Chuyện Xưa Trong Năm Tháng Có Ai Nhớ - Hoàn - Thỏ Trắng Ăn Đêm

OstSiro

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/3/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
CHUYỆN XƯA TRONG NĂM THÁNG CÓ AI NHỚ
68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6a42335a7730565a4a62775175673d3d2d3434353335333533332e313464343266376535343463333635303236333431373737393832392e6a7067

Tác giả: Thỏ Trắng Ăn Đêm
Thể loại: cổ đại, ngược
Tình trạng: đã hoàn
Lịch đăng: hai ngày
Độ dài: bốn phần (khoảng 15.000 từ)
Giới hạn: không
GIỚI THIỆU
Ái Linh là thê tử duy nhất của Dương vương Ân Lai nhưng lại không phải là người trong tâm can hắn.
Người trong lòng hắn là Ái Vân - tỷ tỷ song sinh của Ái Linh và cũng là thê tử của đệ đệ Ân Kỳ.
Năm tháng trôi có biết bao giai thoại đau lòng, đây chẳng qua là một câu chuyện trong đó mà thôi.
MỤC LỤC
Phần Một: Chuyện Cũ Của Ái Linh
1 - 2
Phần Hai: Chuyện Cũ Của Ân Lai
Phần Ba: Chuyện Cũ Của Ái Vân

 
Chỉnh sửa lần cuối:

OstSiro

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/3/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
Phần Một: Chuyện Xưa Của Ái Linh (1)

Ta tên là Ái Linh, tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng. Trên ta có hai huynh lớn và hai tỷ tỷ, đặc biệt tam tỷ Ái Vân với ta vốn là song sinh. Tuy vẻ ngoài chúng ta giống nhau như hai giọt nước nhưng tính cách thì như hai thái cực không thể nào dung hòa. Tỷ tỷ ta vừa xinh đẹp lại hiền thục, thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, đối xử với mọi người vừa tốt bụng lại không kiêu căng. Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm nào cũng nằm trong tay tỷ ấy. Còn ta ấy à, hì hì, cũng không dám khoa trương. Từ nhỏ đã tự gây dựng danh tiếng của mình, người đường Tây, dân phố Đông không kẻ nào là không sợ khi nghe đại danh của ta. Từ việc ta đánh tiểu thư A đến đá đít công tử B, đấu tay với bổ đầu C.

Mọi người đều gọi ta là Tiểu Bá Vương, hừ, đừng tưởng ta không biết họ nói xấu sau lưng ta nhá. Nhưng ta cũng không ghét danh hiệu này nên tạm thời không động đến bọn họ.

Mẫu thân thường véo tai ta mắng chửi không ngừng, thường xuyên kết thúc bằng việc lấy tỷ tỷ làm gương.

"Nha đầu ngươi, xem tỷ tỷ ngươi kìa. Rõ ràng sinh cùng ngày cùng tháng mà đã nhận được danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân. Còn bản thân ngươi lại chẳng bao giờ lớn được."

Mỗi lần như thế ta cũng chỉ dám thè lưỡi lắc đầu, ai bảo ta với tỷ tỷ giống nhau như hai giọt nước. Đâm ra tỷ tỷ có danh hiệu mỹ nhân làm bản thân ta cảm nhận cũng "gián tiếp" được công nhận là một mỹ nhân đi.

Đáng tiếc, đến lúc ta với tỷ tỷ sinh thần mười sáu tuổi. Ta mới biết rõ ràng sự chênh lệch giữa đổ thật và đổ dởm rồi. Tam tỷ vừa đến tuổi cập kê đã có không ít gia đình đem sính lễ hỏi cưới, đến nỗi phủ nhà ta chứa không hết phải đóng cửa không dám nhận thêm nữa. Còn ta ấy à? Tất nhiên vẫn có rồi, dù sao thì ta cũng là đích nữ phủ Thừa tướng mà. Đáng tiếc chất lượng với số lượng chênh lệch rất nhiều khiến lòng tự trọng của ta bị tổn thương không ít.

Mẫu thân thấy thế cũng hay an ủi ta, đem mấy món đồ lạ từ Tây Dương cho ta chơi. Trong đó có mấy thứ gọi là pháo hoa rất đẹp mắt, ta chơi đến hăng say quên trời đất. Kết quả không may đốt cháy mất kho bạc trong phủ, ta cũng bị phụ thân phụ mẫu đạp văng vào chùa để tu tính. Ta cũng phải vỗ ngực trấn an, may mà họ còn chưa cạo trọc đầu của mình.

Tư biết lần này mình đuối lý, cũng rất ngoan ngoãn ở trong chùa được một tháng. Còn sau một tháng ấy à? Khà khà, tất nhiên là ngựa quen đường cũ trốn ra ngoài lêu lổng cả ngày mới về. Ai ngờ lại tiện tay cứu người luôn. Lúc đó ta đang trên đường trở về chùa băng qua cánh rừng ở sườn núi. Đột nhiên một bóng đen lù lù xuất hiện rồi nằm vật ra đất, ta tò mò đến gần mới phát hiện trên người hắn rất nhiều máu vết thương chi chít chồng lên nhau. Thực ra ta cũng không biết hắn ta có sống được không, chỉ là thấy mà không giúp không phải phương châm của ta. Vì vậy đành bó tạm vết thương, rồi đem chút nước với đồ ăn cho hắn.

Ai ngờ hắn lại tỉnh dậy được, cứ nắm lấy tay áo của ta.

"Không được gọi đại y."

Nói được một câu xong liền ngất. Ta cũng chiều theo ý hắn không gọi đại y, bản thân đọc nhiều sách kiếm hiệp khiến ta có tài suy luận sắc bén. Không cần nói cũng biết người này bị ám sát, không muốn lộ thân phận ra ngoài. Dù sao mạng cũng là mạng của hắn, hắn ta chọn thà chết cũng không muốn bị lộ thì ta cũng đành chiều theo thôi.

Nhưng sức hồi phục của tên này đúng là không phải người bình thường, đến trưa hôm sau đưa cơm đến đã thấy hắn tỉnh dậy rồi.

"Cảm tạ cô nương ngày hôm qua săn sóc, hôm nay đành phải cáo biệt."

Ta hơi ngớ người nhưng ngẫm lại như vậy càng bớt việc liền cười tươi.

"Ngươi tỉnh là tốt rồi, mau mau đi chữa thương đi."

Nam nhân chần chừ một hồi rồi tiếp tục.

"Cô nương có thể cho tại hạ xin danh tính?"

Ta cảnh giác nhìn hắn. Có thể hắn biết ta nghi ngờ mình liền cực kì đoan chính đưa ra lý do.

"Cô nương không cần lo lắng, tại hạ chỉ muốn sau này đến cảm ơn người."

Ta liền than khổ, hắn còn định đến nhà để cảm tạ chẳng khác gì muốn phụ mẫu biết ta không chịu tu tính mà còn trốn ra ngoài? Đến lúc đấy không bị cạo trọc mới lạ.

Nam nhân thấy ta vẫn chần chừ liền đưa ra suy đoán.

"Tại hạ thấy cô nương từ ngôi chùa gần đây đi ra. Nhưng người không phải ni cô, nữ tử chưa xuống tóc có thể đi lại trong chùa rất ít. Phải chăng người là tứ tiểu thư phủ Thừa tướng tháng trước bị cấm túc?"

Ta thầm than hỏng bét rồi.

"Thiếu hiệp nhầm rồi, đó là tứ muội của ta Ái Linh. Ta là tam tỷ của muội ấy Ái Vân. Chẳng qua trên đường thăm tứ muội, ta vô tình cứu ngươi thôi. Không phải cảm tạ gì đâu."

Nam nhân có vẻ như tin tưởng lời của ta nói, không bới móc gì nữa. Ta thầm vuốt ngực thở phào. Dù sao thì tam tỷ cũng là người tốt bụng chỉ cần nhờ tỷ ấy nhận dùm mình chắc không sao đâu. Sau khi tạm biệt nam nhân xa lạ kia, ta về phòng liền thấy tam tỷ đã đợi sẵn trong phòng. Thiệt là muốn làm chuyện xấu cũng không được mà.

Tam tỷ chỉ đơn thuần muốn đến thăm biết ta trốn ra ngoài cũng không tỏ ý khiển trách gì còn hứa sẽ không nói với phụ mẫu. Lúc này ta mới yên tâm kể hết mọi chuyện cho tỷ ấy, Ái Vân tỷ tất nhiên không từ chối lời thỉnh cầu của ta. Với lại cứu người cũng là chuyện tốt.

Lúc này ta vội rút cây trâm trên đầu xuống.

"Ta biết tỷ vốn thích trâm lưu ly này. Lần này muội tặng tỷ xem như là chút phí vậy."

Tất nhiên Tam tỷ tốt bụng của ta nhất quyết không chịu nhận, ta phải cuốn gãy lưỡi tỷ ấy mới miễn cưỡng nhận lấy. Thực ra ta cũng không thích cái trâm đó lắm nên tuy là đồ đẹp nhưng cho đi cũng không thấy tiếc.

Sau khi bị cấm túc ba tháng cuối cùng ta cũng được thả tự do bay nhảy, phụ mẫu cũng không thèm quản nữa. Vì sao ư? Vì tam tỷ của ta kiếm được mối nhân duyên đẹp liền chuẩn bị gả đi rồi. Phu quân tương lai của tỷ chính là đối tượng thèm khát nhất của đám tiểu thư trong kinh thành - ngũ hoàng tử Ân Kỳ. Không những thông mình tài giỏi tướng mạo phi phàm, xuất thân thì hiển hách. Quan trọng nhất, ngũ hoàng tử được đánh giá cao nhất cho vị trí thái tử vốn còn đang để trống. Nếu đúng như dự đoán, tam tỷ sẽ dễ dàng có cái ghế thái tử phi trong tay có khi cả vị trí hoàng hậu cũng không khó đoán.

Lâu lâu ta sẽ nhớ tới nam nhân mình đã cứu trong rừng. Hừ, rõ ràng hắn ta nói sẽ đến cảm tạ mà mấy tháng rồi vẫn không thấy tung tích đâu.

Cuối cùng thì cũng qua thêm một năm nữa, ta đã sang tuổi mười bảy cũng có vài mối nữa. Nhưng chất lượng vẫn tệ như cũ, bọn họ muốn bám víu vào thân phận tứ tiểu thư của ta. Mẫu thân thương ta tất nhiên không chịu gả cho kẻ thấp hơn. Ta cứ như vậy vui vẻ sống qua ngày.

Hôm sinh thần của hoàng thượng trong cung tổ chức yến tiệc rất lớn các quan đại thân dẫn gia quyến vào cung. Ta vốn thích những nơi náo nhiệt, tất nhiên tranh thủ quấn lấy phụ thân đòi vào cung. Phụ thân không chịu được phải chấp nhận, mẫu thân ở bên cạnh không ngừng lải nhải nhắc nhở ta.

Trong tiệc có rất nhiều người nhưng ta lại chẳng thể nhận ra ai với ai, chỉ thấy tam tỷ ngồi ở vị trí bên cạnh Ân Kỳ. Ta tất nhiên cao hứng chạy qua trò chuyện, tỷ tỷ thấy ta cũng rất vui mừng giữ lại nói chuyện. Ân Kỳ ta từng gặp qua vài lần hai chúng ta cũng tính là hợp tính nên trò chuyện rất hòa hợp.

"Muội muội của nàng đúng là lúc nào khiến người ta vui vẻ."

Ta cười lớn đáp lại.

"Tỷ phu không cần nói điều mà ai cũng biết đâu."

Lúc đó ta vô cùng đơn thuần không hề có tí ý đồ nào với vị ngũ hoàng tử kia nhưng ai ngờ người ta đâu có vô tư như ta. Mấy tuần sau, phụ thân vẻ mặt nặng nề nhìn ta rồi trực tiếp đi qua nói chuyện riêng với mẫu thân. Ta tức chết quyết định không thèm nói chuyện với cả hai. Ai ngờ mấy ngày sau mẫu thân đem cho ta tin tức không thể "kinh hỉ" hơn. Ngũ hoàng tử muốn thú ta làm phu nhân, cùng tỷ tỷ hầu dưỡng hắn.

Mẫu thân bất đắc dĩ cầm tay ta.

"Con cũng biết rồi đó, tỷ tỷ đã được cưới vào cửa hơn năm mà vẫn không có động tĩnh gì. Dương phi muốn ngũ hoàng tử thú thêm vài tiểu thiếp để có con nối dõi, chuyện này khiến tỷ tỷ con sầu não vô cùng." Mẫu thân dừng một chút, giống như đợi ta tiêu hóa hết câu chuyện.

"Ai ngờ ngũ hoàng tử liền đưa ra giải pháp muốn thú con vào cửa. Vừa có thể chu toàn bên Dương phi mà tỷ tỷ con cũng sẽ không sợ bị nữ nhân khác cướp mất vị trí. Hai tỷ muội con cũng rất thân với nhau như vầy chẳng phải lại càng thân?"

Ta nghe xong liền cười to.

"Haha, mẫu thân người xem con là cái gì? Là bàn đạp cho hạnh phúc của tỷ tỷ ư?"

Mẫu thân tức giận, mắng mỏ.

"Con nói thế là ý gì! Ta là vì muốn tốt cho cả hai đứa nên mới đưa ra giải pháp này. Con cũng đừng có hòng làm gì, đợi ngũ hoàng tử xin lệnh ban hôn từ hoàng thượng rồi thì chuẩn bị gả đi."

Ta tức giận, ta biết trước nay mẫu thân vẫn thiên vị tỷ tỷ hơn. Nhưng sao người nỡ dùng hạnh phúc của ta để đánh đổi cho tỷ ấy. Ta có thể chấp nhận phu quân ta có thiếp thất, nhưng tuyệt nhiên không phải tỷ muội cùng hầu một phu. Nghĩ đễn thôi đã khiến ta muốn nôn rồi.

"Ái Linh con dù gả cho chó, cũng không chịu chung chồng với tỷ tỷ ruột của mình."

Ta không thèm đợi mẫu thân tức giận lập tức đứng dậy chạy đi. Ta chạy về phòng khóc bù lu bù loa một hồi. Tuy mạnh miệng như vậy nhưng ta biết mình thực sự không thể kháng chỉ. Ta phải làm gì để rút lại lệnh đây? Cầu xin tỷ tỷ ư? Có khi đây lại chính là mong muốn của tỷ ấy với đúng. Ta thực sự cảm nhận tương lai ảm đạm của mình, cả ngày cứ vật vờ như người chết.

Cuối cùng đạo thánh chỉ đó cũng đến vẫn là thánh chỉ ban hôn. Nhưng khi nghe thái giám đọc thánh chỉ, ta cảm thấy như ông trời đưa một bàn tay ra kéo ta từ vũng bùn lên. Tuy là thánh chỉ ban hôn nhưng người kia không phải ngũ hoàng tử mà lại là đại hoàng tử Ân Lai. Người này trước đây vốn là thái tử nhưng chưa ngồi ấm chỗ đã bị phế, từ đó vị trí giảm đi nhiều. Dù sao chẳng ai coi trọng một phế thái tử cả. Nhưng ta không ngại, đến con chó ta còn chấp nhận được huống chi chỉ là một người sống sờ sờ.

Phụ thân mẫu thân rõ ràng không thích mối hôn sự này, ta tất nhiên không thèm để tâm. Ta vui mừng là được rồi, hạnh phúc là của ta sao lại cần đem dâng cho kẻ khác rồi? Thế nên đối với hôn sự này ta kỳ vọng rất nhiều.

Sau đó Ân Lai có đến nhà ta một lần để bàn chuyện hôn sự. Ta cao hứng trốn một chỗ quan sát phu quân của mình. Nói thật dù ta có quen với đám quyền quý trong kinh thành nhưng vị đại hoàng tử này ta thực sự không có chút ký ức nào. Lúc đợi người đến ta hồi hộp không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn. Vì cùng là anh em với Ân Kỳ chắc chắn diện mạo không tồi, có khi cũng là một mỹ nam không chừng. Mà miễn không phải quỷ dạ xoa ta đều không chê.

Tất nhiên diện mạo Ân Lai không tồi, so sánh với Ân Kỳ thì kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng điều khiến ta chút nữa ngã ngửa hóa ra vị đại hoàng tử Ân Lai này chính là người trong rừng năm đó ta cứu được. Cả người ta lạnh toát mồ hôi đổ không ngừng, ông trời cũng thực bé đi? Đi dạo một vòng thế nào lại đem hai chúng ta cột lại. Trong đầu ta có vô vàn câu hỏi có phải hắn nhận ra ta rồi không? Thế nên mới xin lệnh ban hôn? Thế vậy hơn năm nay hắn ta đi đâu mà giờ mới tới?

Trong lúc thất thần ta cảm thấy có ánh mắt hướng về mình, ngẩng đầu lên nhìn hóa ra Ân Lai nhìn thấy ta trốn góc tường. Hắn bắt gặp được ánh mắt của ta liền cười nhẹ gật đầu, nụ cười như gió xuân. Ta bất giác đỏ mặt, khụ, từ bé đến giờ ta chưa bị kẻ nào trêu chọc đến đỏ mặt như thế này.

Ta ảo não phát hiện ra, mình vì một nụ cười của mỹ nhân mà lỡ sa chân vào lưới tình rồi. Điều này thực không tốt chút nào.

Ngày đại hôn đến ta mặc hỉ phục bước lên kiệu. Ta biết từ giờ cuộc sống của mình phải dựa hoàn toàn vào phu quân Ân Lai này. Đêm tân hôn hắn nhấc tấm khăn phủ đầu lên trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau tim ta bỗng đập thình thịch cả người căng thẳng. Ân Lai không nói gì cùng ta thực hiện hết nghi thức rồi hai chúng ta cùng trèo lên giường. Nhưng hắn ta không có động vào ta chỉ nhẹ giọng nhắc nhở.

"Hôm nay mệt mỏi rồi, sáng sớm mai còn phải vào cung nàng mau ngủ đi."

Tâm trạng lo lắng của ta được buông xuống nhưng đồng thời cũng thất vọng vô cùng. Ta tự cảm thấy mình thực có vấn đề mà, không muốn rồi lại muốn.

Đêm tân hôn ta nghĩ hắn lo lắng cho ta nên không có động phòng. Nhưng những ngày tiếp theo hắn cũng không hề động vào ta thường xuyên ngủ lại ở thư phòng. Mà nếu có về phòng ta, cũng chỉ đơn thuần đắp chăn bông đi ngủ. Cứ như vậy một tháng khiến ta lo lắng vô cùng đành đánh liều chủ động quyến rũ hắn. Ai ngờ Ân Lai thẳng thừng cự tuyệt ta bỏ về thư phòng liền một tháng không chịu về. Ta ấm ức đến phát khóc, ta là nương tử của hắn mà chẳng khác gì kẻ dưng.

Nô tỳ Thúy Nhi đi bên cạnh lập tức an ủi.

"Phu nhân đừng đau buồn. Có khi đại hoàng tử có vấn đề khó nói ra ngoài."

Ta cũng suy nghĩ cẩn thận lại hình như hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nào. Thực sự có vấn đề bên trong khó nói? Suy nghĩ lại thì đây là lòng tự tôn của đàn ông, hắn tất nhiên sẽ không chủ động nói cho ta. Quả nhiên là chẳng có ai hoàn hảo cả mà nhưng ta cũng không có như vậy mà xa lánh hắn. Sau khi mối lo lắng được giải thích ta cùng quấn quýt lấy hắn hơn, hòng dùng tình cảm của ta cảm hóa hắn. Ân Lai bị ta bám riết cũng thấy phiền nhưng cũng phải chịu đựng vì khả năng loài đỉa của ta. Chúng ta cứ như vậy hơn nửa năm cuối cùng Ân Lai cũng chịu dọn về ở cùng một phòng với ta. Đây là thắng lợi đầu tiên của bản thân trong con đường chinh phục phu quân.

Thật ra nhiều lần muốn hỏi Ân Lai về đêm ta cứu hắn. Nhưng hắn ta thủy chung không nhắc đến vấn đề nên ta nghĩ hắn không muốn nhắc tới. Ta cũng không dám chủ động nhắc tới sợ làm lộ bí mật gì đó. Vì thế chuyện này cứ vậy bị chìm xuống.

Chúng ta thành thân được gần một năm vẫn chưa động phòng. Mẫu thân ta bên kia thì sốt ruột ngày ngày đưa thư qua thăm hỏi tình hình, ta biết rằng mẫu thân không ưng ý mối hôn sự này từ khi ta thành thân rất ít qua lại. Lần này người chủ động hỏi chuyện, ta cũng thành thực trả lời. Chỉ giấu chuyện Ân Lai không có "làm được" ra thôi dù sao ta cũng không muốn làm hỏng tôn nghiêm của hắn.

Sau đó một thời Ân Lai đột nhiên giống như tức giận không thèm nói chuyện với ta. Ta chột dạ vô cùng có phải hắn nghĩ ta đã kể chuyện bất lực của mình ra ngoài không? Mặc dù ta không có làm vậy nhưng vẫn thấy áy náy vô cùng. Nhưng hắn ta lần này giận dữ rất lâu cho dù ta làm cái gì cũng không thèm quan tâm.

Đến giữa năm Ân Lai phải đi duyệt binh chuyến đi này hơn tháng. Hắn ta từng đi lâu hơn thế này rồi nhưng lần này ta không thể yên lòng được. Ta với hắn đang chiến tranh lạnh, lần này đi lâu như vậy có khi tình cảm lại càng xa cách. Ta càng nghĩ càng không yên vì vậy sau khi hắn đi được một tuần cũng chuẩn bị đồ bám theo. Đường xá vô cùng tôi tàn, ta ngồi xe ngựa một tuần liền mệt mỏi không chịu nổi, khi đến nơi thì không khác gì cái xác vật vờ. Không làm được gì vừa xuống xe đã thấy gương mặt tức giận của Ân Lai. Trong lòng có chút ngọt ngào, ít nhất hắn cũng đi đón ta.

"Nàng đến đây làm cái gì?"

Ta bày ra một mặt như muốn khóc.

"Lần này chàng đi lâu như vậy. Thiếp ở nhà không yên tâm nên theo chàng đến đây."

Ân Lai dường như muốn mắng tiếp nhưng thấy gương mặt mệt mỏi của ta thì đều nhịn xuống. Hì hì, ta biết hắn vẫn thương ta mà.

"Được rồi, đi đường mệt mỏi vào trong phòng nghỉ ngơi trước đi."

Ta với hắn lại quay về thời gian ngọt ngào trước đây nằm chung một giường. Hắn cũng không còn tiếp tục lơ ta đi nữa, đã chịu nói chuyện trở lại.

Nhưng điều kinh hỉ trong chuyến đi này thực sự rất lớn, ta với hắn cuối cùng cũng động phòng được rồi! Đêm đó là một đêm hè rất nóng ta cũng không thể nào chịu nổi, quần áo đi ngủ cũng rất mỏng manh. Lúc ta đang ngồi chải tóc hắn cũng trở về phòng. Hôm nay là tiệc mừng nên hắn cũng bị chuốc không ít rượu gương mặt hồng hồng. Tuy có vẻ tỉnh táo nhưng xem ra cũng có năm phần say. Hắn thấy ta đang chải tóc thì sững sờ một lúc rồi chạy đi tắm. Ta thấy hơi mệt nên trèo lên giường tính ngủ trước. Ai ngờ nửa đêm bị đè nặng đến tỉnh mở mắt ra thấy gương mặt phóng đại của Ân Lai, tay hắn không ngừng di chuyển trên người ta. Ta đột nhiên hơi căng thẳng dù rằng đây là chuyện ta muốn rất lâu rồi nhưng đến lúc thì luống cuống không biết làm gì. Cái đau đớn xé rách khiến ta thanh tỉnh vài phần, đau đến phát khóc chỉ có thể ôm lấy hắn như phao cứu mạng.

"Ân Lai, thiếp thích chàng."

Ta bất giác thổ lộ hết lòng mình sau đó đau đớn đến không chịu được ngất đi.
 

OstSiro

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/3/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
Phần Một: Chuyện Xưa Của Ái Linh (2)

Ta bất giác thổ lộ hết lòng mình sau đó đau đớn đến không chịu được ngất đi.

Hóa ra Ân Lai cũng không có thực sự bất lực như ta nghĩ. Dù sao thì cả người đau nhức khiến ta nhớ hắn có bao nhiêu mạnh mẽ. Đáng tiếc sau đêm đó hắn lại không động vào ta nữa, chẳng lẽ hắn phải nhịn hơn một năm mới được một lần như vậy? Cái này cũng quá quái dị rồi đi.

Nhưng đó không phải là điều vui mừng duy nhất. Sau khi đi duyệt quân về một tháng, ta bỗng thấy buồn nôn khó chịu ăn không vô. Thúy Nhi lo lắng mời đại y tới khám bệnh không ngờ lại đem đến tin vui. Ta một lần như thế liền có thai!

Ta vui mừng đến điên rồi muốn tìm người san sẻ tin tức này. Vì thế trong ngày liền gửi thư về cho mẫu thân còn mình ngồi trong phòng ngóng trông Ân Lai về để thông báo với hắn. Đêm đó rất muộn hắn mới về cả người đều rất mệt mỏi. Ta vội vàng chạy ra đón hắn.

"Ân Lai, ta có rồi."

Ân Lai dường như chưa tiêu hóa được câu chuyện. Ta liền giải thích cặn kẽ một lần mọi chuyện đồng thời ngóng trông sự vui mừng của hắn. Nhưng ta thất vọng rồi ngoài sự ngạc nhiên ra hắn không tỏ ra có chút vui mừng nào.

Cả người ta như rơi vào hố sâu.

"Chàng không thích đứa trẻ ư?"

Ta gần như bật khóc.

"Không phải, nàng đừng suy diễn linh tinh. Chỉ là hôm nay ở trong cung có nhiều việc quá nên ta hơi mệt mỏi thôi."

Lòng ta trầm xuống không nói gì, đột nhiên ta có một suy nghĩ thật đáng sợ. Hắn có phải hay không chưa từng thích ta? Chuyện lần đó chẳng qua do hắn say rượu làm càng, càng không có cái gì gọi là bất lực chẳng qua không muốn chạm vào ta.

Ý nghĩ này thực sự khiến ta đau lòng hơn cả chuyện ngũ hoàng tử đến cầu thân. May mắn hôm sau mẫu thân biết tin ta có thai liền đích thân đến thăm, hai mẹ con ngồi trong phòng riêng nói chuyện.

"Ái Linh lần này mẫu thân đến đây có chuyện quan trọng muốn nói với con."

Ta bị chuyện Ân Lai đả thương đã không còn sức tiếp thu vấn đề bên ngoài nữa rồi chỉ loáng thoáng nghe đến cái gì mà hòa ly... Ta giật mình.

"Mẹ điên rồi sao con với Ân Lai bây giờ đã có con. Lại bảo hai người chúng con hòa ly?"

Mẫu thân đanh mặt nhìn ta.

"Con lúc nào cũng không chịu để ý xung quanh. Giờ hoàng thương đã bệnh nặng, vị trí thái tử thì vẫn để trống đây thì thời gian tranh đoạt. Mấy vị hoàng tử còn lại đều quá nhỏ để đảm nhiệm vị trí này, xét ra thì chỉ có đại hoàng tử với ngũ hoàng tử. Phụ thân con tất nhiên sẽ phò tá ngũ hoàng tử, con còn định ở bên Ân Lai này ư? "

"Con ở bên chàng ấy thì có gì sai?"

"Hừ cho dù thật sự hắn ta lên được vị trí thái tử. Con thật sự nghĩ nó sẽ đối tốt với mình ư? Đám người phò trợ cho hắn còn sợ không giết hết kẻ đối địch, cho dù con gả cho hắn thì vẫn bị đánh cái mác tiểu thư nhà Thừa tướng. Đến lúc đó gia tộc ta cũng sẽ lụi tàn, chẳng có ai bảo vệ được con cả."

Ta nổi điên, dường như mẫu thân không thể nào hiểu được nguyện vọng của ta.

"Mẫu thân không cần nói dù thế nào con cũng không hòa ly với chàng ấy đâu."

Mẫu thân dường như cũng tức giận với sự cứng đầu của ta.

"Ta chỉ muốn nói với con như vậy. Nếu bây giờ con hòa ly ngũ hoàng tử sẽ vẫn tiếp nhận con, ngài ấy hứa sau khi lên ngôi sẽ cho tỷ tỷ con làm hoàng hậu con làm quý phi."

Ta cười lạnh.

"Ngài ấy cũng chấp nhận nuôi con kẻ khác ư?"

"Chẳng phải chỉ cần phá đi là được sao?"

Ta tức giận nghiến răng.

"Mẫu thân đó là cháu ngoại người đó! Sao người có thể nhẫn tâm như vậy."

Sau đó ta cũng không muốn nói chuyện này nữa, chạy về phòng ngủ khóc một trận thật lớn rồi ngủ thiếp đi. Đến khi mở mắt ra trời đã tối còn có gương mặt dịu dàng của Ân Lai. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thậm chí còn tưởng nhận nhầm người.

"Chàng... chàng trở về bao giờ vậy."

Ân Lai nhẹ nhàng vuốt mái tóc của ta rồi cởi giày bò lên giường vòng tay ôm gọn lấy ta vào trong lòng.

"Để ta ôm nàng một chút."

Ta không biết vì sao đột nhiên hắn lại dịu dàng như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn cảm nhận nhịp đập của cả hai hòa vào nhau. Đây là lần đầu tiên sau hai năm kết hôn ta mới cảm thấy người nam nhân này là phu quân của mình.

Nhưng ta nhầm rồi, thực sự nhầm rồi.

Ta vẫn nhớ rõ ngày đó ta tiến cung vấn an mẫu thân của Ân Lai - Mai phi, bà ấy dặn dò ta vài câu rồi liền thả về. Ta biết bà ấy cũng không thích ta, thân phận của ta tuy cao nhưng lại chẳng thể trợ giúp Ân Lai trong cuộc tranh vị này. Hôm nay ta không có về luôn mà đi dạo quanh ngự hoa viên một hồi, từ xa đã thấy tỷ tỷ thất thần. Ta nhớ tới mấy hôm trước nghe tin tỷ tỷ sảy thai trong tình trạng hoàn toàn không biết gì, ta vốn muốn sang thăm tỷ ấy nhưng dạo này trong cung rất lộn xộn. Tỷ tỷ cũng không muốn tiếp ai nên ta chỉ có thể gửi thư, cũng không biết thân thể tỷ ấy khỏe chưa mà lại vào cung.

Ta vốn muốn lại chào hỏi nhưng bóng dáng đằng sau tỷ tỷ khiến ta sững lại. Đó chẳng phải là tướng công của ta? Chẳng phải chàng ấy có chuyện cần nghị sự ư sao lại xuất hiện ở đây? Hai người bọn họ có quen biết ư? Ta dần dần cảm thấy bất an dự cảm không lành cứ ập đến. Nhưng lại không tự chủ bước gần lại ví trí hai người bọn họ sau đó ta lập tức thấy hối hận. Người ta yêu thương chủ động ôm tỷ tỷ vào lòng vỗ về, động tác dịu dàng như nước mùa thu.

Bụng ta đột nhiên đau thắt lại trái tim ta cũng giống như bị ai khoét một mảng, cả người thương tích đầm đìa. Ta đột nhiên thông suốt ra rất nhiều.

Hóa ra Ân Lai thực sự không thích ta, người hắn yêu thương là tỷ tỷ song sinh Ái Vân. Hắn muốn cưới ta chẳng qua vì ta có khuôn mặt giống tỷ ấy. Ta chưa bao giờ ghét gương mặt mình như bây giờ chỉ muốn xé toác nó ra. Ta dựa vào gốc cây từ từ trượt xuống khóc lớn, lại sợ bọn họ phát hiện chỉ có thể cắn tay đến bật cả máu.

Hóa ra ta chỉ là thế thân, thứ dịu dàng kia chỉ là hư ảo ra ta tự huyễn hoặc.

Ân Lai có thể vì tỷ tỷ mà nhịn không thèm động đến ta. Hắn thủ thân như ngọc chỉ vì tỷ tỷ.

Một dòng nước ấm chảy ra, ta liền nhìn xuống liền thấy váy mình đã nhuốm đỏ cả một mảng lớn. Con của ta, không được ta không thể để mất nó. Ta không cần quan tâm đến mặt mũi muốn cầu xin hai người bọn họ cứu con ta. Nhưng khi ta quay lại chỉ thấy Ân Lai đã ôm tỷ tỷ ta rời đi, chỉ còn hai bóng người biến mất ở đằng xa.

Ân Lai ta hận ngươi.

Đau đớn khiến ta bất tỉnh đến khi tỉnh lại đã là ở tẩm điện của Mai phi. Thúy Nhi một bên khóc sướt mướt.

"Phu...nhân..."

Người ta nặng trình trịch, ta thở hổn hển cố sức bấu lấy vạt áo Thúy Nhi.

"Con của ta đâu rồi?"

"Phu nhân cái thai không giữ được rồi."

Thúy Nhi quỳ xuống khóc lóc.

Ta buông cánh tay của nàng ta ra, cả người đều trống rỗng. Con ta liền mất rồi, nó cứ thế mà đi rồi.

"Người ấy đâu?"

Ta biết mình thật hèn hạ, đến giờ này vẫn còn muốn quan tâm đến hắn ta. Nhưng ta biết mình không bỏ được, chút hy vọng nhỏ nhoi trong ta vẫn cứ tiếp tục.

Thúy Nhi khóc nấc, ngập ngừng nói.

"Nô tỳ đã nhờ người đi tìm, nhưng đều không thấy vương gia đâu."

Ta đột nhiên nhớ tới hình ảnh hắn ôm tỷ tỷ. Có lẽ giờ này hai người họ vẫn đang quyến luyến bên nhau đi? Hắn có ôm nàng ta dịu dàng như đối với ta không? Có hôn như vậy không? Ta lại không thể nào tưởng tượng ra cảnh ấy bởi vì hắn ta chưa từng dịu dàng với ta như vậy. Mỗi cái vuốt ve, ánh mắt đều toát ra sự yêu thương cưng chiều.

Ta liền bật cười ha hả,cười đến ho sặc sụa vẫn không ngừng.

"Phu nhân người không sao chứ?"

Ta có bệnh rồi liền điên rồi.

Tối đó hắn ta xuất hiện gương mặt lo lắng đầy giả dối. Ta thực bội phục hắn, buổi sáng có thể ôm ấp người tình trong lòng buổi tối mặt không biến sắc đến tìm ta.

"Nàng không sao chứ? Tại sao lại đột nhiên sảy thai, chẳng phải thai nhi vẫn tốt ư."

Lời này hắn ta quay sang Thúy Nhi với vẻ trách móc.

"Vương gia nô tỷ thật không biết. Sáng nay phu nhân đòi đi dạo ngự hoa viên một mình, nô tỳ không được phép đi theo. Nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, được một lúc liền đi tìm phu nhân. Đến nơi đã thấy người chảy máu nằm ở đó."

Ân Lai dường như nghe ra được thông tin quan trọng, đưa ánh mắt dò xét nhìn ta. Ta cũng không định giấu hắn cái gì, liền đáp lại bằng một nụ cười.

"Ái Linh, nàng..."

Ta cười lạnh, hắn sợ ta biết ư? Vì sao phải sợ chứ, ta trong lòng hắn còn có thể làm cái gì ư?

"Thiếp thấy hết rồi, việc ở ngự hoa viên ấy."

Mặt Ân Lai liền tái mét, ta phát hiện mình rất thích thấy những lúc hắn như thế này. Có cảm giác thỏa mãn khi trả thù.

Ân Lai lập tức đuổi hết đám người trong điện ra.

"Nàng đừng suy diễn linh tinh, ta với nàng ấy không có gì cả."

Ta không muốn nghe lời giả dối của hắn ta.

"Vậy ư? Thế lúc thiếp cần người thì người ở đâu?"

Ta nghĩ đến việc đứa con mình cứ như vậy mất đi liền không thể chịu đựng được, chỉ muốn một đao giết chết kẻ đối diện.

"Ta có việc quan trọng, không hề biết nàng bị như vầy... ta mới biết được tin."

"Chàng không cần nói, thiếp hiểu mà. Tỷ tỷ thân mang bệnh cần người chăm sóc. Ngài ở bên ấy thay ngũ vương trông nom nào có gì sai."

Mặt Ân Lai xám ngắt, gương mặt tức giận cực kỳ khủng bố. Nhưng ta không cần quan tâm đến hắn nghĩ gì nữa, hắn không còn là người quan trọng trong lòng như trước kia rồi.

"Nàng nói linh tinh cái gì. Ta thực sự có việc bận nàng đừng có suy diễn lung tung."

"Vậy ư? Thế mà sáng nay cũng có người nói với thiếp như vậy, liền thấy được một cảnh trong ngự hoa viên. Đúng là việc quan trọng mà."

Mặt Ân Lai vặn vẹo, hắn nhào tới cầm lấy cổ tay ta sức lực rất lớn khiến ta đau đến nhíu mày.

"Ta đã bảo nàng không được suy diễn linh tinh mà."

"Thiếp thực hi vọng cùng tỷ tỷ cùng san sẻ tâm tư với người."

"Ta đã bảo nàng im lặng rồi mà."

"À đúng rồi, thiếp là sao dám tranh chỗ với tỷ tỷ chứ. Vốn chỉ là đồ thế thân giờ đồ thật về thì tất nhiên không cần dùng nữa."

Lập tức cả người ta bị ôm dậy, Ân Lai ra sức trằn trọc trên môi ta nhưng ta chẳng thèm quan tâm chỉ nhìn chòng chọc ánh nến trong điện.

"Nàng đừng như vậy, ta sợ."

Ân Lai run rẩy ôm ta vào lòng nhưng ta cũng chẳng tốn tâm tư phân tích lời hắn nói.

Tâm ta, đã lạnh rồi.

Sau đó ta được đưa về phủ, mua đông đến không chịu được liền ngã bệnh. Ân Lai thuê một đám thầy thuốc lớn nhỏ thay phiên đến khám, mỗi ngày ta đều bị bắt uống thuốc đắng đến cay lưỡi. Nhưng tất nhiên tình hình chẳng tốt hơn, ta lười biếng nằm trên giường không muốn đi đâu. Cả ngày chỉ ngắm ánh nến lung linh nhảy nhót.

Ân Lai dạo này thực sự bận rất ít khi về phủ. Nhưng mỗi lần về hắn đều đến phòng ta ngủ, rất nhiều lần ta muốn đuổi hắn đi. Lại nghĩ tới đây là vương phủ của hắn, ta lấy quyền gì mà đuổi?

Một đêm Ân Lai ôm lấy ta, dạo này hắn hay có thói quen này mặc cho ta phản kháng không muốn. Hắn thủ thỉ bên tai ta đủ thứ chuyện, nào là trên triều có ai cái gì hậu cung như thế nào. Nhưng ta chỉ mong hắn kể mau mau để ta đi ngủ, cứ thì thầm quanh tai khiến ta thực ngứa ngáy.

"Ái Linh nàng nói với ta một lời đi, cái gì cũng được đánh ta cũng được. Đừng như vầy, ta sợ hãi."

Vì sao hắn phải sợ hãi chứ? Trước kia ta bám theo hắn thì suốt ngày bị chửi phiền nhiễu, bị xua đuổi. Giờ ta không nói nữa thì hắn lại mong ta chửi hắn? Nam nhân thiệt khó hiểu mà.

"Ái Linh, đợi khi sự nghiệp thành công. Ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu."

Đó là lời hứa hẹn duy nhất Ân Lai dành cho ta.

Bẵng qua một năm nữa bệnh tình của ta càng nặng hơn còn Ân Lai thì đại công cáo thành. Tiên hoàng mất hắn đường đường chính chính lên ngôi vị hoàng đế. Chính là hắn không có phong ta làm hoàng hậu, tiện thể còn nạp thêm mấy vị phi tần vào hậu cung.

"Ái Linh, ta xin lỗi. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa ta sẽ sắc phong nàng làm hoàng hậu."

Ta đáp "Không sao" bởi vì ta chưa từng chờ đợi, chưa từng tin vào lời hứa hẹn. Quả nhiên là không đau. Sớm biết vậy ta đã không yêu hắn như thế bây giờ có lẽ sẽ không đau như vầy đi?

Ta vốn không có tâm niệm gì lớn, chỉ muốn yên bình mà tiếp tục sống. Nhưng Ân Lai cứ như muốn chặn hết tất cả đường lui của ta. Lên được vị trí cao thượng đó, hắn liền không thể chờ đợi mà nạp thêm tỷ tỷ Ái Vân của ta vào dàn hậu cung của mình. Trôi qua hai tháng tỷ tỷ ta liền mang thai.

Hôm biết được tin đó ta nhìn lên bầu trời tuyết rơi rả rích tự hỏi, tại sao ta vẫn còn ở đây? Ta chờ mong cái gì chứ?

Hôm đó ta đến trước điện của Ân Lai, quỳ xuống cầu xin. Cả đời ta kiêu ngạo, giờ phải quỳ gối trước mặt kẻ khác. Đúng thật sự là nực cười mà.

"Chúc mừng bệ hạ cùng tỷ tỷ."

"Chúc mừng bệ hẹ cùng tỷ tỷ"

"Chúc mừng bệ hạ cùng tỷ tỷ."

Mỗi lần chúc ta sẽ cúi dập đầu một cái. Tỷ tỷ kinh sợ nhìn ta.

"Muội muội sao lại khách sáo vậy. Đều là người một nhà cả."

"Nàng đừng làm vậy, đứng lên đi."

Ta lặc đầu, vẫn tiếp tục quỳ.

"Hôm nay thân thiếp đến đây là muốn xin phạt tội."

Ân Lai sắc bén nhìn ta.

"Nàng có tội gì mà phải phạt."

"Thiếp gả cho người ba năm mà không có con nối dõi, đó là tội thứ nhất. Lại mang danh con gái của tội thần là tội thứ hai. Thân là phi tử lại không hiền lương thục đức là tội thứ ba. Không phạt không được."

Mặt Ân Lai tái mét.

"Thế nàng muốn xử như thế nào?"

"Liền giống như xử phạt nhà thiếp, bị đày về phía nam."

Trong điện lập tức im ắng, rồi tiếng cười của Ân Lai vang ra cả điện. Sau đó hắn ta cười lạnh nói.

"Nực cười, nàng cho dù là chết cũng phải chết ở bên cạnh ta. Đừng có mơ tưởng chạy đi đâu."

"Người đâu mau đưa Như phi về cung. Không có lệnh của ta không được phép bước ra khỏi cung."

Đám lính bên ngoài được lệnh lập tức xộc vào xách ta lên.

"Ân Lai người biết trước đây ngũ vương có ý cầu thân ta. Ta đã nói gì không?"

Ta nhớ đến tình cảnh lúc ấy thật không ngờ vẫn không thoát được số mệnh này.

"Ta nói, thà gả cho chó cũng không chịu chung phu với tỷ tỷ. Lời này chưa bao giờ hối hận."

Ta không quan tâm hắn ta phản ứng như thế nào, quay lưng dời đi.

Ta bị nhốt trong cung nhiều tháng liền, bệnh cũ lại tái phát nằm trên giường mê man suốt. Ta mơ nhiều nhất là về khi còn bé, có thể tự do bay nhảy. Lúc đó ta cười nhiều lắm, cười đến không biết trời đất là gì. Nhưng rồi hình ảnh liền chuyển, ta lại mơ thấy ngày đầu tiên gặp Ân Lai, ngày thành hôn của hai chúng ta thận chí là đêm động phòng.

Trong mơ màng ta thấy một đôi tay lạnh lẽo lau nước mắt cho mình.

"Đừng khóc, ta ở đây."

Ta cố gắng mở mắt chỉ thấy bóng dáng Ân Lai mông lung mờ ảo, bất giác muốn khóc một trận. Tại sao ta lại thế này? Ta từng rất hạnh phúc cơ mà.

"Ân Lai, ta thực hận ngày đó đã cứu sống ngươi. Cứ để ngươi chết trong rừng, có phải ta sẽ không đau như vầy không?"

"Ta mong kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không gặp lại ngươi."

Sau đó ta không thể mở nổi mắt. Ta cứ tưởng mình chết rồi nhưng không ngờ mạng mình lớn như vậy vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng cuộc sống lại cứ tiếp tục một cách ảm đạm như vậy. Ta từng nghĩ đến việc kết liễu đời mình, nhưng mẫu thân ta nói rằng tự sát sẽ bị đày xuống địa ngục. Ta vẫn muốn có kiếp sau, vẫn muốn được bắt đầu lại.

Một vài ngày sau Ân Lai đến thăm ta, đột nhiên hắn hỏi ta về chuyện ba năm trước ta cứu hắn. Khi xác thực ta chính là người lúc đó, hắn đột nhiên nổi điên rống lên.

"Tại sao lúc đó nàng lại nói dối?"

Ta bỗng nhiên ngẩn ra cẩn thận sắp xếp lại một vài sự kiện trong đầu. Đột nhiên thông suốt tất cả, hóa ra hắn ta mê luyến tỷ tỷ ta nhiều như vậy là vì tưởng tỷ tỷ đã cứu hắn một mạng. Sau đó lại cưới ta về làm thế thân nhưng nào ngờ người năm đó cứu hắn mới là ta? Chuyện này châm chọc làm sao. Ta bỗng cười phá lên như kẻ điên.

Ân Lai ôm lấy ta.

"Là trước đây ta nhận nhầm. Ái Linh nàng tha thứ cho ta đi, ta yêu nàng đến điên rồi."

Ta lạnh lùng đẩy hắn ra.

"Đừng có nói đùa như vậy, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ tin?"

Có lẽ nếu ta không biết chân tướng này, ta sẽ tin lời hắn. Nếu hắn nói lời này sớm hơn hai năm hay bốn tháng hoặc thậm chí một vài phút trước. Ta có khi vẫn động tâm đi, nhưng giờ thì hết rồi. Ta đối với hắn đã không còn chút hi vọng nào. Hắn chỉ vì thấy tỷ tỷ cứu hắn liền yêu, bây giờ biết chân tướng lại nói yêu ta? Thứ tình yêu rẻ mạt này ta không thèm.

"Ta thực sự yêu nàng, Ái Linh nàng đừng hành hạ ta nữa."

Ta cười khùng khục chỉ thẳng mặt hắn.

"Ngươi chỉ có một chút như vậy mà đã điên? Ngươi biết năm tháng ta trải qua đã đau như thế nào không? Khi ta sảy thai ngươi ở đâu? Khi ngươi hứa với ta vị trí hoàng hậu ngươi đã làm gì? Khi ta bị người ta hãm hại ngươi có từng biết? Chính là ngươi đem ta từng chút từng chút giết chết."

Ta chỉ vào vị trí trái tim trên lòng ngực mình.

"Ngươi muốn biết ta còn đau đớn không ư? Không, ta không còn. Vì sao ư? Bởi vì trái tim bị ngươi giết chết rồi. Nó không đau đớn cũng sẽ không yêu nữa."

Ân Lai run run muốn ôm ta nhưng lập tức bị ta đẩy ngã xuống đất.

"Ân Lai người vĩnh viễn không thể chạm vào ta nữa."

Những ngày tháng trong cung cứ tiếp tục diễn ra, ta vẫn cứ luẩn quẩn trong đám bùn nhầy này. Nhưng may mắn mấy vị phi tử kia không chịu nổi sự tồn tại của ta liền hấp tấp ra tay cũng đồng thời giúp ta một tay hoàn hành tâm nguyện.

Trong một đêm hanh khô, tẩm điện của ta bị cháy. Ta yên lặng đóng cửa cài then, nằm lên trên giường chờ đợi cái chết. Ngọn lửa nóng nực liếm láp lại gần ta nhưng ta không sợ. Cả người giống như được giải thoát.

Ân Lai, không hẹn gặp lại.
 

luminous

Gà con
Tham gia
8/9/18
Bài viết
19
Gạo
0,0
Thứ tình yêu rẻ mạt này ta không thèm.
Mặc dù có suy nghĩ là Ân Lai có tình cảm với Ái Linh rồi nhưng quả thực câu này vẫn quá là chất! Không biết tác giả định cho kết như thế nào nhưng mình muốn đặt một phiếu cho SE!
Mặc dù vậy diễn biến tâm lý có hơi nhanh và khó hiểu nhé bạn!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

OstSiro

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/3/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
Mặc dù có suy nghĩ là Ân Lai có tình cảm với Ái Linh rồi nhưng quả thực câu này vẫn quá là chất! Không biết tác giả định cho kết như thế nào nhưng mình muốn đặt một phiếu cho SE!
Mặc dù vậy diễn biến tâm lý có hơi nhanh và khó hiểu nhé bạn!
Hớ hớ, nữ chính max tuyệt tình =)) Dù mình không thích SE nhưng truyện này kết SE nhá >:) .
Truyện mình viết cũng hơi vội, thực chất định cho mục truyện ngắn cơ. Ai dè nó được 15 nghìn chữ, vượt quá quy định :)) nên mới nhét vô mục truyện dài ấy chứ. Truyện ban đầu chỉ là một ý tưởng nhỏ thôi, mình cũng không khai thác nhiều được.
Cảm ơn bình luận của cậu nhá:x.
 

OstSiro

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/3/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
Phần Hai: Chuyện Cũ Của Ân Lai

Ta là Ân Lai đại hoàng tử của Minh triều. Dưới ta tổng cộng có tám muội muội và ba đệ đệ, mẫu thân của ta vốn không phải Mai phi mà là một phi tử khác nhưng khi sinh ta mất máu quá nhiều mà chết. Vừa sinh ra ta đã được ngôi vị thái tử nhưng đáng tiếc đến khi ta mười tuổi liền bị biếm xuống, phong cho chức Dương Vương đuổi khỏi cung.

Ta không phục vị trí thái tử là của ta vậy mà bị đám Dương phi động tay chân đẩy xuống. Ta không phục vì sao ngũ đệ lại được phụ hoàng yêu thương còn ta thì không? Vì vậy ta từ nhỏ đã chăm chỉ luyện tập văn võ không ngừng nghỉ, nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Tuy Mai phi không phải mẹ ruột của ta, nhưng ta biết bà ta cũng có lòng riêng. Vì vậy chúng ta dựa vào lợi ích mà liên thủ với nhau.

Bên ngoài ta giả vở là một hoàng tử yếu đuối nhưng bên trong đã có vây cánh của riêng mình. Ta cứ nuôi dưỡng lòng hận thù của mình ngày một lớn. Sư phụ từng bảo ta quá cô độc rồi cũng sẽ tự giết mình nhưng ta không nghĩ vậy, ta thích một mình.

Cho đến khi ta gặp được nàng ấy - người ta hứa dùng cả đời để bảo vệ.

Trước tiên phải kể đến chuyện ta bị tập kích may mắn trốn thoát chạy vào trong rừng. Ta biết việc mình nuôi dưỡng thế lực đã bị ngũ đệ bên kia biết, nhà mẹ Dương phi không chịu nổi mà động tay. Tuy ta chạy thoát nhưng vết thương trên người rất nhiều không thể chạy về bản doanh. Chính vào lúc ấy nàng ấy xuất hiện - một cô nương xinh đẹp mới đến độ tuổi trăng tròn, nàng ấy nhìn thấy ta bị thương liền ra tay giúp đỡ.

Ta vẫn nhớ rõ sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng ấy lúc ấy. Đặc biệt lúc nửa đêm cơn sốt càn quấy, ta không ngừng mơ thấy ác mộng. Ta cố gắng chạy, chạy thật nhanh nhưng không hiểu sao xung quanh vẫn chỉ là màn đêm đen kịt.

Đó là lần đầu tiên ta sợ hãi.

Rồi sau đó ta bỗng rơi vào vòng tay ấm áp thoang thoảng mùi hoa dại, nàng ấy cẩn thận bón thuốc cho ta.

Đúng lúc ta muốn bỏ cuộc là nàng ấy luôn ở bên tai nói.

"Ngươi không được chết, không được chết."

Lúc đó ta với nàng ấy mới chỉ là dân bèo nước với nhau nhưng thứ cảm xúc chân thành này là lần đầu tiên ta tiếp nhận. Ta biết mình liền không thoát khỏi nhân duyên này rồi.

Sau đó ta suy đoán nàng ấy là tứ tiểu thư nhà Thừa tướng vì việc nàng ta đốt kho bạc bị cấm túc ở chùa đã lan truyền khắp kinh thành rồi. Nhưng hóa ra nàng lại là vị tam tiểu thư, trên đường đến thăm muội muội tiện cứu giúp ta. Lúc biết được vậy lòng ta hơi trùng xuống, Thừa tướng bên phe của ngũ đệ. Sao nhà người ta có thể đồng ý gả con gái cho tình địch đây? Nhưng ta tất nhiên không bỏ qua nàng nhất định sẽ tìm mọi cách cưới nàng về.

Sau khi chia tay ta phải vội vàng chạy xuống phía Nam điều chỉnh lại vây cánh của mình. Lúc về đã là mấy tháng sau, ta vội vàng đến phủ thăm nàng. Lúc ta độp nhập vào hậu viện liền thấy một nữ tử đeo cây trâm lưu ly ngày đó ta nhìn thấy. Ta liền nhận dịnh đó là nàng.

"Ái Vân tiểu thư"

Quả nhiên nàng ấy quay lại nhưng nàng ấy dường như không nhận ra ta.

"Ngươi là ai? Sao lại vào được hậu viện?"

Ta thất vọng khi nàng không nhận ra mình nhưng không từ bỏ tiến lại gần.

"Tiểu thư quên rồi ư? Ta là người đêm đó được nàng cứu."

Nàng dường như nhớ lại giật mình nhìn ta.

"Là ngươi?"

"Là ta, lần trước có việc bận ta không thể đến. Mấy tháng nay sắp xếp được việc mới đến tìm tiểu thư cảm tạ."

Ta muốn tiền lại gần nhưng bị nàng ngăn cản.

"Công tử không cần để trong lòng, chỉ là tiện tay cứu người thôi. Hậu viện nhiều người qua lại, công tử cũng không nên ở lại lâu."

Ta thấy nàng muốn đuổi mình đi thì có chút thất vọng nhưng lại có người tiến lại gần. Ta chỉ có thể nói lời tạm biệt rồi bỏ đi. Mấy tháng tương tư rồi bị phũ bỏ khiến ta như chìm trong tuyệt vọng, nàng thực sự không hề có chút ấn tượng nào với ta cả. Cả người mỗi khi nghĩ đến vấn đề đó đều khó chịu không chịu nổi. Nhưng tất nhiên ta sẽ không chịu từ bỏ quyết tâm khiến nàng đồng ý gả cho mình.

Nhưng ta lại tự cho mình tài giỏi, khi ta còn chưa nghĩ ra cách tiếp cận nàng một đạo thanh chí ban xuống khiến mộng tưởng của tạ bị đập tan. Phụ vương hạ chỉ ban hôn cho ngũ đệ và nàng. Thánh chỉ đã ban xuống chẳng thể thu lại nữa.

Ta đau khổ tuyệt vọng đến mức chỉ muốn phá hủy mọi thứ, thậm chí còn định cướp dâu đêm tân hôn. Nhưng khi ta muốn đưa nàng đi chỉ thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn ta rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ ta không được kích động.

Nàng nói nàng muốn gả cho ngũ đệ.

Đêm nay nàng xinh đẹp như vậy cuối cùng cũng chẳng thuộc về ta.

Ta trở về uống không biết bao nhiêu là rượu đến mấy ngày sau bị ốm nặng một trận. Ốm dậy tâm trí ta thanh tỉnh hơn hẳn. Nàng đã nói muốn gả cho ngũ đệ, đó là mong ước của nàng. Chỉ cần nàng hạnh phúc thì ta cũng không cầu mong gì hơn.

Dù thỉnh thoảng ta vẫn nhớ về nàng nhưng cũng không còn mạnh liệt như trước. Chỉ là mỗi đêm ngủ đều mơ thấy giọng nói ấm áp của nàng bên tai nhắc nhở ta phải tiếp tục sống. Chính những giấc mơ ấy giúp ta vượt qua ngày dài đằng đẵng.

Thỉnh thoảng ta sẽ gặp nàng ấy ở trong cung những giây phút ngắn ngủi ấy cũng khiến ta trân trọng.

Trong đêm sinh thần của phụ hoàng ta đã đến rất sớm đợi nàng ấy xuất hiện. Nàng cùng ngũ đệ đến trước mặt ta nói chuyện nhưng ta nhạy bén phát hiện nụ cười nàng ấy không còn như trước nữa. Ta muốn hỏi han quan tâm nhưng khoảng cách thân phận không cho ta lại gần nàng.

Đêm đó ta còn gặp được muội muội song sinh của nàng - Ái Linh. Tuy nghe nói hai người giống như hai giọt nước nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến ta sửng sốt. Nếu đặt hai người cạnh nhau thực sự rất khó để phân biệt với nhau. Chỉ là khí chất Ái Linh hơi khác nàng, nàng ta lúc nào cũng tươi cười rất dễ người khác sinh hảo cảm. Vì thân phận muội muội của nàng, ta cũng để ý đến nàng ta một chút.

Ngày tháng lại trôi qua vô vị rồi đến một ngày người cạnh ta nghe ngóng được tin trong cung. Ngũ đệ như vậy mà lại muốn thú Ái Linh vào cửa làm thiếp, ta tức giận đến muốn giết người. Ngũ đệ có thể dễ dàng cưới nàng vào cửa vì sao còn mơ tượng đến người khác? Nếu nàng là nương tử của ta, ta sẽ dùng mọi cách để khiến ngày ngày nàng vui vẻ khiến nàng hạnh phúc.

Cuối cùng nàng ấy lại phải gả cho một kẻ bội bạc tình nghĩa.

Vì vậy ta đã đi cầu xin phụ hoàng ban hôn cho mình và Ái Linh nhằm đập tan ý định của Ân Kỳ. Phụ hoàng tất nhiên thắc mắc sao ta lại muốn cưới Ái Linh về, ta cũng chỉ gượng đáp lại. Nói rằng nàng ấy từng cứu ta một mạng, đã luôn tương tư từ đó. Phụ hoàng trầm ngâm một lúc rồi mới đồng ý. Còn Mai phi sau khi biết ta muốn cưới Ái Linh liền ra sức ngăn cản. Nói ta vì sao lại cưới một người không có khả năng giúp đỡ địa vị của mình, thậm chí còn là bên phe đối địch.

Ta biết mình thú nàng ta về chẳng có chút tác dụng gì nhưng ta cũng không thể bỏ mặc Ái Vân bị phản bội như vậy.

Ngày thành hôn ta thấy gương mặt căng thẳng của nương tử lòng bất giác trùng xuống rất nhiều. Dù hai người có khuôn mặt giống nhau như thế nào cũng không phải là một, ta bỗng nhiên không biết mình thực sự quyết định đúng không? Nhìn gương mặt giống nàng ấy suốt ngày quanh quẩn bên mình khiến ta có cảm giác hổ thẹn đến không thở được.

Nhưng nương tử của ta là kẻ thích bám người, nàng ấy khi nào có cơ hội đều sẽ lẽo đẽo theo sau ta. Ta không quản được nàng ấy chỉ có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy. Bỗng có một tối nàng ấy muốn quyến rũ ta, ta rất tức giận. Ta vẫn luôn thủ thân vì Ái Vân, ta không muốn thân cận bất cứ nữ nhân nào khác. Nhưng điều khiến ta tức giận lại chính là bản thân mình, ta chút nữa bị nàng ta quyến rũ thật.

Ta liền ở biệt tại thư phòng tịnh tâm trong lòng không ngừng kiếm lý do để khiến lòng mình thanh thản. Còn Ái Linh sau đó càng bám người hơn hay ngước đôi mắt to tròn đầy ủy khuất nhìn ta. Ta biết nàng ấy không có gì sai, trên danh nghĩa ta vẫn là phu quân của nàng ấy. Chuyện chăn gối vốn là vấn đề rất bình thường giữa vợ chồng. Sau đó ta cũng không cố tình lạnh nhạt với nàng ấy nữa hai chúng ta cũng rất ăn ý không nhắc đến chuyện động phòng.

Thực ra ta cũng có chút thích Ái Linh đơn thuần.

Nếu mà nàng ấy không giống Ái Vân như vậy có lẽ ta đã không khắt khe với nàng như thế này.

Mai phi vốn không ưa Ái Linh rất hay gọi ta vào để nói chuyện này. Luôn muốn ta viết hưu thư với Ái Linh.

"Ngươi thì hiểu cái gì. Phụ nữ ấy à, bên ngoài thì ngoan hiền thế thôi còn bên trong không biết đã đâm ngươi mấy nhát. Có khi nàng ta có mật thám phía biết Ân Kỳ cũng nên."

"Ta tự có quyết định của mình, không cần người xen vào."

Ta tất nhiên không nghe lời nàng ta viết hưu thư. Nhưng những lời kia thực sự chọc vào tâm ta vì vậy ta bí mật phái người giám sát nàng. Quả nhiên là nàng có thư từ qua lại với phủ bên kia, thậm chí trong thư cũng như vô tình đề cập đến vị trí của ta. Lòng ta lạnh toát chẳng lẽ nàng ta thực sự là mất thám? Ta đã bị lừa dối bấy lâu nay ư? Điều này khiến ta tức giận vô cùng, cảm giác bị phản bội khiến ta xúc động muốn giết nàng ta.

Nhưng ta không thể làm gì manh động chỉ cố gắng tỏ ra bình thường. Sau đó ta bị điều đi duyệt quân, ta thực sự phải kiếm gì đó để trút ra cục tức này. Vì vậy nhanh chóng nhận chỉ rồi đi luôn không cần nán lại.

Ai ngờ ta đến nơi chưa lâu trong phủ có người đưa thư đến cấp báo nàng ta cũng theo đến nơi này. Nàng ta thực sự bị điên sao? Nơi sa trường thế này mà dám liều lĩnh một mình đi? Ta phát hiện ra mình tức giận với nàng hơn cả lúc bị phản bội. Lòng ta lo lắng cứ nghĩ đến dọc đường không biết có nguy hiểm không có gặp sơn tặc hay thích khách không.

Đối với vấn đề mấy bức thư kia ta vốn đã không để ý nữa rồi. Khi tỉnh táo lại có thể suy luận là nàng bị mẫu thân lừa. Nếu như đọc cả những bức bên Thừa tướng phủ gửi sẽ thấy họ rất khôn ngoan dẫn dắt Ái Linh nói ra.

May mắn nàng đến nơi không bị tổn thương gì ta tính dọa nàng mấy câu. Nhưng thấy gương mặt mệt mỏi của nàng ta cũng không muốn trách cứ. Hai chúng ta cứ như vậy hòa hợp như chưa có gì xảy ra.

Ái Linh vốn là một người nghịch ngợm, nàng biết ta ra thao trường duyệt binh liền bám theo không buông. Ở thao trường rất nóng ta bảo lính dựng riêng cho nàng một lán nho nhỏ dưới tan cây còn mình tập trung duyệt binh. Lúc ta quay lại đã thấy nàng ngủ gà ngủ gật trên ghế, lúc ngủ trông nàng dịu dàng hơn nhiều không có vẻ tinh ranh như trước. Gương mặt trắng noãn hơi đỏ ửng vì trời nóng, trên tóc còn cài đóa hoa dại tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Ta thương tiếc xoa khuôn mặt nàng ấy, trái tim giống như bị ai gãi ngứa ngáy vô cùng.

Từ sau đó ta không cho phép nàng ấy đi theo nữa. Sau khi gần kết thúc cuộc duyệt binh mọi người có mở tiệc mừng, tuy tửu lượng ta khá tốt nhưng cũng không chịu được mà loạng choạng về phòng. Lúc ta mở cửa ra thấy Ái Linh đang chải mái tóc dài thư thác của nàng ấy, trên người mặc bộ áo ngủ mỏng manh gần như không che được gì cả.

Ta chợt thấy cả người khô nóng khó chịu vội chạy đi tắm rửa. Lúc ra thì Ái Linh đã đi ngủ rồi ta thở phào thổi đèn rồi cũng trèo lên giường. Nhưng cảm giác khô nóng kia lại quay lại, cả người giống như nằm trên bếp lò khó chịu vô cùng. Ta bất giác quay sang nhìn Ái Linh dưới ánh trăng gương mặt nàng ấy lại càng trở nên xinh đẹp. Ta không nhịn được đưa tay chạm lấy gò má nàng rồi từ từ lần mò bản năng thôi thúc ta chạm vào từng tấc trên cơ thể nàng.

Sau đó mọi chuyện vượt ngoài tầm quyển soát, ta không nhịn được mà đè lên nàng ấy trằn trọc. Mặc cho nàng ấy la hét rên rỉ ta chỉ không ngừng tiến công muốn tìm một chỗ giải tỏa tất cả. Sau khi tất cả xong xuôi ta chợt nhận ra mình đã làm chuyện kinh khủng gì cảm giác tội lỗi đeo bám không ngừng. Ta còn nhớ lời thổ lộ của nàng. Nàng ấy nói yêu ta, lòng ta cũng hoa hỉ vô cùng. Nhưng đột nhiên ta nhớ tới Ái Vân, ta đã làm chuyện gì thế này?

Sau đó ta không dám động tới Ái Linh nữa mỗi khi như vậy chỉ khiến cảm giác tội lỗi trong ta gia tăng. Lúc trở về trong triều đang loạn thành một đoàn. Phụ hoàng đột ngột phát bệnh nặng tuy rằng may mắn qua khỏi nhưng cũng không còn sống được bao lâu. Các thế lực trong triều cũng bắt đầu rục rịch vươn vây cánh mình ra khắp nơi. Ta bận tối mặt mũi ở trong triều.

Mai phi đột nhiên triệu ta vào cung, bà ta hỏi thăm một số việc chính. Đột nhiên nhắc Ái Linh.

"Phu nhân của con sao rồi? Hai đứa vẫn tốt chứ?"

Ta đề phòng nhìn bà ta.

"Chúng con vẫn tốt, không cần mẫu thân lo lắng."

"Ta vốn không thích nàng ta nhưng nếu ngươi yêu thích nàng như vây thì cố mà quản chặt vào."

Ta hồ nghi nhìn bả ta.

"Người nói thế tức là sao?"

Mai phi làm vẻ khinh thường.

"Giờ bên Ân Kỳ cũng rục rịch rồi, thừa tướng phủ chắc chắn theo hắn. Ái Linh lại là nữ nhi của Thừa tướng, ông ta chắc chắn không chịu cho con bé đi theo ngươi rồi."

Ta đột nhiên có cảm giác bất an, nàng ấy thực sự muốn đi ư?

Lúc ta thất thần từ hoàng cung về đã thấy gương mặt hạnh phúc của nàng cả lòng càng khẩn trương vô cùng. Rồi đột nhiên nàng ấy nói mình có, ta không hiểu được ý gì. Sau đó nàng ấy cẩn thận giải thích việc mình có thai. Ta bất giác nhìn xuống bụng nàng ấy, nơi này thực sự có hài tử của ta? Ta... như vậy đã làm cha rồi ư? Rồi ta đột nhiên nghĩ tới liệu có con rồi nàng ấy có rời bỏ ta nữa không? Vấn đề này thực sự làm ta đau đầu không sao bỏ xuống được.

Tâm trạng ta cứ thấp thỏm lên xuống, ta biết mình bắt đầu để ý đến phu nhân của mình rồi. Cảm giác tội lỗi kia chính là nhân chứng cho sự chuyển biến tình cảm của ta, ta biết rõ mình cũng thích Ái Linh.

Hôm sau ta ở trong cung nghe được tin mâu thân nàng đến thăm lòng ta cứ bộp chộp không yên. Có phải bà ấy đến làm thuyết khách không? Nhưng nàng ấy có con của ta sao có thể đi đâu được nữa? Nghĩ vậy lòng ta yên tâm hơn nhiều. Lúc về nhà ta không vội thăm nàng mà gọi nô tỳ nghe ngóng lên, kể lại rõ ràng cuộc đối thoại của hai người. Nghe xong ta thấy xúc động vô cùng, nàng ấy cũng muốn rời bỏ ta.

Ta bước vào phòng thấy nàng ấy đã ngủ yên trên giường nhưng đôi mắt sưng đỏ đã tố cáo nàng vừa khóc dữ dội như thế nào. Ta thương tiếc sờ khuôn mặt ngủ yên của nàng, phải chăng ta có thể tiếp tục yêu nữa? Ta có nên tin tưởng mối tình này sẽ đơm hoa kết trái không?

Thời gian lại vô tình trôi đi, lúc này ta cũng nghe ngóng được một chút tin tức bên phủ Ân Kỳ. Hắn ta đã cưới thêm một tiểu thiếp vào cửa, không lâu sau truyền đến tin Ái Vân sẩy thai. Nàng ấy hoàn toàn không biết mình có thai lúc đi lại không thẩn vấp ngã rồi rong huyết mà sảy. Tuy tình cảm không còn như trước nhưng ta vẫn thương tiếc cho nàng. Người con gái ta đã từng trân quý, ta tất nhiên không thể thấy chết không cứu. Hôm đó trong cung gặp nàng bộ dạng tiều tụy đi lại thậm chí còn đứng nhìn hồ nước rất lâu. Ta sợ nàng nghĩ quẩn liền chạy lại an ủi, nàng bật khóc trong lồng ngực ta.

"Có phải ta đã sai rồi không? Đứa con này ta đã mong chờ rất lâu nhưng tại sao ông trời lại muốn cướp nó chứ?"

"Đừng như vậy rồi nàng sẽ có đứa trẻ khác thôi."

Ta ôm nàng ấy về phòng rồi cũng vội chạy đến nơi nghị sự. Vì đây là việc tuyệt mật nên ta không để ai biết được tung tích của mình. Nhưng ta lại không ngờ điều đó lại đẩy ta và Ái Linh ra thật xa. Lúc ta về cung liền nghe thấy tin dữ nàng bị sảy thai. Đứa con vốn là hi vọng của chúng ta đã biến mất. Ta đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đau lòng của Ái Vân khi mất con sợ nàng thật sự nghĩ quẩn vội vàng chạy về.

Tối đó là tối ta không thể nào quên được, đôi mắt nàng nhìn ta lạnh lùng không chút tình cảm nào như trước đây.

Ta sợ hãi.

Hóa ra nguyên nhân khiến nàng sảy thai lại xuất phát từ chính ta. Ta đã tự tay kết thúc sinh mệnh đứa con của mình. Thậm chí nàng còn hiểu nhầm ta với Ái Vân có tư tình. Từng lời nói của nàng đâm vào tim ta giống như lột hết lớp mặt lạ của ta xuống khiến ta không thể giấu diếm bất cứ thứ gì.

Ta phát hiện ra nàng hận mình vô cùng. Hai chúng ta cứ như vậy đâm cho nhau thương tích đầm đìa cũng không chịu buông tay. Về phủ bệnh tình của nàng ấy càng nặng thêm khiến ta điên lên tìm mọi đại phu đến khám chữa. Ai cũng lắc đầu bảo do tâm bệnh không thể chữa bằng thuốc men được.

Nàng ấy cũng đang rất đau khổ.

Người con gái hay cười ngày trước liền biến mất hoàn toàn, nàng trở lên trầm nặng. Dù ta ở bên cạnh nói chuyện nhưng nàng luôn cứ thơ thẩn giống như đang ở không gian khác. Ta biết nàng ấy đang trừng phạt mình từng giây phút trôi qua ta cũng không vui vẻ gì. Nhớ đến trước đây nàng hay lẽo đẽo theo ta, cũng bị ta phũ bỏ đến đau lòng như thế này ư? Ta đột nhiên nhận ra mình đối xử rất tệ bạc với nàng bao lâu nay.

Ta cố gắng dùng mọi cách níu kéo tâm nàng lại nhưng tất cả đều vô dụng. Nàng ấy ngày một xa cách ta hơn.

Ta hối hận rồi.

So với năm đó thấy Ái Vân thành thân ta càng đau lòng hơn gấp bộn. Giờ ta mới nhận ra vị trí của Ái Linh đã to lớn như thế nào trong lòng mình. Ta không chỉ đơn thích nàng ấy nữa mà đã điên cuồng yêu thương.

Lại một thời gian nữa phụ hoàng đã không chống cự được nữa, ông liền gọi ta vào cung diện kiến.

"Con thật sự muốn làm thái tử?"

Ta cũng không che giấu.

"Vị trí ấy vốn là của vi thần."

"Con biết vì sao năm đó ta phế con không?"

Phụ hoàng nhìn ta nhưng giống như đang nhớ về chuyện xưa.

"Phải kể đến mẫu thân con năm ấy, nàng ấy là người ta yêu thương nhất muốn dùng cả đời bảo hộ. Đáng tiệc ta tự đánh giá mình quá cao trong cuộc chiến chinh đoạt nàng ấy liền bị hại chết. Từ đó ta mới có thể cảm nhận sâu sắc cái gông cùm ngôi vị này đem lại. Vì vậy ta không muốn con cũng lặp lại sai lầm của ta."

"Con thực sự muốn làm hoàng thượng?"

Ta thực sự muốn? Chẳng qua đây là suy nghĩ đã theo ta mười mấy năm. Bây giờ ta không thể từ bỏ được.

Phụ hoàng mất một đạo thánh chỉ được truyền xuống. Ta đường đường chính chính tiếp nhận vị trí hoàng thượng. Giấc mộng đẹp của ta đã thành hiện thực nhưng sao ta lại cảm thấy cô đơn như thế này? Khi nhìn xung quanh chẳng có ai thật lòng với ta, người thật lòng với ta lại bị ta nhẫn tâm đẩy ra xa.

Ta sợ hãi.

Ta vốn muốn phong Ái Linh làm hoàng hậu nhưng đám người trên triều không chịu để yên. Nói nàng là con gái tội thần không thể đảm nhận chức vị cao như vậy trong hậu cung được vì thế đành phong nàng làm phi. Ta nghĩ dù sao nàng ấy cũng không coi trọng chức vụ nên chuyện này sẽ không sao đâu.

Còn chuyện nạp mấy vị phi tần kia chẳng qua là giao ước giữa ta và đám lão thần. Bọn họ vốn muốn xử trảm hết phủ Thừa tướng nhưng ta không đồng ý. Cuối cùng đổi lại hiệp ước, cho Thừa tướng phủ sống sót chỉ bị đi đày còn ta nạp mấy phi tử kia vào cung. Chẳng qua thêm mấy phi tử mà cứu mấy trăm mạng người cũng không phải to tác gì.

Khi được phong phi Ái Linh vẫn không có thay đổi gì lớn nhưng ta biết không phải. Trước đây nàng ấy sẽ chịu nhìn ta một chút nhưng bây giờ dù ta ở trước nàng ấy cả ngày cũng không đổi được một cái liếc mắt.

Ta rất phiền lòng.

Lúc đó Ái Vân xuất hiện trước điện của ta.

"Hoàng thượng giờ thiếp đã không còn chốn dung thân. Nay thiếp thân chỉ còn cách dựa vào hoàng thượng."

Nhiều năm như vậy dung nhan nàng ấy vẫn không bị thời gian phai mòn. Tuy gương mặt này với Ái Linh giống hệt nhau nhưng khí chất một trời một vực, suy nghĩ của ta dần dần quay lại Ái Linh. Ta đột nhiên nhớ tới năm đó nhìn khuôn mặt Ái Linh ta luôn nghĩ đến Ái Vân nhưng giờ thì tình cảnh ngược lại.

Phải chăng do tâm tư ta cũng thay đổi rồi?

"Hoàng thượng giờ thân thiếp có thai của Ân Kỳ. Nếu thực sự bị phát hiện đứa con này khó giữ nhưng nó lại là cốt nhục của thiếp, thiếp không bỏ được"

Giọng nói êm ái của Ái Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Giờ nghe tin nàng ấy có thai ta cũng không còn chút nuôi tiếc nào nữa. Nhưng điều khiến ta bận tâm là sao nàng ấy lại muốn đến tìm ta?

"Nếu nàng muốn ta sẽ nhờ người đưa ngươi về phía nam với gia đình hoặc cho một thân phận mới."

Ái Vân quỳ rạp xuống đất.

"Thiếp thân vốn là người hèn kém trôi nổi bèo nước nào dám kêu. Nhưng thai nhi trong bụng thiếp không phải sao thiếp dám để dòng máu hoàng gia lưu lạc bên ngoài? Nếu các vị tiên đế biết được trách phạt chỉ sợ thiếp chịu không nổi tội."

Ta đau đầu nhìn người phụ nữ kia.

"Vậy bây giờ nàng muốn thế nào? Ngũ đệ đã bị kết tội phản nghịch, dòng máu cho dù lưu lại cũng không được hưởng tước vị."

"Thiếp thân nghĩ dù sao dòng máu này cũng có quan hệ với hoàng thượng. Chẳng phải đem vào cung nuôi dạy là tốt nhất sao?"

Ta lạnh nhạt nhìn người quỳ dưới điện, nàng ta muốn ta nhận cái thai trong bụng làm con mình?

"Nàng có biết yêu cầu như vậy vô lý như thế nào không?"

"Thiếp thân biết thỉnh cầu này quá đáng nhưng để con thiếp tương lai không chịu khổ lại phải cầu cạnh hoàng thượng. Nhớ tới giao tình năm đó của chúng ta thiếp tin hoàng thượng cũng không vô tình như vậy."

Nàng ta đã chủ động nhắc đến ân tình năm đó thì ta cũng không thể tuyệt tình phũ bỏ được. Dù giờ tình cảm của ta không còn giống trước nhưng vẫn biết được lấy ơn trả ơn.

"Nếu nàng đã nói vậy, ta sẽ sắp xếp cho nàng một vị trí. Nhưng đứa bé đó sẽ không được nhận bất cứ quyền gì."

"Thiếp thân đội ơn hoàng thượng đã thu nhận."

Sau đó nội vụ sắp xếp cho nàng ta một cung điện phong làm tần vị. Vì để "hợp thức hóa" đứa trẻ này ta hay ở lại điện nàng ta vài đêm. Sau đó bên trong cung có một vài lời đồn không hay giữa ta và Ái Vân. Ta ác ý để lời đồn lan khắp cả cung, ta muốn chứng kiến xem Ái Linh sẽ phản ứng như thế nào. Ta thừa nhận mình quá trẻ con nhưng ta quá kiêu ngạo để xin lỗi. Tất nhiên là ta đã thất vọng rồi, Ái Linh chẳng có vẻ gì quan tâm chuyện của ta.

Nhưng ta không biết, không hề biết rằng chính vì vậy mà ta đã tự đẩy nàng ấy rời khỏi mình vĩnh viễn. Nếu có thể quay trở về thời gian đó, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất lớn như vậy chúng ta cũng sẽ không kết thúc thương tâm như thế.

Qua hơn hai tháng ta sắp xếp một vài thái y bắt mặt cho Ái Vân, chẳng mấy chốc chuyện nàng ta mang thai đã lan truyền trong cung. Chiều hôm đó Ái Linh cũng chịu xuất hiện trước mặt ta nhưng ta chưa kịp vui mừng nàng ấy đã tàn nhẫn muốn rời đi. Ta không biết vì sao ở bên cạnh nhiều năm như vậy nàng ấy đột nhiên lại muốn rời đi.

Nhưng ta cũng không cần biết lí do vì ta sẽ không để nàng đi. Nghĩ đến viễn cảnh không có nàng bên cạnh đã khiến ta phát điên lên rồi.

"Nực cười, nàng cho dù là chết cũng phải chết ở bên cạnh ta. Đừng có mơ tưởng chạy đi đâu."

Ta tàn nhẫn nói ra một lời bóp chết hi vọng của nàng.

Nàng đột nhiên như trở về lúc mới gả cho ta, cả người đều toát ra thần khí hiên ngang mà bỏ đi. Ta bị hình ảnh đó thu hút hóa ra nàng ấy từng khí phách như vậy nhưng lại khiến ta bồi hồi không yên.

Sau đó dường như muốn trị ta, nàng ấy bị bệnh liên miên. Bệnh mới bệnh cũ chồng chất nên nhau đám thái y vẫn vô dụng không chữa trị được. Cả ngày nàng ấy chỉ mê man nằm trên giường. Hình ảnh ngày đó trong điện giống như hào quang cuối cùng dùng hết sức lưu lại, giờ nàng đang cố gắng duy trì hơi thở từng ngày.

Tại sao nàng ấy chứ nhất quyết không chịu tin tưởng ta? Thà chìm trong quá khứ cũng không chịu tỉnh dậy để đối diện với hiện thực. Ngày ngày ta đều đến thăm nàng ấy nói đủ chuyện trên trời dưới đất, ta rất sợ nàng ấy sẽ chìm trong giấc mơ không chịu tỉnh lại nữa.

"Ái linh nàng tỉnh lại đi. Nàng tỉnh lại rồi ta sẽ đuổi hết đám cung tần kia, không cần Ái Vân nữa ta cũng sẽ phong nàng làm hậu. Chỉ cần nàng tỉnh lại mọi thứ ta đều đem cho hết. Thậm chí nếu nàng muốn đi về phía nam ta cũng đi theo nàng."

"Chỉ cần nàng tỉnh lại thôi."

"Nàng mau tỉnh lại đi."

"Ta nhớ nàng."

Nhưng nàng thủy chung không muốn gặp ta, nhiều ngày trôi qua vẫn cứ mê man như vậy. Rồi đến một hôm nàng ấy nói mớ, đồng thời cũng tiết lộ bí mật nhiều năm trước của chúng ta.

Nàng ấy bảo năm đó hối hận vì đã cứu ta?

Người năm đó... là nàng?

Còn Ái Vân thì sao? Rốt cuộc chuyện năm đó là như thế nào.

Ta không kìm lòng được chạy đi tìm Ái Vân làm rõ. Lúc đầu nàng ta còn ấp úng không chịu nói sự thật bị ta đe dọa tước đi đứa con mới chịu mở lời. Hóa ra năm đó đúng là Ái Linh cứu ta nhưng lúc đó nàng ấy bị cấm túc sợ phụ mẫu phát hiện nên đã nói dối mình là tỷ tỷ Ái Vân. Dù sao hai người cũng giống nhau, nhận nhầm cũng là vấn đề bình thường.

"Còn chiếc trâm lưu ly đó?"

Ta vẫn còn nhớ rõ nhờ chiếc trâm đó ta mới nhận ra nàng ta ở hậu viện. Chiếc trâm làm rất kỳ công không có lý nào lại ngẫu nhiên giống nhau được.

"Năm đó muội ấy cho ta chiếc trâm coi như đền đáp."

Sau khi thông suốt mọi chuyện ta liền thấy nực cười vô cùng. Chúng ta vốn đã có duyên sâu như vậy. Nhưng tại sao lại cứ bỏ lỡ nhau?

Thứ khởi đầu nhân duyên của chúng ta lại cũng chính là rào cản ngăn cách đến với nhau.

Trong cùng truyền đến tin nàng đã tỉnh ta lập tức không nhịn được đi tìm nàng phân trần. Ta có vô vàn câu hỏi muốn chất vấn. Sao năm đó nàng lại nói dối? Nàng có biết chúng ta đã bỏ lỡ những gì không? Nàng có biết ta đã điên như thế nào? Nàng có biết... ta yêu nàng đến bao nhiêu?

Ái Linh, ta yêu nàng điên rồi.

Không phải thứ cảm xúc tương tư với Ái Vân, là yêu.

Yêu đến điên dại đến không kiểm soát được mình.

Nhưng khi ta thổ lộ chỉ đáp lại sự tức giận từ nàng. Nàng chỉ vào ta mà chửi, vạch từng vết thương nàng chịu cho ta xem. Hóa ra những năm qua nàng chẳng dễ chịu gì nàng chịu ấm ức trong lòng nhưng không chịu nói ra. Hóa ra không phải nàng không quan tâm mà là quá kiêu ngạo để lộ vết thương ra ngoài.

Nàng nói tim nàng bị mài mòn đến không thể yêu được nữa.

Nhưng ta không tin duyên phận giữa chúng ta cứ vậy chấm dứt. Ta sẽ dùng toàn bộ quãng thời gian còn lại để khiến nàng yêu lại.

Dù một năm, mười năm, mười lăm năm.

Ta sẽ không để nó bỏ qua dễ dàng như vậy.

Nhưng ta lại không nghĩ tới nàng ấy lại không muốn ở cạnh ta như vậy.

Trong đêm gió hè nàng ấy cùng ngọn lửa cháy rực vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời ta. Lúc đó ta mới thực sự nhận ra nàng rời mình đi rất rồi.

Phải tuyệt vọng như thế nào mới khiến nàng khóa cửa ở trong phòng đợi ngọn lửa tiến tới? Phải bình tĩnh như thế nào mới khiến nàng yên lặng nằm trên giường chờ cái chết? Và phải tàn nhẫn như thế nào nàng ấy mới rời ta mà đi?

Ta ôm thân xác đã cháy đen của nàng, nó yếu ớt đến nỗi chỉ cần nặng tay sẽ vụng ra thành trăm mảnh.

Cái xác xấu xí này sao có thể là nàng?

Nàng trong mắt ta luôn là đẹp nhất, đẹp đến khiến ta mờ mắt.

Nhưng nàng đi rồi.

Liền như vậy mà bỏ đi.

Cả đời ta cũng không thể khiến nàng quay lại nữa.

Đêm nay ta nhận ra, người mà ta hứa sẽ bảo vệ cả đời đã bị chính ta giết chết.

Sinh mệnh ta cũng chết rồi, nó theo nàng mà tan tiến vào hư vô.

Ái Linh, đợi ta.
 

OstSiro

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/3/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
Phần Ba: Chuyện Cũ Của Ái Vân

Ta là Ái Vân tam tiểu thư của phủ Thừa tướng, dưới ta còn có một muội muội song sinh. Cha ta có tổng cộng một phu nhân là mẫu thân ta và ba tiểu thiếp. Hai vị huynh trưởng và tỷ tỷ đều do tiểu thiếp sinh ra, tính ra ta mới là đích trưởng. Mẫu thân đối với ta vô cùng nghiêm ngặt, từ nhỏ đã bắt ta học cầm kỳ thi họa thuộc lòng tứ thư ngũ kinh. Rèn luyện ta thành khuôn mẫu tiểu thư khuê các đủ công dung ngôn hạnh, là món hàng giá cao của phủ Thừa tướng. Còn muội muội tuy chỉ sinh sau ta vài giây nhưng lại xếp hàng sau, mẫu thân đối với nàng ấy cũng không khắt khe.


Người ngoài đều ngước mắt nhìn ta đầy ngưỡng mộ đến cả muội muội song sinh cũng không ngoại lệ. Nhưng có trời mới biết ta mong muốn được cuộc sống như bọn họ thế nào, cuộc đời ta chẳng qua là những ánh mắt soi mói nhìn vào. Chỉ cần ta làm sai điều gì sẽ bị bọn họ khiển trách, chê cười. Nhưng ta không phải là thần thánh, ta cũng là người thường. Ta cũng sẽ có hỉ nộ ái ố, có lúc muốn bộc phát. Nhưng ta biết nếu như vậy ta không còn Ái Vân - tam tiểu thư tài đức vẹn toàn của bọn họ.

Cuộc sống của ta gắn liền với danh phận cũng sẽ chết với nó. Ta dần chấp nhận cuộc sống tẻ nhạt của mình.

Đến khi ta gặp chàng.

Năm đó ta vừa mới mười năm tuổi, ta theo thường lệ đến thăm nhà ngoại ở phía Nam. Trên đường trở đi bị bọn thổ phỉ bắt được, tên mã tặc đòi cưới ta về làm áp trại phu nhân. Ta sao có thể chịu được danh tiết bao nhiêu năm gây dựng bị phá hủy bởi tên mã tặc kia. Nhân lúc đêm tối ta dùng trâm ngọc cắt dây thừng rồi chạy trốn, được nửa đường bị một tên thổ phỉ biết được. Hắn ta bắn trúng cánh tay ta nhưng ta nhịn đau chạy vào phía rừng với hy vọng không bị phát hiện. Ta cứ chạy chạy mãi đến khi không nghe thấy tiếng chân đằng sau nữa mới dừng lại lúc này ta cũng kiệt sức không đứng được nữa. Thân thể bủn rủn ngã xuống đất, bầu trời đặc biệt nhiều sao như ngân hà trải dài mãi. Ta nghĩ nếu chết ở đây cũng không tồi lắm, còn hơn bị nhục nhã ở trong sơn trại kia.

Lần này tỉnh lại ở một căn nhà hoàn gỗ đơn sơ nhưng tuyệt đối không phải ở sơn trại kia, ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Ta thử cử động cánh tay, nó đau đến kêu lên tiếng. Bên ngoài lập tức có người đun cửa bước vào đó là một người đàn ông lực lưỡng như con gấu bước vào. Ta thầm than trong lòng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ư? Nhưng người đàn ông rất cẩn thận xem xét vết thương trên tay ta, không hề biểu lộ chút sắc tâm nào.

"Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?"

Ta không nhịn được hỏi nhưng người đàn ông mờ mịt liếc mắt nhìn ta sau đó phát âm ra vài tiếng khó hiểu gì đó. Người nay không biết ngôn ngữ của ta? Chẳng lẽ ta chạy sang ranh giới vương quốc khác?

Trong lúc ta đang thất thần thì người đàn ông đem một đĩa thịt nước đến chỗ ta, đẩy đẩy rồi rì rầm vài tiếng. Ta nghĩ hắn muốn ta ăn vì vậy cũng tự nhiên nhận lấy. Thịt được nướng rất thô sơ không tẩm ướt gì cả nhưng có lẽ cả ngày chưa được ăn gì, ta lại ăn ngon lành. Lúc nhìn xuống đĩa thịt trống không ta bỗng thấy hổ thẹn vô cùng, lượng thịt hôm nay ăn đã vượt quá số lượng cho phép trong tuần. Ta bất giác liếc nhìn người đàn ông kia nhưng hắn ta lại cười tươi rói nhìn ta, thậm chí còn chạy ra ngoài bê một đĩa thịt khác cho ta.

Hắn ta không đánh giá ta ăn thất thố như thế nào, chỉ cần ăn no là được. Ta đỏ mặt nhìn hắn nhiều năm như vậy lại chỉ có kẻ xa lạ này thực tâm đối đãi với ta.

Tuy chúng ta không biết ngôn ngữ của nhau nhưng ta có dạy hắn cách gọi tên mình. Nhưng hắn học mãi cũng chỉ nói được chữ "Ái Ái". Vì vậy ta sẽ gọi hằng là Tràng còn hắn gọi ta Ái Ái. Bởi vì ta không biết đây rốt cuộc là ở đâu không dám chạy loanh quanh nên vẫn ở cùng hắn ta trong căn nhà nhỏ. Chúng ta ở rất hòa thuận buổi sáng hắn sẽ đi săn thú kiếm củi, ta sẽ phụ trách bữa ăn trong nhà. Cái danh của ta cũng đâu phải hão huyền, tuy chỗ này nguyên liệu thiếu thốn nhưng ta vẫn chế biến ra được nhiều món ăn đặc sắc.

Tràng mỗi lần ăn đều bày ra vẻ mặt không tin nổi nhìn ta. Mỗi lần như vậy ta thấy khoảng thời gian học hành vất vả trước đây cũng không tồi. Chúng ta cứ sống yên bình qua ba tháng, ta cũng không còn ý định muốn trở lại nữa. Ta thấy ngọc ngà châu báu cũng không sánh được cây cỏ ở đây.

Tràng đối xử với ta càng ngày càng dịu dàng. Dù chúng ta không hiểu đối phương nói gì vẫn có thể nhìn nhau cười hạnh phúc. Nhưng dạo gần đây chàng ấy càng thích động chạm tay chân với ta thậm chí ôm ấp ngày càng nhiều. Ta đỏ mặt, chàng ấy muốn chúng ta động phòng ư?

Tuy ta cũng có tình cảm với chàng ấy nhưng như vậy liệu có nhanh không? Ta chưa sẵn sàng nên muốn chàng ấy đợi một thời gian nữa.

Nhưng đến lúc ta nghĩ mình đã chuẩn bị xong, ông trời lại không muốn chúng ta ở bên cạnh nhau.

Ta vẫn nhớ rõ đêm đó khi ta đang say giấc trên giường. Tiếng chân nặng nề vang cả núi rừng khiến ta cũng phải tính lại. Tràng tất nhiên cũng tỉnh dậy, vội vàng chụp lấy chiếc rìu bảo vệ ta.

Chẳng mấy chốc một đám người xông vào nhà chúng ta ai nấy cũng gươm giáo tuốt ra. Ta hoảng sợ núp sau chàng ấy. Tuy Tràng sức dài vai rộng nhưng cũng chẳng thể địch lại chẳng mấy chốc chàng đã bị áp đảo. Trong lúc ta hoảng hốt thì bị một cánh tay kéo về phía khác.

"Mẫu thân!"

Hóa ra toàn bộ cuộc tập kích này là nhằm vào ta. Ta vội túm lấy tay bà.

"Mẫu thân chàng ấy là người đã cứu con! Người không thể đánh chàng ấy như vậy."

Mâu thân nghiêm mặt nhìn ta.

"Con với tên thổ dân kia đã có gì rồi?"

Ta hoảng hốt lắc đầu nhưng bà lập tức thô bạo kéo ống tay áo ta lên.

"Vết chu sa vẫn còn, vẫn còn cứu vãn được."

Mặt ta đỏ bừng giật mạnh cánh tay của mình. Ta mất tích nhiều tháng như vầy mà bà cũng chỉ đến trinh tiết. Ta có khác gì món hàng được gán giá không? Mất đi trinh tiết cũng mất đi giá trị, sẵn sàng bị đem bỏ đi.

Ta giận bừng bừng quát lớn.

"Mẫu thân con với chàng ấy đã bái đường rồi! Tuy chúng con chưa động phòng nhưng đã là phu thê."

Chát!

Mẫu thân không ngại cho ta một cái bạt tai, gương mặt đau đớn khiến ta bật khóc.

"Ngươi bây giờ còn ra thể thống gì! Đứa con ta nuôi dậy mười mấy năm lại vì một tên thổ dân như vầy mà làm phản!"

Nước mắt ta rơi lã chã, nỗi uất ức nhiều năm tích tụ không kìm nén được nữa.

"Con thà ở lại chốn này cũng không muốn trở thành con gái của người!"

"Được lắm! Được lắm!" Mẫu thân ác độc nhìn Tràng đang nằm ở dưới đất.

"Vì tên thổ dân này! Được lắm, đã thế đánh chết hắn cho ta."

Đám lính nhận được lệnh lập tức hành động, không ngừng giáng đòn xuống. Tràng đau đớn kêu rên, ta không nhịn được vội vàng chạy về phía chàng.

"Bắt tiểu thư lại."

Hai tên lính đứng bên cạnh lập tức giữ chặt lấy tay ta dù rút thế nào cũng không ra được.

Ta đau lòng gọi chàng.

"Tràng! Tràng!"

Chàng ấy nghe thấy tiếng ta thì không kêu đau nữa, hướng tay về phía ta.

"Ái Ái"

Âm thanh yêu thương của bọn ta trở nên bi thương. Dù bị đánh đau như thế nào, chàng vẫn chỉ gọi tên ta.

"Ái Ái"

Ta là Ái Ái của hắn, tâm can của hắn. Dù hắn chưa bao giờ nói lời yêu nhưng ta biết hắn thích mình, từng ánh mắt cử chỉ đều hướng về phía ta.

Sau đó ta bị một thị vệ đánh ngất khiêng đi. Khi mở mắt đã là ở một gian phòng xa hoa, mẫu thân đứng một bên ân cần nhìn ta. Nào còn vẻ mặt đáng sợ tối hôm qua?

"Chàng ấy đâu rồi?"

Mặt mẫu thân vô cùng khó coi không chịu trả lời ta. Sau đó có nô tỳ đưa thuốc đến mẫu thân muốn đút thuốc nhưng ta không chịu mở miệng. Dù bà đe dọa như thế nào cũng uống lấy chỉ một hớp.

"Được lắm! Giờ còn dám chơi trò này với ta ư?"

Sau đó bà tức giận bỏ đi. Ta vẫn nằm ì trên giường nhớ về những tháng qua trên núi, nước mắt bỗng chốc chảy dài. Những ngày tiếp theo ta tiếp tục dùng cách thức tuyệt thức để thể hiện quyết tâm. Mẫu thân thấy ta ba ngày không ăn không uống sợ là không cầm cự được lâu, liền phải ngả bài.

"Nếu con cứ tiếp tục như vầy thì tên dã nhân kia cũng không sống lâu được đâu."

"Chàng ấy...còn sống?"

Cả người ta run lên.

"Đúng vậy nhưng cũng đang thoi thóp chờ chết thôi. Vết thương trên người hắn quá nặng."

Ta biết mẫu thân chắc chắn không mời đại phu về khám cho chàng. Việc chờ chết chỉ nằm trong dự đoán.

"Vậy người muốn gì?"

"Chỉ cần con trở về làm tam tiểu thư phủ Thừa tướng như trước là được, quên hết ba tháng này đi."

Ta còn lựa chọn nào khác sao? Chàng ấy vốn có thể tiếp tục sống những ngày vui vẻ trên núi không lo phiền gì, chỉ vì chàng ấy gặp ta nên mới bị thê thảm như bây giờ.

"Mẫu thân thả chàng ấy đi, tiểu nữ vẫn là tam tiểu thư."

Mẫu thân rất hài lòng với đáp án của ta liền rời đi.

Nhưng ta biết, làm sao ta quên được ngày tháng hạnh phúc nhất đời mình chứ?

Tràng hi vọng quên thiếp đi. Hãy sống thật tốt.

Sau đó ta được đưa về phủ lúc này mới biết được, hóa ra mọi người vẫn tưởng ta ở bên đằng ngoại ba tháng rồi về. Đến cả muội muội cũng không biết gì cả. Lòng ta nguội lạnh, phụ mẫu thà đặt ta trên nguy hiểm cũng không muốn danh tiếng bị phá hoại.

Ta đối với cuộc sống này đã không còn hi vọng rồi. Ta biết mình phải sống một cuộc đời được sắp đặt sẵn. Cưới một nam nhân thuộc danh gia vọng tộc, sinh con đẻ cái, cai quản gia đình.

Năm ta mười sáu tuổi, mẫu thân lựa trong đám người tới cầu thân được mối đẹp nhất. Đó là ngũ vương Ân Kỳ, sao ta không biết ý định của họ chứ? Ta chính là con tốt thí trên bàn cờ chính trị của bọn họ.

Sau đó một ngày Dương vương Ân Lai tìm ta. Ta từng gặp Dương vương mấy lần tất nhiên nhớ rõ bộ dáng của hắn, lúc hắn xuất hiện trước mặt ta đã vô cùng kì lạ rồi. Không ngờ muội muội của ta lại cứu được một nhân vật tầm cỡ như vậy. Hắn nhận nhầm ta với muội muội nhưng ta không nói ra. Vì ta biết nợ ân tình này có thể giúp mình trong tương lai.

Hơn cả ta lại phát hiện Ân Lai có tình cảm với mình. Điều này mới châm chọc làm sao, hắn thậm chí nhận nhầm người rồi lại yêu nhầm người luôn. Nhưng ta cũng không quan tâm tình cảm này là như thế nào, miễn là ta có thể lợi dụng nó trong tương lai.

Ta gả cho Ân Kỳ, thuận lợi làm phu nhân của hắn. Dùng thái độ ân cần đối đãi với phu quân, khoan dung đối với kẻ hầu, kính trọng với bề trên. Cuộc sống trôi qua cũng không tính là quá khó khăn.

Nhưng khi chúng ta thành thân được một năm thì bụng ta vẫn không có động tĩnh gì. Cả bên nhà mẹ đẻ và Ân Kỳ đều sốt ruột vô cùng, ngày ngày ngóng trông cái bụng ta. Dù sao có con hay không cũng sẽ liên quan đến "năng lực" của Ân Kỳ rất nhiều.

Ta biết Ân Kỳ đã dòm ngó muội muội Ái Linh của ta lâu rồi. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ hắn ta đều ngóng trông hình ảnh của muội ấy, thậm chí ta còn biết nhiều lần ân ái hắn xem ta là Ái Linh mà làm. Tiệc sinh thần của hoàng đế hắn ta cũng không che giấu ý đồ của mình với muội muội. Vì vậy ta không ngại thể hiện sự khoan dùng độ lượng của mình, chủ động đề xuất việc cưới Ái Linh vào cửa làm nhị phu nhân. Ân Kỳ đều vô cùng hưởng ứng.

Dù sao đều là người nhà cũng không sợ xảy ra xung đột tranh giành sủng ái gì đó. Đáng tiếc kế hoạch của chúng ta đều không thành vì Ân Lai đã xin thánh chỉ cưới Ái Linh. Cục diện này khiến ai cũng vô cùng kinh ngạc, xét về mặt nào thì Ân Lai cưới Ái Linh đều không phải lựa chọn sáng suốt. Thậm chí không lợi dụng được thế lực nhà mẹ vợ.

Điều khiến ta bận tâm về mối hôn sự này chính là việc Ân Lai có biết người năm đó cứu hắn là ai không. Nếu hắn ta biết mà cưới Ái Linh về cửa làm chính thê thì cũng không có gì ngạc nhiên. Còn nếu hắn không biết gì mà cưới Ái Linh về, lý do sâu sa e rằng liên quan đến cả ta.

Sau đó nhiều lần gặp nhau trong cung, ta liền biết hắn vẫn còn vẻ quyến luyến mình. Ta biết Ái Linh cưới vào cửa cũng không vui vẻ gì rồi.

Thế sự đúng là không ai ngờ.

Bệnh tình hoàng thượng ngày càng nặng, là thời kì căng thẳng trong triều. Chuyện thiếp thất cũng không được đề cập đến nữa, ta vẫn là phu nhân duy nhất trong phủ.

Đối với cuộc sống này ta cũng không mong đợi gì hơn, bằng lòng sống qua ngày. Chẳng qua ông trời không chịu để mọi chuyện trôi qua đơn giản như vậy.

Hôm đó trên đường về phủ phải đi ngang qua đường lớn, trên đường lớn mọi người đứng chật kín. Ta sai người đi xem xét tình hình đằng trước có một ăn mày ăn trộm bánh bao, ông chủ làm ầm lên mọi người đến góp vui. Ta cảm thấy đám dân này thực nhàm chán, có chuyện đó thôi mà cũng làm ầm lên.

Ta sai bọn thị vệ dọn đường về phủ, xe ngựa chậm chạp lăn bánh. Lúc đi ngang qua đám đông, ta buồn chán nhấc mành lên nhìn. Và hình ảnh người kia lập tức khiến ta sững sờ.

Đã hơn hai năm nhưng ta vẫn có thể nhận ra đó là chàng. Kẻ ăn mày đang bị đánh đập kia là chàng.

Hai chúng ta cách một biển người nhìn nhau.

Ta nghe thấy chàng gọi mình.

"Ái Ái"

Nhưng ta hoảng sợ bỏ mành xuống, ta không nghĩ là mình sẽ gặp chàng nữa. Tại sao chàng lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải chàng sẽ quay lại núi sao?

Tâm trạng ta rối bời. Về đến phủ ta bí mật sai Trúc Nhi đi tìm chàng đưa về căn nhà trúc ở ngoại thành. Mấy hôm sau ta viện lí do đi cúng phật, dẫn Trúc Nhi đến tìm chàng.

Đứng trước cửa gỗ mà lòng ta nặng nề, nếu ta mở cánh cửa này ra thì nỗ lực hai năm qua liền đổ xuống biển. Nhưng ta không thể buông xuống đoạn tình cảm này. Ta nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ, Tràng đang cuộn người trong góc phòng ánh mắt đờ đẫn.

"Tràng."

Nước mắt ta rơi xuống, hai năm qua trong chúng ta chẳng ai sống tốt. Chàng nhận ra ta lập tức nhận ra ta, hai chúng ta ghì chặt với nhau.

"Ái Ái"

Chàng gọi ta theo cái cách mà chúng ta từng gọi.

Chỉ duy nhất hai chúng ta mới có thể.

Hai chúng ta ôm chặt nhau như sợ người đối diện biến mất. Nước mắt chàng làm ướt cả vai áo của ta nhưng ta không bận tâm đến cái thứ hình tượng giả tạo kia rồi.

"Ta tìm được nàng rồi. Lúc không thấy nàng đâu, rất sợ."

Sau đó chàng kể chuyện của mình. Sau khi được mẫu thân ta thả ra, chàng quay trở lại nhà gỗ trên núi tìm ta nhưng vẫn không thấy, chàng còn đến cả chỗ cứu ta để tìm. Sau đó chàng cứ phiêu bạt hai năm như vậy đi tìm người, lưu lạc nhiều cũng học được một chút chữ ở đây. Đã ở kinh thành được hai tháng.

"Cuối cùng cũng tìm thấy nàng" Tràng ôm chặt ta thổ lộ.

Ta mắng chàng.

"Ngốc, ở đây rộng lớn như vậy sao mà tìm ra được chứ."

Tràng cười ngốc nghếch.

"Không phải tìm ra rồi sao?"

Hai chúng ta lại ôm nhau một lúc. Về chuyện của ta, ta không dám nói với chàng. Tràng đầu óc đơn thuần như vậy, ta không muốn hủy hoại hắn. Sau đó ta bịa ra vài chuyện dỗ Tràng, rời khỏi căn nhà gỗ về phủ.

Sau đó cứ mỗi tuần ta sẽ kiếm lý do ra xem chàng, chàng cũng không nghi ngờ vì sao ta lại làm vậy. Đều ngoan ngoãn chờ đợi, chuyện cơm nước đều do Trúc Nhi chu toàn.

Ta cứ nghĩ như vậy cũng không tồi. Ít nhất chúng ta vẫn sẽ được ở bên nhau. Nhưng ta nhầm rồi, chuyện của Tràng bị Ân Kỳ phát hiện.

Hắn ta giận dữ lôi ta đến căn nhà gỗ, ta thừa biết hắn nổi giận không phải vì yêu thương ta mà chẳng qua cái tôn nghiêm của đàn ông không bỏ qua được. Ta cũng không biết vì sao hắn lại phát hiện ra nhưng cũng chẳng quan trọng. Giờ ta chỉ lo lắng cho Tràng, liệu chàng ấy có thoát được không? Ta không cầu nhiều chỉ cần chàng có thể sống tốt.

Vì vậy, ta dùng tôn nghiêm mười tám năm của mình quỳ xuống cầu xin người khác.

"Ân Kỳ, thiếp biết chàng rất tức giận nhưng chuyện này tất cả chỉ hiểu lầm"

Ân Kỳ đứng trên cao nhìn xuống, ta biết giờ mình trong mắt hắn có bao nhiêu hèn mọn. Nhưng ta cũng không muốn quản, lòng ta chỉ còn nỗi sợ hãi Tràng sẽ chết.

"Thật không ngờ đường đường là tiểu thư thừa tướng lại đi dan díu với tên dân đen chết tiệt này?"

Giọng Ân Kỳ tràn đầy sự khinh thường, hắn ta biết mình không yêu quý gì vị phu nhân của mình nhưng lòng hắn vẫn tràn đầy tức giận vì tên nhân tình kia còn chẳng bằng một ngón chân của mình. Giờ trong mắt hắn, ta chẳng khác gì một con ròi bọ.

"Mang hắn ra" Ân Kỳ phất tay ra lệnh.

Một đám hạ nhân lôi Tràng từ phòng gỗ ra ngoài, cả người chàng ấy đều dính bê bết máu có lẽ đã bị bọn hạ nhân đánh đập.

Lòng ta run rẩy, ta hối hận rồi. Đáng lẽ lúc chúng ta gặp lại, ta không nên giữ chàng ấy ở lại. Vì sự ích kỉ của ta mà chàng ấy mới bị liên lụy như vầy. Ai, chàng ấy thật đen đủi làm sao khi gặp nữ nhân như ta.

"Tràng, ta xin lỗi..." Lần đầu tiên, ta mất hết tôn nghiêm khóc lóc cầu xin "Làm ơn... Ân Kỳ... ta với chàng ấy... không có gì... làm ơn... thả chàng ấy..."

Ta ôm lấy cẳng chân của phu quân mình, cầu xin hắn ta thả người ta yêu nhất.

Tràng thấy ta khóc, liền muốn ôm ta.

"Ái Ái...không...khóc..."

Dù chàng ấy bị đám hạ nhân giữ đánh thương tích đầy mình nhưng chàng vĩnh viễn sợ ta khóc hơn.

Ân Kỳ khó chịu nhăn mặt, hắn phẩy tay làm bọn hạ nhân càng ra tay mạnh hơn.

Không được! Lòng ta gào thét, càng liều mạng van xin Ân Kỳ.

"Làm ơn... ngươi thả chàng ấy ra... ta sẽ làm mọi thứ... phủ thừa tướng sẽ là của ngươi..."

Ân Kỳ giống như giẫm phải ròi bọ, hắn ta đã ta văng ra sau đó cho hạ nhân túm lấy tóc ta.

"Ai da, ta thực sự ngạc nhiên đó. Vị phu nhân lạnh lùng của ta cũng có ngày phải khóc lóc ôm lấy chân mình cầu xin. Ta càng mong đợi không biết phu nhân sẽ thế nào khi nhìn thấy nhân tình của mình chết trước mắt đây"

Ta hoảng sợ trừng trừng nhìn Ân Kỳ.

"Ngươi không thể làm như vậy! Ân Kỳ, nếu ngươi dám giết chàng ấy ta sẽ không tha cho ngươi"

Ân Kỳ ôm bụng cười.

"Chỉ bằng ngươi? Người đâu giữ phu nhân cho chắc ta"

Ta cố gắng vùng ra nhưng bị đám người đằng sau giữ chặt tay chân, một kẻ nâng mặt ta nhìn thẳng vào Tràng.

Ân Kỳ rút thanh kiếm bên hông.

"Ta muốn ngươi nhìn cho rõ, xem hắn chết như thế nào"

Đến đây ta đã hiểu ý đồ của Ân Kỳ, hắn muốn ta chứng kiến cảnh Tràng bị giết chết.

Không!

Ta càng cố gắng giật ra nhưng bị ấn chặt người xuống đất cả người thảm hại không kể được.

Đột nhiên nhân lúc bọn hạ nhân thất thần, Tràng vội vàng vùng dậy thoát khỏi vòng vây của bọn họ. Chỉ cần Tràng trốn khỏi đây chạy về nơi núi rừng của chàng mọi chuyện sẽ ổn cả.

Vì vậy ta dành hết sức lực hét lên.

"Tràng mau chạy đi, tránh ra khỏi đây!"

Nhưng Tràng không nghe ta nói, vốn chàng ấy có thể chạy thoát được nhưng lại lập tức quay về phía ta. Giọng chàng ấy đầy vẻ khó hiều cùng đau lòng.

"Ái Ái... không khóc..."

Ta nức nở, ta biết chàng ấy thậm chí còn không biết vì sao lại bị đánh đập như vậy. Chàng ấy lương thiện, chỉ quan tâm ta có đau đớn hay không. Ta cắn chặt răng, gằn từng chữ.

"Biến đi! Biến đi!"

Mau đi khỏi đây, đồ ngốc chàng sẽ chết đó.

Nhưng Tràng không quan tâm, chàng vẫn muốn chạy đến chỗ ta giỗ giành.

"Không khóc..."

"Đồ ngốc này... "

Nhưng không đời chàng ấy đến được, đã bị đám người của Ân Kỳ bắt được đè xuống đất.

"Hừ! Xem hai đứa tiện nhân như các ngươi âu yếm nhau như vậy, cũng thật không nỡ xuống tay..."

Thanh kiếm Ân Kỳ không do dự đâm xuống phần ngực trái của Tràng. Lúc đó mọi hình dường như được chiếu chậm lại, đến nhiều năm sau ta vẫn còn cảm nhận được giọt máu nóng của Tràng dính trên mặt mình.

"Không khóc..."

Đó là lời cuối cùng Tràng nới với ta.

A, Chàng ấy đi rồi.

Người duy nhất thật tâm với ta liền cứ vậy rời đi rồi.

Ta phải làm thế nào đây?

"Thiếp hứa, thiếp sẽ không khóc nữa đâu... chàng mau quay lại đây... đồ ngốc"

...

Chuyện sau đó bị Ân Kỳ tìm mọi cách giấu nhẹm đi, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà ai muốn lưu truyền ra. Nhưng chuyện này lại trở thành điểm yếu của phủ thừa tướng bị Ân Kỳ bắt thóp, từ đó Ân Kỳ càng trở nên táo tợn, hắn ta không ngại thế lực nhà ngoại thích nữa, thoải mái nạp thiếp vào phủ.

Sau đó, ta bị sẩy thai. Bản thân ta cũng không biết đến sự tồn tại của cái thai này, nên khi mất đi cũng chỉ có điều ngạc nhiên. Nhưng sự thật không đơn giản như vậy, ta phát hiện Ân Kỳ sớm biết chuyện ta có thai. Hắn lại nghi ngờ đứa con là của ta và Tràng gian díu mà ra vì vậy thiết lập vở kịch giống như ta vô tình làm sẩy thai.

Nhưng bản thân hắn lại không biết, ta và Tràng hoàn toàn trong sạch. Hắn đã tự tay giết đứa con ruột của mình.

Ai, thật đáng buồn bao nhiêu.

Nhưng ta lại cảm giác có gì sinh sôi trong lòng.

Trong lòng ta không ngừng xuất hiện những suy nghĩ vặn vẹo. Chỉ cần Ân Kỳ, phủ hoàng tử, phủ thừa tướng hay thậm chí là muội muội của ta sống không tốt, tâm tình của ta liền lại tốt không ít. Vì thế trong thời gian ngắn ta khôi phục lại thần thái của tiểu thư Thừa tướng gia, trên mặt luôn mang nụ cười nhã nhặn. Nhưng trời mới biết, ta ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ để miu tính đến giờ phút này.

Hoàng đế băng hà, Ân Lai đường đường chính chính bước lên ngôi vị hoàng đế. Phủ thừa tướng và Ân Kỳ đều không chịu đựng được, trong lòng toan tính chuẩn bị tạo phản. Chính là bọn họ không ngờ được, đường đi nước bước của bọn họ đều bị ta nhìn thấu rồi tuần ra ngoài. Vì vậy đến quân còn chưa tập hợp được, đã bị kết tội phản quốc bắt lại.

Phủ thừa tướng có Ái Linh nên chắc chắn không diệt được. Tuy ta hận họ nhưng cuối cùng họ vẫn là người thân của ta, ta không xuống tay được.

Còn Ân Kỳ, hắn không thoát được.

Khi ta thấy hắn thoi thóp nằm trên giường, khóe môi không tự giác giương cao. Liều thuốc ta cho hắn cuối cùng cũng hiệu nghiệm, giờ hắn không thể động đậy chỉ có thể nằm trên giường trừng mắt nhìn ta.

"Đồ tiện nhân! Là ngươi đúng không! Ngươi tưởng ta chết ngươi sẽ có kết cục tốt ư? Trong người ngươi đang mang cốt nhục bổn vương đó!"

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng tiến lại vuốt mái tóc rối của hắn lại.

"Người đừng lo lắng cho thiếp, người mất đi thiếp với Ân Lai mới có thể ở bên nhau chứ?"

Ân Kỳ khiếp sợ trợn trừng hai mắt nhìn ta.

"Đồ tiện nhân! Không biết giường của ai ngươi chưa từng trèo hả? Ân Lai lại thèm đồ kĩ nữ như ngươi?"

"Sao người lại nói vậy? Con nghe thấy lại sợ đó" Đúng vậy, ta lại một lần nữa mang thai. "Con ngoan mau gọi một tiếng cửu cửu xem nào"

Ân Kỳ khiếp sợ.

"Ngươi... người... ngươi..."

" Người đừng lo lắng, thiếp sẽ tiễn người một đoạn vậy"

Ta lấy trong người ta một dải khăn trắng, nhẹ nhàng quàng quanh cổ Ân Kỳ. Quá trình rất nhẹ nhàng, hắn ta chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi dần dần lịm đi.

"Phu quân, chúng ta thật bẩn thỉu phải không?" Ta kề gương mặt lại gần, nở nụ cười.

Bẩn thỉu như vậy, không nên tồn tại trên thế giới sạch sẽ này.

...

Sau đó ta sắp xếp, tin Ân Kỳ tự sát liền được truyền ra.

Dã tâm của ta không có được dập tắt mà càng ngày càng lớn hơn, ta càng cảm thấy không đủ. Ta dần dần giành dật mọi thứ. Ta tiến cung, làm phi tân, tranh giành với đám phi trong cung. Thứ ta muốn không phải đơn giản là mạng Ân Kỳ, mà chính là cái giang sơn này.

Cái giang sơn đã khiến ta và Tràng chia cắt.

Nhưng ta không ngờ được một ngày, Ái Linh chết.

Lại dùng cách thức quyết liệt như vậy mà ra đi.

Giống như một vòng tròn lặp lại, ta lại trở thành một kẻ như Ân Kỳ.

Liệu Chàng có thích ta như vậy không? Ta không khóc nhưng dường như là không thể khóc nữa rồi.

...

Sau khi Ái Linh chết, Ân Lai lập muội ấy làm hậu. Dù sao cũng là người chết, đám quần thần cũng không quản nhiều. Ân Lai không lâm hạnh đám phi tần, thành ra con của ta lại trở thành hoàng tử duy nhất của hắn. Hắn dường như cũng không ngại xuất thân của con ta, nuôi dạy nó trở thành thái tử.

Cứ như vậy trôi qua, Ân Lai bị tâm bệnh quá nặng cuối cùng ba mươi tuổi thì mất, con ta kế vị. Ta giúp nó cai quản triều chính mười năm, đến tận khi nó đủ trưởng thành mới giao lại hết quyền hành.

Nó từng hỏi ta rằng.

"Mẫu hậu, con biết dã tâm của người. Sao năm đó người lại chịu buông bỏ?"

Vì đó không phải là thứ ta muốn, ta đánh đổi quá nhiều rồi. Không muốn tiếp tục mất đi người thân duy nhất của mình nữa.

Nó nghe xong cảm động ôm lấy ta một hồi. Ai da, đứa nhỏ của ta thực ngốc.

Tràng chàng có thấy không? Đứa con này ngốc quá, chàng phải đợi ta một chút nữa đó.

---Kết Thúc---
 
Bên trên