“Rồi hôm qua, mày làm thế quái nào ra khỏi lớp?”
Grant hỏi khi nghe Lawen nhắc đến chuyện hôm qua bị nhốt lại, vẻ mặt không vui. Tiếng nói chuyện không gần không xa bỗng vang đến.
“Ê biết tin gì chưa? Hai nàng năm nhất, Linda với Yien đi hoạt động câu lạc bộ về muộn ấy, lúc bọn nó đi ngang qua dãy hành lang phía sau lớp học, thấy trên tầng ba bỗng xuất hiện một con ma tóc dài, tóc phải dài từ tầng ba xuống tầng một luôn đấy, kinh chết đi được.”
“Thật không? Ghê quá vậy…”
Grant nhìn miếng rèm cửa từ cặp Lawen đang lôi ra, liền nói: “Thôi, không cần trả lời. Tao hiểu rồi. Nhưng mà nếu mày không muốn bị đập chết thì tốt nhất để ra về rồi hãy gắn rèm vào lại.”
Lawen quay lại hỏi: “Sao cơ?”
“Biết hai nàng Linda với Yien năm nhất vừa được nhắc tới không? Hai cô em của đại tỷ trường này đấy, biết điều thì đừng có để bọn nó tóm được mày là thủ phạm đằng sau."
“Ờ...”, Lawen nói xong liền ngắt ngứ, giây sau quay sang Grant, cất giọng mờ ám: “Cặp mày... có vẻ rộng nhỉ?”
Grant tái mặt ôm lấy cặp: “No no no! Cặp tao không nhét được thứ nguy hiểm đó đâu! Tránh xa ra!”
“Này, Grant! Biết chiều qua trường mình có tin gì nóng khô…”, Marshall ngồi bàn trên đột ngột quay xuống bắt chuyện, nhưng chưa kịp nói xong thì khựng lại, hỏi: “Hai đứa bây đang làm cái quái gì thế?”
Grant ôm cặp trước ngực, né sang một bên, vẻ mặt kinh sợ, trong khi đó, bên cạnh, Lawen mặt lạnh đang vội vàng giấu giếm cái quái gì rất mờ ám dưới hộc bàn…
Grant: “…”
Lawen: “Mày... định kể cái gì?”
Marshall nghi ngờ nhìn nó vài giây, mới nói tiếp: “Ờ… Grant, mày biết nàng Sukarno năm ba ở lớp A không? Cô nàng xinh nhất trường mình ấy. Người yêu tao nói, bảo sao mấy thằng nam sinh ở trường xịn về đây tán hoài không đổ. Té ra là cảm thằng Apls rồi, mà hôm qua, nàng đứng ra tỏ tình cũng bị từ chối luôn. Nhiều đứa chứng kiến lắm!”
Grant nghe thấy vậy thì trố mắt ra: “Thằng đó phũ quá đấy! Sukarno là con gái nhà giàu chính hiệu đấy!”
Lawen từ khi vào trường vốn đã không thích Sukarno, vì cô nàng này rất giống với một người bạn đã mất của nó, thấy Grant cảm thán như vậy, nó chẳng nói gì.
Marshall nói: “Gái đẹp thiếu gì, tao thấy thằng Apls từ chối vẫn chuẩn nhất đấy. Còn năm nay nữa là thằng đó tốt nghiệp rồi, đi khỏi thành phố nhỏ này, còn gặp được nhiều người đẹp hơn. Phải nói là Apls trường mình biết nhìn xa, trông rộng, haha.”
Grant tỏ vẻ buồn bã nói: “Ôi! Đàn ông chân chính, ai lại làm đàn bà phụ nữ đau lòng như thế chứ…”
Lawen nghe thấy vậy, liền buộc miệng: “Đàn ông con trai chân chính mới là phải từ chối không để đàn bà con gái tỏ tình trước mới đúng đấy..."
Nói xong, Lawen chợt thấy bốn con mắt tia mình như bóng điện, sáng đến nhức mắt, nó liền chột dạ, không khỏi tự hỏi: Hay là lỡ nói gì làm chúng nó hiểu lầm mình có tình tình ý ý gì với anh chàng “nổi tiếng” kia rồi?
Định mở miệng đính chính lại thì đột nhiên Marshall cắt ngang: “Trăm nghe không bằng được chứng kiến một lần! Đại tỷ, tỷ đúng là chuẩn đại tỷ trong lòng đám con trai bọn em!”
Grant ở bên cạnh, nghĩ đến điều gì liền cười khoái trá, thật ra chính Lawen cũng không biết bản thân ngoài ngủ trên lớp thì thỉnh thoảng cũng làm ra vài hành động kỳ quặc khác người nhưng trong mắt mọi người, nó lại được đám con trai phóng đại nhiều hơn là một nữ sinh bình thường. Và được phóng đại đến mức nào, đến bây giờ Lawen mới tò mò.
Marshall vừa quay lên, Lawen liền tóm cổ Grant lại gần thì thầm: "Đại tỷ là thế quái nào?"
Grant giả vờ vô tội nói: "Thì là đại tỷ đó!"
Lawen gắt lên: "Tại sao tao lại bị gọi là đại tỷ?"
Grant từ từ "gỡ móng vuốt" của nó ra khỏi cổ, ôn tồn giải thích: "Tao với mày là bạn bè chân chính, đừng làm vậy nha, bạn gái của tao hiểu nhầm thì phiền lắm."
Lawen: "..."
Grant nói tiếp: "Tại mày lên lớp toàn ngủ thì biết gì, mày cũng chẳng chơi với ai ngoài bạn cũ, nên đứa nào cũng bảo với tao, mày thuộc tuýp con gái lạnh lùng, mà mày còn nghiện game không đó?"
Lawen trừng hắn một cái: "Tao bỏ rồi."
"Ờ, con gái chơi game giỏi, thằng con trai nào chẳng phục. Vậy đi, ngày xưa mày cũng nổi lắm mà?"
Lawen im lặng không nói gì. Grant liếc nó một cái, lại tiếp tục: "Mày đúng là như chó rớt đài ấy. Ngày trước giỏi bao nhiêu, bây giờ tệ bấy nhiêu, chưa thấy loại con gái nào như mày. Đang học giỏi, lúc nào cũng đứng top lớp A, đùng một phát rớt xuống lớp D, năm nhất còn đỡ, vẫn là lớp B, giờ xuống hẳn lớp D luôn. Thầy cô ở trường cũ nghe chuyện của mày mà thất vọng lắm, à, năm nay nhớ đi 20-11 thầy cô cũ nhé, năm ngoái mày không đi rồi còn gì. Đó còn chưa nói thầy cô trường này, mày không thèm đi một ai."
"Chẳng muốn đi, về thăm trường cũ còn chán hơn. May mà trường này chẳng biết tao là ai. Đỡ phiền phức."
Grant hừ mũi khinh thường: "Ờ, nhưng cái trường nhỏ bé này cũng có vài người ở trường cũ chọn về học đó. Mày chưa gặp thì thôi."
Lawen không tin hỏi lại: "Vài người? Ai? Tao có biết không?"
Grant nghĩ nghĩ, nói: "Mày thì không biết người ta, nhưng người ta biết mày. Không trách được con ạ, chuyện của mày vẫn nổi rần rần dù mày ra khỏi trường mà."
Lawen ảo não gục đầu xuống bàn, cất giọng thảm thiết: "Vậy nên tao mới không muốn về thăm mà..."
Grant nhún vai, chợt hắn nhớ ra chuyện gì, hỏi: "À, mày bỏ hẳn Internet chưa đấy? Sao dạo này không thấy mày đi câu lạc bộ học võ nữa?"
Lawen im lặng, mà nó cũng chẳng muốn trả lời. Đi hay không thì quan trọng gì chứ...
Giờ giải lao tới, Lawen đột nhiên chạy ra ngay phòng vệ sinh mà không hề quan tâm đến hình tượng, nó chỉ nghĩ mình bị đầy bụng rồi, nhưng không ngờ còn bị đuổi ra vào ngay trên trường thế này. Lại càng không ngờ... gặp phải điều mà nó ghét nhất!
Trong phòng vệ sinh, Lawen bất đắc dĩ ngồi nghe những cô nàng bên ngoài đang hả hê nói cười về chuyện Sukarno xinh đẹp ở lớp A tỏ tình bị mất mặt chiều hôm qua.
Đành phải đợi bọn này đi trước rồi ra sau chứ sao bây giờ, Lawen chán nản nghĩ.
“Biết Lawen Dnieper năm hai ở lớp D không? Con nhỏ lập dị, hay làm mặt ngầu, rồi băng hai tay lại ấy.”
Nghe thấy bản thân được nhắc đến trong câu chuyện, Lawen đang an phận nấp ở một bên cũng không khỏi giật mình.
“A, biết chứ. Nhỏ đó nổi tiếng từ năm nhất rồi, cả trường cũng chỉ có mình nó lập dị, khác biệt như vậy. Nhưng tao đảm bảo với mày, nhỏ đó không liên quan gì Apls đâu, lúc nó mới vào trường cũng bị đồn ầm là bạn gái đó, nhưng ở gần nhà vậy thôi chứ tính cách khác biệt lắm. Bỏ qua một bên đi.”
Lawen nghe đến đây liền trố mắt ra: Ở gần nhà Apls? Sao nghe quen quá vậy, hình như Grant đã từng nói với nó một lần, nhưng nó đâu biết nhà Apls ở chỗ nào mà gần với không gần?
“Hôm trước tao thấy Apls nhìn nhỏ đó, mà thấy đám con trai đứa nào cũng bảo, trong trường này chỉ có mình nó mới hợp với Apls thôi. Nghe mà tức máu!”
“Ha ha ha! Chắc gì đã nhìn nó mày ơi! Tao học chung lớp với nó mà, nó ngoài gục đầu ngủ trên bàn ra thì chỉ nói chuyện với thằng Grant ngồi bên cạnh thôi. Mày đừng có vơ hết đám con gái trong trường làm thù địch như thế. Mà nàng Sukarno địch thủ nhan sắc của mày đã thua thảm hại rồi còn gì. Thôi vui lên đi, rồi chuẩn bị kỹ càng mà cua chàng đi chứ, chàng năm nay là cuối cấp rồi đó! Không còn thời gian đâu cô nương ạ, chàng mà ra khỏi trường, ra thành phố lớn, chắc gì bọn mình ở đây còn cơ hội! Ha ha.”
“À nhắc mày luôn, con Lawen nhìn hiền hiền vậy chứ đừng để nó ghét mày, đại tỷ trong lòng đám con trai đó. Con Sukarno hồi trước cũng để ý nó dữ lắm, nhưng có làm gì được đâu. Đám con gái, cũng có nhiều đứa ngưỡng mộ nó. Tốt nhất là mày đừng có đụng gì vào nó. Phiền lắm!”
"Kinh thật, đại tỷ trong lòng đám con trai cơ đấy!"
…
Tiếng chuông vào lớp reo lên, Lawen bất động ngồi im trong phòng vệ sinh nữ.
“Này biết Lawen Dnieper năm nhất mới vào không? Nghe nói từng học ở trường trung học nổi tiếng đó.”
“A, cái này tớ biết mà. Tớ học chung với cậu ấy, băng tay siêu ngầu luôn. Nói chuyện cũng rất oách nữa, đám con trai trong lớp tớ phục lên trời.”
“Hèn gì, khối mình cũng đang đồn ầm lên đó. Mà hôm lớp cậu đi học thể dục ấy, Lawen chạy còn nhanh hơn đám con trai, bọn mình giờ giải lao ở trên lầu, thấy ở dưới sân thầy cho chúng nó đua mà nể cực. Con gái mà thể lực đỉnh quá, còn học rất giỏi nữa, nhưng tớ thấy hình như nhỏ không muốn học sao ấy, mặc dù thấy có vẻ biết nhiều cái hay ho lắm.”
“Hình như nhỏ đó có học võ nữa, nghe nói thi đấu được nhiều huân chương lắm. Có lần tớ thấy nó quật một thằng con trai nằm ngửa dưới đất luôn.”
“Nhưng mình thấy tính cách nhỏ lập dị lắm, ít nói chuyện, lên lớp cũng chỉ ngủ, không cho người khác cơ hội bắt chuyện, nhiều lúc muốn làm thân cũng khó. Mà trong trường mình, có mỗi nhỏ đó dám trốn giờ tập trung thì phải, từ trước đến giờ mình chưa hề thấy nó xuống tập trung bao giờ. Thầy cô cũng chẳng thấy ai nói gì, cả giám thị "ác ma" cũng không ý kiến về nó, mà nghe nói nhà nhỏ đó cũng thuộc loại giàu có nữa. Tóm lại, cô bạn Lawen năm nhất này, toàn có những đặc điểm mà người ta thấy ghen tỵ, chỉ là tính cách hơi kỳ thôi.”
…
“Ủa Lawen? Mấy hôm nay con không đi câu lạc bộ học võ nữa à? Sao dạo này thấy bạn bè con ít ghé nhà thế? Trên trường có chuyện gì sao? Mà con ít ngồi máy tính đi, ra ngoài hoạt động gì đó nhiều lên.”
“Lawen, sao hôm nay lại ở nhà nữa! Sao kết quả học tập tháng này lại xuống rồi?”
“Lawen! Không được lấy tiền mẹ cho ăn sáng đi mua băng gạt nữa! Con đang làm cái quái gì thế, nhà mình đầy đống băng gạt của con rồi này!”
“Lawen, đây là lần thứ bảy giáo viên ở trường gọi điện về nhà rồi đấy! Tại sao con cứ trốn học thể dục và lao động tập thể vậy?”
“Lawen, rốt cuộc trên trường có chuyện gì thế? Con mau ra đây nói rõ mọi chuyện cho mẹ…”
…
Thời gian cứ thế trôi qua, tiết tiếp theo lại sắp bắt đầu, Lawen thôi không ngồi đần ở trong phòng vệ sinh nữa, nó lần đầu quyết định… bùng học. Tâm trạng vốn không tốt, nhưng nó lại không có lá gan trốn về nhà nên đành lấm lét đi xuống phòng y tế, giả vờ bị đau dạ dày.
Từ phòng học tầng ba xuống phòng y tế cũng không xa, chỉ là khi Lawen đi ngang qua hành lang năm ba, nó chợt quay sang nhìn vào lớp A, thấy Apls mệt mỏi gục đầu xuống bàn, cách đó không xa, cô nàng Sukarno đang vui vẻ trò chuyện với hai ba cô nàng khác ngồi bên cạnh.
Lawen lại quay mặt đi, mím môi: Đúng là giống đến phát điên đi được.