Truyện ngắn Chuyện tình ở Xanh pê téc pua

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
CHUYỆN TÌNH Ở XANH PÊ-TÉC-BUA

Tác giả: Ngọc Nữ


Trong suốt gần sáu mươi năm của cuộc đời tôi, đã có vô vàn những cuộc gặp gỡ và chia ly không hẹn trước. Kể từ khi sinh ra cho đến lúc mất đi, sợi dây định mệnh vô hình nào đó đã gắn kết và ràng buộc những con người xa lạ ở những ngã rẽ giao nhau và rồi cũng chính bàn tay số mệnh ấy lại thêm một lần nữa đem họ rời đi ở một thời điểm khác như một sự đùa cợt trớ trêu của số phận.

Mùa đông năm ấy có thể coi là mùa đông lạnh giá nhất ở Xanh Pê-tec -bua.

Tôi đã đón sinh nhật lần thứ hai mươi ba của mình trên đất nước Nga xa xôi cùng với đó là những khoảng trống cô đơn và lạnh lẽo nơi xứ người.

Mùa đông bắt đầu khi thành phố đón những cơn gió buốt lạnh, tuyết rơi trắng xóa khiến cho vạn vật ngập trong một sắc buồn ám ảnh. Tiết trời lạnh là vậy nhưng nó lại khiến cho vẻ đẹp của những hàng Bạch Dương càng trở nên đắm say và quyến rũ. Khi mùa đông đến, Bạch Dương bắt đầu cởi bỏ lớp áo vàng, áo đỏ, chỉ còn trơ trọi với những cành cây gầy guộc, xám xanh, giăng lối đan vào nhau như một tấm lưới che phủ bầu trời. Tuyết rơi xuống, tấm áo lưới như được khoác thêm màu trắng u buồn giữa mùa đông cô tịch. Một vẻ đẹp mong manh tựa sương khói giữa những bão tố, chông chênh.

Không giống như những du học sinh khác, tôi đến Xanh Pê-tec –bua theo diện “tự túc”, hay nói thẳng ra, đó là “gia đình phải nuôi” và lo toàn bộ chi phí ăn học. Cha tôi cũng không kì vọng quá nhiều về thành tích của tôi. Bởi vì trên thực tế, việc tôi đi học chỉ là một hình thức để sau này có thể hợp pháp hóa những nguồn thu nhập không rõ nguồn gốc của ông. Tôi đã sống cuộc đời của một “cậu ấm” không phải lo nghĩ đến “cơm ăn áo mặc” như thế giữa thành phố nước Nga cho đến buổi tối định mệnh ngày hôm đó.

Khi đang mê mải với những trang thơ của Puskin, tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi nhận được một cuộc gọi từ quê nhà. Cha tôi hiếm khi gọi điện thoại cho tôi. Bởi lẽ, cuộc sống của ông từ lâu đã không còn có đủ thời gian để quan tâm chăm sóc cho đứa con này. Tôi nhấc máy lên nhưng càng sửng sốt hơn nữa khi ở đầu dây bên kia, không phải là tiếng nói của cha tôi mà là giọng nói run lẩy bẩy của một người phụ nữ:

“Kiên à! Cha con … cha con… bị người ta bắt rồi…”

Tôi giật mình đến nỗi đánh rơi chiếc điện thoại đang cầm trên tay, phải mất đến vài phút sau mới có thể trấn tĩnh. Tôi vội vàng giở lại lịch sự cuộc gọi, quay số điện thoại gần nhất mà trong lòng dấy lên những nỗi bất an lo sợ. Phải khó khăn lắm, tôi mới có thể điều hòa hô hấp và lấy lại bình tĩnh.

“Alo, dì… phải không…?”

Tôi ngập ngừng, giọng nói có chút rụt rè. Kể từ khi cha lấy dì tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cam tâm tình nguyện mà gọi bà như vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi tiếp tục hỏi. Trong ống nghe chỉ thấy vang vọng lại những tiếng nấc dài không dứt:

“Cha con bị làm sao?”

Tôi cuống cuồng hỏi dồn dập.

“Cha con … cha con bị nghi ngờ dính líu đến một vụ tham nhũng, giờ đang bị tạm giam. Dì gọi để nói với con, trong khoảng thời gian tới chi phí sinh hoạt của con… có lẽ con sẽ phải tự xoay sở. Dì xin lỗi…”

Lại là những tiếc khóc nức nở bên đầu dây bên kia. Tôi khó nhọc kìm nén những nỗi đau đang day dứt âm ỉ, lên tiếng trả lời:

“Vâng. Dì không cần quá lo lắng cho con.”

“Trước khi cha con đi, ông đã căn dặn dì phải nói lại với con. Xin con hãy thông cảm cho ông ấy.”

Lồng ngực của tôi chợt râm ran đau buốt. Thì ra, ông ấy không phải hoàn toàn đã quên mất sự có mặt của tôi. Sự việc chấn động này dường như đã khiến cho những ác cảm của tôi về ông được xóa sạch. Giờ phút này đây, tôi chỉ cảm thấy hận chính bản thân mình vô dụng, bất tài, không thể làm được bất cứ việc gì trong lúc ông ấy gặp khó khăn.

“Mọi việc giờ trông cậy cả vào dì. Xin dì hãy lo cho cha con và an ủi ông ấy. Dì hãy nói với ông ấy con tự biết chăm sóc bản thân, ông không cần quá lo lắng.”

Vào lúc ấy, tôi chẳng biết mình sẽ phải nói thêm điều gì. Đầu óc trống rỗng. Tay chân bủn rủn. Tôi dặn dì giữ gìn sức khỏe để lo cho cha rồi ngại ngùng lên tiếng:

“Dì… Con thật sự xin lỗi dì.”

Tôi nói rồi vội vàng dập máy, trốn vào một góc tối trong căn phòng. Sau cái chết của mẹ tôi, có lẽ đây là lần thứ hai tôi cảm thấy mình bất lực đến thế. Tôi ôm trọn bóng tối cô độc. Cả khoảng không gian xung quanh bức bối đến nghẹt thở.

Những ngày tháng khó khăn mới chỉ thực sự bắt đầu.

Cô đơn. Lạc lõng. Hoang mang. Tôi loay hoay trong từng cơn ác mộng.

Chẳng mấy chốc, số tiền dành dụm của tôi đã sắp cạn kiệt. Tôi chẳng biết mình sẽ phải sống tiếp những ngày còn lại ra sao? Rồi cuộc đời của tôi sẽ trôi qua như thế nào?

Tôi bước vào trong một quán bar. Vẫn là những cô gái Nga quyến rũ đê mê với cặp giò trắng nõn . Tiếng nhạc xập xình như quyến dụ tôi – một kẻ chỉ biết “ăn chơi” hưởng lạc bước chân vào khu vườn của những thú vui đầy cám dỗ.

Tôi nốc cạn tám chai bia. Đầu đau như búa bổ. Trong tiềm thức của mình lúc ấy, tôi chỉ còn lờ mờ nhận ra được, đã đến lúc tôi phải trả tiền. Nhưng tôi làm gì có tiền. Và họ muốn giết tôi. Đúng. Họ đang muốn đánh chết tôi. Một thằng con trai vô dụng và hèn yếu.

Những nhát đấm đá vung vào đầu tôi dữ dội đau điếng. Xung quanh hỗn loạn. Tiếng chửi rủa liên miên không dứt. Những người đàn ông bản địa to lớn ẩn chứa sức mạnh của loài mãnh thú. Tôi yếu ớt rên rỉ nhưng không có ý định phản kháng. Sẽ nhanh thôi. Thà rằng tôi chết đi để bắt đầu một cuộc sống mới. Và chẳng bao lâu nữa họ sẽ đánh chết tôi thôi. Tôi chờ đợi điều đó như một thứ ơn huệ trời ban.

Thế nhưng đột nhiên họ dừng tay lại. Mẹ kiếp. Tôi đã không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Họ rời đi. Và những cơn đau rụng rời khiến cho tôi mê man. Cho tới khi mở mắt tỉnh dậy, tôi đã cứ ngỡ mình vừa được lên thiên đàng.

“Còn trẻ thế này đã muốn chết sao?”

Đó là giọng nói của một người phụ nữ Việt - thứ ngôn ngữ êm tai và dễ chịu nhất mà tôi luôn muốn nghe. Một chất giọng Việt đặc trưng không - pha – tạp, là thứ âm thanh mà từ rất lâu tôi vẫn thường khắc khoải và nhung nhớ.

Tôi gắng gượng ngồi dậy. Trước mặt tôi là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ. Chị ta có một vẻ đẹp mặn mà, sắc sảo - một vẻ đẹp luôn thu hút những gã đàn ông.

“Chị là ai? Và đây là đâu?”

Người phụ nữ ấy nhìn tôi chăm chú. Chị ta quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi lại:

“Là du học sinh sao?”

Tôi không trả lời cũng không phản đối, cố tình nhìn đi chỗ khác.

“Là thế này: tối nay tôi đã nhìn thấy cậu ở quán Bar. Nếu tôi không gọi bọn chúng ra để thanh toán hết chỗ hóa đơn cho cậu thì không biết chừng cậu đã bị đánh chết lâu rồi… ”

“Chị cứu tôi làm gì? Giờ một xu tôi cũng không có để trả cho chị đâu!”

Tôi thẳng thắn đáp trả dẫu biết rằng mình vừa mới phụ lòng một vị ân nhân.

“Trả hay không tùy cậu. Tôi chỉ không nỡ đứng nhìn đồng hương của mình bị người ta hiếp đáp. ”

Tôi lặng người. Hai tiếng “đồng hương” sao mà thân thương đến thế!

Chẳng phải ở nơi “đất khách quê người” này, phải khó khăn lắm người ta mới có thể tìm thấy được một người có cùng chung dòng máu da vàng, cùng chung thứ tiếng mẹ đẻ hay sao?

Khóe mắt tôi rưng rưng. Giữa những đắng cay nơi xứ người, chẳng phải vẫn còn những thứ tình thân đẹp đẽ đến lạ lùng.

Cùng nhờ có chung dòng máu dân tộc đang cùng chảy trong huyết quản, chúng tôi từ những con người xa lạ mà sát lại gần nhau.

Miên là tên của chị. Có thể là Miên trong Mộc Miên. Tôi đoán là như thế. Chị bảo chị cũng không rõ ý nghĩa cái tên của mình, chỉ biết đó là tên do cha mẹ đặt cho. Chị cũng không có hứng thú để tìm hiểu. Chị muốn biết về tôi hơn. Tôi miễn cưỡng phải trả lời những câu hỏi của chị. Chị rút bao thuốc châm cho tôi một điếu, điếu còn lại dành cho mình.

“Sao thế? Cậu không muốn hút ? Hay là ngạc nhiên vì nó được lấy ra từ một người phụ nữ?”

Chị có vẻ không vui vì cái nhìn chòng chọc của tôi. Tôi đành phải tảng lờ nhìn đi chỗ khác.

“Không phải. Chỉ là tôi muốn … tôi muốn ngắm chị.”

Chị bật cười, nhả ra khói thuốc, miệng lẩm bẩm:

“Cậu cũng lẻo mép đấy. Chỉ có điều, nếu muốn tồn tại ở nơi đây thì ngoài cái miệng ra cậu còn cần dùng đến cái này.”

Chị nói rồi trỏ tay lên đầu. Tôi cười ngượng. Mới đó mà đã trở nên ngại ngùng hơn trước mặt chị. Cũng may chị khéo léo chuyển chủ đề câu chuyện. Tôi kể cho chị nghe về hoàn cảnh hiện tại của mình, về những khó khăn đang gặp phải trước mắt, về những nỗi lo sẽ phải đương đầu ở tương lai. Chị chăm chú lắng nghe, có chút đồng cảm, lại có chút bâng khuâng. Khoảng cách giữa hai chúng tôi cứ dần dần được gỡ bỏ sau những nỗi trăn trở nơi xứ người.

Chị bảo ngoài giờ học tôi có thể đi làm thuê cho chị. Chị mở một cửa hàng quần áo ở thành phố này. Công việc lúc đầu có thể vất vả nhưng làm rồi sẽ quen. Chị nói với tôi chỉ cần chịu khó lao động thì ông trời sẽ không tuyệt đường của ai bao giờ. Và chúng tôi – hai con người xa lạ đã bắt đầu bước vào cuộc sống của nhau bởi cuộc hội ngộ tình cờ như thế.

Kể từ sau ngày hôm đó, tôi làm việc ở cửa hàng của chị. Công việc cũng khá đơn giản, chỉ là khuân vác, dỡ hàng, kiểm hàng. Những ngày đầu tiên, vai và lưng tôi đau mỏi rã rời, có những lúc tưởng chừng như xương cột sống xém chút là gãy. Sau đó, tôi đã quen dần hơn với công việc. Lúc ấy tôi cũng chợt giật mình nhận ra, muốn có một bát cơm ăn cũng cần phải đánh đổi bằng những giọt mồ hôi chảy xuống. Tôi chạnh lòng khi nghĩ về những tháng ngày xưa cũ. Tôi đã sống như một kẻ vô ơn và chưa từng biết đến giá trị của đồng tiền.

Thấm thoắt cũng đã gần đến Tết Nguyên Đán. Ở Xanh Pê-tec –bua không có Tết Âm Lịch như người châu Á mà chỉ có Tết Tây. Thế nhưng, bất kì người Việt nào đang sinh sống ở nước ngoài cũng vẫn gìn giữ nét đẹp truyền thống này. Mọi năm, mỗi dịp Tết đến, tôi vẫn thường mua vé máy bay để trở về Việt Nam đón Tết với gia đình rồi hết Tết mới quay trở lại. Nhưng năm nay thì khác. Tôi sẽ phải ăn Tết một mình ở Xanh Pê-tec –bua, sẽ phải đón một cái Tết đầu tiên không có gia đình bên cạnh.

Thi thoảng tôi vẫn gọi điện hỏi thăm dì về tình hình của cha. Dì nói, tình hình đã tạm thời lắng xuống và cha tôi được hưởng án treo. Thế nhưng mọi việc vẫn chưa thể nói trước. Tôi chỉ có thể thầm cầu mong cho cả gia đình luôn được bình an.

Miên bảo tôi mấy ngày Tết sang nhà chị. Chị làm một mâm cơm đầy đủ các món đặt lên ban thờ. Tôi hỏi chị, đã lâu chưa chị chưa về quê nhà để đón Tết. Chị chỉ ngậm ngùi cười, trong đáy mắt thấp thoáng một nỗi buồn thăm thẳm.

Bỗng có tiếng chuông cửa. Miên ra mở cửa. Là một người đàn ông ngoại quốc cao hơn tôi dễ đến nửa cái đầu. Chị giới thiệu tôi với Jacob – người đàn ông của chị. Jacob cạo trọc đầu, trên tay và lưng anh ta có nhiều đường xăm trổ. Anh ta nhìn tôi không mấy thân thiện, trên gương mặt có nhiều nét bặm trợn của một tay xã hội đen hung dữ.

Trong đầu tôi chợt dấy lên những suy nghĩ vớ vẩn. Tôi ái ngại cho Miên. Tôi lo lắng cho Miên. Và tôi tiếc nuối thay cho Miên.

Miên hôn Jabob trước mặt tôi. Trong lòng tôi chợt nhen lên những cảm giác ghen tuông rạo rực.

Tôi đã yêu Miên mất rồi. Kể cả việc Miên hơn tôi tới sáu tuổi. Kể cả việc Miên đã có một người đàn ông khác không phải là tôi.

Những tháng ngày sau đó, tôi vẫn làm việc bên cạnh Miên. Có đôi lúc, tôi bần thần ngắm nhìn nàng đến ngây dại.

Có đôi lúc, tôi cảm thấy mình vô cùng hèn mọn khi ở trước mặt Miên. Cuộc sống đầy đủ, an nhàn của Miên là nhờ Jacob. Cửa hàng quần áo này cũng là do hắn giúp Miên mở . Còn tôi: tôi phải sống qua ngày từ những đồng tiền kiếm được từ tay Miên. Nếu bảo một thằng đàn ông, sĩ diện không phải là thứ quan trọng thì hoàn toàn sai lầm. Lòng tự trọng, tự tôn của tôi đang ngày một khoét vào trái tim tôi những nỗi đau âm ỉ.

Hôm nay, Miên đến cửa hàng muộn hơn thường ngày. Lúc Miên mở cửa, tôi đã vô tình nhìn thấy một vết bầm trên tay cô ấy. Tôi hỏi nhưng Miên gạt đi không nói.

Lửa hận trong lòng tôi lại dâng trào ngùn ngụt. Chắc chắn là Jacob. Vết thương trên tay Miên chắc chắn là do hắn ta. Tôi thầm chửi rủa hắn. Một người con gái giống như Miên, tại sao hắn lại không biết trân trọng.

Ngày hôm sau nữa, Miên lại tới cửa hàng với một vết thương khác trên tay. Lòng tôi muôn vàn phiền muộn lẫn đau đớn.

Rất nhiều hôm sau nữa, Miên không còn vui vẻ cười nói giống như trước. Đôi mắt cô ấy luôn ánh lên một nỗi buồn khôn tả.

Ngày hôm nay, sau khi chờ Miên rất lâu không thấy cô có mặt ở cửa hàng. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng chạy tới nhà của Miên.

Cửa không khóa, tôi vội vàng lao vào tìm Miên. Miên ngồi nơi góc nhà, tóc tai buông xõa, nhìn thấy tôi òa lên mà khóc nức nở.

Tôi vội lại gần ôm lấy Miên. Miên nói giọng lạc đi trong làn nước mắt:

“Kiên ơi! Jabob chết rồi … !”

Miên khóc. Mắt nàng ngân ngấn những giọt lệ chảy xuống tim tôi.

Nhưng rốt cuộc tại sao Jabob lại chết?

Miên kể lại với tôi: Jacob vốn là một tên lưu manh. Hắn đâm thuê, giết thuê, hoặc bất kì việc gì một tên lưu manh có thể làm để kiếm được ra tiền hắn đều không từ. Bởi vậy hắn mới có thể kiếm được những món hời lớn.

Những ngày gần đây, hắn đắc tội với một số người, bởi vậy, hắn muốn Miên rời xa hắn, hắn không muốn làm liên lụy tới Miên.

Hắn chuyển hết số tiền hắn tiết kiệm được cho Miên, mục đích dành cho cô một cuộc sống an lành yên ổn. Chỉ cần Miên rời xa hắn, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

Nhưng Miên lại kiên quyết ở bên hắn, mặc cho hắn đánh, hắn chửi. Hắn tức giận bỏ đi, hai ngày sau, Miên nhận được tin dữ. Hắn bị người ta bắn chết.

Tôi ôm lấy Miên, lau khô những giọt nước mắt nhạt nhòa.

Kể từ khi Jacob chết, Miên không còn để tâm tới công việc kinh doanh. Lúc nào cô cũng như người mất hồn. Còn trái tim tôi cũng đang âm thầm rỉ máu.

Rồi một ngày, Miên ngất đi. Tôi hoảng hốt đưa cô vào bệnh viện. Với vốn từ ít ỏi của mình, tôi không thể hiểu hết toàn bộ những điều mà bác sĩ nói. Nhưng thu thập lại những thông tin mà tôi có thể hiểu được, tôi sững sờ chết lặng.

Miên mắc bệnh nan y nhưng cô lại kiên quyết không uống thuốc, từ chối điều trị. Cô âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần đang giày vò. Trái tim tôi tưởng chừng vỡ vụn. Liệu ai có thể hiểu được cảm giác lúc này của tôi: cảm giác nhìn người mình thương tự giày vò bản thân vì một người khác không phải mình. Liệu cô ấy có thể hiểu được những điều mà bản thân tôi đang chịu đựng?

Buổi chiều hôm ấy, Miên nói chuyện với tôi. Cô ấy chuyển cho tôi toàn bộ khoản tiền tiết kiệm, nói nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ dùng để lo liệu. Tôi gắt lên, mắng Miên. Tôi nói hết cho Miên những nỗi lòng mình đang chôn giấu: rằng Miên không thể chết, Miên mãi mãi là người con gái mà tôi yêu thương nhất. Tôi cấm Miên nói ra những lời gở miệng.

Miên vẫn không chịu nghe lời, cô ấy dặn tôi sau khi lo liệu xong cho cô ấy, số tiền con lại, tôi dùng để trang trải học phí rồi trở về Việt Nam. Miên căn dặn nhất định tôi không được phụ lòng cô ấy. Miên nói sau khi tôi trở về Việt Nam, hãy đưa tro cốt của cô ấy về với quê nhà.

Miên còn nói rất nhiều, rất nhiều. Tai tôi như ù đi. Tôi không thể nhớ được thêm những gì mà Miên nói.

Sau tất cả, Miên nắm lấy tay tôi, miệng lẩm bẩm:

“Kiếp này, tôi là người bảo vệ cậu. Nếu có kiếp sau, cậu hãy là người bảo vệ tôi.”

Miên ra đi trong một đêm Trắng, khi khoảnh khắc hoàng hôn và bình minh chỉ là một ranh giới rất mong manh, mơ hồ.

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài



Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

Tôi Yêu Em- Tác giả: Puskin
 
Bên trên