Chuyển nhà có ma - Hoàn thành - Hoàng Quan Dương

Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Tên truyện: Chuyển nhà có ma Australia
Tác giả: Hoàng Quan Dương
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Hoàn thành
Lịch đăng: Đủ chương
Thể loại: Truyện kinh dị
Độ dài: khoảng 14.000 ngàn từ
Giới hạn độ tuổi đọc: 16 tuổi trở lên
Lời giới thiệu:
Một chàng trai trẻ tên Hoàng đi du học Australia (Úc) bị mất liên lạc với người quen hứa đón ở sân bay Melbourne. Tình cờ anh gặp Nhung tại sân bay, nhà của Nhung còn trống một phòng nên ngỏ ý mời Hoàng về ở. Khi ở đây Hoàng nhận ra thái độ bất thường của những người trong căn nhà mới thuê bị ma ám. Sau hàng loạt chuyện kì lạ xảy ra trong căn nhà lúc nửa đêm Hoàng và Nhung quyết định tìm ra nguyên nhân và uẩn khúc trong ngôi nhà nơi xứ người để yên tâm học hành. Câu chuyện lột tả chân thực cuộc sống bên nước ngoài của du học sinh Việt Nam nơi đất khách, những góc khuất về cuộc sống du học xứ sở chuột túi.


Mục lục: Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5 --- Chương 6 --- Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 1: Nhập gia
Tuổi trẻ đi du học tôi nghĩ không biết may mắn hay là cơ duyên đưa tôi qua Úc. Cầm chiếc vé máy bay mà tâm hồn lâng lâng, ngồi trên máy bay mở những thiệp chúc thượng lộ bình an, mở mảnh giấy của bà nội dặn dò: “đi đâu có thờ có thiêng có kiêng có lành cháu nha, khi đi ngủ nhớ không được để ghế trống hướng về phía giường đâu đó, không là ma nó bắt mất thì khổ”. Tôi nghĩ ôi dào bà cứ lo xa, bên trời tây làm gì có quỷ thần tâm linh. Hồi còn ở nhà, bà hay dặn: “khi ngủ điều tối kị là để chiếc ghế không ai ngồi quay mặt về phía giường mình trong đêm, vì ghế để không sẽ khiến vong linh, cô hồn ngồi lên và nhìn người nằm trên giường cả đêm, nếu thức giấc nửa đêm mà nhìn thấy bóng người trên đó, thì sẽ bị ma nhập hoặc nặng hơn bắt đi theo hại cho tới chết”. Thời đại này rồi ai còn tin vào mấy điều đó nữa, dẫu biết tâm linh đã có từ ngàn xưa, tin vào tâm linh hay không thì tùy thuộc vào mỗi chúng ta, nhưng có gặp được ma hay không thì lại là còn tùy vào duyên. Tôi là Hoàng lần đầu tới Úc du học, mang theo kì vọng không chỉ được học kiến thức sách vở mà còn được khám phá nhiều điều mới lạ nơi đây. Nhưng ngay ngày đầu tiên những điều kì lạ chỉ có trong truyện ma đã xảy ra một cách trùng hợp dưới sự chứng kiến của tôi, một người đã không tin vào tâm linh nhưng cuối cùng phải thay đổi suy nghĩ, ma là có thật.

Chiều Melbourne, tiếng điện thoại tút tút. Tôi không thể liên lạc được với bà cô Việt kiều người bạn mẹ tôi đã nhờ từ Việt Nam để thuê phòng. Nửa năm trước trong một lần họp lớp hè mẹ tôi đã nói chuyện với một bà cô mắt xanh đỏ Việt kiều Úc rằng tôi muốn đi du học. Vì không có họ hàng bên Úc nên mẹ nhờ bà cô việt kiều Úc lo chỗ ăn, chỗ ở lúc mới sang bỡ ngỡ. Mẹ xin được số điện thoại cô ấy rồi nói rằng khi xuống sân bay Melbourne tôi gọi cô ấy sẽ ra đón và về nhà cô ở tạm vài hôm. Vậy mà giờ tôi gọi mãi không có ai đầu kia nghe máy. Tôi chẳng biết có sai số điện thoại không nữa, nhưng chính cô việt kiều kia ghi cho tôi số điện đó mà. Tôi thất vọng và lo lắng trả lại điện thoại di động cho một ông tây, vừa tôi mượn gọi cho mẹ báo tin tôi đã xuống sân bay an toàn. Tôi hết sức hoang mang và không biết phải làm thế nào. Đôi ba câu tiếng Anh bập bẹ từ Việt Nam qua mà khó khăn lắm mấy ông tây mãi mới hiểu tôi đang gặp khó khăn không người đón, tôi thực sự thấy làm thấy vọng về khả năng học tiếng anh của tôi, nói tây cũng không hiểu. Bỗng thấy một cô bé mái tóc bạch kim, dáng người cao và mảnh khảnh có chiếc vali màu hồng nhìn tôi chằm chằm như đang tỏ ra lắng nghe câu chuyện của tôi. Tôi bất chợt nhìn cô gái rồi nghĩ chắc cô ta đang nhìn người nào đó phía sau mình, rồi tôi liền nhìn lại thì thấy cô đi về hướng tôi nở một nụ cười tươi và nói: “chào anh em tên Nhung, anh cần giúp đỡ gì không?”. Tôi nghe tiếng Việt vang lên ở sân bay Melbourne mà gần gũi đến lạ thường, ngay lúc này đây tôi cần sự giúp đỡ, tôi nghĩ sao con gái bên này cởi mở và tốt vậy, chủ động tới nói chuyện cơ đấy, để thể hiện sự tôn trọng tôi liền niềm nở hỏi cô bé rằng: “chị là người Việt Nam ạ, may quá em gặp chị ở đây”. Cô gái liền thay đổi sắc mặt cau mày nói: “chị chị cái gì mà chị, em nhìn già lắm sao, dạ!!! Em tên Nhung, em là người Việt Nam ạ, em vừa có nghe chuyện của anh có đúng là anh mới sang đúng không vậy, không tìm được chỗ ở hả, nhà em còn một phòng trống anh có muốn về ở không, anh mới qua lần đầu hả mà tính ở vùng nào, anh học trường nào thế”. Tôi ngẩn người ra vì cô bé hỏi tôi một hồi không cần lấy hơi, tôi chỉ nói: “anh học trường đại học Monash, em ạ”. Nhung nói: “vậy cũng không xa nhà em lắm, nhà em ở Springvale”. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện xã giao rồi chờ xe anh chủ nhà tên Đại đón về. Anh Đại tới, đúng như tên gọi anh Đại, người anh to thật, to bề ngang nhưng chiều cao l ại khiêm tốn, nổi trội là khuôn mặt với cặp lông mày đen rậm gần như đan liền vào nhau. Anh Đại tới chào hỏi khá thân thiện rồi cả ba lên xe về nhà. Tôi thiết nghĩ cứ về nhà Nhung ít bữa đã ổn định rồi tìm cô chú kia sau chứ gọi điện mà thấy tắt máy thì giờ khó cho tôi quá. Không liên lạc được với họ, tôi phải về nhà bé Nhung ở tạm thật rồi. Nhìn Nhung và anh Đại tôi thấy bên này lòng người tốt và ấm áp quá, không như những gì tôi nghe được trên báo chí viết về lòng người nơi xứ lạ, nào là bóc lột nhau, bốc phốt đòi nợ nhau, đánh ghen đe dọa nhau như trên internet đúng là mấy cái báo lá cải. Tôi cười xuông một mình, nhìn ra cửa kính xe ô tô thì thấy những ngôi nhà xinh xắn vuông vắn, với những thảm cỏ xanh, vườn hoa, hàng rào khung cảnh trước mắt tôi đẹp như trong phim Mỹ làm tôi thật bất ngờ. Lạ một điều, nhà ở nơi đây thấp hầu hết là một tới hai tầng, ít nhà cao tầng giống quê tôi nhưng nhà nào nhà ấy đều gọn gàng tươm tất. Tôi liền hỏi Nhung: “em ơi, bên này sao họ không xây nhà tầng hả em”. Nhung nhìn tôi và nói: “bên này không phải muốn xây là xây đâu, xếp gạch xây nhà kho thôi cũng phải xin giấy phép lên xuống các thứ ấy chứ, dần dần anh sẽ biết, nhà thấp nhưng được cái đầy đủ tiện nghi lắm, xíu nữa anh vào nhà mình thì biết”. Đang mải ngắm nhà thì bỗng xe dừng lại đột ngột, tôi giật mình thì anh lái xe nói là: “xin lỗi thắng gấp, anh mới có bằng lái xe xanh tạm thời thôi, đến nhà rồi mọi người”. Tôi vẫn đang ngượng ngùng về trình độ lái xe của bác tài Đại suýt nữa là tôi gục đầu vào người Nhung rồi. Nhung nói: “anh Đại đổi bằng liên tục ấy mà, dân điều kiện bị công an tước bằng suốt”. Anh Đại cười khì rồi nói: “chú em qua đây mấy bữa anh dẫn đi nhảy đầm nha, nhiều gái xinh tha hồ mà tán”. Tôi chẳng bận tâm, bước ra xe, thấy trước mắt là ngôi nhà tôi sẽ trú ở. Nó nằm trên ngã ba đường với hai hàng cây phong trụi lá. Nhà xây kiểu châu âu mái đen, tường gạch bạc màu, trước nhà là hàng rào lá cây rậm không được cắt tỉa xen lẫn những bụi xương rồng chặt chịt, cao ngang mặt người. Ngôi nhà lại nằm trên một bãi đất hoang lớn và tách biệt với các ngôi nhà xung quanh, tôi hỏi thì anh Đại nói: “khu này là khu nhà giàu đó chú em, chủ cũ ngôi nhà này thật biết chọn đất, họ xây nhà từ trước khi khu đất này tăng giá, anh mới mua lại giá siêu rẻ đấy”. Tôi nghĩ Đại hẳn là người giàu có. Nhưng điềm chẳng lành là, cố nội tôi hồi còn sống từng là một thầy phong thủy cao tay, trong nhà có rất nhiều sách Tàu cổ nói về phong thủy trừ tà trấn yểm. Tôi thì nửa tin nửa không. Không tin, vì tôi được mẹ dạy tư tưởng hiện đại từ sớm, thành bại nhân sinh tại mình chứ không phải tại trời. Còn tôi tin, bởi phong thủy có từ hàng ngàn năm, ông cha ta đã đúc kết ra và đôi khi rất đúng ngay cả khoa học hiện đại nhất cũng chưa thể giải thích nổi. Vậy nên tôi đọc sách phong thủy của ông nội để tham khảo dù trang đọc trang bỏ, tôi biết theo sách thì phong thủy tướng đất nhà này là đất xấu, mảnh đất ngay ngã ba có đường đâm thẳng vào là tối kị. Trong phong thủy, con đường có hướng chĩa thẳng vào nhà trên ngã ba sẽ mang theo luồng tà khí sẽ ảnh hưởng xấu tới gia chủ và mọi người trong gia đình. Tôi thấy có chút âm u nhưng lại nghĩ mình chỉ ở tạm thôi mà nên việc gì phải lo xa.

Chúng tôi khuân vác hành lí xuống, vừa bước vào sân thì tiếng quạ kêu inh ỏi, một bầy quạ đen đậu trên mái ngó xuống nhìn chằm chằm, tôi lấy làm lạ vì lần đầu được thấy quạ và nhiều tới thế. Quạ là điểm gở, quê tôi quan niệm rằng chỉ nhà nào có người sắp chết quạ mới đến đầu cổng nhìn vào cửa chính hoặc đậu trên mái nhà. Họ tin lắm, thấy một con đã sợ, sao giờ là cả một bậy quạ đen từ đầu tới chân thấy mỗi cái mắt trắng xóa, lạ thay một trong số chúng có đôi mắt màu đỏ máu cứ nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Nhìn thấy rợn người, tôi từng nghe bà kể thủa nhỏ bố tôi đang chơi bi ve ngoài sân bà đang ngồi nhai trầu ngoài hiên thấy một con quạ đen to bằng con mèo đậu trên cây me trước cửa nhà đang nhìn chằm chằm vào bố tôi, bà vội hô hoán cùng ông nội đuổi con quạ đi. Ông nội lấy đá ném trúng chân quạ đen, nó kêu lên tiếng thất thanh rồi bay tháo vừa bay vừa kêu éc éc, tiếng kêu nghe quái đản. Mấy ngày sau bố tôi bị thương ở chân vì ngã xe đạp khi đi học, thi thoảng bà tôi vẫn nhắc lại hôm đó may là ông nội đuổi nó đi được không là bố tôi mất mạng từ lúc ấy rồi chứ giờ lấy đâu ra tôi, khuyên tôi sau này phải ngoan, làm việc thiện tránh điều ác, sau đó ông nội làm cho bố tôi một chiếc vòng cổ, hình hoa hướng dương với lõi hoa có nút bấm nhỏ, hễ ấn là xòe ra hình bát quái. Khi tôi lên mười hai tuổi, bố tôi mất để lại cho tôi chiếc vòng cổ hộ mệnh. Giờ nghĩ lại chuyện bà kể với đàn quạ trước mặt hẳn là tôi có chút lo lắng, nhưng nhớ lời ông dặn về chiếc vòng cổ hình hoa hướng dương là vật phong thủy trừ tà nên tôi bớt phần sợ hãi. Phần về lời đồn quạ chực xác là có phần thổi phồng còn riêng tôi vẫn cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp, với tôi ở đâu chưa có khoa học ở đó người ta còn tin vào mấy điều tâm linh. Bỗng một tiếng hét lớn: “á á á, xì xì xì”, tôi giật mình quay sang thì ra anh Đại nhìn bầy quạ khua tay nói: “chúng mày tới làm phiền bọn tao à, tao cúng cho bọn mày rồi mà”. Tôi chẳng hiểu gì thì nhìn sang bé Nhung, một nụ cười gượng gạo đáp lại càng làm tôi khó hiểu thêm, tôi tự hỏi: “anh ấy nói gì vậy”. Tôi tự nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật, không làm điều gì sai trái nên tôi không tin vào quạ và ma quỷ chết chóc. Anh Đại lại nhìn lên bầy quạ với ánh mắt bực dọc nói: “quạ mẹ gì, đòi ăn tối ngày, kêu inh ỏi điếc hết tai”. Anh Đại nói với giọng hơi tục tĩu hậm hực làm tôi và Nhung phì cười. Bầy quạ bị đuổi vỗ cánh bay về sau nhà, tôi ngước nhìn theo thì chao ôi! Sau nhà là một cây cổ thụ rất to cao và um tùm lá. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một cái cây với tán lá che phủ to tới vậy, bự hơn cả mấy cây đa, cây đề quê tôi. Nhưng hi vọng chủ nhà này không mệnh thổ, vì thổ khắc mộc mà trong nhà có cây to thế này ắt sẽ có họa. Còn về bầy quạ làm tổ trên cây rồi xà xuống mái nhà đậu thôi, chứ chắc không phải điềm gở gì, tôi gạt đi nỗi lo lắng và cười một tiếng, rồi lấy hành lí theo anh Đại vào nhà.
Nhung vẫn đang xếp đồ ngoài sân, con gái nên nhiều đồ vặt. Anh Đại dẫn tôi vào nhà trước, nhân tiện giới thiệu một vòng nhà và phòng cho tôi luôn. Vừa mở cửa chính thì có một luồng tà khí xông ập lấy tôi bốc mùi rất hôi. Tôi vội quay mặt đi và lùi lại mấy bước, thấy bị ngạt thở và vội hắt xì một tràng, cổ họng tôi đau rát như có cái gì đó đang bóp lấy cổ không cho thở. Anh Đại thấy tôi có vẻ hoảng hốt nên hỏi: “em có sao không Hoàng? Nhung cũng vội chạy tới vỗ lưng và hỏi: “anh Hoàng ổn chứ”. Tôi cố lấy trấn tĩnh, chỉ gật gật đầu chứ chưa nói được, ngồi xuống thềm cửa hít thở vài hơi cho dần tỉnh lại người. Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó bất ổn trong mảnh đất này, và cả ngôi nhà này nữa. Nhung nói chắc là bị cảm gió thôi, ai cũng vậy mà không sao đâu. Nhung nói vậy nhưng cũng cảm nhận sự bất ổn trong ánh nhìn của tôi. Tôi bước vào nhà, giờ mới kịp nhìn không gian trong nhà, ngay trước mắt tôi là một dãy hành lang tối âm u đâm thẳng ra cái cửa sổ sân sau nhà, các bức tường được sơn màu đen. Thật lạ mắt vì trước giờ tôi quen kiểu nhà có phòng khách rộng rãi và sơn màu sáng để đón ánh nắng và làm tươi mắt ngôi nhà như quê tôi, không ngờ nhà lại sơn màu tối có lối đi nhỏ vừa đủ để hai người đi qua tránh nhau. Tôi vừa nhìn xung quanh vừa dọn đồ vào và hỏi anh Đại sao nhà bên này lối đi nhỏ và kín vậy anh Đại, thì anh đáp là do chủ nhà cố mở rộng và tận dụng phòng khách làm phòng ngủ cho thuê nên vậy, để tiết kiệm. Bây giờ tôi đã hiểu phần nào nhà kiến trúc hẹp vậy. Anh dẫn tôi quanh nhà luôn giới thiệu phòng ăn, phòng tắm, một cách niềm nở và khá là cẩn thận. Nhà thiết kế hình chữ T, phòng Nhung đối diện phòng tôi, phòng anh Đại cuối dãy hành lang một phòng gần cửa chính tôi không rõ của ai chỉ thấy treo biển “đừng làm phiền” còn phòng tắm và phòng bếp thì phía cuối nhà, phòng khách nằm bên phải. Phía góc phòng khách sau tôi thấy có một ngọn đèn cầy đang sáng yếu ớt rất ma mị. Trên tường phía sau cây đèn xó có tấm vải lụa đỏ in hình bát quát với vài dòng tiếng Phạn đối xứng nhau. Tôi đang thắc mắc, nhìn mặt tôi có vẻ muốn hỏi thì Anh Đại như đoán được ý tôi nên dẫn lại gần và nói, đây là một loại đèn xó để trang trí thôi, chứ không có gì hết em ạ, miễn đừng lại gần và miễn là đừng để nó tắt bọn em sẽ được ở giá siêu rẻ. Tôi tự nghĩ: “rõ ràng, mình còn chưa định hỏi hay ý kiến gì mà sao anh nói lạ thật. Tôi không tin vào ma quỷ, mà nghe anh Đại nói mắt không thành thật giọng điều ấp úng xong làm tôi thấy bất an. Tôi cứ thế theo sau anh Đại xem nhà mà đầu óc vương vấn chuyện cây đèn cầy, rồi sau cùng anh giới thiệu phòng tôi, nó nằm phía cuối cũng gần phòng bếp nhất. Khác biệt với lối đi là phòng tôi khá rộng và được sơn màu đỏ rực, với chiếc bàn học và ghế màu đen. Ấn tượng là chiếc giường cỡ lớn bằng gỗ mun cùng bức tranh treo tường khảm gỗ được trang trí nhiều hình cổ quái mộng mị. Điều tôi băn khoăn là sao thấy ngôi nhà chẳng hài hòa về màu sắc chút nào vì thường màu nội thất họ sẽ sơn màu mát và dịu hơn là màu nóng. Tôi hỏi anh Đại sao màu sơn nhà lại khác biệt vậy thì anh bảo sẽ nói với tôi sau, giờ dọn đồ và tắm nghỉ ngơi đi vì trời cũng sắp tối rồi. Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ tôi cũng đoán được ý nghĩa riêng của màu sắc nội thất ngôi nhà này nhằm mục đích gì rồi. Mà một còn điều về cây đèn xó tôi vẫn phân vân nên chưa nói thẳng ra được, không biết gia chủ dùng với mục đích tích cực hay tiêu cực nữa. Tôi cảm thấy hơi tiếc vì hồi trước chưa để tâm học kĩ hơn phong thủy của ông nội để lại. Dù sao tôi vẫn hi vọng điều anh Đại nói là điều tích cực.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 2: Oan hồn
Anh Đại ra ngoài chợ mua đồ ăn, tôi với Nhung ở nhà dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ăn cơm tối. Bữa cơm tối ba người chúng tôi ngồi ăn quây quần với nhau, tất cả ba người mà lại có tận bốn đôi đũa, bốn chén cơm. Phải chăng chén cơm với đôi đũa kia dâng cúng cái đèn xó, nếu vậy thì ngay ngày mai tôi sẽ tự tìm nhà và chuyển đi ngay lập tức dù chẳng biết chuyển đi đâu, nhưng không thể ở nhà này được. Tôi vẫn đang thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi tại sao vậy, vì mắt tôi cứ mải để ý cái đèn xó nhà, lửa cứ cháy bập bùng lúc rạng lúc mờ, dù đèn nhà đang bập sáng nhưng tôi vẫn có điều gì đó không ổn với chiếc đèn kia. Đây là nhà chứ có phải truyện ma thổi đèn đâu, mà họ lại đốt đèn xó thế kia, không lẽ lại thờ ma xó. Tôi trấn tĩnh lại, nghĩ rằng mình mới qua lạ nước lạ cái, có nhà này trú tạm hẳn là may mắn rồi, ai ngờ đời lại không như mơ. Thôi đành liều hỏi vậy, Nhung này: “sao nhà mình có ba người mà tận bốn đôi đũa với bốn chén cơm vậy em” Nhung đưa đôi mắt nhìn về cuối hành lang nói: “em quên mất chưa nói anh, nhà mình có bốn người, kia là phòng của Dự, một người ít nói, dân mọt sách đích thực đó”. Tôi tròn xoe mắt nhìn Nhung rồi thở phào nhẹ nhõm, thì ra bấy lâu nay tôi cứ đa nghi, mọi chuyện là do tôi nghĩ ra chứ đâu. Ngồi ăn cơm, Nhung giới thiệu kĩ hơn về tôi cho anh Đại. Nhung bằng tuổi Dự, còn anh Đại thì thật ra lại bằng tuổi tôi. Vậy mà tôi cứ gọi anh, bởi lẽ thấy Nhung gọi anh tôi cũng gọi theo. Giờ Đại nói xưng bạn bè cho tiện. Tôi lúc đầu cũng định nói vài câu tôn trọng nhà nho cho khách sáo bảo anh Đại xưng anh đi nhưng anh Đại nhất định không chịu, thì thôi đành gọi bạn bè cũng được. Đại thì qua đây từ nhỏ và học trường trung học bên này còn Nhung và Dự thì cũng qua được bốn năm rồi, họ rất nhiệt tình còn nói nếu có gì cần hỏi thì họ sẽ trả lời để tôi hòa nhập và ổn định cuộc sống, học hành tốt. Chúng tôi cả bốn người ăn cơm vui vẻ.

Ba ngày trôi qua, tôi vẫn chưa thể liên lạc được với bà cô Việt kiều kia. Mẹ tôi gọi điện sang, nói là vẫn chưa thể liên lạc được nhưng khả năng cao là bà cô Việt kiều dởm rồi, về Việt Nam nói to như đấng quý nhân mạnh thường quân giúp đỡ bảo trợ nhưng thật ra lúc cần thì không thấy nữa. Tôi vẫn mong cô ấy không phải như những lời mẹ tôi vừa nói. Nhưng sự thật là tôi đành chấp nhận sống ở nhà này một thời gian vậy. Đã ba ngày trôi qua rồi mọi thứ trong ngôi nhà rất bình thường ngoại trừ cái đèn xó kia. Cứ ngỡ mọi chuyện êm đẹp bình thường thì sang ngày thứ tư, ở đây mọi thứ trở lên có những điều kì bí xảy ra. Hôm đó, Melbounre trời mưa lạnh, những cơn mưa nặng hạt đến thật nhanh rồi cũng lẹ tạnh. Nhung nói thời tiết Melbourne bốn mùa một ngày nên mưa vậy là bình thường. Mưa kiểu đó thì bình thường thật, nhưng điều bất bình thường là đêm hôm đó trong tiếng mưa tôi nghe có tiếng khóc ỷ ôi của ai đó trong mưa phía sau nhà, tiếng khóc càng ngày càng nức nở rồi dần dần tiến lại gần phòng tôi kèm với tiếng chuông gió treo trên cây cổ thụ sau nhà. Tôi cảm thấy sợ, lạnh toát sống lưng nhưng vẫn cố trẫn tĩnh chú ý lắng nghe có phải tiếng khóc hay tiếng mưa rơi trên vườn cỏ hoang cao ngang mặt người phía sân sau. Bỗng tiếng mèo kêu nghéo nghéo, rồi tiếng khóc im bặt. Một lúc sau tiếng khóc lại vang lên gần xa hình như là giọng của một người con gái. Tôi nghe như tiếng khóc đi càng ngày càng gần rồi vang vọng quanh quẩn tường ngoài ngôi nhà, tôi nhắm nghiền mắt không dám nhìn ra bên ngoài cửa sổ kính. Tim đập hồi hộp từng cơn theo từng tiếng khóc của ma nữ. Rồi đột nhiên cơn mưa tạnh thì tiếng khóc cũng mất theo. Cả đêm đó tôi mất ngủ, sáng ngày tôi liền kể lại cho mọi người trong nhà nghe. Đại gạt phắt đi nói: “không có chuyện đó đâu em, ai lại khóc giữa đêm khuya cơ chứ, bên này bên Úc chứ có phải Việt Nam đâu em, nửa đêm nửa hôm đi khóc là cảnh sát đến bắt đi liền à”. Tôi thấy Đại nói có lý nên cũng ngờ ngờ nhưng nghĩ lại rõ ràng là tôi nghe thấy mà. Tôi quay sang Nhung thì Nhung đang nhìn chằm chằm xuống đất vẻ mặt có vẻ sợ hãi, không biết có phải tôi làm Nhung sợ hay không nữa, thật có lỗi quá. Tôi định nói vài lời an ủi thì thấy bé chạy thẳng vào phòng miệng lẩm bẩm gì tôi nghe không rõ nhưng vẻ mặt có vẻ bạt vía. Tôi nhìn Đại thì Đại nhếch lông mày và nhún vai như thể hắn không biết và cũng không hề quan tâm chuyện này. Tôi liền gõ cửa phòng Nhung nhưng không thấy Nhung trả lời chỉ thấy có tiếng lẩm bẩm gì đó. Tôi áp tai cố gắng nghe là gì thì chỉ nghe phong phanh: “lạy linh hồn, chúng con tội lỗi”. Tôi liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhung hỏi ổn không, thì Nhung nhắn tin lại là: “ổn, mọi người đừng lo”. Thấy Nhung vậy tôi càng lo thêm, nhưng biết làm sao được chắc phải chờ Nhung ổn thật đã rồi sẽ nói chuyện lại. Tôi quay ra quăng cho Đại một ánh nhìn nghi ngờ, rõ ràng Đại đang giấu tôi gì đó, vậy đó là việc gì chứ? Tôi sẽ điều tra tới cùng để xem Đại còn thái độ dửng dưng được như vậy nữa hay không. Đêm sau trời không đổ mưa, tôi cũng chẳng còn nghe thấy tiếng khóc lóc, gào thét nữa nhưng thay vào đó lại là điều khác xảy ra. Bởi vì tôi mới qua nên chưa quen giờ ngủ vì giờ Úc hơn Việt Nam ba tới bốn tiếng, vẫn giữ thói quen đồng hồ sinh học nên tôi ngủ muộn lúc đó quá nửa đêm dậy đi vệ sinh, bước dọc theo hành lang dài, nhỏ và hẹp dẫn tôi tới phòng vệ sinh bên tay trái cuối khu nhà. Phòng vệ sinh tích hợp phòng tắm xây khá rộng, nhưng phải đi qua một hành lang nhỏ, có thể là chủ nhà mở rộng thêm. Sau khi đi vệ sinh xong thì bước lại trên hành lang đó, bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi rất chậm rãi: “Hoàng ơi… Hoàng ơi” tiếp đó là tiếng cười khì khì trong bóng tối nghe rất quái đản. Tôi sợ quá, liền chạy ngay vào phòng trùm trăn kín mít, tôi vẫn hi vọng là tôi nghe nhầm đó không phải ai đó gọi tôi mà chỉ là mấy ngày nay mất ngủ nên gây ra ảo giác chăng. Để chắc chắn âm thanh có ai đó gọi tên tôi lúc nửa đêm không vang lên, tôi mở mấy bài rap nghe cho đỡ sợ. Thật không may bài tôi vừa mở là bài rap bắc kim thang của Ricky Star càng khiến tôi suy sụp, sợ hãi. Tôi tắt ngay lập tức rồi bật luôn bản nhạc sàn của Trang Moon lên nghe cho sôi động, rồi ngủ một giấc tới sáng.

Sáng ra tôi cũng không kể cho ai nghe sợ mọi người lại bất ổn. Thường ngày, Nhung vẫn ở trong phòng suốt, bỏ ăn, nhưng hôm nay thật khác với mọi ngày hôm nay cô bé linh động lắm, nấu ăn, dọn dẹp đảm đang. Nghĩ lại, từ sau khi hôm qua tôi kể chuyện nghe tiếng khóc trong đêm không ngờ cô bé lại hoảng sợ tới vậy, tôi thấy thật có lỗi. Tôi không dám làm phiền ai, tôi tự mình xem xét vậy, hôm qua tiếng gọi tôi từ cuối hành lang hình như phía ngoài sau ngôi nhà, nơi bãi cỏ cao mọc cao ngang đầu người che kín. Có một cái cây to um xùm lá, nơi mà lũ quạ làm tổ. Tôi bước về sau nhà, đi theo vết cỏ rạp, do ai đó từng đi qua, rồi dẫn thẳng tới gốc cây, tôi nhìn quanh một lượt. Dưới gốc cây um tùm kia là một cái điện thờ nhỏ bằng đá nguyên khối, trông rất tinh vi với các nét chạm khắc mặt quỷ, vẩy cá chắc là để thờ thần gì đó. Tôi lại gần cái cây cổ thụ đó nhìn vào bên trong điện thấy đặt một hòn đá xanh cỡ vừa lòng hai bàn tay lấm tấm màu xanh rêu của thời gian được đặt một tấm giấy gì màu đỏ sợi kim tuyến, như áo cà sa, phía trước là bát hương nhỏ, và vài nén hương đã tàn. Sẵn có hương ở đó tôi đốt một nén cắm và cúi đầu tỏ phép thành kính có thờ có thiêng có kiêng có lành. Tôi nói: “vì qua đây du học, đất khách xứ người khó khăn vất vả, nương tựa nhà này nếu là thổ địa mong độ trì tránh tai ương, xin cảm tạ lòng thành bằng nén hương này, xin bảo trợ tránh khỏi phiền hà để an tâm học hành”. Vừa khấn xong, tôi rảo bước vào nhà thì lũ quạ bay nháo nhác lại kêu quạc quạc éc éc rất chói tai bay tứ tung. Vào tới nhà tôi hỏi Đại: “ngôi điện sau nhà là thờ ai vậy, nhà mình lại có cây to thế kia sau nhà không sợ gió to mưa lớn đổ nhà hay sao”. Đại nói: “nhà này tôi cũng mua không lâu, nghe nói chủ nhà cũ cũng gửi thư lên chính quyền xin chặt mấy lần nhưng vì một lí do nào đó họ chưa cấp giấy. Luật bên Úc chặt cây to là phải xin phép chính quyền đó chứ không phải chuyện chơi đâu Hoàng”. Đại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ rồi nói: “ai cho ông qua đó, chuyện nhà này tốt nhất đừng xía vào thì hơn, mới nhập gia đừng tò mò kẻo lại mang họa vào thân đó”. Tôi như vỡ lẽ ra như Đại đang che giấu điều gì đó trong chính ngôi nhà này và cả về bóng ma kia nữa. Tôi liền vào phòng, mở vài cuốn sách ra đọc, để không suy nghĩ lung tung nhưng đọc được vài trang thì tâm tôi bất an cảm nhận sẽ có điều gì không hay tối nay sẽ xảy ra nữa, để đề phòng bất trắc, trước khi ngủ tôi ra phòng bếp lấy sẵn một con dao bén, để đầu giường, trước là phòng tránh ma quỷ quấy nhiễu, sau là an tâm khi ngủ. Mấy bữa nay tôi ăn không ngon ngủ không yên rồi, phải lấy sức mới được còn hai tuần nữa là khai giảng rồi mà ăn uống ngủ nghỉ thế này là không ổn. Nhung vẫn bỏ bữa tối, cứ trong phòng lẩm bẩm gì đó bất thường. Dự thì vẫy vậy ít nói, mặt không đổi sắc và chẳng nói gì khi nghe truyện tôi kể. Còn riêng phần Đại thì vẻ mặt không tin luôn gạt đi chuyện tâm linh, có thể là do Đại lớn lên ở đây nên văn hóa phương tây vô thần vô ma. Mải suy nghĩ về mấy chuyện đó tôi dần thiu thiu buồn ngủ. Vừa chợp mắt một lúc tôi nghe tiếng cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa rất nhẹ nhưng cũng đủ làm tôi lạnh toát. Chẳng lẽ nhà này có vong linh thật hay sao, hôm trước thì khóc hôm sau gọi tên, tôi mà thưa lại chắc nó dẫn tôi đi luôn chắc, đến quấy nhiễu tôi đến nước này hả. Tôi lẩm bẩm trong miệng: “được tao tiếp mày, hai mươi mấy tuổi đầu chưa biết mặt mũi ma quỷ cô hồn ra sao, nhà còn bao việc mà tối nào cũng đến làm phiền, phen này mày biết tay tao, tao nhịn mày lâu lắm rồi”. Tôi tìm con dao để dưới gối, mặt vã mồ hôi hột, lầy hết can đảm không nói không rằng rồi đi chậm chậm ra cửa một tay nắm chặt con dao bén, một tay khẽ đưa lên chạm nắm cửa. Vừa chạm vào tôi lại nghe tiếng gõ cộc cộc cộc rất nhỏ phát ra từ phía bên kia cửa, tôi lấy một hơi thật sâu rồi mở toang cửa phòng thật lẹ đưa con dao lên định nhào tới bổ nếu là ma quỷ vong linh. Ai ngờ đứng trước mặt tôi đó là Nhung, Nhung miệng há hốc với đôi mắt tròn xoe nhìn con dao của tôi nói: “anh Hoàng em Nhung đây”. Tôi thở phào, suýt nữa là vung tay rồi. Tôi nói: “Nhung, sao nửa đêm gõ cửa phòng anh thế này em, có chuyện gì sao không nhắn tin vậy”. Nhung nói điện thoại vừa hết pin, lại có chuyện muốn nói chuyện riêng với tôi. Tôi choàng thêm cái áo, rồi vội ra phòng khách ngồi nói chuyện với Nhung.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 3: Tình bạn
Buổi tối, trời Melbourne khá lạnh Nhung rót tôi ly nước ấm rồi bắt đầu kể chuyện. Tôi biết được Nhung theo đạo Thiên Chúa Giáo, gia đình Nhung có truyền thống gốc đạo từ lâu. Bản thân Nhung cũng hay đi nhà thờ mỗi chủ nhật và còn ở trong ca đoàn nữa. Tôi nghe tới đây vẫn chưa hiểu Nhung muốn nói chuyện gì thì Nhung nhìn xuống đất, hai tay nắm chặt lấy nhau và nói: “em có khả năng ngoại cảm, đôi khi em có thể nghe được âm thanh từ thế giới vong linh, những hồn ma vất vưởng, đôi khi là cảm nhận hoặc nhìn thấy họ, từ nhỏ em là người tin vào Chúa với tất cả niềm tin và sùng kính. Em không dám kể khả năng này cho ai nghe hết vì sợ họ không tin em và coi em là lập dị, với lại người xung quanh em họ không tin ma anh à. Đôi khi em rất sợ vì chẳng ai hiểu nổi em. Giờ em muốn kể cho anh vì em biết anh cũng cảm nhận được, nghe và nhìn thấy ma như em phải không anh Hoàng”. Tôi nghe tới đây liền cứng cổ họng, tim đập nhanh, mắt mở tròn bộ dạng như Nhung lúc đứng trước cửa phòng tôi, hồi nãy. Chuyện gì thế này, đây đâu phải truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn chứ và tôi cũng có phải người có khả năng ngoại cảm đâu, tôi còn đang bị ám ảnh đây này. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, vì tôi là con trai phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt con gái, nhất lại là người đẹp gái như Nhung. Tôi hỏi Nhung: “em đừng lo lắng quá, ngoại cảm là một điều khoa học còn chưa giải thích được, nên cứ hết sức bình tĩnh đừng căng thẳng quá dẫn tới căng thẳng em nha”. Nhung nói: “em ổn mà anh Hoàng, hôm trước em cũng nghe thấy tiếng khóc vọng sau nhà, em đã bịt tai cả đêm đó, sáng ra không ngờ anh lại nhắc lại làm em sợ quá chạy vào phòng đọc kinh, khi cầu nguyện em thấy nỗi sợ hãi vơi đi. Em nghĩ rằng anh đồng cảm với em nên mới dám tâm sự khi hai anh kia ngủ rồi. Em cũng đã từng thấy chuyện bất thường khi chuyển tới nhà này vài tháng trước. Vào một đêm gió sấm sét chuẩn bị mưa, em quên đồ phơi bên ngoài sân sau. Em mới chạy vội ra ngoài lấy quần áo vào, thì bỗng có tia sét lóe lên, trong ánh sáng sét chói lóa em thấy bóng ai đó tóc dài, áo trắng xõa, người đầy máu ru con trên mái nhà, vừa ru con vừa khóc lóc rất thảm, trên cành cây cổ thụ sau nhà, em sợ quá chạy ù vào trong hét lớn kêu mọi người ra lấy đồ giúp. Anh Đại với Dự liền chạy ra lấy đèn pin soi mà không thấy nữa. Vào nhà, bị anh Đại la cho một hồi rồi từ đó em sợ chỉ đi sấy đồ ngoài tiệm chứ tuyệt đối không dám ra sân sau, nhưng do nhà này thuê rẻ mà nhà em cũng không lấy gì là khá giả, nên em cũng ở tạm, đợi có việc làm thêm có kinh tế rồi chuyển, sinh viên nghèo anh ạ”. Tôi nghe bé kể vậy cũng thấy tội nghiệp. Nhung kể tiếp: “còn một hôm em ngồi học bài trễ, chỉ bật một chiếc đèn bàn học để cạnh giường. Em được nghe nói rằng, khi ngủ điều tối kị là để chiếc ghế không quay mặt về phía giường mình trong đêm vì ghế để không sẽ khiến vong linh ngồi lên và nhìn người nằm trên giường cả đêm. Nếu ai thức giấc nửa đêm mà nhìn thấy linh hồn trên đó, thì sẽ bị bắt đi theo. Đêm đó em để quên chiếc ghế xoay khi đi ngủ quay về hướng mình, nửa đêm bị thức giấc bởi tiếng ghế kẽo ca kẽo kẹt như ai đó đang ngồi lên vậy. Em dậy, rồi nghe tiếng cọt kẹt, cọt kẹt rất ghê tai, suýt nữa định mở mắt thì em nhớ ra là không được em sẽ bị ma nhập rồi dẫn đi. Vậy là em đọc kinh cầu nguyện Chúa, vừa đọc hết kinh thì thấy có tiếng kếu á!!! Rồi cửa sổ phòng em mở toang như có cơn gió từ trong phòng em thổi bay gì đó ra ngoài. Mở mắt thì thấy chiếc ghế cứ thế xoay tròn mà không có ai ở đó, em biết là ma đã ngồi đó nhìn em cả đêm, chỉ trực em mở mắt là dẫn em đi. Lạy Chúa, thật kinh khủng”. Tôi nghe tới đó cũng rợn hết tóc gáy, da nổi gai ốc rần rần, giờ chỉ muốn về phòng ngay lập tức để bất cứ thứ gì lên ghế của mình trước khi ngủ thôi. Chúng tôi nói chuyện một hồi thì ai về phòng lấy, tôi chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ, Nhung cũng về phòng lại cầu nguyện. Đi vệ sinh xong tôi vừa tới cửa phòng thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ trong phòng ngủ. Mở đèn điện thoại lên, tôi từ từ mở cửa. Trời ơi! Trên giường của tôi là một người tóc dài xõa đang nằm quợ quậy, tôi thấy ả cử động liền định la toáng thì ả bỏ chăn ra để lộ mặt trắng rã. Tôi rụi mắt nhìn cho kĩ trong ánh đèn mờ phòng ngủ thì ra đó là Nhung, vậy mà làm tôi phát hoảng, tôi bật đèn phòng sáng rồi hỏi lý do gì Nhung lại lên giường tôi nằm vậy. Nhung nói tôi ngồi xuống giường bình tĩnh đã, rồi Nhung lại gần ngồi cạnh và sát miệng vào tai tôi nói nhỏ: “anh ơi, cho em qua phòng anh ngủ với, em sợ”. Trời ơi, tôi vừa nghe gì thế này, nam nữ thụ thụ bất thân mà, Nhung nói gì kì vậy. Tôi hai mươi mấy tuổi còn chưa có nổi một mảnh tình đầu vắt vai, sao lại ngủ chung phòng với một cô gái cơ chứ. Vẫn biết qua đây rồi nhập thói dễ dãi phương tây là đương nhiên nhưng mới quen mà, với lại tôi con nhà gia giáo ai lại làm vậy lỡ có người nhìn thấy thì sao. Nhìn đôi mắt Nhung long lanh như sắp khóc, ngại ngại nhìn xuống đất trông cũng tội nên tôi đành phải đồng ý. Thật ra tôi cũng sợ lắm chứ, chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước Nhung thôi, rồi tôi nghĩ có người bên cạnh cũng hay, tôi cũng bớt sợ. Tôi dặn Nhung, đừng để Đại và Dự biết, Nhung gật đầu đồng ý. Vậy là đêm đó Nhung mang chăn gối qua phòng tôi ngủ, tôi vẫn giữ khí phái nhà nho. Phàm những thứ không phải của mình nhất định tôi không đụng tới, tuy ngủ chung giường như chúng tôi cách nhau một cái gối dài của Nhung mang qua. Vừa đặt lưng xuống giường, Nhung quay qua nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng nói: “anh Hoàng anh đang bị ma theo đó, anh biết chứ”. Tôi rợn tóc gáy, lạnh toát sống lưng khi nghe câu nói đó. Tôi sững sờ tại sao lại theo tôi chứ, tôi đã làm gì đâu với tôi đâu có khả năng ngoại cảm nào như Nhung mà biết. Tôi nghi ngờ là ma theo thật hay chỉ là Nhung tạo lên. Tôi nói tôi không biết ai hoặc vong linh nào theo cả. Nhung nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: “vậy thì em tới là để bảo vệ anh đó, nếu nó tới em sẽ cảnh báo, đổi lại anh bảo vệ em bằng việc nếu em sợ em sẽ lấp sau lưng anh, vì em sợ khi nhìn thấy thứ đó một mình, em yếu đuối lắm ạ. Hồi bé nếu sợ gì em hay làm vậy với ba em, từ lúc ba mất chẳng ai che chở em như vậy nữa, với lại em có cảm giác có ai đó đang bảo hộ anh trước điềm xấu”. Tôi nghĩ không biết bé có ngoại cảm thật không mà còn cảm nhận được cả điều đó. Tôi suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng đồng ý, sự việc đã đến nước này, chỉ còn biết nương tựa nhau thôi. Cứ vậy mỗi tối Nhung lại qua phòng tôi ngủ, bọn tôi tâm sự cho nhau nghe nhiều thứ, chuyện trên trời dưới đất, đến chuyện tâm linh tình cảm, đôi khi cùng xem phim hài mà không dám cười to sợ mọi người nghe thấy. Thân nhau là vậy nhưng nhất định không được vượt qua ranh giới chiếc gối dài kia.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 4: Hòn đá ma ám
Cả tuần trôi qua ngôi nhà cũng không xảy ra điều gì bất thường, kể từ ngày Nhung qua ngủ cùng vì chúng tôi thường xuyên cạnh nhau nên cả hai cũng bớt sợ. Đôi khi đang ngủ, tôi bị đánh thức bởi những lời nói mộng du của Nhung, có hôm thì lẩm bẩm: “xin đừng giết tôi, tha cho tôi đi”, hôm thì cười ma mãnh một mình. Tôi chỉ nằm im, không nhúc nhích nghe rõ từng lời mộng mị của Nhung, xem đó là lời của Nhung hay ma quỷ nhập. Bỗng Nhung bật đứng ngồi dậy, hai tay đưa về phía trước như bị quỷ nhập, mắt thì mở to trừng trừng nhìn lên tấm khảm gỗ trong phòng tôi, mặt lanh tanh như đá, tôi tính la làng thì tự lấy tay che miệng vì nếu la mọi người sẽ biết tôi và Nhung ngủ chung. Tôi sợ nhưng vẫn cố trấn an, lay mạnh vào người Nhung nhưng chẳng ăn thua. Chợt tôi nhớ ra lời ông nội dạy thủa nhỏ, phàm những ai bị ma quỷ nhập hay rơi vào trạng thái vô thức không kiểm soát hành vi, cứ đo ba đốt xương sau gáy canh ngón cái thúc mạnh điểm huyệt thì tà khí sẽ khắc xuất được tạm thời. Tôi liền tức tốc làm theo, khổ nỗi chưa đụng vào con gái bao giờ, giờ phải lấy tay đo ba đốt xương từ gáy của Nhung nhĩ cũng ngại mà việc đến nước này cũng phải làm liều, không thì Nhung và cả tôi đều gặp nguy hiểm. Tôi chậm chậm và khẽ đưa tay lên gáy Nhung tìm huyệt đạo trừ tà, tôi chạm vào gáy Nhung mà cảm giác như chạm vào đá lạnh, buốt cả đầu ngón tay. Cuối cùng cũng tìm được tôi cố thúc mạnh ngón cái vào huyệt thì từ miệng Nhung ọe ra một chất dịch màu đen bốc mùi tà khí nồng nặc. Nhung xỉu nằn xuống giường, tôi đỡ Nhung nằm xuống rồi dậy bật đèn phòng, tìm khăn giấy tính lau miệng và đống màu đen Nhung vừa nôn ra. Đèn đã sáng, khăn giấy trên tay, nhưng đống nhẫy nhầy màu đen kia đột nhiên biến mất, miệng Nhung cũng không có, chỉ là ít bọt mép còn vương. Chẳng lẽ trong ánh đèn mờ tôi nhìn lầm, rõ ràng tôi thấy Nhung ọe ra một mớ màu đen kì quặc mà, mắt tôi nhìn có thể không rõ, nhưng mùi thì chắc chắn không thể sai được, mà giờ nó cũng biến mất luôn, thật kì quái. Đầu ngón cái của tôi tím lại, bằng chứng đây mà, vẫn còn đau đây. Nhung đã tỉnh, tôi hỏi Nhung có nhớ chuyện gì xảy ra không, thì Nhung nói: “đang mơ đang ăn chè đỗ đen của một chị áo trắng gánh hàng rong trước cửa nhà mình, một bên gánh nồi chè, còn một bên gánh một đứa bé đang khóc, mà đỏ hỏn như hòn máu vậy, hình như nó chưa thành hình, mà kì lạ là bán bên Úc”. Tôi nghe xong, thấy hoang mang dễ sợ, Nhung thì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, tội cô bé. Tôi cũng chẳng buồn kể lại cho bé nghe sợ bé sẽ sợ, rồi hỏng hết chuyện, tôi sẽ tự mình điều tra sự tình ra sao, rồi kể cho bé hẳn cũng chưa muộn.

Rồi một đêm, tôi đang ngủ thì bỗng nghe tiếng gọi nhỏ: “anh Hoàng, dậy, dậy đi anh” Nhung khẽ lay vai tôi. Tôi vừa mắt mở mắt nhắm thì Nhung nói khẽ: “anh nhìn ra ngoài cửa sổ xem”. Tôi bỗng thấy một đám lửa lớn cỡ bằng quả bóng rổ màu đỏ máu ma mị bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ rồi bay dần về phía sau nhà, trông vừa sợ lại vừa lạ, tôi nghĩ trong đầu hay là ma chơi nhưng khu này làm gì có mồ mả ai cơ chứ, Úc mà, quy hoạch đâu ra đó rồi. Ánh sáng lập lòe phòng tôi lúc đỏ lòm lúc xanh tái lạnh sống lưng. Sẵn có tính tò mò lại là lần đầu tôi được nhìn thấy ma chơi, tôi nói với Nhung để tôi ra coi nó là gì, tôi khoác vội cái áo rồi cầm trên tay con dao cho vững tin. Chạy về phía sau nhà thì bóng xanh vụt bay vào điện rồi phập phùng lập lòe trong điện thờ hòn đá. Lúc này Nhung mới chạy ra sau lấp sau lưng tôi nói, sao anh để em một mình trong phòng sợ chết khiếp. Tôi nói Nhung mang cho tôi cái đèn pin để tôi chạy ra coi xem là ma chơi quỷ thần gì làm phiền bấy lâu. Tôi cũng đang ngứa chân ngứa tay đây ma theo tôi thì giờ để tôi theo lại ma. Nhung mang đèn pin ra và muốn đi theo tôi, tôi dặn nếu sợ thì vào phòng, nhớ đừng để Đại và Dự biết vì họ có vẻ không thích tôi tò mò quá nhiều về ngôi nhà này, còn đi theo thì không được la hét, sợ ma thì sợ thật nhưng ai đó la hét là tôi sẽ giật mình, còn sợ hơn cả nhìn thấy quỷ thần ấy chứ. Chúng tôi mon theo vệt cỏ sân sau nhà hôm trước tôi đã đi và ánh sáng lập lòe của ma chơi kia ngày càng yếu đi dẫn đường, bỗng ánh sáng của ma chơi vụt tắt, Nhung nhất định muốn đi theo, vậy là cả hai tới điện sau nhà lúc nửa đêm. Mảnh đất dài và hẹp này có miếng sân sau nhà cây cối um tùm, ban ngày đã sợ, ban tối còn sợ hơn. Tôi cầm đèn pin đến điện thờ hòn đá, Nhung thì lấp sau lưng tôi một tay dùng đèn pin bằng điện thoại di động ngó xung quanh, còn một tay tóm chặt sau áo tôi vừa đi vừa nói: “anh Hoàng đúng thật em đã ở đây lâu hơn anh mấy tháng nhưng thực sự em chưa từng đi vào bãi cỏ này bao giờ, thỉnh thoảng còn thấy anh Đại đi lại chứ em chưa từng, cái cây kia em đã sợ rồi trong này còn có gì thế anh”. Tôi không nói không rằng chỉ đưa tay lên miệng ra hiệu suỵt, nhỏ tiếng thôi. Tôi cũng không biết lấy gan hùm ở đâu mà hôm nay tôi lại tò mò và mạnh bạo đến vậy. Không hẳn chỉ là sĩ diện trước mặt Nhung, mà còn là thực sự tôi muốn biết ngôi nhà này ẩn giấu điều gì, ma nữ tính nhập vào Nhung là ai và điều gì mà dường như Đại cũng đang muốn giấu. Chúng tôi đã đến trước mặt điện thờ hòn đá, tôi lấy đèn pin đảo một lượt quanh điện, không có điều gì bất thường cả, mọi thứ như lần đầu tôi qua đây buổi sáng hôm trước. Bỗng trời tối thui, trời đất quỷ thần ông thổ địa ơi đèn pin chiếu sáng đã hết pin rồi. Tôi loay hoay tìm điện thoại để mở đèn, vô tình nhìn thấy dưới hòn đá phát ra ánh sáng mờ kì lạ màu đỏ máu của ma chơi lúc nãy và run lên bần bật. Nhung thấy vậy hãi co rúm lại áp sát, úp mặt vào lưng tôi nói: “lạy chúa tôi, gì ghê quá trời, có phải hòn đá bị ma ám không vậy anh Hoàng”. Tôi nghe Nhung nói đó là hòn đá bị ma ám thì cổ họng cứng lại, người nổi da gà, Nhung thì sợ quá ôm chầm lấy tôi từ sau, cứ dụi đầu vào lưng tôi nói: “anh Hoàng vào nhà thôi, em sợ lắm”. Hồi nãy tôi còn mạnh miệng, giờ thấy hiện tượng trước mặt cũng thấy sợ tới cổ rồi. Nhìn hòn đá rung lật bật như sẵn sàng lăn vào chân ai đó nếu muốn lại gần. Chúng tôi quyết định sẽ vào nhà rồi sáng ra xem lại thế nào, Nhung cất bước đi trước, tôi đi sau. Mới quay đầu được vài bước thì chúng tôi nghe thấy tiếng cười khì khì khì từ đằng sau như khoái chí lắm. Trời không gió nhưng lại có hơi lạnh thổi buốt vào sống lưng, tôi biết ma nữ đang trên cây cao đằng sau cười chúng tôi. Tôi nói Nhung đừng quay lại, cứ đi thôi nhất định không được quay lại, như là không nghe thấy tiếng nó. Nhung đi vào từng bước run rẩy, mắt liếc liếc cứ như cố nhìn về phía sau. Tôi liền nói nhỏ, giọng đanh thép: “không được, nó đang dụ đó” tiếng cười khì khì càng lúc càng nhỏ dần khi chúng tôi vừa vào thềm cửa sau. Chúng tôi liền tức tốc vào nhà sập cửa sau. Vào tới nhà rồi Nhung vừa thở hồn hển vừa trách tôi sau không cho chạy vào thì đã không phải chịu đựng rùng mình thế không. Tôi lặng yên rồi nói: thật ra anh có nghe ông nội kể về ma nữ bắt hồn hồi còn nhỏ. Nửa đêm khi nghe tiếng cười khì khì, khúc khích từ đằng sau cộng với làn gió tà khí lạng buốt sống lưng, là ma đã chọn người đó để bắt hồn. Nếu không phải thuở nhỏ ngồi nghe nội nói chắc giờ hai đứa đã là người thực vật nhân gian còn gọi là trúng gió hoặc bị nhập khoa học gọi là tâm thần rồi. Loại này phải thành tinh rồi mới chủ động đến phiền người dương thế đến vậy”. Nghe tôi nói xong mà Nhung như muốn khóc, gục đầu vào vai tôi nói. Anh ơi e muốn chuyển nhà khác, em sợ lắm. Tôi nói: “một khi ma theo thì chuyển đâu nó theo đó, giống như một tần số âm thanh vậy, đã hợp nó theo tới chết hoặc trừ khi giải được uẩn khúc của nó, chi bằng sáng mai em ta mang hòn đá quỷ ám kia đi chỗ thầy trừ ma nào bên này xem có giải được hay không”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 5: Thầy cúng
Ngay đêm đó chúng tôi lên mạng internet, vào Facebook hội người Việt Nam ở Úc. Hỏi ra được một bà thầy cúng ở Albans cao tay lắm. Vậy là cả hai tính sẽ mang hòn đá kia đi, ban ngày thì cũng bớt sợ. Chiều hôm đó chúng tôi cho hòn đá vào ba lô bắt tàu lửa đi tới nhà bà thầy cúng. Trên tàu tôi có hỏi Nhung: hôm qua sao mình sập cửa mà không thấy ai ra vậy, chẳng lẽ họ không nghe thấy tiếng động”. Nhung cười rồi nói: “anh không biết là cuối tuần nào anh Đại cũng đi sàn nhảy thả thính, thi thoảng còn dẫn gái về cơ, tối nay chắc lại một cô nữa khác cô tuần trước cho xem. Còn anh Dự thì tối ngày trong phòng học, anh ấy có ra ngoài bao giờ đâu, ngoài lúc ăn cơm”. Nghĩ cũng đúng thật, Đại thì trai sống theo phong cách tây hóa, xăm trổ đầy mình, không đẹp trai nhưng được cái đầu óc vuốt vuốt chắc có nhiều đứa yêu, còn Dự lại là một người mọt sách chỉ học thôi. Nhung nói tiếp: “em mới tới được có vài tuần rồi lên Sydney thăm họ hàng mới đáp xuống sân bay là gặp anh đó đúng là một cái duyên anh nhỉ”.

Nói chuyện vậy, chúng tôi cũng tới nơi. Nhà bà thầy cúng là một nhà hiện đại hai lầu, và sạch đẹp gọn gàng hẳn là có người chăm sóc lắm đây. Chúng tôi vừa tới cửa chưa kịp bấm chuông thì bà thầy cúng đã ra mở cửa. Rồi nói vào đi, cô biết hôm nay hai cháu sẽ đến. Tôi với Nhung ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn về đằng sau, lạ thật chẳng lẽ bà ấy nhìn thấy ma theo sau chúng tôi hay sao mà nói vậy. Cô cười nói, thôi vào đi hai cháu, tôi với Nhung vào rồi mà cô vẫn cười tươi một tay mở cửa rồi một tay đưa ra trước như ra hiệu ai đó dừng lại rồi nói: “hai mẹ con phải đứng ngoài, không được vào, nơi này có quan trên độ, xin thứ lỗi”. Tôi với Nhung nghe rõ từng chữ, miệng há hốc chưa hiểu chuyện gì thì cô nói hai cháu tới được đây rồi thì khỏi lo. Chúng tôi nghe vậy cũng an tâm phần nào, đảo mắt nhìn xung quanh thì nhà cô thật thoáng đãng và ngăn nắp, đúng phong cách tây phương, nhìn như nhà mới mua vậy. Cô dẫn chúng tôi lên lầu, mở cửa căn phòng thì lại hoàn toàn khác với nội thất bên dưới, trong phòng đó thờ một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, mặt đầy phúc hậu, tay cầm gươm ngắn, tay còn lại chỉ ngang trước mặt như đánh tan tà ác. Xung quanh phòng là các đồ tế, áo dài áo gấm đủ loại. Cô tên Diễm My, cô thắp nén hương cung kính cắm khẩn cầu điều gì đó với vị thánh và giới thiệu với chúng tôi đây là vị tướng quân đời Trần đánh đuổi ba lần quân Nguyên Mông và giặc phương bắc. Chúng tôi cung kính cúi đầu rồi ngồi xuống ghế, Cô My bình thản rót chén trà cho cả hai chúng tôi rồi bắt đầu nói chuyện niềm nở, khác hẳn với điều tôi nghĩ về các bà thầy cúng phải ăn mặc diêm dúa đồng bóng. Chúng tôi đưa tiền trước nhưng cô không lấy, cô nói giờ cô chỉ làm phúc thôi, cô có mỗi con một đứa con trai mà nó lại qua úc lập nghiệp nên mới phải theo để về già có người chăm sóc chứ cô cũng không muốn qua nơi đất khách quê người này đâu. Con cái thành công nên giờ cô chỉ giúp người không lấy lộc từ khách đặc biệt lại là du học sinh như chúng tôi. Tôi nghe vậy mà lòng bùi ngùi, lòng thầm cảm ơn cô My. Cô nhìn chúng tôi rồi hỏi: “các con đến đây vì chuyện gì”. Chúng tôi mang hòn đá đặt lên bàn và bắt đầu kể chuyện đầu đuôi cô nghe. Nghe xong chuyện, vẻ mặt cô bình thản rồi nói: “vừa rồi hai mẹ con nó có đòi vào đây, con ma đó nó uất hận với dương thế lắm, đặc biệt là hai người trong ngôi nhà đó”. Tôi vừa nghe tới đó quay ngoắt sang nhìn Nhung với ánh mắt bất ngờ, Nhung thì mím chặt môi mắt cứ nhìn vào chén trà người run lẩy bẩy. Cô My tiếp chuyện: “thật là hợp duyên số, hai con từ phương trời lạ tới gặp nhau và có liên kết thân mật, bởi vậy nên ma nữ đó không làm hại được hai bọn con, nó đang muốn chiếm lấy thân thể của cô bé kia để thực hiện dã tâm của mình”. Tôi vậy liền hỏi: “sao nó không ra tay lúc bọn con mới vào. Cô My liền nói luôn: nó không thể ra tay nếu có nhiều dương khí trong nhà, hai con có dương khí lớn, ta cảm nhận hai con như phu thê phải không” tôi và nhung đỏ mặt nhìn nhau, vì đâu có nói cho thầy cúng biết chúng tôi ngủ chung phòng. Dương khí lớn có thể Nhung theo đạo Thiên Chúa Giáo nên được thánh thần che chở, còn tôi thì chắc chẳng có gì bảo trợ đâu. Cô My tiếp tục: “ai đó đã sát hại nó và thuê thầy bùa Thái yểm bùa vào hòn đá này. Ngoài ra nhà còn thờ một ngọn đèn nhỏ trong góc nhà, đó là hiện thân của ma xó trấn yểm ma nữ, ma xó đó bảo vệ cho kẻ sát hại, còn hòn đá trên bàn đây chính là thứ mà người ta đã giết hại hai mẹ con ma nữ dã man nhưng hai con là người đã giải phóng nó khỏi bùa chú bằng cách lấy nó ra khỏi chiếc khăn kim tuyến yểm bùa. Nó giờ rất khoái chí khi được giải thoát và sẽ ra tay hãm hại mỗi khi trời tối để báo thù. Vì mục đích trả thù nên hai con cũng trong tầm ngắm vì nó muốn hại tất cả những người trong nhà này để hả giận. Các con đi về nhanh đi còn kịp, giờ nó dữ dằn rồi các con cũng là nạn nhân đó. Bề trên cho thiên cơ tiết lộ tới đó, cô chỉ có thể nói vậy thôi”. Trước lúc ra về cô My lại gần rồi nói nhỏ với tôi: “trên cổ con đeo một vật có dương khí tích tụ cực lớn, hẳn sẽ có lúc cần dùng tới. Còn từ giờ trên đường về, nếu có ai gọi tên hai đứa thì cứ thế đi thẳng đừng có ngoảnh mặt lại kẻo rước họa nghe chưa”. Chúng tôi cúi chào và cảm ơn cô My rồi bắt xe lửa đi về nhà.

Trời cũng đã xẩm tối, chúng tôi xuống ga xe lửa Springvale, đoạn đi dưới hầm qua chợ đột nhiên tôi cảm thấy chiếc ba lô phía sau nặng trĩu như muốn gãy cả vai, rồi có bước chân lộc cộc như guốc của người phụ nữ, tôi cố rảo bước nhanh hơn nhưng chiếc ba lô dường như nặng hơn, bước chân lại dồn dập về phía tôi, tôi cố nhìn rõ vào gương cầu lồi phản chiếu thì đó là một người mặc áo trắng đầu be bét máu đang ẵm con đi sau, tôi nhìn hoảng quá quên mất lời dặn của bà thầy cúng liền ngoảnh mặt quay lại nhìn, thì lại chẳng thấy ai đi sau mình hết, bỗng đột nhiên tôi thấy dưới chân mình đang giẫm phải cái gì đó trơn trơn nhẫy nhẫy, tôi mất thăng bằng ngã cái uỵch tôi nằm sõng xoài dưới bậc cầu thang may có Nhung vội kéo áo đỡ lại không là tôi lăn xuống dưới ngã vỡ mặt rồi. Nhìn ra là tôi đã dẵm phải một vỏ chuối của ai đó vứt trên hầm, thật nguy hiểm. Tôi kể lại cho Nhung thì Nhung sợ và nói anh Hoàng hay mình chuyển nhà nha, nếu anh không ngại em với anh thuê phòng cũng được cho tới khi một trong hai ta có người yêu. Tôi không đồng ý, như vậy có khác gì vợ chồng sống thử chứ, dù bọn tôi trong sáng nhưng lỡ mọi người xung quanh biết được sẽ phiền lắm, nhất định không được. Thật ra chuyển nhà mới cũng không giúp được gì nhiều, tôi nói: “nếu ta đi thì đơn giản, còn người phụ nữ trên tay bế con chết oan và nỗi oán hận của mụ thì sao, mình chạy sao thoát được ma, mình phải chủ động tìm ma đừng để ma tìm mình”. Nhung lại đành về nhà với tôi để tìm hiểu ngọn ngành ẩn khuất và lí do gì khiến ma nữ uất hận đòi hãm hại những người trong nhà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 6: Báo oán
Chúng tôi băng qua chợ về nhà, mới vừa bước chân vào thì đã thấy một cô gái cao, gầy, đỏng đảnh cùng anh Đại đang ngồi xem Tivi phòng khách, tôi chào cho qua loa, biết tên cô gái là Ngọc Anh rồi vào phòng. Nhung về phòng bé rồi nhắn tin cho tôi: anh thấy không, mấy hôm lại một cô, tin em chưa”. Tôi nhắn lại nói: “kệ họ, việc họ mình đâu liên quan miễn sao không làm phiền ta là được”. Đại chắc cũng con nhà giàu có nên có tiền ăn chơi, gái theo nhiều là điều đương nhiên. Trời xẩm tối, Nhung ra nấu ăn như mọi khi, tôi thì ra sân sau trả lại hòn đá, vào điện dưới gốc cây tôi liền cúi đầu đặt xuống bệ rồi ngẩng đầu lên trời xẩm tối thấy hai con mắt của ai đó đỏ hỏn nhìn thẳng vào tôi, giật mình tôi hét lên như một phản xạ, nghe tiếng hét thất thanh mọi người trong nhà đều chạy ra thấy tôi lúi húi một mình chỗ bãi cỏ họ cất tiếng gọi: “Hoàng làm gì ở đó thể vào nhà đi”. Tôi cũng chạy vội vào nhà rồi quay đầu nhìn lại thì đôi mắt kia cũng biến mất. Bữa ăn chúng tôi lại quây quần với nhau, tôi kể lại chuyện thì Đại lại bỉu môi nói: “có con mèo hoang trên cây thôi mà mày vãi ra quần thế, nhát thế sao có gái theo, hôm nào tao dẫn đi câu lạc bộ âm nhạc cho nó rạn người ở nhà hoài nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ vậy mày, gọi thêm Dự nữa cho vui nha” nói xong Đại nhìn Ngọc Anh cả hai cùng cười to như mỉa mai chúng tôi. Họ đâu biết chuyện gì sắp xảy ra với nhà này chắc chỉ tôi với Nhung biết chuyện gì đang xảy ra thôi. Muốn khuyên họ chắc họ còn cười chế giễu nữa cả thôi. Dự vẫn vậy vẫn lặng thing ngồi ăn không nói một lời. Ăn tối xong ai về phòng người ấy, riêng Nhung lại lẻn qua phòng tôi ngồi trò chuyện.

Trời tối nay đổi gió lớn, nhưng chưa mưa. Trên Tivi có báo đêm nay có bão. Tôi chỉ sợ mưa to gió lớn lại có điều không hay xảy ra. Tiếng gió rít qua khe cửa từng cơn nghe kinh hồn và ai oán. Bỗng trong cơn gió lại nghe tiếng khóc ai oán, như hồn hai mẹ con ma nữ về trong gió. Lần này tiếng khóc nghe thê thảm hơn nhiều. Bỗng từ phòng Đại hét lên một tiếng lớn, tôi và Nhung liền chạy ngay sang cửa phòng Đại, Đại liền ra mở cửa, qua cửa hé chúng tôi thấy đầu Ngọc Anh bê bết máu, Đại mắt lảo đảo cau mày nói:“không có gì đâu, là do gió lớn rít qua khe cửa sổ rồi làm bức tranh treo trên tường rơi xuống đầu bé Ngọc anh thôi, băng bó xíu là ổn ấy mà, hai người khỏi lo”. Ngọc Anh tay ôm đầu mặt hốt hoảng nói:“mọi người có nghe tiếng khóc không” Đại liền quay đầu lại lườm rồi nói: “tiếng mèo hoang kêu đấy làm gì tiếng khóc nào”. Đại nói xong, cau mày liền đóng cửa phòng. Tôi với Nhung vẫn đang trố mắt nhìn, không phải nhìn Ngọc Anh mà vì chúng tôi đã thấy bóng ai đó ngồi xõa tóc trong góc tối của căn phòng Đại, ngồi ngay dưới chân giường đưa đôi mắt đỏ lòm nhìn về phía Đại với vẻ mặt hung dữ, hận thù nhưng lại nhe răng cười khoái chí. Chưa kịp cảnh báo thì Đại bên trong phòng cất tiếng nói đổng: “nhà này nhiều người rảnh, không phải chuyện của mình cũng xen vào, đúng là thừa hơi”. Nhung kéo tôi về phòng quở trách: “anh Hoàng thấy không mình đang cố giúp họ mà họ đâu biết, với anh có ngửi thấy mùi gì thoát ra từ căn phòng của họ không”. Tôi lặng im lắc đầu tỏ vẻ không biết thì Nhung nói: “đó là mùi cỏ, mùi cần đó anh biết không. Trước em cũng được bạn cho thử mà em không hút, nhưng ngửi thì khá là thơm mùi đặc trưng. Tôi mặt ngơ ngác, chỉ nghe nói tới cỏ Mỹ, cỏ Úc chứ đã từng xem hay ngửi mùi đó đâu mà biết”. Nhung nói tiếp: “anh Đại là dân sành điệu, chơi đồ này kia anh tốt nhất đừng nên động vào kẻo rách việc”. Tôi gạt đi nói: “dù họ là ai thì tôi vẫn phải giúp, lẽ đời không thể để mặc thế được, thời trước ông nội anh đã trừ tà cứu người, thời nay anh cũng chẳng biết dù là một câu chú nhưng anh vẫn hi vọng sẽ giúp được họ”. Nhung đành thở dài một tiếng rồi nói: “cầu chúa phù hộ cho anh”.

Bỗng chúng tôi nghe cái xoẹt, nhà tôi mất điện. Tôi thì thấy bình thường vì ở Việt Nam người ta cắt điện luân phiên như cơm bữa nhưng mọi người trong nhà cuống lên nhất là Ngọc Anh và Đại, có lẽ qua đây lâu chưa biết cắt điện buổi tối là gì. Trời đêm giờ đang tối thui, thì ánh sáng của chiếc đèn xó kia làm căn phòng chỉ sáng lập lòe phản ánh đỏ của tấm bùa chú. Gió ngoài trời lách qua khe cửa ngày càng thổi mạnh ngọn lửa trong chiếc đèn xó cũng yếu đi theo gió lúc rạng lúc mờ. Đại và Ngọc Anh cũng bước ra phòng khách để băng vết thương, trong lúc Đại băng cho Ngọc Anh, tôi tranh thủ lướt facebook xíu thì Ngọc Anh la lớn, làm cả bọn giật mình. Đại buông lời tục tĩu: “bà mẹ, mày la gì lớn thế con này, lặng im để tao băng bó vết thương không tao đuổi mẹ về giờ”. Ngọc Anh há hốc mồm chỉ ngón tay về phía tường nhà chỗ tối nói, mọi người nhìn bóng ai trên tường kìa. Chúng tôi nhìn theo hướng tay Nhung chỉ thì thấy bóng của ai đó đang bồng con, phập phồng lúc ẩn lúc hiện. Đại mặt sợ hãi, đang cầm kéo cắt băng cho Ngọc Anh mà chân tay run run như giật điện, không nói lên lời, rồi ném thẳng chiếc kéo về phía tường nhà. Hai tai Đại ôm đầu rùng mình, mồm lẩm bẩm:“tao yểm rồi, yểm rồi, sao nó về được, không đời nào”. Ngọc Anh nhìn vậy cũng sợ lây lại nói:“anh Đại có phải con bé đó không, nó về đây sao, nó chết rồi mà. Có phải nó thoát được rồi về đánh vỡ đầu em đúng không anh, em sợ quá”. Tôi với Ngọc Anh thấy họ lẩm bẩm với nhau câu nghe được câu không rất mờ ám. Đại bật đèn điện thoại rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh, chúng tôi ngồi ngoài phòng khách nhìn nhau lo âu, cây đèn xó phía góc nhà cứ thế yếu ớt rồi đột nhiên tắt hẳn, một tiếng cười khì khì vang lên rất rùng rợn phía ngoài cửa sổ phòng khách. Chợt Đại kêu lên :“á á á!!! trời ơi máu, mặt tao sao toàn máu thế này, bọn mày nhìn vào gương xem máu, máu, máu”. chúng tôi vội chạy tới xem chuyện gì xảy ra thì Đại mặt lạnh toát, trắng bệch không có chút máu, nét mặt Đại với vẻ sợ hãi tột độ. Tôi nghĩ chẳng lẽ cả hai người đó chơi thuốc, chơi đồ hay là ma nữ kia về báo oán thật. Mà thật ra Đại và Ngọc Anh có liên quan gì tới cô ma nữ kia chứ? Câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi thì bỗng dưng cả bọn tôi giật nảy mình, có tiếng cửa mở kẽo kẹt từ phía cửa chính, từng bước chân lộc cộc, lộc cộc, rồi ngưng lại đôi chút. Cả bọn nhìn nhau mặt lạnh tanh, rồi lại lộc cộc, xuất hiện bóng đen dài trên mặt đất phía ngoài cửa vệ sinh, tiếng gió rít gào thét kèm theo tiếng chuông gió u uất sau nhà thổi vào làm ai lấy đều sợ tái mặt. Đại ôm đầu chui xuống gầm bàn chỗ đồ để mỹ phẩm. Ngồi co ro dưới ấy, bóng đen bên ngoài thì càng lúc càng to rồi lại cần đứng xựng lại trước cửa phòng tắm. Tất cả nín hơi chờ đợi thì ra đó là Dự cầm đèn pin đi tới. Dự nói: chuyện gì xảy ra vậy, mọi người sao nháo nhào thế, chỉ là mất điện thôi mà, gió to có thể đổ cột điện cũng nên” Nhung nói: “em đã gọi điện thoại cho thợ điện nhưng họ bảo đang bão, phải sáng mai mới tới sửa được”. Đại lẩm bẩm: “không đó là ma, là ma đó, nó về để báo thù”. Dự vào phòng tắm, lấy điện thoại bật đèn rồi soi vào mặt Đại rồi nói: “anh Đại sao vậy, ma nào báo thù, hay bị ma nhập hay sao chui co ro thế kia”. Tôi nhìn bộ dạng của Đại thấy lo lo vì trước giờ hắn vẫn hống hách lắm mà, nhất là không tin vào tâm linh, sao giờ lại trông bê tha thế kia. Còn Dự thường rất ít nói sao giờ lại nói nhiều vậy, thật đối lập, căn nhà đang xảy ra chuyện gì thế này.

Ngoài trời gió vẫn thổi mạnh rít lên từng cơn cùng tiếng chuông gió nghe càng thêm não nề. Giờ thì đến Dự cũng ra khỏi phòng đây cũng là lần đầu tôi thấy Dự nói nhiều đến vậy, nhưng thôi kệ thời tiết Melbourne sáng nắng chiều mưa cũng vậy mà. Chưa từng nghe Úc mất điện bao giờ, mà hiện tại nhà tôi cũng tối thui đây. Chợt có tiếng động ngoài phòng bếp, tiếng mở cửa tủ đồ, tiếng kéo xếp cửa kiêu xột xoạt rồi đột nhiên có tiếng kêu, choang choang, xoảng xoảng, tiếng chén bát rơi xuống sàn nhà chói tai liên hoàn nghe kinh hoàng trong bóng tối phía phòng bếp. Mọi người đều kinh hãi không ai muốn ra ngoài xem đó là gì trong bóng tối cả. Nhìn ai nấy đều căng thẳng, tôi đành là người ra vậy tôi nhanh chóng rón bước chân nhè nhẹ ra xem, tới góc khuất để ngó ra phòng bếp thì chẳng thấy ai cả, chỉ thấy các cánh tủ mở toang, trên sàn nhà là các mảnh vở của cốc chén vỡ tung tóe, giá chén đĩa còn nguyên trên bàn nhưng bát đĩa đã vỡ hết, kì lạ một điều là các vết máu trên chén đĩa vương vãi khắp nơi. Tiếp đó là là dấu chân máu đi lại khắp sàn. Tôi tính nín thở tính quay lại gọi mọi người thì ngay sau tôi là Nhung và Dự đã theo tôi từ hồi nào, mải tập trung nên tôi không để ý sự xuất hiện của họ. Nhung lại gần rồi ghé sát đầu vào lưng tôi mắt dưng dưng: “anh Hoàng, chuyện gì xảy ra thế này, ma nữ đang trả thù những người trong nhà này phải không anh”. Tôi an ủi nói không phải đâu, chắc chỉ là trùng hợp thôi, đừng lo. Mặt Dự thì đăm chiêu không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào đống chén đĩa vỡ với vết máu trên sàn. Tôi cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhìn quanh rồi tôi chạy thẳng vào phòng tắm, Đại thì vẫn co ro sợ sệt trong gầm bàn, Ngọc Anh thì biến đâu mất từ lúc chúng tôi vào phòng tắm, có thể lúc chúng tôi đang nói chuyện Ngọc Anh đi ra ngoài chăng. Tôi lớn tiếng gọi Ngọc Anh, nhưng không thấy đáp lại. Tôi ra ngoài nói với Nhung và Dự lấy đèn pin đi xem Ngọc Anh đâu, tôi lo con bé sợ quá lại làm điều gì bất trắc. Chúng tôi chia người ra, tôi và Nhung đi xem các phòng còn Dự ở lại với Đại. Tôi với Nhung đi ra phòng bếp, né không đụng các mảnh vỡ, tiện tay cầm theo con dao bén, rồi ra tủ lấy đèn pin, soi cho sáng để xem Ngọc Anh đâu, chúng tôi nhìn vết máu trên sàn kéo dài qua phòng khách rồi đi ra ngoài sân sau.

Trời bên ngoài tối thui, gió thổi mạnh cái cây sau nhà rung lắc dữ dội, theo cơn gió. Những hạt mưa dần nặng hạt, kêu lốp bốp trên mái nhà. Chúng tôi lấy đèn rọi không thấy ai xung quanh, tôi nhanh trí nói: “thôi hỏng rồi, vệt máu đánh lừa chúng ta, chia làm hai ngả vệt máu chính là chạy tới phòng khách dẫn qua lối hành lang phòng ngủ của Đại”. Chúng tôi liền đóng cửa sau rồi chạy thật nhanh tới phòng Đại thì thấy cảnh tượng kinh khủng, một cái xác người đang treo cổ lơ lửng trên thanh xà ngang phòng Đại người bê bết máu, với những vết cứa rạch tay trông rất khủng khiếp. Bất ngờ hơn có một con ma nữ mắt đỏ lưỡi dài đang quấn lấy bóp cổ nạn nhân. Nhung vội hét lên một tiếng lớn, tôi soi đèn pin nhận ra đó là Ngọc Anh nên vội hành động nhanh, lấy con dao chạy lại nhảy tót lên giường vung tay chém con ma đang đu trên dây thòng lọng nó bị cắt lưỡi liền thét lên một tiếng rồi chuồn vào ổ khí sưởi thông hơi, đoạn lưỡi bị đứt biến thành một làn khói trắng bay lơ lửng trên trần nhà rồi tan biến. Nhung liền chạy lại ôm người Ngọc Anh đỡ cái xác xuống đất rồi cả hai ngã nhoài ra sàn. Nhìn da mặt Ngọc Anh tái xanh, thật may mắn chúng tôi đã đến kịp lúc. Nhưng trời ơi, tim Ngọc Anh đã ngừng đập rồi. Tôi chán nản quay mặt đi chỗ khác, thở dài, tự trách mình sao không tới sớm hơn thì Nhung chạy tới vạch mí mắt Ngọc Anh lên rồi nói: xem ra đồng tử chưa giãn, đây có thể là chết lâm sàn thôi anh Hoàng ạ”. Tôi chỉ biết là chết lâm sàng là một trong những trạng thái rất hiếm gặp ở con người. Trạng thái này đang là một trong những vấn đề chứa nhiều bí ẩn mà khoa học vẫn đang khám phá và tìm hiểu. Hiện tượng chết lâm sàng được hiểu đơn giản là một trạng thái đặc biệt mà ở đó có sự tồn tại giới hạn giữa sự sống và cái chết. Chết nửa vời ư, tôi hỏi sao Nhung biết mấy cái này thì Nhung mặt nghiêm túc nói giờ không còn thời gian đâu, mau sơ cứu cho Ngọc Anh. Chúng tôi đặt Ngọc Anh duỗi thẳng trên nền nhà, Nhung bắt đầu tháo nút áo Ngọc Anh ra, cả nút thắt quần, tôi ngại quay mặt đi thì Nhung nói đây là cách để sơ cứu khẩn cấp các vật siết chặt phải tháo ra hết, cứu người không có gì ngại. Nhung ép tim ngoài lồng ngực cho Ngọc Anh rồi nói tôi: “anh mau hô hấp nhân tạo hà hơi thổi ngạt mau đi”, tôi nhớ hồi cấp ba cũng được cách sơ cứu, nhưng nhìn mặt Ngọc Anh như xác chết tôi cũng rợn, đôi chút chần chừ, thì Nhung quát mắng lớn: “còn không mau lên” tôi giật nảy mình đành bạo dạn lấy hơi thổi ngạt cứu người. Giờ mỗi giây trôi qua đều quan trọng, tôi lau sạch mặt máu của Ngọc Anh bằng áo của mình, mút chất nhầy từ mũi và miệng Ngọc Anh, sau đó mới tiến hành hô hấp nhân tạo, cảm giác kinh tởm tới rợn người, nhưng theo đúng cách phải làm rộng đường thở cho nạn nhân. Thôi đành vậy, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà. Một tay bịt mũi Ngọc anh rồi hà hơi thổi ngạt. Chúng tôi sơ cứu được một lúc thì Ngọc Anh bắt đầu thở lại. Cả hai chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhung tự nhiên chạy ù ra ngoài phòng, quay lại với bộ đồ dụng cụ y tế. Giờ Nhung mới nói cô là sinh viên ngành y từng học cao đẳng ở Việt Nam và bố mẹ đều là bác sĩ nên biết sơ cứu. Nhung vẫn đang tất bật băng bó vết thương cho Ngọc Anh để cầm máu. Nhung gọi cấp cứu còn Ngọc Anh như trở về từ cõi chết mắt lơ đơ lảo đảo, thoi thóp thở những hơi thở yếu ớt.

Ngọc Anh thấy bọn tôi thì không nhận ra, hỏi chúng tôi: “đây là đâu, tôi đang ở sàn nhảy chơi đồ với bạn bè tôi đang vui vẻ mà, anh Đại đang múa quạt trên sàn, lại đi đâu mất rồi” thấy vậy Nhung nói: “đây là triệu trứng mê sảng và mất trí nhớ tức thời của những ca chết lâm sàng, từ chối cửa tử quay lại được nhân gian xem ra là phúc lắm rồi”. Chúng tôi gặng hỏi còn điều gì nữa không thì Ngọc Anh nói tiếp: “tôi thấy sân khấu club bừng sáng, có một đường ống dài và rộng, với hào quang ánh sáng chói lòa, tôi bước vào rồi có chị áo trắng bồng đứa con nở nụ cười tươi dẫn tôi đi trên đó, người tôi bỗng nhẹ bâng, còn hơn chơi cỏ Mỹ ấy, chị đó nói là chị sẽ dẫn tôi đi lên mười tám tầng mây, tránh xa anh Đại một kẻ hám tiền hám sắc bán rẻ tình bạn”. Tôi nghĩ hẳn là ma nữ kia đã dụ Ngọc Anh rồi, thật may chúng tôi tới kịp. Ngọc Anh vẫn mê sảng nói: “ủa các người là ai, có phải các người là thiên thần gác cửa thiên đàng không”, Nhung nghe vậy tính cười thì tôi lấy tay che miệng Nhung, tôi nhíu cặp lông mày tỏ mắt đăm chiêu và nghiêm túc rồi ra hiệu lặng yên. Tôi hắng giọng một cái nói: “đúng vậy, hai ta là thiên thần gác cửa, nếu ngươi thành thật hối lỗi chuyện nhân gian ta sẽ cho qua, hưởng hạnh phúc an nhàn, tha hồ chơi đồ, nào hãy kể từ tội nặng nhất của ngươi trở xuống đi”. Nghe xong Ngọc Anh cười tủm tỉm mắt lảo đảo nói: “tôi đã bày mưu cho anh Đại bắt cóc một cô gái còn trinh để bán cho một bà thầy cúng chuyên thờ ma xó để yểm bùa. Lúc đó tôi và Đại nghiện chơi đồ, ma túy, nợ tiền nặng lãi bị xã hội đen đến siết nợ, còn ngôi nhà gần mới xây xong còn nợ tiền, tôi thấy vậy mới giới thiệu anh Đại bắt cóc cô gái giao hàng cho bọn tôi mỗi tuần để tế tà thần làm đồ yểm. Điều khó ở đây phải là một trinh nữ mà phải đợi đúng hôm nhật thực mới hiệu nghiệm được. Tôi đã lân la lại làm quen cô bé rồi Đại đã dụ cô bé cùng nhà tên Trinh để làm đồ tế. Bà thầy cúng ấy nói chỉ lấy hồn cô bé, còn lại xác sẽ trả lại, họ sẽ mất trí nhớ nhưng vẫn còn sống. Tôi chỉ làm có vậy thôi, mong các ngài thấu xét”. Tôi lên giọng hỏi còn chuyện tiếp theo: “Đại đã làm gì” Ngọc Anh sợ sệt nói thều thào: “chỉ nghe anh Đại kể lại rằng, đợt đó Đại bỏ học đi theo Trinh học trồng cần để nhanh giàu, rồi thuê ngôi nhà này để trồng. Buổi tối trước hôm nhật thực, Đại giả vờ mời Trinh đến để dậy cách thức chăm sóc cần rồi đánh thuốc mê làm đúng thủ tục là chỉ cắt tóc Trinh cắm vào nọn rơm đã được yểm bùa chú. Lấy một giọt máu của Trinh thấm lên bùa rồi ba ngày sau sẽ có kết quả hồn Trinh sẽ thành ma xó để phục vụ doanh nhân việt kiều làm ăn cạnh tranh bất chính. Nhưng bà thầy cúng bấm quẻ biết được Trinh đã mang thai mấy tháng rồi, không còn trinh tiết nữa liền hủy kèo, phạt tội nặng anh Đại, phải đền một khoản tiền lớn không bà sẽ tố việc làm phi pháp của cả hai ra pháp luật”. Tôi với Nhung nghe xong mà không thể tin vào tai mình trên đời lại có chuyện mê tín như vậy, hay chỉ là trong cơn sảng Ngọc Anh nói vậy. Nhưng dẫn chứng kia rất hợp với hoàn cảnh bây giờ, chợt tôi nhớ ra Đại là người gây ra tội ác thì Đại phải là người gặp nguy hiểm nhất lúc này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
21/9/20
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 7: Trả giá
Giờ tôi mới nhớ còn Dự với Đại ở phòng tắm, lúc chúng tôi la toáng với sơ cứu không hiểu họ đang làm gì. Nhung chăm sóc Ngọc Anh còn tôi nhanh chân chạy qua phòng tắm, xem họ có ổn không. Vừa tới cửa phòng tắm, nước tràn xối xả ra ngoài cả lối đi. Tôi đoán là có chuyện không hay liền chạy vào phòng tắm thì thấy Dự đang ấn đầu Đại vào bồn tắm kêu sùng sục, thật kinh hồn trên đầu Dự là một con ma nữ đang ngồi vắt vẻo tóc xõa tới chân chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ lòm đục ngầu uất hận. Tôi trong phút chốc chạy nhanh tới xông phi đạp thẳng vào con ma, thì nó nhảy bổ lên bám vào góc nhà cười khì khì, rồi chuồn ra phía cửa. Chân tôi theo quán tính đạp ngay huyệt bách hội của Dự khiến hắn xô xuống chui thọt lỏn vào phòng tắm. Đại tự ngẩng mặt lên, hít mấy hơi sặc nghẹn nước, ho bắn hết lên mặt tôi, né không kịp, hắn hết hồn ngồi bệt xuống sàn nhà thở hổn hển. Còn Dự ngất lịm đi trong bồn tắm, tôi ra bếp lấy dây thừng trói Dự lại để phòng trường hợp ma nhập lại hại ai đó. Đại mắt trống hốc, mặt tái xanh, trợn ngược lên trần nhà đục ngầu, mồm miệng đầy máu lẩm bẩm: “ma nữ tao không giết mày, mụ thầy cúng đó giết mày, đừng về tìm tao, xa tao ra”. Thì ra đâu phải mỗi Nhung, Ngọc Anh và tôi nhìn thấy ma nữ đó đâu, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn thấy. Thấy tiếng động Nhung chạy sang coi, tôi nói giờ mọi người phải tập hợp lại chờ đội cấp cứu tới. Trời bão nên họ đến muộn, thời tiết thế này họ không thể di chuyển được, đôi khi còn nguy hiểm cho chính họ. Đến nước này, tôi nhìn Đại nói ông phải nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra ở ngôi nhà này Đại bỗng dưng cười lớn nói: thì ra thằng Dự cũng khốn nạn không khác gì tao, nó xơi con bé trước tao, ăn xong còn để lại vỏ, chính nó là người đẩy tao tới hoàn cảnh này, tao phải giết nó, giết luôn con ma nữ kia và cả bọn mày nữa”. Đại cầm cái dùi cui điện lấy được dưới sàn, thì ra một người cao gầy như Dự có thể hạ được Đại béo lùn là có vũ khí, trời tối mập mờ tôi đá văng dùi cui trên tay Dự xuống sàn mà không để ý. Tôi chưa kịp trở tay thì ăn ngay một cú thụng vào sườn từ Đại vừa đau do lực tác động, vừa đau do điện giật làm tôi đứng tim, chân tay bủn rủn đau đớn, nằm co giật trên sàn nhà. Đại cười lớn hả hê nói: “cho chết cái tội tò mò, tao cho mấy đứa mày ở đây với giá rẻ chỉ để xua tan trấn yểm tà ma, chúng mày còn liên kết để tìm xem tao đã làm gì trong quá khứ hả”. Tôi nói: “ông đã làm việc xấu trong quá khứ, ông phải đền tội”. Đại nghe vậy bực tức nói: “cho chúng mày biết trước khi gặp ông bà ông vải, rằng là tao chính là kẻ giết ma nữ kia đó. Nó làm hỏng mối làm ăn của tao, trong khi giam giữ tao đã nổi máu muốn ngủ với nó để xả cơn bực tức hỏng mối kiếm tiền bạc ngàn hiếm có. Nó ngoan cố dám đánh lại tao rồi chạy ra cửa sau chỗ gốc cây hô hoán nhưng thật không may cho nó, xung quanh lại không có nhà nào nên chẳng ai nghe thấy, nó lấy hòn đá to tính đập tao nhưng bị tao lấy đập lại, chết cũng đáng. Hôm nay đúng là ngày tuyệt vời tao còn biết được rằng thằng dọa ma quỷ bấy lâu là thằng Dự, một thằng chồng hờ của con Trinh. À không phải là bạn tình mới đúng. Thằng khốn nạn dám ăn cơm trước kẻng, ăn ốc để lại vỏ, hỏng hàng của tao, tao phải giết nó trước”.

Tôi nghĩ bụng, Dự sau khi bị cú đá đúng huyệt đạo bách hội của tôi học được từ ông nội, dính một chưởng vào sau gáy như vậy thì không những người, đến ngay cả ma còn bất tỉnh. Tôi gượng dậy được một xíu, thì ăn ngay cú đạp với vài nhát dùi cui điện tê tái người từ Đại. Hắn nói sẽ xử Dự trước rồi xử tôi sau. Hắn đi chậm chậm những bước lê thê trong phòng tắm rồi ngoái đầu ngoái cổ như thỏa mãn lắm. Bước tới bồn tắm vừa vung tay tính đập Dự thì hắn bị trượt dài dưới sàn nhà, ngã sõng xoài nhưng trên tay vẫn cầm chiếc dùi cui. Nghe tiếng cười phát ra từ cửa phòng tắm chỗ hành lanh thì ra là ma nữ đang với tay dài như dải lụa kéo chân Đại. Nhưng có vẻ Đại không hề nhìn thấy ma nữ thì phải, hắn bước dậy đi tới định đập cái nữa nhưng lại bị ngã tiếp ra sàn tôi nhìn ra là đốm lửa đỏ cuốn lấy chân hắn, lần này văng chiếc dùi cui điện về phía tôi. Cầm dùi cui điện trên tay, tôi chích cho Đại vài cái hắn giẫy đành đạch trên sàn. Tôi nhìn ma nữ, ả nhìn Đại với ánh mắt căm thù kéo tung nắp tủ đồ phòng tắm đồ đạc rơi tứ tung xuống đất, trong đó có chiếc kéo nhọn đang chuẩn bị đâm thẳng vào mắt Đại khi hắn đang ngước lên. Tôi nhanh tay lấy dùi cui đập chiếc kéo muốn cứu Đại không may kéo bắn ra và đâm về phía Dự, ma nữ liền thổi cơn gió lạnh làm kéo lệch hướng găm lên tường. Con ma gào thét kinh hồn giải phóng lượng tà khí lớn. rồi lao thẳng về phía tôi. Tôi biết phen này không thoát nổi nhưng nhớ ra lời cố nội và cô Diễm My nói, lúc cần dây chuyền hình hoa hướng dương của tôi sẽ giúp ích, tôi nhanh chóng lấy vòng đó ra bấm nút, bông hoa hướng dương xòe hình bát quái đánh bật ma nữ bay ra ngoài khỏi nhà. Để lại vệt khói trắng mờ về hướng cây cổ thụ sau nhà. Tôi mải nhìn xem hướng ma bị đánh bật thì bất ngờ Đại từ đằng sau đập tôi một cái thật mạnh vào sau, tôi ngất lịm đi. Trước lúc nằm xuống tôi nghe tiếng cửa sổ có tiếng vỡ cửa kính choang và cả tôi lẫn Đại đều rơi bịch xuống sàn nhà.

Khi tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, đêm kinh hoàng đã qua đi, tôi, Dự và Ngọc Anh trong bệnh viện, Nhung đang nằm thiếp đi bên giường tôi. Thấy tôi động thì Nhung cũng dậy nở nụ cười tươi rồi cầm tay tôi nói: “mọi chuyện qua rồi anh Hoàng”. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh thấy Ngọc Anh vẫn hôn mê, thở ống khí, còn Dự cũng đã dậy. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra khi tôi bị Đại hạ gục thì Nhung nói: “em nghe thấy tiếng động lớn, tiếng cửa sổ vỡ và có người hét lên, em chạy ra thì thấy anh bất tỉnh trên sàn, anh Đại đã tử vong vì bị chính hòn đá xanh sau nhà bay qua cửa sổ làm chấn thương đầu. Đội cấp cứu nói có thể là do cây to sau nhà bị đổ bung rễ bự làm tung đất đá xung quanh, gió lại lớn nên không may bay vào nhà, còn điều lạ là bão làm trốc rễ cây để lộ ra bộ xương của một người phụ nữ, đúng là oan gia”. Dự nằm bên cạnh cười rồi nói: “oan gia trả giá đắt. Chính là Phan Trinh làm đó, chúng tôi đến với nhau vì nhu cầu sinh lí nhưng sau đó Trinh dính bầu, cô ấy có tình cảm với tôi nên muốn giữ đứa bé. Tôi sinh ra con nhà gia giáo còn bận học hành tương lai mọi người mà biết chuyện thì còn gì là mặt mũi dòng họ nhà tôi nữa. Tôi lại là đích tôn của dòng họ phéo tắc nhất quê nên tôi không đồng ý đã đuổi đánh cô ấy dẫn đến việc cô ấy phải bỏ học đi trồng cần với đầu mối. Nhà cô ấy khó khăn mà tôi lại không biết nên sự việc dẫn đến như thế này, tôi thật ân hận”. Nói xong Dự nước mắt tuôn trào ngậm ngùi nói tiếp: “sau ngày tháng điều tra tôi đã biết chính thằng khốn Đại đã hại cô ấy, đêm đó xem thời tiết mưa bão, tôi ra ngoài sẵn là dân ngành điện nên tôi biết cách cắt điện tính để hại nó. Nhưng không ngờ bị ai đó đá bất ngờ và hôn mê, nhưng chạy trời không khỏi nắng nó đã phải trả giá cho những gì nó gây ra. Nếu đúng hài cốt kia là của Trinh thì sau khi ra viện tôi sẽ an táng nàng và đứa con đã khuất như để chuộc lỗi tôi gây ra”. Tôi nhìn Nhung không nói gì, cuối cùng thì nỗi oan khuất bí ẩn trong nhà tôi cũng được sáng tỏ, ngày nhập học cũng tới gần, tôi sẽ đi học nhưng sẽ không quên rằng cốt lõi câu chuyện nguồn cơn là do bà thầy cúng bí ẩn thờ ma xó kia gây ra, một ngày tôi sẽ phanh phui bà ta ra ánh sáng công lí.

*** Hết ***​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên