Thế đời ngược ngạo. Hễ người thân trong gia đình chết thì khóc lóc xem như thể hiện sự thương yêu, luyến tiếc tượng trưng cho tấm lòng hiếu thảo. Nhưng than ôi, ví dụ người mẹ chết mà con cái lóc bù lu mà than rằng: Mẹ ơi! Mẹ chết rồi lấy ai lo lắng cho con, lấy ai tâm sự cùng con, lấy ai quan tâm đến con, lấy ai thương yêu con,... Trời ơi! Mẹ chết mà sao cứ than trách cho con, cùng con, thương yêu con,... Vậy thì ta thử nghĩ suy lại là người con có ích kỷ chỉ biết lấy mình thôi hay không, có hiếu thảo hay không? Người con tự thương chính nó, tự tủi thân chính nó đó vậy mà không biết rằng mẹ mình chết ấy là giải thoát cái nợ trần gian, khỏi phải cực nhọc đau đớn bệnh tật đó sao. Ta phải vui cho mẹ mới phải, giống nhưng ngày xưa Trang Tử mẹ chết mà ông chỉ cười không khóc. Đời nay giả dối lắm.