biết.

_________________________________________________________

Một màu đen xám xịt nuốt gọn bầu trời. Vầng trăng tròn nhợt nhạt, đẫm nước mệt mỏi lẩn khuất sau màn mưa bụi lạnh lẽo.

Lâu đài Edith chìm trong sự im lặng ảm đạm. Thuở trước, với lối kiến trúc kỳ công xây dựng được ca ngợi hết lời, nó từng là một nơi rạng rỡ tràn ngập ánh nắng, xinh đẹp hơn bất cứ lâu đài nào trên vương quốc. Nhưng thời gian quả thật vô cùng tàn nhẫn. Thời hoàng kim của nó đã qua, và giờ thì nó trở thành một công trình đổ nát bị quên lãng.

“Mười lăm, mười bốn, mười ba…” Giọng nói thì thào vọng lại trong đêm tối cùng tiếng cười khẽ khàng. Dưới mặt sàn đá lạnh lẽo, Ingrid ngồi bó gối, chăm chú nhìn vào những viên đá thạch anh đủ màu trong tay. Mái tóc màu vàng kim của nó trải dài trên đất, nhưng nó chẳng mảy may quản tâm, miệng vẫn cười và tiếp tục lẩm nhẩm đếm.

Xung quanh Ingrid là một vòng tròn vẽ bằng phấn màu, với sáu cạnh của ngôi sao lục giác xếp đủ sáu cây nến chập chờn sắp tắt. Cứ mỗi lần nó cất giọng đếm ngược, vòng tròn lại sáng thêm một phần, màu sắc ngày một rực rỡ.

“Mười, chín…”

Sắp xong chưa, Ingrid? Chiếc khuyên khảm đá quý bên tai trái của Ingrid khẽ rung lên, lấp lánh. Giọng của Lily xuất hiện, lanh lảnh vang vọng trong đầu nó.

Chưa, một chút nữa thôi. Chị ra được ngoài rồi à?

Ừ, sớm hơn em đến hai mươi phút. Nhanh lên.

Rải đều những viên thạch anh trong tay theo hình tròn mà mình đã vẽ, Ingrid ngáp dài. Nó tốn cả tuần cho việc sắp xếp vòng tròn ma thuật, cho nên tốt nhất là thứ này nên có tác dụng. Bị giam ở toà tháp này suốt bao nhiêu năm là từng ấy năm nó bị phong ấn sức mạnh. Đó là một cảm giác không dễ chịu gì cho cam, khi bản thân mình chẳng khác gì một con người bình thường.

Trên toà tháp, trong một nơi chật hẹp, ẩm thấp.

Chiếc giường xập xệ như sắp gãy lìa.

Không một chút ánh sáng nào lọt vào đây, suốt hai trăm bốn mươi lăm năm nay.

A. Nó đã ở đây quá lâu, đến mức chán ngấy lên được. Khát vọng tự do như một mồi lửa chỉ chực chờ để thiêu rụi tất cả.

Phải. Quá lâu rồi.

Ingrid cắn đầu ngón tay, gấp gáp viết một dòng dài những ký tự kỳ lạ. Dòng chữ bằng máu dưới ánh nến, trong màu đỏ kỳ dị đến lạ.

“Ba, hai…” Nó nở nụ cười thoả mãn. “…một.”

Một màu vàng cam chói mắt trùm lên cả căn phòng. Giữa thứ ánh sáng ấy, vòng tròn pháp thuật Ingrid đã vẽ lúc này đóng vai trò như một kết giới bảo vệ.

Chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc rít lên, một áp lực khủng khiếp xoáy sâu vào cánh cửa đóng chặt.

“Uỳnh!”

Vụ nổ cuốn phăng toàn bộ những thứ đã giam cầm Ingrid, đủ hoành tráng và đẹp đẽ. Cánh cửa đá đóng im ỉm suốt bao nhiêu năm, nơi dán chi chít những lá bùa phù phép tẩm máu rồng, giờ nát thành đá vụn.

Ingrid hít vào một hơi dài. Bầu không khí trong lành, tràn ngập tự do này, rốt cuộc nó cũng đã tìm thấy lại lần nữa. Vượt lên trên sự sung sướng vì đào thoát thành công, lúc này, cả người Ingrid nóng bừng trong cơn phấn khích. Sức mạnh bấy lâu nay bị phong ấn đang tụ lại, và nó cảm nhận rõ điều ấy.

Mưa vẫn rơi, ngày một nặng hạt.

Ingrid phóng tầm mắt về phía toà tháp bên kia. Thế nhưng, trái với mong đợi của nó, ở đó không có toà tháp nào cả. Trống rỗng.

Giũ giũ mái tóc vàng, Ingrid nghiêng đầu, tay khẽ chạm vào chiếc khuyên tai tinh xảo, thử liên lạc với Lily bằng suy nghĩ.

Lily?

Không hề có hồi âm đáp lại.

Ingrid đã mất hết mọi kiên nhẫn. Từ bả vai mảnh khảnh của con bé, nơi xương gồ lên bỗng xuất hiện một đôi cánh lửa. Nó nhún chân, nhảy vọt lên không trung, bay về phía bên kia - nơi toà tháp đã không còn ở đó nữa.

Dù rằng Ingrid có một chút lo lắng dành cho Lily, nhưng hơn cả, khả năng cao nhất có thể xảy ra đó là người chị quý hoá của nó lại đang gây ra một vụ động trời. Nói đâu xa, con bé đã học được thói quen phá hoại từ cô nàng chứ chẳng phải ai khác.

Đột ngột, một tiếng gầm rung chuyển mặt đất cách không xa so với chỗ của Ingrid cất lên, đầy phẫn nộ và điên cuồng.

Cô gái nhỏ khựng lại trong giây lát, rồi lập tức lao đi như một mũi tên rời khỏi cung. Nó có thể mười phần chắc chín rằng, Lily đang ở chỗ ấy.

Đúng y chóc dự đoán của Ingrid, vừa mới đến nơi, nó thấy Lily vẫy tay với nó bằng khuôn mặt hớn hở.

“Ingrid! Muộn thế, chị đã chơi được với thứ cau có này mấy ván rồi.”

Con bé cúi xuống, chuyển sự chú ý sang “thứ cau có” mà Lily bảo.

Một con rồng. Chuẩn hàng xịn chất lượng cao.

Lúc này, nó đang quắc đôi mắt vàng dữ tợn của mình lên, chằm chằm nhìn vào hai kẻ phá hoại đáng ghét. Nhưng phải thừa nhận, đây thực sự là một tạo vật đẹp. Phủ khắp thân nó là lớp vẩy đen lóng lánh màu xanh biếc, cứng hơn bất cứ loại giáp nào. Chiếc sừng ngạo nghễ sẵn sàng tấn công bất cứ ai, và thứ tuyệt vời nhất con rồng sở hữu chính là đôi cánh có thể che khuất cả bầu trời. Nom sự hiên ngang, hung dữ ấy, tưởng chừng con rồng như thể không phải tạo nên bằng xương thịt, mà là bằng sắt thép.

“Này, Lily, em nhìn nó quen quen ấy nhỉ. Mà mấy lão phù thuỷ già ấy dùng cả rồng để canh giữ chúng ta cơ à, chịu chơi gớm.” Ingrid gõ gõ ngón tay lên má ra vẻ suy nghĩ.

Con rồng tiếp tục gầm lên. Từ miệng nó, một cột lửa khổng lồ được phun ra, nhằm thẳng đến chỗ Lily và Ingrid đang đứng. Kỳ lạ thay, ngọn lửa của con rồng lại mang màu xanh nhàn nhạt. Có điều, trúng cú đó của nó chắc phải đau ra trò đấy.

Lộn một vòng điệu nghệ trên không trung, Lily khéo léo tránh thoát cạm bẫy lửa nguy hiểm, tiện thể đáp lại lời Ingrid. “Quen là phải, vì lúc chúng ta bị tóm, nó được bọn họ xem như át chủ bài đấy. Đặt cho cái tên gì oai lắm cơ, Harold?” Bàn tay phải của cô nàng nhấc lên, một quầng sáng trắng liền bao bọc lấy nó.

Tiếng sấm mơ hồ bỗng nổi lên. Một dị tượng kỳ quái đã xảy ra, ngay khi Lily khe khẽ hạ giọng đọc thần chú. Mưa ào ào đổ xuống như trút nước, nhưng không một giọt nào chạm được xuống mặt đất. Chúng đã bị quầng sáng trên tay Lily hút hết.

Cô nàng mỉm cười dịu dàng, đẩy thứ đó về phía con rồng hung dữ. “Harold, đã ai dạy mày là không được phun lửa lung tung chưa?”

Ngay khi cách nó còn khoảng một mét, quầng sáng đó vỡ tung. Những hạt nước mưa được giải phóng biến thành những mũi tên nhọn hung hãn tấn công con rồng.

“Ều, em thấy chúng chẳng nhằm nhò gì đâu. Bộ giáp của con này cứng kinh khủng ý.” Ingrid lượn vòng vòng quanh nó như thể muốn trêu ngươi. Hơn tất thảy, con bé đang tận hưởng sự tự do mà lâu lắm rồi mới đoạt lại được. “Vậy, một đòn kết hợp thì sao nhỉ?”

Lửa từ đôi cánh đỏ rực của Ingrid tách ra, gào thét trong cơn hưng phấn. Chúng nhào đến con rồng, vây quanh thân hình khổng lồ của nó, nhảy múa và reo hò lên bản hợp ca của lửa.

Con rồng thật sự giận dữ bởi sự quấy rối đầy khó chịu này. Nó phì phò những hơi thở mệt nhọc, và qua cánh mũi của nó, hai ngọn lửa xanh bùng lên rồi nhanh chóng vụt tắt. Chiếc đuôi dài trông nặng nề mà nhanh ghê gớm, nó khiến cho Ingrid không thể tuỳ ý bay qua bay lại trước mắt con rồng nữa, nếu không muốn bị quật một cú ra bã.

“Lily, con rồng này là đực hay cái đây? Em đồ rằng nó là một thằng đàn bà… oái!” Vì lơ đãng trong việc né tránh, con bé bị cái đuôi sượt qua. Nói là sượt, xong cú va chạm này cũng chẳng lấy gì làm nhẹ nhàng.

Ingrid bị hất văng ra xa, lộn ngược hẳn mấy vòng mới kịp phanh lại. Đầu cô gái nhỏ ong lên vì sự xô xát đột ngột, còn phần cánh tay bị phần vảy rồng sắc nhọn cứa một vết dài sâu hoắm. Con bé tức tối hét lớn: “Đoán trúng rồi nên mày lên cơn hả?”

Lily ném cho Ingrid một cái nhìn khinh bỉ. “Thấy ngu chưa em. Cứ dán sát vào nó vào.”

Con bé hất mặt sang một bên: “Xì.”

“Người thông minh là phải biết xem xét tình thế.” Lily ngẩng đầu lên kiêu hãnh, rồi nói bằng một giọng dạy đời. “Nếu trường hợp không thể chơi nổi, chị sẽ bỏ Ingrid lại và chạy trước.”

Ingrid vân vê lọn tóc dài, bĩu môi vẻ ‘ta đây không thèm chấp’.

“Chị tự hào về tư tưởng bỏ của chạy lấy người thật đấy. Ngon thì lên đi.” Ingrid chống nạnh, phồng mang trợn má chuyển sang trạng thái người ngoài cuộc xem trò vui. Con bé bay lên cao, tránh xa “chiến trường khốc liệt” hẳn chục mét để đề phòng trước.

Lily cười khúc khích. Cô nàng xoay một vòng duyên dáng, hai tay nhấc tà váy dài lên, đầu khẽ cúi xuống đúng kiểu của một quý cô sang trọng. “Cảm ơn lời khen, thưa ngài.”

“Gràoooo!” Con rồng nhào đến chỗ Lily, cái miệng đỏ au như một chậu máu ngoác ra, để lộ hàm răng lởm chởm nhọn hoắt. Trái ngược với thân hình to bằng cả ngọn núi, nó di chuyển vô cùng mau lẹ.

“Hí hí xí hụt!”

Không hề sơ sẩy như Ingrid, Lily nhanh chóng nhảy ra xa, giữ khoảng cách đủ để bản thân nằm trong vùng an toàn. Luận về việc trêu ngươi và làm đối thủ mất bình tĩnh, thực ra cô nàng mới là trùm đầu sỏ. Hồi trước, hồi những năm 700 được ghi trong lịch sử ấy, các phù thuỷ lãnh nhiệm vụ giăng bắt cô nàng đã ăn không biết bao nhiêu cú lừa ngoạn mục.

So với sự điên tiết của con rồng Harold, Lily lại rất thoải mái cùng chơi cút bắt với nó. Cô vừa nhảy chân sáo vừa nhẹ nhàng né tránh những cú vồ, tạo thành một cảnh tượng nom rõ là quái dị. Nó trông như thể cuộc khiêu vũ đầy lãng mạn giữa người đẹp và quái vật vậy, nếu không kể đến thái độ hằn học và thù địch của con rồng. Chiếc đuôi mang sức mạnh khủng khiếp liên tục nhằm thẳng hướng Lily để quất tới, song bằng một cách kỳ diệu nào đó, cô nàng luôn luôn tránh thoát. Không nhanh không chậm, vừa kịp lúc.

Ingrid im lặng quan sát trận đấu không cân sức từ trên cao suốt từ nãy, nhưng giờ thì đã hết sạch hứng thú trước màn nhảy qua nhảy lại. Chán nản ngáp một cái dài thượt, con bé vươn vai, vỗ đôi cánh lửa lượn vài vòng. Vì chuẩn bị vòng tròn ma thuật cho thần chú Phá vỡ kia, nó đã phải tích góp chút sức mạnh ít ỏi sau khi bị phong ấn, suốt mấy đêm không ngủ. Lúc này, cơ thể nó đang biểu tình cần phải được nghỉ ngơi gấp.

Mưa đã tạnh. Trên cao, vầng trăng tròn vẫn ở đấy, với thứ hào quang đầy đặn, dịu dàng của riêng mình. Hôm nay, trời không có một vì sao.

“Lilyyyyy~.” Hai bàn tay tạo thành hình loa, Ingrid hét. “Kết thúc nhanh đi, chúng ta đã tốn nhiều thời gian lắm rồi đấy.”

“Ok.” Tranh thủ mượn đà từ con rồng, Lily khẽ nhún người, vọt lên cao. Không phải lúc để chơi đùa nữa. Cô thở ra một hơi. Phải nhanh chóng giải quyết, vì chắc chắn việc Ingrid và cô trốn thoát sẽ đến tai những kẻ cầm đầu nhanh thôi.

Ingrid vung tay. Từ ngọn lửa đỏ hừng hực cháy, sợi xích dài hơn trăm mét vùn vụt lao đi như một sinh vật sống, khoá chặt con rồng Harold. Tiếng gầm mạnh mẽ cất lên, nó cố giãy dụa để thoát khỏi cơn đau bị lửa đốt, nhưng vô ích.

Hỗ trợ.

Sau câu thần chú của Lily, sợi xích rực đỏ càng bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chúng tan chảy thành dòng chất lỏng cam đỏ có tác dụng ăn mòn, từ từ gặm nhấm lớp vảy dày.

“Một phát xử luôn hả?” Ingrid đáp xuống bên cạnh Lily, dò hỏi.

Cô lắc đầu: “Không được. Giết một con rồng tốn sức lắm. Chỉ nhốt nó vào thôi, đủ để chúng ta có cơ hội chạy thoát. Để dành sức lực trước đã.”

“Hiểu rồi.” Con bé gật gù đáp ứng.

Cả hai cùng nắm tay nhau. Dưới chân hai cô gái, một vòng tròn phép thuật phức tạp chậm rãi hình thành. Năm màu sắc của cả năm nguyên tố chính xoay quanh họ, từ nhàn nhạt chuyển thành đậm dần. Gió nổi lên. Vô số đất cát, gạch đá của toà lâu đài đã sụp đổ được gió mang đến, tạo thành một vòi rồng nhỏ. Từ trong không khí, những giọt nước rất nhỏ xuất hiện, hội tụ quanh ngọn lửa của Ingrid. Bao bọc lâu đài Edith là rừng xanh bạt ngàn. Lúc này, tại màn đêm đen sâu thẳm, những cây cối đều đang kính cẩn nghiêng thân mình, đáp lại lời kêu gọi của hai vị phù thuỷ.

Giam cầm và kìm giữ.

Tất cả mọi thứ hợp lại, tạo nên một chiếc lồng lớn mang đầy quyền năng trùm lên thân thể con rồng Harold. Nó nằm im, phủ phục. Sợi xích bằng lửa đã biến mất tự lúc nào, giải thoát nó khỏi cơn đau đớn thiêu đốt. Bản năng của nó mách bảo, cuộc chiến đã kết thúc, và nó hoàn toàn không thể địch lại hai con người bé nhỏ trước mắt.

“Nếu mày ngoan ngoãn, sẽ không ai làm mày đau cả, rõ chưa?” Ingrid vỗ vỗ vào cái lồng. Con bé cười toe, tiện thể chọc con rồng thêm một câu. “Cái này che được cả mưa nắng luôn này, hay thế không biết.”

“Chị làm tặng em một cái y hệt nhé, không cần phải ghen tị với nó đâu.” Lily mở miệng dụ dỗ.

Con bé lập tức lắc đầu quầy quậy, trừng cô nàng một cái sắc lẻm.

Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cả hai vội vã rời khỏi khu vực lâu đài Edith, tiến về phía Đông, nơi mặt trời mọc. Trước khi trời sáng, họ cần phải tìm được một chỗ nghỉ chân.

____________________________________
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng các phù thuỷ thì phải có cho riêng mình một chiếc đũa phép. Nhưng thực ra, không phải tất cả mọi phù thuỷ đều cần đến đũa phép. Lily và Ingrid thuộc về loại hiếm đó. Tiềm năng bên trong cơ thể họ quá lớn, đến mức những gì họ cần làm chỉ là thôi thúc nó, rồi điều khiển ma thuật bằng suy nghĩ và thần chú. Có điều, cả hai đều khó khăn trong việc sử dụng chúng, bởi.cơ thể của họ chỉ chịu đựng được ở một mức nhất định. Năm 703, chính là vì sự e ngại trước sức mạnh khổng lồ này, hội đồng phù thuỷ tối cao đã tìm mọi cách để cầm chân Lily và Ingrid. Sức của hai người có thể đấu với hàng trăm người, nhưng không thể chống lại hàng nghìn, hàng vạn. Cuối cùng, nhân danh “diệt trừ mầm hoạ tương lai” giả dối, bọn chúng đã thành công trong việc bắt giữ hai cô gái. Con người luôn sợ hãi những bí ẩn họ không hiểu rõ.

Hai trăm bốn mươi lăm năm đã trôi qua.

Đêm nay - đêm trăng tròn, thật sự là thời điểm thích hợp cho sự trở lại của những phù thuỷ vĩ đại.


Hết chương 1.
.
.
.

Cảm ơn vì đã đọc truyện.
Chúc một ngày tốt lành.
yeah1_teens_457.gif


>> Chương 2
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
2546485slklj86kos.gif


Chương 2.
Bí ẩn về thị trấn không người ở và bóng đen giấu mặt.

15013324982_40464e73a7_b.jpg


Trăng lặn. Trời đã gần sáng. Suốt cả đêm, cả hai cô gái liên tục đi không nghỉ. Bao quanh Edith là rừng sâu, bởi vậy, họ phải tốn kha khá thời gian để thoát khỏi đó.

“Em muốn ngủ em muốn ngủ…” Ingrid vừa bay xiên bay xẹo vừa lầm bầm. Trong cơn cáu bẳn vì thiếu ngủ, hết thảy những tán cây chắn đường nó đều xui xẻo rơi vào tầm ngắm. Chỉ chớp mắt, chúng bị thiêu đốt ra tro, vừa hay chừa lại một khoảng trống thẳng tắp đầy bắt mắt.

Để tránh những phiền phức không cần thiết, Lily đã cẩn thận giăng kết giới cho cả hai người. Với nó, cho tới khi Lily giải trừ kết giới, sẽ không có ai, hay động vật ăn thịt hoang dã nào nhìn thấy hai cô gái. Tất nhiên, những người có cấp bậc cao hơn Lily sẽ có thể nhìn thấu kết giới cô đã giăng. Có điều, họ cũng không rảnh mà lượn lờ quanh khu rừng làm gì, chỗ của họ là Elysiar, thành phố trung tâm dành cho những phù thuỷ cấp cao kia. Và cẩn thận thì không bao giờ là thừa cả.

Cuối cùng họ cũng ra được khỏi khu rừng rậm rạp. Lúc này, trời còn chưa sáng hẳn. Quanh đây, dường như chỉ có tiếng gió thổi là âm thanh duy nhất. Sự hiu hắt, quạnh quẽ phủ trùm lên mọi thứ một sắc màu tăm tối. Lily đưa mắt nhìn xung quanh. Cả hai vẫn đang ở trên không, cách mặt đất khoảng năm mươi mét. Từ độ cao này, Lily có thể dễ dàng quan sát tình hình phía trước, với thị lực vượt xa người bình thường. Nhìn thấu là một trong những khả năng đặc biệt của cô nàng. Với đôi mắt này, chỉ cần đủ sức mạnh, những gì Lily nhìn được không hề có giới hạn.

“Chị có thấy chỗ nào dừng chân được không? Giờ thì em chỉ cần duy nhất một cái giường có nệm êm thôi.” Ingrid ngáp một cái dài thật dài.

Lily chăm chú nhìn. “Có một thị trấn nhỏ đấy. Nó ở cách chỗ chúng ta khoảng mười dặm, nhưng nó có chút kỳ lạ.”

“Ở được là được mà?” Ingrid lơ đễnh đáp, rồi tò mò nhìn theo hướng mà Lily vẫn chưa dời mắt. “Có lẽ họ vẫn còn đang ngủ chăng.”

Không phải. Có cái gì đó không đúng. Ai đó, hay chính Lily đã mách bảo cô như vậy. Nhưng vấn đề là ở đâu? Bỗng dưng, cô thấy một sự bất an trỗi dậy trong lòng.

“Những căn nhà ở đó chứng tỏ có người ở. Chẳng ai rỗi hơi dựng nhà rồi vứt đó dãi nắng dầm mưa làm gì. Tốt nhất, em với chị vẫn nên lại đó thì hơn.” Giọng của Ingrid đánh thức Lily khỏi dòng suy nghĩ.

Đắn đo trong giây lát, cô gật đầu. Dù sao, ở đây đoán già đoán non cũng không có tác dụng gì.

“Chúng ta sẽ chỉ ghé lại một chút thôi, đề phòng.” Lily dặn dò.

Cả hai cô gái tiếp tục cuộc hành trình, nhưng giờ đã nhiều thêm sự cảnh giác.

___________________________________________
Nắng rực rỡ rót xuống sắc vàng mật tươi tắn. Phải mất đến hai giờ đồng hồ, Lily và Ingrid mới đến được nơi thị trấn nhỏ. Quá mệt mỏi sau một chuyến chạy trốn ròng rã, Ingrid nằng nặc đòi nghỉ chân. Con bé thu lại đôi cánh, ngồi trên tảng đá lớn trước cổng thị trấn, tay đấm nhẹ lên phần bả vai nhức mỏi.

“Em còn chưa nhìn thấy chiếc giường mềm mại của em đâu. Mà làm gì cũng phải có sức lực trước đã.”

Lily cũng không phản đối, cô ngồi xuống, dựa lưng vào con bé. Mặc dù nói là nghỉ chân, song cả hai cô gái đều tranh thủ quan sát hai hướng khác nhau, sẵn sàng trong tư thế phòng thủ trước mọi tình huống bất ngờ.

Trời đã sáng, nhưng sự im lặng tuyệt đối ở thị trấn vẫn không biến mất. Giống như là, nơi này hoàn toàn bị bỏ hoang.

“Mà, Lily, hôm nọ em mơ một giấc mơ hay lắm nhé.” Ingrid lên tiếng, xua tan bầu không khí căng thẳng.

“Thật à. Kể đi.”

“Em mơ thấy, có một dây leo mọc vươn vào được trong căn phòng nhốt em ý. Ở đó, có đoá hoa rất đẹp đang lúc nở rộ, cùng với một cánh bướm đỏ đang vỗ cánh chuẩn bị tung bay. Chị có nghĩ là, giống như báo trước về việc chúng ta có thể trốn thoát không?” Con bé đung đưa chân, hào hứng kể lại.

“Ừ, có thể lắm.”

Lily mỉm cười, ngước mắt. Ngày hôm nay, bầu trời xanh biếc, một màu xanh mềm mại của sự tự do.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cả hai lại đứng dậy, đi một vòng xem xét. Nhìn gần mới thấy rõ, đa số nhà cửa trông qua thì có vẻ lành lặn, nhưng bên trong như thể bị một thứ sâu mọt đục rỗng. Khi Ingrid gõ gõ vào tường một ngôi nhà, lớp gạch đá lập tức sụp xuống. Một lớp bụi dày đặc bốc lên cùng với thứ mùi ẩm mốc khó ngửi.

Cô bước vào ngôi nhà bị sụp. Kỳ lạ thay, trong ngôi nhà, không có bất cứ đồ vật gì chứng tỏ đã có người ở đây. Nó nom như một cái hộp rỗng, và chỉ có thế.

“Ở đây chắc chắn không có ai ở nữa.” Ingrid cất giọng khẳng định.

Lily trầm tư suy nghĩ. Rất nhiều những giả định hiện ra trong đầu cô, nhưng chúng ngay lập tức bị bác bỏ. Nếu vào sâu thêm, không thể biết được có còn thứ gì đang chờ đợi họ không. Hình ảnh hòn đá lớn mà cả hai đã ngồi nghỉ bỗng xuất hiện. Lập tức bắt lấy manh mối nhỏ này, Lily xoay người, rời khỏi căn nhà.

Cô hỏi Ingrid đang vội vã chạy theo sau mình:
“Này, hòn đá vừa nãy kia có ghi gì không nhỉ?”

“Em không để ý. Lúc đó em ngồi xuống luôn á.” Ingrid trả lời bằng vẻ mặt mờ mịt.

Chẳng mấy chốc, cả hai thở dốc đứng trước hòn đá đặt ở đầu thị trấn. Nó cao khoảng 75 cm, bằng gần nửa chiều cao của một người bình thường.

Ingrid lùi lại vài mét, đủ xa để có thể ngắm nghía toàn bộ. Con bé nheo mắt, đọc những chữ mờ nhạt ghi trên hòn đá. Dòng chữ được khắc bằng tay, ngoằn ngoèo và xiêu vẹo.

“Thị trấn… của những kẻ mất đi linh hồn?” Con bé nghiêng đầu vẻ khó hiểu.

Lily đưa tay, sờ vào hòn đá. Cảm giác mát lạnh, nhẵn thín dễ chịu truyền đến. Nếu không để ý kỹ càng, nhìn nó chẳng khác gì những hòn đá thông thường.
Phá vỡ.
Lily thì thầm niệm chú. Vì cô đã khống chế lực phát nổ, nên sức công phá không mạnh mẽ như khi Ingrid dùng. Sức mạnh của thần chú, một phụ thuộc vào phép thuật người sử dụng sở hữu, hai là ý niệm của người sử dụng. Hòn đá rung lên mãnh liệt, rồi dần dần nứt ra. Những vụn đá rơi lả tả, để lộ vật được che giấu bên trong. Quả là một lớp vỏ nguỵ trang hoàn hảo.

“Cái gì thế?” Ingrid vừa lại gần vừa hỏi.

Bên trong, đó là hai hình nhân được tạc sơ sài bằng gỗ mục, dán các lá bùa viết đầy thần chú. Rải rác trên thân chúng là những vệt máu khô đã ngả màu nâu sẫm.

“Đây là yểm bùa.” Lily hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh đổ ra. “Và còn là phép thuật nguyền rủa bị cấm.”

Ingrid cúi đầu, lắp bắp. “Hai hình nhân này…”

Con bé im bặt, trỏ vào nét khắc hằn đậm trên thân hai hình nhân bị khuất sau những lá bùa. Nó thấy sống lưng mình lạnh toát. “Ingrid”, “Lily”, lần lượt từng con một.

Lily kéo tay Ingrid, lùi thật xa khỏi hòn đá quái gở, nơi giấu kín hai hình nhân nguyền rủa.

“Chạy thôi.” Cô rít qua kẽ răng.

Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng.

Không phải cái gì khác, đây chính là xiềng xích thứ hai hội đồng phù thuỷ tối cao đã sắp đặt, dành riêng cho cả hai người họ.

__________________________________________​

Dù cho Ingrid có cố gắng thế nào, con bé cũng không thể bay lên vượt quá mặt đất hai mươi mét.

“Chết tiệt!” Nó đáp xuống, rồi bật một cú nhảy lấy đà, lao lên không trung như con chim ưng tìm thấy mồi.

Nhưng vô dụng. Như thường lệ, Ingrid lại bị va đập đau điếng bởi một vách ngăn vô hình.

Lily ngăn con bé lại. “Có lẽ chúng ta không thể thoát khỏi đây ngay đâu. Đừng phí sức nữa.”

Nơi này đã được một kết giới trong suốt bao trùm, phủ lên toàn bộ thị trấn, chỉ để giam giữ hai cô gái.

Ingrid ngồi phịch xuống đất.

“Mẹ nó, em thề bao giờ em ra được khỏi chỗ này, em chắc chắn sẽ tìm đến Elysiar đốt rụi toà nhà của hội đồng phù thuỷ.”

“Ừ, chị sẽ đi cùng em cùng với vài can xăng và dầu hoả nữa.” Lily hưởng ứng.

Bỗng nhiên, Lily cảm nhận được một cỗ hơi thở khẽ khàng nhưng đầy nguy hiểm. Nó núp trong những góc khuất mà cả hai người không thể nhìn đến, chậm rãi từng bước một rút ngắn khoảng cách. Đối với Lily, linh cảm là một thứ có sự chính xác tuyệt đối.

Cô quay phắt lại. Cảm giác rờn rợn đó biến mất ngay tắp lự.

Ingrid ngoái đầu, hỏi bằng giọng nghi hoặc. “Lily?”

“Không có gì đ…”

Đột nhiên, từ phía sau hai cô gái, một xác sống nhào đến bằng tốc độ đáng kinh ngạc.

Ingrid thét lên kinh hãi, khi vừa quay lại, đập vào mắt con bé là khuôn mặt tởm lợm đã phân huỷ gần hết. Lúc nhúc dòi bọ, bốc mùi hôi thối và eo, cái thứ gì đang lủng lẳng giữa hốc mắt của nó kia? Bẩn thỉu!

Theo phản xạ, Ingrid tóm vai Lily, gấp gáp lùi lại, vừa kịp thoát khỏi cái mồm lởm chởm hàm răng mọc ngược đang mở ra hết cỡ. Chân con bé nhũn ra, và nó cảm giác rõ cơn buồn nôn đang cuồn cuộn trào lên từ cổ họng.

Xác sống đó đã đến gần cả hai tự lúc nào, một cách lẳng lặng và âm thầm.

Một cầu lửa mang sức nóng cực độ được Ingrid quăng đến. Nửa cái đầu của nó lập tức bị thổi bay, chỉ còn lại cái cổ họng vẫn đang há ra, trơ khấc. Thân người con xác sống giật giật, lung lay, rồi đổ ập xuống.

Tất cả mọi việc xảy ra trong vẻn vẹn vài giây ngắn ngủi.

Ingrid thở hổn hển, mồ hôi đã túa ra đầy trên trán. Con bé quệt trán, khó khăn phun ra vài từ ngắn ngủi. “Hốt cả hền!”

Lily cũng giật mình không kém, nhưng so với Ingrid, cô có thể lấy lại bình tĩnh nhanh hơn. Và hơn ai hết, cô hiểu rõ rằng, xác sống kia chỉ là kẻ mào đầu xấu số.

Phía xa xa, chỗ của những ngôi nhà mục nát, hàng trăm, hàng nghìn những xác sống đang vật vờ tiến đến. Không một tiếng động. Chỉ có sự u ám lan toả, và đôi mắt không-còn-nguyên-vẹn của chúng hằm hằm nhìn về cả hai.

Ingrid nấc lên một tiếng, núp sau lưng Lily, mặt tỏ vẻ ghét bỏ thấy rõ.

“Mẹ kiếp! Quỷ tha ma bắt những lão phù thuỷ già kia đi!” Lily nghiến răng trèo trẹo.

Hơn hai trăm năm bị giam giữ trong toà tháp đã làm đầu óc Lily mụ mị. Giờ thì, cô cần phải tỉnh táo để thoát khỏi chỗ quỷ quái này trước, rồi sẽ tính sổ với bọn chúng sau. Có lẽ những kẻ đó sống trong yên bình quá lâu rồi, đến mức quên mất lúc cô nổi cơn thịnh nộ là như thế nào.

Vậy hãy để Lily nhắc lại cho họ nhớ, tại vì sao mà cô được toàn Phanstama xưng tụng là phù thuỷ của Tạo hoá.

“Ingrid.” Lily mở miệng, khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm bí ẩn. “Đã bao lâu rồi em và chị không giải phóng toàn bộ sức mạnh nhỉ?”

Ingrid làm bộ suy nghĩ: “Hừm… Rất lâu rồi ấy.”

“ Nếu bọn chúng thực sự có thể nhốt chúng ta lại bằng mấy thứ tạp nham này, vậy thì thử xem nào.” Giọng cô cất lên, đầy kiêu ngạo và tự tin. Cô hoàn toàn có quyền để kiêu ngạo.

Những quả cầu lửa hừng hực cháy lần lượt xuất hiện sau lưng Ingrid.

“Nên giãn gân cốt một chút thôi.” Con bé duỗi vai, bẻ tay rắc rắc, sẵn sàng cho cuộc ẩu đả trước mắt.

Trời đang hửng nắng bỗng tối lại. Dưới sự điều khiển của Lily, sấm chớp kéo đến cùng những đám mây nặng trịch. Chúng xé rách không gian bằng tiếng rít gào giận dữ đầy quyền uy, và nhằm thẳng về phía đội quân xác sống đông hơn kiến cỏ mà lao đến. Sấm và chớp giật tung bầu trời đang nhiễm một màu đen kịt.

Những quả cầu lửa nhỏ có, lớn có lượn lờ xung quanh lũ xác sống, thiêu rụi kẻ nào dính phải nó. Sấm sét cuốn chúng vào vòng xoáy điên cuồng của ánh sáng, biến những xác sống thành những cột thu lôi di động. Ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên, dẫn đường cho sấm sét đánh tới, tạo thành một sự kết hợp hoàn hảo và hài hoà giữa hai yếu tố sức mạnh.

Không tốn nhiều thời gian, quân số của chúng đã bị thiệt hại hơn một nửa.

Những ngọn lửa đột ngột biến mất. Nói đúng hơn, chúng tan thành làn khói xám xịt, và bay trở lại đằng sau lưng của Ingrid, tụ lại thành một cột lửa cao hơn năm mét.

“Số lượng áp đảo ư? Vậy tao sẽ lấy số lượng địch số lượng.” Ingrid nhếch mép, nhấc tay lên vung một đường cong mềm mại.

Lửa tách ra, biến thành rất nhiều những ngọn lửa hình người. Nếu chỉ nhìn từ xa, nom lửa của Ingrid y hệt những con người thật đang vận bộ giáp đỏ rực lửa. Sấm chớp rền vang. Vô số tia lửa điện được Lily dùng phép thuật phóng xuống, trở thành các món binh khí trong tay đoàn quân lửa.

“Những thể loại xấu xí như thế này, phải diệt.” Lily chốt lại bằng một câu ngắn gọn.

Cả hai phe cùng hùng hổ xông đến cắn xé lẫn nhau.

Nhưng, khoảnh khắc hai cô gái tưởng phần thắng đã thuộc về họ, thì một tình huống ngoài dự liệu xảy ra.

Đội quân bằng lửa của Ingrid co lại, rúm ró như đang chịu một nỗi đau đớn khủng khiếp, rồi dần dần tắt ngóm.
Những xác sống đang bị áp đảo bỗng vùng dậy, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Phía sau chúng, một bóng đen đang đứng, lặng lẽ quan sát cách mà mọi thứ diễn ra.

Ingrid và Lily không biết hắn đã làm như thế nào để chế ngự phép thuật của cả hai, song họ biết chắc một điều rằng, hắn là kẻ đầu sỏ chi phối lũ xác sống.

Gió đã nổi lên.
Hãy giữ im lặng, vì mọi chuyện đều chỉ vừa bắt đầu thôi.


Hết chương 2.
.
.
.​
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
2546485slklj86kos.gif


Chương 3.
Nàng công chúa bị giam cầm
26864855663_5ec1785aee_z.jpg

Cả Lily và Ingrid đều không nói lời nào.

Bóng đen kia tựa hồ biết rằng mình đã bị phát giác, quay người bỏ chạy.

Ngay tức khắc, không chần chừ dù chỉ là một giây phút, cả hai cùng nhảy vọt về phía trước, nhịp nhàng như con thú dữ đi săn đã tìm thấy mục tiêu.

Sấm chớp vẫn lũ lượt kéo đến, ngày một nhiều. Theo từng chuyển động lẹ làng của hai cô gái, lửa và sấm sét hất tung những con xác sống đang nhăm nhe định cản đường. Nhấn chìm chúng trong màu lửa bừng lên ngạo nghễ. Xé toạc thân xác chúng ra bằng cơn cuồng nộ của sét. Ca lên bài ca điên loạn, quyện cùng vũ điệu ác liệt của cuộc chém giết, để đặt những nét bút đầu tiên cho sử thi về những con người mang đầy quyền năng. Giữa những tiếng gào thét chói tai như vọng lại từ địa ngục, đích đến của cả hai chỉ nhằm đến duy nhất một kẻ. Đội quân xác sống chỉ là lũ tay sai vô tri vô giác, chúng hoàn toàn không có sức đe doạ đối với Lily và Ingrid. Nhưng kẻ đứng đằng sau điểu khiển chúng thì khác. Hắn rất có thể là điểm mấu chốt giúp cả hai thoát khỏi cái bẫy hiểm độc này.

Một xác sống ngoan cố đột nhiên nhào đến trước mặt Ingrid, vươn tay toan tóm lấy chân con bé.

“Mẹ mày, cút ngay!” Sẵn cơn bực bội, Ingrid dồn toàn bộ sức mạnh sút thật lực lên vai phải của nó.

Con xác sống ngã ngửa ra sau, thân người lộn một vòng, nặng nề nện xuống mặt đất. Nó nằm im trong giây lát, rồi lại vùng vẫy định bò dậy. Dai hơn đỉa đói! Ingrid quật tay. Một mũi tên lửa vùn vụt phóng xuống, vẽ một đường thẳng mạnh mẽ găm sâu vào tim con xác sống, chặn đứng toàn bộ hoạt động của nó. Chỉ một mồi lửa, và giờ nó biến thành ngọn đuốc ngùn ngụt cháy.

Lily đã vượt lên trước, tiếp tục truy tìm tung tích bóng đen bí ẩn. Ingrid khó chịu quẹt mũi vì bị bỏ lại. Miệng lẩm bẩm vài câu chửi, con bé vỗ mạnh đôi cánh lửa sau lưng, nhanh chóng tăng tốc đuổi theo.

Kẻ điều khiển lũ xác sống vẫn vừa chạy vừa trốn. Hắn len lỏi qua các dãy nhà xen kẽ nhau, khôn ngoan lẩn vào những khúc quẹo hóc búa, vội vã nhảy ào qua những ô cửa sổ trống hơ trống hoác và dẫm tung lớp bụi bặm. Linh hoạt, lanh lẹ. Bầu trởi đen kịt với bóng tối phủ đầy chẳng thể ngăn cản hắn. Như con chuột nhắt đã quá quen thuộc với những hang hốc ẩm thấp, tối tăm thuộc về mình, hắn tránh xa bàn tay của những kẻ truy đuổi một cách dễ như bỡn.

Không một tiếng động nào cất ra từ bóng đen bí ẩn. Chỉ có những âm thanh nối tiếp vội vã va vào nhau của cuộc đuổi bắt ráo riết. Chạy, chạy và chạy mãi.Như thể, hắn đang cố gắng dẫn Lily và Ingrid đến với hang ổ của mình.

Gió đã ngừng. Những cái bóng di chuyển liên tục đổ dài lên mặt đất.

Không biết từ lúc nào, phía sau kẻ điều khiển lũ xác sống chỉ còn lại một mình Lily. Bởi không một lần ngoảnh đầu lại, hắn vẫn không mảy may hay biết. Hắn nhanh nhẹn rẽ vào một con ngõ. Nhưng lần này, không còn đường nào dành cho con chuột nhắt giỏi chui lủi này nữa.

Ingrid, nhờ sử dụng kết giới để ẩn thân, đã bám theo Lily và bóng đen bí ẩn từ trên cao suốt cả quãng đường chỉ để chờ cơ hội. Chặn mọi đường lui của hắn, con bé đáp xuống mặt đất nhanh như cắt. Lửa bùng lên, soi sáng mọi ngóc ngách của con ngõ bé xíu.

“Giờ thì, xem mày chạy đi đâu nào?” Ingrid nhìn kẻ điều khiển lũ xác sống bằng sự đắc ý không thèm che giấu.

Cả hai cùng bước đến, chậm rãi áp sát con mồi. Lưới được giăng, và kẻ điều khiển xác sống đã ngoan ngoãn nhảy vào đó một cách hoàn hảo.

Không chút nao núng vì bị chặn ngang hông, hắn dậm chân xuống đất, mượn đà nhảy lên cao. Trong con ngõ với chiều ngang chỉ rộng chừng hơn một mét, kẻ điều khiển xác sống thuần thục bám vào bức tường gạch, leo thoăn thoắt.

Ingrid trợn tròn mắt nhìn hắn, kèm theo cả một chút ghê tởm. Ai đã sinh ra cái loại quái thai này thế này?

Suốt từ nãy đến giờ, Lily không hề buông lỏng cảnh giác. Vì vậy, khi bóng đen bí ẩn leo lên tường điêu luyện như một loài bò sát lành nghề, cô nàng đã lập tức quăng tặng hắn một món quà “nho nhỏ”. Không có tác dụng gì nhiều, chỉ là một câu thần chú theo đuôi gần giống như bom hẹn giờ mà thôi. Có điều trước khi cô tìm hiểu rõ về hắn và cái kết giới lớn xác chết tiệt này, cô sẽ không để nó phát nổ.

“Ingrid, tiếp tục đuổi theo…” Lily lên tiếng giục giã, nhưng không có tiếng đáp lại.

Tự lúc nào, sự câm lặng bất thường đã chiếm hữu cả thị trấn bỏ hoang, báo hiệu trước cho một điềm không lành.

“Ingrid?”

Chỉ còn lại Lily trong con ngõ hẹp, một mình.

Cô gái nhỏ với đôi cánh bằng lửa hừng hực bốc cháy đã đột ngột biến mất, không một chút dấu vết.

***​

Chẳng rõ đã bao lâu thời gian trôi qua. Ingrid cảm giác như mình đã ngủ thoả thích cả giấc ngủ dài thật dài, cho đến lúc một thứ âm thanh chói tai lôi con bé dậy, thô bạo ghim sâu vào óc nó.

Nếu mục đích của kẻ đánh thức là chọc tức Ingrid, thì hắn thật sự rất thành công. Chỉ cần liên quan đến giấc ngủ ngàn vàng của bản thân, con bé sẽ lập tức lắc mình trở thành một hung thần huỷ diệt. Khi cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm, nó sẵn sàng đào xới, lật tung cả thế giới này lên, hất bay tất cả mọi thứ xuống địa ngục. À, trong trường hợp nó đủ khả năng làm thế trước đã.

“Mẹ kiếp, không cho ai ngủ à?” Con bé cáu bẳn tuôn ra một tràng chửi rủa độc địa, rồi bật phắt dậy, định phang cho kẻ đã đánh thức mình vài quả cầu lửa ra trò. Giây phút lửa liếm sạch mớ tóc trên đầu hắn, hay thui khét da thịt hắn bằng chín thì thôi, có lẽ hắn sẽ nhớ kỹ điều này, rằng tuyệt đối không được phá hỏng giấc ngủ của người khác.

“Tỉnh rồi đấy à?” Một giọng nói khàn đục đáp lời cô gái nhỏ, nghe thật xa xăm. Ingrid không thể tìm được người cất lên giọng nói đó, nó như thể phát ra từ tất cả mọi nơi, rồi vang vọng lại trong căn phòng.

Đây là đâu thế nhỉ?

Con bé đưa tay dụi mắt, liếc nhìn xung quanh.

Nó đang ở trong một căn phòng… kỳ lạ. Phải nói là rất khó tả, và thật sự không phải gu ưa thích của Ingrid. Mặt sàn được trải thảm lông cừu, mềm mại như nhung. Tấm rèm cửa viền đăng ten cầu kỳ thả xuống, duyên dáng, e ấp như một cô tiểu thư dịu dàng với lớp ren trắng muốt. Ở góc phòng là một giá sách gỗ lim lớn trang trí bằng nơ bướm xếp đầy ắp những quyển sách lớn nhỏ. Lúc này, Ingrid đang nằm trên một chiếc giường màu be cỡ lớn xếp đủ các loại gối lông vũ êm ái. Sau khi ngắm nghía rõ mọi thứ có trong phòng, vẻ mặt kì dị của con bé có thể so sánh với hồi trước, lúc mà nó vô tình nuốt nhầm phải con sâu trong bát súp ngô ngon lành.

Nó cảm giác như mình bị quăng vào một xứ sở màu hồng chỉ dành riêng cho những nàng công chúa. Con bé nhớ rõ ràng, mình đang đứng trong con ngõ hẹp ở thị trấn chết tiệt đó, chuẩn bị đuổi theo kẻ lạ mặt bí ẩn, nhưng giờ thì nó lại thức dậy ở chỗ quái quỷ nào đây?

“Ingrid?” Giọng nói kia lại tiếp tục cất lên như tiếng gõ tay vào một bức tường rỗng, đều đều và trầm đục. "Đó là tên của ngươi, đúng không?"

Ingrid định thần lại. Nó cảnh giác quắc mắt lên, nhìn khắp căn phòng. “Ai đấy?”

“Hừm, quên nhau mau thế. Không nhớ người đã bị các ngươi đeo bám mãi không buông tha à?”

Kẻ điều khiển lũ xác sống?

Con bé ngẩn ra, sững người vì ngạc nhiên. Nhưng nó còn chưa kịp đáp lời, thì kẻ lạ mặt đã nói tiếp. “Cảm giác sống trong căn phòng như một vị công chúa thế nào? Hãy tận hưởng nhé, vì đó là nơi ngươi sẽ ở cả-đời-này.”

Tiếng cười khùng khục đầy chế giễu vang khắp phòng.

“Cái gì?” Ingrid gào lên giận dữ. “Đừng có tưởng rằng nơi bé như lỗ mũi này có thể nhốt tao, khốn kiếp!”

Lửa bừng lên từ hai bàn tay của cô gái nhỏ. Ingrid siết chặt nắm đấm, vung tay vào không khí. Những quả cầu lửa được phóng đi, nhưng lạ thay, không có bất cứ cái gì xảy ra cả.

“Chà chà, đừng có nóng nảy thế. Ta đã rất kỳ công để tạo ra toàn bộ nơi đấy, ngươi nên biết quý trọng hơn đi. Đừng tự cho rằng bản thân tài giỏi nhé, với thứ lửa đó, thậm chí còn không đủ để đốt bếp lò.”

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Cô gái tóc vàng kim vẫn tiếp tục sử dụng lửa, hết sức cố gắng trong việc phá vỡ căn phòng diêm dúa. Tiếc là, mọi sự kiên trì của Ingrid đều không đem lại kết quả gì. Bằng cái cách chết tiệt nào đó, gã trai điều khiển lũ xác sống đã khiến căn phòng không phải chịu ảnh hưởng từ sức nóng khủng khiếp do lửa của Ingrid mang đến. Mỗi khi lửa sắp chạm vào nơi nào đó trong phòng, chúng lại tự động trở thành những làn khói xám, tiêu tán đi hết. Căn phòng vẫn vẹn nguyên như cũ, như thể ngọn lửa của Ingrid chưa từng xuất hiện.

Ingrid bắt đầu thấy nản. Nó nhào xuống chiếc giường công chúa đầy những diềm đăng ten trang trí, nằm bất động. Nếu chơi đẹp không được, nó đành phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài thôi. Ingrid nhếch khoé miệng. Vùi sâu người vào những chiếc gối nhồi đầy lông vũ, con bé che khuôn mặt mình khỏi con mắt soi mói của bóng đen bí ẩn, giả đò như đã bất lực trước sự giam giữ của hắn.

Lily? Chị đang ở đâu thế?

Những ngón tay mảnh dẻ của Ingrid chạm vào chiếc khuyên dài đính đá quý bên tai trái. Một thời gian khá lâu về trước, lúc trận chiến giữa họ và hội đồng phù thuỷ tối cao vẫn chưa xảy ra, trong lúc rảnh rỗi, Ingrid và Lily đã cùng nhau tạo ra nó. Sau khi bỏ công nghiên cứu rất nhiều các tài liệu quý hiếm sưu tầm được, Lily có thể phong ấn một chút năng lực đọc suy nghĩ của cô vào đó, còn Ingrid chịu trách nhiệm chế tác. Ingrid đeo ở tai trái, còn Lily là bên tai phải. Chiếc khuyên làm tăng mối liên kết giữa cả hai theo đúng nghĩa đen, với nó, cho dù có ở bất cứ nơi nào đi chăng nữa, họ đều có thể liên lạc với nhau bằng suy nghĩ.

Chẳng mấy chốc, Ingrid đã nhận được hồi âm.

Câu đó chị hỏi em mới phải. Tự dưng biến đâu mất thế hả? Hình như chị bị giăng trong mê cung rồi, tạm thời không ra được.

Em thì bị kẻ sai khiến lũ xác sống kia bắt đây này, kêu cái gì.

Con bé thả lỏng người, để cảm giác mềm mại của những chiếc gối lông vũ bao bọc lấy mình. Thực ra bị nhốt vào thế này cũng không tệ, nó hí hửng nghĩ thầm. Nếu Lily biết suy nghĩ của Ingrid bây giờ, chắc chắn trăm phần trăm cô nàng sẽ sút cho nó một phát nổ đom đóm không thấy Tổ quốc đâu.

Em ăn gì mà ăn hại thế?

Ingrid tưởng Lily ít ra cũng mở miệng an ủi nó một chút, ai ngờ cô nàng thở ra một câu đầy kỳ thị.

Ăn hại thì cũng là em của chị, do chị dạy dỗ cả thôi nhé. Đừng có khinh nhau. Nó cáu tiết đáp trả, tay vò nát phần ga giường tội nghiệp bên dưới.

Xì, đầu chỉ để mọc tóc. À mà Ingrid, chị thấy chỗ em bị nhốt rồi này. Ai có gu thẩm mỹ thảm hoạ vậy? Em thử tấn công chưa?

Ờ, đã thử và không thành công. Chị mới chỉ nhìn thấy thôi đấy, em còn đang phải ở trong này đây. Con bé nhún vai, dài giọng trả lời. Vì Lily có thể nhìn xuyên thấu nên chuyện cô nàng thấy được căn phòng, Ingrid cũng không lấy gì làm lạ.

Lại lần nữa xem nào, nhưng lần này, phải đốt rụi tất cả luôn ấy. Chị phải tìm cách thoát khỏi mê cung này đã, em tự xoay xở đi.

Ingrid cảm thấy hơi khó hiểu trước lời gợi ý của Lily, nhưng vẫn quyết định làm theo. Con bé ngồi dậy, thở ra một hơi dài, rồi nhắm mắt hít vào thật sâu. Ok. Nó mở mắt ra, môi vẽ một đường cong đầy tự tin.

“Sao thế, chưa bỏ cuộc à?” Kẻ điều khiển lũ xác sống huýt sáo, cợt nhả lên tiếng.

Ingrid khinh khỉnh bỏ ngoài tai sự quấy nhiễu phiền toái của hắn. “Nghĩ tao bỏ cuộc dễ dàng thế sao?”

“Một cô công chúa thì phải ở trong khuê phòng đợi chàng hoàng tử đến cứu, rõ chưa? Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho đứa con gái đi cùng ngươi sẽ nhanh tìm ra chỗ này, và đấu một trận tử chiến với ta - kẻ canh giữ lâu đài cho nàng công chúa.”

“Mẹ kiếp, mày có nghĩ là mày có vấn đề với mấy tư tưởng lệch lạc đấy không?” Ingrid cất giọng cười nhạo báng. “Tao không phải một ả công chúa yếu đuối ngày ngày mơ mộng hão huyền và chỉ biết chờ đợi cái kết hạnh phúc mãi mãi về sau. Ngoáy cái tai mày mà nghe cho kỹ đây, đồ óc bã đậu, bà nội mày là phù thuỷ!”

Ngay sau lời tuyên bố hùng hồn đầy tự tin của Ingrid, lửa trùm lên toàn bộ cơ thể con bé. Ngọn lửa thuần một màu tím thẫm có sức tàn phá vô hạn, mạnh gấp nhiều lần thứ lửa bình thường Ingrid vẫn hay sử dụng. Mặc dù mang hiệu quả lớn như vậy, nhưng Ingrid không thường xuyên sử dụng, bởi nó quá mạnh. Chỉ cần lơ là một giây thôi, ngọn lửa tím hung tàn hoàn toàn có thể quay lại thiêu đốt chính chủ nhân của nó bằng cơn đau đớn tột cùng. Mọi thứ nó biết làm chỉ là phá huỷ mọi thứ. Lily đã nhận xét như thế và dặn dò Ingrid đừng nên dùng đến nếu không phải trường hợp bất khả kháng.

Những tiếng lao vùn vụt trong không khí vang lên đầy thô bạo phủ khắp căn phòng. Ngọn lửa màu tìm đã rất lâu rồi không được triệu hồi, và thậm chí, Ingrid có thể cảm nhận rõ cơn phấn khích đỉnh điểm của nó đang nhảy loạn lên ở lồng ngực mình cùng tiếng cười khoái trá.

Tàn phá mọi thứ đi, huỷ diệt tất cả đi! Nhuộm đen vạn vật trong sắc màu tuyệt đẹp của lửa, để những đoá hoa lửa rộ nở biến chúng thành tro!

Nó thôi thúc, thì thầm bên tai con bé bằng những lời mời gọi ngọt ngào đầy dụ dỗ.

Mồ hôi ướt đẫm lưng áo Ingrid. Mỗi một giây, một phút duy trì ngọn lửa thô bạo tiêu tốn rất nhiều năng lượng, và ngọn lửa cũng tác động không nhỏ lên con bé. Nhưng may là gợi ý của Lily thật sự có tác dụng. Ingrid đã thử tấn công căn phòng từ khắp mọi phía và hiệu quả diễn ra rõ rệt. Ngọn lửa màu tím hả hê đốt trọn tất cả. Chỉ trong một cái chớp mắt, những thứ bị nó chạm đến đều hoá thành tro tàn.

Chỉ một chút nữa thôi, Ingrid tự nhủ. Mình sẽ nhanh nhanh ra khỏi căn phòng này và đập cho tên khốn kiếp kia một trận nhừ tử.

Lửa đã thiêu rụi toàn bộ căn phòng. Lúc này, dường như nó đang chuyển sự hứng thú đến không gian xung quanh - một khung cảnh ảo mà kẻ lạ mặt đã dựng nên và nhét Ingrid vào.

Trước khi không gian méo mó, vặn vẹo đó vụt tắt khỏi tầm nhìn Ingrid, đưa cô gái nhỏ trở lại với thực tại, nó đã kịp thó một cái gối lông vũ theo cùng. Làm gì thì làm, tuyệt đối không được ngược đãi bản thân, đó là điều mà Ingrid luôn tâm niệm.

Hết chương 3.
.
.
.​
 
Bên trên